Quyển 5 - Chương 30: Chương 19 phần 2
Rachel Vincent
11/11/2016
“Tức là mấy cách đấy đều vô dụng, bởi vì chúng ta thừa hiểu chúng hiện hữu như thế nào rồi.” Tôi kết luận lại và anh Tod gật đầu.
“Xem ra vụ đá vào hạ bộ cũng không đến nỗi nào nhỉ?” Emma nói.
“Cả vụ cái kéo nữa.”
“Coi như đấy là kế hoạch B nhé.” Anh Tod vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy thêm một lon sô - đa.
Hai tiếng sau, tôi đói lả hết cả người mà vẫn chẳng thấy bóng dáng bố tôi hay bác Brendon đâu, nói gì đến bữa cơm gia đình mà tôi đã mời anh Tod và Emma ở lại cùng ăn. Hơn nữa, chúng tôi vẫn chưa lên được một kế hoạch A nào hoàn chỉnh, trên mạng cũng chưa thấy có ai tiêu diệt thành công một con quỷ incubus thực sự.
“Em nghĩ chúng ta phải hoãn vụ mai phục này lại thôi.” - Emma đóng nắp máy tính lại - “Ít nhất là tối nay.”
“Không được!” - Tôi giãy nảy lên - “Mình chẳng còn tối nào nữa!” - Và tôi muốn phải chết khi trong lòng vẫn đang canh cánh lo sợ cho sự an toàn của cô bạn thân - “Nếu tối nay chúng ta không xuất hiện như đã hẹn, hắn sẽ biết có chuyện gì đó không ổn, và chúng ta sẽ mất đi lợi thế bất ngờ. Và chúng ta - hay nói đúng hơn là mọi người, vì đằng nào mình cũng sẽ chết - sẽ không còn cơ hội nào khác để tấn công, nếu hắn biết danh tính đã bị bại lộ.”
Emma nhún vai, miễn cưỡng nhìn tôi. “Có khi như thế lại hay, Kay ạ. Nếu hắn biết đang phải đối đầu với ai, có khi hắn sẽ... từ bỏ.”
“Nhưng như thế chúng ta sẽ đẩy vấn đề của mình sang cho người khác. Một người hoàn toàn không biết phải chống lại hắn như thế nào.”
“Bản thân chúng ta cũng đâu có biết.” - Emma phân tích - “Việc chúng ta không tìm được bất cứ thông tin gì về loài quỷ này chứng tỏ rất có thể chúng là loài bất tử và không thể đánh bại. Nếu vậy chúng ta đâu còn sự lựa chọn nào khác hả Kaylee? Cậu có thể miễn nhiễm với sự quyến rũ của hắn, nhưng mình thì không, và mình không muốn mang trong mình bào thai của quỷ. Hay phải chết, chỉ vì biết quá nhiều.”
“Cô ấy nói đúng đây Kay ạ.” - Anh Tod nói - “Sẽ là không công bằng nếu lôi Emma vào chuyện này. Nhất là khi chúng ta không thể đảm bảo sự an toàn cho cô ấy.”
“Em hiểu.” - Tôi từ từ đóng nắp máy tính lại, lòng tràn đầy nỗi thất vọng và tức giận - “Biết đâu em có thể...”
“Một mình cậu không được.” - Emma cắt ngang lời tôi - “Mình biết đằng nào thì cậu cũng chết... Nhưng cậu cũng đâu muốn phải chết như vậy, đúng không?”
“Hơn nữa nếu Beck đến nhà Emma và thấy chỉ có mình em ở đó, chắc chắn hắn cũng sẽ nghi ngờ.” Anh Tod nói thêm.
Tôi không cãi lại được với những lý lẽ quá hợp lý đó của họ, nhưng tôi cũng không thể bỏ cuộc, dù là lý trí hay tình cảm. Tôi bắt đầu hướng tới một “cái chết đẹp”, bằng cách đánh bại gã incubus và bảo vệ ngôi trường Eastlake của mình. Tôi không muốn phải chết đi khi chưa tiêu diệt được hắn.
