Chương 324: Đưa tay cho ta
Tiểu Nhục Tống
11/06/2020
Cố Khinh
Âm quay người, thở gấp, nhìn hắc y nhân từng bước ép sát, run giọng nói: "Ta và ngươi không thù không oán, vì sao ngươi lại muốn mạng ta?"
Hắc y nhân kia cười nhạo một tiếng, "Nhận tiền của người, thay người trừ họa."
Cố Khinh Âm nhìn chằm chằm vào đôi mắt lộ ra ngoài của hắn, ánh mắt khát máu đó khiến nàng đột nhiên nhớ lại tình cảnh ở lầu Quảng Hàn lần trước.
Tay nàng sờ soạng lung tung phía sau, nhặt lấy một hòn đá sắc nhọn, nắm chặt trong tay. "Ngươi được Lý Thừa Phong phái tới?"
"Trí nhớ của Cố đại nhân không tệ." Hắc y nhân chĩa mũi kiếm về phía nàng, "Dáng vẻ cũng xinh đẹp. Nhưng thật đáng tiếc."
Vừa dứt lời, kiếm của y đâm thẳng về phía ngực nàng.
Cố Khinh Âm dùng hết sức lực ném hòn đá về phía hắc y nhân. Y không kịp đề phòng, bị đập vào trán, máu lập tức chảy ra. Y vội vàng đưa tay khác lên bịt lại, làm mũi kiếm hơi lệch đi.
Cố Khinh Âm nhân cơ hội tránh thoát. Ánh mắt nàng hoảng sợ, gió lạnh gào thét, không còn đường lui nữa, phía sau đã là vách núi hiểm trở.
Hắc y nhân đã quen với vết thương đao kiếm, một chút thương tích ngoài da này chẳng thể ảnh hưởng đến y. Ánh mắt băng hàn tàn bạo khóa chặt lấy Cố Khinh Âm, y từng bước một chậm rãi đi tới gần vách núi.
Hai tay Cố Khinh Âm ôm chặt lấy thân cây không được to lắm mọc cheo leo bên vách đá, cơ thể nàng run rẩy vì căng thẳng, mặt dần tái nhợt. Gió lạnh thổi tung chiếc áo gấm mỏng manh, búi tóc của nàng cũng tuột ra, rối tung trong gió.
Ánh sáng lạnh léo lóe qua trước mắt, tay nàng càng ôm chặt lấy thân cây, hai mắt nhắm lại.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng binh khí va chạm, nổ tung bên tai. Nàng mở choàng mắt ra, thấy hai người mặc đồ hộ vệ đang giao đấu với hắc y nhân kia.
Thân thủ của hắc y nhân vô cùng tốt, hai hộ vệ này khó khăn lắm mới đánh tay ngang được với y, miễn cưỡng kéo được y về phía vách đá.
Cố Khinh Âm chưa kịp hoàn hồn thì hai má đã lạnh toát. Lưỡi kiếm của người áo đen đã cắt đứt lọn tóc rủ bên tai nàng, xượt nhẹ qua gò má.
Cố Khinh Âm hét lên một tiếng, cả người ngửa ra sau theo bản năng, ngay lập tức mất trọng tâm, trượt chân, cơ thể rơi khỏi vách núi. Nếu không phải hai tay nàng ôm chặt thân cây thì giờ phút này đã ngã xuống rồi.
Từ nhỏ nàng đã sống an nhàn sung sướng, chưa từng trải qua thời khắc kinh tâm động phách thế này, trọng lượng cơ thể dồn cả vào đôi tay, khiến hai cánh tay mỏi nhừ. Nàng không thể giữ nổi nữa, bèn kêu to: "Cứu mạng!"
Hai người kia chính là cận vệ của Hàn Cẩm Khanh, phụng mệnh đi tìm Cố Khinh Âm. Bọn họ không ngờ lại gặp tình cảnh nguy hiểm như vậy, càng không nghĩ tới võ công của đối phương cao thâm đến thế.
Giờ phút này nghe tiếng Cố Khinh Âm kêu cứu, hai người liếc nhau, một người định đến cứu nàng, nhưng lại bị hắc y nhân công kích liên tục, chẳng cách nào thoát khỏi.
