Chương 48
Khải Ly
14/05/2014
Chiếc xe lao nhanh giữa màn đêm như đang cố gắng trốn thoát khỏi sự giam cầm của cái lồng sắt chặt hẹp, tối tăm. Chàng trai trầm tư quan sát cô gái, chính vì gương mặt lạnh lùng và lối sống tình nghĩa mà anh đã yêu cô một cách chân thành. Và dù không được đáp lại nhưng anh vẫn yêu cô thầm lặng không để bất kì ai biết và không hề hối hận về quyết định đó của mình. Nhưng có đôi lúc anh thật không có cách nào để hiểu được cô, chắc có lẽ vì đã từ rất lâu cô không sống đúng với con người thật của mình rồi. Nhưng thật may mắn vì đã có Tử Lăng bên cạnh cô, quan tâm và yêu cô hơn anh.
"Anh đừng có nhìn tôi mải thế chứ, khó chịu lắm."
Nhận ra ánh nhìn của chàng trai luôn hướng về mình cô gái nói, mắt vẫn đăm đăm nhìn phía trước. Tuy thời gian qua cô đã thay đổi rất nhiều, cô đã trở nên thân thiện hơn, cởi mở hơn, sống thật với con người mình hơn nhưng cái mùi sát khí nồng nặc vẫn cứ bao quanh lấy cô và như muốn nhấn chìm cô xuống đáy bể khổ của sự đời. Mặc dù anh rất an tâm khi thấy cô bên cạnh Tử Lăng nhưng cứ nghĩ đến ba cô, đến Đặng Tuấn Long anh lại cảm thấy lo lắng. Anh rất sợ một ngày nào đó họ sẽ bắt ép cô lại tổ chức và sợ cô, Tử Lăng sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng với bản tính của chàng trai thì dù phải chết anh cũng tuyệt đối không làm theo những gì anh không muốn và cả Như Băng cũng vậy, nếu không có chàng thật cô không biết mình tồn tại trên thế gian này vì cái gì nữa. Chết là hết, cô sẽ không phải lo âu, sợ sệt bất kì điều gì nữa, như thế chẳng phải tốt hơn sao.
"Mặc dù cô không có gì để ngắm nhưng tôi vẫn thích nhìn cô trầm người hơn đấy, tự nhiên thấy cô thật đẹp."
Tử Văn mỉm cười nói như đang chìm trong những giấc mơ đẹp, cảm xúc bay bổng khi được ở riêng với người con gái mình yêu. Dẫu biết tình yêu, linh hồn và trái tim cô chỉ dành cho Tử Lăng nhưng anh vẫn hi vọng sẽ có một ngày cô dừng lại và nhận ra tình cảm anh. Anh không cần cô phải lựa chọn mình chỉ mong sao cô đừng quá giữ khoảng cách với anh hay nói đơn giản là anh mong cô sẽ đối xử với anh như một người anh trai ruột thịt. Nhưng thật là mơ mộng, nếu cô biết tình cảm của anh cô nhất định sẽ xây nên một bức tường ngăn cách dày và vững chắc hơn bây giờ nhiều. Không được, anh không muốn, anh khuông muốn sau khi cô biết chuyện này thì anh không thể nhìn thấy cô mỗi ngày, không được nhìn thấy cô cười và không thể chia sẽ khi cô khóc, cô buồn. Cả ngàn lần, vạn lần không muốn nên chính vì thế mà anh phải giữ kín tất cả mọi chuyện.
"Anh thật điên rồ, không hiểu tại sao Phong có thể làm bạn với anh lâu đến như thế nhỉ?"
"Kétttttt ...."
Chiếc xe thắng đột ngột làm chàng trai giật nảy mình và còn làm náo động cả không gian tĩnh lặng ở nơi đây, cách ngôi nhà của cô gái chỉ vài bước chân. Chàng trai ngã dúi về phía trước nhưng rất nhanh chóng anh ngồi chỉnh lại đưa mắt sang nhìn cô như muốn hỏi "cô định gây với tôi à?". Nhưng rồi anh sững lại khi nhận ra cô thắng đột ngột là vì có kẻ chặn đầu xe và đó chính là ... Đặng Tuấn Long. Là kẻ thù giết cha mẹ của anh, thật đúng lúc lần này anh nhất định phải giết hắn trả thù cho gia đình anh mới được.
