Nữ Quyền Anh Xuyên Thành Cô Gái Nông Thôn
Chương 5:
Phan
02/04/2021
Ngày thường, buổi sáng Xuân sẽ giúp nàng làm vệ sinh, sau đó hầu hạ nàng ăn sáng, uống thuốc. Thời gian còn lại của buổi sáng nàng sẽ nhìn màn giường thẩn thờ, cũng không mở miệng tìm Xuân nói chuyện. Buổi trưa lên ăn cơm rồi ngủ một giấc, ngủ dậy lại ngây người đến khi Xuân cầm khăn đi vào lau người cho nàng. Đến tối, ăn cơm, uống thuốc xong thì đi ngủ.
Cứ liên tục như vậy qua đi nửa tháng, rốt cuộc Diệp Vy được thầy thuốc cho phép xuống giường. Việc đầu tiên nàng làm chính là đi tắm gội. Phải dùng hết ba lần nước mới có thể rửa sạch dơ bẩn trên người và đầu tóc của nàng.
Trong nửa tháng này nàng vẫn luôn suy nghĩ về Hoa, không biết ngày đó Hoa có thể đẩy tảng đá ra để chạy trốn không. Nàng muốn đi tìm nàng ấy, nhưng nàng không có tiền, lại không biết đi đâu tìm người. Suy nghĩ một hồi lại nhớ tới bà nội, nhớ tới cha mẹ, nước mắt lại âm thầm rơi. Bình thường nàng rất mạnh mẽ, nhưng lần này vẫn không ngăn nổi nước mắt.
Diệp Vy xuống giường, lui tới trong phòng tập đi.
“Ta có thể ra ngoài đi dạo không?”
Xuân: “Có thể.”
Hơn nửa tháng nằm trên giường, cuối cùng Diệp Vy cũng có thể ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời.
Ánh nắng buổi sáng rất ấm áp, nàng híp híp mắt nhìn về phía mặt trời. Một lúc lâu sau mới cẩn thận quan sát xung quanh. Căn phòng nàng ở nằm trong một cái sân đầy hoa cỏ. Đối diện với từng căn phòng san sát ở nơi xa khá biệt lập.
Cách nơi này năm mươi mét có cái ao, bên cạnh có một cây si sum suê cành lá. Nàng dọn một chiếc ghế đi đến dưới gốc si ngồi xuống. Nơi này khá mát mẻ, nếu có một chiếc giường nho nhỏ để ở đây vào mùa hè thì rất tuyệt.
Diệp Vy ngồi dựa trên ghế, gió liu riu mát khiến nàng buồn ngủ. Đánh một cái ngáp, nàng nghĩ nếu có thể cả đời sống như thế này cũng tốt, không cần phải lo lắng hôm nay ăn gì, ngày mai làm gì. Nhưng, đó chỉ là nếu.
Thời gian lại qua đi một tháng, thương tích trên người Diệp Vy đã hoàn toàn bình phục. Nàng nói với Xuân là muốn gặp vương gia. Xuân liền đi bẩm báo.
Diệp Vy đợi hai ngày, cứ tưởng đã bị từ chối, lại có người đến đưa nàng đi gặp vương gia. Nàng đi phía sau người dẫn đường. Hắn dẫn nàng vòng quanh, lại đi qua nhiều ngã rẽ mới đến một căn phòng. Người dẫn đường để nàng đứng trước cửa, còn hắn chạy vào thưa bẩm, một lúc sau lại chạy ra dẫn nàng đi vào.
Bên trong phòng, An Hưng vương đang ngồi trước một cái bàn được trưng đầy thức ăn, đủ màu sắc hương vị. Diệp Vy đi vào thì thấy đôi tay thon dài của hắn đang đưa muỗng canh lên miệng. Động tác không nói nên lời xinh đẹp. Đứng trước mặt hắn, nàng có chút rối rắm. Đây là lần đầu tiên nàng gặp qua phái quý tộc của thời phong kiến, động tác cứng ngắc cúi gập người xuống, nhỏ giọng thưa.
“Gặp qua vương gia.” Xem như là hành lễ.
Sau đó nàng lại đứng thẳng người, gương mặt cứng đờ, thầm nghĩ động tác của nàng rất quái dị. Rối rắm, nàng ngẩng đầu lên nhìn An Hưng vương, thấy hắn cũng đang nhìn nàng, trong mắt bằng phẳng. Hắn chỉ nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Có lẽ hắn đang đợi mình nói chuyện. Diệp Vy thầm nghĩ như thế. Nàng nói:
“Cám ơn vương gia cứu mạng.”
Hắn lại húp một muỗng canh. Thả muỗng canh xuống, có người đưa cho hắn một cái khăn, hắn lau miệng, trả lại khăn rồi nhận lấy chén trà súc miệng. Lại thêm một loạt quá trình, thức ăn trên bàn cũng bị dọn đi, lúc này hắn mới mở miệng.
“Không có việc gì. Chỉ là chuyện nên làm.”
Diệp Vy nghe thế cũng không biết nói gì. Cả hai lại lầm vào trầm mặc. Trong lúc Diệp Vy đang suy nghĩ không biết nên nói gì tiếp theo, An Hưng vương lại lên tiếng.
“Cô tên gì?”
Diệp Vy lại rối rắm một chút không biết nên xưng hô như thế nào.
“Thảo dân tên là Trần Diệp Vy.” Chắc là xưng hô như thế này, trên sách đều viết như thế.
“Cô có tính toán gì tiếp theo?”
Nàng nghe thấy lời này thì kinh ngạc. Lại suy nghĩ một lúc mới nói.
“Nếu vương gia có lòng tốt. Có thể cho thảo dân xin một công việc.” Có một nơi đặt chân, kiếm tiền, sau đó nhờ người giúp đỡ tìm kiếm Hoa.
“Cô có thể làm gì?”
“Thảo dân ngu dốt, không biết chữ, không am hiểu những việc tinh tế. Chỉ có một thân sức lực nên có thể làm việc nặng.” Chữ nơi này nàng không đọc được, hoàn toàn giống như người mù chữ.
Nàng bổ sung thêm: “Trong nhà chỉ còn lại mỗi thảo dân, không có gánh nặng về người thân nên không cần lo lắng bị người mua chuộc.”
An Hưng Vương im lặng nhìn nàng, nhìn đến mức khiến nàng luống cuống tay chân mới nói.
“Vậy ở lại đi. Thường Thuận sẽ an bài cho cô.” Sau đó phất phất tay.
Thường Thuận đi đến, dẫn nàng trở lại nhà ở.
“Diệp Vy cô nương trước hết ở nơi này, ta sẽ sắp xếp một vài việc, ngày mai sẽ đến an bài công việc cho cô nương.”
Diệp Vy: “Cảm ơn công công.”
“Chỉ là bổn phận, cô nương không cần khách khí.” Nói rồi, Thường Thuận xoay người rời đi.
Diệp Vy đi vào phòng. Trong phòng không thấy Xuân đâu, nàng cũng không quá để ý. Nàng đi về phía tủ quần áo, bên trong tràn ngập váy áo đầy màu sắc của thiếu nữ, lấy ra những bộ váy đã mặc qua đặt lên giường. Nàng không tính toán trả lại, như thế quá làm ra vẻ. Sau này cố gắng làm việc tận tâm một chút để bù lại.
Sáng sớm hôm sau, Thường Thuận đến đưa Diệp Vy đi. Nàng được phân đến phòng bếp nhỏ ở sân của vương gia làm việc vặt, nơi này chuyên làm đồ ăn cho vương gia. Tiền lương một tháng là hai lượng bạc.
