Quyển 5 - Chương 7: Chương 07 phần 1
Rachel Vincent
11/11/2016
Chương 7
Trong bóng tối, tôi chớp chớp mắt để xua tan sự bối rối đang bao trùm lấy tôi như một tấm chăn phủ trên đầu tôi. Tại sao tôi lại tỉnh giấc thế này? Và khi nghe thấy tiếng gầm gừ của Styx, ngay lập tức tôi hiểu ra hai điều: Tôi đang ở trong phòng, và tôi không chỉ có một mình.
Tôi ngồi dậy, tim đập thình thịch, mạch máu trong người chảy rần rật. Ánh đèn bên ngoài hành lang rọi vào phòng tạo thành một vệt sáng yếu ớt phía cuối giường, trong khi phần còn lại của căn phòng vẫn đang chìm trong bóng tối. Styx nằm cuộn tròn ở cuối giường trông như đang ngủ, ngoại trừ cái đầu ngẩng cao, đôi mắt đen sáng ngời và hàm răng nhọn hoắt đang nhe ra gầm gừ cảnh báo.
Lão Avari. Cô Harmony nói Styx sẽ tỉnh dậy nếu có tà ma nào đó đang lảng vảng gần tôi, dù là ở bên Cõi Âm hay ở thế giới loài người. Và kể từ khi biết mình là một bean sidhe hồi sáu tháng trước, tôi đã chọc giận hai tà ma - Belphagore và Invidia - nhưng kẻ dám làm mấy chuyện này chỉ có thể là lão Avari.
Thật chẳng dễ chịu gì khi biết lão ta đang quanh quẩn trong nhà tôi ở bên Cõi Âm - trong hình dạng một cánh đồng lúa mỳ hình răng cưa - và hiện chẳng có gì ngăn cách chúng tôi, ngoại trừ cái rào chắn giữa hai thế giới. Không lẽ lão ta lại định nhập vào người tôi lần nữa? Avari không thể nhập vào tôi chừng nào tôi vẫn đang tỉnh táo, đó là lý do tại sao vai trò của Styx - canh gác và báo động - lại quan trọng đến như vậy. Và đấy cũng là lý do tại sao bố dặn tôi phải đánh thức bố ngay khi nghe thấy Styx gầm gừ trong giấc ngủ.
Tôi lồm cồm bò dậy khỏi chăn, không quên cúi xuống vuốt ve Styx khen ngợi trước khi bước xuống giường.
“Chà chà, xem ai lớn nhanh thế này rồi.”
Tôi nhảy dụng lên trước giọng nói lạ hoắc, hốt hoảng với tay bật đèn ngủ. Không phải là lão Avari. Không thể nào - trừ phi lào ta nhập vào ai đó và lẻn vào phòng tôi.
Tiêu rồi! Tiêu rồi! Tĩêu rồi! cả căn phòng bừng sáng, làm mắt tôi cay xè mất một lức mới nhìn lại được bình thương. Nhưng nó không những không đem lại câu trả lời cho tôi, mà chỉ càng khiến tôi đặt nhiều câu hỏi hơn.
Một người đàn ông đang ngồi chễm chệ trên bàn học của tôi, hai tay khoanh lại trước ngực, lặng lẽ quan sát tôi, đôi mắt đen sáng bừng lên đầy háo hức và thích thú, như thể đã chờ đợi phản ứng này của tôi từ trước. Nhưng tôi chưa từng gặp người này bao giờ - nếu đã gặp hẳn tôi sẽ phải nhớ bởi đây không phải là một khuôn mặt dễ quên. Trẻ trung và năng động, với một cái cằm khỏe khoắn và vầng trán rộng. Ai gặp một người như thế này cũng sẽ phải quay ra nhìn, kể cả tôi. Nhưng sao lại là trong phòng tôi, vào lúc nửa đêm...?
“Đi đi!” Tôi trượt xuống đầu bên kia của giường và nhặt vội lấy cái gậy bóng chày - của anh Nash để lại - dưới gầm giường. Tôi chẳng còn lạ gì với những chuyến viếng thăm đột ngột lúc nửa đêm thế này.
“Cô thậm chí có biết tôi là ai không?”
“Không biết, và cũng không quan tâm.” - Những vị khách không mời chẳng bao giờ mang lại tin tức gì tốt lành hết - “Đi ngay, nếu không tôi sẽ gọi bố tôi đấy!”
Kẻ lạ mặt bình thản ngồi xuống ghế. “Bố cô thế nào rồi?” Hắn hỏi, mắt vẫn không rời mắt tôi, như thể muốn đọc thấu suy nghĩ của tôi hơn là nghe tôi nói - “Tôi chưa gặp lại ông ấy bao lâu rồi ý nhỉ? Mười ba năm?”
Không, không, không... Tôi lắc đầu quầy quậy nhưng không sao xua tan nổi nỗi sợ hãi vừa ập tới trong mình. “Thane?” Tôi thì thào hỏi, toàn thân đột nhiên như muốn đóng băng.
Hắn ta đã đến sớm.
