Chương 12: Ám Sát Hoàng Thượng
Ma nữ mary
13/02/2021
Âu Dương Nam biết mình không thể lay chuyển được quyết định của Âu Phong đành trở về hoàng cung.
Thông tin từ Hoàng cung bị Ma cung thâu tóm. Biết được Hoàng thượng muốn bắt Tuyết Băng. Dù không có thông báo nhưng người dân vẫn có cảm giác được quan quân triều đình đang tìm bắt người.
Riêng Tuyết Băng thì mỉm cười:
- Ngươi muốn bắt ta sao? Nằm mơ đi.
Đêm đó, Tuyết Băng đột nhập hoàng cung vơ vét hết kim ngân châu báu trong quốc khố của hoàng thượng. Có sự giúp sức mang vác của tứ hộ vệ của Ma Thiên Tuyết. Họ coi cô như muội muội.
Trong một đêm quốc hố của triều đình trống rỗng. Không còn một đồng xu rớt lại. Không kinh động đến mọi người xung quanh.
Âu Dương Nam tức giận đập bàn rồng:
- Tên đạo tặc to gan! Ta bắt được ngươi sẽ tru di cửu tộc.
Các quan trong triều từng bị đạo tặc viếng trộm cùng đồng loạt lên tiếng.
- Phải bắt bằng được tên này. Quốc khố không thể không có ngân lượng.
Thiên Tuyết mắng yêu Tuyết Băng:
- Sao không kêu ta đi cùng hả nha đầu? Lỡ như bị bắt đừng có mà kêu trời.
Tuyết Băng vui vẻ cười:
- Ta có dẫn theo bốn hộ vệ của tỷ mà. Nếu ta bị bắt họ sẽ trở về thông báo cho tỷ cứu ta.
Thiên Tuyết cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên.
Lệnh truy nã đạo tặc được truyền ra khỏi cung. Nhưng không ai có thể tìm được tên đạo tặc đó.
Kim ngân cùng châu báu được đưa về Ma Cung. Không ai có thể nghĩ đến ở nơi đây không chỉ có một ma nữ lại chứa chấp một nữ sát thủ lại nói đến tên đạo tặc không thấy đầu không thấy đuôi kia là ai. Đi vào hoàng cung như đang đi dạo trên phố.
Âu Dương Nam đang đau đầu thì biên cương nhiễu loạn. Giang sơn Nhật Minh Quốc chẳng lẽ bại trong tay của hắn.
Vương gia Âu Phong tình nguyện đi giết giặc. Giặc biên giới phía Đông gây sự nhiều năm. Khiến dân tình quanh đó khốn khổ. Đông Quốc càng ngày càng lấn lướt. Và chèn ép Nhật Minh Quốc ngày càng gay gắt. Dương Nam tiễn đệ đệ xuất chinh nói:
- Lần này đệ đi phải cẩn thận.
- Đệ đã biết.
Quốc khố không có một đồng. Đoàn quân ủ rũ bước đi. Vương Gia Âu Phong dù cho là một tướng quân giỏi nhưng hậu cần không có thì quân lấy sức lực đâu đánh giặc.
Nước sôi ở trong nhà. Lửa cháy ở ngoài. Đường nào cũng nguy hiểm.
Âu Phong lên đường được nửa tháng. Tuyết Băng cũng nhàn nhã không ít. Lại cùng nam huyết y đi lại giữa phố.
- Tỷ xem bên kia bán gì kia?
- Muội thích ta mua cho muội.
Một trưởng quan binh chặn hai người lại:
- Bắt lấy hai người khả nghi này cho ta?
Đám quan binh vậy lấy hai người. Tên trưởng quan lại nói:
- Chống cự giết bất luận tội.
Tuyết Băng kiêu ngạo nói:
- Muốn bắt bọn ta sao? Phải xem võ công của các ngươi rồi.
Đám lính rút vũ khí ra:
- Các người dám phản kháng.
Thiên Tuyết lạnh lùng lên tiếng.
- Tại sao không dám?
Đám tiểu tốt này đúng là chán sống mà.
Tuyết Băng lại lên tiếng:
- Các ngươi cùng xông lên đi. Mất công ta phải giải quyết từng người.
Tên trưởng quan tức giận quát to:
- Hai kẻ không biết trời đất là gì này? Giết cho ta.
Bọn chúng cùng xông lên. Tuyết Băng linh hoạt sử dụng kiếm huyết bay lượn. Rồi xoay vòng như ảo ảnh không ngừng biến hóa làm người nhìn hoa cả mắt.
Đám binh lính nằm bệt trên đất. Máu ướt cả nền gạch. Xếp thành một vòng tròn quanh hai người.
