Chương 7: Bị Phát Hiện
Ma nữ mary
13/02/2021
Tuyết Băng tỉnh lại đã thấy mình nằm trong một căn phòng gỗ xa lạ. Căn phòng này quen quen. Chính xác là căn phòng khi cô bị xuyên không tới đây nha. Chiếc vòng, cô lấy tay vỗ lên trán. Phen này, cô phải nghĩ cách khác thôi. Ví dụ như đánh thuốc mê có vẻ an toàn hơn.
Cô không biết chờ đón cô sắp tới là một màn tranh đấu của nữ nhân cổ đại.
Âu Phong đã vào hoàng cung nghị sự cùng hoàng thượng.
Những tiểu thiếp mua chuộc lính canh nhận được mật báo. Tối hôm qua, vương gia sủng hạnh một nô tì. Cả viện tiểu thiếp của Âu Phong rối rít như cái chợ đến phiên họp. Bình thường họ ngoài mặt vui vẻ tỷ tỷ muội muội nhưng luôn ngấm ngầm hãm hại nhau. Hôm nay, các tiểu thiếp này lại đồng tâm cùng nhau bày ra nhiều kế hoạch nhằm hại Tuyết Băng.
Một tiểu thiếp áo hồng nói:
- Chỉ là một nô tì mà muốn hóa thành phượng hoàng. Thật to gan.
Tiểu thiếp áo lục lên tiếng:
- Lỡ như cô ta có thai của Vương gia thì tỷ muội chúng ta khó ngóc đầu lên được.
Dù có rất nhiều tiểu thiếp nhưng trong vương gia Âu Phủ này chưa có lấy một đứa bé nào. Bởi vì, Âu Phong sau khi giải quyết dục vọng luôn bảo nô tài chuẩn bị cho họ những chén canh tránh thai hoặc thức ăn có thuốc tránh thai.
Anh không muốn một tiểu thiếp có con với mình. Nó làm anh nhớ đến tiểu thiếp đã hại chết mẫu thân của anh. Anh nghĩ:
- Họ căn bản không xứng.
Khi anh vừa rơi khỏi phủ, đám tiểu thiếp đã kéo nhau đến trước phòng ngủ của Vương gia. Nhưng không có ai có lá gan mở cửa xông vào. Đến khi mặt trời lên cao, mồ hôi ướt qua áo họ. Nô tì không ngừng quạt mát vẫn khiến con người họ khó chịu. Tổng quản mang theo một đám nô tì đến. Căn dặn họ tắm rửa và thay xiêm y mới cho Tuyết Băng. Chuẩn bị mấy món ăn ngon mang vào.
Sau khi phân phó xong, ông quay lại nhìn dám tiểu thiếp nhốn nháo. Tổng quản nghiêm mặt quát:
- Mấy người còn muốn đứng đây đến khi nào? Muốn Vương gia về dùng gia hình sao?
Đám tiểu thiếp rùng mình. Họ không có lá gan đó. Liền cùng nhau đi về. Trong lòng càng căm ghét nô tì được Vương gia ưu ái kia.
Tuyết Băng được hầu hạ tắm rửa và thay xiêm y. Xong ăn qua loa vài món. Cô muốn về hiện đại nha. Liền muốn về phòng mình chuẩn bị kế hoạch mới.
Từ hoàng cung trở về, Âu Phong liền ghé qua phòng của mình nhưng không thấy Tuyết Băng đâu. Anh lạnh lùng liền hỏi đám lính:
- Nàng đi đâu?
Một tên lính canh thông minh biết Vương gia muốn nói đến ai bước ra:
- Bẩm Vương gia, cô nương đó đã về phòng của mình.
Vương gia nghiêm mặt lạnh nói:
- Ta đã căn dặn các ngươi như thế nào?
Đám lính khó xử nói:
- Chúng nô tài không dám cản cô nương ấy. Sợ làm bị thương đến cô nương đó.
- Lui xuống, gọi tổng quản cho ta.
Tổng quản hồi hộp đi vào:
- Vương gia gọi thuộc hạ.
Vương gia lên tiếng:
- Đám nô tì hầu hạ nàng như thế nào?