Bờ môi Cố Khinh Âm đã bị cắn tới bật máu, móng tay gần như găm vào thân cây. Thân uốn cong ra ngoài vách núi vì phải chịu sức nặng của nàng. Ngọn cây đung đưa, lá cây thỉnh thoảng rụng xuống, lướt qua người nàng, rơi xuống đáy vực.
Nàng không dám nhìn xuống, cố gắng ngửa đầu nhìn ba người đang quần chiến, tim đập thình thịch trong lồng ngực, chỉ mong có ai kịp thời đưa tay kéo nàng lên, nàng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, một người mặc áo bào tím hối hả lao đến. Mắt nàng đã trở nên mơ hồ, không thể nhìn rõ hình dáng của người đó, chỉ cảm thấy hắn rất tuấn dật, khí độ bất phàm.
"Cố Khinh Âm, nắm lấy tay ta!" Hắn hét lên, đưa tay cho nàng, giọng điệu chưa bao giờ vội vàng đến thế.
Toàn bộ sức mạnh của Cố Khinh Âm đều dồn cả vào hai cánh tay. Khi nghe thấy tiếng gọi, nàng nhìn về phía trước, ánh mắt dừng lại trên mặt người tới. Mái tóc đen và đôi mắt sáng ngời của hắn khiến nàng kinh hãi.
"Hàn Cẩm Khanh?" Nàng kinh ngạc nhìn hắn, miệng lẩm bẩm.
"Đưa tay cho ta." Hắn nhìn nàng, nặng nề nói.
Lúc này, thân cây đột ngột gãy ngang, cả người Cố Khinh Âm tuột xuống. Trên mặt nàng chỉ có sự hoảng sợ tột cùng, đâu còn dáng vẻ bình tĩnh rụt rè bình thường.
"Đừng sợ, nàng sẽ không sao đâu." Hàn Cẩm Khanh chớp mắt, lông mày nhíu chặt, "Đưa tay cho ta."
Cố Khinh Âm ổn định tâm thần, nhìn dung nhan trầm tĩnh như nước của hắn, cắn chặt răng, run rẩy buông một tay ra, lập tức được Hàn Cẩm Khanh bắt lấy.
Nàng chỉ cảm thấy tay mình ấm áp, trái tim cũng ấm áp.
Hắc y nhân kia cười nhạo một tiếng, "Nhận tiền của người, thay người trừ họa."
Cố Khinh Âm nhìn chằm chằm vào đôi mắt lộ ra ngoài của hắn, ánh mắt khát máu đó khiến nàng đột nhiên nhớ lại tình cảnh ở lầu Quảng Hàn lần trước.
Tay nàng sờ soạng lung tung phía sau, nhặt lấy một hòn đá sắc nhọn, nắm chặt trong tay. "Ngươi được Lý Thừa Phong phái tới?"
"Trí nhớ của Cố đại nhân không tệ." Hắc y nhân chĩa mũi kiếm về phía nàng, "Dáng vẻ cũng xinh đẹp. Nhưng thật đáng tiếc."
Vừa dứt lời, kiếm của y đâm thẳng về phía ngực nàng.
Cố Khinh Âm dùng hết sức lực ném hòn đá về phía hắc y nhân. Y không kịp đề phòng, bị đập vào trán, máu lập tức chảy ra. Y vội vàng đưa tay khác lên bịt lại, làm mũi kiếm hơi lệch đi.
Cố Khinh Âm nhân cơ hội tránh thoát. Ánh mắt nàng hoảng sợ, gió lạnh gào thét, không còn đường lui nữa, phía sau đã là vách núi hiểm trở.
Hắc y nhân đã quen với vết thương đao kiếm, một chút thương tích ngoài da này chẳng thể ảnh hưởng đến y. Ánh mắt băng hàn tàn bạo khóa chặt lấy Cố Khinh Âm, y từng bước một chậm rãi đi tới gần vách núi.
Hai tay Cố Khinh Âm ôm chặt lấy thân cây không được to lắm mọc cheo leo bên vách đá, cơ thể nàng run rẩy vì căng thẳng, mặt dần tái nhợt. Gió lạnh thổi tung chiếc áo gấm mỏng manh, búi tóc của nàng cũng tuột ra, rối tung trong gió.
Ánh sáng lạnh léo lóe qua trước mắt, tay nàng càng ôm chặt lấy thân cây, hai mắt nhắm lại.
Bỗng nhiên, nàng nghe thấy tiếng binh khí va chạm, nổ tung bên tai. Nàng mở choàng mắt ra, thấy hai người mặc đồ hộ vệ đang giao đấu với hắc y nhân kia.
Thân thủ của hắc y nhân vô cùng tốt, hai hộ vệ này khó khăn lắm mới đánh tay ngang được với y, miễn cưỡng kéo được y về phía vách đá.
Cố Khinh Âm chưa kịp hoàn hồn thì hai má đã lạnh toát. Lưỡi kiếm của người áo đen đã cắt đứt lọn tóc rủ bên tai nàng, xượt nhẹ qua gò má.
Cố Khinh Âm hét lên một tiếng, cả người ngửa ra sau theo bản năng, ngay lập tức mất trọng tâm, trượt chân, cơ thể rơi khỏi vách núi. Nếu không phải hai tay nàng ôm chặt thân cây thì giờ phút này đã ngã xuống rồi.
Từ nhỏ nàng đã sống an nhàn sung sướng, chưa từng trải qua thời khắc kinh tâm động phách thế này, trọng lượng cơ thể dồn cả vào đôi tay, khiến hai cánh tay mỏi nhừ. Nàng không thể giữ nổi nữa, bèn kêu to: "Cứu mạng!"
Hai người kia chính là cận vệ của Hàn Cẩm Khanh, phụng mệnh đi tìm Cố Khinh Âm. Bọn họ không ngờ lại gặp tình cảnh nguy hiểm như vậy, càng không nghĩ tới võ công của đối phương cao thâm đến thế.
Giờ phút này nghe tiếng Cố Khinh Âm kêu cứu, hai người liếc nhau, một người định đến cứu nàng, nhưng lại bị hắc y nhân công kích liên tục, chẳng cách nào thoát khỏi.
Bờ môi Cố Khinh Âm đã bị cắn tới bật máu, móng tay gần như găm vào thân cây. Thân uốn cong ra ngoài vách núi vì phải chịu sức nặng của nàng. Ngọn cây đung đưa, lá cây thỉnh thoảng rụng xuống, lướt qua người nàng, rơi xuống đáy vực.
Nàng không dám nhìn xuống, cố gắng ngửa đầu nhìn ba người đang quần chiến, tim đập thình thịch trong lồng ngực, chỉ mong có ai kịp thời đưa tay kéo nàng lên, nàng sắp không chống đỡ nổi nữa rồi.
Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, một người mặc áo bào tím hối hả lao đến. Mắt nàng đã trở nên mơ hồ, không thể nhìn rõ hình dáng của người đó, chỉ cảm thấy hắn rất tuấn dật, khí độ bất phàm.
"Cố Khinh Âm, nắm lấy tay ta!" Hắn hét lên, đưa tay cho nàng, giọng điệu chưa bao giờ vội vàng đến thế.
Toàn bộ sức mạnh của Cố Khinh Âm đều dồn cả vào hai cánh tay. Khi nghe thấy tiếng gọi, nàng nhìn về phía trước, ánh mắt dừng lại trên mặt người tới. Mái tóc đen và đôi mắt sáng ngời của hắn khiến nàng kinh hãi.
"Hàn Cẩm Khanh?" Nàng kinh ngạc nhìn hắn, miệng lẩm bẩm.
"Đưa tay cho ta." Hắn nhìn nàng, nặng nề nói.
Lúc này, thân cây đột ngột gãy ngang, cả người Cố Khinh Âm tuột xuống. Trên mặt nàng chỉ có sự hoảng sợ tột cùng, đâu còn dáng vẻ bình tĩnh rụt rè bình thường.
"Đừng sợ, nàng sẽ không sao đâu." Hàn Cẩm Khanh chớp mắt, lông mày nhíu chặt, "Đưa tay cho ta."
Cố Khinh Âm ổn định tâm thần, nhìn dung nhan trầm tĩnh như nước của hắn, cắn chặt răng, run rẩy buông một tay ra, lập tức được Hàn Cẩm Khanh bắt lấy.
Nàng chỉ cảm thấy tay mình ấm áp, trái tim cũng ấm áp.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.