Tuyết Băng thu kiếm vào nói:
- Đúng là chơi không vui.
Hai người đạp lên những cái xác đó mà bước đi. Mũi bàn chân nhẹ nhàng lướt qua như sợ máu làm ướt giày của họ.
Đêm hôm đó, trong hoàng cung lại xuất hiện sự kiện mới.
Âu Dương Nam bị một bóng trắng lướt qua trước mặt:
- Ngươi bước ra đây? Đừng có giả ma giả quỷ.
Tuyết Băng cười:
- Cũng thông minh. Ta cứ tưởng ngươi chỉ được vẻ bề ngoài đẹp trai thôi.
Dương Nam khó hiểu:
- Cái gì là đẹp trai?
Tuyết Băng vỗ trán:
- Xém tí quên. Ngươi thật tuấn tú nha.
- Ngươi muốn gì?
Tuyết Băng lạnh nhạt nói:
- Ta muốn mạng của ngươi.
Âu Dương Nam nhìn cô nương bạch y tựa như một đóa bạch liên thanh cao. Hai chân run run. Hắn không nghĩ hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt lại có thể để một cô nương gầy yếu đi vào dễ dàng như vậy. Âu Dương Nam lấy lại khí thế đế vương nói:
- Đây là hoàng cung không phải ngươi muốn gì thì làm đâu.
Hoàng thượng la lên:
- Ẩn vệ?
Tuyết Băng cười nỉ.
- Ngươi muốn tìm bọn họ sao? Xuống dưới âm phủ mà kêu.
Tuyết Băng nhận được kim ngân nhiều vô số của Đông Quốc nhắm người giết chết Âu Dương Nam. Hoàng thượng hỏi:
- Ai muốn giết ta?
Tuyết Băng lạnh nhạt nói:
- Đừng dài dòng.
Tên hoàng thượng này đúng là quá đẹp nhưng kim ngân đã nhận rồi nha.
- Keng.. keng
- Là nàng?
Âu Phong xuất hiện đúng lúc. Dùng kiếm chặn lại kiếm của Tuyết Băng.
Cô không nghĩ anh xuất hiện tại đây. Hai người ánh mắt chạm vào nhau. Có hoảng hốt và bất ngờ.
Âu Dương Nam hỏi đệ đệ của mình:
- Nàng ta là ai? Đệ quen với thích khách này sao?
Âu Phong không quan tâm đến Hoàng huynh của mình. Kéo Tuyết Băng bước đi.
Thông tin từ Hoàng cung bị Ma cung thâu tóm. Biết được Hoàng thượng muốn bắt Tuyết Băng. Dù không có thông báo nhưng người dân vẫn có cảm giác được quan quân triều đình đang tìm bắt người.
Riêng Tuyết Băng thì mỉm cười:
- Ngươi muốn bắt ta sao? Nằm mơ đi.
Đêm đó, Tuyết Băng đột nhập hoàng cung vơ vét hết kim ngân châu báu trong quốc khố của hoàng thượng. Có sự giúp sức mang vác của tứ hộ vệ của Ma Thiên Tuyết. Họ coi cô như muội muội.
Trong một đêm quốc hố của triều đình trống rỗng. Không còn một đồng xu rớt lại. Không kinh động đến mọi người xung quanh.
Âu Dương Nam tức giận đập bàn rồng:
- Tên đạo tặc to gan! Ta bắt được ngươi sẽ tru di cửu tộc.
Các quan trong triều từng bị đạo tặc viếng trộm cùng đồng loạt lên tiếng.
- Phải bắt bằng được tên này. Quốc khố không thể không có ngân lượng.
Thiên Tuyết mắng yêu Tuyết Băng:
- Sao không kêu ta đi cùng hả nha đầu? Lỡ như bị bắt đừng có mà kêu trời.
Tuyết Băng vui vẻ cười:
- Ta có dẫn theo bốn hộ vệ của tỷ mà. Nếu ta bị bắt họ sẽ trở về thông báo cho tỷ cứu ta.
Thiên Tuyết cưng chiều cô đến vô pháp vô thiên.
Lệnh truy nã đạo tặc được truyền ra khỏi cung. Nhưng không ai có thể tìm được tên đạo tặc đó.
Kim ngân cùng châu báu được đưa về Ma Cung. Không ai có thể nghĩ đến ở nơi đây không chỉ có một ma nữ lại chứa chấp một nữ sát thủ lại nói đến tên đạo tặc không thấy đầu không thấy đuôi kia là ai. Đi vào hoàng cung như đang đi dạo trên phố.
Âu Dương Nam đang đau đầu thì biên cương nhiễu loạn. Giang sơn Nhật Minh Quốc chẳng lẽ bại trong tay của hắn.