“Không thể thế được, vẫn chưa đến lúc mà.” Tôi liếc mắt nhìn ra ngoài hành lang định gào ầm lên gọi bố - nhưng sực nhớ ra điều anh Tod đã nói. Nếu bố tôi cản trở Thane, hắn ta sẽ giết chết bố. Và mặc dù đó sẽ là bằng chứng để đuổi việc Thane, nhưng bố tôi sẽ vẫn phải chết.
Thay vì hét ầm lên, tôi từ từ lùi xa khỏi giường, tay nắm chặt lấy cái gậy bóng chày. Tôi có thể tự xử lý vụ này. “Tôi vẫn còn bốn ngày, và ông sẽ không thể...”
“Bình tĩnh đi.” - Thane mỉm cười, và tôi có thể nhìn thấy sự phấn khích đang hiện rõ trên khuôn mặt điển trai của hắn ta - “Tôi chỉ nghĩ là chúng ta nên chào hỏi chính thức nhau một câu, bởi vì hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy sẽ là tôi, chứ không phải ai khác.”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung vào sự thật là hắn không phải đến để giết tôi - chưa phải hôm nay - chứ không phải lý do tại sao hắn có mặt ở đây, lúc này. “Ông lúc nào cũng hiện ra sớm để ám ảnh nạn nhân của mình như thế à?”
“Cô đâu phải là nạn nhân, cô là một nhiệm vụ.” - Thane nói, nhìn tôi thản nhiên trèo lại lên giường, cây gậy bóng chày để sát bên cạnh. Như thể không hề bị hắn ta làm cho hoảng sợ hay quá sốc - “Cô lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh như thế này mỗi khi có thần chết hiện ra trong phòng à?”
Không được thể hiện ra nỗi sợ hãi!
Tôi nhún vai và khoanh hai chân lại, thấy mừng vì ban tối đã không mặc váy đi ngủ. “Cứ coi như là tôi quen với nhiều loại người đi.”
“Tất nhiên rồi. Vì cô là một bean sidhe mà, đúng không?” - Gã thần chết gật gù ra chiều hiểu biết - “Và điều đó khiến tôi trở thành một thần chết vô cùng may mắn. Các thần chết bình thường cả đời cũng không bao giờ có cơ hội gặp được một linh hồn không - phải - là-con - người, vậy mà tôi lại được lấy đi linh hồn của cô những hai lần. Thử hỏi còn gì tuyệt vời hơn...” - Thane kéo ghế ra sát cạnh giường, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mắt tôi “Ngoại trừ việc lấy đi linh hồn của mẹ cô.”
Tay tôi vung lên trước cả khi não tôi bắt kịp với hành động của mình. Và một giây sau, lòng bàn tay tôi bỏng rát, năm đầu ngón tay in hằn trên má Thane.
Hắn ngửa đầu ra sau cười phá lên và tôi hoảng hồn nhìn ra ngoài cửa, hy vọng tiếng cười ấy không làm bố tỉnh giấc. Hy vọng rằng Thane chỉ đang hiện ra với mình tôi.
“Hay thật đấy!” - Hắn giơ một tay lên xoa má - “Ai mà ngờ một đứa bé con từng chết đi một lần, lại lớn lên thành một cô gái ghê gớm thế này!” - Hắn khẽ nhoài người về phía tôi, làm tôi như muốn ngừng thở - “Thật đáng tiếc khi phải tự tay dập tắt một ngọn lửa như thế, nhưng cuộc đời vốn vẫn luôn bất công mà.”Và cái chết chính là sự cân bằng tuyệt vời nhất. Ai rồi cũng sẽ phải chết và cô có vinh hạnh được trải qua chuyện đó những hai lần.” - Thane ngả người lại ra ghế vào khoanh hai tay lại trước ngực - “Một cô gái vô cùng, vô cùng may mắn…”
“Đi ra!” - Tôi lại cầm cái gậy bóng chày lên, hơi bất ngờ khi thấy cơn giận dữ đang lấn át cả nỗi sợ hãi của mình - “Hãy biến ra khỏi phòng tôi và đừng có quay lại!”
“Nếu không thì sao? Cô sẽ đi mách bố mình?” - Hắn nhướn mày lên đầy thách thức, làm tôi chỉ muốn tát cho hắn một cái nữa - “Một kẻ vô dụng đáng thương, có khả năng trở thành cái gai thực sự trong mắt tôi. Nhưng phải thừa nhận là sự quyết tâm muốn cứu mạng cho con gái của ông ta rất đáng khâm phục. Đáng tiếc, chuyện đó sẽ không xảy ra.”
Tôi không muốn biết, hay kéo dài chuyến viếng thăm của Thane, hay thừa nhận rằng mình chẳng biết gì về mấy chuyện đó. Nhưng tôi cần phải hỏi. “Bố tôi định làm gì?”
“Suốt hai ngày qua, ngày nào ông ta cũng quanh quẩn ở văn phòng thần chết, cầu xin mọi người ình trao đổi ngày chết với cô. Nhưng vô ích thôi. Hồ sơ của cô đã được dán một tờ giấy ghi chú màu đỏ rất to, đề chữ “trường hợp đặc biệt” rồi. Trong đó viết rõ là cô đã hoán đổi ngày chết một lần rồi vì thế không được phép đổi thêm một lần nào nữa.”
