Nữ Quan Lan Châu

Chương 34: Tiệc rượu

Kinh Đốn Hải

27/01/2015

Editor: Trang

Ánh trăng mênh mông, lưu động trong không khí chính là mùi hương của hoa quế. Bóng cây ảnh hoa trên mặt đất, ở trong mùi hương lúc nhạt lúc đậm.

Sân viện nho nhỏ, tiếng kêu sột soạt của côn trùng có thể nghe rõ ràng.

Tôi ngồi đối diện với mỹ nhân châm một ly rượu, cười nói: "Trời lạnh như vậy, lại phải phiền tỷ tỷ đến thăm tôi."

Mỹ nhân cười nhạt: "Muội muội khách khí rồi. Chỉ hy vọng muội muội ngươi không ghét bỏ chỗ của ta. Muội muội ở trong phủ thái tử tráng lệ đã quen, ngàn vạn lần đừng ghét bỏ chỗ sơ sài của ta."

Tôi cười nói: "Tỷ tỷ có thể thu nhận tôi, đã là phúc khí vô cùng lớn đối với tôi rồi? Huống chi, cái sân này vô cùng tao nhã lịch sự, trong lòng Lan Châu cũng vô cùng yêu thích."

Mỹ nhân cười nói: "Muội muội thích nơi này là tốt rồi. Biết muội muội thích yên tĩnh, huống chi lo lắng bí mật khó giữ nếu nhiều người biết, cho nên nơi này tổng cộng chỉ có hai ba hạ nhân, để cho muội muội ngươi sai sử. Nếu như muội muội cảm thấy hạ nhân không đủ, nhất định phải nói cho ta biết, ngàn vạn lần không nên khách khí."

Tôi cười nói: "Tỷ tỷ thông minh như vậy, người do tỷ tỷ cấp cho, tất cả đều cực tốt. Hôm trước tôi nói chuyện với A Chức, thì ra người của tỷ tỷ đều có tri thức hiểu lễ nghĩa như thế."

Ánh mắt của mỹ nhân lưu chuyển: "Muội muội chê cười. Nàng giống ta, cũng chỉ nhận biết vài chữ thôi. Muội muội mới thật sự là khuê trung cẩm tú, thật sự rất phi phàm."

Nàng ở lại nói chuyện với tôi một hồi, lúc này mới cáo từ rời đi.

Tôi trở lại trong phòng. A Chức đã điểm xong đèn, nghiền xong mực.

Tôi nói tạ ơn với nàng. Nàng hé miệng cười nói: "Cô nương lại khách khí. Biết mỗi đêm cô nương đều muốn viết chữ. Hôm nay ta nghiền mực theo cách cô nương dạy, cô nương mau nhìn xem một chút, có hợp ý hay không?"

Tôi dùng bút lông thấm một chút, cẩn thận nhìn coi, nói: "Nghiền rất tốt. Đa tạ."

A Chức cười toét miệng, rót cho tôi một ly trà nóng.

Tôi trải giấy Tuyên Thành ra, nhất thời không tìm thấy đồ chặn giấy, bèn lấy hộp mực tập cẩm ở trên kệ từ phía sau ra, rút một khối đặt ở phía trên bên phải của giấy Tuyên Thành, xem như làm đồ chặn giấy.

Mực tập cẩm tỏa ra hương thơm, cùng với hương thơm của mực nước vờn quanh bốn phía, vô cùng dễ chịu.

Mấy ngày trước đây, tôi xem bản dập*《 Thục tố thiếp 》của Mễ Phất, rất là yêu thích, mỗi ngày đều phỏng theo mà viết. (*: dùng giấy phủ chặt ở trên văn tự hoặc hoa văn của bia đá hoặc đồ dùng bằng kim thạch, dùng mực hoặc thuốc nhuộm đánh ra văn tự, hoa văn của nó)



A Chức thấy tôi phỏng theo viết đến vô cùng cần mẫn, khó hiểu hỏi: "Vì sao cô nương lại thích tấm tự này như vậy?"

Tôi cười nói: "Thục tố này, ở thời Bắc Tống là hàng dệt tơ lụa cực kỳ hoàn hảo do Thục Địa làm ra, lại dệt có giới hạn, màu sắc đen nhánh, lại gọi là Ô Ti Lan, có thể cung cấp cho nhà sách viết. Nhưng bởi vì thân của hàng dệt tơ lụa thô sáp, cũng không dễ dàng viết, người có công lực bình thường căn bản là không dám hỏi thăm. Thẳng đến trong thời kỳ Nguyên Hữu Bắc Tống, Mễ Phất được bạn bè thỉnh mời tham gia viết thượng thư, khúc tận biến hóa, thế bút sinh động, tuấn dật tiêu sái. Thật có thể nói là thần tiên diệu phẩm."