Vương gia Âu Phong tình nguyện đi giết giặc. Giặc biên giới phía Đông gây sự nhiều năm. Khiến dân tình quanh đó khốn khổ. Đông Quốc càng ngày càng lấn lướt. Và chèn ép Nhật Minh Quốc ngày càng gay gắt. Dương Nam tiễn đệ đệ xuất chinh nói:
- Lần này đệ đi phải cẩn thận.
- Đệ đã biết.
Quốc khố không có một đồng. Đoàn quân ủ rũ bước đi. Vương Gia Âu Phong dù cho là một tướng quân giỏi nhưng hậu cần không có thì quân lấy sức lực đâu đánh giặc.
Nước sôi ở trong nhà. Lửa cháy ở ngoài. Đường nào cũng nguy hiểm.
Âu Phong lên đường được nửa tháng. Tuyết Băng cũng nhàn nhã không ít. Lại cùng nam huyết y đi lại giữa phố.
- Tỷ xem bên kia bán gì kia?
- Muội thích ta mua cho muội.
Một trưởng quan binh chặn hai người lại:
- Bắt lấy hai người khả nghi này cho ta?
Đám quan binh vậy lấy hai người. Tên trưởng quan lại nói:
- Chống cự giết bất luận tội.
Tuyết Băng kiêu ngạo nói:
- Muốn bắt bọn ta sao? Phải xem võ công của các ngươi rồi.
Đám lính rút vũ khí ra:
- Các người dám phản kháng.
Thiên Tuyết lạnh lùng lên tiếng.
- Tại sao không dám?
Đám tiểu tốt này đúng là chán sống mà.
Tuyết Băng lại lên tiếng:
- Các ngươi cùng xông lên đi. Mất công ta phải giải quyết từng người.
Tên trưởng quan tức giận quát to:
- Hai kẻ không biết trời đất là gì này? Giết cho ta.
Bọn chúng cùng xông lên. Tuyết Băng linh hoạt sử dụng kiếm huyết bay lượn. Rồi xoay vòng như ảo ảnh không ngừng biến hóa làm người nhìn hoa cả mắt.
Đám binh lính nằm bệt trên đất. Máu ướt cả nền gạch. Xếp thành một vòng tròn quanh hai người.
Tuyết Băng thu kiếm vào nói:
- Đúng là chơi không vui.
Hai người đạp lên những cái xác đó mà bước đi. Mũi bàn chân nhẹ nhàng lướt qua như sợ máu làm ướt giày của họ.
Đêm hôm đó, trong hoàng cung lại xuất hiện sự kiện mới.
Âu Dương Nam bị một bóng trắng lướt qua trước mặt:
- Ngươi bước ra đây? Đừng có giả ma giả quỷ.
Tuyết Băng cười:
- Cũng thông minh. Ta cứ tưởng ngươi chỉ được vẻ bề ngoài đẹp trai thôi.
Dương Nam khó hiểu:
- Cái gì là đẹp trai?
Tuyết Băng vỗ trán:
- Xém tí quên. Ngươi thật tuấn tú nha.
- Ngươi muốn gì?
Tuyết Băng lạnh nhạt nói:
- Ta muốn mạng của ngươi.
Âu Dương Nam nhìn cô nương bạch y tựa như một đóa bạch liên thanh cao. Hai chân run run. Hắn không nghĩ hoàng cung canh phòng nghiêm ngặt lại có thể để một cô nương gầy yếu đi vào dễ dàng như vậy. Âu Dương Nam lấy lại khí thế đế vương nói:
- Đây là hoàng cung không phải ngươi muốn gì thì làm đâu.
Hoàng thượng la lên:
- Ẩn vệ?
Tuyết Băng cười nỉ.
- Ngươi muốn tìm bọn họ sao? Xuống dưới âm phủ mà kêu.
Tuyết Băng nhận được kim ngân nhiều vô số của Đông Quốc nhắm người giết chết Âu Dương Nam. Hoàng thượng hỏi:
- Ai muốn giết ta?
Tuyết Băng lạnh nhạt nói:
- Đừng dài dòng.
Tên hoàng thượng này đúng là quá đẹp nhưng kim ngân đã nhận rồi nha.
- Keng.. keng
- Là nàng?
Âu Phong xuất hiện đúng lúc. Dùng kiếm chặn lại kiếm của Tuyết Băng.
Cô không nghĩ anh xuất hiện tại đây. Hai người ánh mắt chạm vào nhau. Có hoảng hốt và bất ngờ.
Âu Dương Nam hỏi đệ đệ của mình:
- Nàng ta là ai? Đệ quen với thích khách này sao?
Âu Phong không quan tâm đến Hoàng huynh của mình. Kéo Tuyết Băng bước đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.