Chương 38: CHAP 38
Khải Ly
06/05/2014
Một buổi chiều mát dịu, những cơn gió nhẹ từ biển khơi thổi vào mang theo
hương vị mặn nồng của nước biến. Đinh Tử Toàn, Đinh Duật Luân và Như
Băng đã đến đây được hai tiếng, hai chàng trai mãi lo dọn dẹp mà không
nhận ra cô gái đã ngồi dưới bãi đá khá lâu rồi. Chắc có lẽ cô đang nhớ
đến Trần Hoàng Phong, người dấu yêu trong trái tim cô. Thật khó khăn khi phải chịu đựng nỗi đau xa cách với người mình yêu. Nhưng vì tương lai,
vì hạnh phúc cô phải dằn lòng mình và chịu đựng những điều đó. Nó có
thấm gì so với nỗi đau phải xa nhau mãi mãi, cô đã từng hứng chịu một
lần và tất nhiên không muốn trải qua cảm giác đó một lần nữa. Thật may
mắn khi Phong lại trở về bên cô để viết tiếp câu chuyện cổ tích của hai
người, một câu chuyện dở dang của mấy năm về trước.
"Đang nhớ đến Tử Lăng hả?"
Duật Luân bất ngờ đi đến gần lên tiếng hỏi làm cô gái giật nảy mình. Như Băng đưa mắt nhìn anh môi hé một nụ cười buồn rồi nhìn ra biển khơi một cách xa xăm. Nếu lúc này có Tử Lăng ở đây thì hay biết mấy, cô sẽ không phải có cảm giác cô đơn như lúc này. Đời người quả thật là một vòng tròn lớn gập ghềnh khó đi, chính tình yêu đã cho cô cảm giác này. Thế gian này đẹp nhất là tình yêu, đau khổ nhất cũng là tình yêu, có mấy ai tìm được hạnh phúc trọn vẹn đâu. Có thể nói cô là một trong số kẻ may mắn trên đời.
"Ừ, bộ hai anh không nhớ họ hả?"
Cô gái đáp lại bằng một câu hỏi ngược, rõ ràng cô đã biết họ đang nghĩ gì rồi thì hà cớ gì phải hỏi như thế, đúng là ngốc thật mà. Chàng trai im lặng không đáp lại bởi vì anh biết trong lòng Như Băng đã có câu trả lời. Đúng là đoạn đường mà năm người bọn họ đang cố gắng vượt qua quả thật rất khó đi. Nó còn khó hơn cả con đường đi xuống địa ngục rất nhiều. Thế nhưng họ không thể không vượt qua, không thể làm trái với những gì trái tim mách bảo. Nói một cách đơn giản những gì họ đang làm đều vì bản thân họ và còn vì những người họ yêu mến. Mọi người có thể bảo họ ngốc nhưng rồi khi họ rơi vào hoàn cảnh ấy họ sẽ hiểu. Và cũng sẽ có quyết định như những chàng trai và cô gái. Tất cả đều vì những cảm xúc của trái tim.
"Nếu hai người đó cũng đến đây thì hay quá."
Thấy hai người họ ngồi nói chuyện với cái vẻ trầm buồn, Đinh Tử Toàn phủi sạch người rồi đi xuống chỗ hai người họ. Anh chen ngang nói đúng những gì mà cả Như Băng và Duật Luân đang nghĩ. Hai người bạn không nhìn anh mà chỉ mỉm cười nhìn những đợt sóng tung tăn vỗ vào bờ và chìm đắm trong những suy nghĩ miên man của riêng họ. Tử Toàn nói rất đúng, không biết từ khi nào năm người bọn họ đã trở nên thân thiết như người một nhà.
"Hình như điện thoại ai reo phải không?"
Mãi chìm đắm trong cảnh đẹp của biển, chuông điện thoại reo lên cắt ngang cảm hứng của họ, một bản nhạc buồn không lời. Tử Toàn lên tiếng nhắc nhở vì anh chẳng biết ai là chủ nhân của chiếc điện thoại ấy. Nhưng từ bài nhạc chuông anh có thể đoán ra là ai, Duật Luân tuyệt đối sẽ không bao giờ để kiểu nhạc chuông này. Vậy nên chủ nhân của chiếc điện thoại ấy chỉ có thể là ...
"Của tôi đấy."