Biết mà!
“Tôi đoán cô không biết ông ta đã tìm ra đại bản doanh của thần chết như thế nào, đúng không?” Thane hỏi và tôi lắc đầu. Mặc dù tôi biết chắc chỉ có thể là anh Tod. Ngoài anh ấy ra còn ai biết được mấy chuyện đó?
Nhìn ánh mắt của Thane là biết hắn ta không hề tin lời tôi, nhưng cũng chẳng quan tâm muốn biết. “Hãy coi như đây là lời khuyên dành ột người quen cũ: Nếu bố cô không chịu dừng lại, rất có thể ông ta sẽ phải hoán đổi ngày chết của mình vớỉ một người mà ông ta thậm chí còn không biết mặt.”
“Đó có phải là lý do tại sao ông tới đây không?” - Tôi hỏi, nỗi tức giận khiến đầu tôi như muốn nổ tung - “Để đe dọa bố tôi?”
Gã thần chết lại bật cười, lần này nhỏ hơn lần trước, nhưng vẫn đủ làm tôi tức điên lên. “Một phần thôi. Mục đích chính của tôi tới đây là để làm quen với cô. Chúng ta vẫn còn vài ngày trước khi mọi chuyện kết thúc, chi bằng hãy cùng tận hưởng quãng thời gian này với nhau. Cô thấy đồ ăn Mê-hi - cô thế nào?”
Hắn ta đang nói nghiêm túc đấy à? “Tại sao?”
Thane nhún vai. “Tôi chưa từng gặp ai biết trước về cái chết của mình. Vì thế tôi hy vọng có thể quan sát những ngày cuối đời của cô, xem xem cô đối mặt với nó như thế nào khi quỹ thời gian đang cạn dần. Giống như một con cá trong bình thủy tinh....”
“Ông bị tâm thần rồi.”
Lại thêm một cái nhún vai nữa. “Không phải. Chỉ là do nhàm chán quá thôi. Nhưng đừng có nhầm lẫn sự hứng thú của tôi với lòng thông cảm nhé. Lần này sẽ không gì có thể ngăn cản tôi lấy đi mạng sống của cô khi thời điểm tới.”
“Khi nào?” - Tôi hỏi, cố gắng không để lộ ra cho gã thần chết thấy sự khẩn trương của mình - “Khi nào tôi sẽ phải chết?”.
Nhưng hắn ta chỉ im lặng nhìn tôi, và tôi có cảm giác hắn đang phân vân suy nghĩ xem cái nào sẽ khiến tôi đau khổ hơn: Biết trước hay không biết khi nào mình sẽ chết? “Tôi nghĩ cứ để bất ngờ sẽ thú vị hơn.” - Cuối cùng hắn lên tiếng và tôi chỉ biết rên rỉ trong lòng - “Hẹn gặp lại cô, Kaylee.”
Hắn vụt biến mất, bỏ lại tôi trơ trọi trong phòng, với nỗi sợ hãi và cơn tức giận của mình. Cùng với Styx, đang đưa mắt quét một vòng quanh phòng, hít hà một hồi rồi cuộn tròn ngủ tiếp, sau khi chắc chắn rằng gã thần chết xấu xa đã đi khỏi.
Nhưng tôi không thể ngủ lại - sau những gì vừa xảy ra. Sau khi biết Thane sẽ còn quay lại, bất cứ lúc nào. Sau khi biết suốt hai ngày cuối tuần vừa rồi bố tôi đang tự biến mình thành mục tiêu cho đám thần chết không có lương tâm đó, chỉ vì muốn cứu tôi
Tôi nhấc điện thoại gọi cho anh Tod. Anh nghe máy ngay ở hồi chuông đầu tiên. “Kaylee à?”
“Có phải anh đã chỉ cho bố em biết văn phòng của thần chết ở đâu không?” Tôi hỏi thẳng vào vần đề.
Anh Tod thỏr dài. “Em đang ở trong phòng hả?”
“Vâng.”
Thêm vài giây im lặng, rồi anh hỏi. “Quần áo vẫn đầy đủ chứ?”
Tôi đã định nói không để xem anh có nhụt chí không, hay lại lấy đó làm động lực, nhưng sực nhớ ra là mình chẳng còn thời gian ấy trò trẻ con đây. “Đủ.”
Ngoằng một cái anh đã hiện ra ở chân giường tôi, gập điện thoại cất vào túi, rồi đẩy Styx sang một bên và ngồi xuống giường. Cô nhóc ngay lập tức ngẩng đầu dậy, nhe răng gầm gừ nhìn anh và chỉ chịụ im lặng khi tôi giơ tay ra vỗ về.
“Anh xin lỗi.” - Anh Tod co một chân lại trên giường - “Anh chỉ muốn giúp...”
“Như thế mà anh gọi là giúp à? Anh thừa hiểu họ sẽ bao giờ để cho bố em làm chuyện đó mà.”
