Chương 41
Thảo Nê Công
01/12/2015
Sáng sớm, Thẩm Doanh đứng trước cửa công ty, nhìn nam nhân nghiêm cẩn lãnh mạc đang đi về phía mình, trong lòng có chút thất vọng.
Khi còn trẻ cô đã kén chọn quá, bao nhiêu nhiệt tình đều giành hết cho công việc, đến khi chú ý đến tình cảm thì đã ngoài ba mươi, nam nhân trẻ tuổi xuất sắc đã không còn để ý tới cô nữa rồi.
Nhiều năm làm việc xuất sắc, ở một công ty nổi tiếng, nhưng vẫn độc thân. Đôi khi cô cũng nghĩ là sẽ tìm một người nào đó coi như là tốt, miễn cưỡng trải qua nửa đời còn lại cũng được.
Đáng tiếc là cho đến bây giờ, việc tình cảm của cô vẫn là giậm chân tại chỗ.
Nam nhân trung tuổi trước mắt này không hề có nửa điểm hứng thú với cô, qua hai lần ăn cơm, phản ứng đờ đẫn của người ta cũng khiến cô không còn cảm xúc nữa.
Nhưng mà nói cho cùng, chính mình vẫn thích một nam nhân có tình thú một chút, người như Tô Mạch Ngôn, làm bạn bè e rằng cũng khó.
Nghĩ như vậy, Tô Mạch Ngôn đã đứng trước mặt cô, hơi vuốt cằm: “Sớm.”
Thẩm Doanh cũng cười cười: “Sớm, trưởng phòng.”
Hai người một trước một sau bước vào thang máy, xung quanh đã có không ít người nhìn lén.
Một si nam, một oán nữ (Một người đàn ông gàn dở với một cô gái kén cá chọn canh) nổi tiếng của tập đoàn Danh Thần, nếu thật sự lại là một đôi, phỏng chừng công ty lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt công tác cứu hỏa – để ngừa Thiên Lôi đánh.
Rảo bước tiến vào thang máy, người bên trong như kiểu nhìn thấy gián, tự động lùi về sau, lấy Tô Mạch Ngôn làm tâm, xung quanh có một lớp khí độc băng lãnh không ai dám xâm nhập.
Thẩm Doanh liếc nhìn nét mặt hắn, nhịn không được len lén thở dài trong lòng, gương mặt của người này thực sự rất đẹp, chính là không bao giờ cười. Giờ hai người cũng có thể coi là bán bằng hữu rồi, nên cô hỏi: “Sắc mặt anh không tốt lắm, hôm nay đầu còn choáng không?”
Tối hôm qua hai người cùng nhau ăn tối xong, kết quả là khi tản bộ Tô Mạch Ngôn xuýt chút nữa thì té xỉu, khiến cho cô bị dọa không nhẹ.
“Hoàn hảo.” – Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói, đáy lòng không khỏi có chút kì quái.
Nói là huyết áp thấp, nhưng mà thường xuyên có cảm giác choáng váng, quả thật là không thích hợp.
Hơn nữa, buổi sáng…… Ừ lúc đó, cái kia……. Cũng có chút đau -_-|||
Nếu là trước đó vài ngày cũng chỉ thế rồi thôi, nhưng mà nơi bị Tiêu Thế đi vào, sưng đỏ suốt một tuần, nhưng gần đây, nới đó đều là cô đơn một mình…………
Tô Mạch Ngôn nghiêm mặt đi vào văn phòng, kéo hạ cửa chớp, đèn cũng không bật, nhanh chóng bật máy tính, cả căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ phía màn hình máy tính phát ra.
Đầu choáng váng, đi ngoài ra máu.
Rõ ràng chỉ là mấy thứ bệnh vặt vãnh mà thôi, nhưng càng nhìn những dòng chữ trên máy, ánh mắt Tô Mạch Ngôn chớp chớp, sắc mặt dần tái nhợt.
Cuối cùng là ngồi yên trên ghế da, không có động tĩnh gì.
Đến giữa trưa Tiêu Thế cũng không thấy Tô Mạch Ngôn đến ăn cơm.
Nhìn mấy khay thức ăn được mình bảo vệ kĩ, không khỏi có chút không yên.
Chẳng lẽ đã bị phát hiện (Phát hiện bác Ngôn là gay đó)?
Hay là do biện pháp quá mạnh mẽ kiểu như nuôi lợn làm cho người ta phản kháng?
