Chương 24: Tình cùng nghĩa tận
Đông Tàn
14/02/2017
Hoa Vương đã hôn mê hai ngày. Từ Đại Phu, đại phu giỏi nhất Trung Sơn, cũng chỉ biết lắc đầu bởi lão không tài nào bắt được mạch Hoa Vương. Rõ ràng người vẫn còn sống nhưng toàn thân lạnh ngắt, hơi thở gần như không có, mạch tượng thì không tìm thấy, chỉ có thể dựa vào ý trời. Hoa Vương trở nên như thế người lo lắng kẻ âm thầm mừng vui. Kiếm Trung vẫn luôn túc
trực bên giường Hoa Vương. Chàng tự hỏi điều gì khiến nàng trở nên như
thế. Lúc nhìn thấy Hoa Vương như thế Kiếm Trung chỉ có đau lòng. Một
tiểu cô nương như nàng đã trải qua bao nhiêu đau đớn rồi, đã phải chịu
đựng bao nhiêu thống khổ rồi. Kiếm Trung nhận ra rằng những gì chàng đã
trải qua chẳng là gì với tiểu cô nương này cả. Hoa Vương vẫn nằm trên
giường ngủ say. Gương mặt nàng gầy gò, làn da xanh xao, đôi môi nhợt
nhạt làm người nhìn thêm đau lòng. Hôm nay đến ngày bọn chúng đi săn,
việc tìm ra bọn chúng đã phải dừng lại vì Hoa Vương đang hôn mê, mọi
người quyết định vẫn đặt bẩy dù không có Hoa Vương, con mồi vẫn là Trần
Lâm.
Dương Thần Nam nhận được tin tình báo về việc Hàn Phủ đặt bẩy các nữ thuộc hạ của hắn. Hắn lại nhận được tin Hoa Vương giờ đây sống dở chết dở. Lúc Dương Thần Nam biết Hoa Vương chính là Trịnh Hoa công chúa hắn cũng có chút dè chừng, e sợ, nhưng giờ Hoa Vương như một cái xác nằm thoi thóp hắn còn ngần ngại gì mà không cho Hàn Phủ biết đến sự hiện diện của hắn.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Trần Lâm làm con mồi chờ đợi ở một khu phố vắng. Hàn Đại Hiệp cùng một vài bộ đầu canh chừng xung quanh. Người của Hàn Phủ phấn bố rải rác khắp Trung Sơn để theo dõi động tĩnh của bọn giết người hút máu. Trịnh Si chốt ở cánh đồng phía bắc chặn đường lui của chúng. Kiếm Trung cùng Thục Quyên đi khảo sát khắp nơi, chờ hành động của bọn chúng mà tiếp ứng cho những người còn lại. Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ, trời đã quá nữa đêm mà bọn chúng chưa xuất hiện. Mọi người đều sốt ruột, mệt mỏi, lo lắng. Chẳng lẻ bọn chúng đã tìm được con mồi khác? Không lý nào bọn chúng xuất hiện mà không ai hay bởi người của Hàn Phủ và Huyện nha đã rải khắp Trung Sơn. Hay bọn chúng đã cai được máu? Cũng có thể, Hoa Vương đã tính sai thời điểm? Mọi người gần như bỏ cuộc.
Hàn Phủ chẳng còn mấy ai, đến Tiểu Tư và Trúc Nương cũng đi phụ mọi người một tay. A Ly đứng ngồi không yên lo cho mọi người, không biết có ai gặp nguy hiểm gì không. A Ly buông tiếng thở dài. Hoa Vương vẫn hôn mê như thế. Nếu có Hoa Vương đi cùng thì A Ly đã không lo lắng đến thế. A Ly muốn đi ra ngoài xem thử nhưng bỏ Hoa Vương ở lại một mình nàng cũng không yên tâm. Không có gì làm, A Ly đành bưng nước tưới cây Hồng ở góc phòng cho Hoa Vương.
Hoa Vương mở mắt tỉnh dậy, đôi mắt nàng đỏ ngầu đầy chết chóc. Gương mặt xanh xao hằn lên những lằn chỉ máu chằng chịt. Nàng nghe thấy tiếng thở dài liền bật ngồi dậy. Nàng nhìn kẻ đang đứng quay lưng về phía nàng mỉm cười để lộ hàm răng sắt nhọn. Nàng lao về phía A Ly như một cơn gió. Trong đêm thanh vắng, Hàn Phủ vang lên một tiếng hét thất thanh.