“Đó là lý do tại sao anh chỉ cho chú ấy biết văn phòng nằm ở đâu. Bởi vì họ sẽ không đời nào làm theo yêu cầu của bố em, hay làm hại tới chú ấy. Và Thane cũng sẽ không dám ra tay giữa một nơi toàn thần chết như thế.” - Anh nhún vai giải thích và tôi thấy thật khó để tiếp tục làm mặt giận với anh - “Hơn nữa, như vậy anh sẽ luôn biết bố em đang ở đâu, và có thể kiểm tra bất cứ lúc nào mà không phải chạy khắp nơi tìm chú ấy.”
“À… Nghe cũng có vẻ... thông minh - “Nếu vậy thì em phải cảm ơn anh rồi, vì đã giúp bố em tránh khỏi các rắc rối.”
Tôi nắm chặt lấy cây gậy bóng chày của anh Nash một cách vô thức và thu hút sự chú ý của anh Tod.
“Em biết không, hầu hết các cô gái thường đi ngủ với một con gấu bông hoặc một cái gối ôm ở bên cạnh. Nhưng phải thừa nhận đây lần lần đầu tiên anh thấy...”
Hai má tôi ửng đỏ. “Anh Nash đưa nó cho em. Nhưng không phải em ôm nó đi ngủ. Chỉ là...” - Tôi lắc đầu thật manh để xua tan cái cảm giác ớn lạnh vẫn đang len lỏi trong người - “Thane đã ở đây, anh Tod ạ. Đó là lý do tại sao em biết bố đã tới văn phòng của anh.”
“Thane đã ở đây á? Trong phòng của em?” - Anh ngồi thẳng dậy, các vòng xoáy giận dữ màu cô - ban xoay tròn trong mắt anh - “Làm ơn hãy nói với anh là em đã đập nát sọ hắn.”
“Không, nhưng em đã tát cho hắn một cái. Hắn dự định sẽ quan sát em, xem em suy sụp như thế nào khi biết rằng mình sắp phải chết trong vai ngày tới. Hắn được phép làm thế à?”
Cái lúm đồng tiền trên má anh biến mất, lúc anh cau mặt lại đầy phẫn nộ. “Ừ, nhưng đáng lẽ hắn không được nói cho em biết điều đó. Em thậm chí còn không phải nhìn thấy thần chết của mình.”
“Nếu em mách với ông Levi, liệu có đủ khiến hắn bị sa thải không?”
Anh Tod nhún vai. “Nếu hắn ta là người mới và em là một con người chẳng hay biết chuyện gì cơ. Nhưng đằng này cả em và hắn ta đều không phải như vậy nên chuyện đó sẽ chỉ phá hỏng kế hoạch thăng chức của hắn và cùng lắm là bị đánh tụt xuống môt vài bậc thôi. Và hiển nhiên sẽ khiến hắn sẽ nổi điên rồi.”
“Em đoán anh vẫn chưa tìm ra được bằng chứng để buộc tội hắn đúng không?”
“Chưa. Nhưng anh sẽ tìm được, Kaylee ạ” - Anh Tod nói, và tôi lại bắt gặp lại ánh mắt ấy. Các vòng xoáy trong mắt anh đứng im một cách bất thường, như thể có điều gì đó không muốn tôi nhìn thấy. Anh ấy càng như vậy sẽ chỉ càng khiến tôi tò mò muốn biết hơn mà thôi. Tôi nhìn xuống và thấy tay mình lại đang siết chặt lấy cây gậy bóng chày, một cách vô thức.
“Có lẽ em phải cảm ơn anh Nash về cái gậy này mới được. Anh ấy đã nói đúng, cuối cùng thì em cũng phải cần đến nó thật.”,
Anh Tod hơi nhoài người về phía trước, mặt đầy lo lắng. “Kaylee, em không thể kể cho Nash nghe về Thane được. Bất cứ ai bị hắn coi là mối de dọa sẽ gặp nguy hiểm. Điều mỉa mai là nếu hắn giết chết Nash, hay bố em, hay ai đi chăng nữa, thì chúng ta cũng sẽ tóm được gáy hắn. Nhưng sẽ là quá muộn với người ấy.”
Tôi khẽ rùng mình trước ý nghĩ vừa thoáng vụt qua đầu mình. Bất luận thế nào tôi cũng không thể kể cho ai nghe về Thane.
“Em có muốn anh ở lại với em, phòng trường hợp hắn ta quay lại không?” Anh Tod hỏi, và tôi trố mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên. Nhưng trông anh không có vẻ gì là đang đùa.
“Anh không phải đi làm à?” Tôi nhìn đồng hồ và thấy chưa đầy hai tiếng nữa là tới ca trực của anh.
“Anh có thể nhờ ai đó trực hộ.”
Tôi vuốt ve dỗ dành Styx, nhưng cô nàng nhất quyết không chịu ngủ chừng nào anh chàng thần chết vẫn đang ở đây. “Em tưỏng là anh hết người để nhờ rồi chứ.”
“Ừ, nhưng anh sẽ tìm ra được cách.” Anh thừa nhận.
“Nếu Thane quay lại, liệu hắn có thể nhìn thấy anh không?”
Anh Tod gật đầu. “Các thần chết không thể che giấu thân phận với nhau. Ít nhất là anh không thể. Có lẽ nếu anh có nhiều kinh nghiệm hơn...”
