Chương 304: Nỗi đau của Vân Thường
Tiểu Nhục Tống
28/03/2020
Vân Thường mặc bộ váy dài màu trắng xanh, trong đêm tối trông càng thêm
duyên dáng yêu kiều. Nàng cúi thấp đầu, nhẹ nhàng nói: "Hôm qua Tướng
gia tới sơn trang, hạ quan chờ ngài gọi đến trọn một ngày, thật sự không còn cách nào mới phải đứng đợi ở nơi này."
Hàn Cẩm Khanh phất phất tay về phía sau, bốn cận vệ lui lại vài bước, đứng gác ở một góc cách xa hành lang.
Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, chẳng chút quan tâm, hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Vân Thường run run ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như nước mùa thu nhìn nam tử trước mắt, chốc lát sau mới nhỏ giọng nói: "Tướng gia gầy đi không ít."
Hàn Cẩm Khanh thoáng nhíu mày, "Bản tướng phải đứng đây hứng gió lạnh chỉ để nghe lời này của ngươi sao?"
Vân Thường điều chỉnh sắc mặt, vuốt lọn tóc mai bị gió thổi bay, nói: "Tướng gia, ngài cũng biết từ trước đến nay hạ quan ở Hộ bộ luôn tận tâm tẫn trách."
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt như ngọc đen có thể nhìn thấu lòng người của hắn, lấy hết dũng khí, nói: "Phẩm giai của hạ quan đã là cao trong các nữ quan, tất cả đều nhờ có Tướng gia cất nhắc." Nàng dừng một chút, rồi mới tiếp tục: "Hạ quan cả gan, lần đánh giá thành tích này cũng xin Tướng gia tương trợ."
Hàn Cẩm Khanh chau mày, "Kết quả đánh giá thành tích của ngươi chắc hẳn không kém, cần gì bản tướng phải tương trợ?"
Vân Thường thở sâu, dứt khoát nói rõ: "Bên cạnh Tướng gia còn một ghế tứ phẩm Tư trực (*) để trống, sau khi kết thúc đánh giá thành tích, hạ quan hy vọng có thể được Tướng gia tiến cử."
"Tin tức của ngươi đúng là linh thông." Trong mắt Hàn Cẩm Khanh thoáng gợn sóng, nói thẳng: "Vị trí này rất quan trọng, dù chỉ là hàm tứ phẩm nhưng cũng không phải nói cho là cho được."
Vân Thường thấy hắn khước từ, dù trong dự liệu nhưng trong lòng vẫn khó chịu, nói: "Hạ quan không muốn Tướng gia khó xử, chỉ cần ngài nhớ đến tâm ý của hạ quan bao năm qua, hạ quan cũng mãn nguyện rồi."
Hàn Cẩm Khanh híp mắt nhìn nàng một hồi, đột ngột nhẹ nhàng nở nụ cười, khóe môi cong lên, "Tâm ý của ngươi đừng dùng trên người bản tướng."
Mặt Vân Thường biến sắc, trong lòng giật mình, run rẩy nói: "Tướng gia, tâm ý của hạ quan với ngài có trời đất chứng giám, hạ quan......"
Ánh mắt Hàn Cẩm Khanh sâu xa liếc nhìn nàng một cái, ngăn cản: "Từ trước đến nay ngươi luôn thông minh, những năm này giúp bản tướng giảm bớt không ít tâm sức. Thời gian qua ta luôn coi trọng tài năng của ngươi, cũng đối đãi với ngươi không tệ."
Hàn Cẩm Khanh đi thêm vài bước về phía lan can, ánh trăng chiếu sáng gương mặt tinh xảo như tranh vẽ của hắn, "Không cần phải gấp gáp bày tỏ, ngươi đã làm gì, trong lòng ngươi tự rõ, bản tướng cũng không muốn truy cứu nữa. Nhưng ngươi phải hiểu, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, lời nào nên nói, lời nào không."
Hai mắt Vân Thường nóng lên, nghẹn ngào, nhất thời nói không nên lời.
Sau một lúc, rốt cuộc nàng cũng không thể chịu nổi, khàn giọng nói: "Trong lòng tướng gia, mọi thứ của Cố Khinh Âm đều mạnh hơn hạ quan sao?"
Nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng. Từ lúc còn là một cô nương, nàng đã lấy thân phận nữ nhi của ân nhân ở lại bên cạnh Hàn Cẩm Khanh, nhìn hắn từ thiếu niên ngây ngô lột xác từng chút một, trở thành người có thân phận, địa vị và thành tựu như hiện nay.
Hắn xuất sắc, nổi bật bất phàm như thế, nên nàng của tuổi đậu khấu niên hoa mới vô tư yêu hắn.
Dung mạo nàng xuất chúng, lại có tài, nam nhân ái mộ cũng không phải số ít, nhưng vì thường bầu bạn bên Hàn Cẩm Khanh, nên sao có thể lọt mắt những nam nhân khác? Nàng toàn tâm toàn ý, đuổi theo bước chân hắn, không cầu gì hơn lưỡng tình tương duyệt.
Sau đó, nàng trở thành nữ quan, chỉ vì muốn có nhiều thời gian làm bạn bên hắn, dù chỉ làm như việc nhỏ mài mực thêm trà, nàng cũng vui vẻ chịu đựng.
Hàn Cẩm Khanh không phải không có nữ nhân, hắn cũng từng lông bông bừa bãi, nhưng cũng chỉ là vui đùa thoáng quá, nàng không để ý, bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất có thể lưu lại bên cạnh hắn.
Ngày từng ngày, năm này qua năm khác, nàng cho rằng có thể chờ tới lúc hắn quay đầu, nhưng hắn lại chỉ cho nàng chức quan, lúc nói chuyện với nàng vĩnh viễn chỉ có tình hình chính trị đương thời. Hắn cho nàng quyền lực, địa vị, nhưng không bao giờ đáp lại tình ý của nàng.
Sau đó, nàng mưu đồ tính toán, hết lần này đến lần khác, rốt cuộc thừa dịp hắn say rượu, bò lên giường hắn......
Nhưng nàng vẫn nghĩ sai rồi, cho dù đã thành người của hắn, hắn đối với nàng vẫn không mặn không nhạt, không đếm xỉa tới, thái độ thậm chí còn không bằng trước kia. Sau đó, hắn nhanh chóng điều nàng đi, thu xếp cho một vị trí chủ sự kho vận ở Hộ bộ.
Hắn vẫn cho nàng tự do ra vào tướng phủ, cũng để nàng giúp xử lý sự vụ, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nàng cho là trời sinh hắn lãnh tình, sẽ không dễ dàng quan tâm đến ai, nếu thế ít nhất nàng còn có dũng khí tiếp tục ở bên hắn.
Cho đến nghe được những tin đồn giữa hắn và Cố Khinh Âm, nàng cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp. Ngoại trừ tình ý chấp nhất nhiều năm, chuyện làm nàng thấp thỏm lo âu, còn có chức quan địa vị bao nhiêu năm qua.
Nàng biết rõ, không có Hàn Cẩm Khanh, Vân Thường nàng nào có chỗ dung thân trên quan trường, một khi không bảo vệ được chức quan, những khổ tâm bao năm qua của nàng còn lại gì?!
Nàng không thể không tự lót đường cho mình, âm thầm qua lại với thủ hạ Tề Minh của Giang Lăng Vương và thân tín Ngô Trầm của Nhiếp chính vương. Chuyện nàng làm vốn dĩ không chê vào đâu được, nhưng vẫn không thể nào qua mắt Hàn Cẩm Khanh.
Hàn Cẩm Khanh nhàn nhạt nhìn nàng, "Trong lòng ngươi đã có đáp án, hà tất hỏi thêm câu này làm gì?"
"Cho dù Cố Khinh Âm có quan hệ không thanh bạch với nam nhân sao?" Vân Thường nghiến răng giọng căm hận hỏi.
Hàn Cẩm Khanh bỗng nhiên bóp mạnh cằm nàng, dung nhan tuấn mỹ sát lại, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vô cùng nguy hiểm, "Chuyện này không đến phiên ngươi quản."
