Chương 20: Thân Phận (tt)
Đông Tàn
07/02/2017
Hoa Vương vừa quay về Hàn Phủ đã thấy một cổ xe ngựa lớn đỗ ở trước phủ,
chắc là của kẻ quan to chức lớn, nên vòng qua cửa sau vào phủ. Hoa Vương cứ nghĩ rằng mình đã thoát nhưng Tiểu Tư đã chờ sẵn ở đó, nhìn nàng
cười nham hiểm. Hoa Vương biết mình không thoát khỏi Tiểu Tư nên ngoan
ngoãn theo Tiểu Tư ra đại sảnh. Đại sảnh, một bàn tiệc lớn đã được chuẩn bị sẵn chỉ chờ Hoa Vương trở về. Tiểu Tư cứ càu nhàu cả buổi sáng
chuyện Hoa Vương bỏ ra ngoài cả đêm qua để nàng ngủ một mình, vậy mà
trời mới hừng sáng đã đi đâu mất. Cả Hàn Phủ đã nghe đủ giờ đến Hoa
Vương. Hoa Vương vừa tới đại sảnh đã thấy Hàn Đại Hiệp đang tiến một vị
công công tuổi quá lục tuần ra về. Lão công công nghe tiếng của Tiểu Tư
quay lại định cuối đầu chào ra về nhưng vừa nhìn thấy Hoa Vương mặt lão
liền biến sắc, hai chân run rẩy quỳ mọp sát đất, giọng lấp ba lấp bấp:
- Bệ Hạ vạn vạn vạn tuế, vạn vạn vạn tuế!
Mọi người trong Hàn Phủ đều thất kinh khi nghe lão công công hành lễ với Hoa Vương như thế, chỉ có Trịnh Si và Tiểu Tư là cười thầm. Hoa Vương châu mày tỏ ra khó chịu, xua xua tay:
- Lão đầu già đứng lên, ai bảo lão hành đại lễ với ta vậy hả?
Cái cách nói chuyện của Hoa Vương với lão công công cũng khiến cả phủ kinh ngạc. Họ càng kinh ngạc càng không hiểu chuyện gì xảy ra. Lúc Lão công công đến Hàn Phủ báo cho Trịnh Si biết Tiểu Tư quận chúa đã biến mất (nào ngờ gặp quận chúa tại Hàn Phủ) cũng không hành đại lễ như thế. Tiểu Tư lúc nói chuyện với lão công công cũng có ba phần kính trọng, Trịnh Si cũng chưa bao giờ gọi Lão công công một cách bất kính như thế. Còn nữa, Lão công công vừa rồi gọi Hoa Vương là Bệ Hạ còn hô vạn tuế vậy Trịnh Si là gì? Chẳng ai hiểu gì cũng chẳng dám hỏi gì. Lão công công khó nhọc đứng lên, chân lão vẫn run lẩy bẩy.
- Bệ Hạ vẫn bình an là lão đầu già này mừng rồi. Bệ Hạ ở đây nên quận chúa trốn khỏi cung đến đây là lẽ dĩ nhiên rồi. Nhưng mà, bệ hạ trong gầy và xanh xao quá.
Hoa Vương liếc xéo lão công công một cái, biểu môi không hài lòng:
- Lão lo thân lão trước đi. Lão còn trẻ trung gì đâu mà đi đến nơi xa xôi này, cái bọn ba mùa trẻ đâu không đi mà bắt lão đi thế hả. Thái Hậu cũng thật là quá đáng.
Trong lời nói của Hoa Vương vừa nghe qua như lời châm chọc nhưng nghe kĩ lại là quan tâm tới lão công công. Ngày Hoa Vương còn ở trong cung là một tay Lão công công chăm sóc cho nàng. Bởi quen thói nũng nịu lại được công công chìu chuộng nên có chút không ngoan trong lời nói nhưng tâm lúc nào cũng nghĩ cho người khác. Hoa Vương của năm năm trước là người được Tiên Hoàng chính tay viết chiếu thư truyền ngôi báu, nhưng một kẻ mang khí chất đế vương như nàng cũng chỉ là một nữ nhi tầm thường vì lụy tình mà ăn cỏ độc tự vẫn. Ngôi Hoàng Đế được nàng đích thân trao lại cho Thái Tử Trịnh Hữu Minh (tên thật của Trịnh Si) trước lúc tự vẫn. Cứ ngỡ rằng Hoa Vương đã thành hoa tàn liễu úa, ngọc nát vàng phai, nào ngờ lại được Hàn Đại Hiệp nhờ người đưa đến Thiên Độc Môn không những không chết mà còn quay về để báo thù.