Hoặc là, hắn, hắn cũng như những người có người yêu khác, đưa bạn gái ra ngoài ăn cơm?
…….
Cái dự đoán cuối cùng làm cho người ta không thể vui lên nổi.
Tô Mạch Ngôn không có ở đây, y có che mặt hay không cũng không quan trọng, dù sao công việc cũng đã được hòm hòm, y tiện tay cản một đồng chí đang tìm cá trong tủ kính, quẳng thìa cho cậu ta: “Tôi có việc đi trước.”
Từ khi có y, mọi người trong nhà ăn cũng ít phải làm việc, nhất thời mọi người đều kinh ngạc.
Tiêu Thế mặc kệ mọi người, nhanh chóng đến phòng thay quần áo, nhanh chóng lao ra ngoài, mục tiêu là nhà của Tô Mạch Ngôn.
Đến khu Thanh Phong, thì đã hai giờ.
Tiêu Thế nghĩ đồng chí Tô Mạch Ngôn mù tịt gia sự kia chắc chắn sẽ không biết làm đồ ăn cho bản thân, cho nên khi đi ngang qua chợ rau, tiện thể mua một chút rau và hoa quả tươi, lại nhìn thấy có một hộ nông gia mang gà đi bán, liền mua một con gà trống béo nhất.
Bổ thân thể, bổ thân thể.
Tiêu Thế nghĩ, Tô Mạch Ngôn dáng người cao, nay lại gầy đến nỗi không có khả năng chống đỡ nổi bộ khung xương kia, vì thế rất cần bồi bổ.
Kết quả làm cho y thất vọng, Tô Mạch Ngôn không có nhà.
Y đứng ở trước cửa bấm chuông liên tục, còn ghé tai vào cửa nghe động tĩnh bên trong, khiến cho hàng xóm nhìn y như kiểu nhìn thấy quái thú.
Thậm chí hộ gia đình trên lầu kia đã tính gọi điện báo nguy.
Tiêu Thế chán nản sờ mặt mình, thế nào cũng không giống người xấu chứ?
Cuối cùng chán nản dựa vào cánh cửa, đợi gần một giờ, y bất đắc dĩ nhận ra sự thật – Tô Mạch Ngôn không có nhà.
Nhưng mà, không phải là y ốm sao? Chả lẽ còn đi làm?
Hắn cũng không phải là người nói dối.
Mang theo một con gà trống cùng với một túi hoa quả rau dưa, Tiêu Thế ủ rũ đi vào bệnh viện.
Chú Trần đẩy xe lăn đưa mẹ Tiêu đi phơi nắng trong hoa viên, đang ngồi dưới giàn hoa tử đằng, hai người tựa vào nhau, từ xa nhìn lại, thực sự là cảm giác hạnh phúc của người già.
Nhưng có ai hiểu được chua xót trong lòng chứ?
Từ xa, chú Trần đã nhìn thấy Tiêu Thế hùng dũng hiên ngang xách gà đi đến, nhíu mày: “Làm gì thế?”
Con gà hai chân bị buộc chặt, vươn cổ lên: “Cô cô cô cô cô……..”
Tiêu Thế ngồi trên ghế đá, tiện tay hái một cành cây, vần vò trong tay: “Cháu qua chợ thấy có người bán, định tối hầm canh cho hai người.”
Con gà trống bị y giữ chặt, không cam lòng ngọ nguậy cánh.
Mẹ Tiêu nhìn sắc mặt con trai, ôn nhu hỏi: “Có tâm sự sao con?”
Ngón tay Tiêu Thế kìm lại, vứt cành cây đi, làm như không có gì cười: “Không có đâu mẹ.”
Chú Trần nhìn y một hồi, mới hỏi: “Đúng rồi, bố vợ cậu gần đây thế nào?”
“A?” – Nhắc đến Tô Mạch Ngôn, Tiêu Thế không được tự nhiên, ấp úng nói – “….. Gần đây bận quá, cho nên cũng chưa gặp mặt…..”
“Vẫn nên tới thăm đi.”
Tiêu Thế kinh ngạc nhìn chú Trần.
Ngày thường đều thờ ơ với y, sao hôm nay đột nhiên lại nhắc đến Tô Mạch Ngôn.
Chú Trần nhìn mẹ Tiêu, thấy một tia lo lắng ảm đạm nơi đáy mắt, giận dữ nói: “Tôi vừa thấy ông ấy một mình đến bệnh viện kiểm tra……. Bên Hậu môn – Trực tràng, tôi quen bác sĩ bên đó…….”
