Chương 281: Ngài lấy ra mau
Tiểu Nhục Tống
07/09/2019
Dù Vân Thường đã mau chóng ra lệnh không được truyền việc Tiền Ngọc Châu bị đưa đi thẩm tra ra ngoài, nhưng chuyện lớn như thế sao có thể giấu
giếm. Tất cả các nữ quan đã biết chuyện đó ngay trong đêm.
Duy chỉ có Cố Khinh Âm là không biết, bởi sau khi rời khỏi phòng của Minh Tiêu Hạc, nàng suy đi nghĩ lại, rồi tìm đến nơi ở của Ngụy Lãnh Nghiêu.
Nơi ở của các trưởng quan đều ở sườn đông của sơn trang, các khu nối tiếp nhau, trước cửa đều treo biển tên. Lúc Cố Khinh Âm đến nơi trời còn chưa tối hẳn, nên tìm thấy tên của Ngụy Lãnh Nghiêu rất nhanh.
Nàng chạy thẳng vào phòng khách, đẩy cửa ra nhưng lại không thấy một bóng người, bèn quay người đi đến phòng ngủ.
Phòng ngủ khá lớn, trang trí hoa lệ, nơi ở của nàng không thể sánh nổi.
Nàng bước vào trong phòng, nhìn thấy một tấm bình phong bằng gấm rất to, dùng các sợi tơ đủ màu thêu hoa cỏ chim chóc, trông rất sống động. Một đầu bình phong đặt giá long môn, đầu kia đặt một cái lư hương bằng đồng mạ vàng, làn khói lượn lờ bay ra từ miệng con kỳ lân.
Ánh nến lay động, chiếu rọi bóng người mơ hồ đằng sau bình phong.
Cố Khinh Âm đi lên mấy bước, thở sâu, gọi: "Ngụy tướng quân."
Không khí tĩnh lặng, sau một lúc lâu, phía sau bình phong mới vang lên tiếng nước nhỏ xíu, giọng nói lạnh lùng từ tính của Ngụy Lãnh Nghiêu vang lên: "Tới đây."
Cố Khinh Âm cắn môi, bước cạnh gần bình phong thì dừng lại.
"Lấy ra giúp tôi." Nàng cố gắng nói thật bình tĩnh.
Nếu không phải không còn cách nào khác, sao nàng có thể đến đây cầu xin Ngụy Lãnh Nghiêu? Cảm giác xấu hổ và tức giận buộc nàng phải đến nơi này.
"Tới đây." Hắn lại nói.
Từ vị trí của hắn nhìn sang, vừa vặn có thể nhìn thấy làn váy mềm và vài lọn tóc rối của nàng.
Cuối cùng Cố Khinh Âm đành từ từ đi ra sau bình phong. Nàng mặc bộ quần áo mộc mạc, khuôn mặt không son phấn ẩn nhẫn lửa giận.
Trước mắt nàng là một thùng tắm hình bầu dục vừa rộng vừa sâu, Ngụy Lãnh Nghiêu nhàn nhã tựa vào vách thùng, mái tóc đen ướt một nửa, đôi mắt u lam thâm sâu khóa chặt ánh mắt nàng.
Nàng nhanh chóng cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: "Lấy đồ của ngài ra đi."
Nàng lo lắng, cắn chặt răng.
Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn nàng chăm chú, mặt không cảm xúc, nói nhỏ: "Không chịu nổi nữa à?"
"Không phải ngài làm thể là muốn tôi tới tìm ngài sao?" Cố Khinh Âm ngẩng đầu, "Tôi đã tới rồi."
Nàng mắt nhìn hắn, đôi mắt trong veo, trắng đen rõ ràng.
"Vậy nên?" Hắn vẫn không động đậy, lạnh lùng nhìn nàng.
"Rốt cuộc ngài có định lấy ra không?" Cố Khinh Âm không kiềm chế nổi nữa.
"Rõ ràng ta đã bảo nàng sau khi thi xong thì đến tìm ta." Hắn hờ hững nhắc lại.
Cố Khinh Âm nhướng mày, "Tôi còn phải dùng bữa và thay y phục."
"Còn phải đi gặp Minh Tiêu Hạc nữa." Hắn tiếp lời, ánh mắt sắc bén dừng trên khuôn mặt băn khoăn của nàng.
Nàng không nói gì, cũng không tránh né ánh mắt hắn.
Ngụy Lãnh Nghiêu hất nước lên ngực, giọt nước chảy theo những khối cơ màu lúa mạch xuống vùng bụng rắn chắc, biến mất giữa làn nước.
Hắn dùng tay vuốt ngược tóc ra sau đầu, chậm rãi nói: "Cởi quần áo."