Mặt A Chức đỏ bừng nghe xong thập phần say mê: "A Chức cũng không biết diệu dụng (nơi kỳ diệu) của thư pháp. Nhưng cô nương yêu thích như vậy, nhất định là vô cùng tốt. Nhưng Mễ Phất này là nam tử, cô nương luyện tập có phải không thích đáng hay không?"

Tôi cười, ở trên giấy ra sức viết xuống một hàng, mới nói: "Chữ của nam tử, khuê phòng cũng có thể tập, cũng có thể có rất nhiều niềm vui."

Dường như A Chức nghe không hiểu những cũng không hỏi tới nữa. Nàng chịu khó hiểu chuyện, càng hiếm thấy chính là hiểu lúc nào không nên nói nhiều, lúc nào cần phải nhìn ánh mắt. Cho nên nàng rất hợp với tâm ý của tôi.

Mô phỏng viết được một ném nhang, cảm thấy có chút mệt mỏi bèn đi ngủ.

Ngày thứ hai, tôi nếm bánh đình đình cùng trà Long Tĩnh Tây Hồ do A Chức bày ra giúp tôi, lại nói với A Chức một vài chuyện, sau đó đi ra ngoài.

Đoạn đường từ chỗ ở đến thị trấn có chút xa. Cũng may, A Chức sớm đã giúp tôi chuẩn bị xe ngựa. Uốn lượn một đường, chỉ trong chốc lát liền tới trong thành.

Hôm nay có tụ họp trong tửu lâu "Yên Vũ Thu Sảng các" lớn nhất trong thành.

Tôi vừa đến trước cửa tửu lâu thì có người đi ra nghênh đón, lớn giọng hét lên: "Châu cô nương, rốt cuộc ngài cũng đã tới. Công tử nhà ta và Triệu công tử đều đã đến. Chỉ đợi Châu cô nương ngài đến."

Tôi cười nói: "Vương Bá, giọng của ngươi vẫn lớn như vậy, cẩn thận có một ngày dọa sợ công tử nhà ngươi, hắn mất hứng, sẽ đuổi ngươi ra ngoài."

Vương Bá cười hắc hắc, vẫn lớn giọng như cũ ồn ào không kiêng nể gì: "Không sao không sao, công tử nhà ta ngược lại vô cùng quái gở, khăng khăng thích những người có giọng lớn. Giọng này của ta, trong đám hạ nhân ở trong phủ chúng ta còn tính là nhẹ đấy. Nếu như một ngày nào đó ta đột nhiên nhẹ giọng, công tử nhà ta nhất định sẽ mắng ta, nói ta không phải là người Hạ gia bọn họ."

Tôi lắc lắc đầu, đi theo hắn lên lầu hai.

Đi vào nhã phòng, tôi hướng hai vị công tử ở trong phòng chắp tay, nói: "Châu Lăng ra mắt hai vị công tử gia."

Triệu Diệc Chiêu cười nói: "Châu cô nương lại đến trễ, nên phạt."

Tôi cười một tiếng, nghiêng đầu nhìn công tử áo lam ngồi ở đối diện chính giữa cười nói: "Hạ công tử, ngươi tới bình luận phân xử, tôi hảo tâm mời các ngươi tới cùng nhau thưởng thức bản dập 《 Thục tố thiếp 》do tôi vất vả làm ra, lại bởi vì tới muộn một chút mà Triệu công tử liền nhất định phải phạt ta. Rất không công bằng."

Hạ Dung cười nói: "Triệu huynh, chúng ta đừng làm khó dễ Châu cô nương. Châu cô nương vốn là có ý tốt, để cho chúng ta có thể nhìn thấy phong thái của ‘Thục tố thiếp’ mà người người đều mong muốn nhìn thấy. Ngươi muốn phạt người ta, quả thực quá vô lý rồi."



Triệu Diệc Chiêu khẽ cười, kéo một cái ghế cho tôi ngồi xuống ở bên cạnh hắn. Sau một trận tiệc rượu, chính là lúc thưởng thức ‘Thục tố thiếp’.

Hai công tử này là hai công tử phong nhã nhất của bổn thành, lúc này đều tụ tập ở trước bản dập ‘Thục tố thiếp’ của ta, tấm tắc tán thưởng không thôi.

Cả khuôn mặt của Triệu Diệc Chiêu đều gục ở trên bản dập, trong miệng thì thào: "Thật sự là tuyệt diệu. Thật sự là tuyệt diệu."