Trong bóng tối, tôi chớp chớp mắt để xua tan sự bối rối đang bao trùm lấy tôi như một tấm chăn phủ trên đầu tôi. Tại sao tôi lại tỉnh giấc thế này? Và khi nghe thấy tiếng gầm gừ của Styx, ngay lập tức tôi hiểu ra hai điều: Tôi đang ở trong phòng, và tôi không chỉ có một mình.
Tôi ngồi dậy, tim đập thình thịch, mạch máu trong người chảy rần rật. Ánh đèn bên ngoài hành lang rọi vào phòng tạo thành một vệt sáng yếu ớt phía cuối giường, trong khi phần còn lại của căn phòng vẫn đang chìm trong bóng tối. Styx nằm cuộn tròn ở cuối giường trông như đang ngủ, ngoại trừ cái đầu ngẩng cao, đôi mắt đen sáng ngời và hàm răng nhọn hoắt đang nhe ra gầm gừ cảnh báo.
Lão Avari. Cô Harmony nói Styx sẽ tỉnh dậy nếu có tà ma nào đó đang lảng vảng gần tôi, dù là ở bên Cõi Âm hay ở thế giới loài người. Và kể từ khi biết mình là một bean sidhe hồi sáu tháng trước, tôi đã chọc giận hai tà ma - Belphagore và Invidia - nhưng kẻ dám làm mấy chuyện này chỉ có thể là lão Avari.
Thật chẳng dễ chịu gì khi biết lão ta đang quanh quẩn trong nhà tôi ở bên Cõi Âm - trong hình dạng một cánh đồng lúa mỳ hình răng cưa - và hiện chẳng có gì ngăn cách chúng tôi, ngoại trừ cái rào chắn giữa hai thế giới. Không lẽ lão ta lại định nhập vào người tôi lần nữa? Avari không thể nhập vào tôi chừng nào tôi vẫn đang tỉnh táo, đó là lý do tại sao vai trò của Styx - canh gác và báo động - lại quan trọng đến như vậy. Và đấy cũng là lý do tại sao bố dặn tôi phải đánh thức bố ngay khi nghe thấy Styx gầm gừ trong giấc ngủ.
Tôi lồm cồm bò dậy khỏi chăn, không quên cúi xuống vuốt ve Styx khen ngợi trước khi bước xuống giường.
“Chà chà, xem ai lớn nhanh thế này rồi.”
Tôi nhảy dụng lên trước giọng nói lạ hoắc, hốt hoảng với tay bật đèn ngủ. Không phải là lão Avari. Không thể nào - trừ phi lào ta nhập vào ai đó và lẻn vào phòng tôi.
Tiêu rồi! Tiêu rồi! Tĩêu rồi! cả căn phòng bừng sáng, làm mắt tôi cay xè mất một lức mới nhìn lại được bình thương. Nhưng nó không những không đem lại câu trả lời cho tôi, mà chỉ càng khiến tôi đặt nhiều câu hỏi hơn.
Một người đàn ông đang ngồi chễm chệ trên bàn học của tôi, hai tay khoanh lại trước ngực, lặng lẽ quan sát tôi, đôi mắt đen sáng bừng lên đầy háo hức và thích thú, như thể đã chờ đợi phản ứng này của tôi từ trước. Nhưng tôi chưa từng gặp người này bao giờ - nếu đã gặp hẳn tôi sẽ phải nhớ bởi đây không phải là một khuôn mặt dễ quên. Trẻ trung và năng động, với một cái cằm khỏe khoắn và vầng trán rộng. Ai gặp một người như thế này cũng sẽ phải quay ra nhìn, kể cả tôi. Nhưng sao lại là trong phòng tôi, vào lúc nửa đêm...?
“Đi đi!” Tôi trượt xuống đầu bên kia của giường và nhặt vội lấy cái gậy bóng chày - của anh Nash để lại - dưới gầm giường. Tôi chẳng còn lạ gì với những chuyến viếng thăm đột ngột lúc nửa đêm thế này.
“Cô thậm chí có biết tôi là ai không?”
“Không biết, và cũng không quan tâm.” - Những vị khách không mời chẳng bao giờ mang lại tin tức gì tốt lành hết - “Đi ngay, nếu không tôi sẽ gọi bố tôi đấy!”
Kẻ lạ mặt bình thản ngồi xuống ghế. “Bố cô thế nào rồi?” Hắn hỏi, mắt vẫn không rời mắt tôi, như thể muốn đọc thấu suy nghĩ của tôi hơn là nghe tôi nói - “Tôi chưa gặp lại ông ấy bao lâu rồi ý nhỉ? Mười ba năm?”
Không, không, không... Tôi lắc đầu quầy quậy nhưng không sao xua tan nổi nỗi sợ hãi vừa ập tới trong mình. “Thane?” Tôi thì thào hỏi, toàn thân đột nhiên như muốn đóng băng.
Hắn ta đã đến sớm.
“Không thể thế được, vẫn chưa đến lúc mà.” Tôi liếc mắt nhìn ra ngoài hành lang định gào ầm lên gọi bố - nhưng sực nhớ ra điều anh Tod đã nói. Nếu bố tôi cản trở Thane, hắn ta sẽ giết chết bố. Và mặc dù đó sẽ là bằng chứng để đuổi việc Thane, nhưng bố tôi sẽ vẫn phải chết.
