Chương 319: Biết được sự thật
Tiểu Nhục Tống
27/05/2020
Đêm ấy Cố Khinh Âm vừa lảo đảo đi xuống thì thấy trước cửa điện tầng một tụ tập không ít quan viên, thần sắc ai bối rối, có cả vệ binh mặc khôi
giáp, nhất thời tim nàng cũng đập loạn.
Nhưng nàng đi tới cửa cũng không bị cản lại, hộ vệ dẫn đầu chỉ hỏi chức quan và tính danh của nàng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, sau đó để nàng tự rời đi.
Nàng không rảnh suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy về cái sân nhỏ của mình.
Trong đầu óc mơ hồ vẫn còn lưu lại một đoạn kí ức ngắn khi phát bệnh, nhưng nàng không dám nghĩ tiếp nữa, nhanh chóng rửa mặt, nằm xuống ngủ.
Giấc ngủ này không hề an yên, mộng cảnh đứt quãng cứ quấy nhiễu nàng, khi tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng rõ.
Nàng hỏi xin phòng bếp một ít cháo trắng rau dưa, dùng điểm tâm xong liền cầm sách ra cửa.
Mặt trời dần ló rạng, sương sớm lượn lờ quanh núi Tử Vân, Cố Khinh Âm chậm rãi đi dọc theo đường núi về phía trước, thấy cách đó không xa có một ngôi đình bằng đá. Nàng đi thẳng qua đó, tựa vào cột đá xem sách giải trí.
Mấy ngày gần đây, không biết sao, trong lòng nàng cứ thấy nôn nao, mấy khuôn mặt khác nhau cứ thường đan xen xuất hiện trong tâm trí, khiến nàng chẳng biết làm sao, cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Nàng muốn tìm về những ngày thanh tịnh tự tại, nhưng không phải lúc nào cũng được.
Hôm nay là ngày công bố kết quả của cuộc thi đánh giá thành tích nữ quan. Trưởng quan của các bộ phải thảo luận trước, sau đó đưa ra quyết định xếp hạng, cuối cùng sẽ gọi từng nữ quan đến thông báo kết quả.
Các nữ quan thì nhàn nhã hơn, nhưng trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm bất an.
Kết quả đánh giá thành tích được chia làm ba loại, thăng chức, duy trì phẩm cấp hoặc giáng chức.
Trước đây nàng có thể không quan tâm, chỉ mong được tiếp tục rèn luyện trong quan trường là được. Nhưng lần này thì khác, Cố phủ cần một người có tiếng nói trong triều, và người này chỉ có thể là nàng.
Không hiểu sao, nàng thấy hơi lo lắng, cho nên mới vào trong núi hóng gió, giải sầu, đọc sách giải trí, tạm thời quên những phiền nhiễu kia.
Nhưng đọc được một lúc, chữ viết trên cuốc sách kia trở nên mờ mờ ảo ảo, cơn buồn ngủ ập đến, nhưng hình như có người đang gọi nàng.
Cố Khinh Âm miễn cưỡng vực dậy tinh thần, nhìn nữ tử mặc triều phục cúi thấp đầu trước mặt, nhíu mày hỏi: "Vị đại nhân này là?"
Người kia ngẩng đầu lên, nghiêm mặt đáp: "Cố đại nhân, hạ quan không đảm đương nổi hai chữ “đại nhân” này."
"Là cô." Cố Khinh Âm thấy mặt mũi nàng ta thì hết sức kinh ngạc.
Hóa ra nữ quan này chính là Giả Thư làm việc dưới trướng Vân Thường. Hôm qua nàng ta đã xuất hiện trước mặt Cố Khinh Âm hai lần trong thời điểm quan trọng. Nếu không phải tại Giả Thư, nàng cũng không tham gia bữa tiệc đó.
Cố Khinh Âm bình tĩnh nhìn nàng ta một hồi, suy nghĩ rồi nói: "Ngươi tìm bản quan làm gì? Chẳng lẽ lại có người nào muốn truyền lời nhắn?"
Giả Thư vội quỳ xuống, nói: "Cố đại nhân, hạ quan chỉ làm việc thay người ta, nay tự biết xấu hổ, đặc biệt tới xin đại nhân đi cùng hạ quan một chuyến."
"Có chuyện gì không thể nói ở nơi này sao??" Cố Khinh Âm gập quyển sách trong tay lại, hỏi.
