Nữ Quân Nhân Xuyên Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm Năm Mất Mùa
Chương 42:
Xuân Khuê Mộng Lí
09/07/2023
Chờ nhị lão ăn xong, Lâm Đào bày ra vẻ mặt chán ghét giống như nguyên chủ, phân phó cho Chu thị và Hứa thị đưa nhị lão về.
Nàng đang muốn quay về nhà chính, chợt thấy hai đứa cháu đang nằm trên cửa sổ ở căn phòng phía tây.
Lâm Đào bước vào tây phòng, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang nhắm chặt mắt nằm trên mảnh chiếu chia làm hai nửa.
Nàng nhỏ giọng nói: "Đừng có giả bộ, ta vừa mới nhìn thấy hai người các cháu nằm úp bên cửa sổ."
Tiểu Linh Lan cố chấp giả vờ ngủ, đôi lông mi nhỏ chớp chớp, mí mắt run lên.
Còn Lý Kiền sau khi bị nhìn thấu thì không giả bộ nữa, trực tiếp ngồi dậy.
"A nãi, cháu không ngủ được, người kể chuyện xưa cho cháu nghe được không?"
Tiểu Linh Lan giả vờ cả buổi cuối cùng cũng rụt rè mở mắt ra, giống như một con sâu nhỏ khom lưng lùi về một góc, ôm lấy đầu gối co thành một cục.
Đôi mắt to tròn vì bị bỏ đói quanh năm mà trũng xuống, nhìn con bé giống như một đứa trẻ ngoài hình tinh vậy.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, lúc trước mọi người rất ít gặp hai đứa nhỏ này. Trải qua chuyện này, tụi nó có thể ngủ được mới là lạ.
Nhưng mà mong muốn của Lý Kiền thật sự làm khó Lâm Đào quá.
Đời trước nàng đã từng làm qua rất nhiều nghề, nhưng lại chưa bao giờ làm cô giáo trông trẻ.
Lục lại trong trí nhớ hơn mười lần, nàng cũng không tìm ra chuyện gì có thể đem kể cho đứa nhỏ nghe.
Gì mà cô bé lọ lem và hoàng tử, đều là những chuyện lừa người chó má, vứt bỏ sự đấu tranh thôi!
Một người nếu thật sự muốn thay đổi cuộc sống của chính mình, thì không có con đường tắt nào khác ngoại trừ dùng một trăm phần trăm sức lực đế đấu tranh chống lại vận mệnh.
Có ai từng nghĩ rằng vì sao câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem lại kết thúc sau khi gả cho hoàng tử chưa?
Lý do rất đơn giản!
Những thứ dựa vào người khác để dành lấy được thì vĩnh viễn chỉ là bọt biển.
Chỉ cần người đó không cần ngươi nữa, ngươi sẽ trở thành nữ nhân chỉ có thể sống trong đống tro tàn!
Người có thể thay đổi nhân sinh của gia đình mình chỉ có thể là chính mình thôi.
Nghĩ xong, Lâm Đào quyết định kể chuyện Tây Du Ký, hai đứa nhóc nghe say mê, đôi mắt tỏa sáng.
Khoảng chừng hai khắc sau, cửa phòng mở ra.
"Được rồi, hôm nay kể chuyện đến đây thôi."
Lâm Đào phủi rơm rạ bám trên đầu gối, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn trở về nằm ngủ.
Căn nhà này ngay cả chăn cũng không có, một nhà già trẻ đều mặc quần áo mà đi ngủ.
Khi tuyết rơi vào mùa đông, nó sẽ bao phủ một tầng cỏ khô thật dày.
Còn chuyện họ có thể sống sót qua mùa đông này hay không thì đều trông chờ vào vận mệnh!
Tiểu Linh Lan bỗng túm lấy góc áo của nàng, khoa tay múa chân làm ra mấy động tác kỳ quái, trong mắt Lâm Đào hiện ra mấy dấu chấm hỏi.
"Lan Lan muốn hỏi là lúc nào thì a nãi có thể kể cho chúng cháu nghe tiếp chuyện xưa?" Lý Kiền ngó ra giải thích.
Lâm Đào muốn đưa tay ra để cầm tay nhỏ của Linh Lan, nhưng tiểu nha đầu giống như bị điện giật, khi nàng sắp chạm tay tới thì bỗng rút tay về.