Mặc dù Cố Khinh Âm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đối mặt với câu nói trần trụi của hắn vẫn cảm thấy khó chịu nổi. Nàng nắm chặt vạt áo.
"Muốn ta giúp nàng sao?" Đôi mắt u lam của Ngụy Lãnh Nghiêu lóe sáng.
Cố Khinh Âm cố gắng kìm chế suy nghĩ muốn tông cửa xông ra, nàng nghiêng người, từ từ cởi đai lưng của chiếc váy dài.
Nàng cởi váy và quần trong, chỉ còn lại quần áo lót, từ từ bước đến gần hắn.
Ngụy Lãnh Nghiêu lặng im nhìn, trầm thấp nói: "Chỉ vậy?"
Mặt Cố Khinh Âm đã đỏ hồng, hai tay nắm chặt, "Ngài...... Ah!"
Người nàng đột ngột bay lên, sau đó rơi thẳng vào trong nước.
Mặt mũi, tóc tai và quần áo của nàng đều ướt đẫm.
Cố Khinh Âm ngẩn ngơ, đến khi tỉnh táo lại thì tức giận mắng hắn: "Ngài, ngài đừng quá phận!"
Hàng mày lưỡi mác của Ngụy Lãnh Nghiêu chau lại, ôm nàng vào lòng, nói: "Không phải nàng muốn lấy rao sao?"
Cố Khinh Âm nín thở, chỉ cần nàng cụp mứt xuống là có thể thấy rõ hầu kết nhô lên của hắn. Hơi thở mạnh mẽ của hắn khiến nàng sợ hãi.
Ngụy Lãnh Nghiêu nâng gương mặt xinh xắn của nàng lên, dùng ngón tay lau hết nước dính trên mặt nàng, thầm thì: "Vậy làm theo cách của ta."
Toàn thân Cố Khinh Âm run lên, nhận ra hắn đang kéo quần lót của nàng, chỉ cần hai ba động tác, cái quần nhỏ thêu hoa đã xuất hiện trong thùng tắm, trôi lững lờ trên mặt nước.
Bàn tay hắn lướt xuống dưới, dừng lại trên vòng eo mảnh khảnh chốc lát, rồi chậm rãi đi xuống bao trọn lấy bờ mông trắng nõn đầy đặn của nàng.
Tay nàng đặt lên vai hắn, ánh mắt bối rối nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy hậu huyệt xiết chặt.
"Nơi này có ai từng chạm vào chưa?" Hắn hỏi, khi tiếng nói từ tính vang lên, đầu ngón tay hắn đã trượt vào trong.
Duy chỉ có Cố Khinh Âm là không biết, bởi sau khi rời khỏi phòng của Minh Tiêu Hạc, nàng suy đi nghĩ lại, rồi tìm đến nơi ở của Ngụy Lãnh Nghiêu.
Nơi ở của các trưởng quan đều ở sườn đông của sơn trang, các khu nối tiếp nhau, trước cửa đều treo biển tên. Lúc Cố Khinh Âm đến nơi trời còn chưa tối hẳn, nên tìm thấy tên của Ngụy Lãnh Nghiêu rất nhanh.
Nàng chạy thẳng vào phòng khách, đẩy cửa ra nhưng lại không thấy một bóng người, bèn quay người đi đến phòng ngủ.
Phòng ngủ khá lớn, trang trí hoa lệ, nơi ở của nàng không thể sánh nổi.
Nàng bước vào trong phòng, nhìn thấy một tấm bình phong bằng gấm rất to, dùng các sợi tơ đủ màu thêu hoa cỏ chim chóc, trông rất sống động. Một đầu bình phong đặt giá long môn, đầu kia đặt một cái lư hương bằng đồng mạ vàng, làn khói lượn lờ bay ra từ miệng con kỳ lân.
Ánh nến lay động, chiếu rọi bóng người mơ hồ đằng sau bình phong.
Cố Khinh Âm đi lên mấy bước, thở sâu, gọi: "Ngụy tướng quân."
Không khí tĩnh lặng, sau một lúc lâu, phía sau bình phong mới vang lên tiếng nước nhỏ xíu, giọng nói lạnh lùng từ tính của Ngụy Lãnh Nghiêu vang lên: "Tới đây."
Cố Khinh Âm cắn môi, bước cạnh gần bình phong thì dừng lại.
"Lấy ra giúp tôi." Nàng cố gắng nói thật bình tĩnh.
Nếu không phải không còn cách nào khác, sao nàng có thể đến đây cầu xin Ngụy Lãnh Nghiêu? Cảm giác xấu hổ và tức giận buộc nàng phải đến nơi này.
"Tới đây." Hắn lại nói.
Từ vị trí của hắn nhìn sang, vừa vặn có thể nhìn thấy làn váy mềm và vài lọn tóc rối của nàng.