Trịnh Si vẫn đợi ở cánh đồng phía bắc. Vẫn chưa có tin tức gì từ phía Trần Lâm cũng như Kiếm Trung. Bầu trời tối đen, khó khăn lắm mới nhìn rõ bàn tay. Trong đêm vắng chỉ nghe có tiếng gió xào xạc, tiếng côn trùng kêu rã rít. Ở đây lại gần rừng tâm tối nên muỗi nhiều vô số kể. Trịnh Si chẳng thể đứng yên, lúc nào chàng cũng phải cử động để mũi không căn nhưng cả người chàng đã chằng chịt những nốt đỏ do muỗi cắn. Trịnh Si quyết định không đợi nữa mà đi về xem mọi chuyện như thế nào sao lại chẳng có động tỉnh gì thì sau lưng chàng phát ra tiếng bước chân cùng cái giọng ngọt ngào quen thuộc.
- Si ca!
- Hoa Nhi muội tỉnh rồi à.
Trịnh Si gần như reo lên.
- Dạ.
Nghe cái kiểu dạ ngọt xớt của Hoa Vương Trịnh Si mừng vui vô cùng. Lúc trước Hoa Nhi luôn ngọt ngào, đáng yêu như thế. Trịnh Si nắm nhẹ lấy đôi tay lạnh của Hoa Vương tỏ rõ sự mừng vui.
- Tốt quá rồi. Chúng ta về thôi. Không biết mọi người sao rồi? Bọn chúng đã mắt bẩy chưa hay đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trịnh Si vừa nói vừa dắt Hoa Vương ra khỏi cánh đồng phía Bắc. Đi được vài bước thì Hoa Vương kéo Trịnh Si đứng lại, thỏ thẻ hỏi:
- Si ca có thương Hoa Nhi không?
Câu hỏi ngốc nghếch của Hoa Vương khiến Trịnh Si bật cười:
- Ca không thương muội thì thương ai chứ!
- Vậy ca có sẵn sàng chết vì muội không?
Trịnh Si bỗng hốt hoảng khi nhìn thấy đôi mắt sáng hoắc đỏ ngầu của Hoa Vương trong bóng tối. Bởi quá vui mừng khi Hoa Vương đã tỉnh lại, còn nói chuyện với mình như trước đây mà Trịnh Si không hề để ý. Giờ Trịnh Si nhận ra nguy hiểm thì đã quá muộn màng. Trịnh Si buông bàn tay Hoa Vương ra, bước lùi từng bước, rồi xoay người bỏ chạy. Trên cánh đồng mênh mông một tiếng cười ghê rợn vang lên làm cả côn trùng hoảng sợ mà im bặt.
Kiếm Trung, Thục Quyên, Hàn Đại Hiệp đã họp mặt cùng Trần Lâm. Mọi người đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Hay ta về Hàn Phủ rồi tính tiếp.
Kiếm Trung đề nghĩ. Kiếm Trung đột nhiên thấy vô cùng bất an. Chàng muốn quay về Hàn Phủ xem Hoa Vương như thế nào. Mọi người đang bàn tính thì trong bóng tối phát ra tiếng bước chân nặng nề, một cái bóng dài xuất hiện. Tất cả đều cằm chặt chui kiếm sẵn sàng chiến đấu. Nhưng khi người đớ bước ra ánh sáng mọi người mới phát hoảng, đó chính là A Ly. A Ly đang lê từng bước chân trên đất, một chân nàng đã bị thương. Trên người A Ly đầy máu, một phần y phục bị xé rách, cánh tay trái gần như bị phế, trên cổ vẫn còn hằn rõ dấu răng. Kiếm Trung nhìn thấy hốt hoảng chạy đến đỡ nàng. A Ly nhìn Kiếm Trung bằng đôi mắt sợ hải tột cùng, giọng run rẩy:
- Thiếu gia cẩn thận, Hoa Vương mất lý trí rồi.