Ở bệnh viện lâu như vậy, hơn nửa nhân viên đều quen thuộc, có thể không nhận thức sao?
Tiêu Thế muốn cười, nhưng lại không cười nổi, đáy lòng bắt đầu bất an.
Chú Trần nhìn nụ cười cứng nhắc trên môi y, giọng khàn khàn nói: “Là kiểm tra tế bào ung thư.”
………
Ngón tay buông lỏng, con gà rơi trên mặt đất, cô cô cô cô định chạy trốn, lông gà tung bay.
Tô Mạch Ngôn về đến nhà, ngón tay cầm chìa khóa cũng run rẩy.
Mấy hàng xóm liên tục báo với hắn, có một thanh niên cao lớn anh tuấn giống như kiểu trộm cứ lượn qua lượn lại ở cửa nhà hắn, nhìn qua thì có thể biết là loại đầu trộm đuôi cướp, nhưng mà hắn không nghe được gì.
Trong đầu hắn lúc này, chỉ có mấy chữ, kiểm tra thế bào ung thư.
Thực ra bác sỹ không có nói rõ ràng, nhưng nội soi dạ dày không có vấn đề, như vậy cũng có thể là trực tràng có vấn đề, hoặc trĩ…… nhưng mà sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, cuối cùng thì trắng bệch như tờ giấy.
Sống cả đời người, thất bại cả đời, cũng chưa có được điều mà làm mình thỏa mãn, con gái vẫn chưa tốt nghiệp, vậy mà hắn sẽ chết sao?
Hắn còn rất nhiều điều chưa làm.
Không có người yêu, con gái không ở bên, với tình hình này, khi chết, một mình một nhà, có lẽ thi thể có hư thối hay biến thành xương khô cũng không ai biết.
Rất thê thảm.
Tô Mạch Ngôn nằm vật xuống thảm ở phòng khách, lăn qua lăn lại.
Kết quả kiểm tra vài ngày nữa mới có, nhưng mà hắn chết chắc rồi.
Đã có tuổi, cho dù không chết bây giờ, thì sau này cũng sẽ chết.
Bây giờ đô thị hóa phát triển mạnh, ô nhiễm nhiều, càng ngày càng có nhiều người bị ung thư.
Xong rồi, xong rồi…………..
Tô Mạch Ngôn lăn lộn đủ, đứng lên, bắt đầu đập đầu vào tường.
A a. muốn chết, muốn chết…… Rầm!
Hỗn đản. mình còn rất nhiều điều chưa làm…….. Rầm!
Nhưng cũng may, mình còn chưa có cùng người trong lòng làm, làm…… Rầm!
Va chạm đột nhiên dừng lại.
Tô Mạch Ngôn ngẩn người nhìn bức tường trắng, trước mắt hiện ra gương mặt anh tuấn của người kia.
Mũi thẳng, đôi môi quyến rũ luôn tạo thành một đường cong mê người, đôi mắt đen sâu thẳm, tràn đầy ôn nhu……
Rung động giống như đang nấu cháo, chỉ một chút không chú ý, liền bị trào ra.
Muốn gặp y……
Tô Mạch Ngôn vẫn duy trì trạng thái mặt không thay đổi, xoay người lấy di động.
Muốn cùng y ở cùng một chỗ……..
Ấn gọi số điện thoại quen thuộc, ngón tay có một giây do dư, nhưng vẫn quyết đoán bấm xuống.
Tút…..Tút….Tút….
Muốn làm cho trong mắt y chỉ có một mình hắn mà thôi……..
Đầu kia có người nhấc máy.
Tiếng nói trầm ấm của thanh niên truyền tới: “Mạch Ngôn?”
Đầu đột nhiên có một tiếng nổ mạnh.
Tô Mạch Ngôn nuốt nước miếng, mím môi, đờ đẫn nói: “Hiện tại cậu ở đâu?”
“Hả?” – Thanh niên run sợ một chút, đột nhiên dồn dập nói – “Mạch Ngôn, hiện tại thân thể ngài thế nào……….”
“Hiện tại cậu đang ở đâu?” – Ngữ khí hắn tăng thêm một chút.
Thanh niên im lặng một giây, chậm rãi nói: “…… Ở nhà.”