Tôi kéo hắn qua một bên, nói: "Cẩn thận cái miệng bẩn của ngươi, làm dơ bản dập của tôi."

Hắn cười hắc hắc, hơi thối lui, nhưng hai mắt vẫn chằm chằm nhìn vào tác phẩm thư pháp như cũ, lấp lánh ánh sáng.

Tôi nhìn Hạ Dung ở bên cạnh vẫn luôn luôn khẽ quạt chiết phiến không nói lời nào, cười nói: "Hạ công tử, dường như ngươi không để ý đến vật của Châu Lăng làm ra?"

Hạ Dung giương lông mi lên, nhẹ nhàng cười nói: "Không phải vậy. Vật này của Châu cô nương làm ra, quả thực là tuyệt diệu."

Tôi đang muốn hỏi hắn vì sao hắn vẫn bình tĩnh như vậy, lại nghe thấy Triệu Diệc Chiêu nói: "Cho tới bây giờ rất ít thứ có thể vừa mắt Hạ huynh. Người nào không biết Hạ gia là nhà giàu số một của bổn thành, trong phủ trân bảo quý báu nhiều vô số kể. Chẳng lẽ, Hạ huynh, trong Hạ phủ có bản dập tốt hơn?"

Hạ Dung cười nói: "Triệu huynh, ngươi cho Hạ gia ta là cái gì? Đừng nói lời như vậy. Hạ gia ta cũng chỉ là một thương nhân, bình luận những bản vẻ đẹp này sẽ bị người ta nói là người học đòi văn vẻ dung tục tầm thường. Nào dám trông ngóng còn có vật gì trân quý hơn?"

Triệu Diệc Chiêu hạ giọng, nói: "Hạ huynh, chúng ta là thế giao, hà tất giả vờ nói những lời như vậy? Người nào không biết mấy năm trước Hạ gia ngươi thu lưu một hoàng tử? Sau đó hoàng tử này được Kim thượng tìm thấy, phong Vương, từ đó Hạ gia ngươi được hoàng ân chiếu cố, bảo đảm nhất định mấy đời sau vinh hoa phú quý. Những món đồ quý báu này, được tính là cái gì?"

Nụ cười trên mặt Hạ Dung không thay đổi, nhưng lại lạnh lùng nói: "Triệu huynh nói như thế, chẳng lẽ muốn đem gia sản của Triệu gia ngươi hoán đổi với Hạ gia ta? Hạ gia ta sao có thể so được với Triệu gia ngươi, là hàng dệt kim quốc doanh trong cung khâm định. Hạ gia ta, cũng chỉ là hàng dệt kim dân gian nho nhỏ sống tạm qua ngày mà thôi."

Tôi vội cười nói: "Hai vị cần gì phải vì một vật nhỏ của Châu Lăng mà tổn thương hòa khí? Gấm dệt Triệu gia cũng tốt, 'gấm Vũ Thu' của Hạ gia cũng được, đều là trân bảo và vinh quang của Miên thành ta. Từ khi Châu Lăng đến Miên thành cho tới nay, tai nghe mắt thấy dân gian ca tụng gấm dệt của hai quý phủ làm ra. Nếu may mắn có thể tận mắt nhìn thấy, cuộc đời này chắc chắn không có gì đáng tiếc."

Triệu Diệc Chiêu cười nói: "Ta không cùng hắn tổn thương hòa khí. Châu cô nương, nếu như ngươi thật sự muốn nhìn thấy những gấm dệt này, ngày khác đến quý phủ của ta, để cho ngươi nhìn đã mắt. Hạ huynh, như thế nào?"

Triệu Diệc Chiêu quay đầu, nhìn ta cười nói: "Nếu như ngươi vào được Hạ phủ, trừ bỏ 'gấm Vũ Thu' khắp thiên hạ kia, còn có thể nhìn thấy một khổ tự, viết trên đình trong hoa viên của nhà bọn họ, 'Mĩ cẩm sơ trương thu vũ qua, mỹ nhân trang hoa xảo tâm nghiên'. Hạ huynh, có đúng không?"

Hạ Dung mỉm cười, gật gật đầu.

Tôi vỗ tay một cái, cười nói: "Đó chính là vinh hạnh vô cùng lớn đối với Châu Lăng. Vừa nhìn thấy gấm dệt thượng hảo, vừa nhìn thấy đề tự tuyệt diệu kia. Hạ công tử, nhất định phải sớm mời ta đến nhìn xem một chút."

Hạ Dung cười nói: "Đó là đương nhiên."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Quan Lan Châu

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook