Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa
Chương 38:
Xuân Khuê Mộng Lí
09/07/2023
Ngô Thị nằm trên mặt đất, chống người ngồi dậy, đập đập đến bụi đất tung bay, kéo cuống họng hô: "Ngươi cái đồ Lâm quả phụ không biết xấu hổ! Đánh mặt nữ nhi ta, rồi ngươi còn đánh ta, có còn thiên lý hay không! Cung Gia Trại không có ai quản lý phải không? Tùy ý để một người họ khác khi dễ họ Cung ta! Thôn này, sợ là muốn đổi thành họ Lý sao?”
Ngoài sân, mọi người lần lượt kéo đến vây quanh bên ngoài, khiến Lý Tứ hoảng sợ.
Lâm Đào hừ lạnh một tiếng: "Nhìn ta làm gì? Ném người ra ngoài!"
Giây tiếp theo liền nghe thấy Cung Xảo Nhi kêu to: "Cứu, cứu mạng! Nương! Đại ca, cứu muội!
Tất cả mọi người mới chú ý tới, Chu Thị trực tiếp khiêng Cung Xảo Nhi lên vai, sải bước ra khỏi cổng sân, sau đó không nể tình ném ra ngoài cửa.
Chu Thị quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt nói: "Là nương bảo ta ném ra ngoài."
Lần này, Ngô thị cũng ngừng khóc, nhảy dựng lên, lao về phía bụng của Lâm Đào như một con bò tót trong trường đấu bò.
Không ngờ Chu Thị chạy tới, nửa đường khiêng Ngô Thị lên, dáng người to lớn kia, có vẻ Ngô Thị trông giống như tiểu hài tử.
Bên này, nhóm biểu ca của Cung Xảo Nhi giống như đã thương lượng xong, hai người xông về phía Lâm Đào, ba người còn lại nhào về phía Lý Nhị.
Lý Nhị không có tiền đồ, ở trong sân ôm đầu chạy vòng quanh! Ba người phía sau liều mạng lao tới.
Lâm Đào cũng không khách khí, đối với hai người đang lao tới, mỗi người một quyền liền nằm ngã xuống đất.
Sau đó, mỗi tay một người, nắm lấy gáy sau nhấc lên, ném vào người Cung Xảo Nhi và Ngô Thị.
Quay đầu lại, thấy Lão Tứ bị đánh đến ngồi xổm trên mặt đất kêu rên không ngừng.
Lâm Đào đi tới, nâng từng người một lên không trung như xách một con gà con. Chỉ hận rèn sắt không thành thép, một cước đá Lý Tứ thành tư thế chó ăn phân.
"Đồ hèn nhát, uổng công ngươi cao hơn hai người bọn họ, ngươi lớn hơn một cái đầu còn bị người khác đánh đến khóc lóc gọi cha gọi nương!"
Chờ khi Lâm Đào ném hai người họ ra khỏi cửa, ba người trước đó đuổi theo Lý Nhị cũng bị đám người Chu Thị hợp lực bắt giữ.
Ngô bà tử nhìn thấy nhi tử và chất nhi của mình nằm trên mặt đất liền khóc lóc thảm thiết.
Đến nỗi Cung Xảo Nhi, người trước đó vẫn còn khóc cho chính mình, bây giờ không ngừng kêu ca và biểu ca.
Trong thôn xảy ra động tĩnh lớn như vậy, khiến cả trưởng thôn và lý chính gia đều chạy đến.
Ngô bà tử kia bò đến chân trưởng thôn, ôm chân lão thôn trưởng, khóc đến mức thiếu chút nữa lấy máu viết chữ thảm lên trên đùi thôn trưởng.
"Lão tộc trưởng, ngài phải làm chủ cho nhà ta!”
“Lúc này mới yên tĩnh được bao lâu? Hai nhà các ngươi tại sao lại đánh nhau nữa hả?”
Ngô bà tử một phen nước mũi một phen nước mắt nói, nàng ta dẫn người đến là đòi giải thích. Còn gần như đổi trắng thay đen mà nói, là Lâm Đào động thủ trước.
Nói xong, còn giả vờ khóc đến mức hết hơi.
Lâm Đào nghe đến vui vẻ.
"Sao? Có nghĩa là chúng ta đả thương người nhà ngươi, cho nên nhà ngươi liền tống tiền ta?”
"Nhìn xem, lão thúc thúc nhìn tính tình của nàng ta kia kìa! Còn không muốn thừa nhận!”
"Ai nói ta không nhận? Ta nhận! Người là nhà ta đánh, đoàn người đều nhìn thấy, ta có cái gì không thể nhận!"
Lý Tứ ở bên cạnh lo lắng đến độ giơ chân.
"Nương? Sao ngài không nói sự thật cho trưởng thôn và lý chính gia biết? Cứ để nàng ta nói bậy bạ! Rõ ràng là nàng ta dẫn người đến nhà gây rối, cũng là người nhà của nàng ta ra tay trước. Tại sao ngài lại cứ thừa nhận như vậy chứ?"
“Ngươi nói nhiều rồi!” Đầu gối của Lâm Đào lại đến chào hỏi mông của Lý Tứ.
"Đi, nàng ta không phải nói ta làm Cung Xảo Nhi bị thương sao! Đưa người vào phòng ngươi đi, sau này ăn ngon uống ngon, hầu hạ người ta ở trên giường cho tốt.”
Lý Tứ vừa rồi còn ôm mông nhảy không ngừng, thoáng cái trợn tròn mắt.
