Chương 30
Miny
30/08/2014
Cảnh tượng đang mơ hồ trước mắt nó, xung quanh nó u ám màu đen! Sự lạnh lẽo bao trùm không gian. Nơi này tựa hồ không đáy. Nó chạy cũng chỉ vô ích mà thôi. Đột nhiên ánh sáng bật mở mang đến thiên đường tuyệt đẹp trước mắt nó... Rất đẹp nơi này là nơi đẹp nhất nó từng tới. Một rừng đủ các loài hoa có con suối chảy rì rào cùng ánh nắng và cầu vồng lan tỏa.
"tiểu thiên thần" 1 giọng nói rất quen thuộc vang lên làm tim nó xao xuyến. Khóe môi bất giác nở nụ cười
"my angle" nó không nhìn mà ngắm bông hoa phù dung
"chị rất nhớ em đó" cô gái kia đã đứng sau lưng nó từ lúc nào
"ai kêu chị bỏ em đi" nó chơi đùa làn nước mát
"giận" cô gái đó phụng phịu
"hìhì, em cũng nhớ chị lắm Uyên Chi" nó quay lại nhìn môi nở nụ cười xinh xắn. Chi cũng cười rồi 2 người ôm lấy nhau
"sao chị lại ở đây" nó tò mò
"chị lúc nào chẳng ở đây? Ngay trong trái tim em" U.Chi tinh nghịch trả lời
"nhưng sao em lại ở đây" nó lại hỏi
"em ở đây với chị nha chúng ta sẽ cùng sống trong thiên đường" uyên chi mời gọi
"đồng nghĩa với việc em đã chết?" nó chua chát, thấy uyên chi gật đầu nó khẽ cười "chị à, không có gì tốt hơn được ở bên chị tại nơi tuyệt vời như thế này. Nhưng nếu em ích kỉ làm như vậy cả thế giới ngầm sẽ đổ máu. Em sinh ra ắt có chỗ dụng em. Em phải sống và em sẽ luôn sống. Em không chọn chị vì chị luôn trong tim em! Em yêu chị lắm và em cũng yêu người thân của mình"
"chị rất tự hào về em nhóc ạ! Dù muốn giữ em nhưng xem ra sứ mệnh em phải làm vẫn dài. Cảm ơn em vì đã chừa chỗ trống trong trái tim cho chị. Em hãy nhớ, kẻ thù lớn nhất của ta chính là ta. Đừng để trái tim mềm lòng mà thất bại, đừng để lí trí xúi dục mà lạc lối. Em hãy về đi!" uyên chi cười rạng rỡ
"em yêu chị" nó đã đi trở về với thực tại. Nhưng điều nó phải đối mặt là gì?
"tiểu thiên thần" 1 giọng nói rất quen thuộc vang lên làm tim nó xao xuyến. Khóe môi bất giác nở nụ cười
"my angle" nó không nhìn mà ngắm bông hoa phù dung
"chị rất nhớ em đó" cô gái kia đã đứng sau lưng nó từ lúc nào
"ai kêu chị bỏ em đi" nó chơi đùa làn nước mát
"giận" cô gái đó phụng phịu
"hìhì, em cũng nhớ chị lắm Uyên Chi" nó quay lại nhìn môi nở nụ cười xinh xắn. Chi cũng cười rồi 2 người ôm lấy nhau
"sao chị lại ở đây" nó tò mò
"chị lúc nào chẳng ở đây? Ngay trong trái tim em" U.Chi tinh nghịch trả lời
"nhưng sao em lại ở đây" nó lại hỏi
"em ở đây với chị nha chúng ta sẽ cùng sống trong thiên đường" uyên chi mời gọi
"đồng nghĩa với việc em đã chết?" nó chua chát, thấy uyên chi gật đầu nó khẽ cười "chị à, không có gì tốt hơn được ở bên chị tại nơi tuyệt vời như thế này. Nhưng nếu em ích kỉ làm như vậy cả thế giới ngầm sẽ đổ máu. Em sinh ra ắt có chỗ dụng em. Em phải sống và em sẽ luôn sống. Em không chọn chị vì chị luôn trong tim em! Em yêu chị lắm và em cũng yêu người thân của mình"
"chị rất tự hào về em nhóc ạ! Dù muốn giữ em nhưng xem ra sứ mệnh em phải làm vẫn dài. Cảm ơn em vì đã chừa chỗ trống trong trái tim cho chị. Em hãy nhớ, kẻ thù lớn nhất của ta chính là ta. Đừng để trái tim mềm lòng mà thất bại, đừng để lí trí xúi dục mà lạc lối. Em hãy về đi!" uyên chi cười rạng rỡ
"em yêu chị" nó đã đi trở về với thực tại. Nhưng điều nó phải đối mặt là gì?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.