Chương 341: Lên giường
Tiểu Nhục Tống
01/11/2020
Khuôn mặt Cố Khinh Âm đỏ bừng, mắt mở to, không thể tin nổi nhìn hắn, "Ngài, ngài nói cái gì. . ."
Hàn Cẩm Khanh liếm môi, thần sắc lười biếng, khóe môi hơi cong lên, "Rõ ràng nàng nghe thấy rồi."
Cố Khinh Âm cắn môi. Vừa rồi lúc hôn nàng, hắn nói một câu rất nhỏ, quả thực nàng có nghe thấy, nhưng thà không nghe được gì còn hơn.
"Nàng không cần động tay, bây giờ ta có thể cởi quần áo cho nàng." Hàn Cẩm Khanh nhíu mày nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười.
Hắn vừa nói vừa đưa tay kéo ống tay áo của nàng, mặc kệ có làm quần áo nàng ướt hay không.
Cố Khinh Âm theo bản năng muốn đưa tay ôm lấy chính mình, nhưng không thoát được.
Nàng vội nói: "Hàn Cẩm Khanh, ngài đừng mượn thương thế làm ẩu. Tôi, tôi. . ."
Đôi mắt phượng Hàn Cẩm Khanh như cười như không nhìn nàng, "Ồ, nàng muốn như thế nào?"
Hắn cúi đầu xuống, mút mạnh lên mu bàn tay nàng.
Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy mu bàn tay vừa đau vừa ngứa, không khỏi kêu lên, "A—— "
"Cố cô nương, không sao chứ, tướng công nhà cô tắm xong chưa? Cần giúp gì không?" Tiếng của Tống phu nhân nhanh chóng vang lên bên ngoài.
Cố Khinh Âm xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Nàng oán hận liếc nhìn Hàn Cẩm Khanh, cất giọng: "Không sao, tôi bị trượt chân thôi. Hắn vẫn còn tắm, không phiền người giúp đâu."
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, Cố Khinh Âm nhìn thoáng qua thân thể đang chìm trong nước của hắn, nghiến răng nói: "Rốt cuộc ngài muốn thế nào?"
Hàn Cẩm Khanh nhàn nhã tựa vào vách thùng, mắt phượng híp lại, "Ở đây, hay là lên giường?"
Cố Khinh Âm chết sững tại chỗ. Nàng thật sự hối hận sao lúc đó ở trong rừng trúc nhất thời đầu óc mê muội lại nói với hắn “cần gì cứ nói". Lần này nàng thật sự tự lấy đá đập vào chân mình, lại còn không được kêu đau.
"Nghĩ kỹ chưa?" Hắn cười dịu dàng với nàng, dung mạo tuấn mỹ càng dụ dỗ tâm thần người ta.
Nhịp tim Cố Khinh Âm rối loạn. Nàng nhìn thùng nước nóng đầy tràn, quyết định chắc chắn, nói: "Lên, lên giường."
Thân thể trần trụi của Hàn Cẩm Khanh lập tức đứng lên khỏi mặt nước, hắn nhẹ nhàng chậm rãi nói bên tai nàng: "Nàng đỡ ta qua đó."
Cố Khinh Âm cầm trường bào khoác vội lên vai hắn, cố tình lờ đi cây gậy đã ngẩng cao đầu phía dưới, đỡ hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh thùng tắm, rồi lại dìu hắn đứng lên, đi về phía giường.
Nàng đỡ hắn nằm xuống, trường bào trên vai hắn tự nhiên tuột ra, nhưng hắn chẳng quan tâm, ánh mắt kiên quyét khóa chặt lấy nàng, thản nhiên nhìn sắc mặt của nàng dần dần thay đổi.
Cố Khinh Âm kéo chăn bông mỏng trùm lên đầu hắn, tức giận nói: "Vừa rồi không phải ngài nói lạnh sao?"
Hàn Cẩm Khanh ôm chăn ngồi dậy, nói: "Quần áo của nàng ướt rồi, sao không cởi ra?" Ánh sáng trong mắt hắn lóe lên rồi biến mất.