Tô Mạch Ngôn nhanh chóng đứng dậy, lấy áo khoác, vừa đi giầy vừa nói: “Tôi lập tức qua.”
“Hả? Này này, Mạch Ngôn, ngài rốt cuộc thế nào? Bệnh viện……”
Không đợi Tiêu Thế nói xong, Tô Mạch Ngôn đã cúp điện thoại.
Da mặt? Tự tôn? Đã sắp chết rồi còn để ý mấy thứ đó làm gì?
Đến tìm y thôi!
Hiện tại cả đầu hắn đều là ý nghĩ làm thế nào để bắt người trì độn kia lên giường!
Dù sao cũng phải chết -_-|||
Tô Mạch Ngôn nhấn ga, ngón tay vô thức gõ gõ lên tay lái.
Giấu diếm cái gì? Che giấu cái gì? Thầm mến cái gì……..
Hết thảy đều không còn ý nghĩa, hắn muốn làm việc có ý nghĩa nhất trong cuộc đời mình!
Phải nhân cơ hôi mình còn sống, còn khỏe mạnh để âu yếm y! Dâm loạn y! Cường.Bạo.Y!
Đáy mắt Tô Mạch Ngôn ánh lên một tia quyết tuyệt = =+
Đúng thế!
Cường. Bạo. Y!
Nửa giờ sau, Tiêu Thế đứng dại ra trước cửa nhà mình, nhìn Tô Mạch Ngôn chống gối thở hổn hển, không nói gì.
Tóc đen hỗn loạn, hai má đỏ ửng, ánh mắt kiên định.
Tiêu Thế kinh ngạc: “Mạch, Mạch Ngôn? Xảy ra chuyện gì?”
Tô Mạch Ngôn bình ổn nhịp thở, đứng thẳng lên đi vào nhà, áo khoác cởi ra vứt luôn lên sô pha, quay đầu lại, đôi mắt đen nhìn thẳng vào y, bình tĩnh nói: “Chịu trách nhiệm đi!”
Tiêu Thế ngây người: “…… Sao cơ?”
Nóng, nóng, rất nóng…….
Tô Mạch Ngôn cởi hai cúc áo sơ mi, nhìn y, nghiêm túc lặp lại: “Tôi tới tìm cậu chịu trách nhiệm.”
Khi còn trẻ cô đã kén chọn quá, bao nhiêu nhiệt tình đều giành hết cho công việc, đến khi chú ý đến tình cảm thì đã ngoài ba mươi, nam nhân trẻ tuổi xuất sắc đã không còn để ý tới cô nữa rồi.
Nhiều năm làm việc xuất sắc, ở một công ty nổi tiếng, nhưng vẫn độc thân. Đôi khi cô cũng nghĩ là sẽ tìm một người nào đó coi như là tốt, miễn cưỡng trải qua nửa đời còn lại cũng được.
Đáng tiếc là cho đến bây giờ, việc tình cảm của cô vẫn là giậm chân tại chỗ.
Nam nhân trung tuổi trước mắt này không hề có nửa điểm hứng thú với cô, qua hai lần ăn cơm, phản ứng đờ đẫn của người ta cũng khiến cô không còn cảm xúc nữa.
Nhưng mà nói cho cùng, chính mình vẫn thích một nam nhân có tình thú một chút, người như Tô Mạch Ngôn, làm bạn bè e rằng cũng khó.
Nghĩ như vậy, Tô Mạch Ngôn đã đứng trước mặt cô, hơi vuốt cằm: “Sớm.”
Thẩm Doanh cũng cười cười: “Sớm, trưởng phòng.”
Hai người một trước một sau bước vào thang máy, xung quanh đã có không ít người nhìn lén.
Một si nam, một oán nữ (Một người đàn ông gàn dở với một cô gái kén cá chọn canh) nổi tiếng của tập đoàn Danh Thần, nếu thật sự lại là một đôi, phỏng chừng công ty lúc nào cũng phải chuẩn bị tốt công tác cứu hỏa – để ngừa Thiên Lôi đánh.
Rảo bước tiến vào thang máy, người bên trong như kiểu nhìn thấy gián, tự động lùi về sau, lấy Tô Mạch Ngôn làm tâm, xung quanh có một lớp khí độc băng lãnh không ai dám xâm nhập.