Ban đầu nàng có chút khó hiểu. Đưa một người xa lạ vào làm ở phòng bếp, bọn họ không sợ nàng độc chết vương gia sao? Sau lại mọi chuyện đều được giải thích, xung quanh nàng toàn là những đôi mắt giám thị, đây cũng xem như là một loại thử. Nếu nàng có ý đồ không tốt, ngay lập tức liền lòi.
Diệp Vy được đưa đến ở một dãy nhà cho cung nhân. Căn phòng bốn người ở nhưng chỉ có nàng và một cô gái tên Hương. Lúc nàng đến Hương đã ra ngoài làm việc nên chỉ có mình nàng. Đây là chị Liễu nói cho nàng.
Chị Liễu là quản lý cung nữ ở vương phủ. Thường Thuận đưa nàng đến phòng bếp nhỏ liền giao cho chị Liễu. Sau đó chị nói các nội quy trong vương phủ cho nàng, dẫn nàng đến phòng ở rồi giao cho nàng hai bộ quần áo. Sau khi sắp xếp xong nhà ở, chị Liễu đưa nàng đến phòng bếp làm việc.
Nội quy của vương phủ rất nhiều, nàng chỉ nhớ được những việc quan trọng. Như là không được tự ý đến các sân khác trong phủ, không được gây chuyện, bàn luận thị phi. Một tháng sẽ được ra ngoài một lần nhưng sẽ bị kiểm tra rất gắt.
Công việc ở phòng bếp của Diệp Chi rất đơn giản, nhặt rau, làm cá, rửa thức ăn, quét dọn,… Đa phần là những công việc lặt vặt không tốn sức. Trong phòng bếp nhỏ còn có ba người, bao gồm đầu bếp là một dì hơn bốn mươi tuổi gọi là dì Lan, gương mặt phúc hậu, thân hình chắc nịch. Người thứ hai là chị Thúy, hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, da ngăm đen, nhìn rất mạnh khỏe, công việc chủ yếu là than và củi lửa. Người thứ ba là anh Toàn, chồng chị Thúy, chuyên làm việc nặng trong phòng bếp, như vác củi, xách nước, vân vân.
Diệp Vy đến, ban đầu bọn họ nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái, sau đó lại vui mừng chào hỏi. Không có ai tò mò tại sao nàng lại đến đây làm việc, cũng không hỏi nàng là do ai đưa đến. Tuy bọn họ luôn vui vẻ chào đón, nhưng nàng vẫn nhận thấy được sắc bén và đề phòng trong mắt bọn họ.
Diệp Vy không sao cả, chỉ lo chuyên tâm làm việc của mình, ai hỏi thì trả lời, không ai hỏi thì im lặng tới khi làm xong công việc. Những lúc rảnh rỗi, nàng sẽ chủ động giúp những người khác làm việc, nếu không có việc sẽ tự tạo việc để làm như quét sân, lau cửa sổ. Miễn không để bản thân không có việc gì làm.
Hương là một cô gái xinh đẹp, tính cách trầm mặc khó gần. Diệp Vy cảm giác dường như nàng ấy không thích nàng. Ban đầu gặp mặt, nàng ta nhìn nàng bằng ánh mắt loe lóe, nàng theo phép lịch sự chào hỏi nhưng chỉ nhận được một cái liếc mắt và sự im lặng. Nàng cũng không thấy khó chịu, chỉ là hơi khó hiểu một chút. Lại nói, người ta không thích mình thì nàng cũng không xum xoe làm quen, xem như người xa lạ cũng tốt.
Trong vương phủ có phòng tắm chung, tất cả cung nữ đều lại đây tắm, Diệp Vy cũng không ngoại lệ. Lần đầu nàng tới, có rất nhiều cặp mắt nhìn nàng, ánh nhìn có chút quái quái. Nàng thấy hơi khó chịu nhưng cũng không để trong lòng. Nhưng sau vài lần gặp được những gương mặt mới, bọn họ đều nhìn nàng cùng một loại ánh mắt, Diệp Vy lúc này mới cảm thấy không ổn.
Có điều không ổn thì không ổn, miễn đừng đụng chạm tới quyền lợi và sinh hoạt của nàng là được.
Làm việc ở phòng bếp nhỏ có một cái lợi, đó là không cần ăn cơm cùng nhiều người. Diệp Vy, dì Lan cùng vợ chồng chị Thúy ngồi vây quanh một cái bàn nhỏ trong phòng bếp, tới giờ ăn sẽ ngồi nơi này ăn. Buổi trưa ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi làm việc, buổi tối ăn xong thì trực tiếp về phòng.
Những lúc vương gia không có trong phủ thì rất thoải mái, bọn họ sẽ ngồi xung quanh bàn tròn chơi xăm hường. Ban đầu chỉ có ba người chơi, sau khi Diệp Vy tới thì bọn họ lôi kéo nàng cùng chơi. Đương nhiên nàng không biết chơi, là ba người kia chỉ cho nàng.
Một bộ xăm hường gồm 6 hạt xúc xắc cùng một bộ thẻ 6 loại. Các loại thẻ được gọi tên theo thứ tự là Nhất hường, Nhị hường, Tứ tự (hay còn gọi là Tứ tấn), Tam hường, Trạng em (Bảng nhãn, Thám hoa), Trạng anh (Trạng nguyên). Theo luật chơi thì khi gieo 6 hột xúc xắc, ra xăm hường nào thì nhận thẻ tương ứng. Gieo đến khi hết thẻ xăm thì trò chơi kết thúc. (Theo google)
Trò chơi này khá thú vị, ban đầu Diệp Vy còn rất ngú ngớ, sau chơi nhiều thì quen tay, đánh rất hăng say. Cũng bởi vì vậy, trên mặt nàng tươi cười nhiều hơn một chút.
Có những lúc rảnh rỗi như thế, nhưng cũng có những lúc cực kỳ bận rộn, giống như hôm nay. Buổi tối, sau khi ăn tối xong nàng liền đi tắm rồi về phòng ngủ. Ngủ chưa được bao lâu thì có người gọi cửa, nàng phải mặc quần áo rồi lao đến phòng bếp nhỏ.
Cứ liên tục như vậy qua đi nửa tháng, rốt cuộc Diệp Vy được thầy thuốc cho phép xuống giường. Việc đầu tiên nàng làm chính là đi tắm gội. Phải dùng hết ba lần nước mới có thể rửa sạch dơ bẩn trên người và đầu tóc của nàng.
Trong nửa tháng này nàng vẫn luôn suy nghĩ về Hoa, không biết ngày đó Hoa có thể đẩy tảng đá ra để chạy trốn không. Nàng muốn đi tìm nàng ấy, nhưng nàng không có tiền, lại không biết đi đâu tìm người. Suy nghĩ một hồi lại nhớ tới bà nội, nhớ tới cha mẹ, nước mắt lại âm thầm rơi. Bình thường nàng rất mạnh mẽ, nhưng lần này vẫn không ngăn nổi nước mắt.
Diệp Vy xuống giường, lui tới trong phòng tập đi.
“Ta có thể ra ngoài đi dạo không?”
Xuân: “Có thể.”
Hơn nửa tháng nằm trên giường, cuối cùng Diệp Vy cũng có thể ra ngoài nhìn thấy ánh mặt trời.
Ánh nắng buổi sáng rất ấm áp, nàng híp híp mắt nhìn về phía mặt trời. Một lúc lâu sau mới cẩn thận quan sát xung quanh. Căn phòng nàng ở nằm trong một cái sân đầy hoa cỏ. Đối diện với từng căn phòng san sát ở nơi xa khá biệt lập.
Cách nơi này năm mươi mét có cái ao, bên cạnh có một cây si sum suê cành lá. Nàng dọn một chiếc ghế đi đến dưới gốc si ngồi xuống. Nơi này khá mát mẻ, nếu có một chiếc giường nho nhỏ để ở đây vào mùa hè thì rất tuyệt.