Lão công công không kiềm được nỗi xúc động mà đứng khóc. Hoa Vương nhìn thấy châu mày, quay mặt đi, giọng lạnh nhạt:
- Lão mau hồi cung đi, không bà ta lại giãy lên rằng lão mất tích nữa thì mệt lắm. Mà về nhớ nói với bà ta rằng chuyện gã quận chú Tiểu Tư ta chưa đồng ý đâu. Bà ta liệu mà tự trả lời với bên đó, đừng để chiến sự xảy ra.
- Bệ Hạ đừng làm khó lão già này mà.
Hoa Vương chừng mắt nhìn lão công công một cái:
- Khó, Tổng Quản của Đông cung hét một tiếng 200 tỳ nữ, 300 thái giám run đến tè ra quần, ho một tiếng phi tần, mỹ nư không ai dám thở mạnh mà sợ. Lão đầu già là ngươi làm khó ta thì có.
Cả Hàn Phủ nghe Hoa Vương nói chỉ có mắt chữ O mà mồm cũng chứ O, còn Trịnh Si cùng Tiểu Tư thì cười hì hì. Tổng Quản của Đông Cung xưa nay không ai dám động cả Đại Tổng Quản cũng kiêng dè mấy phần chỉ có mỗi Hoa Vương là dám lớn tiếng, bắt nạt lão mà thôi. Lão công công trong thân có ba kim bài: miễn tử, miễn tội và miễn nghe lệnh. Võ công của lão thì thuộc hàng cao thủ. Năm xưa không biết bao nhiêu lần lão bảo vệ Tiên Hoàng khỏi ám sát, ba lần cầm quân ra trân dẹp dặt, hai lần dẹp loạn đảng. Nếu Lão muốn làm phản thì Tiên Hoàng chỉ có nước dâng ngôi báu bằng hai tay không cần lão cướp, nếu lão muốn làm quan không biết phải thăng đến chức nào nhưng lão lại cẩn cẩn trung thành bên cạnh hầu hạ chăm sóc Tiên Hoàng, giờ là Trịnh Si. Hoa Vương lại được lão chăm sóc nên chẳng có gì lạ khi nàng không cần tiền tài danh vọng, cả vương quyền nàng cũng xem như không.
Lão công công nhìn thấy Hoa Vương vẫn mạnh khỏe mừng đến nỗi đôi chân đứng không vững, nói không thành lời. Lão chỉ muốn đến ôm lấy tiểu công chúa vào lòng nhưng lão nhìn sơ qua cũng biết toàn thân Hoa Vương là độc, hơn nữa lại là chốn đông người nên quỳ hành đại lễ. Hoa Vương nhìn thấy lão công công mừng vui vô cùng. Nàng chỉ muốn trở lại thành tiểu công chúa quân quanh chân lão như ngày nào nhưng nàng biết xung quanh nàng là tai mắt của kẻ thù, cả hai tên tiểu thái giam đi theo lão công công cũng là của thái hậu cài vào làm nội gián bên cạnh lão công công. Hoa Vương đành vờ như không thân thiết với lão lắm chỉ nói những chuyện phải nói mà thôi.
Lão công công hành lễ từ biệt Hoa Vương, Trịnh Si cùng Tiểu Tư rồi hồi cung. Trước lúc về lão còn đưa ám hiệu cho Hoa Vương hẹn nơi gặp mặt. Hoa Vương cầm tín vật trên tay cười thầm. Nếu thật sự Lão công công chịu giúp nàng thì đại thù này muốn báo có khó gì, nhưng Hoa Vương lại không muốn kéo lão vào chuyện tư tình nam nữ, chuyện của nàng sao lại phiền lòng đến sư phụ cơ chứ.
