Nữ Thần Báo Tử

Quyển 5 - Chương 18: Chương 13 phần 2

Rachel Vincent

11/11/2016

“Tìm kiếm phép màu.” Bố tôi thở dài, uể oải bước tới cái máy pha cà phê.

“Chính xác thì bố đã ở đâu?” - Tôi hỏi, trong khi bố rót cà phê ra cốc - “Ông Ryan đã để lại lời nhắn qua điện thoại ở nhà. Ông ấy nói nếu hôm nay bố không đi làm, bố sẽ bị đuổi việc. Mà cả tuần nay bố đã đi làm buổi nào chưa thế?”

Bố tôi hớp luôn một ngụm cà phê đặc mà không buồn cho đường. “Giờ bố có nhiều chuyện quan trọng hơn phải lo Kaylee ạ. Nhưng dường như cả vũ trụ này không hiểu được rằng con là phép màu duy nhất mà bố có.”

Tôi lặng lẽ gật đầu, cố gắng để không khóc. “Vũ trụ lúc nào cũng đúng, bố ạ. Bố không thể làm gì để thay đổi điều đó.”

Nhưng bố tôi lơ đi như không nghe thấy lời tôi vừa nói. “Con có muốn nghỉ học hôm nay và ở nhà chơi với bố không? Chỉ hai bố con mình thôi? Thấy bảo TV hôm nay chiếu nguyên một ngày toàn các phim về người ngoài hành tinh đấy. Chúng ta có thể gọi pizza và ngồi thưởng thức phim.”

Tôi chỉ muốn òa khóc. Bố không chịu thừa nhận là ông không thể cứu tôi, nhưng lời đề nghị dành một ngày cho bố-và-con - gái nói lên tất cả. Tôi đã rất muốn nói có. Muốn được ngồi ở nhà xem phim cả ngày cùng với bố, một lần cuối. Nhưng... “Không được.” - Tôi cắn nốt miếng bánh việt quất, lắc đầu từ chối – “Bố cần phải đi làm.” Và tôi cần phải tới trường để lên kế hoạch tiêu diệt con quỷ Cõi Âm đang đóng giả làm thầy giáo Toán của chúng tôi.

“Thế tối nay thì sao?” - Bố cố che giấu sự thất vọng của mình nhưng tôi vẫn nhìn ra được sự thật qua sự chuyển động hiếm hoi của các vòng xoáy trong mắt bố - “Bố sẽ làm rất nhanh rồi về.”

“Tất nhiên là được rồi.” - TV nhà tôi có cái đầu đĩa đến cả tháng nay rồi mà bố tôi vẫn đã biết chuyển kênh thế nào đâu - “Trên đường về bố nhớ mua bánh pizza nhé, con sẽ đợi bố ở nhà.” Đằng nào thì tôi cũng sẽ không làm bài tập về nhà. Từ nay cho tới cuối đời.

“Thỏa thuận vậy đi.” Bố mỉm cười và trông có vẻ tươi tỉnh hơn một chút. Những ngày qua hẳn là rất khó khăn với bố. Chỉ mới mấy ngày thôi mà trông bố tiều tụy hẳn đi. Và tôi chợt nhận ra rằng: Người đi trước có khi lại sướng hơn người ở lại. Chỉ mấy ngày nữa thôi, mọi rắc rối của tôi sẽ chấm dứt. Nhưng bố sẽ phải tiếp tục sống với cái chết của tôi – với nỗi ân hận vì đã không cứu được tôi - trong suốt phần đời còn lại của mình.

Tôi đang định mở miệng nói câu gì đó - để bố hiểu rằng tôi yêu bố nhường nào - bỗng có tiếng chuông cửa vang lên.

Bố cau mày chưa kịp hỏi xem là ai thì tôi đã vội chạy ra mở cửa. Nash và Sabine đang đứng ở trước cửa, xe ô tô của chị ta đỗ ngoài đường. Tôi lùi lại cho họ vào nhà, trong khi bố tôi đổ nốt chỗ cà phê còn lại vào cái bình giữ nhiệt.