"Anh làm cái quái gì đó, bị điên hả?"
Hai người xuống xe, cô gái đi nhanh đến đẩy mạnh Bạch Nhật ra, nét mặt lạnh lùng, xa lạ. Chàng trai lặng trầm nhìn cô một lát rồi anh chậm rãi lên tiếng, nét mặt đanh lại cố giữ sự bình tâm cho chính mình. Cái giọng tuy vang lên thật lạnh lẽo nhưng vẫn hiển hiện rõ sự yêu thương, trìu mến. Tuy không được cô đáp lại nhưng anh lại không có cách nào bắt mình ngừng yêu anh cả. Nhìn cô sánh bước bên cạnh người con trai khác quả thực quá đau khổ, nó cứ như có trăm ngàn mũi tên đâm xuyên qua tim anh. Nhưng anh không thể để lộ những cảm xúc của mình trên khuôn mặt được, anh không cho phép mình yếu đuối như thế.
"Đặng Tuấn Long hôm nay tao nhất định phải giết mày trả thù cho ba mẹ tao."
"Mày có cái bản lĩnh đó sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình."
"Văn, anh đang làm thế hả? Đang ở trước nhà tôi đó, mau buông tay ra coi."
Tử Văn lao đến tóm cổ áo Bạch Nhật vung tay lớn tiếng nói như thế nhưng anh ta vẫn tỏ ra thật điềm tĩnh. Và chính điều đó càng làm tăng lên nỗi bất an trong lòng cô gái, nó xâm chiếm và nhấn chìm cô xuống vực thẩm của địa ngục. Đẩy chàng trai ra xa Bạch Nhật cô gái gằn giọng nói, đôi mắt nau vẩn đục không mang theo bất kì cảm xúc gì. Người ta vẫn thường nói đôi mắt chính là cửa sô của tâm hồn nhưng đối với những con người có mặt ở đây, không một ai có thể nhận ra họ đang nghĩ gì cả. Đơn giản vì họ đã được rèn luyện một cách nghiêm khắc về cách giết người, tâm trạng khi giết người và cách khống chế cảm xúc của bản thân.
"Ông chủ muốn gặp em, chỉ một mình em thôi."
"Tôi biết rồi, Văn đợi tôi tí nhé?"
Xoay nhìn chàng trai nói, nét mặt có đôi chút lo lắng, cô rất sợ anh và Bạch Nhật xảy ẩu đả. Nếu chuyện dó xảy ra ở đây sẽ rất bất lợi cho anh, đám người Đầu Trọc nhất định cũng chẳng bỏ qua cho anh khi họ biết được anh cũng có tham gia giết chết Sói Xám. Cô không muốn có rắc rối nào cả nhất là khi cô sắp đưa anh đi gặp người đó. Một người khiến cho cô phải bí mật làm trái mệnh lệnh để giúp đỡ giữ toàn mạng sống của người đó.
"Ừ, cô đi đi."
"Anh tưởng người em lựa chọn là cái gã Trần Hoàng Phong chứ nhưng không ngờ em lại đi cùng tên này. Có phải là em đã chán ngán cái gã Phong kia rồi không?"
Nhìn chàng trai đứng cạnh cô, hai người họ nói chuyện thật thân thiết, thật nhẹ dịu và điều đó làm anh cảm thấy thật ganh tị. Những tưởng đối với cô anh chỉ đứng sau gã Trần Hoàng Phong nhưng thật không ngờ đến ngay cả Đinh Tử Văn anh cũng không bằng. Thật bất công, dù gì hai người cũng cùng nhau trải qua mấy phen sinh tử sao cô có thể đối xử tàn nhẫn với anh như thế chứ? Chẳng lẽ anh không xứng đáng để có một vị trí dù chỉ là một góc nhỏ trong trái tim cô cũng không có hay sao? Không ngờ anh lại có ngày hôm nay, lại có ngày tận mắt nhìn thấy cô gái ghét mình đến như thế. Anh thà rằng lúc đó mình cùng chết với Sói Xám còn tốt hơn, ít nhất cô sẽ không bao giờ quên anh. Nhưng thật tiếc là mọi chuyện đã muộn, chẳng có gì để thay đổi nữa cả.
"Thằng khốn kiếp mày nói gì vậy, bộ muốn chết hả?"