"Bế, bế vào phòng con? Lên giường của con?"
Cũng không biết trong đầu Lý Tứ đang nghĩ cái gì, dù sao mặt của tên gia hỏa này càng ngày càng đỏ như tôm luộc ở trong nồi.
Ngoài sân, mọi người lần lượt kéo đến vây quanh bên ngoài, khiến Lý Tứ hoảng sợ.
Lâm Đào hừ lạnh một tiếng: "Nhìn ta làm gì? Ném người ra ngoài!"
Giây tiếp theo liền nghe thấy Cung Xảo Nhi kêu to: "Cứu, cứu mạng! Nương! Đại ca, cứu muội!
Tất cả mọi người mới chú ý tới, Chu Thị trực tiếp khiêng Cung Xảo Nhi lên vai, sải bước ra khỏi cổng sân, sau đó không nể tình ném ra ngoài cửa.
Chu Thị quay đầu lại, vẻ mặt mờ mịt nói: "Là nương bảo ta ném ra ngoài."
Lần này, Ngô thị cũng ngừng khóc, nhảy dựng lên, lao về phía bụng của Lâm Đào như một con bò tót trong trường đấu bò.
Không ngờ Chu Thị chạy tới, nửa đường khiêng Ngô Thị lên, dáng người to lớn kia, có vẻ Ngô Thị trông giống như tiểu hài tử.
Bên này, nhóm biểu ca của Cung Xảo Nhi giống như đã thương lượng xong, hai người xông về phía Lâm Đào, ba người còn lại nhào về phía Lý Nhị.
Lý Nhị không có tiền đồ, ở trong sân ôm đầu chạy vòng quanh! Ba người phía sau liều mạng lao tới.
Lâm Đào cũng không khách khí, đối với hai người đang lao tới, mỗi người một quyền liền nằm ngã xuống đất.
Sau đó, mỗi tay một người, nắm lấy gáy sau nhấc lên, ném vào người Cung Xảo Nhi và Ngô Thị.
Quay đầu lại, thấy Lão Tứ bị đánh đến ngồi xổm trên mặt đất kêu rên không ngừng.
Lâm Đào đi tới, nâng từng người một lên không trung như xách một con gà con. Chỉ hận rèn sắt không thành thép, một cước đá Lý Tứ thành tư thế chó ăn phân.
"Đồ hèn nhát, uổng công ngươi cao hơn hai người bọn họ, ngươi lớn hơn một cái đầu còn bị người khác đánh đến khóc lóc gọi cha gọi nương!"
Chờ khi Lâm Đào ném hai người họ ra khỏi cửa, ba người trước đó đuổi theo Lý Nhị cũng bị đám người Chu Thị hợp lực bắt giữ.
Ngô bà tử nhìn thấy nhi tử và chất nhi của mình nằm trên mặt đất liền khóc lóc thảm thiết.
Đến nỗi Cung Xảo Nhi, người trước đó vẫn còn khóc cho chính mình, bây giờ không ngừng kêu ca và biểu ca.
Trong thôn xảy ra động tĩnh lớn như vậy, khiến cả trưởng thôn và lý chính gia đều chạy đến.
Ngô bà tử kia bò đến chân trưởng thôn, ôm chân lão thôn trưởng, khóc đến mức thiếu chút nữa lấy máu viết chữ thảm lên trên đùi thôn trưởng.
"Lão tộc trưởng, ngài phải làm chủ cho nhà ta!”
“Lúc này mới yên tĩnh được bao lâu? Hai nhà các ngươi tại sao lại đánh nhau nữa hả?”
Ngô bà tử một phen nước mũi một phen nước mắt nói, nàng ta dẫn người đến là đòi giải thích. Còn gần như đổi trắng thay đen mà nói, là Lâm Đào động thủ trước.
Nói xong, còn giả vờ khóc đến mức hết hơi.
Lâm Đào nghe đến vui vẻ.
"Sao? Có nghĩa là chúng ta đả thương người nhà ngươi, cho nên nhà ngươi liền tống tiền ta?”
"Nhìn xem, lão thúc thúc nhìn tính tình của nàng ta kia kìa! Còn không muốn thừa nhận!”
"Ai nói ta không nhận? Ta nhận! Người là nhà ta đánh, đoàn người đều nhìn thấy, ta có cái gì không thể nhận!"
Lý Tứ ở bên cạnh lo lắng đến độ giơ chân.
"Nương? Sao ngài không nói sự thật cho trưởng thôn và lý chính gia biết? Cứ để nàng ta nói bậy bạ! Rõ ràng là nàng ta dẫn người đến nhà gây rối, cũng là người nhà của nàng ta ra tay trước. Tại sao ngài lại cứ thừa nhận như vậy chứ?"
“Ngươi nói nhiều rồi!” Đầu gối của Lâm Đào lại đến chào hỏi mông của Lý Tứ.
"Đi, nàng ta không phải nói ta làm Cung Xảo Nhi bị thương sao! Đưa người vào phòng ngươi đi, sau này ăn ngon uống ngon, hầu hạ người ta ở trên giường cho tốt.”
Lý Tứ vừa rồi còn ôm mông nhảy không ngừng, thoáng cái trợn tròn mắt.
"Bế, bế vào phòng con? Lên giường của con?"
Cũng không biết trong đầu Lý Tứ đang nghĩ cái gì, dù sao mặt của tên gia hỏa này càng ngày càng đỏ như tôm luộc ở trong nồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.