Thẩm Doanh liếc nhìn nét mặt hắn, nhịn không được len lén thở dài trong lòng, gương mặt của người này thực sự rất đẹp, chính là không bao giờ cười. Giờ hai người cũng có thể coi là bán bằng hữu rồi, nên cô hỏi: “Sắc mặt anh không tốt lắm, hôm nay đầu còn choáng không?”
Tối hôm qua hai người cùng nhau ăn tối xong, kết quả là khi tản bộ Tô Mạch Ngôn xuýt chút nữa thì té xỉu, khiến cho cô bị dọa không nhẹ.
“Hoàn hảo.” – Tô Mạch Ngôn thản nhiên nói, đáy lòng không khỏi có chút kì quái.
Nói là huyết áp thấp, nhưng mà thường xuyên có cảm giác choáng váng, quả thật là không thích hợp.
Hơn nữa, buổi sáng…… Ừ lúc đó, cái kia……. Cũng có chút đau -_-|||
Nếu là trước đó vài ngày cũng chỉ thế rồi thôi, nhưng mà nơi bị Tiêu Thế đi vào, sưng đỏ suốt một tuần, nhưng gần đây, nới đó đều là cô đơn một mình…………
Tô Mạch Ngôn nghiêm mặt đi vào văn phòng, kéo hạ cửa chớp, đèn cũng không bật, nhanh chóng bật máy tính, cả căn phòng tối đen, chỉ có ánh sáng lờ mờ từ phía màn hình máy tính phát ra.
Đầu choáng váng, đi ngoài ra máu.
Rõ ràng chỉ là mấy thứ bệnh vặt vãnh mà thôi, nhưng càng nhìn những dòng chữ trên máy, ánh mắt Tô Mạch Ngôn chớp chớp, sắc mặt dần tái nhợt.
Cuối cùng là ngồi yên trên ghế da, không có động tĩnh gì.
Đến giữa trưa Tiêu Thế cũng không thấy Tô Mạch Ngôn đến ăn cơm.
Nhìn mấy khay thức ăn được mình bảo vệ kĩ, không khỏi có chút không yên.
Chẳng lẽ đã bị phát hiện (Phát hiện bác Ngôn là gay đó)?
Hay là do biện pháp quá mạnh mẽ kiểu như nuôi lợn làm cho người ta phản kháng?
Hoặc là, hắn, hắn cũng như những người có người yêu khác, đưa bạn gái ra ngoài ăn cơm?
…….
Cái dự đoán cuối cùng làm cho người ta không thể vui lên nổi.
Tô Mạch Ngôn không có ở đây, y có che mặt hay không cũng không quan trọng, dù sao công việc cũng đã được hòm hòm, y tiện tay cản một đồng chí đang tìm cá trong tủ kính, quẳng thìa cho cậu ta: “Tôi có việc đi trước.”
Từ khi có y, mọi người trong nhà ăn cũng ít phải làm việc, nhất thời mọi người đều kinh ngạc.
Tiêu Thế mặc kệ mọi người, nhanh chóng đến phòng thay quần áo, nhanh chóng lao ra ngoài, mục tiêu là nhà của Tô Mạch Ngôn.
Đến khu Thanh Phong, thì đã hai giờ.
Tiêu Thế nghĩ đồng chí Tô Mạch Ngôn mù tịt gia sự kia chắc chắn sẽ không biết làm đồ ăn cho bản thân, cho nên khi đi ngang qua chợ rau, tiện thể mua một chút rau và hoa quả tươi, lại nhìn thấy có một hộ nông gia mang gà đi bán, liền mua một con gà trống béo nhất.
Bổ thân thể, bổ thân thể.
Tiêu Thế nghĩ, Tô Mạch Ngôn dáng người cao, nay lại gầy đến nỗi không có khả năng chống đỡ nổi bộ khung xương kia, vì thế rất cần bồi bổ.
Kết quả làm cho y thất vọng, Tô Mạch Ngôn không có nhà.
Y đứng ở trước cửa bấm chuông liên tục, còn ghé tai vào cửa nghe động tĩnh bên trong, khiến cho hàng xóm nhìn y như kiểu nhìn thấy quái thú.
Thậm chí hộ gia đình trên lầu kia đã tính gọi điện báo nguy.
Tiêu Thế chán nản sờ mặt mình, thế nào cũng không giống người xấu chứ?
Cuối cùng chán nản dựa vào cánh cửa, đợi gần một giờ, y bất đắc dĩ nhận ra sự thật – Tô Mạch Ngôn không có nhà.
Nhưng mà, không phải là y ốm sao? Chả lẽ còn đi làm?
