Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa
Chương 12:
Xuân Khuê Mộng Lí
04/07/2023
"Đứa lớn đã sửa lại tên, tiện thể sửa luôn tên của đứa nhỏ đi." Lâm Đào trầm tư, nàng muốn đặt cho đứa cháu gái không biết từ đâu ra này của mình một cái tên thật hay để người khác không thấy nghi ngờ.
"Linh Lan, gọi là Lý Linh Lan. Nhị nha đầu, con... xứng với loài hoa linh lan này, giống nhau, đều vô cùng xinh đẹp."
Ý nghĩa thật sự của loài hoa linh lan này là mở ra hạnh phúc mới, Lâm Đào thật sự cảm thấy đáng thương thay cho đứa nhỏ này. Nàng ở trong lòng lại đem nguyên chủ và mười tám đời tổ tông của nguyên chủ ra ân cần hỏi thăm vài lần.
Đặt cho đứa nhỏ cái tên này, cũng thật sự hy vọng về sau nàng có năng lực để bản thân có một cuộc sống mới thật tốt.
Miệng Hứa thị kêu Linh Lan Linh Lan không ngừng, cuối cùng lại ôm lấy đứa nhỏ mà khóc.
"Linh Lan, mau cảm ơn bà đi."
Trong miệng tiểu hài tử nhét đầy bánh tổ kê, hai má phồng lên, miệng giật giật vài cái nhưng không thể phát ra tiếng.
Hứa thị vừa khóc, vừa lấy chiếc bánh tổ kê của mình chia thành hai phần đưa cho hai đứa nhỏ, còn mình chỉ uống một chén cháo rau dại.
Hai đứa nhỏ kia chỉ cắn một miếng, sau đó lại bẻ ra một miếng lớn đút cho Hứa thị.
Một đứa nhóc năm tuổi, thêm một đứa nhỏ bảy tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đã rất hiếu thuận.
"Bà." Lý Kiền bỗng nhiên nói.
Lâm Đào nhìn sang.
"Cháu có thể hỏi ngài một chuyện không?"
Lâm Đào gật đầu.
"Cứt lợn thật sự có thể chữa bệnh sao?"
Lâm Đào nhớ tới lúc nãy khi nàng xoay người lại thì nhìn thấy hai đứa nhỏ, trong mắt Lý Kiền lộ rõ vẻ khiếp sợ cùng không thể tin được.
Hứa thị đứng bên cạnh tóm lấy Lý Kiền, mắng một câu: "Đây là chuyện con có thể hỏi ư? Nương đã nói với con, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói thì đừng nói, không nên xem thì đừng nhìn! Con đã quên rồi sao?"
Đây chính là điểm mấu chốt của lão thái thái!
Vất vả lắm lão thái thái mới thay đổi một chút thái độ đối với họ, đứa nhỏ này đang được voi đòi tiên sao?
Nàng ấy vội vàng mở miệng giải thích: "Nương, đứa nhỏ này chỉ đang nói đùa thôi, ngài đừng tức giận. Con đưa bọn chúng về phòng rồi lập tức đốt lửa nấu nước cho tiểu thúc tắm."
Nàng ấy còn chưa dứt lời đã lật đật nắm tay đứa nhỏ muốn rời đi.
"Con đi nấu nước, để hai đứa trẻ lại đây trò chuyện với ta."
Sắc mặt của Hứa thị không tốt nhưng cũng không dám nói lại, vẫn ngoan ngoãn để hai đứa trẻ lại.
Có lẽ chịu sự ảnh hưởng của Hứa thị nên lúc này Lý Kiền ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nàng.
Lâm Đào đành phải mở miệng đầu tiên: "Không chỉ có mỗi phân lợn là thuốc thôi đâu, còn có một loại thuốc khác gọi là nhân trung hoàng. Cháu đoán xem đó là cái gì?”
Lý Kiền lặng im suy nghĩ, sau một lúc lâu thì nhỏ giọng hỏi: "Nhân? Có nghĩa là người sống đúng không bà?"
"Đúng là nhân trong người sống."
Miệng của Tiểu Lý Kiền đọc kỹ càng: "Nhân, trung, hoàng? Màu vàng trong cơ thể con người sao?" Bỗng nhiên ngẩng đầu lên trợn tròn mắt: "Người, đó là phân của người?"
Bởi vì nguyên chủ chưa từng cười với hai đứa trẻ nên Lâm Đào cũng đành phải cố gắng kiềm chế nụ cười lại.
"Cháu thật ra cũng thông minh đấy."
"Thật, thật sao ạ?" Vẻ mặt của đứa nhóc không thể tin được.
"Rất kỳ lạ đúng không? Dùng lửa sấy khô phân lợn, nó sẽ thành một liều thuốc Đông y tên là Trư Linh. Linh trong linh thần (0 giờ), chứ không phải là linh trong phục linh (tên một loại thảo dược). Chỉ khác nhau một chữ nhưng lại là hai vị thuốc Đông y khác nhau."