"Tôi, tôi không cần cởi." Nàng đứng ở mép giường vùng vẫy giãy chết, sắc mặt đỏ bừng.
Mái tóc đen ẩm ướt của Hàn Cẩm Khanh vén sang một bên, lộ ra xương quai xanh thanh tú, "Ồ? Nàng muốn nuốt lời à?"
Cố Khinh Âm bị hắn chặn họng, bèn ngồi xuống mép giường rồi từ từ nằm xuống. Nàng lấy chăn chùm lên đầu, "Tôi sẽ không nuốt lời, nhưng chẳng liên quan đến cởi quần áo hay không!"
Hàn Cẩm Khanh cười đắc ý, cũng nằm xuống, đặt cánh tay bị thương lên eo nàng, tay kia vòng xuống dưới ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói: "Đừng động đậy, tay ta đang bị thương."
Một cây gậy nóng rực lập tức chen vào giữa hai chân, khiến nàng bất an co người lại. Hắn nói xong rồi lập tức yên lặng.
"Nàng còn chờ gì nữa?" Giọng nói của hắn trầm thấp. Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ, làm nàng cảm thấy ngứa ngáy.
Mặt Cố Khinh Âm đỏ như tôm luộc, "Tôi giúp ngài, nhưng ngài, ngài không được động vào tôi nữa. . ." Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
"Nếu nàng dùng tay, ta có thể không chạm vào nàng." Đầu lưỡi của hắn du ngoạn trên cần cổ nhạy cảm của nàng, khiến nàng run rẩy.
Có được lời hứa của hắn, Cố Khinh Âm từ từ xoay người lại, cúi đầu cố gắng tránh né ánh mắt nóng như lửa đốt của hắn.
Tay nàng luồn xuống phía dưới, thoáng cái đã cảm nhận được nơi cứng rắn nóng bỏng của hắn. Nàng run rẩy nắm lấy nơi ấy, toàn thân chấn động. Nàng biết kích thước của hắn, nhưng đây là lần đầu tiên tự tay chạm vào thế này.
Hàn Cẩm Khanh liếm môi, thần sắc lười biếng, khóe môi hơi cong lên, "Rõ ràng nàng nghe thấy rồi."
Cố Khinh Âm cắn môi. Vừa rồi lúc hôn nàng, hắn nói một câu rất nhỏ, quả thực nàng có nghe thấy, nhưng thà không nghe được gì còn hơn.
"Nàng không cần động tay, bây giờ ta có thể cởi quần áo cho nàng." Hàn Cẩm Khanh nhíu mày nhìn nàng, trong mắt mang theo ý cười.
Hắn vừa nói vừa đưa tay kéo ống tay áo của nàng, mặc kệ có làm quần áo nàng ướt hay không.
Cố Khinh Âm theo bản năng muốn đưa tay ôm lấy chính mình, nhưng không thoát được.
Nàng vội nói: "Hàn Cẩm Khanh, ngài đừng mượn thương thế làm ẩu. Tôi, tôi. . ."
Đôi mắt phượng Hàn Cẩm Khanh như cười như không nhìn nàng, "Ồ, nàng muốn như thế nào?"
Hắn cúi đầu xuống, mút mạnh lên mu bàn tay nàng.
Cố Khinh Âm chỉ cảm thấy mu bàn tay vừa đau vừa ngứa, không khỏi kêu lên, "A—— "
"Cố cô nương, không sao chứ, tướng công nhà cô tắm xong chưa? Cần giúp gì không?" Tiếng của Tống phu nhân nhanh chóng vang lên bên ngoài.
Cố Khinh Âm xấu hổ đến mức hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.
Nàng oán hận liếc nhìn Hàn Cẩm Khanh, cất giọng: "Không sao, tôi bị trượt chân thôi. Hắn vẫn còn tắm, không phiền người giúp đâu."
Nghe tiếng bước chân ngoài cửa đi xa, Cố Khinh Âm nhìn thoáng qua thân thể đang chìm trong nước của hắn, nghiến răng nói: "Rốt cuộc ngài muốn thế nào?"
