Chương 23: Chương 22
anhthuvonguyen
31/08/2016
Sáng hôm sau
Vẫn như thường ngày chẳng có gì ngoại lệ nhưng khác là Hàn gia lại có thêm một người.
Reng reng reng
Rầm
Tg: Chắc các nàng cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Trên giường một cô gái xinh đẹp nằm đó. Mái tóc nâu dài xõa tung trên nền gối trắng, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy gì đó. Thân hình nhỏ nhắn ôm chặt lấy con gấu bông bên cạnh. Thân hình lắp ló dưới bộ đồ ngủ màu đỏ khiến cô mị hoặc đến cực điểm. Cánh tay thon dài mò mẫm thứ gì đó trên bàn cạnh giường.
Bật dậy cô bước vào nhà vệ sinh để VSCN và thay đồ. Sau khi thay xong cô bước ra mới để ý khuôn mặt đen như đít nồi còn in nguyên cái đồng hồ đứng trước cửa.
_ Bạch quản gia anh đứng đây làm gì vậy?-Cô ngây thơ hỏi nhìn anh lạnh tanh như thường ngày khuôn mặt ngây thơ vô (số) tội khiến anh không nói nên lời.
_ Dạ chỉ lên đánh thức cô chủ thôi- Anh nở nụ cười tươi nhìn cô. Nhưng cô thấy vậy vẫn bước xuống lầu bỏ lại anh. Ăn một rổ bơ miễn phí khiến anh cười khổ.
_"Có ai như cô không gặp mĩ nam cũng chẳng quan tâm!?!"- Anh thở dài trong lòng.
(Tg: Vâng vâng nếu tỷ ấy nhìn khác thì anh có thích tỷ ấy không!?! Than hoài)
(Bạch Lưu Vĩ:...*Câm nín*)
Bước xuống lầu cô thở dài. Hôm nay là ngày nghĩ nên chẳng có việc gì làm khiến cô chán cực kỳ. Thiên Thanh thì đi chơi với bạn rồi. Thiên thì đi làm nhiệm vụ mất tiêu rồi. Dật Thần thì tới công ty rồi. Tên Bạch quản gia thì tới đây xin nghỉ hôm nay. Người hầu thì được nghỉ lễ không ai nấu ăn cả còn bụng cô thì kháng nghị.
_ Thôi lết thây ra siêu thị mua đồ ăn vậy- Nói rồi cô bước xuống ghế sofa thì nhớ lại tên thiếu niên hồi hôm qua bị bắt về ở nhà mình thì bước đến gõ cửa phòng anh.
Cốc, cốc
Không nghe tiếng trả lời thì cô mở cửa bước vào trong căn phòng. Căn phòng màu nâu cổ kính bị rèm cửa che đi ánh sáng trở nên tối om tạo cảm giác quỷ dị khó tả. Khi cô vừa bước vào thì một thứ gì đó chạy đến đè cô xuống giường. Hai ánh mắt đỏ nhìn nhau như sáng lên trong bóng tối. Ánh mắt kia toát lên sự khát máu nhìn cô.
_ Anh... Ăn gì không?- Cô nhìn anh hỏi khuôn mặt điềm đạm.
_ Máu- Anh nhìn cô ánh mắt nghi hoặc nhìn cô. Anh chưa bao giờ thấy ai không sợ chết như cô. Trong phòng thí nghiệm cũ thì họ vẫn đưa con người còn sống vào cho anh hút máu. Ai gặp anh không chạy bán mạng thì la hét không nữa thì... Ngất. Thật là...
_Để đi mua- Cô định đẩy anh ra thì anh càng dùng lực khiến cô không thể thoát ra.
_ Không! Muốn máu của em cơ!- Khuôn mặt tiểu manh khác hẳn với vẻ ngoài khát máu lúc nãy nha~
_...- Cô bó tay với anh luôn máu cũng kén chọn thật khiến người ta khó chịu.
Anh bắt đầu kéo áo cô xuống tới vai để lộ cái cổ trắng ngần không tì vết khiến anh càng thèm khát máu của cô hơn. Há cái miệng có hai cái răng nanh nhọn ra cắn vào cái cần cổ ấy. Làn da mịn màng như da em bé khiến anh dễ dàng đút sau cái răng nanh. Máu đỏ thắm chảy nhẹ xuống bả vai cô càng tăng thêm sự mị hoặc.
Cô khẽ nhíu mày vì đau.
Sau khi no thì anh thả cô ra. Hai người cùng nhau đi vào siêu thị để mua đồ ăn. Dù là sát thủ nhưng việc nấu ăn cũng rất cần thiết để khi đi xa có thể không cần tốn nhiều thời gian. Một ngày cứ thế trôi qua một cách yên bình trừ việc cô bị hút máu thôi!!!