Diệp Vy ngồi dựa trên ghế, gió liu riu mát khiến nàng buồn ngủ. Đánh một cái ngáp, nàng nghĩ nếu có thể cả đời sống như thế này cũng tốt, không cần phải lo lắng hôm nay ăn gì, ngày mai làm gì. Nhưng, đó chỉ là nếu.
Thời gian lại qua đi một tháng, thương tích trên người Diệp Vy đã hoàn toàn bình phục. Nàng nói với Xuân là muốn gặp vương gia. Xuân liền đi bẩm báo.
Diệp Vy đợi hai ngày, cứ tưởng đã bị từ chối, lại có người đến đưa nàng đi gặp vương gia. Nàng đi phía sau người dẫn đường. Hắn dẫn nàng vòng quanh, lại đi qua nhiều ngã rẽ mới đến một căn phòng. Người dẫn đường để nàng đứng trước cửa, còn hắn chạy vào thưa bẩm, một lúc sau lại chạy ra dẫn nàng đi vào.
Bên trong phòng, An Hưng vương đang ngồi trước một cái bàn được trưng đầy thức ăn, đủ màu sắc hương vị. Diệp Vy đi vào thì thấy đôi tay thon dài của hắn đang đưa muỗng canh lên miệng. Động tác không nói nên lời xinh đẹp. Đứng trước mặt hắn, nàng có chút rối rắm. Đây là lần đầu tiên nàng gặp qua phái quý tộc của thời phong kiến, động tác cứng ngắc cúi gập người xuống, nhỏ giọng thưa.
“Gặp qua vương gia.” Xem như là hành lễ.
Sau đó nàng lại đứng thẳng người, gương mặt cứng đờ, thầm nghĩ động tác của nàng rất quái dị. Rối rắm, nàng ngẩng đầu lên nhìn An Hưng vương, thấy hắn cũng đang nhìn nàng, trong mắt bằng phẳng. Hắn chỉ nhìn nàng một cái, sau đó tiếp tục cúi đầu ăn cơm.
Có lẽ hắn đang đợi mình nói chuyện. Diệp Vy thầm nghĩ như thế. Nàng nói:
“Cám ơn vương gia cứu mạng.”
Hắn lại húp một muỗng canh. Thả muỗng canh xuống, có người đưa cho hắn một cái khăn, hắn lau miệng, trả lại khăn rồi nhận lấy chén trà súc miệng. Lại thêm một loạt quá trình, thức ăn trên bàn cũng bị dọn đi, lúc này hắn mới mở miệng.
“Không có việc gì. Chỉ là chuyện nên làm.”
Diệp Vy nghe thế cũng không biết nói gì. Cả hai lại lầm vào trầm mặc. Trong lúc Diệp Vy đang suy nghĩ không biết nên nói gì tiếp theo, An Hưng vương lại lên tiếng.
“Cô tên gì?”
Diệp Vy lại rối rắm một chút không biết nên xưng hô như thế nào.
“Thảo dân tên là Trần Diệp Vy.” Chắc là xưng hô như thế này, trên sách đều viết như thế.
“Cô có tính toán gì tiếp theo?”
Nàng nghe thấy lời này thì kinh ngạc. Lại suy nghĩ một lúc mới nói.
“Nếu vương gia có lòng tốt. Có thể cho thảo dân xin một công việc.” Có một nơi đặt chân, kiếm tiền, sau đó nhờ người giúp đỡ tìm kiếm Hoa.
“Cô có thể làm gì?”
“Thảo dân ngu dốt, không biết chữ, không am hiểu những việc tinh tế. Chỉ có một thân sức lực nên có thể làm việc nặng.” Chữ nơi này nàng không đọc được, hoàn toàn giống như người mù chữ.