“Cháu chào chú Cavanaugh.” Sabine chào bố tôi rồi ngồi xuống bên cạnh anh Nash.

“Sao hôm nay cả mấy đứa đều dậy sớm thế? Có chuyện gì à? Một tay bố tôi cầm găng tay và chìa khóa, một tay cầm bình cà phê. Bố tôi chấp nhận chịu đựng cái cảm giác rờn rợn toát ra từ người Sabine mỗi khi chị ta tức giận hay buồn bực chuyện gì bởi vì bố không biết chị ta đã từng làm gì với tôi và những giấc mơ của tôi. Và bởi vì bố thấy tội nghiệp cho chị ta, khi phải sống chung với bà mẹ nuôi chỉ vì vài đồng trợ cấp của chính phủ nên mới nhận nuôi chị ta. Có điều, Sabine lại thích được tự do, không người kiểm soát như thế.

Không ai biết - ngoại trừ anh Nash, nhưng anh ấy không chịu nói - chị ta kiếm đâu ra cái xe ô tô đó, khi mà việc làm thì không có, tiền tiêu vặt còn chẳng đủ ăn, nói gì đến nuôi xe.

“Hôm nay bọn con có vài việc phải làm ở trường.” - Tôi nói. Và về lý thuyết thì đó không hẳn là một lời nói dối. Nhưng nếu tôi kể cho bố nghe sự thật, bố sẽ không đời nào chịu đi làm, và bố sẽ bị mất việc. Như thế, sau khi tôi chết, bố sẽ chẳng còn lý do gì để sống tiếp nữa.

“OK” - Bố đặt tay lên nắm cửa và quay lại nhìn tôi - “Giờ thì nói cho bố biết mấy đứa đang tính làm chuyện gì.”

Đáng ra tôi phải đoán được là sau ngần ấy thời gian sống với nhau, giờ bố đã quá hiểu tôi để nhận ra kiểu nói - thật-lấp - lửng này của tôi. “Bố không muốn biết đâu.”

“Thì con cứ thử nói xem nào.”

“Bố quên thế nào gọi là trẻ vị thành niên tự do à?” - Tôi nhe răng cười thách thức - “Làm sao con còn gặp rắc rối gì được nữa khi chỉ còn có hai ngày thôi?” Nhưng trông bố có vẻ không hài lòng với lời nhắc nhở của tôi.

“Nếu bố nhớ không nhầm thì điều khoản tự do này sẽ hết hạn trong vòng 48 tiếng tới. Và bố yêu cầu được nghe tất cả mọi chuyện vào bữa sáng ngày thứ Sáu.”

“Thỏa thuận thế đi.”

Không ai nói ra điều chúng tôi đang thực sự suy nghĩ - rằng lần này tôi sẽ không còn có mặt để mà thú tội và chịu phạt cấm túc.

Sau khi bố tôi vừa đi được vài phút thì Alec gõ cửa, đúng như dự đoán của tôi. “OK, tôi đến rồi đây.” - Anh ta đi thẳng vào trong phòng khách - “Tự dưng sao lại tụ tập đông đủ thế này?”

Tôi đóng cửa lại sau lưng. “Tối hôm qua tôi đã nói chuyện với một trong mấy nạn nhân của tay Beck. Hy vọng anh có thể có thêm vài câu trả lời cho chúng tôi.”



Alec thở dài nhìn tôi, sau đó nhìn qua Sabine và anh Nash. - Cuối cùng quay trở lại nhìn tôi. “Cô sẽ không chịu từ bỏ chuyện này, đúng không?” - Anh ta hỏi, và tôi lắc đầu - “Thôi được. Nhưng phải cho tôi ăn cái gì đấy. Tôi thậm chí còn chưa hề chợp mắt hôm qua tới giờ.” Alec làm ca 3 cùng chỗ làm với bố tôi.

“Bánh quy sô - cô - la nhé?” Tôi đề nghị.

“Và thật nhiều cà phê.”