"Ngày mai nhé, ngày mai a nãi lại kể cho mấy cháu nghe."
Tiểu Linh Lan hưng phấn, đôi mắt lấp lánh như sao.
"Lan Lan, cháu có thể nói mà. Sau này cháu muốn hỏi cái gì đều có thể nói thẳng ra."
Tiểu nha đầu cắn môi, quai hàm dường như mấp máy trong vô thức, nhưng trong cặp mắt to tròn kia vẫn ẩn chứa sự sợ hãi không thể che dấu.
Nhìn bộ quần áo không có ống tay trên người con bé, Lâm Đào suy nghĩ, nếu không thì không đem cuộn vải kia đi bán nữa, trước tiên làm cho hai đứa nhỏ một bộ quần áo.
Trong sân, Lý Nhị và Lý Tứ dìu nhau vào nhà, cái sọt sau lưng không có thứ gì.
Nhìn thấy bọn họ một thân quần áo thấm đầy mồ hôi, Lâm Đào biết hai đứa con đần độn này thật ra cũng rất tự giác, không dùng kế vặt.
Sau lưng, Hứa thị và Chu thị cũng đã trở lại.
Hứa thị muốn đỡ Lý Nhị vào nhà, Lý Nhị liên tục xua tay, hắn còn nói: "Đừng đừng đừng, ngươi cách xa ta ra chút."
Hứa thị vô cùng kinh ngạc, nàng lấy một chậu nước rồi đi về tây phòng.
Bên này, Chu thị cũng lẳng lặng trở về đông phòng, xem bộ dáng của Chu thị, có lẽ là lo lắng cho Lý Nhất.
Thật ra Lâm Đào không lo lắng một chút nào.
Nếu Lý Nhất có thể từ trên núi trở về, vậy có nghĩa ít nhất hắn còn có thể cứu.
Nếu hắn lười biếng, phải chờ nàng hoặc Chu thị lên núi khiêng hắn xuống, ha ha, nàng coi như không có đứa con tiện nghi này.
Dù sao thì căn bệnh ung thư "lười biếng" này cũng có chia ra giai đoạn, nếu hắn bị "bệnh" đến giai đoạn cuối, thì cứ để hắn đi thôi!
Nàng đang muốn quay về nhà chính, chợt thấy hai đứa cháu đang nằm trên cửa sổ ở căn phòng phía tây.
Lâm Đào bước vào tây phòng, nhìn thấy hai đứa nhỏ đang nhắm chặt mắt nằm trên mảnh chiếu chia làm hai nửa.
Nàng nhỏ giọng nói: "Đừng có giả bộ, ta vừa mới nhìn thấy hai người các cháu nằm úp bên cửa sổ."
Tiểu Linh Lan cố chấp giả vờ ngủ, đôi lông mi nhỏ chớp chớp, mí mắt run lên.
Còn Lý Kiền sau khi bị nhìn thấu thì không giả bộ nữa, trực tiếp ngồi dậy.
"A nãi, cháu không ngủ được, người kể chuyện xưa cho cháu nghe được không?"
Tiểu Linh Lan giả vờ cả buổi cuối cùng cũng rụt rè mở mắt ra, giống như một con sâu nhỏ khom lưng lùi về một góc, ôm lấy đầu gối co thành một cục.
Đôi mắt to tròn vì bị bỏ đói quanh năm mà trũng xuống, nhìn con bé giống như một đứa trẻ ngoài hình tinh vậy.
Hôm nay xảy ra nhiều chuyện lớn như vậy, lúc trước mọi người rất ít gặp hai đứa nhỏ này. Trải qua chuyện này, tụi nó có thể ngủ được mới là lạ.
Nhưng mà mong muốn của Lý Kiền thật sự làm khó Lâm Đào quá.
Đời trước nàng đã từng làm qua rất nhiều nghề, nhưng lại chưa bao giờ làm cô giáo trông trẻ.
Lục lại trong trí nhớ hơn mười lần, nàng cũng không tìm ra chuyện gì có thể đem kể cho đứa nhỏ nghe.
Gì mà cô bé lọ lem và hoàng tử, đều là những chuyện lừa người chó má, vứt bỏ sự đấu tranh thôi!
Một người nếu thật sự muốn thay đổi cuộc sống của chính mình, thì không có con đường tắt nào khác ngoại trừ dùng một trăm phần trăm sức lực đế đấu tranh chống lại vận mệnh.
Có ai từng nghĩ rằng vì sao câu chuyện cổ tích cô bé lọ lem lại kết thúc sau khi gả cho hoàng tử chưa?
Lý do rất đơn giản!
Những thứ dựa vào người khác để dành lấy được thì vĩnh viễn chỉ là bọt biển.
Chỉ cần người đó không cần ngươi nữa, ngươi sẽ trở thành nữ nhân chỉ có thể sống trong đống tro tàn!
Người có thể thay đổi nhân sinh của gia đình mình chỉ có thể là chính mình thôi.
Nghĩ xong, Lâm Đào quyết định kể chuyện Tây Du Ký, hai đứa nhóc nghe say mê, đôi mắt tỏa sáng.
Khoảng chừng hai khắc sau, cửa phòng mở ra.
"Được rồi, hôm nay kể chuyện đến đây thôi."
Lâm Đào phủi rơm rạ bám trên đầu gối, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn trở về nằm ngủ.
Căn nhà này ngay cả chăn cũng không có, một nhà già trẻ đều mặc quần áo mà đi ngủ.
Khi tuyết rơi vào mùa đông, nó sẽ bao phủ một tầng cỏ khô thật dày.
Còn chuyện họ có thể sống sót qua mùa đông này hay không thì đều trông chờ vào vận mệnh!
Tiểu Linh Lan bỗng túm lấy góc áo của nàng, khoa tay múa chân làm ra mấy động tác kỳ quái, trong mắt Lâm Đào hiện ra mấy dấu chấm hỏi.
"Lan Lan muốn hỏi là lúc nào thì a nãi có thể kể cho chúng cháu nghe tiếp chuyện xưa?" Lý Kiền ngó ra giải thích.
Lâm Đào muốn đưa tay ra để cầm tay nhỏ của Linh Lan, nhưng tiểu nha đầu giống như bị điện giật, khi nàng sắp chạm tay tới thì bỗng rút tay về.
"Ngày mai nhé, ngày mai a nãi lại kể cho mấy cháu nghe."
Tiểu Linh Lan hưng phấn, đôi mắt lấp lánh như sao.
"Lan Lan, cháu có thể nói mà. Sau này cháu muốn hỏi cái gì đều có thể nói thẳng ra."
Tiểu nha đầu cắn môi, quai hàm dường như mấp máy trong vô thức, nhưng trong cặp mắt to tròn kia vẫn ẩn chứa sự sợ hãi không thể che dấu.
Nhìn bộ quần áo không có ống tay trên người con bé, Lâm Đào suy nghĩ, nếu không thì không đem cuộn vải kia đi bán nữa, trước tiên làm cho hai đứa nhỏ một bộ quần áo.
Trong sân, Lý Nhị và Lý Tứ dìu nhau vào nhà, cái sọt sau lưng không có thứ gì.
Nhìn thấy bọn họ một thân quần áo thấm đầy mồ hôi, Lâm Đào biết hai đứa con đần độn này thật ra cũng rất tự giác, không dùng kế vặt.
Sau lưng, Hứa thị và Chu thị cũng đã trở lại.
Hứa thị muốn đỡ Lý Nhị vào nhà, Lý Nhị liên tục xua tay, hắn còn nói: "Đừng đừng đừng, ngươi cách xa ta ra chút."
Hứa thị vô cùng kinh ngạc, nàng lấy một chậu nước rồi đi về tây phòng.
Bên này, Chu thị cũng lẳng lặng trở về đông phòng, xem bộ dáng của Chu thị, có lẽ là lo lắng cho Lý Nhất.
Thật ra Lâm Đào không lo lắng một chút nào.
Nếu Lý Nhất có thể từ trên núi trở về, vậy có nghĩa ít nhất hắn còn có thể cứu.
Nếu hắn lười biếng, phải chờ nàng hoặc Chu thị lên núi khiêng hắn xuống, ha ha, nàng coi như không có đứa con tiện nghi này.
Dù sao thì căn bệnh ung thư "lười biếng" này cũng có chia ra giai đoạn, nếu hắn bị "bệnh" đến giai đoạn cuối, thì cứ để hắn đi thôi!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.