Chương 7: Thiết lập quan hệ
Bạc Hà
14/10/2022
Sáng hôm sau, Uyển Nhiên đã dọn tới nhà của hắn, chính là tầng cao nhất của toà nhà này. Công việc của hắn có vẻ cũng rất nhàn rỗi đấy, chỉ cần ngồi tại nhà là có thể giám sát được tất cả mọi việc, hoặc chỉ cần bước vào thang máy là có thể đến thẳng nơi làm việc, chẳng cần đi đâu xa xôi.
Trình Chấn Dạ hơn cô cũng chỉ sáu tuổi, hắn dựa vào đâu mà lại có thể giàu có vậy chứ nhỉ.
Dục Sơ cùng một vài người đàn ông khác đem hành lý vào trong nhà, Uyển Nhiên đi sau nhìn căn nhà với vẻ choáng ngợp. Với độ cao thế này sao họ có thể xây dựng nên một công trình tráng lệ như vậy...
“Cô là người phụ nữ đầu tiên bước chân vào nơi này đấy.”
Dục Sơ thông qua ánh mắt đầy ngỡ ngàng của cô, không kiềm được mà lên tiếng.
“Sao cơ ạ?”
“Nói đúng hơn là người phụ nữ đầu tiên đặt chân lên tầng này.”
Trình Chấn Dạ không thích tiếp xúc với người lạ, vậy nên ít có ai có cơ hội đặt chân lên đây, huống chi là phụ nữ. Phục vụ ở tầng này cho đến nhân viên dọn dẹp cũng đều là đàn ông cả.
Cô có phải là quá may mắn không, khi chẳng cần làm gì quá sức cũng câu được con cá lớn là hắn?
Rất có khả năng là hắn bị sắc đẹp của cô mê hoặc cũng nên!
Trình Chấn Dạ đứng từ trên tầng nhìn xuống, thấy bộ dạng tò mò của cô nên cũng thử nhìn xung quanh. Căn nhà này hắn đã ở mấy năm rồi, hắn nhìn thì có thấy gì đặc biệt đâu chứ.
Vừa ngước lên thì thấy hắn đứng sững ở trên tầng, suýt chút thì làm cô giật mình. Mới sáng sớm thôi mà, hắn làm gì mà ăn vận chỉnh tề thế chứ? Lẽ nào buổi tối hắn mặc nguyên Âu phục đi ngủ?
Trình Chấn Dạ chậm rãi bước xuống cầu thang, bảo người đem hành lý của cô vào phòng, nhân tiện gọi cô theo.
“Qua đây.”
Nhìn giọng điệu của hắn xem, lúc nào cũng ra lệnh cho cô hết.
Uyển Nhiên theo hắn tới bàn ăn, chỉ bữa sáng thôi mà đầu bếp đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn như vậy, toàn những món cô chưa thấy qua bao giờ. Đầu bếp riêng của hắn cũng khác với đầu bếp của toà nhà sao, thức ăn thượng hạng của khách sạn cũng không bằng những món này nữa.
“Ngồi xuống ăn đi, xong rồi còn tới một nơi.”
“Được...”
Có khi nào ở bên cạnh hắn một thời gian dài cô sẽ bị hắn thao túng không, bất cứ việc gì hắn nói cô đều phục tùng nghe theo?
Bữa sáng kết thúc, Trình Chấn Dạ đích thân đưa cô đến Cục dân chính, đăng kí kết hôn. Biết là sẽ như thế, nhưng chuyện đến nhanh quá, cô vẫn chưa hoàn toàn tin là sự thật.
Nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận kết hôn cầm trên tay, tự dưng Uyển Nhiên không dám ngẩn đầu. Cô bây giờ đã là người có chồng rồi, nói ra cũng nực cười thật đấy... Chưa có bạn trai, chưa từng hẹn hò mà bây giờ đã có chồng và kết hôn rồi!
“Lộ Uyển Nhiên.”
“Hả...”
“Bây giờ em chính là vợ của Trình Chấn Dạ tôi, em cứ tự do làm những việc mà em mong muốn, tất cả mọi thứ tôi sẽ lo liệu.”
Ý hắn có phải là bảo cô muốn làm gì thì làm, mọi hậu quả cứ để hắn gánh vác phải không?
Thật ra việc duy nhất cô muốn làm bây giờ là chữa bệnh cho anh trai, cô kết hôn với hắn cũng chỉ là vì chuyện này thôi mà.
