Chương 1: Gặp Phật Giết Phật, Gặp Ma Giết Ma
Ma nữ mary
13/02/2021
Khi Tuyết Băng đang ở bảo tàng trộm một chiếc vòng Ngọc Thạch thì mặt đất rung chuyển.
Tỉnh dậy cô thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Nơi đây có phong cách truyền thống. Cô liền nghĩ tới chẳng lẽ mình lại xuyên không.
Một âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Ai ở đó?
Theo bản năng cô vội núp vào một góc khuất.
Chỉ thấy một chàng trai tuấn tú đang cầm một chiếc vòng Ngọc Thạch mà cô cũng cầm ở bảo tàng. Cô tìm kiếm khắp người nhưng chẳng thấy nó. Đây là đầu mối duy nhất giúp cô có thể quay về hiện đại.
Cô đứng yên lặng đến khi bóng người đó xa dần. Dáng cô nhẹ nhàng leo lên tường, mũi ngón chân nhẹ lướt băng trên nóc nhà. Cô đã quen với những huấn luyện ma quỷ nên đối với cô chuyện này cũng không khó.
Một tháng trôi qua ở cổ đại, ban ngày cô làm việc tại một tửu lầu nhỏ. Ban đêm, lén vào các nhà quan lại tham ô trộm ngân lượng. Dù là hiện đại hay cổ đại thì cô cũng phải có tiền hoặc ngân lượng để sống qua ngày. Không thì cô phải hít không khí mà sống thôi.
Một hôm cô trộm được ở nhà một tên tham quan với khá nhiều ngân lượng và châu báu. Cô quyết định mua một trang viên nhỏ. Điều quan trọng là cô không có thân phận rõ ràng dễ bị bắt vào tù ngồi chơi lắm. Nên cô dành phải đến một ngôi miếu hoang ở tạm. Cùng thu thập tin tức biết được thời này là thời Nhật Minh. Hình như không có trong lịch sử. Cô cũng không có hứng thú về môn này. Thôi khó quá bỏ qua đi.
Hiện tại, đất nước khá yên bình. Nhưng thế giới chính, tà phái chia làm nhiều các phái khác nhau. Muốn đứng vững ở đây, cô cũng phải có môn phái của riêng mình. Cũng không biết khi nào có thể trở về hiện đại. Lỡ như cô phải ở luôn đây thì sao? Lập môn phái mới thì phải tìm người cai quản mới. Đủ thứ công việc. Với một người thích nhàn hạ như cô thì quá phức tạp. Chi bằng quyết đấu với môn chủ một phái yếu lên làm môn chủ là con đường tốt và nhanh nhất. Quyết định là làm ngay luôn. Tối hôm đó, tôi gửi thư khiêu chiến cho môn phái Vô Song. Dù không có võ công và khinh công như cổ nhân. Nhưng để giết một người đối với cô quá đơn giản.
May là khi tới đây cô có mang theo vũ khí hiện đại như bom mi ni, dao găm nhỏ, móc sắt, mũi tên bắn tự động.. để tiện thể cho hàng động của nhiệm vụ. Điện thoại và các công nghệ sử dụng điện có thể vứt đi. Vì thời này làm gì có sóng hay sạc điện. Vẫn vũ khí là tốt nhất. Với thân thủ được rèn luyện quanh năm suốt tháng có sức sát thương và chiến đấu cao thì một người có võ công trung bình là có thể cô nắm chắc cơ hội thắng.
Cô nhẹ nhàng di chuyển ra phía sau rồi dùng dao găm cắm thẳng vào động mạch chủ của cổ đối phương.
Xong việc cô bắt đầu tiếp quản môn phái Vô Song này, đổi tên là Vô Tình phái.
Quản lý cô giao cho hai đệ tử nhanh nhẹn là Hắc Lang và Bạch Lang. Dù tên nghe có vẻ không được hay. Nhưng cô không có thời gian quan tâm mấy việc nhỏ này nữa. Ở đây, cô chưa có ngày nào được yên giấc vì lo phải đề phòng khắp nơi.
Đánh một giấc ngon, tỉnh dậy đã thấy trời đã lên cao.
