Chương 276: Chúng ta khác nhau
Tiểu Nhục Tống
21/07/2019
Tại sao hắn có thể
liếm nơi đó? Cố Khinh Âm hoảng sợ. Vì hành động của hắn mà bụng dưới của nàng co rút lại, xuân thủy từ trong cơ thể trào ra, khiến nơi riêng tư
ướt đẫm.
Thân thể thuần phục, nhưng miệng nàng há lại chịu nhận thua.
Vừa rồi nàng có loáng thoáng nghe thấy Lục Thanh Phượng muốn vị quan kia gây bất lợi cho mình, nhưng chưa kịp nghe rõ đã bị Ngụy Lãnh Nghiêu xen vào. Nàng cứng miệng đáp lại: "Nghe thấy Thượng Quan Dung Khâm và Hàn Cẩm Khanh thì sao? A!"
Ngụy Lãnh Nghiêu liếm láp cúc động nhỏ xinh, đồng thời đưa một ngón tay cắm vào trong tiểu huyệt phía trước của nàng.
Ngón tay của hắn bỗng nhiên đi vào như thế làm nàng hơi đau. Nhưng cảm giác được lấp đầy hòa cùng khoái cảm khiến nàng run rẩy không ngừng, chẳng thể đứng vững.
Cố Khinh Âm lấy tay chặn miệng, không cho mình phát ra bất cứ âm thanh nào. Khi vị quan kia quay đầu đi, nàng bèn tranh thủ thời gian rụt người lại, khiến tiểu huyệt xiết chặt, quấn lấy ngón tay của Ngụy Lãnh Nghiêu.
Hơi thở nóng bỏng của Ngụy Lãnh Nghiêu phả vào mông nàng, có cảm giác ngứa ngáy.
Trong lòng Cố Khinh Âm kinh hoàng, mắt sóng sánh nước, cố hết sức giữ tầm nhìn ở ngoài cửa, xem nhẹ cảm giác của thân thể.
"Lẽ nào ngài sợ nàng ta sao?" Lục Thanh Phượng nhõng nhẽo cười hỏi.
Vị quan kia lắc đầu, "Nàng đấy, nếu như muốn xuất đầu lộ diện thì tự lo cho mình cho tốt đi, còn đi gây chuyện với Cố Khinh Âm làm chi?"
"Cố Khinh Âm thì có bản lĩnh gì, còn không phải dựa vào Cố Đức Minh sao? Bây giờ Cố Đức Minh đã vào Đại Lý Tự, nàng ta có thể gây ra sóng gió gì được?" Lục Thanh Phượng coi thường: "Chỉ là vị hạ quan nhìn nàng không vừa mắt. Đều là nữ quan như nhau, nàng ta dựa vào đâu mà suốt ngày giả bộ thanh cao."
Cố Khinh Âm mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch.
Đột nhiên mông bị người phía sau phát một cái, vang lên tiếng bốp rất nhỏ.
Nàng quay đầu, hung tơn trợn mắt nhìn Ngụy Lãnh Nghiêu.
Hắn cong môi cười, đôi mắt u lam chăm chú nhìn nàng, trầm thấp nói: "Nàng chảy nhiều nước quá." Nói rồi, hắn đưa ngón tay vào sâu thêm một chút, càn rỡ nghiền ép.
Mặt Cố Khinh Âm như tăng thêm sắc hồng, đưa tay che miệng hắn, trưng ra dáng vẻ tàn bạo. Ai ngờ, dáng vẻ nàng lúc này đâu giống với thường ngày, trông rất thẳng thắn ngây thơ, làm cự long dưới thân hắn càng sưng tấy.
Khi Cố Khinh Âm quay đầu lại, nghe Lục Thanh Phượng cười khanh khách nói: "Đại nhân thật tốt." Nàng ta còn chủ động hôn vị quan kia một cái.
"Tiểu tiện nhân, nàng ngoan ngoan hầu hạ bản quan thoải mái......"
"Đại nhân xấu xa......"
Hai người tiếp tục nói chuyện, cử chỉ ngày càng bất nhã, rõ ràng đang ở bên cạnh thiện sảnh mà chẳng chút kiêng dè.
"Nghe thích không??" Ngụy Lãnh Nghiêu bất thình lình đưa thêm một ngón tay nữa vào, đầu ngón tay biến đổi đa dạng, hoạt động liên tục trong tiểu huyệt của nàng.
Cố Khinh Âm thở gấp, kẹp chặt bắp đùi.
"Ô ngôn uế ngữ mà nàng còn để tâm?" Hắn tiếp tục nói, chất giọng từ tính êm tai.
Cố Khinh Âm nhìn hai người kia đi xa dần, im lặng một thoáng rồi mới cất lời: "Ở trong mắt các ngài, nữ quan chính là đồ chơi có thể trêu đùa trong lúc nhàn rỗi còn gì”.
Hàng mày lưỡi mác của Ngụy Lãnh Nghiêu cau lại. Đúng là bên cạnh hắn cũng có rất nhiều quan viên có quan hệ ái muội với nữ quan cấp dưới, thậm chí còn không kiêng kị trước mặt người khác. Nhưng bọn họ là bọn họ, không phải hắn, cũng không phải là nàng.
"Nàng không giống họ." Sau một hồi lâu, hắn mới nói, rồi chậm rãi rút ngón tay ra khỏi cơ thể nàng.
"Không có gì khác cả." Giọng Cố Khinh Âm run run, "Không phải tôi cũng để cho ngài tùy ý đùa giỡn sao?"
Ngụy Lãnh Nghiêu đứng thẳng người dậy, quay nàng qua đối mặt với hắn. "Đương nhiên không giống, giữa bọn họ là giao dịch, còn chúng ta thì không."
Hắn đưa ngón tay dính mật dịch của nàng lên môi, từ từ ngậm vào miệng, thong thả nói: "Huống hồ nàng cực kì hợp ý ta, và mùi vị của nàng cũng không tệ."
Đôi mắt u lam của hắn hơi nheo lại nhìn nàng, thâm sâu trầm tĩnh, khiến nàng có ảo giác như bị hắn bắt giữ.
Thân thể Cố Khinh Âm bắt đầu run rẩy, nàng cố gắng che giấu sắc mặt, không nhìn thẳng vào hắn nữa.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng, hắn đưa một tay ôm nàng vào lòng, tay kia lướt dọc theo sống lưng, du tẩu trên da thịt mềm mại của nàng, đi qua eo, theo khe mông tiếp tục hướng xuống......
"Chỉ là đừng nhắc tới nam nhân khác ở trước mặt ta, " đầu ngón tay hắn dừng lại ở tiểu huyệt của nàng, hơi dùng lực, "vì ta không thích."
Tiểu huyệt của nàng căng ra, hình như có thứ gì đó theo ngón tay tiến vào trong dũng đạo ấm nóng. Thứ đó mềm mềm, bị mị thịt giữ lại, tạo cảm giác khô nóng tê dại, buộc nàng phải ngâm nga một tiếng.
Thân thể thuần phục, nhưng miệng nàng há lại chịu nhận thua.
Vừa rồi nàng có loáng thoáng nghe thấy Lục Thanh Phượng muốn vị quan kia gây bất lợi cho mình, nhưng chưa kịp nghe rõ đã bị Ngụy Lãnh Nghiêu xen vào. Nàng cứng miệng đáp lại: "Nghe thấy Thượng Quan Dung Khâm và Hàn Cẩm Khanh thì sao? A!"
Ngụy Lãnh Nghiêu liếm láp cúc động nhỏ xinh, đồng thời đưa một ngón tay cắm vào trong tiểu huyệt phía trước của nàng.
Ngón tay của hắn bỗng nhiên đi vào như thế làm nàng hơi đau. Nhưng cảm giác được lấp đầy hòa cùng khoái cảm khiến nàng run rẩy không ngừng, chẳng thể đứng vững.
Cố Khinh Âm lấy tay chặn miệng, không cho mình phát ra bất cứ âm thanh nào. Khi vị quan kia quay đầu đi, nàng bèn tranh thủ thời gian rụt người lại, khiến tiểu huyệt xiết chặt, quấn lấy ngón tay của Ngụy Lãnh Nghiêu.
Hơi thở nóng bỏng của Ngụy Lãnh Nghiêu phả vào mông nàng, có cảm giác ngứa ngáy.
Trong lòng Cố Khinh Âm kinh hoàng, mắt sóng sánh nước, cố hết sức giữ tầm nhìn ở ngoài cửa, xem nhẹ cảm giác của thân thể.
"Lẽ nào ngài sợ nàng ta sao?" Lục Thanh Phượng nhõng nhẽo cười hỏi.
Vị quan kia lắc đầu, "Nàng đấy, nếu như muốn xuất đầu lộ diện thì tự lo cho mình cho tốt đi, còn đi gây chuyện với Cố Khinh Âm làm chi?"