Thấy cô im lặng hắn cũng không nói gì nữa, hắn trước giờ cũng đâu phải kiểu người nói nhiều. Chỉ là Lộ Uyển Nhiên miệng lưỡi lanh lợi lúc trước bây giờ lại có nhiều tâm sự phiền muộn như thế, hắn nhìn quả thật có chút không quen.
Cô ngồi lên xe, tự nhiên trong đầu nổi lên một ý tò mò. Không phải cô cũng là người phụ nữ đầu tiên ngồi trên xe hắn đấy chứ?
Trình Chấn Dạ xoay vô lăng, chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời khỏi cục dân chính. Cảm giác như có người nào đó đang nhìn mình chăm chú, hắn vừa quay lại thì cô vội quay mặt đi, cứ lặp lại nhiều lần như thế, hắn cuối cùng cũng phải lên tiếng.
“Có chuyện gì nói đi.”
Vẫn bị hắn nhìn ra rồi đấy thôi.
“Ông chủ, à không… Anh đã yêu ai bao giờ chưa.”
Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?
Hắn nhìn đoạn đường bị tắc nghẽn phía trước khẽ giẫm nhẹ chân ga lại, tiện miệng trả lời câu hỏi hết sức bình thường này, “Chưa.”
“Chưa sao?”
Uyển Nhiên bất ngờ thốt lên một tiếng, cái nhìn đánh giá vẻ bình tĩnh trầm ổn của hắn không biết là hắn đang nói đùa hay thật nữa. Người đàn ông như hắn tính tình thì tạm thời cô chưa hiểu rõ, có vẻ là bất ổn, nhưng người ngoài vừa nhìn vào sẽ nhận ra ngay người đàn ông này vừa có nhan sắc, vừa nhiều tiền, thế mà lại chưa yêu bao giờ sao?
“Ngạc nhiên gì chứ.”
“Thật không ngờ đấy ông chủ à, anh đẹp trai giàu có vậy mà không có ai để ý hết sao?”
Như này chỉ có thể là do hắn kén chọn thôi, tất nhiên hắn không bao giờ thiếu người theo đuổi.
“Như nhau cả thôi.”
Uyển Nhiên đột nhiên im bặt đi. Như nhau là sao, hắn có ý gì chứ? Làm sao mà hắn biết được cô cũng chưa từng yêu ai, đừng nói là đến cả tiểu sử tình trường của cô hắn cũng điều tra ra được nhé…
Hỏi chi vậy, cuối cùng lần nào người muối mặt cũng đều là cô!
Trình Chấn Dạ hơn cô cũng chỉ sáu tuổi, hắn dựa vào đâu mà lại có thể giàu có vậy chứ nhỉ.
Dục Sơ cùng một vài người đàn ông khác đem hành lý vào trong nhà, Uyển Nhiên đi sau nhìn căn nhà với vẻ choáng ngợp. Với độ cao thế này sao họ có thể xây dựng nên một công trình tráng lệ như vậy...
“Cô là người phụ nữ đầu tiên bước chân vào nơi này đấy.”
Dục Sơ thông qua ánh mắt đầy ngỡ ngàng của cô, không kiềm được mà lên tiếng.
“Sao cơ ạ?”
“Nói đúng hơn là người phụ nữ đầu tiên đặt chân lên tầng này.”
Trình Chấn Dạ không thích tiếp xúc với người lạ, vậy nên ít có ai có cơ hội đặt chân lên đây, huống chi là phụ nữ. Phục vụ ở tầng này cho đến nhân viên dọn dẹp cũng đều là đàn ông cả.
Cô có phải là quá may mắn không, khi chẳng cần làm gì quá sức cũng câu được con cá lớn là hắn?
Rất có khả năng là hắn bị sắc đẹp của cô mê hoặc cũng nên!
Trình Chấn Dạ đứng từ trên tầng nhìn xuống, thấy bộ dạng tò mò của cô nên cũng thử nhìn xung quanh. Căn nhà này hắn đã ở mấy năm rồi, hắn nhìn thì có thấy gì đặc biệt đâu chứ.
Vừa ngước lên thì thấy hắn đứng sững ở trên tầng, suýt chút thì làm cô giật mình. Mới sáng sớm thôi mà, hắn làm gì mà ăn vận chỉnh tề thế chứ? Lẽ nào buổi tối hắn mặc nguyên Âu phục đi ngủ?
Trình Chấn Dạ chậm rãi bước xuống cầu thang, bảo người đem hành lý của cô vào phòng, nhân tiện gọi cô theo.
“Qua đây.”