Nghe chàng trai hỏi cô gái lên tiếng đáp lại, khuôn mặt cô đanh lại thoáng nét u uất. Người gọi vào chiếc điện thoại này chỉ có thể là hai người, hai người mà cô rất yêu quý nhưng lại không muốn nghe máy. Một là ba cô, Hà Vĩnh Tường. Hai là Bạch Nhật, người đã nhiều phen cùng cô trải qua những nhiệm vụ sinh tử. Cô rất sợ bắt điện thoại sẽ lại được nhận nhiệm vụ từ họ, giết một ai đó không thật sự đáng chết. Chỉ nghĩ đến đấy cô đã ngửi thấy mùi máu tanh đang lan tỏa trong không khí. Cảm giác ngột ngạt khó thở tưởng chừng cô không bao giờ chịu đựng nó nữa. Cô ghê tởm những ngày tháng sống với đôi bàn tay đẫm máu, mỗi bình minh thức dậy với những bộ đồ dính đầy máu, bên trong căn phòng mùi thuốc súng khét rẹt. Cô đã quá chán với cuộc sống đó, cô phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và cùng Tử Lăng rời khỏi đây. Đó là cách giải thoát duy nhất dành cho cô.
"Sao vậy, bắt điện thoại đi chứ?"
Thấy cô gái chần chừ không bắt điện thoại, Tử Toàn xoay nhìn cô nhắc nhở, hối thúc. Nhưng rồi anh sựng lại khi thay nét mặt cô tái hẳn, hai tay nắm chặt điện thoại run run. Rõ ràng cô đang sợ điều gì đấy, thậm chí nó còn đáng sợ hơn cả cái chết nữa. Trước đây khi Duật Luân và Tử Văn chĩa thẳng họng súng vào cô, cô chẳng chút run sợ mà cứ đứng đó mở to mắt nhìn họ đầy thách thức. Vậy mà lúc này đây coi lại có cái dáng vẻ tội nghiệp ấy, đúng là khó hiểu mà. Ai là người đang gọi cho cô, tại sao lại khiến cô có vẻ mặt khắc khổ như thế?
"Tôi biết rồi, tôi đi trước nha. Tối gặp lại."
Như Băng chống tay đứng dậy nói rồi quay người bước đi, những bước chân nặng trĩu tâm sự. Cô không muốn hai chàng trai biết gì về tổ chức, về hung thủ thật sự đã giết chết vợ chồng tổng giám đốc Bùi. Nhất là cô không thể để họ biết chuyện về con gái út Bùi gia, Bùi Anh Thư. Cách tốt nhất là tránh xa chỗ này để nghe điện thoại, tránh để hai chàng trai vô tình hay cố ý nghe cuộc gọi này.
"Alô, cho hỏi ai vậy?"
Đợi khi đã đi khá xa ngôi nhà ven biển cô gái mới bắt máy, cái giọng đanh lại không để lộ bất kì cảm xúc nào. Mặc dù không muốn nghe điện thoại nhưng cô cũng phải bắt máy và làm theo những gì người bên kia đầu dây nói. Đó là qui tắc của tổ chức, và do chính ba cô đặt ra và dù là con gái ông cũng không ngoại lệ. Có trách thì nên trách tại sao số phận lại cho cô là con gái của một sát thủ, tại sao ngay từ khi sinh ra cô đã được định sẵn là một sát thủ.
"Chị Băng, em là Thư nè."
"Thư?"
Một giọng nói trong trẻo, khẩn trương vang lên trong điện thoại, là giọng nói cả một cô gái. Khuôn mặt Như Băng giãn ra thở phào nhẹ nhõm, cô đã quên mất ngoài ba va Bạch Nhật vẫn có một người biết số điện thoại này của cô. Đúng là tự mình dọa mình, điên thật mà. Nhưng ... Sao Thư lại gọi cho cô vào lúc này, quá nguy hiểm? Chẳng phải cô đã dặn có chuyện gì cứ nói Hưng nhắn cho cô sao, con nhỏ này đúng là chẳng biết nghe lời gì hết. Hạ thấp giọng Như Băng khẽ lên tiếng hỏi, trong giọng nói pha chút trìu mến, yêu thương.
"Em gọi chị có chuyện gì không? Sao không kêu Hưng gọi cho chị, chẳng phải chị đã dặn em là phải cẩn thận mà. Lỡ đâu ba chị biết em còn sông thì phải làm sao hả?"
"Em vừa gặp đám anh Trọc lúc trưa, mấy anh ấy muốn giết anh hai em."