"Văn, anh bình tĩnh lại đi còn cả anh nữa chuyện của tôi không cần anh quản."
"Anh chỉ nói thế thôi nhưng hình như hắn rất ghét anh thì phải."
"Nếu ba mày bị tao giết mày có ghét tao, có muốn giết tao không hả thằng khốn?"
Bạch Nhật nhún vai nói, chính cái thái độ thờ ơ, ngạo nghễ đó càng làm chàng trai thêm hận thù, giận dữ. Anh bước nhanh đến tóm lấy cổ áo anh ta gằn giọng khi nhắc về quá khứ đau buồn của mình. Khóe mi anh đỏ hoe, nước mắt đã ngưng đọng và chỉ trực trào tuôn rơi. Nếu không phải vì Bạch Nhật thì giờ đây anh vẫn có cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên gia đình của mình. Anh biết anh càng tỏ ra hận thù thì càng làm Như Băng thêm buồn và tự trách nhưng anh lại không thể quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra. Đau khổ, đau khổ luôn bao quanh lấy anh như thế và anh không có cách nào để thoát ra được.
"Mày là con trai của tổng giám đốc Bùi?"
"Phải, thì sao?"
Bạch Nhật nheo mày ngờ ngợ hỏi lại sau đó đưa mắt nhìn sang Như Băng như đang chờ đợi một lời giải thích. Bật cười thành tiếng thật sảng khoái rồi anh ta chầm chậm hất nhẹ tay chàng trai ra, đi lướt qua thầm thì vào tai cô gái. Giọng nói đó trầm bổng như một chuỗi âm thanh lạnh lẽo, như một cơn gió mùa đông lướt qua. Tuy rất nhỏ nhẹ nhưng lại làm cô gái phải lùi lại vài bước, ánh mắt nhìn anh sợ sệt như đang đối diện với tử thần. Cô sợ không phải vì lo mình sẽ nhận hình phạt như thế nào mà cô lo sợ thay cho sự an toàn của anh em Tử Văn.
"Bất ngờ thật, đầu tiên em cứu con gái Bùi tổng sau đó lại bao che cho Bùi Tấn Bảo, nếu ông chủ biết chuyện này thì sao nhỉ? Anh bắt đầu cảm thấy tò mò rồi đấy."
Rất nhanh chóng cô gái đã lấy lại vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt mình. Nếu quả thực Bạch Nhật đã biết cô âm thầm cứu Bùi Anh Thư thì ắc hẳn anh ta cũng đã biết vị trí hiện tại cả cô bé. Thật là, chuyện này liên quan đến mấy mạng người vô tội sao cô lại bất cẩn như thế chứ? Không được cô phải nhanh chóng đưa dãy số của Cung chủ tịch cho ba mình rồi sau đó đưa Tử Văn đến nhà Quý và đưa họ đến một nơi khác an toàn hơn mới được.
"Làm sao anh biết chuyện này?"
"Em tưởng chỉ với sức của mình em mà em dễ dàng cứu cô ta khỏi tay anh và Huy được sao? Em thật là ngây thơ đó, là Huy đã bảo anh giữ bí mật chuyện này nhưng giờ cậu ấy chết rồi, chúng ta cũng nên công khai chuyện này với ông chủ đi thôi. Anh cần phải kết thúc nhiệm vụ dở dang bấy lâu nay này mới được."
"Thử xem đi, anh nghĩ mình là ai mà nói chuyện kiểu đó với tôi chứ? Chỉ cần một vết khứa trên cổ anh thì chẳng có chuyện gì xảy ra nữa nhưng tôi không giết anh vì tôi còn nể tình ba tôi. Anh mà còn dám dọa dẫm tôi kiểu đấy thì đừng có trách đấy. Văn đứng đây đợi tôi và nhớ đừng gây ra phiền phức gì đấy."
"Tôi biết rồi, cô yên tâm đi."
Như Băng bất ngờ rút con dao nhỏ ở bót giầy kề sát cổ Bạch Nhật nói nhỏ như đang nói bằng hơi. Đôi mắt nâu sắt nhọn nhìn xoáy sâu như đang de dọa và đẩy anh ra xa cô hơn. Rồi cô chậm rãi buông dao và xoay người bước đi, những bước chân thật vội vã. Đó chính là Phượng Hoàng, là thái độ mà cô đối xử với con mồi và kẻ địch của mình. Nhưng hôm nay cô lại dùng chính giọng điệu đó nói chuyện với Bạch Nhật. Nhìn dáng cô lạnh lùng xoay người đi vào trong nhà làm trái tim anh quặn thắt lại đau đớn.
