Chương 3: Hàn Thiên Thanh
anhthuvonguyen
30/08/2016
Tg: hình anh Hàn Thiên Thanh
***VÀO TRUYỆN***
_Chị hai muốn ăn gì nữa không?- Anh ân cần hỏi.
_ Ưm ăn gà rán và một ly pessi nha- Cô nhẹ nhàng nói với anh.
_ Em đúc chị nha!- Anh nũng nịu.
_ Sao cũng được- Cô lạnh nhạt đáp.
_Ân- Anh vui vẻ.
Sau 20 phút đi mua đồ ăn cho cô anh gặp phải một đám côn đồ chúng muốn anh nói với chị rằng đừng mơ tưởng đi hại Lam Thiên Băng ( nữ chủ thánh mẫu của các nam chủ) chị dâu bọn họ không thì coi chừng.
Hồi đó chị anh không cho anh tập võ nên dáng anh nhìn rất thư sinh tay trói gà không chặt. Nên anh bị thương không ít. Khi về nhà thấy cô thì anh hơi cuối đầu không muốn cô thấy cặp mắt sung tím vì bị đánh.
_ Em có sao không?- Cô thấy mắt của anh thì lo lắng hỏi han anh tay thì ghì chặt vai anh- Tên nào dám đánh em hả? Chị thề sẽ giết chết cả nhà nó!
_E...Em không sao- Anh lắp bắp.
_ Ngồi yên đi!- Cô sốt ruột đè anh ngồi xuống sofa thoa thuốc trị vết thương cho anh. Cô ân cần xoa nhẹ lên vết thương của anh.
_ Chị xin lỗi- Giọng cô nhỏ dần cô biết là do cô nên Thiên Thanh mới bị đánh. Vì cô Hàn Tuyết nguyên chủ vì dám hại nữ chủ thánh mẫu của họ. Nhưng thật chất là do cô ta tự sắp đặt rồi đổ lỗi cho cô.
_ Em không sao mà!- Anh bất ngờ quơ tay chân loạn xạ.
_ Nè! Không phải em muốn học võ sao? Chị sẽ dạy cho em!- Cô hơi nhẹ giọng hat i tay thì nắm hai cánh tay giơ loạn xạ của anh xuống. Mặt anh hơi đỏ lên vì vui thì lý giải được nhưng tại sao tim anh đập nhanh khi thấy khuôn mặt của cô gần trước mặt vậy chứ. Anh bị gì vậy chứ!
_Ân- Anh cười tươi. Bọn họ thật là ngu ngốc chị hai mình tốt vậy mà đi yêu cái con nhỏ Băng gì đó! Hứ! Hồi dó còn dám bày đặt tiếp cận mình! Đúng là đồ giả tạo mà! Chị hai mình là nhất! >♡<
_Ưmk giờ thì ngồi yên- Cô nhẹ nhàng nói rồi thoa tiếp thuốc cho cậu em trai của mình. Nếu cô biết anh nghỉ vậy chắc chắn sẽ bỏ cái hình tượng băng lãnh mà cười lăn cười bò vì sự đáng yêu của mình.
_ Nhóc con! Đồ ăn của chị đâu. Mà mơi mốt dặn người hầu đi mua là được đừng đi lung tung nữa!... Không chị phải lo nữa- Khúc sau Tuyết tỷ nói nhỏ vì ngại nhưng vì khoảng cách gần nên Thanh ca nghe được hết.
_Ân- Anh nhẹ nhàng đáp lại sự quan tâm của cô.
_ Xong rồi- Cô lãnh đạm đáp nhưng trong đôi mắt màu đỏ ấy có một tia ôn nhu hiếm thấy. Lần này mặt anh hơi đỏ lên. - Đồ ăn của chị đâu?- Vẫn nhớ vụ ăn uống.
_ Nó hư rồi- Anh nhỏ giọng.
_ Rồi thôi! Ngày mai chúng ta đi ra siêu thị một chút để chị thanh lý đống đồ trong tủ quần áo, em muốn đi chung không?- Cô từ tốn hỏi anh.
_ Ân- Anh thật vui khi được đi ra ngoài cùng cô vì bình thường họ chỉ ở nhà và đi tới trường cùng nhau thôi!>♡<
_Thôi em đi ngủ đi để vết thương mau lành chị còn chút việc nên ngủ sau- Cô lạnh nhạt nói.
_ Ân- Giọng anh hơi buồn đáng nhẽ anh nghĩ tối nay có thể ngủ chung với cô ai ngờ cô phải làm việc.
Sau khi anh về phòng cô liền gọi điện cho thư kí của mình trong tập đoàn của Hàn Tuyết nguyên chủ để diệt tận gốc những tên tay sai bán thông tin của cong ty cho công ty của nam chủ.
_Thư kí Trần( Trần Lâm) tôi muốn anh đưa cho tôi hồ sơ của những người này và đưa đơn đuổi việc cho họ!- Giọng nói của cô lạnh đến nỗi khiến anh thư kí ở đầu dây bên kia không rét mà run cầm cập mà các cô hầu gái ở gần cũng dính không ích.
***Hết chương***
Hàn Tuyết(nữ phụ):17 tuổi, chủ tịch tập đoàn họ Hàn đứng trong top 10 các tập đoàn lớn nhất thế giới và trong hắc đạo đứng thứ 2( sau tập đoàn của nam chủ). Từ nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi ở cùng em trai. Tự gầy dựng sự nghiệp. Học lực cũng thuộc hàng thiên tài.
