Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa
Chương 35:
Xuân Khuê Mộng Lí
07/07/2023
"Nương liều mạng qua lại thân thiết với người trong thôn vì các ngươi, ngươi lại cố gắng hết sức kéo chân sau của nương, phả hỏng quan hệ với người trong thôn! Ngươi nói cho nương biết ngươi có điểm gì tốt nào?"
Vẻ mặt của Lý Nhị như bỗng nhiên ngộ ra, sau đó ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm.
Lâm Đào thở dài một tiếng, thấm thía nói: "Nếu như bốn huynh đệ các ngươi có bản lĩnh tự nuôi sống chính mình thì nương còn cần phí tâm như vậy làm gì! Thiên hạ lớn như vậy, người có bản lĩnh thì đi đến đâu cũng sống được. Còn các ngươi thì sao? Rời đi nơi này, rời xa nương, các ngươi có sống tiếp được không?"
"Còn ngươi nữa lão Tứ!"
Lý Tứ ngồi trên bậc thang hơi mờ mịt, thấp giọng nói thầm: "Nương, ngài nói lão Nhị, có gì liên quan đến con đâu chứ?"
"Nếu ngươi có bản lĩnh kiếm tiền nuôi gia đình thì loại nữ nhân nào mà chẳng cưới về được? Ngươi cho là lúc trước, nương đi đến nhà Cung Xảo Nhi cầu hôn, người ta chướng mắt chúng ta đúng không?"
"Nếu không thì sao? Cha nương của nàng không phải chỉ sợ chúng ta không có tiền thôi sao!"
Lâm Đào tức giận thuận thế nhấc tay lên, đánh lên đầu của Lý Tứ.
"Nàng ta nhìn thấy ngươi không có bản lĩnh kiếm tiền nuôi gia đình!"
"Nương! Ta không có bản lĩnh nuôi gia đình cũng không phải là vấn đề của ta! Chúng ta không ruộng không đất, từ nhỏ còn nghèo khổ ăn ít, vai không gánh, tay không xách được thì cho dù có lên trấn trên bán sức lao động thì người ta cũng không chọn ta."
Nhìn xem, sống lâu mới thấy một tên sõi đời bày đặt đạo lý như thế.
"Lão Tứ à, thiên hạ này rất rộng lớn! Có sức thì bán sức, có đầu óc thì bán đầu óc, nếu thật sự muốn kiếm tiền nuôi gia đình, sao lại không thể kiếm tiền được? Nếu như lý do là vì ngươi không có sức lực, vậy thì được rồi! Nương có biện pháp!"
"Biện pháp?" Lý Tứ cảm thấy sau lưng của mình lạnh run lên.
Lâm Đào gọi vọng vào gian phòng phía tây: "Nhà lão Nhị, đưa hai đứa nhỏ ra đây, ăn cơm thôi!"
Hứa thị dắt tay Tiểu Lý Kiền, ôm Tiểu Linh Lan trong lồng ngực, trực tiếp đi ra khỏi buồng.
Chỉ một chốc lát sau, một bát cháo to được bưng ra.
Ngửi thử thì khá thơm nhưng nhìn qua hơi cay mắt.
Trong hỗn hợp màu trắng và hơi vàng, có lẫn một chút màu xanh lục.
"Ngươi nấu cái gì thế này?"
"Cỏ đùi gà. Luộc cái rễ cho nhuyễn, ta cũng cắt nhỏ lá, bỏ vào luộc cùng."
Trong đầu Lâm Đào lúc này chỉ có hai từ: thức ăn cho lợn!
Loại cỏ chân gà này là của dân gian, nhiều người nuôi lợn lúc nấu thức ăn cho lợn cũng luộc như vậy.
Tưởng tượng đến đây, vốn dĩ bụng Lâm Đào vẫn đang cồn cào thì bây giờ thật sự hơi không muốn ăn.
"Sao lại không luộc trứng gà thế?"
"Có luộc, có luộc." Hứa thị chạy vào trong buồng, lấy trứng gà ra, lập tức đi về phía Lý Tứ.
"Tiểu thúc, ta đã dội qua nước lạnh, sẽ không bỏng miệng đâu.”
Lý Tứ vô cùng tự nhiên đưa tay nhận lấy, còn làm nũng với Lâm Đào: "Con biết mà, nương đối xử với con tốt nhất.”
Giọng nói nũng nĩu khiến Lâm Đào nghe mà nổi cả da gà. Tiến đến lấy trứng gà đi.
"Sao con có thể không biết xấu hổ để nương bóc vỏ cho được, con tự bóc được mà."
Cầm một cái trứng gà nàng để ở trên bàn đá, Lý Tứ vui vẻ bóc nó.
Lâm Đào gật đầu nói: "Nương đau lòng nên mới bóc vỏ thay cho ngươi. Ăn nhiều một chút, buổi tối có sức lực, ra ngoài hoạt động gân cốt với nương."
Lão Nhị bị sặc ho khan, hồi phục tinh thần liền dùng sức gật đầu: "Được, được, lão Tứ, đệ mau ăn đi, ăn xong mới có sức lực."