Trong lúc anh Nash pha bình cà phê mới, tôi để nguyên cả hộp bánh quy ra đĩa. “Cô gái tôi gặp tối qua tên là Parrah Combs, và cô ấy đang mang thai đứa con của Beck. Theo như lời Lydia kể thì các y tá nói đứa bé là con trai. Đồng nghĩa với việc đứa bé là một incubus đúng không?”

Alec gật đầu, nhét cả miếng bánh vào miệng nhai ngon lành.

“Lydia là ai?” Anh Nash hỏi, ngồi xuống cái ghế giữa tôi và Sabine, vói một đĩa bánh của riêng mình.

“Bạn cùng phòng với Farrah. Em đã gặp chị ấy hồi ở Lakeside.”

“OK, vậy là Beck sắp sửa có được đứa con trai mà hắn hằng mong ước rồi.” - Alec nhún vai, cầm cốc cà phê lên - “Có vẻ như vụ này sắp tự giải quyết xong rồi. Một khi hắn đã có được thứ hắn cần, chúng ta coi như đã thoát được khỏi hắn, ít nhất là trong vòng một thế kỷ tới.”

“Không đời nào.” - Sabine kiên quyết lắc đầu - “Loại người như hắn không xứng đáng có một cái kết hanh phúc. Hắn phải trả giá cho việc làm của mình.

Tôi phải kiềm chế lắm mới không nói thẳng vào mặt Sabine rằng đáng ra chị ta cũng nên phải trả giá cực đắt cho những gì đã làm với tôi và mọi người. Nhưng tôi không muốn đổ thêm dầu vào lửa cho tung tóe ra làm gì.

“Hắn ta sẽ không có được cái kết hạnh phúc hay một đứa con trai.” - Cuối cùng tôi lên tiếng - “Theo như lời anh Tod thì các cái thai incubus rất khó để giữ được đến đủ tháng. Những người không bị sẩy thai nếu không bị cái thai làm cho hóa điên thì rồi cũng sẽ phải chết. Và Farrah đang phải chịu đựng cả hai điều trên. Lý do duy nhất chị ta và đứa bé vẫn sống được đến bây giờ là vì Lydia là một syphon và chị ấy đã gánh hộ nỗi đau đớn của Farrah. Nhưng giờ không còn chị ấy ở bên cạnh để chia sẻ nữa, Farrah và đứa bé chắc chắn sẽ chết, và Beck sẽ lại quay trở lại con số 0. Vì thế hắn ta vẫn bị xếp vào loại nguy hiểm và cần phải bị loại bỏ.”

“Khoan đã, Lydia đã đi đâu?” Anh Nash thắc mắc, nhưng tay vẫn liên tục bẻ bánh dút vào miệng.

“Ừm… Anh Tod và em đã… giải thoát cho chị ta.”

“Cô đã thả một bệnh nhân tâm thần ra khỏi bệnh viện ý hả?” Alec đang cắn dở miếng bánh vội dừng lại.

Sabine ngả người ra sau ghế, mặt đầy thán phục. “Gần đây cô cũng bạo ghê nhỉ?”

“Chị ấy không thuộc về nơi đó, cũng giống như tôi thôi.” Tôi nói, và lông mày của cô nàng mara xếch ngược lên.

“Cô có chắc không đó, Kay...”

Tôi trừng mắt nhìn chị ta, nhưng không vì thế mà bị phân tâm. “Vấn đề là Farrah không thể giữ lại đứa bé nếu không có sự giúp đỡ của Lydia, vì thế nếu Beck phát hiện ra chuyện sắp mất đứa con trai, chắc chắn hắn sẽ hành động. Tôi đoán nếu Farrah là một trong những nạn nhân đầu tiên của hắn, và chị ta đang mang thai đến tháng thứ 7, chứng tỏ chu kỳ sinh sản của hắn sắp kết thúc mà vẫn chưa được mụn con trai nào. Chuyện đó sẽ chỉ càng khiến cho hắn ta liều mạng và bất cẩn hơn thôi. Và điều cuối cùng trường chúng ta cần bây giờ là một loạt các ca sẩy thai liên quan tới quỷ incubus.”

“Nhưng thà sẩy thai còn hơn là giữ lại cái thai, nhất là khi cái thai có thể gây nguy hiểm tới bà mẹ như thế.” Sabine nói.