Cô viết đơn giản những quy định sẽ được đổi mới như:
- Nhận ám sát người có thân phận cao quý như quan lại và quý tộc là mười vạn lượng hoàn kim.
- Giết người vô tội là hai mươi vạn lượng hoàn kim..
Tại sao là có giá trên trời như thế? Bởi vì bọn quan lại và quý tộc toàn những tên cạn bã chết cũng không đáng giá.
Cô nhận giết người một phần muốn kiếm ngân lượng. Một phần cô thích cảm giác giết chóc.
Sinh ra bị vứt tới ở cô nhi viện rồi được vào huấn luyện ma quỷ khiến tâm lý của Tuyết Băng có phần bị méo mó.
Có thể nói là rất biến thái. Để sống được đến ngày hôm nay không biết trên tay cô đã nhuộm bao nhiêu máu của bạn bè và những người vô tội. Nếu không người nằm dưới đất đã là cô từ rất lâu.
Cô chưa từng nghĩ sẽ đi tìm ba mẹ của mình. Và cũng chưa từng nghĩ sẽ trả thù họ. Ngày họ vứt bỏ cô thì cô và họ đã không còn quan hệ rồi.
Đang suy nghĩ vớ vẩn thì thuộc hạ vào báo:
- Môn chủ có mật thư khẩn.
- Được.
Cầm lá thư trên tay, cô nhìn rất bình thường vì đối với cô giết người là chuyện như cơm bữa thường ngày:
- Giết chết Vương gia Âu Phong.
Kèm theo mười vạn lượng hoàn kim.
Như thường lệ, ban đêm mặc đồ đen chuẩn bị vũ khí cô băng qua vách tường leo lên những mái ngói đến nơi cô mới phát hiện. Đây là nơi mà cô đã xuyên không đến. Chẳng lẽ, người cô muốn giết lại là tên đó sao? Cô đang do dự thì binh lính vây kín. Trường hợp này quá nguy hiểm, một mình cô không thể đấu lại nhiều người như vậy. Lấy bom mi ni ra cô quẳng vào nơi binh lính đông nhất rồi trong tình hình rối loạn chạy trở về. May thiệt, xém tí bị bắt.
Tỉnh dậy cô thấy mình đang ở một nơi xa lạ. Nơi đây có phong cách truyền thống. Cô liền nghĩ tới chẳng lẽ mình lại xuyên không.
Một âm thanh lạnh lùng vang lên:
- Ai ở đó?
Theo bản năng cô vội núp vào một góc khuất.
Chỉ thấy một chàng trai tuấn tú đang cầm một chiếc vòng Ngọc Thạch mà cô cũng cầm ở bảo tàng. Cô tìm kiếm khắp người nhưng chẳng thấy nó. Đây là đầu mối duy nhất giúp cô có thể quay về hiện đại.
Cô đứng yên lặng đến khi bóng người đó xa dần. Dáng cô nhẹ nhàng leo lên tường, mũi ngón chân nhẹ lướt băng trên nóc nhà. Cô đã quen với những huấn luyện ma quỷ nên đối với cô chuyện này cũng không khó.
Một tháng trôi qua ở cổ đại, ban ngày cô làm việc tại một tửu lầu nhỏ. Ban đêm, lén vào các nhà quan lại tham ô trộm ngân lượng. Dù là hiện đại hay cổ đại thì cô cũng phải có tiền hoặc ngân lượng để sống qua ngày. Không thì cô phải hít không khí mà sống thôi.
Một hôm cô trộm được ở nhà một tên tham quan với khá nhiều ngân lượng và châu báu. Cô quyết định mua một trang viên nhỏ. Điều quan trọng là cô không có thân phận rõ ràng dễ bị bắt vào tù ngồi chơi lắm. Nên cô dành phải đến một ngôi miếu hoang ở tạm. Cùng thu thập tin tức biết được thời này là thời Nhật Minh. Hình như không có trong lịch sử. Cô cũng không có hứng thú về môn này. Thôi khó quá bỏ qua đi.