Kiếm Trung như chết lặng. Kẻ có thể khiến A Ly ra nông nổi này còn ai khác ngoài Hoa Vương chứ. Chàng luôn sợ điều đó xảy ra. Lúc quyết định đồng ý điều kiện của Hoa Vương, Kiếm Trung đã biết chàng đang đưa một kẻ nguy hiểm về nhà, nhưng trong sâu thẩm thâm tâm chàng vẫn tin rằng Hoa Vương không phải là quỷ dữ. Chàng tự lừa mình rằng chàng có thể khống chế được Hoa Vương. Càng ở lâu bên Hoa Vương, Kiếm Trung càng tin rằng ở đâu đó bên trong Hoa Vương vẫn là một người tốt, hay ít nhất không phải là một kẻ ác, giết người cuồng sát. Nhưng nhìn A Ly mà xem, người đã theo Kiếm Trung suốt bao nhiêu năm qua, không màn gian khổ, tủi nhục mà hầu hạ, chăm sóc chàng, giờ đang thoi thóp chờ chết trên tay chàng. Có gì đau đớn hơn khi nhìn người thân bên cạnh mình chết mà không làm gì được. Hàn Đại Hiệp chẳng tin vào mắt, vào tai mình nữa. Hoa Vương ngài biết trước đây chẳng lẻ thật sự đã chết. Trần Lâm vẫn lạnh lùng đứng đó nhưng chàng đang câm phẫn vô cùng. Ngay từ đầu Trần Lâm đã đề phòng Hoa Vương bởi cảm giác nguy hiểm mà Hoa Vương mang lại. Thêm vào đó võ công của Hoa Vương thuộc loại tàn độc bậc nhất trong thiên hạ. Một kẻ chuyên dùng độc chẳng phải loại tốt lành gì. Khi Trần Lâm biết Hoa Vương là công chúa Trịnh Hoa, lại hết mực yêu chiều Tiểu Tư quận chúa thì chàng mới bắt đầu thôi đề phòng, nhưng xem ra chàng vẫn quá vội vàng. Thục Quyên nhìn A Ly đau đớn, thoi thóp mà bên trong ngùn ngụt sát khí. Nàng chỉ muốn băm dầm cái kẻ yêu ma quỷ quái đó ra thành muôn vạn mảnh. Chính ả đã xáo trộn cuộc đời nàng, khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ như thế này. Ả có chết trăm vạn lần cũng không đủ.
Trong không khí ảm đảm, thê lương một tiếng cười ma quỷ vang lên trên bầu trời. Tất cả ngước lên nhìn thì thấy một bóng người đang mang theo một người khác đang bất tỉnh lướt ngang trên đầu. Trần Lâm rít lên qua kẽ răng:
- Trịnh Si.
Một nỗi sợ hãi vô hình chiếm lấy tâm trí những người có mặt ở đó. Kiếm Trung trao A Ly lại cho Thục Quyên rồi cùng Hàn Đại Hiệp, Trần Lâm đuổi theo Hoa Vương. Họ chưa đi được bao xa thì bị bốn cô nương đột ngột xuất hiện vây quanh. Hàn Đại Hiệp, Kiếm Trung, Trần Lâm đang sốt ruột lo cho Trịnh Si vậy mà còn bị cản đường. Cả ba không cần biết bốn vị cô nương kia trong người có độc, cũng không để ý Hoặc Tâm Hương của họ lợi hại cỡ nào, rút kiếm phá vòng vây. Cả ba vừa đánh vừa chạy, họ không có nhiều thời gian, chỉ cần trễ một khắc thôi họ cũng sẽ không cứu được Hoa Vương.
Bốn nữ thuộc hạ của Dương Thần Nam không hề hay biết Hoa Vương đã tỉnh lại, cũng không biết tình hình tồi tệ đang diễn ra. Họ chỉ nghĩ đến con mồi đang ở trước mặt. Dương Thần Nam tính dùng tương kế tựu kế. Hắn dặn các nữ thuộc hạ đợi cho đến khi bọn người Hàn Phủ chờ đợi mòn mỏi, mất dần kiên nhẫn lẫn sự cảnh giác sẽ đột ngột xuất hiện mà đánh úp. Hoa Vương đang bất tỉnh những người còn lại không có gì đáng ngại. Tuy Kiếm Trung miễn dịch với Hoặc Tâm Hương nhưng lúc ngửi thấy hương trên người các nữ thuộc hạ hắn cũng dở sống dở chết không làm gì được. Dương Thần Nam đứng trong bóng tối quan sát thấy sự vội vã, lo lắng của Kiếm Trung, Trần Lâm cùng Hàn Đại Hiệp có chút bất thường tính thay đổi kế hoạch nhưng Dương Thần Nam chưa kịp ngăn cản thì các nữ thuộc hạ vì quá đói đã xông ra ngoài. Dương Thần Nam vẫn đứng nhìn ba người của Hàn Phủ cùng bốn vị cô nương đánh nhau mà không có ý ngăn cản hay tiếp cứu. Bất chợt Dương Thần Nam nghe sóng lưng lạnh ngắt. Một ánh mắt vô hồn đang nhìn hắn chầm chập. Một nụ cười ma quái vang lên khe khẽ sau lưng hắn. Dương Thần Nam từ từ xoay người lại, hắn hốt hoảng bước lùi mấy bước thật nhanh. Khi hắn nhận ra thì hắn đã đứng cạnh cuộc hỗn chiến. Tất cả đều dừng tay. Không ai hiểu chuyện gì xảy ra cho đến khi nhìn thấy Hoa Vương. Kiếm Trung khẽ kêu lên:
- Hoa Vương.
