Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa
Chương 1:
Xuân Khuê Mộng Lí
15/06/2023
Một trận gió lạnh quét qua, Lâm Đào hơi hé mắt.
Cảnh vật mơ hồ khiến nàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Cửa lớn rộng mở, nàng một thân y phục chữ thọ bằng vải dệt thủ công, chân hướng ra cửa lớn!
Trọng điểm: Y phục chữ thọ!
Nhìn tay áo thô ráp tràn đầy nếp gấp, Lâm Đào chỉ biết nói xong rồi! Tiêu đời rồi!
Nàng đây là. . . xuyên thành lão thái thái! !
Lâm Đào dở khóc dở cười! Sợ không phải là mở cửa cho xui xẻo để xui xẻo ghé nhà đó chứ!
Nhìn một một thân thọ phục này, một ngọn đèn dầu, gió lạnh thổi qua, còn đáng sợ hơn cả phim ma của Anh Thúc.
Còn có chiếu rơm dưới thân, nghèo như vậy sao? Ngay cả cỗ quan tài cũng không có?
Lúc này, bên trong góc vang lên một trận tiếng vang tất tất tác tác.
"Cha hắn! Nương còn chưa hạ táng, còn nằm ở đằng kia! Ngươi, ngươi đây là muốn làm cái gì?"
"Không sao! Người chết rồi muốn nhìn cũng nhìn không được, lại nói giữ đạo hiếu cũng không chậm trễ việc sinh hài tử được! Nào, nhanh."
Nữ nhân núp ở bên trong góc, xô đẩy không cho nam nhân thực hiện được.
Nghe âm thanh như dã thú vào xuân kia của nam nhân, Lâm Đào trừng mắt nhìn lại, đây là nàng không cần tốn tiền cũng có thể xem phim miễn phí ư?
Trong thoáng chốc, một cỗ ký ức không thuộc về mình cuồn cuộn mà tới.
Nguyên chủ cũng tên là Lâm Đào, bốn mươi lăm tuổi, cha mẹ không còn nhưng cha mẹ chồng vẫn còn, dưới gối có bốn nhi tử, hai nàng dâu, một nữ nhi, ba tôn tử và một ngoại tôn nữ.
Ngoại trừ hai mẫu tử nữ nhi đã gả ra ngoài, một nhà lớn bé đều dựa vào nguyên chủ mà sống.
Ba ngày trước, nguyên chủ lên núi, ngoài ý muốn trượt chân chết.
Lúc này, bên trong góc nhà, nam nhân như Teddy[1], vội vàng muốn tiến công, là nhị nhi tử của nguyên chủ.
[1] Ở đây được hiểu nôm na như chó đến mùa sinh sản.
Con hàng này kết hôn sáu năm, một năm một hài tử, không nuôi sống, chết bốn đứa, còn lại hai đứa.
Bỗng nhiên vang lên tiếng chát, đánh thức Lâm Đào.
"Thân là nữ nhân, ngay cả hài tử cũng không muốn sinh, ta cần ngươi làm gì!"
Lâm Đào chậm rãi híp mắt, cái đức hạnh này làm sao dạy dỗ ra được hay vật? Dù có nghèo cũng không thể sinh mà không dạy dỗ chứ!
Tác dụng của nữ nhân chính là sinh con? Làm sao hắn không suy nghĩ, cái nhà này, còn không phải dựa vào một nữ nhân chèo chống mấy chục năm!
"Cẩu vật, ngươi mặc quần lên cho lão nương! Bằng không lão nương sẽ tự tay khiến ngươi nửa đời sau không làm nam nhân được nữa!"
"Nương? !"
Lý Nhị bịch một tiếng, mất lực té ngã trên đất, hai mắt hoảng sợ nhìn lão thái thái.
Thậm chí quên mất nửa người dưới không mặc gì cả, chờ đến khi lấy lại tinh thần, bối rối kéo quần lót lên.
Nhìn nhị nhi tử gầy trơ xương, Lâm Đào nghĩ mãi mà không rõ.
Người đã đói thành như vậy rồi mà còn cả ngày muốn làm chuyện đó?
Nàng dâu lão nhị Hứa thị nấp ở trong góc, y phục đầu tóc rối bời không chịu nổi, hai bên mặt hằn lên dấu tay rõ ràng.