Cuối cùng Cố Khinh Âm đành từ từ đi ra sau bình phong. Nàng mặc bộ quần áo mộc mạc, khuôn mặt không son phấn ẩn nhẫn lửa giận.
Trước mắt nàng là một thùng tắm hình bầu dục vừa rộng vừa sâu, Ngụy Lãnh Nghiêu nhàn nhã tựa vào vách thùng, mái tóc đen ướt một nửa, đôi mắt u lam thâm sâu khóa chặt ánh mắt nàng.
Nàng nhanh chóng cụp mắt xuống, lạnh lùng nói: "Lấy đồ của ngài ra đi."
Nàng lo lắng, cắn chặt răng.
Ngụy Lãnh Nghiêu nhìn nàng chăm chú, mặt không cảm xúc, nói nhỏ: "Không chịu nổi nữa à?"
"Không phải ngài làm thể là muốn tôi tới tìm ngài sao?" Cố Khinh Âm ngẩng đầu, "Tôi đã tới rồi."
Nàng mắt nhìn hắn, đôi mắt trong veo, trắng đen rõ ràng.
"Vậy nên?" Hắn vẫn không động đậy, lạnh lùng nhìn nàng.
"Rốt cuộc ngài có định lấy ra không?" Cố Khinh Âm không kiềm chế nổi nữa.
"Rõ ràng ta đã bảo nàng sau khi thi xong thì đến tìm ta." Hắn hờ hững nhắc lại.
Cố Khinh Âm nhướng mày, "Tôi còn phải dùng bữa và thay y phục."
"Còn phải đi gặp Minh Tiêu Hạc nữa." Hắn tiếp lời, ánh mắt sắc bén dừng trên khuôn mặt băn khoăn của nàng.
Nàng không nói gì, cũng không tránh né ánh mắt hắn.
Ngụy Lãnh Nghiêu hất nước lên ngực, giọt nước chảy theo những khối cơ màu lúa mạch xuống vùng bụng rắn chắc, biến mất giữa làn nước.
Hắn dùng tay vuốt ngược tóc ra sau đầu, chậm rãi nói: "Cởi quần áo."
Mặc dù Cố Khinh Âm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi đối mặt với câu nói trần trụi của hắn vẫn cảm thấy khó chịu nổi. Nàng nắm chặt vạt áo.
"Muốn ta giúp nàng sao?" Đôi mắt u lam của Ngụy Lãnh Nghiêu lóe sáng.
Cố Khinh Âm cố gắng kìm chế suy nghĩ muốn tông cửa xông ra, nàng nghiêng người, từ từ cởi đai lưng của chiếc váy dài.
Nàng cởi váy và quần trong, chỉ còn lại quần áo lót, từ từ bước đến gần hắn.
Ngụy Lãnh Nghiêu lặng im nhìn, trầm thấp nói: "Chỉ vậy?"
Mặt Cố Khinh Âm đã đỏ hồng, hai tay nắm chặt, "Ngài...... Ah!"
Người nàng đột ngột bay lên, sau đó rơi thẳng vào trong nước.
Mặt mũi, tóc tai và quần áo của nàng đều ướt đẫm.
Cố Khinh Âm ngẩn ngơ, đến khi tỉnh táo lại thì tức giận mắng hắn: "Ngài, ngài đừng quá phận!"
Hàng mày lưỡi mác của Ngụy Lãnh Nghiêu chau lại, ôm nàng vào lòng, nói: "Không phải nàng muốn lấy rao sao?"
Cố Khinh Âm nín thở, chỉ cần nàng cụp mứt xuống là có thể thấy rõ hầu kết nhô lên của hắn. Hơi thở mạnh mẽ của hắn khiến nàng sợ hãi.
Ngụy Lãnh Nghiêu nâng gương mặt xinh xắn của nàng lên, dùng ngón tay lau hết nước dính trên mặt nàng, thầm thì: "Vậy làm theo cách của ta."
Toàn thân Cố Khinh Âm run lên, nhận ra hắn đang kéo quần lót của nàng, chỉ cần hai ba động tác, cái quần nhỏ thêu hoa đã xuất hiện trong thùng tắm, trôi lững lờ trên mặt nước.
Bàn tay hắn lướt xuống dưới, dừng lại trên vòng eo mảnh khảnh chốc lát, rồi chậm rãi đi xuống bao trọn lấy bờ mông trắng nõn đầy đặn của nàng.
Tay nàng đặt lên vai hắn, ánh mắt bối rối nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy hậu huyệt xiết chặt.
"Nơi này có ai từng chạm vào chưa?" Hắn hỏi, khi tiếng nói từ tính vang lên, đầu ngón tay hắn đã trượt vào trong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.