Nhưng trước khi tôi có thể thốt ra thành lời thì điện thoại của tôi để chuông cùng lúc số của bố tôi hiện trên màn hình. Tôi giơ một ngón tay lên ra hiệu bảo Emma và anh Tod chờ mình, rồi mở điện thoại lên nghe. “Bố ạ? Bố sắp về chưa?” - Từ phía đầu dây bên kia tôi nghe thấy tiếng xe cộ ồn ào - “Bác Brendon và Sophie chắc cũng đang trên đường đến nhà mình rồi.”
“Kaylee, hôm nay bố không đi làm. Bố đang đi cùng bác Brendon. Chắc bố và bác không về kịp bữa tối đâu. Bác ấy đã gọi cho Sophie rồi. Bố rất xin lỗi, con yêu.”
Đột nhiên cả căn phòng bếp như đóng băng khiến tôi nổi hết gai ốc. “Bố đang ở đâu thế?” - Tôi đi ra ngoài phòng khách và ngồi xuống, nhưng rồi thấy cần phải đứng lên để tiêu bớt sự bồn chồn lo lắng.
“Bố đang trên đường về từ Tallulah.”
“Tallulah, bang Louisiana á?!”
“Ừm... ừ... Bác Brendon đã mất cả đêm qua truy tìm tung tích của gã incubus mà bác từng gặp năm mươi năm trước và bọn bố đã gặp may.”
“Bố tìm được hắn rồi ạ?” Tôi hỏi, anh Tod và Emma đi theo tôi ra phòng khách, ngồi xuống ghế sô - pha và dỏng tai lên nghe.
“Ừ, tên hắn ta là Daniel, và sáng nay bố và bác đã tới chỗ hắn.”
“Chào gấu con!” Bác Brendon gọi với vào điện thoại.
“Cháu chào bác!” - Tôi chào lại, đưa tay vuốt ve đầu Styx - “Thế... tên Daniel ấy có chỉ cho bố cách tiêu diệt incubus không?”
“Hắn ta không trực tiếp nói ra những thông tin bọn bố có thể dùng để chống lại hắn, nhưng hắn có giới thiệu bọn bố với con trai của hắn - một cậu nhóc incubus 8 tuổi tên là Charles. Hóa ra Charles là lý do duy nhất khiến bố cậu ta không chuyển đi hay thay đổi họ tên - Daniel muốn con mình có một tuổi thơ bình thường và ổn định, ít nhất cho tới tuổi dậy thì.” Đây có vẻ là điểm chung của hầu hết các loài không phải là con người.
“OK, tốt cho Charles và người cha của năm, Daniel.” Đáng tiếc nãy giờ tôi chẳng thấy thông tin gì có thể dùng được để tiêu diệt tay Beck.
“Đó chưa phải là tất cả.” - Bố tôi nói tiếp - “Daniel là một người cha vô cùng tự hào về cậu con trai của mình, và cứ nhất quyết đòi giới thiệu Charles với bọn bố. Kaylee, đôi mắt của đứa bé đã chuyển động, và điều đó chỉ nói lên một điều: Mẹ cậu bé là một bean sidhe.”
“Một bean sidhe ý ạ?” Tôi hỏi, và Emma quay sang nhíu mày nhìn anh Tod dò hỏi - Con tưởng loài incubus chỉ có thể phối giống với con người?”
“Đó chính là điều bác đã nói!” - Tiếng bác Brendon vọng qua điện thoại, và tôi đoán bác đang cầm lái - “Nhưng Daniel nói đấy là một nhận định không có cơ sở, incubus thường phối giống với con người đơn giản vì họ dễ tiếp cận hơn.”
“Nhưng cũng có thể vì con người gặp nhiều khó khăn với việc mang thai các tiểu incubus hơn...” Bố tôi bổ sung thêm.
“Vâng, cái đó thì bọn con cũng nhận ra.” Tôi gật đầu, nghĩ về Farrah và Danica.
“... và kể cả nếu họ có giữ được cái thai, đứa bé cũng sẽ không thể sống quá vài phút khi không có linh hồn.”
“Ơ thế không phải đứa trẻ nào sinh ra cũng có linh hồn ạ?” Tôi bối rối hỏi lại.
“Các tiểu incubus thì không.” Bác tôi trả lời.
“Vậy thì một incubus sơ sinh phải làm thế nào để có một linh hồn ạ?” Tôi hỏi nhưng không chắc là muốn biết câu trả lời.