"Anh đừng có nhìn tôi mải thế chứ, khó chịu lắm."
Nhận ra ánh nhìn của chàng trai luôn hướng về mình cô gái nói, mắt vẫn đăm đăm nhìn phía trước. Tuy thời gian qua cô đã thay đổi rất nhiều, cô đã trở nên thân thiện hơn, cởi mở hơn, sống thật với con người mình hơn nhưng cái mùi sát khí nồng nặc vẫn cứ bao quanh lấy cô và như muốn nhấn chìm cô xuống đáy bể khổ của sự đời. Mặc dù anh rất an tâm khi thấy cô bên cạnh Tử Lăng nhưng cứ nghĩ đến ba cô, đến Đặng Tuấn Long anh lại cảm thấy lo lắng. Anh rất sợ một ngày nào đó họ sẽ bắt ép cô lại tổ chức và sợ cô, Tử Lăng sẽ gặp nguy hiểm. Nhưng với bản tính của chàng trai thì dù phải chết anh cũng tuyệt đối không làm theo những gì anh không muốn và cả Như Băng cũng vậy, nếu không có chàng thật cô không biết mình tồn tại trên thế gian này vì cái gì nữa. Chết là hết, cô sẽ không phải lo âu, sợ sệt bất kì điều gì nữa, như thế chẳng phải tốt hơn sao.
"Mặc dù cô không có gì để ngắm nhưng tôi vẫn thích nhìn cô trầm người hơn đấy, tự nhiên thấy cô thật đẹp."
Tử Văn mỉm cười nói như đang chìm trong những giấc mơ đẹp, cảm xúc bay bổng khi được ở riêng với người con gái mình yêu. Dẫu biết tình yêu, linh hồn và trái tim cô chỉ dành cho Tử Lăng nhưng anh vẫn hi vọng sẽ có một ngày cô dừng lại và nhận ra tình cảm anh. Anh không cần cô phải lựa chọn mình chỉ mong sao cô đừng quá giữ khoảng cách với anh hay nói đơn giản là anh mong cô sẽ đối xử với anh như một người anh trai ruột thịt. Nhưng thật là mơ mộng, nếu cô biết tình cảm của anh cô nhất định sẽ xây nên một bức tường ngăn cách dày và vững chắc hơn bây giờ nhiều. Không được, anh không muốn, anh khuông muốn sau khi cô biết chuyện này thì anh không thể nhìn thấy cô mỗi ngày, không được nhìn thấy cô cười và không thể chia sẽ khi cô khóc, cô buồn. Cả ngàn lần, vạn lần không muốn nên chính vì thế mà anh phải giữ kín tất cả mọi chuyện.
"Anh thật điên rồ, không hiểu tại sao Phong có thể làm bạn với anh lâu đến như thế nhỉ?"
"Kétttttt ...."
Chiếc xe thắng đột ngột làm chàng trai giật nảy mình và còn làm náo động cả không gian tĩnh lặng ở nơi đây, cách ngôi nhà của cô gái chỉ vài bước chân. Chàng trai ngã dúi về phía trước nhưng rất nhanh chóng anh ngồi chỉnh lại đưa mắt sang nhìn cô như muốn hỏi "cô định gây với tôi à?". Nhưng rồi anh sững lại khi nhận ra cô thắng đột ngột là vì có kẻ chặn đầu xe và đó chính là ... Đặng Tuấn Long. Là kẻ thù giết cha mẹ của anh, thật đúng lúc lần này anh nhất định phải giết hắn trả thù cho gia đình anh mới được.
"Anh làm cái quái gì đó, bị điên hả?"