Lời cô gái nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại làm Như Băng chết lặng, một luồn băng lạnh chạy dọc xương sống. Đầu Trọc muốn giết Tử Văn ư? Không thể nào, chẳng phải anh ta đang cùng Tử Lăng ở Hà Nội sao? Chẳng lẽ ... hai người họ đang định làm gì tại sao lại không nói rõ cho Như Băng và hai ngươi bạn biết chứ? Họ có bị thương không? Có rất nhiều câu hỏi dồn dập trong đầu cô nhưng cô lại không biết nên bắt đầu từ đâu cả. Cô phải đi gặp Đầu Trọc hỏi cho ra lẽ mới được, ngay cả lời cô nói mà hắn cũng dám làm trái.
"À, hình như còn có một anh Trần Hoàng Phong nữa đó chị. Chị mau ra mặt giúp anh em đi không thì họ làm hại anh ấy mất."
"Đang nhớ đến Tử Lăng hả?"
Duật Luân bất ngờ đi đến gần lên tiếng hỏi làm cô gái giật nảy mình. Như Băng đưa mắt nhìn anh môi hé một nụ cười buồn rồi nhìn ra biển khơi một cách xa xăm. Nếu lúc này có Tử Lăng ở đây thì hay biết mấy, cô sẽ không phải có cảm giác cô đơn như lúc này. Đời người quả thật là một vòng tròn lớn gập ghềnh khó đi, chính tình yêu đã cho cô cảm giác này. Thế gian này đẹp nhất là tình yêu, đau khổ nhất cũng là tình yêu, có mấy ai tìm được hạnh phúc trọn vẹn đâu. Có thể nói cô là một trong số kẻ may mắn trên đời.
"Ừ, bộ hai anh không nhớ họ hả?"
Cô gái đáp lại bằng một câu hỏi ngược, rõ ràng cô đã biết họ đang nghĩ gì rồi thì hà cớ gì phải hỏi như thế, đúng là ngốc thật mà. Chàng trai im lặng không đáp lại bởi vì anh biết trong lòng Như Băng đã có câu trả lời. Đúng là đoạn đường mà năm người bọn họ đang cố gắng vượt qua quả thật rất khó đi. Nó còn khó hơn cả con đường đi xuống địa ngục rất nhiều. Thế nhưng họ không thể không vượt qua, không thể làm trái với những gì trái tim mách bảo. Nói một cách đơn giản những gì họ đang làm đều vì bản thân họ và còn vì những người họ yêu mến. Mọi người có thể bảo họ ngốc nhưng rồi khi họ rơi vào hoàn cảnh ấy họ sẽ hiểu. Và cũng sẽ có quyết định như những chàng trai và cô gái. Tất cả đều vì những cảm xúc của trái tim.
"Nếu hai người đó cũng đến đây thì hay quá."
Thấy hai người họ ngồi nói chuyện với cái vẻ trầm buồn, Đinh Tử Toàn phủi sạch người rồi đi xuống chỗ hai người họ. Anh chen ngang nói đúng những gì mà cả Như Băng và Duật Luân đang nghĩ. Hai người bạn không nhìn anh mà chỉ mỉm cười nhìn những đợt sóng tung tăn vỗ vào bờ và chìm đắm trong những suy nghĩ miên man của riêng họ. Tử Toàn nói rất đúng, không biết từ khi nào năm người bọn họ đã trở nên thân thiết như người một nhà.
"Hình như điện thoại ai reo phải không?"
Mãi chìm đắm trong cảnh đẹp của biển, chuông điện thoại reo lên cắt ngang cảm hứng của họ, một bản nhạc buồn không lời. Tử Toàn lên tiếng nhắc nhở vì anh chẳng biết ai là chủ nhân của chiếc điện thoại ấy. Nhưng từ bài nhạc chuông anh có thể đoán ra là ai, Duật Luân tuyệt đối sẽ không bao giờ để kiểu nhạc chuông này. Vậy nên chủ nhân của chiếc điện thoại ấy chỉ có thể là ...
"Của tôi đấy."
Nghe chàng trai hỏi cô gái lên tiếng đáp lại, khuôn mặt cô đanh lại thoáng nét u uất. Người gọi vào chiếc điện thoại này chỉ có thể là hai người, hai người mà cô rất yêu quý nhưng lại không muốn nghe máy. Một là ba cô, Hà Vĩnh Tường. Hai là Bạch Nhật, người đã nhiều phen cùng cô trải qua những nhiệm vụ sinh tử. Cô rất sợ bắt điện thoại sẽ lại được nhận nhiệm vụ từ họ, giết một ai đó không thật sự đáng chết. Chỉ nghĩ đến đấy cô đã ngửi thấy mùi máu tanh đang lan tỏa trong không khí. Cảm giác ngột ngạt khó thở tưởng chừng cô không bao giờ chịu đựng nó nữa. Cô ghê tởm những ngày tháng sống với đôi bàn tay đẫm máu, mỗi bình minh thức dậy với những bộ đồ dính đầy máu, bên trong căn phòng mùi thuốc súng khét rẹt. Cô đã quá chán với cuộc sống đó, cô phải nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ và cùng Tử Lăng rời khỏi đây. Đó là cách giải thoát duy nhất dành cho cô.