“Nếu người mẹ chết trước khi dây rốn được cắt, đứa trẻ sẽ nghiễm nhiên... thừa hưởng linh hồn của mẹ mình. Và đó là điều đã xảy ra với mẹ của Charles, mặc dù bác con và bố không tin người mẹ bean sidhe ấy chỉ tình cờ chết ngay sau khi sinh. Cô ấy không hề gặp rắc rối gì khi mang thai incubus, như loài người vẫn gặp phải.”
Có nghĩa là Daniel đã giết chết mẹ của con mình, để giữ mạng sống cho đứa con vốn - rất-khó-kiếm của mình.
Tôi đứng khựng lại giữa phòng khách, giơ tay bịt mắt lại, như thể muốn chặn không cho hình ảnh đó hiện ra trong đầu mình. “Như thế thì khủng khiếp quá!”
“Cái gì khủng khiếp cơ?” Emma hỏi và tôi thấy biết ơn vì cậu ấy đã tự quyết định sẽ không đi gặp Beck một mình.
“Chuyện sẽ còn tồi tệ hơn nếu người mẹ là con người.” Bác Brendon nói tiếp.
“Tệ hơn thế nào ạ?” Tôi lại tiếp tục đi đi lại lại trong phòng khách, trước cả khi tôi nhận ra là chân mình, đang chuyển động.
“Linh hồn con người không thể chống đỡ nổi cơ thể của incubus.” - Bố tôi giải thích, và tôi có thể nghe thấy sự miễn cưỡng trong giọng nói của ông - “Vì thế nếu đứa bé được sinh ra từ một người mẹ là con người, nó sẽ cần một linh hồn thay thế.”
Các suy nghĩ quay cuồng trong đầu tôi khiến tôi cảm thấy choáng váng, và phải khó khăn lắm tôi mới kết nối được các sự việc lại với nhau và nhận thức ra vấn đề một cách thấu đáo.
Danica và Farrah đều là con người, vậy thầy Beck định sẽ giữ mạng sống cho con mình bằng cách nào sau khi sinh? Danica mới chỉ đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ nên có lẽ hắn nghĩ vẫn còn nhiều thời gian để tìm kiếm linh hồn cho đứa bé. Nhưng các linh hồn không thể bị đánh cắp từ người đang sống, vì thế hẳn Beck đã lên kế hoạch giết chết một sinh vật tội nghiệp nào đó, không phải là con người, để lấy linh hồn cho đứa con của mình.
Và đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng biết ơn mấy cái vòng làm từ sợi cây dissimulatus mà cô Harmony đã tặng cho chúng tôi, bảo vệ cho tôi, anh Nash và Sabine khỏi bị phát hiện ra.
Có điều, Sabine đã đọc nỗi sợ hãi của Beck và khiến hắn phát khiếp. Liệu hắn đã phát hiện ra chị ta không phải là con người chưa? Phải chăng bằng việc cử Sabine đi điều tra, chúng tôi đã gián tiếp biến chị ta thành mục tiêu của hắn? Liệu Beck có chịu rời khỏi Eastlake, nếu biết ở đây có ít nhất một linh hồn siêu nhiên đang chờ hắn?
“Kaylee ơi?” Bố tôi gọi nhưng tôi đang quá chìm đắm trong dòng suy nghĩ - và đi đi lại lại như con thoi để trả lời.
Còn Farrah thì sao? Nhờ có Lydia nên chị ta vẫn giữ được cái thai đến bây giờ và chỉ hai tháng nữa thôi, hắn ta sẽ phải...
“Ồi Chúa ơi...” Tôi thảng thốt kêu lên, khi một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu tôi.
“Sao thế con?” Bố tôi vội vã hỏi, còn anh Tod và Emma ngước lên nhìn tôi chờ đợi.
“Lydia...” - Tôi ngồi thụp xuống cái ghế bành, không để ý là vừa ngồi lên cái đuôi của Styx làm cô nàng giật mình, ré lên inh ỏi. “Không phải tự nhiên mà họ được xếp chung một phòng...”