Tổng quản khôn khéo đổi xưng hô nô tì thành cô nương. Vì biết sau đêm qua thân phận của Tuyết Băng đã khác. Dù là một tiểu thiếp nhỏ bên gối vương gia vẫn hơn đám nô tài bọn họ. Liền mở miệng nhanh nhẹn đáp:
- Nô tài đã làm theo lời dặn của Ngài, đợi cô nương đó tỉnh dậy liền cho người đến hầu hạ. Nhưng sau đó, cô nương ấy một mực khăng khăng không muốn ở lại phòng Ngài. Muốn đi về phòng của mình. Nô tài không dám sai thuộc hạ giữ nàng lại. Chờ ngài về cho chỉ thị.
- Tốt, sai người truyền lời bảo nàng đến đây gặp ta.
- Vâng, Vương gia, nô tài xin cáo lui.
Âu Phong thay xiêm y rồi bước ra dùng ngự thiện. Hôm nay, phải nói sau khi nghị sự anh liền vội vãi trở về.
Tuyết Băng được mời tới. Cô phải nghĩ cách nhanh chóng lấy chiếc vòng Ngọc thạch. Cô thầm nghĩ may mắn đã chuẩn bị thuốc mê từ trước. Mang theo bên người nhằm có cơ hội ra tay. Bước vào phòng thấy Âu Phong vừa dùng xong thiện liền nói:
- Vương gia, Ngài tìm nô tì?
- Mau đến đây ngồi xuống, nàng đã ăn chưa?
- Ta đã ăn rồi.
Nàng lấy ấm trà rót cho Âu Phong luôn tiện đổ gói thuốc mê vào. Lần đầu, cô làm việc này không tránh khỏi tay run run. Bưng chén trà dâng lên cho Âu Phong. Cô nhẹ giọng nói:
- Vương gia thỉnh ngài dùng trà.
Âu Phong nâng tay cầm chén trà, một mùi thuốc quen thuộc bay đến mũi anh. Khiến anh tức giận hất bay ly trà trên tay. Trước đây, vì chăm sóc cho mẫu thân luôn bị tiểu thiếp hại. Anh biết một số vị thuốc. Trong đó có thuốc mê này. Anh nắm chặt lấy cổ tay của nàng. Vương gia Âu Phong tức giận hét:
- Nàng đang muốn hại ta? Nói tiếp cận ta lý do gì?
Anh không ngờ, người anh chuẩn bị cho làm Vương phi lại có mưu đồ với anh.
Tuyết Băng dù có giỏi đến thế nào cũng không bằng với một Vương gia có võ công siêu phàm. Từng chinh chiến bao năm sa trường.
Cô không nghĩ kế hoạch của mình thất bại nhanh như vậy. Cô đã cất công chuẩn bị thuốc mê lại bị phát hiện.
Cô không biết chờ đón cô sắp tới là một màn tranh đấu của nữ nhân cổ đại.
Âu Phong đã vào hoàng cung nghị sự cùng hoàng thượng.
Những tiểu thiếp mua chuộc lính canh nhận được mật báo. Tối hôm qua, vương gia sủng hạnh một nô tì. Cả viện tiểu thiếp của Âu Phong rối rít như cái chợ đến phiên họp. Bình thường họ ngoài mặt vui vẻ tỷ tỷ muội muội nhưng luôn ngấm ngầm hãm hại nhau. Hôm nay, các tiểu thiếp này lại đồng tâm cùng nhau bày ra nhiều kế hoạch nhằm hại Tuyết Băng.
Một tiểu thiếp áo hồng nói:
- Chỉ là một nô tì mà muốn hóa thành phượng hoàng. Thật to gan.
Tiểu thiếp áo lục lên tiếng:
- Lỡ như cô ta có thai của Vương gia thì tỷ muội chúng ta khó ngóc đầu lên được.
Dù có rất nhiều tiểu thiếp nhưng trong vương gia Âu Phủ này chưa có lấy một đứa bé nào. Bởi vì, Âu Phong sau khi giải quyết dục vọng luôn bảo nô tài chuẩn bị cho họ những chén canh tránh thai hoặc thức ăn có thuốc tránh thai.
Anh không muốn một tiểu thiếp có con với mình. Nó làm anh nhớ đến tiểu thiếp đã hại chết mẫu thân của anh. Anh nghĩ:
- Họ căn bản không xứng.
Khi anh vừa rơi khỏi phủ, đám tiểu thiếp đã kéo nhau đến trước phòng ngủ của Vương gia. Nhưng không có ai có lá gan mở cửa xông vào. Đến khi mặt trời lên cao, mồ hôi ướt qua áo họ. Nô tì không ngừng quạt mát vẫn khiến con người họ khó chịu. Tổng quản mang theo một đám nô tì đến. Căn dặn họ tắm rửa và thay xiêm y mới cho Tuyết Băng. Chuẩn bị mấy món ăn ngon mang vào.