Hoa Vương đi ra từ bóng tối. Đi theo phía sau Hoa Vương là một Trịnh Si không hồn phách, chàng đã trung Hoặc Tâm Hương cực mạnh của Hoa Vương.
- Ta vừa nhận ra Thiệu Vương gia đây vẫn là đồng nam.
Tất cả ánh mắt đều dồn về Dương Thần Nam. Cả Dương Thần Nam cũng kinh ngạc. Dẫu rằng Hoa Vương là Trịnh Hoa công chúa nhưng hắn và nàng chưa từng gặp mặt sao có thể nhận ra hắn là Thiệu Vương Gia. Thật ra Hoa Vương lợi hại đến mứt nào. Dương Thần Nam nhìn gương mặt vô cảm của Trịnh Si mà e sợ. Hắn đã từng nhìn thấy cách Hoặc Tâm Hương khống chế kẻ khác nhưng đến mứt vô thức vô hồn như Trịnh Si hắn chưa bao giờ thấy. Một cơn gió thổi qua mang theo hương thơm ngọt ngào của Hoa Vương. Hoa Vương chợt thật đẹp, thật quyến rũ, nụ cười của nàng như đang tỏa nắng. Dương Thần Nam khẽ thốt lên ba chữ " Bạch Liên Hương". Hoa Vương nhìn hắn cười ma mị:
- Xin lỗi ta không phải thiên hạ đệ nhất kĩ nữ.
Câu nói của Hoa Vương làm Dương Thần Nam chợt bừng tỉnh. Hắn đứng cách xa Hoa Vương đến ba thướt vậy mà suýt nữa đã bị Hoặc Tâm Hương của nàng khống chế nói gì đến Trịnh Si đang đứng cạnh nàng. Hắn ra hiệu cho các nữ thuộc hạ lùi lại để tránh trúng phải Hoặc Tâm Hương. Kiếm Trung lo lắng cho Trịnh Si, cũng lo lắng cho Hoa Vương muốn xông lên phía trước đánh thức Hoa Vương nhưng đã bị Hàn Đại Hiệp avf Trần Lâm kéo lại.
- Đây không phải là lúc. Chúng ta đang rơi vào thế bất lợi đành phải chờ thời cơ ra tay vậy.
Hàn Đại Hiệp thì thầm khuyên can Kiếm Trung. Kiếm Trung đành im lặng nghe theo.
Hương thơm của Hoa Vương vẫn cứ bám lấy Dương Thần Nam. Hắn sợ mình không chống lại nổi liền lấy thanh kiếm từ một nữ thuộc hạ phía sau tự cắt vào tay mình. Mùi máu tanh của hắn, cùng cơn đau từ vết cắn tạm thời giữ hắn an toàn.
- Trịnh Hoa, ta với ngươi không thù không oán, nếu hôm nay ngươi để ta đi ta hứa sau này sẽ hậu ta ngươi.
- Không cần sau này.
Dương thần Nam kinh ngạc nhìn Hoa Vương hỏi:
- Thế ngươi muốn gì?
- Bỏ lại bốn vị tiểu mỹ nhân đó, ngươi cứ tự nhiên mà đi.
- Ta không hiểu?
- Trong người bọn họ có bạch tầm, máu bọn họ lại thuần khiết. ta rất thích. Ngươi thấy sao. Vụ làm ăn này quá lời rồi. dẫu sao bọn họ cũng không sống nổi quá tháng sau ngươi giữ lại làm gì. Mang cho ta làm bữa tối. Ngươi lại được an toàn rời đi. Quay trở về Vô Thần Phái của ngươi mà chuyên tâm nghiên cứu lại cách nuôi bạch tầm và luyện huyết tầm. Sau này tìm ta trả thù cho bốn tiểu mỹ nhân kia. Ngươi có đồng ý.
Những gì Hoa Vương nói không hề sai. Dương Thần Nam đã biết cách luyện huyết tầm của hắn có vấn đề cũng như các nữ thuộc hạ của hắn sẽ chết bởi bạch tầm đang chết dần trong cơ thể họ. hắn chỉ không ngờ là Hoa Vương lại biết rõ như thế lại để hắn đi dễ dàng như thế. hay là Hoa Vương có ý đồ gì khác? hắn không nghĩ được nhiều như thế. lúc này giữ mạng sống là trên hết.
- Ta đồng ý.