Nàng ấy cắn răng, kéo y phục, che chắn thân thể.
Cảnh tượng như vậy, trong trí nhớ nguyên chủ gần như là một hai ngày sẽ trình diễn một lần.
Lão nhị nóng lòng làm chuyện đó, Hứa Thị không chịu, lão nhị liền đánh tới nàng ấy cho đến khi nàng ấy chịu theo.
Vết thương trên người, xanh tím, tím rồi lại xanh.
Lúc vừa gả vào, Hứa Thị đã từng cầu xin nguyên chủ.
Nhưng ở trong mắt nguyên chủ, một nữ nhân gả vào cửa nào quan trọng bằng nhi tử của mình.
Còn nói với Hứa Thị cái gì mà nữ nhân chính là dùng để nối dõi tông đường.
Nữ nhân phải nên hầu hạ trượng phu, thỏa mãn trượng phu.
Còn bảo nàng ấy nghĩ lại đi, Lý Nhị động thủ đánh nàng ấy, nói rõ là nàng ấy làm còn chưa đủ tốt.
Trong trí nhớ những đoạn ngắn này khiến Lâm Đào muốn tóm lấy nguyên chủ đấm mấy phát.
Không ngờ cái thân thể mình xuyên qua này còn là mẹ chồng cực phẩm độc ác, chanh chua, khó trách một đống tiểu nhân sống ra hình người.
Lý Nhị buộc quần lót lại xong, mắt trần có thể thấy hắn đang run lẩy bẩy.
"Nương ngài không chết sao?"
"Lão nương là bị cái thứ chó má như ngươi làm cho sống lại đó! Đi, ra ngoài viện đứng đi!"
Lý Nhị từ nhỏ ngu dốt, không được nguyên chủ yêu thích. Đánh chửi là chuyện thường xảy ra, cho nên từ đáy lòng sợ hãi nguyên chủ. Thế là thở mạnh cũng không dám, ngoan ngoãn đứng ngoài cửa.
Lâm Đào nhặt y phục trên đất lên ném vào đầu Hứa Thị.
"Hứa Đa Tử, về phòng của ngươi trông con đi."
Cảnh vật mơ hồ khiến nàng hít vào một ngụm khí lạnh.
Cửa lớn rộng mở, nàng một thân y phục chữ thọ bằng vải dệt thủ công, chân hướng ra cửa lớn!
Trọng điểm: Y phục chữ thọ!
Nhìn tay áo thô ráp tràn đầy nếp gấp, Lâm Đào chỉ biết nói xong rồi! Tiêu đời rồi!
Nàng đây là. . . xuyên thành lão thái thái! !
Lâm Đào dở khóc dở cười! Sợ không phải là mở cửa cho xui xẻo để xui xẻo ghé nhà đó chứ!
Nhìn một một thân thọ phục này, một ngọn đèn dầu, gió lạnh thổi qua, còn đáng sợ hơn cả phim ma của Anh Thúc.
Còn có chiếu rơm dưới thân, nghèo như vậy sao? Ngay cả cỗ quan tài cũng không có?
Lúc này, bên trong góc vang lên một trận tiếng vang tất tất tác tác.
"Cha hắn! Nương còn chưa hạ táng, còn nằm ở đằng kia! Ngươi, ngươi đây là muốn làm cái gì?"
"Không sao! Người chết rồi muốn nhìn cũng nhìn không được, lại nói giữ đạo hiếu cũng không chậm trễ việc sinh hài tử được! Nào, nhanh."
Nữ nhân núp ở bên trong góc, xô đẩy không cho nam nhân thực hiện được.
Nghe âm thanh như dã thú vào xuân kia của nam nhân, Lâm Đào trừng mắt nhìn lại, đây là nàng không cần tốn tiền cũng có thể xem phim miễn phí ư?
Trong thoáng chốc, một cỗ ký ức không thuộc về mình cuồn cuộn mà tới.
Nguyên chủ cũng tên là Lâm Đào, bốn mươi lăm tuổi, cha mẹ không còn nhưng cha mẹ chồng vẫn còn, dưới gối có bốn nhi tử, hai nàng dâu, một nữ nhi, ba tôn tử và một ngoại tôn nữ.