Nàng bổ sung thêm: “Trong nhà chỉ còn lại mỗi thảo dân, không có gánh nặng về người thân nên không cần lo lắng bị người mua chuộc.”
An Hưng Vương im lặng nhìn nàng, nhìn đến mức khiến nàng luống cuống tay chân mới nói.
“Vậy ở lại đi. Thường Thuận sẽ an bài cho cô.” Sau đó phất phất tay.
Thường Thuận đi đến, dẫn nàng trở lại nhà ở.
“Diệp Vy cô nương trước hết ở nơi này, ta sẽ sắp xếp một vài việc, ngày mai sẽ đến an bài công việc cho cô nương.”
Diệp Vy: “Cảm ơn công công.”
“Chỉ là bổn phận, cô nương không cần khách khí.” Nói rồi, Thường Thuận xoay người rời đi.
Diệp Vy đi vào phòng. Trong phòng không thấy Xuân đâu, nàng cũng không quá để ý. Nàng đi về phía tủ quần áo, bên trong tràn ngập váy áo đầy màu sắc của thiếu nữ, lấy ra những bộ váy đã mặc qua đặt lên giường. Nàng không tính toán trả lại, như thế quá làm ra vẻ. Sau này cố gắng làm việc tận tâm một chút để bù lại.
Sáng sớm hôm sau, Thường Thuận đến đưa Diệp Vy đi. Nàng được phân đến phòng bếp nhỏ ở sân của vương gia làm việc vặt, nơi này chuyên làm đồ ăn cho vương gia. Tiền lương một tháng là hai lượng bạc.
Ban đầu nàng có chút khó hiểu. Đưa một người xa lạ vào làm ở phòng bếp, bọn họ không sợ nàng độc chết vương gia sao? Sau lại mọi chuyện đều được giải thích, xung quanh nàng toàn là những đôi mắt giám thị, đây cũng xem như là một loại thử. Nếu nàng có ý đồ không tốt, ngay lập tức liền lòi.
Diệp Vy được đưa đến ở một dãy nhà cho cung nhân. Căn phòng bốn người ở nhưng chỉ có nàng và một cô gái tên Hương. Lúc nàng đến Hương đã ra ngoài làm việc nên chỉ có mình nàng. Đây là chị Liễu nói cho nàng.
Chị Liễu là quản lý cung nữ ở vương phủ. Thường Thuận đưa nàng đến phòng bếp nhỏ liền giao cho chị Liễu. Sau đó chị nói các nội quy trong vương phủ cho nàng, dẫn nàng đến phòng ở rồi giao cho nàng hai bộ quần áo. Sau khi sắp xếp xong nhà ở, chị Liễu đưa nàng đến phòng bếp làm việc.
Nội quy của vương phủ rất nhiều, nàng chỉ nhớ được những việc quan trọng. Như là không được tự ý đến các sân khác trong phủ, không được gây chuyện, bàn luận thị phi. Một tháng sẽ được ra ngoài một lần nhưng sẽ bị kiểm tra rất gắt.
Công việc ở phòng bếp của Diệp Chi rất đơn giản, nhặt rau, làm cá, rửa thức ăn, quét dọn,… Đa phần là những công việc lặt vặt không tốn sức. Trong phòng bếp nhỏ còn có ba người, bao gồm đầu bếp là một dì hơn bốn mươi tuổi gọi là dì Lan, gương mặt phúc hậu, thân hình chắc nịch. Người thứ hai là chị Thúy, hơn ba mươi tuổi, khuôn mặt chữ điền, da ngăm đen, nhìn rất mạnh khỏe, công việc chủ yếu là than và củi lửa. Người thứ ba là anh Toàn, chồng chị Thúy, chuyên làm việc nặng trong phòng bếp, như vác củi, xách nước, vân vân.