Hai người xuống xe, cô gái đi nhanh đến đẩy mạnh Bạch Nhật ra, nét mặt lạnh lùng, xa lạ. Chàng trai lặng trầm nhìn cô một lát rồi anh chậm rãi lên tiếng, nét mặt đanh lại cố giữ sự bình tâm cho chính mình. Cái giọng tuy vang lên thật lạnh lẽo nhưng vẫn hiển hiện rõ sự yêu thương, trìu mến. Tuy không được cô đáp lại nhưng anh lại không có cách nào bắt mình ngừng yêu anh cả. Nhìn cô sánh bước bên cạnh người con trai khác quả thực quá đau khổ, nó cứ như có trăm ngàn mũi tên đâm xuyên qua tim anh. Nhưng anh không thể để lộ những cảm xúc của mình trên khuôn mặt được, anh không cho phép mình yếu đuối như thế.
"Đặng Tuấn Long hôm nay tao nhất định phải giết mày trả thù cho ba mẹ tao."
"Mày có cái bản lĩnh đó sao? Đúng là không biết tự lượng sức mình."
"Văn, anh đang làm thế hả? Đang ở trước nhà tôi đó, mau buông tay ra coi."
Tử Văn lao đến tóm cổ áo Bạch Nhật vung tay lớn tiếng nói như thế nhưng anh ta vẫn tỏ ra thật điềm tĩnh. Và chính điều đó càng làm tăng lên nỗi bất an trong lòng cô gái, nó xâm chiếm và nhấn chìm cô xuống vực thẩm của địa ngục. Đẩy chàng trai ra xa Bạch Nhật cô gái gằn giọng nói, đôi mắt nau vẩn đục không mang theo bất kì cảm xúc gì. Người ta vẫn thường nói đôi mắt chính là cửa sô của tâm hồn nhưng đối với những con người có mặt ở đây, không một ai có thể nhận ra họ đang nghĩ gì cả. Đơn giản vì họ đã được rèn luyện một cách nghiêm khắc về cách giết người, tâm trạng khi giết người và cách khống chế cảm xúc của bản thân.
"Ông chủ muốn gặp em, chỉ một mình em thôi."
"Tôi biết rồi, Văn đợi tôi tí nhé?"
Xoay nhìn chàng trai nói, nét mặt có đôi chút lo lắng, cô rất sợ anh và Bạch Nhật xảy ẩu đả. Nếu chuyện dó xảy ra ở đây sẽ rất bất lợi cho anh, đám người Đầu Trọc nhất định cũng chẳng bỏ qua cho anh khi họ biết được anh cũng có tham gia giết chết Sói Xám. Cô không muốn có rắc rối nào cả nhất là khi cô sắp đưa anh đi gặp người đó. Một người khiến cho cô phải bí mật làm trái mệnh lệnh để giúp đỡ giữ toàn mạng sống của người đó.
"Ừ, cô đi đi."
"Anh tưởng người em lựa chọn là cái gã Trần Hoàng Phong chứ nhưng không ngờ em lại đi cùng tên này. Có phải là em đã chán ngán cái gã Phong kia rồi không?"
Nhìn chàng trai đứng cạnh cô, hai người họ nói chuyện thật thân thiết, thật nhẹ dịu và điều đó làm anh cảm thấy thật ganh tị. Những tưởng đối với cô anh chỉ đứng sau gã Trần Hoàng Phong nhưng thật không ngờ đến ngay cả Đinh Tử Văn anh cũng không bằng. Thật bất công, dù gì hai người cũng cùng nhau trải qua mấy phen sinh tử sao cô có thể đối xử tàn nhẫn với anh như thế chứ? Chẳng lẽ anh không xứng đáng để có một vị trí dù chỉ là một góc nhỏ trong trái tim cô cũng không có hay sao? Không ngờ anh lại có ngày hôm nay, lại có ngày tận mắt nhìn thấy cô gái ghét mình đến như thế. Anh thà rằng lúc đó mình cùng chết với Sói Xám còn tốt hơn, ít nhất cô sẽ không bao giờ quên anh. Nhưng thật tiếc là mọi chuyện đã muộn, chẳng có gì để thay đổi nữa cả.
"Thằng khốn kiếp mày nói gì vậy, bộ muốn chết hả?"
"Văn, anh bình tĩnh lại đi còn cả anh nữa chuyện của tôi không cần anh quản."
"Anh chỉ nói thế thôi nhưng hình như hắn rất ghét anh thì phải."
"Nếu ba mày bị tao giết mày có ghét tao, có muốn giết tao không hả thằng khốn?"
Bạch Nhật nhún vai nói, chính cái thái độ thờ ơ, ngạo nghễ đó càng làm chàng trai thêm hận thù, giận dữ. Anh bước nhanh đến tóm lấy cổ áo anh ta gằn giọng khi nhắc về quá khứ đau buồn của mình. Khóe mi anh đỏ hoe, nước mắt đã ngưng đọng và chỉ trực trào tuôn rơi. Nếu không phải vì Bạch Nhật thì giờ đây anh vẫn có cuộc sống bình yên, hạnh phúc bên gia đình của mình. Anh biết anh càng tỏ ra hận thù thì càng làm Như Băng thêm buồn và tự trách nhưng anh lại không thể quên hết tất cả những chuyện đã xảy ra. Đau khổ, đau khổ luôn bao quanh lấy anh như thế và anh không có cách nào để thoát ra được.
"Mày là con trai của tổng giám đốc Bùi?"
"Phải, thì sao?"
Bạch Nhật nheo mày ngờ ngợ hỏi lại sau đó đưa mắt nhìn sang Như Băng như đang chờ đợi một lời giải thích. Bật cười thành tiếng thật sảng khoái rồi anh ta chầm chậm hất nhẹ tay chàng trai ra, đi lướt qua thầm thì vào tai cô gái. Giọng nói đó trầm bổng như một chuỗi âm thanh lạnh lẽo, như một cơn gió mùa đông lướt qua. Tuy rất nhỏ nhẹ nhưng lại làm cô gái phải lùi lại vài bước, ánh mắt nhìn anh sợ sệt như đang đối diện với tử thần. Cô sợ không phải vì lo mình sẽ nhận hình phạt như thế nào mà cô lo sợ thay cho sự an toàn của anh em Tử Văn.
"Bất ngờ thật, đầu tiên em cứu con gái Bùi tổng sau đó lại bao che cho Bùi Tấn Bảo, nếu ông chủ biết chuyện này thì sao nhỉ? Anh bắt đầu cảm thấy tò mò rồi đấy."
Rất nhanh chóng cô gái đã lấy lại vẻ điềm tĩnh trên khuôn mặt mình. Nếu quả thực Bạch Nhật đã biết cô âm thầm cứu Bùi Anh Thư thì ắc hẳn anh ta cũng đã biết vị trí hiện tại cả cô bé. Thật là, chuyện này liên quan đến mấy mạng người vô tội sao cô lại bất cẩn như thế chứ? Không được cô phải nhanh chóng đưa dãy số của Cung chủ tịch cho ba mình rồi sau đó đưa Tử Văn đến nhà Quý và đưa họ đến một nơi khác an toàn hơn mới được.
"Làm sao anh biết chuyện này?"
"Em tưởng chỉ với sức của mình em mà em dễ dàng cứu cô ta khỏi tay anh và Huy được sao? Em thật là ngây thơ đó, là Huy đã bảo anh giữ bí mật chuyện này nhưng giờ cậu ấy chết rồi, chúng ta cũng nên công khai chuyện này với ông chủ đi thôi. Anh cần phải kết thúc nhiệm vụ dở dang bấy lâu nay này mới được."
"Thử xem đi, anh nghĩ mình là ai mà nói chuyện kiểu đó với tôi chứ? Chỉ cần một vết khứa trên cổ anh thì chẳng có chuyện gì xảy ra nữa nhưng tôi không giết anh vì tôi còn nể tình ba tôi. Anh mà còn dám dọa dẫm tôi kiểu đấy thì đừng có trách đấy. Văn đứng đây đợi tôi và nhớ đừng gây ra phiền phức gì đấy."
"Tôi biết rồi, cô yên tâm đi."
Như Băng bất ngờ rút con dao nhỏ ở bót giầy kề sát cổ Bạch Nhật nói nhỏ như đang nói bằng hơi. Đôi mắt nâu sắt nhọn nhìn xoáy sâu như đang de dọa và đẩy anh ra xa cô hơn. Rồi cô chậm rãi buông dao và xoay người bước đi, những bước chân thật vội vã. Đó chính là Phượng Hoàng, là thái độ mà cô đối xử với con mồi và kẻ địch của mình. Nhưng hôm nay cô lại dùng chính giọng điệu đó nói chuyện với Bạch Nhật. Nhìn dáng cô lạnh lùng xoay người đi vào trong nhà làm trái tim anh quặn thắt lại đau đớn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.