Vân Thường thở hổn hển, run rẩy nói: "Hạ quan chỉ là cảm thấy không đáng cho tướng gia."
Hàn Cẩm Khanh phất phất tay về phía sau, bốn cận vệ lui lại vài bước, đứng gác ở một góc cách xa hành lang.
Hắn nhàn nhạt liếc nhìn nàng một cái, chẳng chút quan tâm, hỏi: "Rốt cuộc có chuyện gì?"
Vân Thường run run ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo như nước mùa thu nhìn nam tử trước mắt, chốc lát sau mới nhỏ giọng nói: "Tướng gia gầy đi không ít."
Hàn Cẩm Khanh thoáng nhíu mày, "Bản tướng phải đứng đây hứng gió lạnh chỉ để nghe lời này của ngươi sao?"
Vân Thường điều chỉnh sắc mặt, vuốt lọn tóc mai bị gió thổi bay, nói: "Tướng gia, ngài cũng biết từ trước đến nay hạ quan ở Hộ bộ luôn tận tâm tẫn trách."
Nàng nhìn thẳng vào đôi mắt như ngọc đen có thể nhìn thấu lòng người của hắn, lấy hết dũng khí, nói: "Phẩm giai của hạ quan đã là cao trong các nữ quan, tất cả đều nhờ có Tướng gia cất nhắc." Nàng dừng một chút, rồi mới tiếp tục: "Hạ quan cả gan, lần đánh giá thành tích này cũng xin Tướng gia tương trợ."
Hàn Cẩm Khanh chau mày, "Kết quả đánh giá thành tích của ngươi chắc hẳn không kém, cần gì bản tướng phải tương trợ?"
Vân Thường thở sâu, dứt khoát nói rõ: "Bên cạnh Tướng gia còn một ghế tứ phẩm Tư trực (*) để trống, sau khi kết thúc đánh giá thành tích, hạ quan hy vọng có thể được Tướng gia tiến cử."
"Tin tức của ngươi đúng là linh thông." Trong mắt Hàn Cẩm Khanh thoáng gợn sóng, nói thẳng: "Vị trí này rất quan trọng, dù chỉ là hàm tứ phẩm nhưng cũng không phải nói cho là cho được."
Vân Thường thấy hắn khước từ, dù trong dự liệu nhưng trong lòng vẫn khó chịu, nói: "Hạ quan không muốn Tướng gia khó xử, chỉ cần ngài nhớ đến tâm ý của hạ quan bao năm qua, hạ quan cũng mãn nguyện rồi."
Hàn Cẩm Khanh híp mắt nhìn nàng một hồi, đột ngột nhẹ nhàng nở nụ cười, khóe môi cong lên, "Tâm ý của ngươi đừng dùng trên người bản tướng."
Mặt Vân Thường biến sắc, trong lòng giật mình, run rẩy nói: "Tướng gia, tâm ý của hạ quan với ngài có trời đất chứng giám, hạ quan......"
Ánh mắt Hàn Cẩm Khanh sâu xa liếc nhìn nàng một cái, ngăn cản: "Từ trước đến nay ngươi luôn thông minh, những năm này giúp bản tướng giảm bớt không ít tâm sức. Thời gian qua ta luôn coi trọng tài năng của ngươi, cũng đối đãi với ngươi không tệ."
Hàn Cẩm Khanh đi thêm vài bước về phía lan can, ánh trăng chiếu sáng gương mặt tinh xảo như tranh vẽ của hắn, "Không cần phải gấp gáp bày tỏ, ngươi đã làm gì, trong lòng ngươi tự rõ, bản tướng cũng không muốn truy cứu nữa. Nhưng ngươi phải hiểu, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, lời nào nên nói, lời nào không."
Hai mắt Vân Thường nóng lên, nghẹn ngào, nhất thời nói không nên lời.
Sau một lúc, rốt cuộc nàng cũng không thể chịu nổi, khàn giọng nói: "Trong lòng tướng gia, mọi thứ của Cố Khinh Âm đều mạnh hơn hạ quan sao?"