Sau khi phân phó xong, ông quay lại nhìn dám tiểu thiếp nhốn nháo. Tổng quản nghiêm mặt quát:
- Mấy người còn muốn đứng đây đến khi nào? Muốn Vương gia về dùng gia hình sao?
Đám tiểu thiếp rùng mình. Họ không có lá gan đó. Liền cùng nhau đi về. Trong lòng càng căm ghét nô tì được Vương gia ưu ái kia.
Tuyết Băng được hầu hạ tắm rửa và thay xiêm y. Xong ăn qua loa vài món. Cô muốn về hiện đại nha. Liền muốn về phòng mình chuẩn bị kế hoạch mới.
Từ hoàng cung trở về, Âu Phong liền ghé qua phòng của mình nhưng không thấy Tuyết Băng đâu. Anh lạnh lùng liền hỏi đám lính:
- Nàng đi đâu?
Một tên lính canh thông minh biết Vương gia muốn nói đến ai bước ra:
- Bẩm Vương gia, cô nương đó đã về phòng của mình.
Vương gia nghiêm mặt lạnh nói:
- Ta đã căn dặn các ngươi như thế nào?
Đám lính khó xử nói:
- Chúng nô tài không dám cản cô nương ấy. Sợ làm bị thương đến cô nương đó.
- Lui xuống, gọi tổng quản cho ta.
Tổng quản hồi hộp đi vào:
- Vương gia gọi thuộc hạ.
Vương gia lên tiếng:
- Đám nô tì hầu hạ nàng như thế nào?
Tổng quản khôn khéo đổi xưng hô nô tì thành cô nương. Vì biết sau đêm qua thân phận của Tuyết Băng đã khác. Dù là một tiểu thiếp nhỏ bên gối vương gia vẫn hơn đám nô tài bọn họ. Liền mở miệng nhanh nhẹn đáp:
- Nô tài đã làm theo lời dặn của Ngài, đợi cô nương đó tỉnh dậy liền cho người đến hầu hạ. Nhưng sau đó, cô nương ấy một mực khăng khăng không muốn ở lại phòng Ngài. Muốn đi về phòng của mình. Nô tài không dám sai thuộc hạ giữ nàng lại. Chờ ngài về cho chỉ thị.
- Tốt, sai người truyền lời bảo nàng đến đây gặp ta.
- Vâng, Vương gia, nô tài xin cáo lui.
Âu Phong thay xiêm y rồi bước ra dùng ngự thiện. Hôm nay, phải nói sau khi nghị sự anh liền vội vãi trở về.
Tuyết Băng được mời tới. Cô phải nghĩ cách nhanh chóng lấy chiếc vòng Ngọc thạch. Cô thầm nghĩ may mắn đã chuẩn bị thuốc mê từ trước. Mang theo bên người nhằm có cơ hội ra tay. Bước vào phòng thấy Âu Phong vừa dùng xong thiện liền nói:
- Vương gia, Ngài tìm nô tì?
- Mau đến đây ngồi xuống, nàng đã ăn chưa?
- Ta đã ăn rồi.
Nàng lấy ấm trà rót cho Âu Phong luôn tiện đổ gói thuốc mê vào. Lần đầu, cô làm việc này không tránh khỏi tay run run. Bưng chén trà dâng lên cho Âu Phong. Cô nhẹ giọng nói:
- Vương gia thỉnh ngài dùng trà.
Âu Phong nâng tay cầm chén trà, một mùi thuốc quen thuộc bay đến mũi anh. Khiến anh tức giận hất bay ly trà trên tay. Trước đây, vì chăm sóc cho mẫu thân luôn bị tiểu thiếp hại. Anh biết một số vị thuốc. Trong đó có thuốc mê này. Anh nắm chặt lấy cổ tay của nàng. Vương gia Âu Phong tức giận hét:
- Nàng đang muốn hại ta? Nói tiếp cận ta lý do gì?
Anh không ngờ, người anh chuẩn bị cho làm Vương phi lại có mưu đồ với anh.
Tuyết Băng dù có giỏi đến thế nào cũng không bằng với một Vương gia có võ công siêu phàm. Từng chinh chiến bao năm sa trường.
Cô không nghĩ kế hoạch của mình thất bại nhanh như vậy. Cô đã cất công chuẩn bị thuốc mê lại bị phát hiện.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.