Dương Thần Nam vừa nói vừa dùng kinh công bay đi mất dạng trong bóng tối để lại bốn thuộc hạ hoang mang, sợ hãi, thất vọng, đau đớn cùng một con quỷ dữ. Hoa Vương tiến về phía các nàng với sự thèm khát không kìm chế. Các nàng sợ hãi ôm chặt lấy nhau, run rẩy chờ chết.
- Hoa Vương dừng lại.
Giọng nói đanh thép của Kiếm Trung làm các nàng bất ngờ ngẩn đầu lên nhìn. Trước mắt các nàng, Hàn Đại Hiệp, Trần Lâm cùng Kiếm Trung tay cầm chắc kiếm sẵn sàng chiến đấu với Hoa Vương.
Dương Thần Nam nhận được tin tình báo về việc Hàn Phủ đặt bẩy các nữ thuộc hạ của hắn. Hắn lại nhận được tin Hoa Vương giờ đây sống dở chết dở. Lúc Dương Thần Nam biết Hoa Vương chính là Trịnh Hoa công chúa hắn cũng có chút dè chừng, e sợ, nhưng giờ Hoa Vương như một cái xác nằm thoi thóp hắn còn ngần ngại gì mà không cho Hàn Phủ biết đến sự hiện diện của hắn.
Mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng. Trần Lâm làm con mồi chờ đợi ở một khu phố vắng. Hàn Đại Hiệp cùng một vài bộ đầu canh chừng xung quanh. Người của Hàn Phủ phấn bố rải rác khắp Trung Sơn để theo dõi động tĩnh của bọn giết người hút máu. Trịnh Si chốt ở cánh đồng phía bắc chặn đường lui của chúng. Kiếm Trung cùng Thục Quyên đi khảo sát khắp nơi, chờ hành động của bọn chúng mà tiếp ứng cho những người còn lại. Một canh giờ, hai canh giờ, ba canh giờ, trời đã quá nữa đêm mà bọn chúng chưa xuất hiện. Mọi người đều sốt ruột, mệt mỏi, lo lắng. Chẳng lẻ bọn chúng đã tìm được con mồi khác? Không lý nào bọn chúng xuất hiện mà không ai hay bởi người của Hàn Phủ và Huyện nha đã rải khắp Trung Sơn. Hay bọn chúng đã cai được máu? Cũng có thể, Hoa Vương đã tính sai thời điểm? Mọi người gần như bỏ cuộc.
Hàn Phủ chẳng còn mấy ai, đến Tiểu Tư và Trúc Nương cũng đi phụ mọi người một tay. A Ly đứng ngồi không yên lo cho mọi người, không biết có ai gặp nguy hiểm gì không. A Ly buông tiếng thở dài. Hoa Vương vẫn hôn mê như thế. Nếu có Hoa Vương đi cùng thì A Ly đã không lo lắng đến thế. A Ly muốn đi ra ngoài xem thử nhưng bỏ Hoa Vương ở lại một mình nàng cũng không yên tâm. Không có gì làm, A Ly đành bưng nước tưới cây Hồng ở góc phòng cho Hoa Vương.
Hoa Vương mở mắt tỉnh dậy, đôi mắt nàng đỏ ngầu đầy chết chóc. Gương mặt xanh xao hằn lên những lằn chỉ máu chằng chịt. Nàng nghe thấy tiếng thở dài liền bật ngồi dậy. Nàng nhìn kẻ đang đứng quay lưng về phía nàng mỉm cười để lộ hàm răng sắt nhọn. Nàng lao về phía A Ly như một cơn gió. Trong đêm thanh vắng, Hàn Phủ vang lên một tiếng hét thất thanh.
Trịnh Si vẫn đợi ở cánh đồng phía bắc. Vẫn chưa có tin tức gì từ phía Trần Lâm cũng như Kiếm Trung. Bầu trời tối đen, khó khăn lắm mới nhìn rõ bàn tay. Trong đêm vắng chỉ nghe có tiếng gió xào xạc, tiếng côn trùng kêu rã rít. Ở đây lại gần rừng tâm tối nên muỗi nhiều vô số kể. Trịnh Si chẳng thể đứng yên, lúc nào chàng cũng phải cử động để mũi không căn nhưng cả người chàng đã chằng chịt những nốt đỏ do muỗi cắn. Trịnh Si quyết định không đợi nữa mà đi về xem mọi chuyện như thế nào sao lại chẳng có động tỉnh gì thì sau lưng chàng phát ra tiếng bước chân cùng cái giọng ngọt ngào quen thuộc.
- Si ca!
- Hoa Nhi muội tỉnh rồi à.