Đại tiệc vẫn diễn ra nhưng chỉ có Hoa Vương là ngồi ăn còn những kẻ khác ngồi nghe Trịnh Si và Tiểu Tư ba hoa về Hoa Vương của năm năm về trước. Kiếm Trung lâu lâu lại liếc nhìn Hoa Vương một cái như thể chàng chẳng thể nào tin nổi cái kẻ không biết giữ lễ tiết, ngang ngược, độc ác, nguy hiểm... kia lại là Trịnh Hoa công chúa mà thiên hạ dùng bốn chữ "băng thanh ngọc khiết" để diễn tả, quả là không tin được.
- Bệ Hạ vạn vạn vạn tuế, vạn vạn vạn tuế!
Mọi người trong Hàn Phủ đều thất kinh khi nghe lão công công hành lễ với Hoa Vương như thế, chỉ có Trịnh Si và Tiểu Tư là cười thầm. Hoa Vương châu mày tỏ ra khó chịu, xua xua tay:
- Lão đầu già đứng lên, ai bảo lão hành đại lễ với ta vậy hả?
Cái cách nói chuyện của Hoa Vương với lão công công cũng khiến cả phủ kinh ngạc. Họ càng kinh ngạc càng không hiểu chuyện gì xảy ra. Lúc Lão công công đến Hàn Phủ báo cho Trịnh Si biết Tiểu Tư quận chúa đã biến mất (nào ngờ gặp quận chúa tại Hàn Phủ) cũng không hành đại lễ như thế. Tiểu Tư lúc nói chuyện với lão công công cũng có ba phần kính trọng, Trịnh Si cũng chưa bao giờ gọi Lão công công một cách bất kính như thế. Còn nữa, Lão công công vừa rồi gọi Hoa Vương là Bệ Hạ còn hô vạn tuế vậy Trịnh Si là gì? Chẳng ai hiểu gì cũng chẳng dám hỏi gì. Lão công công khó nhọc đứng lên, chân lão vẫn run lẩy bẩy.
- Bệ Hạ vẫn bình an là lão đầu già này mừng rồi. Bệ Hạ ở đây nên quận chúa trốn khỏi cung đến đây là lẽ dĩ nhiên rồi. Nhưng mà, bệ hạ trong gầy và xanh xao quá.
Hoa Vương liếc xéo lão công công một cái, biểu môi không hài lòng:
- Lão lo thân lão trước đi. Lão còn trẻ trung gì đâu mà đi đến nơi xa xôi này, cái bọn ba mùa trẻ đâu không đi mà bắt lão đi thế hả. Thái Hậu cũng thật là quá đáng.
Trong lời nói của Hoa Vương vừa nghe qua như lời châm chọc nhưng nghe kĩ lại là quan tâm tới lão công công. Ngày Hoa Vương còn ở trong cung là một tay Lão công công chăm sóc cho nàng. Bởi quen thói nũng nịu lại được công công chìu chuộng nên có chút không ngoan trong lời nói nhưng tâm lúc nào cũng nghĩ cho người khác. Hoa Vương của năm năm trước là người được Tiên Hoàng chính tay viết chiếu thư truyền ngôi báu, nhưng một kẻ mang khí chất đế vương như nàng cũng chỉ là một nữ nhi tầm thường vì lụy tình mà ăn cỏ độc tự vẫn. Ngôi Hoàng Đế được nàng đích thân trao lại cho Thái Tử Trịnh Hữu Minh (tên thật của Trịnh Si) trước lúc tự vẫn. Cứ ngỡ rằng Hoa Vương đã thành hoa tàn liễu úa, ngọc nát vàng phai, nào ngờ lại được Hàn Đại Hiệp nhờ người đưa đến Thiên Độc Môn không những không chết mà còn quay về để báo thù.