Thay vì hét ầm lên, tôi từ từ lùi xa khỏi giường, tay nắm chặt lấy cái gậy bóng chày. Tôi có thể tự xử lý vụ này. “Tôi vẫn còn bốn ngày, và ông sẽ không thể...”
“Bình tĩnh đi.” - Thane mỉm cười, và tôi có thể nhìn thấy sự phấn khích đang hiện rõ trên khuôn mặt điển trai của hắn ta - “Tôi chỉ nghĩ là chúng ta nên chào hỏi chính thức nhau một câu, bởi vì hình ảnh cuối cùng cô nhìn thấy sẽ là tôi, chứ không phải ai khác.”
Tôi hít một hơi thật sâu, cố gắng tập trung vào sự thật là hắn không phải đến để giết tôi - chưa phải hôm nay - chứ không phải lý do tại sao hắn có mặt ở đây, lúc này. “Ông lúc nào cũng hiện ra sớm để ám ảnh nạn nhân của mình như thế à?”
“Cô đâu phải là nạn nhân, cô là một nhiệm vụ.” - Thane nói, nhìn tôi thản nhiên trèo lại lên giường, cây gậy bóng chày để sát bên cạnh. Như thể không hề bị hắn ta làm cho hoảng sợ hay quá sốc - “Cô lúc nào cũng tỏ ra bình tĩnh như thế này mỗi khi có thần chết hiện ra trong phòng à?”
Không được thể hiện ra nỗi sợ hãi!
Tôi nhún vai và khoanh hai chân lại, thấy mừng vì ban tối đã không mặc váy đi ngủ. “Cứ coi như là tôi quen với nhiều loại người đi.”
“Tất nhiên rồi. Vì cô là một bean sidhe mà, đúng không?” - Gã thần chết gật gù ra chiều hiểu biết - “Và điều đó khiến tôi trở thành một thần chết vô cùng may mắn. Các thần chết bình thường cả đời cũng không bao giờ có cơ hội gặp được một linh hồn không - phải - là-con - người, vậy mà tôi lại được lấy đi linh hồn của cô những hai lần. Thử hỏi còn gì tuyệt vời hơn...” - Thane kéo ghế ra sát cạnh giường, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào mắt tôi “Ngoại trừ việc lấy đi linh hồn của mẹ cô.”
Tay tôi vung lên trước cả khi não tôi bắt kịp với hành động của mình. Và một giây sau, lòng bàn tay tôi bỏng rát, năm đầu ngón tay in hằn trên má Thane.
Hắn ngửa đầu ra sau cười phá lên và tôi hoảng hồn nhìn ra ngoài cửa, hy vọng tiếng cười ấy không làm bố tỉnh giấc. Hy vọng rằng Thane chỉ đang hiện ra với mình tôi.
“Hay thật đấy!” - Hắn giơ một tay lên xoa má - “Ai mà ngờ một đứa bé con từng chết đi một lần, lại lớn lên thành một cô gái ghê gớm thế này!” - Hắn khẽ nhoài người về phía tôi, làm tôi như muốn ngừng thở - “Thật đáng tiếc khi phải tự tay dập tắt một ngọn lửa như thế, nhưng cuộc đời vốn vẫn luôn bất công mà.”Và cái chết chính là sự cân bằng tuyệt vời nhất. Ai rồi cũng sẽ phải chết và cô có vinh hạnh được trải qua chuyện đó những hai lần.” - Thane ngả người lại ra ghế vào khoanh hai tay lại trước ngực - “Một cô gái vô cùng, vô cùng may mắn…”
“Đi ra!” - Tôi lại cầm cái gậy bóng chày lên, hơi bất ngờ khi thấy cơn giận dữ đang lấn át cả nỗi sợ hãi của mình - “Hãy biến ra khỏi phòng tôi và đừng có quay lại!”
“Nếu không thì sao? Cô sẽ đi mách bố mình?” - Hắn nhướn mày lên đầy thách thức, làm tôi chỉ muốn tát cho hắn một cái nữa - “Một kẻ vô dụng đáng thương, có khả năng trở thành cái gai thực sự trong mắt tôi. Nhưng phải thừa nhận là sự quyết tâm muốn cứu mạng cho con gái của ông ta rất đáng khâm phục. Đáng tiếc, chuyện đó sẽ không xảy ra.”
Tôi không muốn biết, hay kéo dài chuyến viếng thăm của Thane, hay thừa nhận rằng mình chẳng biết gì về mấy chuyện đó. Nhưng tôi cần phải hỏi. “Bố tôi định làm gì?”
“Suốt hai ngày qua, ngày nào ông ta cũng quanh quẩn ở văn phòng thần chết, cầu xin mọi người ình trao đổi ngày chết với cô. Nhưng vô ích thôi. Hồ sơ của cô đã được dán một tờ giấy ghi chú màu đỏ rất to, đề chữ “trường hợp đặc biệt” rồi. Trong đó viết rõ là cô đã hoán đổi ngày chết một lần rồi vì thế không được phép đổi thêm một lần nào nữa.”