“Tôi không nghĩ thế.” - Tôi nhớ lại lời Danica đã nói với tôi trong bệnh viện - “Tử cung của Danica đã bị tổn thương nghiêm trọng tới mức vĩnh viễn không thể có con được nữa. Tôi đang tự hỏi không hiểu đó chỉ là một trường hợp hy hữu hay lại là một hậu quả khủng khiếp khác của việc mang thai với quỷ incubus.” Cả tôi, Sabine và anh Nash đồng loạt quay sang nhìn Alec chờ đợi.

“Đây là triệu chứng điển hình của một ca sẩy thai incubus và nếu là vài thế kỷ trước thì cô ấy đã không thể giữ được mạng sống rồi. Cô ấy sẽ bị chảy máu đến chết.” - Alec nhún vai, đút tiếp một miếng bánh nữa vào miệng - “Nhưng ít ra bạn của cô vẫn còn sống là may rồi.”

“Anh nghĩ Danica nên cảm thấy mừng khi biết chuyện đó?” Tôi đẩy đĩa bánh sang một bên, tự dưng hết cả muốn ăn.

Mặc dù phải ăn để sống thật đấy, nhưng tôi chưa bao giờ hại ai tới mức đó. Tôi thề đấy.” Sabine thốt lên đầy phẫn nộ.

“Có phải cô cũng đã nghĩ về tôi như thế không?” - Đột nhiên Sabine quay sang hỏi tôi - “Giống như một con quái vật hại người?”



“Không.” Tôi nói, và chị ta giả vờ tin cái điều tôi đang giả vờ là thật. Nhưng quả thực đây là lần đầu tiên tôi thấy chị ta trông tổn thương như thế.

“Sự phá hủy nội tạng chính là một tác dụng phụ đáng tiếc của việc không thể mang thai đến đủ tháng.” - Alec kéo chúng tôi trở lại với vấn đề chính - “Đó là lý do chúng thường nhắm vào các cô gái trẻ, khỏe mạnh, người có khả năng sống sót qua thời kỳ mang thai.”

“Vì thế mà hắn mới chọn các trường trung học.” Anh Nash kết luận. Nhưng điều đó chẳng hề giúp vơi đi nỗi sợ hãi của tôi.

Alec nhún vai. “Tuổi tác có lẽ cũng không quan trọng với hắn. Vài trăm năm trước, các cô gái trong tầm ngắm của hắn đều phải đang trong độ tuổi kết hôn.”

Tôi khoanh hai tay lại trước ngực. “Nhưng thời nay con gái phát triển sớm lắm.”

“Và không cẩn thận đi tù như chơi.” - Sabine nói - “Nếu hắn ta là một thằng ngốc, chắc chắn chúng ta đã phải biết chuyện hắn quan hệ bất chính với học sinh từ lâu rồi, chứ không phải đợi tới vụ sảy thai của Danica. Cô để ý mà xem, hắn ta toàn chọn học sinh năm ba hoặc năm cuối - những người đã đủ tuổi được phép kết hôn. Đó là mười bảy tuổi, theo luật của bang Texas, nếu cô đang băn khoăn muốn biết.”

Tôi quắc mắt nhìn Sabine. “Tôi chẳng băn khoăn gì hết.”

“Điều tôi muốn nói là hắn làm vậy không phải vì sợ hệ thống pháp luật của con người. Bản thân tôi cũng đâu có sợ. Hơn nữa về lý thuyết mà nói, hắn đâu có làm gì trái pháp luật đâu. Hắn có thể sẽ bị đuổi việc, nhưng tôi không nghĩ là hắn quan tâm tới điều đó. Hắn cần một đứa con trai, chứ không phải lương hưu.”

“Ok, vậy là chúng ta đều nhất trí là hắn sẽ còn tiếp tục đi tìm người mang thai hộ ình, và Emma chỉ là một ứng cử viên.” Tôi kết luận.

“Và cô gái tiếp theo có thể là học sinh năm ba hoặc năm cuối.” Anh Nash bổ sung.