Hiện tại, đất nước khá yên bình. Nhưng thế giới chính, tà phái chia làm nhiều các phái khác nhau. Muốn đứng vững ở đây, cô cũng phải có môn phái của riêng mình. Cũng không biết khi nào có thể trở về hiện đại. Lỡ như cô phải ở luôn đây thì sao? Lập môn phái mới thì phải tìm người cai quản mới. Đủ thứ công việc. Với một người thích nhàn hạ như cô thì quá phức tạp. Chi bằng quyết đấu với môn chủ một phái yếu lên làm môn chủ là con đường tốt và nhanh nhất. Quyết định là làm ngay luôn. Tối hôm đó, tôi gửi thư khiêu chiến cho môn phái Vô Song. Dù không có võ công và khinh công như cổ nhân. Nhưng để giết một người đối với cô quá đơn giản.
May là khi tới đây cô có mang theo vũ khí hiện đại như bom mi ni, dao găm nhỏ, móc sắt, mũi tên bắn tự động.. để tiện thể cho hàng động của nhiệm vụ. Điện thoại và các công nghệ sử dụng điện có thể vứt đi. Vì thời này làm gì có sóng hay sạc điện. Vẫn vũ khí là tốt nhất. Với thân thủ được rèn luyện quanh năm suốt tháng có sức sát thương và chiến đấu cao thì một người có võ công trung bình là có thể cô nắm chắc cơ hội thắng.
Cô nhẹ nhàng di chuyển ra phía sau rồi dùng dao găm cắm thẳng vào động mạch chủ của cổ đối phương.
Xong việc cô bắt đầu tiếp quản môn phái Vô Song này, đổi tên là Vô Tình phái.
Quản lý cô giao cho hai đệ tử nhanh nhẹn là Hắc Lang và Bạch Lang. Dù tên nghe có vẻ không được hay. Nhưng cô không có thời gian quan tâm mấy việc nhỏ này nữa. Ở đây, cô chưa có ngày nào được yên giấc vì lo phải đề phòng khắp nơi.
Đánh một giấc ngon, tỉnh dậy đã thấy trời đã lên cao.
Cô viết đơn giản những quy định sẽ được đổi mới như:
- Nhận ám sát người có thân phận cao quý như quan lại và quý tộc là mười vạn lượng hoàn kim.
- Giết người vô tội là hai mươi vạn lượng hoàn kim..
Tại sao là có giá trên trời như thế? Bởi vì bọn quan lại và quý tộc toàn những tên cạn bã chết cũng không đáng giá.
Cô nhận giết người một phần muốn kiếm ngân lượng. Một phần cô thích cảm giác giết chóc.
Sinh ra bị vứt tới ở cô nhi viện rồi được vào huấn luyện ma quỷ khiến tâm lý của Tuyết Băng có phần bị méo mó.
Có thể nói là rất biến thái. Để sống được đến ngày hôm nay không biết trên tay cô đã nhuộm bao nhiêu máu của bạn bè và những người vô tội. Nếu không người nằm dưới đất đã là cô từ rất lâu.
Cô chưa từng nghĩ sẽ đi tìm ba mẹ của mình. Và cũng chưa từng nghĩ sẽ trả thù họ. Ngày họ vứt bỏ cô thì cô và họ đã không còn quan hệ rồi.
Đang suy nghĩ vớ vẩn thì thuộc hạ vào báo:
- Môn chủ có mật thư khẩn.
- Được.
Cầm lá thư trên tay, cô nhìn rất bình thường vì đối với cô giết người là chuyện như cơm bữa thường ngày:
- Giết chết Vương gia Âu Phong.
Kèm theo mười vạn lượng hoàn kim.
Như thường lệ, ban đêm mặc đồ đen chuẩn bị vũ khí cô băng qua vách tường leo lên những mái ngói đến nơi cô mới phát hiện. Đây là nơi mà cô đã xuyên không đến. Chẳng lẽ, người cô muốn giết lại là tên đó sao? Cô đang do dự thì binh lính vây kín. Trường hợp này quá nguy hiểm, một mình cô không thể đấu lại nhiều người như vậy. Lấy bom mi ni ra cô quẳng vào nơi binh lính đông nhất rồi trong tình hình rối loạn chạy trở về. May thiệt, xém tí bị bắt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.