Biết mà!
“Tôi đoán cô không biết ông ta đã tìm ra đại bản doanh của thần chết như thế nào, đúng không?” Thane hỏi và tôi lắc đầu. Mặc dù tôi biết chắc chỉ có thể là anh Tod. Ngoài anh ấy ra còn ai biết được mấy chuyện đó?
Nhìn ánh mắt của Thane là biết hắn ta không hề tin lời tôi, nhưng cũng chẳng quan tâm muốn biết. “Hãy coi như đây là lời khuyên dành ột người quen cũ: Nếu bố cô không chịu dừng lại, rất có thể ông ta sẽ phải hoán đổi ngày chết của mình vớỉ một người mà ông ta thậm chí còn không biết mặt.”
“Đó có phải là lý do tại sao ông tới đây không?” - Tôi hỏi, nỗi tức giận khiến đầu tôi như muốn nổ tung - “Để đe dọa bố tôi?”
Gã thần chết lại bật cười, lần này nhỏ hơn lần trước, nhưng vẫn đủ làm tôi tức điên lên. “Một phần thôi. Mục đích chính của tôi tới đây là để làm quen với cô. Chúng ta vẫn còn vài ngày trước khi mọi chuyện kết thúc, chi bằng hãy cùng tận hưởng quãng thời gian này với nhau. Cô thấy đồ ăn Mê-hi - cô thế nào?”
Hắn ta đang nói nghiêm túc đấy à? “Tại sao?”
Thane nhún vai. “Tôi chưa từng gặp ai biết trước về cái chết của mình. Vì thế tôi hy vọng có thể quan sát những ngày cuối đời của cô, xem xem cô đối mặt với nó như thế nào khi quỹ thời gian đang cạn dần. Giống như một con cá trong bình thủy tinh....”
“Ông bị tâm thần rồi.”
Lại thêm một cái nhún vai nữa. “Không phải. Chỉ là do nhàm chán quá thôi. Nhưng đừng có nhầm lẫn sự hứng thú của tôi với lòng thông cảm nhé. Lần này sẽ không gì có thể ngăn cản tôi lấy đi mạng sống của cô khi thời điểm tới.”
“Khi nào?” - Tôi hỏi, cố gắng không để lộ ra cho gã thần chết thấy sự khẩn trương của mình - “Khi nào tôi sẽ phải chết?”.
Nhưng hắn ta chỉ im lặng nhìn tôi, và tôi có cảm giác hắn đang phân vân suy nghĩ xem cái nào sẽ khiến tôi đau khổ hơn: Biết trước hay không biết khi nào mình sẽ chết? “Tôi nghĩ cứ để bất ngờ sẽ thú vị hơn.” - Cuối cùng hắn lên tiếng và tôi chỉ biết rên rỉ trong lòng - “Hẹn gặp lại cô, Kaylee.”
Hắn vụt biến mất, bỏ lại tôi trơ trọi trong phòng, với nỗi sợ hãi và cơn tức giận của mình. Cùng với Styx, đang đưa mắt quét một vòng quanh phòng, hít hà một hồi rồi cuộn tròn ngủ tiếp, sau khi chắc chắn rằng gã thần chết xấu xa đã đi khỏi.
Nhưng tôi không thể ngủ lại - sau những gì vừa xảy ra. Sau khi biết Thane sẽ còn quay lại, bất cứ lúc nào. Sau khi biết suốt hai ngày cuối tuần vừa rồi bố tôi đang tự biến mình thành mục tiêu cho đám thần chết không có lương tâm đó, chỉ vì muốn cứu tôi
Tôi nhấc điện thoại gọi cho anh Tod. Anh nghe máy ngay ở hồi chuông đầu tiên. “Kaylee à?”
“Có phải anh đã chỉ cho bố em biết văn phòng của thần chết ở đâu không?” Tôi hỏi thẳng vào vần đề.
Anh Tod thỏr dài. “Em đang ở trong phòng hả?”
“Vâng.”
Thêm vài giây im lặng, rồi anh hỏi. “Quần áo vẫn đầy đủ chứ?”
Tôi đã định nói không để xem anh có nhụt chí không, hay lại lấy đó làm động lực, nhưng sực nhớ ra là mình chẳng còn thời gian ấy trò trẻ con đây. “Đủ.”
Ngoằng một cái anh đã hiện ra ở chân giường tôi, gập điện thoại cất vào túi, rồi đẩy Styx sang một bên và ngồi xuống giường. Cô nhóc ngay lập tức ngẩng đầu dậy, nhe răng gầm gừ nhìn anh và chỉ chịụ im lặng khi tôi giơ tay ra vỗ về.
“Anh xin lỗi.” - Anh Tod co một chân lại trên giường - “Anh chỉ muốn giúp...”
“Như thế mà anh gọi là giúp à? Anh thừa hiểu họ sẽ bao giờ để cho bố em làm chuyện đó mà.”