"Cố Khinh Âm thì có bản lĩnh gì, còn không phải dựa vào Cố Đức Minh sao? Bây giờ Cố Đức Minh đã vào Đại Lý Tự, nàng ta có thể gây ra sóng gió gì được?" Lục Thanh Phượng coi thường: "Chỉ là vị hạ quan nhìn nàng không vừa mắt. Đều là nữ quan như nhau, nàng ta dựa vào đâu mà suốt ngày giả bộ thanh cao."
Cố Khinh Âm mím chặt môi, sắc mặt trắng bệch.
Đột nhiên mông bị người phía sau phát một cái, vang lên tiếng bốp rất nhỏ.
Nàng quay đầu, hung tơn trợn mắt nhìn Ngụy Lãnh Nghiêu.
Hắn cong môi cười, đôi mắt u lam chăm chú nhìn nàng, trầm thấp nói: "Nàng chảy nhiều nước quá." Nói rồi, hắn đưa ngón tay vào sâu thêm một chút, càn rỡ nghiền ép.
Mặt Cố Khinh Âm như tăng thêm sắc hồng, đưa tay che miệng hắn, trưng ra dáng vẻ tàn bạo. Ai ngờ, dáng vẻ nàng lúc này đâu giống với thường ngày, trông rất thẳng thắn ngây thơ, làm cự long dưới thân hắn càng sưng tấy.
Khi Cố Khinh Âm quay đầu lại, nghe Lục Thanh Phượng cười khanh khách nói: "Đại nhân thật tốt." Nàng ta còn chủ động hôn vị quan kia một cái.
"Tiểu tiện nhân, nàng ngoan ngoan hầu hạ bản quan thoải mái......"
"Đại nhân xấu xa......"
Hai người tiếp tục nói chuyện, cử chỉ ngày càng bất nhã, rõ ràng đang ở bên cạnh thiện sảnh mà chẳng chút kiêng dè.
"Nghe thích không??" Ngụy Lãnh Nghiêu bất thình lình đưa thêm một ngón tay nữa vào, đầu ngón tay biến đổi đa dạng, hoạt động liên tục trong tiểu huyệt của nàng.
Cố Khinh Âm thở gấp, kẹp chặt bắp đùi.
"Ô ngôn uế ngữ mà nàng còn để tâm?" Hắn tiếp tục nói, chất giọng từ tính êm tai.
Cố Khinh Âm nhìn hai người kia đi xa dần, im lặng một thoáng rồi mới cất lời: "Ở trong mắt các ngài, nữ quan chính là đồ chơi có thể trêu đùa trong lúc nhàn rỗi còn gì”.
Hàng mày lưỡi mác của Ngụy Lãnh Nghiêu cau lại. Đúng là bên cạnh hắn cũng có rất nhiều quan viên có quan hệ ái muội với nữ quan cấp dưới, thậm chí còn không kiêng kị trước mặt người khác. Nhưng bọn họ là bọn họ, không phải hắn, cũng không phải là nàng.
"Nàng không giống họ." Sau một hồi lâu, hắn mới nói, rồi chậm rãi rút ngón tay ra khỏi cơ thể nàng.
"Không có gì khác cả." Giọng Cố Khinh Âm run run, "Không phải tôi cũng để cho ngài tùy ý đùa giỡn sao?"
Ngụy Lãnh Nghiêu đứng thẳng người dậy, quay nàng qua đối mặt với hắn. "Đương nhiên không giống, giữa bọn họ là giao dịch, còn chúng ta thì không."
Hắn đưa ngón tay dính mật dịch của nàng lên môi, từ từ ngậm vào miệng, thong thả nói: "Huống hồ nàng cực kì hợp ý ta, và mùi vị của nàng cũng không tệ."
Đôi mắt u lam của hắn hơi nheo lại nhìn nàng, thâm sâu trầm tĩnh, khiến nàng có ảo giác như bị hắn bắt giữ.
Thân thể Cố Khinh Âm bắt đầu run rẩy, nàng cố gắng che giấu sắc mặt, không nhìn thẳng vào hắn nữa.
Nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn của nàng, hắn đưa một tay ôm nàng vào lòng, tay kia lướt dọc theo sống lưng, du tẩu trên da thịt mềm mại của nàng, đi qua eo, theo khe mông tiếp tục hướng xuống......
"Chỉ là đừng nhắc tới nam nhân khác ở trước mặt ta, " đầu ngón tay hắn dừng lại ở tiểu huyệt của nàng, hơi dùng lực, "vì ta không thích."
Tiểu huyệt của nàng căng ra, hình như có thứ gì đó theo ngón tay tiến vào trong dũng đạo ấm nóng. Thứ đó mềm mềm, bị mị thịt giữ lại, tạo cảm giác khô nóng tê dại, buộc nàng phải ngâm nga một tiếng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.