***VÀO TRUYỆN***
_Chị hai muốn ăn gì nữa không?- Anh ân cần hỏi.
_ Ưm ăn gà rán và một ly pessi nha- Cô nhẹ nhàng nói với anh.
_ Em đúc chị nha!- Anh nũng nịu.
_ Sao cũng được- Cô lạnh nhạt đáp.
_Ân- Anh vui vẻ.
Sau 20 phút đi mua đồ ăn cho cô anh gặp phải một đám côn đồ chúng muốn anh nói với chị rằng đừng mơ tưởng đi hại Lam Thiên Băng ( nữ chủ thánh mẫu của các nam chủ) chị dâu bọn họ không thì coi chừng.
Hồi đó chị anh không cho anh tập võ nên dáng anh nhìn rất thư sinh tay trói gà không chặt. Nên anh bị thương không ít. Khi về nhà thấy cô thì anh hơi cuối đầu không muốn cô thấy cặp mắt sung tím vì bị đánh.
_ Em có sao không?- Cô thấy mắt của anh thì lo lắng hỏi han anh tay thì ghì chặt vai anh- Tên nào dám đánh em hả? Chị thề sẽ giết chết cả nhà nó!
_E...Em không sao- Anh lắp bắp.
_ Ngồi yên đi!- Cô sốt ruột đè anh ngồi xuống sofa thoa thuốc trị vết thương cho anh. Cô ân cần xoa nhẹ lên vết thương của anh.
_ Chị xin lỗi- Giọng cô nhỏ dần cô biết là do cô nên Thiên Thanh mới bị đánh. Vì cô Hàn Tuyết nguyên chủ vì dám hại nữ chủ thánh mẫu của họ. Nhưng thật chất là do cô ta tự sắp đặt rồi đổ lỗi cho cô.
_ Em không sao mà!- Anh bất ngờ quơ tay chân loạn xạ.
_ Nè! Không phải em muốn học võ sao? Chị sẽ dạy cho em!- Cô hơi nhẹ giọng hat i tay thì nắm hai cánh tay giơ loạn xạ của anh xuống. Mặt anh hơi đỏ lên vì vui thì lý giải được nhưng tại sao tim anh đập nhanh khi thấy khuôn mặt của cô gần trước mặt vậy chứ. Anh bị gì vậy chứ!
_Ân- Anh cười tươi. Bọn họ thật là ngu ngốc chị hai mình tốt vậy mà đi yêu cái con nhỏ Băng gì đó! Hứ! Hồi dó còn dám bày đặt tiếp cận mình! Đúng là đồ giả tạo mà! Chị hai mình là nhất! >♡<
_Ưmk giờ thì ngồi yên- Cô nhẹ nhàng nói rồi thoa tiếp thuốc cho cậu em trai của mình. Nếu cô biết anh nghỉ vậy chắc chắn sẽ bỏ cái hình tượng băng lãnh mà cười lăn cười bò vì sự đáng yêu của mình.
_ Nhóc con! Đồ ăn của chị đâu. Mà mơi mốt dặn người hầu đi mua là được đừng đi lung tung nữa!... Không chị phải lo nữa- Khúc sau Tuyết tỷ nói nhỏ vì ngại nhưng vì khoảng cách gần nên Thanh ca nghe được hết.
_Ân- Anh nhẹ nhàng đáp lại sự quan tâm của cô.
_ Xong rồi- Cô lãnh đạm đáp nhưng trong đôi mắt màu đỏ ấy có một tia ôn nhu hiếm thấy. Lần này mặt anh hơi đỏ lên. - Đồ ăn của chị đâu?- Vẫn nhớ vụ ăn uống.
_ Nó hư rồi- Anh nhỏ giọng.
_ Rồi thôi! Ngày mai chúng ta đi ra siêu thị một chút để chị thanh lý đống đồ trong tủ quần áo, em muốn đi chung không?- Cô từ tốn hỏi anh.
_ Ân- Anh thật vui khi được đi ra ngoài cùng cô vì bình thường họ chỉ ở nhà và đi tới trường cùng nhau thôi!>♡<
_Thôi em đi ngủ đi để vết thương mau lành chị còn chút việc nên ngủ sau- Cô lạnh nhạt nói.
_ Ân- Giọng anh hơi buồn đáng nhẽ anh nghĩ tối nay có thể ngủ chung với cô ai ngờ cô phải làm việc.
Sau khi anh về phòng cô liền gọi điện cho thư kí của mình trong tập đoàn của Hàn Tuyết nguyên chủ để diệt tận gốc những tên tay sai bán thông tin của cong ty cho công ty của nam chủ.
_Thư kí Trần( Trần Lâm) tôi muốn anh đưa cho tôi hồ sơ của những người này và đưa đơn đuổi việc cho họ!- Giọng nói của cô lạnh đến nỗi khiến anh thư kí ở đầu dây bên kia không rét mà run cầm cập mà các cô hầu gái ở gần cũng dính không ích.
***Hết chương***
Hàn Tuyết(nữ phụ):17 tuổi, chủ tịch tập đoàn họ Hàn đứng trong top 10 các tập đoàn lớn nhất thế giới và trong hắc đạo đứng thứ 2( sau tập đoàn của nam chủ). Từ nhỏ bị cha mẹ bỏ rơi ở cùng em trai. Tự gầy dựng sự nghiệp. Học lực cũng thuộc hàng thiên tài.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.