“Đó là lý do tại sao anh chỉ cho chú ấy biết văn phòng nằm ở đâu. Bởi vì họ sẽ không đời nào làm theo yêu cầu của bố em, hay làm hại tới chú ấy. Và Thane cũng sẽ không dám ra tay giữa một nơi toàn thần chết như thế.” - Anh nhún vai giải thích và tôi thấy thật khó để tiếp tục làm mặt giận với anh - “Hơn nữa, như vậy anh sẽ luôn biết bố em đang ở đâu, và có thể kiểm tra bất cứ lúc nào mà không phải chạy khắp nơi tìm chú ấy.”
“À… Nghe cũng có vẻ... thông minh - “Nếu vậy thì em phải cảm ơn anh rồi, vì đã giúp bố em tránh khỏi các rắc rối.”
Tôi nắm chặt lấy cây gậy bóng chày của anh Nash một cách vô thức và thu hút sự chú ý của anh Tod.
“Em biết không, hầu hết các cô gái thường đi ngủ với một con gấu bông hoặc một cái gối ôm ở bên cạnh. Nhưng phải thừa nhận đây lần lần đầu tiên anh thấy...”
Hai má tôi ửng đỏ. “Anh Nash đưa nó cho em. Nhưng không phải em ôm nó đi ngủ. Chỉ là...” - Tôi lắc đầu thật manh để xua tan cái cảm giác ớn lạnh vẫn đang len lỏi trong người - “Thane đã ở đây, anh Tod ạ. Đó là lý do tại sao em biết bố đã tới văn phòng của anh.”
“Thane đã ở đây á? Trong phòng của em?” - Anh ngồi thẳng dậy, các vòng xoáy giận dữ màu cô - ban xoay tròn trong mắt anh - “Làm ơn hãy nói với anh là em đã đập nát sọ hắn.”
“Không, nhưng em đã tát cho hắn một cái. Hắn dự định sẽ quan sát em, xem em suy sụp như thế nào khi biết rằng mình sắp phải chết trong vai ngày tới. Hắn được phép làm thế à?”
Cái lúm đồng tiền trên má anh biến mất, lúc anh cau mặt lại đầy phẫn nộ. “Ừ, nhưng đáng lẽ hắn không được nói cho em biết điều đó. Em thậm chí còn không phải nhìn thấy thần chết của mình.”
“Nếu em mách với ông Levi, liệu có đủ khiến hắn bị sa thải không?”
Anh Tod nhún vai. “Nếu hắn ta là người mới và em là một con người chẳng hay biết chuyện gì cơ. Nhưng đằng này cả em và hắn ta đều không phải như vậy nên chuyện đó sẽ chỉ phá hỏng kế hoạch thăng chức của hắn và cùng lắm là bị đánh tụt xuống môt vài bậc thôi. Và hiển nhiên sẽ khiến hắn sẽ nổi điên rồi.”
“Em đoán anh vẫn chưa tìm ra được bằng chứng để buộc tội hắn đúng không?”
“Chưa. Nhưng anh sẽ tìm được, Kaylee ạ” - Anh Tod nói, và tôi lại bắt gặp lại ánh mắt ấy. Các vòng xoáy trong mắt anh đứng im một cách bất thường, như thể có điều gì đó không muốn tôi nhìn thấy. Anh ấy càng như vậy sẽ chỉ càng khiến tôi tò mò muốn biết hơn mà thôi. Tôi nhìn xuống và thấy tay mình lại đang siết chặt lấy cây gậy bóng chày, một cách vô thức.
“Có lẽ em phải cảm ơn anh Nash về cái gậy này mới được. Anh ấy đã nói đúng, cuối cùng thì em cũng phải cần đến nó thật.”,
Anh Tod hơi nhoài người về phía trước, mặt đầy lo lắng. “Kaylee, em không thể kể cho Nash nghe về Thane được. Bất cứ ai bị hắn coi là mối de dọa sẽ gặp nguy hiểm. Điều mỉa mai là nếu hắn giết chết Nash, hay bố em, hay ai đi chăng nữa, thì chúng ta cũng sẽ tóm được gáy hắn. Nhưng sẽ là quá muộn với người ấy.”
Tôi khẽ rùng mình trước ý nghĩ vừa thoáng vụt qua đầu mình. Bất luận thế nào tôi cũng không thể kể cho ai nghe về Thane.
“Em có muốn anh ở lại với em, phòng trường hợp hắn ta quay lại không?” Anh Tod hỏi, và tôi trố mắt nhìn anh đầy ngạc nhiên. Nhưng trông anh không có vẻ gì là đang đùa.
“Anh không phải đi làm à?” Tôi nhìn đồng hồ và thấy chưa đầy hai tiếng nữa là tới ca trực của anh.
“Anh có thể nhờ ai đó trực hộ.”
Tôi vuốt ve dỗ dành Styx, nhưng cô nàng nhất quyết không chịu ngủ chừng nào anh chàng thần chết vẫn đang ở đây. “Em tưỏng là anh hết người để nhờ rồi chứ.”
“Ừ, nhưng anh sẽ tìm ra được cách.” Anh thừa nhận.
“Nếu Thane quay lại, liệu hắn có thể nhìn thấy anh không?”
Anh Tod gật đầu. “Các thần chết không thể che giấu thân phận với nhau. Ít nhất là anh không thể. Có lẽ nếu anh có nhiều kinh nghiệm hơn...”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.