Nàng không cam lòng, thật sự không cam lòng. Từ lúc còn là một cô nương, nàng đã lấy thân phận nữ nhi của ân nhân ở lại bên cạnh Hàn Cẩm Khanh, nhìn hắn từ thiếu niên ngây ngô lột xác từng chút một, trở thành người có thân phận, địa vị và thành tựu như hiện nay.
Hắn xuất sắc, nổi bật bất phàm như thế, nên nàng của tuổi đậu khấu niên hoa mới vô tư yêu hắn.
Dung mạo nàng xuất chúng, lại có tài, nam nhân ái mộ cũng không phải số ít, nhưng vì thường bầu bạn bên Hàn Cẩm Khanh, nên sao có thể lọt mắt những nam nhân khác? Nàng toàn tâm toàn ý, đuổi theo bước chân hắn, không cầu gì hơn lưỡng tình tương duyệt.
Sau đó, nàng trở thành nữ quan, chỉ vì muốn có nhiều thời gian làm bạn bên hắn, dù chỉ làm như việc nhỏ mài mực thêm trà, nàng cũng vui vẻ chịu đựng.
Hàn Cẩm Khanh không phải không có nữ nhân, hắn cũng từng lông bông bừa bãi, nhưng cũng chỉ là vui đùa thoáng quá, nàng không để ý, bởi vì nàng là nữ nhân duy nhất có thể lưu lại bên cạnh hắn.
Ngày từng ngày, năm này qua năm khác, nàng cho rằng có thể chờ tới lúc hắn quay đầu, nhưng hắn lại chỉ cho nàng chức quan, lúc nói chuyện với nàng vĩnh viễn chỉ có tình hình chính trị đương thời. Hắn cho nàng quyền lực, địa vị, nhưng không bao giờ đáp lại tình ý của nàng.
Sau đó, nàng mưu đồ tính toán, hết lần này đến lần khác, rốt cuộc thừa dịp hắn say rượu, bò lên giường hắn......
Nhưng nàng vẫn nghĩ sai rồi, cho dù đã thành người của hắn, hắn đối với nàng vẫn không mặn không nhạt, không đếm xỉa tới, thái độ thậm chí còn không bằng trước kia. Sau đó, hắn nhanh chóng điều nàng đi, thu xếp cho một vị trí chủ sự kho vận ở Hộ bộ.
Hắn vẫn cho nàng tự do ra vào tướng phủ, cũng để nàng giúp xử lý sự vụ, coi như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Nàng cho là trời sinh hắn lãnh tình, sẽ không dễ dàng quan tâm đến ai, nếu thế ít nhất nàng còn có dũng khí tiếp tục ở bên hắn.
Cho đến nghe được những tin đồn giữa hắn và Cố Khinh Âm, nàng cảm thấy địa vị của mình bị uy hiếp. Ngoại trừ tình ý chấp nhất nhiều năm, chuyện làm nàng thấp thỏm lo âu, còn có chức quan địa vị bao nhiêu năm qua.
Nàng biết rõ, không có Hàn Cẩm Khanh, Vân Thường nàng nào có chỗ dung thân trên quan trường, một khi không bảo vệ được chức quan, những khổ tâm bao năm qua của nàng còn lại gì?!
Nàng không thể không tự lót đường cho mình, âm thầm qua lại với thủ hạ Tề Minh của Giang Lăng Vương và thân tín Ngô Trầm của Nhiếp chính vương. Chuyện nàng làm vốn dĩ không chê vào đâu được, nhưng vẫn không thể nào qua mắt Hàn Cẩm Khanh.
Hàn Cẩm Khanh nhàn nhạt nhìn nàng, "Trong lòng ngươi đã có đáp án, hà tất hỏi thêm câu này làm gì?"
"Cho dù Cố Khinh Âm có quan hệ không thanh bạch với nam nhân sao?" Vân Thường nghiến răng giọng căm hận hỏi.
Hàn Cẩm Khanh bỗng nhiên bóp mạnh cằm nàng, dung nhan tuấn mỹ sát lại, giọng điệu nhẹ nhàng nhưng vô cùng nguy hiểm, "Chuyện này không đến phiên ngươi quản."
Vân Thường thở hổn hển, run rẩy nói: "Hạ quan chỉ là cảm thấy không đáng cho tướng gia."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.