Trịnh Si gần như reo lên.
- Dạ.
Nghe cái kiểu dạ ngọt xớt của Hoa Vương Trịnh Si mừng vui vô cùng. Lúc trước Hoa Nhi luôn ngọt ngào, đáng yêu như thế. Trịnh Si nắm nhẹ lấy đôi tay lạnh của Hoa Vương tỏ rõ sự mừng vui.
- Tốt quá rồi. Chúng ta về thôi. Không biết mọi người sao rồi? Bọn chúng đã mắt bẩy chưa hay đã xảy ra chuyện gì rồi?
Trịnh Si vừa nói vừa dắt Hoa Vương ra khỏi cánh đồng phía Bắc. Đi được vài bước thì Hoa Vương kéo Trịnh Si đứng lại, thỏ thẻ hỏi:
- Si ca có thương Hoa Nhi không?
Câu hỏi ngốc nghếch của Hoa Vương khiến Trịnh Si bật cười:
- Ca không thương muội thì thương ai chứ!
- Vậy ca có sẵn sàng chết vì muội không?
Trịnh Si bỗng hốt hoảng khi nhìn thấy đôi mắt sáng hoắc đỏ ngầu của Hoa Vương trong bóng tối. Bởi quá vui mừng khi Hoa Vương đã tỉnh lại, còn nói chuyện với mình như trước đây mà Trịnh Si không hề để ý. Giờ Trịnh Si nhận ra nguy hiểm thì đã quá muộn màng. Trịnh Si buông bàn tay Hoa Vương ra, bước lùi từng bước, rồi xoay người bỏ chạy. Trên cánh đồng mênh mông một tiếng cười ghê rợn vang lên làm cả côn trùng hoảng sợ mà im bặt.
Kiếm Trung, Thục Quyên, Hàn Đại Hiệp đã họp mặt cùng Trần Lâm. Mọi người đều không hiểu chuyện gì đã xảy ra.
- Hay ta về Hàn Phủ rồi tính tiếp.
Kiếm Trung đề nghĩ. Kiếm Trung đột nhiên thấy vô cùng bất an. Chàng muốn quay về Hàn Phủ xem Hoa Vương như thế nào. Mọi người đang bàn tính thì trong bóng tối phát ra tiếng bước chân nặng nề, một cái bóng dài xuất hiện. Tất cả đều cằm chặt chui kiếm sẵn sàng chiến đấu. Nhưng khi người đớ bước ra ánh sáng mọi người mới phát hoảng, đó chính là A Ly. A Ly đang lê từng bước chân trên đất, một chân nàng đã bị thương. Trên người A Ly đầy máu, một phần y phục bị xé rách, cánh tay trái gần như bị phế, trên cổ vẫn còn hằn rõ dấu răng. Kiếm Trung nhìn thấy hốt hoảng chạy đến đỡ nàng. A Ly nhìn Kiếm Trung bằng đôi mắt sợ hải tột cùng, giọng run rẩy:
- Thiếu gia cẩn thận, Hoa Vương mất lý trí rồi.
Kiếm Trung như chết lặng. Kẻ có thể khiến A Ly ra nông nổi này còn ai khác ngoài Hoa Vương chứ. Chàng luôn sợ điều đó xảy ra. Lúc quyết định đồng ý điều kiện của Hoa Vương, Kiếm Trung đã biết chàng đang đưa một kẻ nguy hiểm về nhà, nhưng trong sâu thẩm thâm tâm chàng vẫn tin rằng Hoa Vương không phải là quỷ dữ. Chàng tự lừa mình rằng chàng có thể khống chế được Hoa Vương. Càng ở lâu bên Hoa Vương, Kiếm Trung càng tin rằng ở đâu đó bên trong Hoa Vương vẫn là một người tốt, hay ít nhất không phải là một kẻ ác, giết người cuồng sát. Nhưng nhìn A Ly mà xem, người đã theo Kiếm Trung suốt bao nhiêu năm qua, không màn gian khổ, tủi nhục mà hầu hạ, chăm sóc chàng, giờ đang thoi thóp chờ chết trên tay chàng. Có gì đau đớn hơn khi nhìn người thân bên cạnh mình chết mà không làm gì được. Hàn Đại Hiệp chẳng tin vào mắt, vào tai mình nữa. Hoa Vương ngài biết trước đây chẳng lẻ thật sự đã chết. Trần Lâm vẫn lạnh lùng đứng đó nhưng chàng đang câm phẫn vô cùng. Ngay từ đầu Trần Lâm đã đề phòng Hoa Vương bởi cảm giác nguy hiểm mà Hoa Vương mang lại. Thêm vào đó võ công của Hoa Vương thuộc loại tàn độc bậc nhất trong thiên hạ. Một kẻ chuyên dùng độc chẳng phải loại tốt lành gì. Khi Trần Lâm biết Hoa Vương là công chúa Trịnh Hoa, lại hết mực yêu chiều Tiểu Tư quận chúa thì chàng mới bắt đầu thôi đề phòng, nhưng xem ra chàng vẫn quá vội vàng. Thục Quyên nhìn A Ly đau đớn, thoi thóp mà bên trong ngùn ngụt sát khí. Nàng chỉ muốn băm dầm cái kẻ yêu ma quỷ quái đó ra thành muôn vạn mảnh. Chính ả đã xáo trộn cuộc đời nàng, khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ như thế này. Ả có chết trăm vạn lần cũng không đủ.