Ngoại trừ hai mẫu tử nữ nhi đã gả ra ngoài, một nhà lớn bé đều dựa vào nguyên chủ mà sống.
Ba ngày trước, nguyên chủ lên núi, ngoài ý muốn trượt chân chết.
Lúc này, bên trong góc nhà, nam nhân như Teddy[1], vội vàng muốn tiến công, là nhị nhi tử của nguyên chủ.
[1] Ở đây được hiểu nôm na như chó đến mùa sinh sản.
Con hàng này kết hôn sáu năm, một năm một hài tử, không nuôi sống, chết bốn đứa, còn lại hai đứa.
Bỗng nhiên vang lên tiếng chát, đánh thức Lâm Đào.
"Thân là nữ nhân, ngay cả hài tử cũng không muốn sinh, ta cần ngươi làm gì!"
Lâm Đào chậm rãi híp mắt, cái đức hạnh này làm sao dạy dỗ ra được hay vật? Dù có nghèo cũng không thể sinh mà không dạy dỗ chứ!
Tác dụng của nữ nhân chính là sinh con? Làm sao hắn không suy nghĩ, cái nhà này, còn không phải dựa vào một nữ nhân chèo chống mấy chục năm!
"Cẩu vật, ngươi mặc quần lên cho lão nương! Bằng không lão nương sẽ tự tay khiến ngươi nửa đời sau không làm nam nhân được nữa!"
"Nương? !"
Lý Nhị bịch một tiếng, mất lực té ngã trên đất, hai mắt hoảng sợ nhìn lão thái thái.
Thậm chí quên mất nửa người dưới không mặc gì cả, chờ đến khi lấy lại tinh thần, bối rối kéo quần lót lên.
Nhìn nhị nhi tử gầy trơ xương, Lâm Đào nghĩ mãi mà không rõ.
Người đã đói thành như vậy rồi mà còn cả ngày muốn làm chuyện đó?
Nàng dâu lão nhị Hứa thị nấp ở trong góc, y phục đầu tóc rối bời không chịu nổi, hai bên mặt hằn lên dấu tay rõ ràng.
Nàng ấy cắn răng, kéo y phục, che chắn thân thể.
Cảnh tượng như vậy, trong trí nhớ nguyên chủ gần như là một hai ngày sẽ trình diễn một lần.
Lão nhị nóng lòng làm chuyện đó, Hứa Thị không chịu, lão nhị liền đánh tới nàng ấy cho đến khi nàng ấy chịu theo.
Vết thương trên người, xanh tím, tím rồi lại xanh.
Lúc vừa gả vào, Hứa Thị đã từng cầu xin nguyên chủ.
Nhưng ở trong mắt nguyên chủ, một nữ nhân gả vào cửa nào quan trọng bằng nhi tử của mình.
Còn nói với Hứa Thị cái gì mà nữ nhân chính là dùng để nối dõi tông đường.
Nữ nhân phải nên hầu hạ trượng phu, thỏa mãn trượng phu.
Còn bảo nàng ấy nghĩ lại đi, Lý Nhị động thủ đánh nàng ấy, nói rõ là nàng ấy làm còn chưa đủ tốt.
Trong trí nhớ những đoạn ngắn này khiến Lâm Đào muốn tóm lấy nguyên chủ đấm mấy phát.
Không ngờ cái thân thể mình xuyên qua này còn là mẹ chồng cực phẩm độc ác, chanh chua, khó trách một đống tiểu nhân sống ra hình người.
Lý Nhị buộc quần lót lại xong, mắt trần có thể thấy hắn đang run lẩy bẩy.
"Nương ngài không chết sao?"
"Lão nương là bị cái thứ chó má như ngươi làm cho sống lại đó! Đi, ra ngoài viện đứng đi!"
Lý Nhị từ nhỏ ngu dốt, không được nguyên chủ yêu thích. Đánh chửi là chuyện thường xảy ra, cho nên từ đáy lòng sợ hãi nguyên chủ. Thế là thở mạnh cũng không dám, ngoan ngoãn đứng ngoài cửa.
Lâm Đào nhặt y phục trên đất lên ném vào đầu Hứa Thị.
"Hứa Đa Tử, về phòng của ngươi trông con đi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.