Vẫn như thường ngày chẳng có gì ngoại lệ nhưng khác là Hàn gia lại có thêm một người.
Reng reng reng
Rầm
Tg: Chắc các nàng cũng biết là chuyện gì xảy ra.
Trên giường một cô gái xinh đẹp nằm đó. Mái tóc nâu dài xõa tung trên nền gối trắng, đôi môi đỏ mọng khẽ mấp máy gì đó. Thân hình nhỏ nhắn ôm chặt lấy con gấu bông bên cạnh. Thân hình lắp ló dưới bộ đồ ngủ màu đỏ khiến cô mị hoặc đến cực điểm. Cánh tay thon dài mò mẫm thứ gì đó trên bàn cạnh giường.
Bật dậy cô bước vào nhà vệ sinh để VSCN và thay đồ. Sau khi thay xong cô bước ra mới để ý khuôn mặt đen như đít nồi còn in nguyên cái đồng hồ đứng trước cửa.
_ Bạch quản gia anh đứng đây làm gì vậy?-Cô ngây thơ hỏi nhìn anh lạnh tanh như thường ngày khuôn mặt ngây thơ vô (số) tội khiến anh không nói nên lời.
_ Dạ chỉ lên đánh thức cô chủ thôi- Anh nở nụ cười tươi nhìn cô. Nhưng cô thấy vậy vẫn bước xuống lầu bỏ lại anh. Ăn một rổ bơ miễn phí khiến anh cười khổ.
_"Có ai như cô không gặp mĩ nam cũng chẳng quan tâm!?!"- Anh thở dài trong lòng.
(Tg: Vâng vâng nếu tỷ ấy nhìn khác thì anh có thích tỷ ấy không!?! Than hoài)
(Bạch Lưu Vĩ:...*Câm nín*)
Bước xuống lầu cô thở dài. Hôm nay là ngày nghĩ nên chẳng có việc gì làm khiến cô chán cực kỳ. Thiên Thanh thì đi chơi với bạn rồi. Thiên thì đi làm nhiệm vụ mất tiêu rồi. Dật Thần thì tới công ty rồi. Tên Bạch quản gia thì tới đây xin nghỉ hôm nay. Người hầu thì được nghỉ lễ không ai nấu ăn cả còn bụng cô thì kháng nghị.
_ Thôi lết thây ra siêu thị mua đồ ăn vậy- Nói rồi cô bước xuống ghế sofa thì nhớ lại tên thiếu niên hồi hôm qua bị bắt về ở nhà mình thì bước đến gõ cửa phòng anh.
Cốc, cốc
Không nghe tiếng trả lời thì cô mở cửa bước vào trong căn phòng. Căn phòng màu nâu cổ kính bị rèm cửa che đi ánh sáng trở nên tối om tạo cảm giác quỷ dị khó tả. Khi cô vừa bước vào thì một thứ gì đó chạy đến đè cô xuống giường. Hai ánh mắt đỏ nhìn nhau như sáng lên trong bóng tối. Ánh mắt kia toát lên sự khát máu nhìn cô.
_ Anh... Ăn gì không?- Cô nhìn anh hỏi khuôn mặt điềm đạm.
_ Máu- Anh nhìn cô ánh mắt nghi hoặc nhìn cô. Anh chưa bao giờ thấy ai không sợ chết như cô. Trong phòng thí nghiệm cũ thì họ vẫn đưa con người còn sống vào cho anh hút máu. Ai gặp anh không chạy bán mạng thì la hét không nữa thì... Ngất. Thật là...
_Để đi mua- Cô định đẩy anh ra thì anh càng dùng lực khiến cô không thể thoát ra.
_ Không! Muốn máu của em cơ!- Khuôn mặt tiểu manh khác hẳn với vẻ ngoài khát máu lúc nãy nha~
_...- Cô bó tay với anh luôn máu cũng kén chọn thật khiến người ta khó chịu.
Anh bắt đầu kéo áo cô xuống tới vai để lộ cái cổ trắng ngần không tì vết khiến anh càng thèm khát máu của cô hơn. Há cái miệng có hai cái răng nanh nhọn ra cắn vào cái cần cổ ấy. Làn da mịn màng như da em bé khiến anh dễ dàng đút sau cái răng nanh. Máu đỏ thắm chảy nhẹ xuống bả vai cô càng tăng thêm sự mị hoặc.
Cô khẽ nhíu mày vì đau.
Sau khi no thì anh thả cô ra. Hai người cùng nhau đi vào siêu thị để mua đồ ăn. Dù là sát thủ nhưng việc nấu ăn cũng rất cần thiết để khi đi xa có thể không cần tốn nhiều thời gian. Một ngày cứ thế trôi qua một cách yên bình trừ việc cô bị hút máu thôi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.