Trong không khí ảm đảm, thê lương một tiếng cười ma quỷ vang lên trên bầu trời. Tất cả ngước lên nhìn thì thấy một bóng người đang mang theo một người khác đang bất tỉnh lướt ngang trên đầu. Trần Lâm rít lên qua kẽ răng:
- Trịnh Si.
Một nỗi sợ hãi vô hình chiếm lấy tâm trí những người có mặt ở đó. Kiếm Trung trao A Ly lại cho Thục Quyên rồi cùng Hàn Đại Hiệp, Trần Lâm đuổi theo Hoa Vương. Họ chưa đi được bao xa thì bị bốn cô nương đột ngột xuất hiện vây quanh. Hàn Đại Hiệp, Kiếm Trung, Trần Lâm đang sốt ruột lo cho Trịnh Si vậy mà còn bị cản đường. Cả ba không cần biết bốn vị cô nương kia trong người có độc, cũng không để ý Hoặc Tâm Hương của họ lợi hại cỡ nào, rút kiếm phá vòng vây. Cả ba vừa đánh vừa chạy, họ không có nhiều thời gian, chỉ cần trễ một khắc thôi họ cũng sẽ không cứu được Hoa Vương.
Bốn nữ thuộc hạ của Dương Thần Nam không hề hay biết Hoa Vương đã tỉnh lại, cũng không biết tình hình tồi tệ đang diễn ra. Họ chỉ nghĩ đến con mồi đang ở trước mặt. Dương Thần Nam tính dùng tương kế tựu kế. Hắn dặn các nữ thuộc hạ đợi cho đến khi bọn người Hàn Phủ chờ đợi mòn mỏi, mất dần kiên nhẫn lẫn sự cảnh giác sẽ đột ngột xuất hiện mà đánh úp. Hoa Vương đang bất tỉnh những người còn lại không có gì đáng ngại. Tuy Kiếm Trung miễn dịch với Hoặc Tâm Hương nhưng lúc ngửi thấy hương trên người các nữ thuộc hạ hắn cũng dở sống dở chết không làm gì được. Dương Thần Nam đứng trong bóng tối quan sát thấy sự vội vã, lo lắng của Kiếm Trung, Trần Lâm cùng Hàn Đại Hiệp có chút bất thường tính thay đổi kế hoạch nhưng Dương Thần Nam chưa kịp ngăn cản thì các nữ thuộc hạ vì quá đói đã xông ra ngoài. Dương Thần Nam vẫn đứng nhìn ba người của Hàn Phủ cùng bốn vị cô nương đánh nhau mà không có ý ngăn cản hay tiếp cứu. Bất chợt Dương Thần Nam nghe sóng lưng lạnh ngắt. Một ánh mắt vô hồn đang nhìn hắn chầm chập. Một nụ cười ma quái vang lên khe khẽ sau lưng hắn. Dương Thần Nam từ từ xoay người lại, hắn hốt hoảng bước lùi mấy bước thật nhanh. Khi hắn nhận ra thì hắn đã đứng cạnh cuộc hỗn chiến. Tất cả đều dừng tay. Không ai hiểu chuyện gì xảy ra cho đến khi nhìn thấy Hoa Vương. Kiếm Trung khẽ kêu lên:
- Hoa Vương.
Hoa Vương đi ra từ bóng tối. Đi theo phía sau Hoa Vương là một Trịnh Si không hồn phách, chàng đã trung Hoặc Tâm Hương cực mạnh của Hoa Vương.
- Ta vừa nhận ra Thiệu Vương gia đây vẫn là đồng nam.