“Và là học sinh trong lớp của hắn.” - cô nàng mara nói thêm - “Một người có vấn đề với môn Toán, cần phải học phụ đạo riêng với thầy. Đó là cách hắn che mắt thiên hạ.”

“Ngoài ra còn phải kể tới cơ hội nữa. “ - Anh Nash đẩy cái đĩa đã sạch bách của mình sang một bên - “Hắn sẽ phải tìm một người có hoàn cảnh gia đình đặc biệt, để không bị phụ huynh gây cản trở cho kế hoạch của mình. Em nói bố của Farrah là người lái xe tải đúng không? Chứng tỏ ông ấy thường xuyên không ở nhà. Và mẹ cô ấy cũng đã chết? Mẹ của Danica thì đang phải nằm viện, đâu có thể canh chừng cô con gái.”

“Vâng, nhưng bác Sussman mới chỉ bị hôn mê bốn tuần nay thôi. Và Danica nói cậu ấy đã qua đêm với bố của đứa bé hồi một tháng trước. Vì thế có thể Danica đã có thai trước khi mẹ cậu ấy bị ốm. Hoặc ít nhất là vào đúng thời điểm đó...” Giọng của tôi nhỏ dần khi trong đầu đột nhiên nảy ra một khả năng khác.

“Chuyện gì thế?” Sabine gọi với theo, lúc tôi đúng bật dậy chạy ra phòng khách tìm cái máy tính xách tay.

Tôi đặt cái laptop lên bàn và bật nó lên. “Theo lời cô y tá thì mẹ của Danica đã bị chết não, còn mẹ của Farrah đột nhiên chết không rõ nguyên nhân.”

“Em nghĩ đó không phải là sự trùng hợp ngẫu nhiên?” Anh Nash dịch sát ghế lại gần tôi, ghé mắt nhìn vào màn hình máy tính.

“Trong suốt thời gian qua, chúng ta đã học được gì từ cái gọi là sự trùng hợp hả mọi người?” Tôi gõ từ khóa: Farrah Combs, Cáo phó và Crestwood, Texas vào thanh công cụ rồi ấn nút tìm kiếm.

“Chẳng có gì gọi là trùng hợp hết.” - Anh Nash lẩm bẩm trả lời - Các kết quả tìm kiếm hiện ra và đập ngay vào mắt chúng tôi là trang báo điện tử Bản tin sáng Dallas với bản cáo phó của Lynne Combs - “Đây rồi.” Anh Nash chỉ và tôi bấm vào đó. Sabine và Alec thấy vậy cũng nhoài hẳn người qua vai tôi đọc.

Lynne Erica Combs, ba mươi tám tuổi, đã từ trần tại nhà riêng vào 29 tháng 8. Bà sống ở Crestwood, Texas cùng với chồng là Michael Combs và cô con gái Farrah Combs. Bà có một cô em gái Meyers hiện đang sống ở Dallas, Texas.”

“Tháng 8.” - Sabine giơ tay lên tính, trong lúc tôi bấm nút in - “Gần bảy tháng trước.”

“Lydia nói Farrah đang mang thai được hai mươi tám tuần.” - Tôi gập nắp máy tính xuống, chẳng buồn ấn nút tắt nguồn - “Đúng bảy tháng!”

Anh Nash gật đầu. “Chúng ta đều đang nghĩ về cùng một điều đúng không?”

“Hắn ta đã ăn các bà mẹ và thụ thai với các cô con gái.” - Tôi thấy lợm hết cả giọng khi phải nói ra những lời này. Cũng may là nãy giờ tôi không ăn gì. Tôi quay sang nhìn khuôn mặt đằng đằng sát khí của Alec, một điều rất hiếm gặp ở một người đã sống gần một phần tư thế kỷ bên Cõi Âm như anh ta - “Như thế đã đủ bằng chứng cho anh chưa? Hắn xứng đáng phải nhận một cái kết đau đớn rồi chứ?”

Alec gật đầu nhất trí với cả ba chúng tôi. “Xử hắn đi!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Nữ Thần Báo Tử

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook