Chương 107: Khinh Âm hồi phủ
Tiểu Nhục Tống
16/03/2018
Cố Khinh Âm ở trong
xe nghe thấy giọng Nguyễn Hạo Chi, nhiều ngày không gặp, trong lòng nàng bỗng sinh ra một cảm giác xa lạ, và sự khẩn trương không thể nói rõ.
Nhìn bàn tay đang đưa ra của Hàn Cẩm Khanh, nàng suy xét do dự nhưng xe
ngựa lại vừa vặn lắc nhẹ một cái, như không muốn cho nàng thời gian nghĩ nhiều, nàng đành phải cầm lấy tay hắn.
Lòng bàn tay khô ráo ấm áp, nàng nhìn hắn, đôi mắt hắn như ngọc đen, thâm trầm tựa biển, nhưng cũng sáng như sao xa, lại như giăng lớp lớp sương mù, khiến nàng nhìn không thấu.
Đứng cạnh Hàn Cẩm Khanh, nhìn ánh mắt khó hiểu của Nguyễn Hạo Chi, cảm giác thua thiệt và áy náy đồng thời xuất hiện trong lòng Cố Khinh Âm. Nàng rất muốn rút tay ra khỏi tay Hàn Cẩm Khanh nhưng lại chẳng thể động đậy nổi.
Hàn Cẩm Khanh nói: "Cố đại nhân vẫn chưa khỏe, mới nghỉ ngơi ở biệt uyển của bản tướng được mấy ngày này, sau khi hồi phủ nên tiếp tục điều dưỡng." Giọng nói của hắn nghe có vẻ lười biếng, tự nhiên như đang nói cho Nguyễn Hạo Chi nghe, hay là nói cho nàng nghe.
Tầm mắt của Nguyễn Hạo Chi dừng ở hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, đến cái áo choàng rộng thùng thình trên người Cố Khinh Âm, lại đến tư thế đứng sóng vai của hai người. Sắc mặt hắn dần tối đi, hắn nhìn dung nhan thanh lệ của Cố Khinh Âm, trong lòng chua chát, mở miệng rồi nhưng lại không biết nói gì với nàng ngay trước mặt Hàn Cẩm Khanh.
Cố Khinh Âm nhìn Nguyễn Hạo Chi, nhìn thanh mai trúc mã luôn làm bạn bên nàng, không biết lấy dũng khí từ đâu, nàng bỏ tay Hàn Cẩm Khanh ra, vén áo choàng, nhảy xuống khỏi xe ngựa. Nàng đưa tay với Nguyễn Hạo Chi còn ngồi trên lưng ngựa chưa kịp phản ứng, nở nụ cười, "Hạo Chi, đưa em về nhà."
Nguyễn Hạo Chi nhìn nàng, nàng đang cười long lanh dịu dàng, ánh mắt nhìn hắn bao hàm chờ mong vẫn y như trước kia. Hắn chậm rãi dời tầm mắt, nhìn Hàn Cẩm Khanh khí thế bức người vẫn đang đứng trên xe ngựa, đôi mắt phượng đó đang nhìn thẳng vào hắn, khiến hắn vô cớ thấy lạnh cả người, muốn vươn tay ra nhưng lại rụt về, cười cực kỳ miễn cưỡng. "Khinh Âm được tướng gia chiếu cố, hạ quan vô cùng cảm kích."
Hàn Cẩm Khanh nhướng mày, mỉm cười, thản nhiên nói: "Nguyễn đại nhân không cần khách khí. Vì Cố đại nhân, bản tướng cam tâm tình nguyện."
Nụ cười của Nguyễn Hạo Chi ý cứng đờ, khiến dung mạo vốn nhã nhặn có vài phần buồn cười.
Cố Khinh Âm nghiêng người, ngẩng mặt nhìn Hàn Cẩm Khanh, "Tướng gia thật sự đã chăm sóc hạ quan rất nhiều, ân tình này ngày sau hạ quan sẽ hoàn lại." Nói xong, nàng chắp tay thi lễ.
"Khinh Âm ——" Cố Đức Minh cũng cưỡi ngựa tiến lên, vẻ mặt trầm tĩnh có phong phạm của một văn sĩ.
Cố Khinh Âm thấy phụ thân, trong lòng rất vui mừng, nàng chạy tới ngồi chung ngựa cùng phụ thân.
Hàn Cẩm Khanh thấy cảnh này thì nhíu mày một cái, dung nhan tuấn mỹ càng ôn nhuận, ý cười bên môi dạt dào, gọi: "Cố đại học sĩ."
"Hàn tướng gia, " Cố Đức Minh khẽ gật đầu, "Lão phu thay tiểu nữ đa tạ tướng gia khoản đãi, nếu tướng gia rảnh rỗi, thỉnh đến quý phủ một chuyến."
Hàn Cẩm Khanh sảng khoái nói: "Được, Cố đại học sĩ đích thân mời, bản tướng nhất định sẽ tới quý phủ bái phỏng."
Cố Đức Minh và Hàn Cẩm Khanh nhìn nhau một lát, liền quay đầu ngựa lại, đi về phía cổng thành, Nguyễn Hạo Chi chậm rãi đi theo phía sau.
Chợt nghe Hàn Cẩm Khanh nó sau lưng bọn họ i: "Cố đại nhân tự chăm sóc tốt cho chính mình."
Cố Khinh Âm nghe xong, sống lưng cứng đờ, hận không thể cách người này càng xa càng tốt.
Trở về phủ, Cố phu nhân vui phát khóc, ôm nữ nhi mãi không chịu buông tay. Cố Khinh Âm cũng hơi xúc động, hai mẹ con nói nói cười cười, mời Nguyễn Hạo Chi ở lại dùng cơm chiều, còn sắc mặt của Cố Đức Minh thì không được tốt lắm.
"Khinh âm, Hàn Cẩm Khanh là thế nào, con thiếu người để trêu chọc rồi à, cũng không phải con không biết quan hệ của phụ thân với hắn." Sau khi ăn xong, Cố phu nhân và nữ nhi ngồi với nhau tiếp tục tán gẫu.
Cố Khinh Âm “vâng” một tiếng rất nhỏ, mấu chốt không phải là nàng chọc hắn mà.
Cố phu nhân tiếp tục nói: "Lúc dùng cơm con cũng nghe rồi đấy, phụ thân con và mẫu thân đều hy vọng con với Hạo Chi có thể sớm định chuyện chung thân. Hạo Chi là người không tệ, tuy hiện nay nhậm chức quan nhàn tản ở Lễ bộ, nhưng nó đối xử thật tình với con, các con cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, hiểu rõ về nhau ..."
"Mẫu thân đừng nói nữa." Cố Khinh Âm gối đầu lên đùi mẫu thân, làm nũng nói.
Cố phu nhân từ ái vuốt lưng nàng, "Khinh Âm, nói thực cho nương biết, có phải con có suy nghĩ khác về mối hôn sự này?" Bà làm mẹ, nhìn thần sắc nữ nhi sao có thể không đoán ra nàng đang nghĩ gì.
Cố Khinh Âm nghĩ một lát, nói nhỏ: "Mẫu thân, con..."
Nàng không biết nên nói thế nào, nàng thấy rất xấu hổ, nàng có quan hệ không rõ ràng với nam nhân khác, đã không thích hợp thành hôn với Nguyễn Hạo Chi nữa rồi. Nhìn vẻ mặt lúc nãy của Nguyễn Hạo Chi, nàng biết hắn đã biết, hắn để ý, rất để ý, cho nên bọn họ không có khả năng ... Nhưng nàng vẫn còn cảm tình với hắn, là tình cảm thân thiết từ nhỏ đến lớn, là tình bạn không thay đổi. Nàng của hiện tại sao xứng với thâm tình của hắn?
"Là vì Kỷ Trác Vân?" Cố phu nhân thấy thần sắc khó xử của nàng, liền chủ động hỏi.
Lòng bàn tay khô ráo ấm áp, nàng nhìn hắn, đôi mắt hắn như ngọc đen, thâm trầm tựa biển, nhưng cũng sáng như sao xa, lại như giăng lớp lớp sương mù, khiến nàng nhìn không thấu.
Đứng cạnh Hàn Cẩm Khanh, nhìn ánh mắt khó hiểu của Nguyễn Hạo Chi, cảm giác thua thiệt và áy náy đồng thời xuất hiện trong lòng Cố Khinh Âm. Nàng rất muốn rút tay ra khỏi tay Hàn Cẩm Khanh nhưng lại chẳng thể động đậy nổi.
Hàn Cẩm Khanh nói: "Cố đại nhân vẫn chưa khỏe, mới nghỉ ngơi ở biệt uyển của bản tướng được mấy ngày này, sau khi hồi phủ nên tiếp tục điều dưỡng." Giọng nói của hắn nghe có vẻ lười biếng, tự nhiên như đang nói cho Nguyễn Hạo Chi nghe, hay là nói cho nàng nghe.
Tầm mắt của Nguyễn Hạo Chi dừng ở hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người, đến cái áo choàng rộng thùng thình trên người Cố Khinh Âm, lại đến tư thế đứng sóng vai của hai người. Sắc mặt hắn dần tối đi, hắn nhìn dung nhan thanh lệ của Cố Khinh Âm, trong lòng chua chát, mở miệng rồi nhưng lại không biết nói gì với nàng ngay trước mặt Hàn Cẩm Khanh.
Cố Khinh Âm nhìn Nguyễn Hạo Chi, nhìn thanh mai trúc mã luôn làm bạn bên nàng, không biết lấy dũng khí từ đâu, nàng bỏ tay Hàn Cẩm Khanh ra, vén áo choàng, nhảy xuống khỏi xe ngựa. Nàng đưa tay với Nguyễn Hạo Chi còn ngồi trên lưng ngựa chưa kịp phản ứng, nở nụ cười, "Hạo Chi, đưa em về nhà."
Nguyễn Hạo Chi nhìn nàng, nàng đang cười long lanh dịu dàng, ánh mắt nhìn hắn bao hàm chờ mong vẫn y như trước kia. Hắn chậm rãi dời tầm mắt, nhìn Hàn Cẩm Khanh khí thế bức người vẫn đang đứng trên xe ngựa, đôi mắt phượng đó đang nhìn thẳng vào hắn, khiến hắn vô cớ thấy lạnh cả người, muốn vươn tay ra nhưng lại rụt về, cười cực kỳ miễn cưỡng. "Khinh Âm được tướng gia chiếu cố, hạ quan vô cùng cảm kích."
Hàn Cẩm Khanh nhướng mày, mỉm cười, thản nhiên nói: "Nguyễn đại nhân không cần khách khí. Vì Cố đại nhân, bản tướng cam tâm tình nguyện."
Nụ cười của Nguyễn Hạo Chi ý cứng đờ, khiến dung mạo vốn nhã nhặn có vài phần buồn cười.
Cố Khinh Âm nghiêng người, ngẩng mặt nhìn Hàn Cẩm Khanh, "Tướng gia thật sự đã chăm sóc hạ quan rất nhiều, ân tình này ngày sau hạ quan sẽ hoàn lại." Nói xong, nàng chắp tay thi lễ.
"Khinh Âm ——" Cố Đức Minh cũng cưỡi ngựa tiến lên, vẻ mặt trầm tĩnh có phong phạm của một văn sĩ.
Cố Khinh Âm thấy phụ thân, trong lòng rất vui mừng, nàng chạy tới ngồi chung ngựa cùng phụ thân.
Hàn Cẩm Khanh thấy cảnh này thì nhíu mày một cái, dung nhan tuấn mỹ càng ôn nhuận, ý cười bên môi dạt dào, gọi: "Cố đại học sĩ."
"Hàn tướng gia, " Cố Đức Minh khẽ gật đầu, "Lão phu thay tiểu nữ đa tạ tướng gia khoản đãi, nếu tướng gia rảnh rỗi, thỉnh đến quý phủ một chuyến."
Hàn Cẩm Khanh sảng khoái nói: "Được, Cố đại học sĩ đích thân mời, bản tướng nhất định sẽ tới quý phủ bái phỏng."
Cố Đức Minh và Hàn Cẩm Khanh nhìn nhau một lát, liền quay đầu ngựa lại, đi về phía cổng thành, Nguyễn Hạo Chi chậm rãi đi theo phía sau.
Chợt nghe Hàn Cẩm Khanh nó sau lưng bọn họ i: "Cố đại nhân tự chăm sóc tốt cho chính mình."
Cố Khinh Âm nghe xong, sống lưng cứng đờ, hận không thể cách người này càng xa càng tốt.
Trở về phủ, Cố phu nhân vui phát khóc, ôm nữ nhi mãi không chịu buông tay. Cố Khinh Âm cũng hơi xúc động, hai mẹ con nói nói cười cười, mời Nguyễn Hạo Chi ở lại dùng cơm chiều, còn sắc mặt của Cố Đức Minh thì không được tốt lắm.
"Khinh âm, Hàn Cẩm Khanh là thế nào, con thiếu người để trêu chọc rồi à, cũng không phải con không biết quan hệ của phụ thân với hắn." Sau khi ăn xong, Cố phu nhân và nữ nhi ngồi với nhau tiếp tục tán gẫu.
Cố Khinh Âm “vâng” một tiếng rất nhỏ, mấu chốt không phải là nàng chọc hắn mà.
Cố phu nhân tiếp tục nói: "Lúc dùng cơm con cũng nghe rồi đấy, phụ thân con và mẫu thân đều hy vọng con với Hạo Chi có thể sớm định chuyện chung thân. Hạo Chi là người không tệ, tuy hiện nay nhậm chức quan nhàn tản ở Lễ bộ, nhưng nó đối xử thật tình với con, các con cũng lớn lên bên nhau từ nhỏ, hiểu rõ về nhau ..."
"Mẫu thân đừng nói nữa." Cố Khinh Âm gối đầu lên đùi mẫu thân, làm nũng nói.
Cố phu nhân từ ái vuốt lưng nàng, "Khinh Âm, nói thực cho nương biết, có phải con có suy nghĩ khác về mối hôn sự này?" Bà làm mẹ, nhìn thần sắc nữ nhi sao có thể không đoán ra nàng đang nghĩ gì.
Cố Khinh Âm nghĩ một lát, nói nhỏ: "Mẫu thân, con..."
Nàng không biết nên nói thế nào, nàng thấy rất xấu hổ, nàng có quan hệ không rõ ràng với nam nhân khác, đã không thích hợp thành hôn với Nguyễn Hạo Chi nữa rồi. Nhìn vẻ mặt lúc nãy của Nguyễn Hạo Chi, nàng biết hắn đã biết, hắn để ý, rất để ý, cho nên bọn họ không có khả năng ... Nhưng nàng vẫn còn cảm tình với hắn, là tình cảm thân thiết từ nhỏ đến lớn, là tình bạn không thay đổi. Nàng của hiện tại sao xứng với thâm tình của hắn?
"Là vì Kỷ Trác Vân?" Cố phu nhân thấy thần sắc khó xử của nàng, liền chủ động hỏi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.