"Khi còn nhỏ bà từng nghe thầy lang nói qua, đốt phân lợn thành bụi thì sẽ trị được bệnh đậu mùa, giảm lo âu, trừ nhiệt giải độc, chữa lành vết thương. Tóm lại, không nhưng thoa được bên ngoài da, chữa được một vài bệnh mà còn có thể làm thuốc uống."
Lâm Đào cũng không nói bừa, một bậc thầy sưu tầm trước đây tên Mã Vị Đô đã đề cập đến việc trư linh chữa trị được những bệnh ác tính.
Hơn nữa những lời này cũng không phải do Lâm Đào nàng viết ra mà là do Lý Thì Trân từng viết.
"Oa!" Tiểu Lý Kiền há to miệng.
"Cháu muốn học cách nhận biết các loại thuốc không?" Lâm Đào hỏi.
Tiểu Lý Kiền gật đầu như gà con mổ thóc.
"Vậy thì sau này, bà nói gì thì cháu phải cố gắng để tâm nhớ kỹ lại đấy."
Lý Kiền chưa kịp đáp lại thì Hứa Thị đã tới đây, nói là đã đun nước nóng xong rồi, đưa hai đứa trẻ đi tắm.
Nói là tắm rửa, nhưng thật ra là lấy một chậu nước, sau đó ở trong phòng lau người.
Lâm Đào ngửi thử quần áo của chính mình, một mùi chua bốc lên khiến nàng cảm thấy thư thả.
Múc một ít nước ấm rồi lau người.
Trong dãy phòng ở phía tây.
Một tấm rèm nhìn từa tựa như mảnh chiếu được dùng để chia phòng thành hai phần.
Có đôi khi để tránh Lý Nhị, nàng sẽ ngủ cùng với nữ nhi. Nhi tử cũng đã lớn nên tách ra sẽ thuận tiện hơn.
Hứa thị đặt một chậu nước ấm nhỏ đã pha sẵn xuống đất.
"Cẩu Tử, con tự mình lau người cho cẩn thận nhé. Đừng để bà nội của con ngửi được mùi trên cơ thể của con."
"Nương ơi, con tên là Lý Kiền."
Hứa Thị bật cười, véo khuôn mặt nhỏ nhắn kia một lúc rồi đi sang buồng bên kia.
"Nương biết rồi. Về sau sẽ không gọi là Cẩu Tử nữa."
Lý Kiền vắt mảnh vải bố xong thì lau chùi lên người mình, vừa nói: "Nương ơi, con có cảm giác bà nội có cái gì khang khác. Vừa nãy bà còn dạy con cách nhận biết các loại thuốc. Còn nói rất cẩn thận nữa."
"Linh Lan, gọi là Lý Linh Lan. Nhị nha đầu, con... xứng với loài hoa linh lan này, giống nhau, đều vô cùng xinh đẹp."
Ý nghĩa thật sự của loài hoa linh lan này là mở ra hạnh phúc mới, Lâm Đào thật sự cảm thấy đáng thương thay cho đứa nhỏ này. Nàng ở trong lòng lại đem nguyên chủ và mười tám đời tổ tông của nguyên chủ ra ân cần hỏi thăm vài lần.
Đặt cho đứa nhỏ cái tên này, cũng thật sự hy vọng về sau nàng có năng lực để bản thân có một cuộc sống mới thật tốt.
Miệng Hứa thị kêu Linh Lan Linh Lan không ngừng, cuối cùng lại ôm lấy đứa nhỏ mà khóc.
"Linh Lan, mau cảm ơn bà đi."
Trong miệng tiểu hài tử nhét đầy bánh tổ kê, hai má phồng lên, miệng giật giật vài cái nhưng không thể phát ra tiếng.
Hứa thị vừa khóc, vừa lấy chiếc bánh tổ kê của mình chia thành hai phần đưa cho hai đứa nhỏ, còn mình chỉ uống một chén cháo rau dại.
Hai đứa nhỏ kia chỉ cắn một miếng, sau đó lại bẻ ra một miếng lớn đút cho Hứa thị.
Một đứa nhóc năm tuổi, thêm một đứa nhỏ bảy tuổi, tuy còn nhỏ nhưng đã rất hiếu thuận.
"Bà." Lý Kiền bỗng nhiên nói.
Lâm Đào nhìn sang.
"Cháu có thể hỏi ngài một chuyện không?"
Lâm Đào gật đầu.
"Cứt lợn thật sự có thể chữa bệnh sao?"
Lâm Đào nhớ tới lúc nãy khi nàng xoay người lại thì nhìn thấy hai đứa nhỏ, trong mắt Lý Kiền lộ rõ vẻ khiếp sợ cùng không thể tin được.
Hứa thị đứng bên cạnh tóm lấy Lý Kiền, mắng một câu: "Đây là chuyện con có thể hỏi ư? Nương đã nói với con, chuyện không nên hỏi thì đừng hỏi, không nên nói thì đừng nói, không nên xem thì đừng nhìn! Con đã quên rồi sao?"
Đây chính là điểm mấu chốt của lão thái thái!