"Sao vậy, bắt điện thoại đi chứ?"
Thấy cô gái chần chừ không bắt điện thoại, Tử Toàn xoay nhìn cô nhắc nhở, hối thúc. Nhưng rồi anh sựng lại khi thay nét mặt cô tái hẳn, hai tay nắm chặt điện thoại run run. Rõ ràng cô đang sợ điều gì đấy, thậm chí nó còn đáng sợ hơn cả cái chết nữa. Trước đây khi Duật Luân và Tử Văn chĩa thẳng họng súng vào cô, cô chẳng chút run sợ mà cứ đứng đó mở to mắt nhìn họ đầy thách thức. Vậy mà lúc này đây coi lại có cái dáng vẻ tội nghiệp ấy, đúng là khó hiểu mà. Ai là người đang gọi cho cô, tại sao lại khiến cô có vẻ mặt khắc khổ như thế?
"Tôi biết rồi, tôi đi trước nha. Tối gặp lại."
Như Băng chống tay đứng dậy nói rồi quay người bước đi, những bước chân nặng trĩu tâm sự. Cô không muốn hai chàng trai biết gì về tổ chức, về hung thủ thật sự đã giết chết vợ chồng tổng giám đốc Bùi. Nhất là cô không thể để họ biết chuyện về con gái út Bùi gia, Bùi Anh Thư. Cách tốt nhất là tránh xa chỗ này để nghe điện thoại, tránh để hai chàng trai vô tình hay cố ý nghe cuộc gọi này.
"Alô, cho hỏi ai vậy?"
Đợi khi đã đi khá xa ngôi nhà ven biển cô gái mới bắt máy, cái giọng đanh lại không để lộ bất kì cảm xúc nào. Mặc dù không muốn nghe điện thoại nhưng cô cũng phải bắt máy và làm theo những gì người bên kia đầu dây nói. Đó là qui tắc của tổ chức, và do chính ba cô đặt ra và dù là con gái ông cũng không ngoại lệ. Có trách thì nên trách tại sao số phận lại cho cô là con gái của một sát thủ, tại sao ngay từ khi sinh ra cô đã được định sẵn là một sát thủ.
"Chị Băng, em là Thư nè."
"Thư?"
Một giọng nói trong trẻo, khẩn trương vang lên trong điện thoại, là giọng nói cả một cô gái. Khuôn mặt Như Băng giãn ra thở phào nhẹ nhõm, cô đã quên mất ngoài ba va Bạch Nhật vẫn có một người biết số điện thoại này của cô. Đúng là tự mình dọa mình, điên thật mà. Nhưng ... Sao Thư lại gọi cho cô vào lúc này, quá nguy hiểm? Chẳng phải cô đã dặn có chuyện gì cứ nói Hưng nhắn cho cô sao, con nhỏ này đúng là chẳng biết nghe lời gì hết. Hạ thấp giọng Như Băng khẽ lên tiếng hỏi, trong giọng nói pha chút trìu mến, yêu thương.
"Em gọi chị có chuyện gì không? Sao không kêu Hưng gọi cho chị, chẳng phải chị đã dặn em là phải cẩn thận mà. Lỡ đâu ba chị biết em còn sông thì phải làm sao hả?"
"Em vừa gặp đám anh Trọc lúc trưa, mấy anh ấy muốn giết anh hai em."
Lời cô gái nói tuy nhẹ nhàng nhưng lại làm Như Băng chết lặng, một luồn băng lạnh chạy dọc xương sống. Đầu Trọc muốn giết Tử Văn ư? Không thể nào, chẳng phải anh ta đang cùng Tử Lăng ở Hà Nội sao? Chẳng lẽ ... hai người họ đang định làm gì tại sao lại không nói rõ cho Như Băng và hai ngươi bạn biết chứ? Họ có bị thương không? Có rất nhiều câu hỏi dồn dập trong đầu cô nhưng cô lại không biết nên bắt đầu từ đâu cả. Cô phải đi gặp Đầu Trọc hỏi cho ra lẽ mới được, ngay cả lời cô nói mà hắn cũng dám làm trái.
"À, hình như còn có một anh Trần Hoàng Phong nữa đó chị. Chị mau ra mặt giúp anh em đi không thì họ làm hại anh ấy mất."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.