Lý Tứ đang cầm quả trứng gà trắng nõn mập mạp, tay run rẩy không ngừng.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy trứng gà không ngon đến thế.
Vẻ mặt của Lý Nhị như bỗng nhiên ngộ ra, sau đó ngoan ngoãn thừa nhận sai lầm.
Lâm Đào thở dài một tiếng, thấm thía nói: "Nếu như bốn huynh đệ các ngươi có bản lĩnh tự nuôi sống chính mình thì nương còn cần phí tâm như vậy làm gì! Thiên hạ lớn như vậy, người có bản lĩnh thì đi đến đâu cũng sống được. Còn các ngươi thì sao? Rời đi nơi này, rời xa nương, các ngươi có sống tiếp được không?"
"Còn ngươi nữa lão Tứ!"
Lý Tứ ngồi trên bậc thang hơi mờ mịt, thấp giọng nói thầm: "Nương, ngài nói lão Nhị, có gì liên quan đến con đâu chứ?"
"Nếu ngươi có bản lĩnh kiếm tiền nuôi gia đình thì loại nữ nhân nào mà chẳng cưới về được? Ngươi cho là lúc trước, nương đi đến nhà Cung Xảo Nhi cầu hôn, người ta chướng mắt chúng ta đúng không?"
"Nếu không thì sao? Cha nương của nàng không phải chỉ sợ chúng ta không có tiền thôi sao!"
Lâm Đào tức giận thuận thế nhấc tay lên, đánh lên đầu của Lý Tứ.
"Nàng ta nhìn thấy ngươi không có bản lĩnh kiếm tiền nuôi gia đình!"
"Nương! Ta không có bản lĩnh nuôi gia đình cũng không phải là vấn đề của ta! Chúng ta không ruộng không đất, từ nhỏ còn nghèo khổ ăn ít, vai không gánh, tay không xách được thì cho dù có lên trấn trên bán sức lao động thì người ta cũng không chọn ta."
Nhìn xem, sống lâu mới thấy một tên sõi đời bày đặt đạo lý như thế.
"Lão Tứ à, thiên hạ này rất rộng lớn! Có sức thì bán sức, có đầu óc thì bán đầu óc, nếu thật sự muốn kiếm tiền nuôi gia đình, sao lại không thể kiếm tiền được? Nếu như lý do là vì ngươi không có sức lực, vậy thì được rồi! Nương có biện pháp!"
"Biện pháp?" Lý Tứ cảm thấy sau lưng của mình lạnh run lên.
Lâm Đào gọi vọng vào gian phòng phía tây: "Nhà lão Nhị, đưa hai đứa nhỏ ra đây, ăn cơm thôi!"
Hứa thị dắt tay Tiểu Lý Kiền, ôm Tiểu Linh Lan trong lồng ngực, trực tiếp đi ra khỏi buồng.
Chỉ một chốc lát sau, một bát cháo to được bưng ra.
Ngửi thử thì khá thơm nhưng nhìn qua hơi cay mắt.
Trong hỗn hợp màu trắng và hơi vàng, có lẫn một chút màu xanh lục.
"Ngươi nấu cái gì thế này?"
"Cỏ đùi gà. Luộc cái rễ cho nhuyễn, ta cũng cắt nhỏ lá, bỏ vào luộc cùng."
Trong đầu Lâm Đào lúc này chỉ có hai từ: thức ăn cho lợn!
Loại cỏ chân gà này là của dân gian, nhiều người nuôi lợn lúc nấu thức ăn cho lợn cũng luộc như vậy.
Tưởng tượng đến đây, vốn dĩ bụng Lâm Đào vẫn đang cồn cào thì bây giờ thật sự hơi không muốn ăn.
"Sao lại không luộc trứng gà thế?"
"Có luộc, có luộc." Hứa thị chạy vào trong buồng, lấy trứng gà ra, lập tức đi về phía Lý Tứ.
"Tiểu thúc, ta đã dội qua nước lạnh, sẽ không bỏng miệng đâu.”
Lý Tứ vô cùng tự nhiên đưa tay nhận lấy, còn làm nũng với Lâm Đào: "Con biết mà, nương đối xử với con tốt nhất.”
Giọng nói nũng nĩu khiến Lâm Đào nghe mà nổi cả da gà. Tiến đến lấy trứng gà đi.
"Sao con có thể không biết xấu hổ để nương bóc vỏ cho được, con tự bóc được mà."
Cầm một cái trứng gà nàng để ở trên bàn đá, Lý Tứ vui vẻ bóc nó.
Lâm Đào gật đầu nói: "Nương đau lòng nên mới bóc vỏ thay cho ngươi. Ăn nhiều một chút, buổi tối có sức lực, ra ngoài hoạt động gân cốt với nương."
Lão Nhị bị sặc ho khan, hồi phục tinh thần liền dùng sức gật đầu: "Được, được, lão Tứ, đệ mau ăn đi, ăn xong mới có sức lực."
Lý Tứ đang cầm quả trứng gà trắng nõn mập mạp, tay run rẩy không ngừng.
Đây là lần đầu tiên trong đời hắn cảm thấy trứng gà không ngon đến thế.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.