Diệp Vy đến, ban đầu bọn họ nhìn nàng với ánh mắt kỳ quái, sau đó lại vui mừng chào hỏi. Không có ai tò mò tại sao nàng lại đến đây làm việc, cũng không hỏi nàng là do ai đưa đến. Tuy bọn họ luôn vui vẻ chào đón, nhưng nàng vẫn nhận thấy được sắc bén và đề phòng trong mắt bọn họ.
Diệp Vy không sao cả, chỉ lo chuyên tâm làm việc của mình, ai hỏi thì trả lời, không ai hỏi thì im lặng tới khi làm xong công việc. Những lúc rảnh rỗi, nàng sẽ chủ động giúp những người khác làm việc, nếu không có việc sẽ tự tạo việc để làm như quét sân, lau cửa sổ. Miễn không để bản thân không có việc gì làm.
Hương là một cô gái xinh đẹp, tính cách trầm mặc khó gần. Diệp Vy cảm giác dường như nàng ấy không thích nàng. Ban đầu gặp mặt, nàng ta nhìn nàng bằng ánh mắt loe lóe, nàng theo phép lịch sự chào hỏi nhưng chỉ nhận được một cái liếc mắt và sự im lặng. Nàng cũng không thấy khó chịu, chỉ là hơi khó hiểu một chút. Lại nói, người ta không thích mình thì nàng cũng không xum xoe làm quen, xem như người xa lạ cũng tốt.
Trong vương phủ có phòng tắm chung, tất cả cung nữ đều lại đây tắm, Diệp Vy cũng không ngoại lệ. Lần đầu nàng tới, có rất nhiều cặp mắt nhìn nàng, ánh nhìn có chút quái quái. Nàng thấy hơi khó chịu nhưng cũng không để trong lòng. Nhưng sau vài lần gặp được những gương mặt mới, bọn họ đều nhìn nàng cùng một loại ánh mắt, Diệp Vy lúc này mới cảm thấy không ổn.
Có điều không ổn thì không ổn, miễn đừng đụng chạm tới quyền lợi và sinh hoạt của nàng là được.
Làm việc ở phòng bếp nhỏ có một cái lợi, đó là không cần ăn cơm cùng nhiều người. Diệp Vy, dì Lan cùng vợ chồng chị Thúy ngồi vây quanh một cái bàn nhỏ trong phòng bếp, tới giờ ăn sẽ ngồi nơi này ăn. Buổi trưa ăn xong nghỉ ngơi một lát rồi làm việc, buổi tối ăn xong thì trực tiếp về phòng.
Những lúc vương gia không có trong phủ thì rất thoải mái, bọn họ sẽ ngồi xung quanh bàn tròn chơi xăm hường. Ban đầu chỉ có ba người chơi, sau khi Diệp Vy tới thì bọn họ lôi kéo nàng cùng chơi. Đương nhiên nàng không biết chơi, là ba người kia chỉ cho nàng.
Một bộ xăm hường gồm 6 hạt xúc xắc cùng một bộ thẻ 6 loại. Các loại thẻ được gọi tên theo thứ tự là Nhất hường, Nhị hường, Tứ tự (hay còn gọi là Tứ tấn), Tam hường, Trạng em (Bảng nhãn, Thám hoa), Trạng anh (Trạng nguyên). Theo luật chơi thì khi gieo 6 hột xúc xắc, ra xăm hường nào thì nhận thẻ tương ứng. Gieo đến khi hết thẻ xăm thì trò chơi kết thúc. (Theo google)
Trò chơi này khá thú vị, ban đầu Diệp Vy còn rất ngú ngớ, sau chơi nhiều thì quen tay, đánh rất hăng say. Cũng bởi vì vậy, trên mặt nàng tươi cười nhiều hơn một chút.
Có những lúc rảnh rỗi như thế, nhưng cũng có những lúc cực kỳ bận rộn, giống như hôm nay. Buổi tối, sau khi ăn tối xong nàng liền đi tắm rồi về phòng ngủ. Ngủ chưa được bao lâu thì có người gọi cửa, nàng phải mặc quần áo rồi lao đến phòng bếp nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.