Nhìn giọng điệu của hắn xem, lúc nào cũng ra lệnh cho cô hết.
Uyển Nhiên theo hắn tới bàn ăn, chỉ bữa sáng thôi mà đầu bếp đã chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn như vậy, toàn những món cô chưa thấy qua bao giờ. Đầu bếp riêng của hắn cũng khác với đầu bếp của toà nhà sao, thức ăn thượng hạng của khách sạn cũng không bằng những món này nữa.
“Ngồi xuống ăn đi, xong rồi còn tới một nơi.”
“Được...”
Có khi nào ở bên cạnh hắn một thời gian dài cô sẽ bị hắn thao túng không, bất cứ việc gì hắn nói cô đều phục tùng nghe theo?
Bữa sáng kết thúc, Trình Chấn Dạ đích thân đưa cô đến Cục dân chính, đăng kí kết hôn. Biết là sẽ như thế, nhưng chuyện đến nhanh quá, cô vẫn chưa hoàn toàn tin là sự thật.
Nhìn chằm chằm vào giấy chứng nhận kết hôn cầm trên tay, tự dưng Uyển Nhiên không dám ngẩn đầu. Cô bây giờ đã là người có chồng rồi, nói ra cũng nực cười thật đấy... Chưa có bạn trai, chưa từng hẹn hò mà bây giờ đã có chồng và kết hôn rồi!
“Lộ Uyển Nhiên.”
“Hả...”
“Bây giờ em chính là vợ của Trình Chấn Dạ tôi, em cứ tự do làm những việc mà em mong muốn, tất cả mọi thứ tôi sẽ lo liệu.”
Ý hắn có phải là bảo cô muốn làm gì thì làm, mọi hậu quả cứ để hắn gánh vác phải không?
Thật ra việc duy nhất cô muốn làm bây giờ là chữa bệnh cho anh trai, cô kết hôn với hắn cũng chỉ là vì chuyện này thôi mà.
Thấy cô im lặng hắn cũng không nói gì nữa, hắn trước giờ cũng đâu phải kiểu người nói nhiều. Chỉ là Lộ Uyển Nhiên miệng lưỡi lanh lợi lúc trước bây giờ lại có nhiều tâm sự phiền muộn như thế, hắn nhìn quả thật có chút không quen.
Cô ngồi lên xe, tự nhiên trong đầu nổi lên một ý tò mò. Không phải cô cũng là người phụ nữ đầu tiên ngồi trên xe hắn đấy chứ?
Trình Chấn Dạ xoay vô lăng, chiếc xe chầm chậm lăn bánh rời khỏi cục dân chính. Cảm giác như có người nào đó đang nhìn mình chăm chú, hắn vừa quay lại thì cô vội quay mặt đi, cứ lặp lại nhiều lần như thế, hắn cuối cùng cũng phải lên tiếng.
“Có chuyện gì nói đi.”
Vẫn bị hắn nhìn ra rồi đấy thôi.
“Ông chủ, à không… Anh đã yêu ai bao giờ chưa.”
Sao tự nhiên lại hỏi chuyện này?
Hắn nhìn đoạn đường bị tắc nghẽn phía trước khẽ giẫm nhẹ chân ga lại, tiện miệng trả lời câu hỏi hết sức bình thường này, “Chưa.”
“Chưa sao?”
Uyển Nhiên bất ngờ thốt lên một tiếng, cái nhìn đánh giá vẻ bình tĩnh trầm ổn của hắn không biết là hắn đang nói đùa hay thật nữa. Người đàn ông như hắn tính tình thì tạm thời cô chưa hiểu rõ, có vẻ là bất ổn, nhưng người ngoài vừa nhìn vào sẽ nhận ra ngay người đàn ông này vừa có nhan sắc, vừa nhiều tiền, thế mà lại chưa yêu bao giờ sao?
“Ngạc nhiên gì chứ.”
“Thật không ngờ đấy ông chủ à, anh đẹp trai giàu có vậy mà không có ai để ý hết sao?”
Như này chỉ có thể là do hắn kén chọn thôi, tất nhiên hắn không bao giờ thiếu người theo đuổi.
“Như nhau cả thôi.”
Uyển Nhiên đột nhiên im bặt đi. Như nhau là sao, hắn có ý gì chứ? Làm sao mà hắn biết được cô cũng chưa từng yêu ai, đừng nói là đến cả tiểu sử tình trường của cô hắn cũng điều tra ra được nhé…
Hỏi chi vậy, cuối cùng lần nào người muối mặt cũng đều là cô!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.