Hắn cũng không phải là người nói dối.
Mang theo một con gà trống cùng với một túi hoa quả rau dưa, Tiêu Thế ủ rũ đi vào bệnh viện.
Chú Trần đẩy xe lăn đưa mẹ Tiêu đi phơi nắng trong hoa viên, đang ngồi dưới giàn hoa tử đằng, hai người tựa vào nhau, từ xa nhìn lại, thực sự là cảm giác hạnh phúc của người già.
Nhưng có ai hiểu được chua xót trong lòng chứ?
Từ xa, chú Trần đã nhìn thấy Tiêu Thế hùng dũng hiên ngang xách gà đi đến, nhíu mày: “Làm gì thế?”
Con gà hai chân bị buộc chặt, vươn cổ lên: “Cô cô cô cô cô……..”
Tiêu Thế ngồi trên ghế đá, tiện tay hái một cành cây, vần vò trong tay: “Cháu qua chợ thấy có người bán, định tối hầm canh cho hai người.”
Con gà trống bị y giữ chặt, không cam lòng ngọ nguậy cánh.
Mẹ Tiêu nhìn sắc mặt con trai, ôn nhu hỏi: “Có tâm sự sao con?”
Ngón tay Tiêu Thế kìm lại, vứt cành cây đi, làm như không có gì cười: “Không có đâu mẹ.”
Chú Trần nhìn y một hồi, mới hỏi: “Đúng rồi, bố vợ cậu gần đây thế nào?”
“A?” – Nhắc đến Tô Mạch Ngôn, Tiêu Thế không được tự nhiên, ấp úng nói – “….. Gần đây bận quá, cho nên cũng chưa gặp mặt…..”
“Vẫn nên tới thăm đi.”
Tiêu Thế kinh ngạc nhìn chú Trần.
Ngày thường đều thờ ơ với y, sao hôm nay đột nhiên lại nhắc đến Tô Mạch Ngôn.
Chú Trần nhìn mẹ Tiêu, thấy một tia lo lắng ảm đạm nơi đáy mắt, giận dữ nói: “Tôi vừa thấy ông ấy một mình đến bệnh viện kiểm tra……. Bên Hậu môn – Trực tràng, tôi quen bác sĩ bên đó…….”
Ở bệnh viện lâu như vậy, hơn nửa nhân viên đều quen thuộc, có thể không nhận thức sao?
Tiêu Thế muốn cười, nhưng lại không cười nổi, đáy lòng bắt đầu bất an.
Chú Trần nhìn nụ cười cứng nhắc trên môi y, giọng khàn khàn nói: “Là kiểm tra tế bào ung thư.”
………
Ngón tay buông lỏng, con gà rơi trên mặt đất, cô cô cô cô định chạy trốn, lông gà tung bay.
Tô Mạch Ngôn về đến nhà, ngón tay cầm chìa khóa cũng run rẩy.
Mấy hàng xóm liên tục báo với hắn, có một thanh niên cao lớn anh tuấn giống như kiểu trộm cứ lượn qua lượn lại ở cửa nhà hắn, nhìn qua thì có thể biết là loại đầu trộm đuôi cướp, nhưng mà hắn không nghe được gì.
Trong đầu hắn lúc này, chỉ có mấy chữ, kiểm tra thế bào ung thư.
Thực ra bác sỹ không có nói rõ ràng, nhưng nội soi dạ dày không có vấn đề, như vậy cũng có thể là trực tràng có vấn đề, hoặc trĩ…… nhưng mà sắc mặt hắn càng ngày càng tái nhợt, cuối cùng thì trắng bệch như tờ giấy.
Sống cả đời người, thất bại cả đời, cũng chưa có được điều mà làm mình thỏa mãn, con gái vẫn chưa tốt nghiệp, vậy mà hắn sẽ chết sao?
Hắn còn rất nhiều điều chưa làm.
Không có người yêu, con gái không ở bên, với tình hình này, khi chết, một mình một nhà, có lẽ thi thể có hư thối hay biến thành xương khô cũng không ai biết.
Rất thê thảm.
Tô Mạch Ngôn nằm vật xuống thảm ở phòng khách, lăn qua lăn lại.
Kết quả kiểm tra vài ngày nữa mới có, nhưng mà hắn chết chắc rồi.
Đã có tuổi, cho dù không chết bây giờ, thì sau này cũng sẽ chết.