Tất cả ánh mắt đều dồn về Dương Thần Nam. Cả Dương Thần Nam cũng kinh ngạc. Dẫu rằng Hoa Vương là Trịnh Hoa công chúa nhưng hắn và nàng chưa từng gặp mặt sao có thể nhận ra hắn là Thiệu Vương Gia. Thật ra Hoa Vương lợi hại đến mứt nào. Dương Thần Nam nhìn gương mặt vô cảm của Trịnh Si mà e sợ. Hắn đã từng nhìn thấy cách Hoặc Tâm Hương khống chế kẻ khác nhưng đến mứt vô thức vô hồn như Trịnh Si hắn chưa bao giờ thấy. Một cơn gió thổi qua mang theo hương thơm ngọt ngào của Hoa Vương. Hoa Vương chợt thật đẹp, thật quyến rũ, nụ cười của nàng như đang tỏa nắng. Dương Thần Nam khẽ thốt lên ba chữ " Bạch Liên Hương". Hoa Vương nhìn hắn cười ma mị:
- Xin lỗi ta không phải thiên hạ đệ nhất kĩ nữ.
Câu nói của Hoa Vương làm Dương Thần Nam chợt bừng tỉnh. Hắn đứng cách xa Hoa Vương đến ba thướt vậy mà suýt nữa đã bị Hoặc Tâm Hương của nàng khống chế nói gì đến Trịnh Si đang đứng cạnh nàng. Hắn ra hiệu cho các nữ thuộc hạ lùi lại để tránh trúng phải Hoặc Tâm Hương. Kiếm Trung lo lắng cho Trịnh Si, cũng lo lắng cho Hoa Vương muốn xông lên phía trước đánh thức Hoa Vương nhưng đã bị Hàn Đại Hiệp avf Trần Lâm kéo lại.
- Đây không phải là lúc. Chúng ta đang rơi vào thế bất lợi đành phải chờ thời cơ ra tay vậy.
Hàn Đại Hiệp thì thầm khuyên can Kiếm Trung. Kiếm Trung đành im lặng nghe theo.
Hương thơm của Hoa Vương vẫn cứ bám lấy Dương Thần Nam. Hắn sợ mình không chống lại nổi liền lấy thanh kiếm từ một nữ thuộc hạ phía sau tự cắt vào tay mình. Mùi máu tanh của hắn, cùng cơn đau từ vết cắn tạm thời giữ hắn an toàn.
- Trịnh Hoa, ta với ngươi không thù không oán, nếu hôm nay ngươi để ta đi ta hứa sau này sẽ hậu ta ngươi.
- Không cần sau này.
Dương thần Nam kinh ngạc nhìn Hoa Vương hỏi:
- Thế ngươi muốn gì?
- Bỏ lại bốn vị tiểu mỹ nhân đó, ngươi cứ tự nhiên mà đi.
- Ta không hiểu?
- Trong người bọn họ có bạch tầm, máu bọn họ lại thuần khiết. ta rất thích. Ngươi thấy sao. Vụ làm ăn này quá lời rồi. dẫu sao bọn họ cũng không sống nổi quá tháng sau ngươi giữ lại làm gì. Mang cho ta làm bữa tối. Ngươi lại được an toàn rời đi. Quay trở về Vô Thần Phái của ngươi mà chuyên tâm nghiên cứu lại cách nuôi bạch tầm và luyện huyết tầm. Sau này tìm ta trả thù cho bốn tiểu mỹ nhân kia. Ngươi có đồng ý.
Những gì Hoa Vương nói không hề sai. Dương Thần Nam đã biết cách luyện huyết tầm của hắn có vấn đề cũng như các nữ thuộc hạ của hắn sẽ chết bởi bạch tầm đang chết dần trong cơ thể họ. hắn chỉ không ngờ là Hoa Vương lại biết rõ như thế lại để hắn đi dễ dàng như thế. hay là Hoa Vương có ý đồ gì khác? hắn không nghĩ được nhiều như thế. lúc này giữ mạng sống là trên hết.
- Ta đồng ý.
Dương Thần Nam vừa nói vừa dùng kinh công bay đi mất dạng trong bóng tối để lại bốn thuộc hạ hoang mang, sợ hãi, thất vọng, đau đớn cùng một con quỷ dữ. Hoa Vương tiến về phía các nàng với sự thèm khát không kìm chế. Các nàng sợ hãi ôm chặt lấy nhau, run rẩy chờ chết.
- Hoa Vương dừng lại.
Giọng nói đanh thép của Kiếm Trung làm các nàng bất ngờ ngẩn đầu lên nhìn. Trước mắt các nàng, Hàn Đại Hiệp, Trần Lâm cùng Kiếm Trung tay cầm chắc kiếm sẵn sàng chiến đấu với Hoa Vương.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.