Lão công công không kiềm được nỗi xúc động mà đứng khóc. Hoa Vương nhìn thấy châu mày, quay mặt đi, giọng lạnh nhạt:
- Lão mau hồi cung đi, không bà ta lại giãy lên rằng lão mất tích nữa thì mệt lắm. Mà về nhớ nói với bà ta rằng chuyện gã quận chú Tiểu Tư ta chưa đồng ý đâu. Bà ta liệu mà tự trả lời với bên đó, đừng để chiến sự xảy ra.
- Bệ Hạ đừng làm khó lão già này mà.
Hoa Vương chừng mắt nhìn lão công công một cái:
- Khó, Tổng Quản của Đông cung hét một tiếng 200 tỳ nữ, 300 thái giám run đến tè ra quần, ho một tiếng phi tần, mỹ nư không ai dám thở mạnh mà sợ. Lão đầu già là ngươi làm khó ta thì có.
Cả Hàn Phủ nghe Hoa Vương nói chỉ có mắt chữ O mà mồm cũng chứ O, còn Trịnh Si cùng Tiểu Tư thì cười hì hì. Tổng Quản của Đông Cung xưa nay không ai dám động cả Đại Tổng Quản cũng kiêng dè mấy phần chỉ có mỗi Hoa Vương là dám lớn tiếng, bắt nạt lão mà thôi. Lão công công trong thân có ba kim bài: miễn tử, miễn tội và miễn nghe lệnh. Võ công của lão thì thuộc hàng cao thủ. Năm xưa không biết bao nhiêu lần lão bảo vệ Tiên Hoàng khỏi ám sát, ba lần cầm quân ra trân dẹp dặt, hai lần dẹp loạn đảng. Nếu Lão muốn làm phản thì Tiên Hoàng chỉ có nước dâng ngôi báu bằng hai tay không cần lão cướp, nếu lão muốn làm quan không biết phải thăng đến chức nào nhưng lão lại cẩn cẩn trung thành bên cạnh hầu hạ chăm sóc Tiên Hoàng, giờ là Trịnh Si. Hoa Vương lại được lão chăm sóc nên chẳng có gì lạ khi nàng không cần tiền tài danh vọng, cả vương quyền nàng cũng xem như không.
Lão công công nhìn thấy Hoa Vương vẫn mạnh khỏe mừng đến nỗi đôi chân đứng không vững, nói không thành lời. Lão chỉ muốn đến ôm lấy tiểu công chúa vào lòng nhưng lão nhìn sơ qua cũng biết toàn thân Hoa Vương là độc, hơn nữa lại là chốn đông người nên quỳ hành đại lễ. Hoa Vương nhìn thấy lão công công mừng vui vô cùng. Nàng chỉ muốn trở lại thành tiểu công chúa quân quanh chân lão như ngày nào nhưng nàng biết xung quanh nàng là tai mắt của kẻ thù, cả hai tên tiểu thái giam đi theo lão công công cũng là của thái hậu cài vào làm nội gián bên cạnh lão công công. Hoa Vương đành vờ như không thân thiết với lão lắm chỉ nói những chuyện phải nói mà thôi.
Lão công công hành lễ từ biệt Hoa Vương, Trịnh Si cùng Tiểu Tư rồi hồi cung. Trước lúc về lão còn đưa ám hiệu cho Hoa Vương hẹn nơi gặp mặt. Hoa Vương cầm tín vật trên tay cười thầm. Nếu thật sự Lão công công chịu giúp nàng thì đại thù này muốn báo có khó gì, nhưng Hoa Vương lại không muốn kéo lão vào chuyện tư tình nam nữ, chuyện của nàng sao lại phiền lòng đến sư phụ cơ chứ.
Đại tiệc vẫn diễn ra nhưng chỉ có Hoa Vương là ngồi ăn còn những kẻ khác ngồi nghe Trịnh Si và Tiểu Tư ba hoa về Hoa Vương của năm năm về trước. Kiếm Trung lâu lâu lại liếc nhìn Hoa Vương một cái như thể chàng chẳng thể nào tin nổi cái kẻ không biết giữ lễ tiết, ngang ngược, độc ác, nguy hiểm... kia lại là Trịnh Hoa công chúa mà thiên hạ dùng bốn chữ "băng thanh ngọc khiết" để diễn tả, quả là không tin được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.