Vất vả lắm lão thái thái mới thay đổi một chút thái độ đối với họ, đứa nhỏ này đang được voi đòi tiên sao?
Nàng ấy vội vàng mở miệng giải thích: "Nương, đứa nhỏ này chỉ đang nói đùa thôi, ngài đừng tức giận. Con đưa bọn chúng về phòng rồi lập tức đốt lửa nấu nước cho tiểu thúc tắm."
Nàng ấy còn chưa dứt lời đã lật đật nắm tay đứa nhỏ muốn rời đi.
"Con đi nấu nước, để hai đứa trẻ lại đây trò chuyện với ta."
Sắc mặt của Hứa thị không tốt nhưng cũng không dám nói lại, vẫn ngoan ngoãn để hai đứa trẻ lại.
Có lẽ chịu sự ảnh hưởng của Hứa thị nên lúc này Lý Kiền ngay cả nhìn cũng không dám nhìn nàng.
Lâm Đào đành phải mở miệng đầu tiên: "Không chỉ có mỗi phân lợn là thuốc thôi đâu, còn có một loại thuốc khác gọi là nhân trung hoàng. Cháu đoán xem đó là cái gì?”
Lý Kiền lặng im suy nghĩ, sau một lúc lâu thì nhỏ giọng hỏi: "Nhân? Có nghĩa là người sống đúng không bà?"
"Đúng là nhân trong người sống."
Miệng của Tiểu Lý Kiền đọc kỹ càng: "Nhân, trung, hoàng? Màu vàng trong cơ thể con người sao?" Bỗng nhiên ngẩng đầu lên trợn tròn mắt: "Người, đó là phân của người?"
Bởi vì nguyên chủ chưa từng cười với hai đứa trẻ nên Lâm Đào cũng đành phải cố gắng kiềm chế nụ cười lại.
"Cháu thật ra cũng thông minh đấy."
"Thật, thật sao ạ?" Vẻ mặt của đứa nhóc không thể tin được.
"Rất kỳ lạ đúng không? Dùng lửa sấy khô phân lợn, nó sẽ thành một liều thuốc Đông y tên là Trư Linh. Linh trong linh thần (0 giờ), chứ không phải là linh trong phục linh (tên một loại thảo dược). Chỉ khác nhau một chữ nhưng lại là hai vị thuốc Đông y khác nhau."
"Khi còn nhỏ bà từng nghe thầy lang nói qua, đốt phân lợn thành bụi thì sẽ trị được bệnh đậu mùa, giảm lo âu, trừ nhiệt giải độc, chữa lành vết thương. Tóm lại, không nhưng thoa được bên ngoài da, chữa được một vài bệnh mà còn có thể làm thuốc uống."
Lâm Đào cũng không nói bừa, một bậc thầy sưu tầm trước đây tên Mã Vị Đô đã đề cập đến việc trư linh chữa trị được những bệnh ác tính.
Hơn nữa những lời này cũng không phải do Lâm Đào nàng viết ra mà là do Lý Thì Trân từng viết.
"Oa!" Tiểu Lý Kiền há to miệng.
"Cháu muốn học cách nhận biết các loại thuốc không?" Lâm Đào hỏi.
Tiểu Lý Kiền gật đầu như gà con mổ thóc.
"Vậy thì sau này, bà nói gì thì cháu phải cố gắng để tâm nhớ kỹ lại đấy."
Lý Kiền chưa kịp đáp lại thì Hứa Thị đã tới đây, nói là đã đun nước nóng xong rồi, đưa hai đứa trẻ đi tắm.
Nói là tắm rửa, nhưng thật ra là lấy một chậu nước, sau đó ở trong phòng lau người.
Lâm Đào ngửi thử quần áo của chính mình, một mùi chua bốc lên khiến nàng cảm thấy thư thả.
Múc một ít nước ấm rồi lau người.
Trong dãy phòng ở phía tây.
Một tấm rèm nhìn từa tựa như mảnh chiếu được dùng để chia phòng thành hai phần.
Có đôi khi để tránh Lý Nhị, nàng sẽ ngủ cùng với nữ nhi. Nhi tử cũng đã lớn nên tách ra sẽ thuận tiện hơn.
Hứa thị đặt một chậu nước ấm nhỏ đã pha sẵn xuống đất.
"Cẩu Tử, con tự mình lau người cho cẩn thận nhé. Đừng để bà nội của con ngửi được mùi trên cơ thể của con."
"Nương ơi, con tên là Lý Kiền."
Hứa Thị bật cười, véo khuôn mặt nhỏ nhắn kia một lúc rồi đi sang buồng bên kia.
"Nương biết rồi. Về sau sẽ không gọi là Cẩu Tử nữa."
Lý Kiền vắt mảnh vải bố xong thì lau chùi lên người mình, vừa nói: "Nương ơi, con có cảm giác bà nội có cái gì khang khác. Vừa nãy bà còn dạy con cách nhận biết các loại thuốc. Còn nói rất cẩn thận nữa."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.