Giả Thư chỉ cúi thấp đầu, nói: "Xin Cố đại nhân tin hạ quan một lần."
"Rốt cuộc cô muốn đưa bản quan đi xem cái gì?" Cố Khinh Âm tiếp tục chất vấn.
"Sự thật." Giả Thư ngẩng đầu nhìn nàng, "Lẽ nào đại nhân không muốn biết ư?"
Cố Khinh Âm cũng biết hôm qua có vài chuyện bất thường, lập tức hạ quyết tâm, đi theo Giả Thư một chuyến.
Hai người đi tầm nửa khắc, đến bên ngoài một cái sân nhỏ hẻo lánh, Giả Thư dừng chân, kéo Cố Khinh Âm đứng bên chân tường ngoài viện.
Một lát sau, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng nói chuyện.
"Vân đại nhân, hôm qua đại nhân đã đáp ứng với lão phu thế nào?" Một giọng nam âm trầm truyền đến.
Cố Khinh Âm nghe kỹ, cảm thấy rất quen tai, nhưng không nhớ nổi rốt cuộc là ai.
"Sự tình có biến, không trong dự liệu của hạ quan, hạ quan cũng không biết làm thế nào." Lần này là tiếng nữ nhân sắc sảo quyến rũ, đúng là Vân Thường.
Ánh mắt Cố Khinh Âm thay đổi, nhìn Giả Thư. Giả Thư ra hiệu bảo nàng nghe tiếp.
"Hừ, con vịt đã nấu chín, nói bay là bay được ư? Đại nhân chỉ nói thế mà muốn đuổi lão phu đi sao?"
"Trương đại nhân, Cố Khinh Âm kia không phải người có thể tuỳ tiện lên giường, hạ quan chỉ đồng ý thử một lần thôi."
"Ồ? Ý của Vân đại nhân là chuyện này không thành cũng chẳng liên quan đến ngươi?"
"Sao Trương đại nhân lại trách hạ quạn, đáng lẽ phải trách Minh Tiêu Hạc nhiều chuyện chứ."
"Lão phu tạm thời không quan tâm Minh Tiêu Hạc thế nào, nhưng chuyện lên chức lần này của Vân đại nhân, lão phu không thể giúp được rồi."
Nhưng nàng đi tới cửa cũng không bị cản lại, hộ vệ dẫn đầu chỉ hỏi chức quan và tính danh của nàng, nhìn một lượt từ trên xuống dưới, sau đó để nàng tự rời đi.
Nàng không rảnh suy nghĩ nhiều, vội vàng chạy về cái sân nhỏ của mình.
Trong đầu óc mơ hồ vẫn còn lưu lại một đoạn kí ức ngắn khi phát bệnh, nhưng nàng không dám nghĩ tiếp nữa, nhanh chóng rửa mặt, nằm xuống ngủ.
Giấc ngủ này không hề an yên, mộng cảnh đứt quãng cứ quấy nhiễu nàng, khi tỉnh lại, trời vẫn chưa sáng rõ.
Nàng hỏi xin phòng bếp một ít cháo trắng rau dưa, dùng điểm tâm xong liền cầm sách ra cửa.
Mặt trời dần ló rạng, sương sớm lượn lờ quanh núi Tử Vân, Cố Khinh Âm chậm rãi đi dọc theo đường núi về phía trước, thấy cách đó không xa có một ngôi đình bằng đá. Nàng đi thẳng qua đó, tựa vào cột đá xem sách giải trí.
Mấy ngày gần đây, không biết sao, trong lòng nàng cứ thấy nôn nao, mấy khuôn mặt khác nhau cứ thường đan xen xuất hiện trong tâm trí, khiến nàng chẳng biết làm sao, cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Nàng muốn tìm về những ngày thanh tịnh tự tại, nhưng không phải lúc nào cũng được.
Hôm nay là ngày công bố kết quả của cuộc thi đánh giá thành tích nữ quan. Trưởng quan của các bộ phải thảo luận trước, sau đó đưa ra quyết định xếp hạng, cuối cùng sẽ gọi từng nữ quan đến thông báo kết quả.
Các nữ quan thì nhàn nhã hơn, nhưng trong lòng khó tránh khỏi thấp thỏm bất an.
Kết quả đánh giá thành tích được chia làm ba loại, thăng chức, duy trì phẩm cấp hoặc giáng chức.
Trước đây nàng có thể không quan tâm, chỉ mong được tiếp tục rèn luyện trong quan trường là được. Nhưng lần này thì khác, Cố phủ cần một người có tiếng nói trong triều, và người này chỉ có thể là nàng.
Không hiểu sao, nàng thấy hơi lo lắng, cho nên mới vào trong núi hóng gió, giải sầu, đọc sách giải trí, tạm thời quên những phiền nhiễu kia.
Nhưng đọc được một lúc, chữ viết trên cuốc sách kia trở nên mờ mờ ảo ảo, cơn buồn ngủ ập đến, nhưng hình như có người đang gọi nàng.
Cố Khinh Âm miễn cưỡng vực dậy tinh thần, nhìn nữ tử mặc triều phục cúi thấp đầu trước mặt, nhíu mày hỏi: "Vị đại nhân này là?"
Người kia ngẩng đầu lên, nghiêm mặt đáp: "Cố đại nhân, hạ quan không đảm đương nổi hai chữ “đại nhân” này."
"Là cô." Cố Khinh Âm thấy mặt mũi nàng ta thì hết sức kinh ngạc.
Hóa ra nữ quan này chính là Giả Thư làm việc dưới trướng Vân Thường. Hôm qua nàng ta đã xuất hiện trước mặt Cố Khinh Âm hai lần trong thời điểm quan trọng. Nếu không phải tại Giả Thư, nàng cũng không tham gia bữa tiệc đó.
Cố Khinh Âm bình tĩnh nhìn nàng ta một hồi, suy nghĩ rồi nói: "Ngươi tìm bản quan làm gì? Chẳng lẽ lại có người nào muốn truyền lời nhắn?"
Giả Thư vội quỳ xuống, nói: "Cố đại nhân, hạ quan chỉ làm việc thay người ta, nay tự biết xấu hổ, đặc biệt tới xin đại nhân đi cùng hạ quan một chuyến."
"Có chuyện gì không thể nói ở nơi này sao??" Cố Khinh Âm gập quyển sách trong tay lại, hỏi.
Giả Thư chỉ cúi thấp đầu, nói: "Xin Cố đại nhân tin hạ quan một lần."
"Rốt cuộc cô muốn đưa bản quan đi xem cái gì?" Cố Khinh Âm tiếp tục chất vấn.
"Sự thật." Giả Thư ngẩng đầu nhìn nàng, "Lẽ nào đại nhân không muốn biết ư?"
Cố Khinh Âm cũng biết hôm qua có vài chuyện bất thường, lập tức hạ quyết tâm, đi theo Giả Thư một chuyến.
Hai người đi tầm nửa khắc, đến bên ngoài một cái sân nhỏ hẻo lánh, Giả Thư dừng chân, kéo Cố Khinh Âm đứng bên chân tường ngoài viện.
Một lát sau, bên trong loáng thoáng truyền ra tiếng nói chuyện.
"Vân đại nhân, hôm qua đại nhân đã đáp ứng với lão phu thế nào?" Một giọng nam âm trầm truyền đến.
Cố Khinh Âm nghe kỹ, cảm thấy rất quen tai, nhưng không nhớ nổi rốt cuộc là ai.
"Sự tình có biến, không trong dự liệu của hạ quan, hạ quan cũng không biết làm thế nào." Lần này là tiếng nữ nhân sắc sảo quyến rũ, đúng là Vân Thường.
Ánh mắt Cố Khinh Âm thay đổi, nhìn Giả Thư. Giả Thư ra hiệu bảo nàng nghe tiếp.
"Hừ, con vịt đã nấu chín, nói bay là bay được ư? Đại nhân chỉ nói thế mà muốn đuổi lão phu đi sao?"
"Trương đại nhân, Cố Khinh Âm kia không phải người có thể tuỳ tiện lên giường, hạ quan chỉ đồng ý thử một lần thôi."
"Ồ? Ý của Vân đại nhân là chuyện này không thành cũng chẳng liên quan đến ngươi?"
"Sao Trương đại nhân lại trách hạ quạn, đáng lẽ phải trách Minh Tiêu Hạc nhiều chuyện chứ."
"Lão phu tạm thời không quan tâm Minh Tiêu Hạc thế nào, nhưng chuyện lên chức lần này của Vân đại nhân, lão phu không thể giúp được rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.