Bây giờ đô thị hóa phát triển mạnh, ô nhiễm nhiều, càng ngày càng có nhiều người bị ung thư.
Xong rồi, xong rồi…………..
Tô Mạch Ngôn lăn lộn đủ, đứng lên, bắt đầu đập đầu vào tường.
A a. muốn chết, muốn chết…… Rầm!
Hỗn đản. mình còn rất nhiều điều chưa làm…….. Rầm!
Nhưng cũng may, mình còn chưa có cùng người trong lòng làm, làm…… Rầm!
Va chạm đột nhiên dừng lại.
Tô Mạch Ngôn ngẩn người nhìn bức tường trắng, trước mắt hiện ra gương mặt anh tuấn của người kia.
Mũi thẳng, đôi môi quyến rũ luôn tạo thành một đường cong mê người, đôi mắt đen sâu thẳm, tràn đầy ôn nhu……
Rung động giống như đang nấu cháo, chỉ một chút không chú ý, liền bị trào ra.
Muốn gặp y……
Tô Mạch Ngôn vẫn duy trì trạng thái mặt không thay đổi, xoay người lấy di động.
Muốn cùng y ở cùng một chỗ……..
Ấn gọi số điện thoại quen thuộc, ngón tay có một giây do dư, nhưng vẫn quyết đoán bấm xuống.
Tút…..Tút….Tút….
Muốn làm cho trong mắt y chỉ có một mình hắn mà thôi……..
Đầu kia có người nhấc máy.
Tiếng nói trầm ấm của thanh niên truyền tới: “Mạch Ngôn?”
Đầu đột nhiên có một tiếng nổ mạnh.
Tô Mạch Ngôn nuốt nước miếng, mím môi, đờ đẫn nói: “Hiện tại cậu ở đâu?”
“Hả?” – Thanh niên run sợ một chút, đột nhiên dồn dập nói – “Mạch Ngôn, hiện tại thân thể ngài thế nào……….”
“Hiện tại cậu đang ở đâu?” – Ngữ khí hắn tăng thêm một chút.
Thanh niên im lặng một giây, chậm rãi nói: “…… Ở nhà.”
Tô Mạch Ngôn nhanh chóng đứng dậy, lấy áo khoác, vừa đi giầy vừa nói: “Tôi lập tức qua.”
“Hả? Này này, Mạch Ngôn, ngài rốt cuộc thế nào? Bệnh viện……”
Không đợi Tiêu Thế nói xong, Tô Mạch Ngôn đã cúp điện thoại.
Da mặt? Tự tôn? Đã sắp chết rồi còn để ý mấy thứ đó làm gì?
Đến tìm y thôi!
Hiện tại cả đầu hắn đều là ý nghĩ làm thế nào để bắt người trì độn kia lên giường!
Dù sao cũng phải chết -_-|||
Tô Mạch Ngôn nhấn ga, ngón tay vô thức gõ gõ lên tay lái.
Giấu diếm cái gì? Che giấu cái gì? Thầm mến cái gì……..
Hết thảy đều không còn ý nghĩa, hắn muốn làm việc có ý nghĩa nhất trong cuộc đời mình!
Phải nhân cơ hôi mình còn sống, còn khỏe mạnh để âu yếm y! Dâm loạn y! Cường.Bạo.Y!
Đáy mắt Tô Mạch Ngôn ánh lên một tia quyết tuyệt = =+
Đúng thế!
Cường. Bạo. Y!
Nửa giờ sau, Tiêu Thế đứng dại ra trước cửa nhà mình, nhìn Tô Mạch Ngôn chống gối thở hổn hển, không nói gì.
Tóc đen hỗn loạn, hai má đỏ ửng, ánh mắt kiên định.
Tiêu Thế kinh ngạc: “Mạch, Mạch Ngôn? Xảy ra chuyện gì?”
Tô Mạch Ngôn bình ổn nhịp thở, đứng thẳng lên đi vào nhà, áo khoác cởi ra vứt luôn lên sô pha, quay đầu lại, đôi mắt đen nhìn thẳng vào y, bình tĩnh nói: “Chịu trách nhiệm đi!”
Tiêu Thế ngây người: “…… Sao cơ?”
Nóng, nóng, rất nóng…….
Tô Mạch Ngôn cởi hai cúc áo sơ mi, nhìn y, nghiêm túc lặp lại: “Tôi tới tìm cậu chịu trách nhiệm.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.