Hàn Cẩm Khanh nhàn nhã tựa vào vách thùng, mắt phượng híp lại, "Ở đây, hay là lên giường?"
Cố Khinh Âm chết sững tại chỗ. Nàng thật sự hối hận sao lúc đó ở trong rừng trúc nhất thời đầu óc mê muội lại nói với hắn “cần gì cứ nói". Lần này nàng thật sự tự lấy đá đập vào chân mình, lại còn không được kêu đau.
"Nghĩ kỹ chưa?" Hắn cười dịu dàng với nàng, dung mạo tuấn mỹ càng dụ dỗ tâm thần người ta.
Nhịp tim Cố Khinh Âm rối loạn. Nàng nhìn thùng nước nóng đầy tràn, quyết định chắc chắn, nói: "Lên, lên giường."
Thân thể trần trụi của Hàn Cẩm Khanh lập tức đứng lên khỏi mặt nước, hắn nhẹ nhàng chậm rãi nói bên tai nàng: "Nàng đỡ ta qua đó."
Cố Khinh Âm cầm trường bào khoác vội lên vai hắn, cố tình lờ đi cây gậy đã ngẩng cao đầu phía dưới, đỡ hắn ngồi xuống cái ghế bên cạnh thùng tắm, rồi lại dìu hắn đứng lên, đi về phía giường.
Nàng đỡ hắn nằm xuống, trường bào trên vai hắn tự nhiên tuột ra, nhưng hắn chẳng quan tâm, ánh mắt kiên quyét khóa chặt lấy nàng, thản nhiên nhìn sắc mặt của nàng dần dần thay đổi.
Cố Khinh Âm kéo chăn bông mỏng trùm lên đầu hắn, tức giận nói: "Vừa rồi không phải ngài nói lạnh sao?"
Hàn Cẩm Khanh ôm chăn ngồi dậy, nói: "Quần áo của nàng ướt rồi, sao không cởi ra?" Ánh sáng trong mắt hắn lóe lên rồi biến mất.
"Tôi, tôi không cần cởi." Nàng đứng ở mép giường vùng vẫy giãy chết, sắc mặt đỏ bừng.
Mái tóc đen ẩm ướt của Hàn Cẩm Khanh vén sang một bên, lộ ra xương quai xanh thanh tú, "Ồ? Nàng muốn nuốt lời à?"
Cố Khinh Âm bị hắn chặn họng, bèn ngồi xuống mép giường rồi từ từ nằm xuống. Nàng lấy chăn chùm lên đầu, "Tôi sẽ không nuốt lời, nhưng chẳng liên quan đến cởi quần áo hay không!"
Hàn Cẩm Khanh cười đắc ý, cũng nằm xuống, đặt cánh tay bị thương lên eo nàng, tay kia vòng xuống dưới ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói: "Đừng động đậy, tay ta đang bị thương."
Một cây gậy nóng rực lập tức chen vào giữa hai chân, khiến nàng bất an co người lại. Hắn nói xong rồi lập tức yên lặng.
"Nàng còn chờ gì nữa?" Giọng nói của hắn trầm thấp. Khi nói chuyện, hơi thở ấm áp của hắn phả vào cổ, làm nàng cảm thấy ngứa ngáy.
Mặt Cố Khinh Âm đỏ như tôm luộc, "Tôi giúp ngài, nhưng ngài, ngài không được động vào tôi nữa. . ." Thanh âm nhỏ như muỗi kêu.
"Nếu nàng dùng tay, ta có thể không chạm vào nàng." Đầu lưỡi của hắn du ngoạn trên cần cổ nhạy cảm của nàng, khiến nàng run rẩy.
Có được lời hứa của hắn, Cố Khinh Âm từ từ xoay người lại, cúi đầu cố gắng tránh né ánh mắt nóng như lửa đốt của hắn.
Tay nàng luồn xuống phía dưới, thoáng cái đã cảm nhận được nơi cứng rắn nóng bỏng của hắn. Nàng run rẩy nắm lấy nơi ấy, toàn thân chấn động. Nàng biết kích thước của hắn, nhưng đây là lần đầu tiên tự tay chạm vào thế này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.