“Cái gì cơ?” Cả bố tôi và anh Tod đồng thanh hỏi. Nhưng bố tôi không biết chuyện về Lydia còn anh Tod và Emma chưa biết chuyện các đứa bé incubus cần có một linh hồn không phải là con người ngay khi vừa chào đời. Và tôi là người duy nhất có được tất cả những thông tin trên.
“Con chỉ... Con nghĩ con đã biết tay Beck định lấy một linh hồn siêu nhiên ở đâu rồi.” Tôi nói vào trong điện thoại.
“Không phải là...?” Bố tôi ngập ngừng hỏi, giọng đầy lo sợ.
“Không, không phải là con. Hắn vẫn nghĩ con là con người, nhờ cái vòng tay dissimulatus.” - Tôi giơ tay ngắm nghía sợi dây đã giúp tôi tránh khỏi ra - đa của Beck suốt thời gian vừa qua, cho tới khỉ tôi đưa ra lời đề nghị về mối quan hệ ba chiều giữa hắn, tôi và Emma - “Nhưng con nghĩ hắn đã bắt đầu nghi ngờ Sabine, và một trong mấy nạn nhân trước đây của hắn là bạn cùng phòng với một syphon.” Và đột nhiên mọi băn khoăn của tôi về việc giải thoát cho Lydia khỏi Lakeside đã tan biến hoàn toàn. Anh Tod và tôi không chỉ cứu mạng mà còn cứu cả linh hồn của chị ta.
Tôi tự hỏi không hiểu Beck đã phát hiện ra vụ linh hồn dự trữ của hắn dã không cánh mà bay chưa...
“Đề phòng suy đoán của con là sai...” - Bố tôi dặn - “Bố muốn con và Emma hủy bỏ ngay cái kế hoạch đi gặp tay thầy giáo đó một mình tối nay.”
“Không sai đâu bố ạ. Và bố đừng lo, bọn con đã từ bỏ kế hoạch đó rồi. Con nghĩ Emma nên ở lại nhà mình tối nay để đề phòng bất trắc.”
“Như thế cũng tốt.” Ở bên cạnh bác Brendon đang rì rầm câu đó với bố nhưng tôi không thể nghe ra.
“Bác ý nói gì thế ạ?”
“Bác nói nếu sơ tán được cả gia đình Emma ra khỏi nhà tối nay là tốt nhất, nhỡ có chuyện gì xảy ra.”
Tay Beck đã có tiền sử chuyên hút năng lượng từ mẹ của các nạn nhân, và từ hồi quen Emma đến giờ tôi chỉ thấy có mấy mẹ con cậu ấy sống với nhau thôi. Nói tóm lại, gia đình nhà Marshall là một bữa tiệc buổi tối lý tưởng của mọi incubus.
“Ok, bọn con sẽ tìm cách.” - Tôi vuốt ve đầu Styx - “Khoảng mấy giờ bố sẽ về đến nhà?”
“Khoảng sáu tiếng nữa, nhưng chắc chỉ quá nửa đêm một chút thôi. Bố không muốn để lỡ một giây một phút nào trong ngày cuối cùng với con.”
“Con sẽ đợi bố.” - Tim tôi thắt lại, không phân biệt được nỗi đau buồn cho sự mất mát của bố với nỗi sợ hãi của chính mình - “Con phải đi đây.”
“OK, hẹn gặp con tối nay.”
Tôi cúp máy và cất điện thoại vào trong túi.
“Bọn mình sẽ làm cách gì thế?” - Emma hấp tấp hỏi, trước cả khi tôi kịp sắp xếp lại những suy nghĩ đang ngổn ngang trong đầu mình - “Bố cậu nói gì về đứa bé và linh hồn thế?”
“Có vẻ như những đứa con của quỷ incubus cần phải có linh hồn không - phải - là-con - người mới có thể tồn tại được.” Anh Tod nói.
“Đúng vậy.” - Tôi vô cùng ấn tượng trước khả năng chắp nối các sự việc của anh, mặc dù chỉ nghe câu được câu chăng - “Nếu người mẹ không phải là con người, các incubus sẽ giết chết cô ta để giành lấy linh hồn cho đứa bé. Nhưng nếu người mẹ là con người, hắn sẽ phải đi tìm một linh hồn thay thế.”
Anh Tod gật đầu đầy dứt khoát. “Và em nghĩ tay Beck đã can thiệp để Farrah và Lydia ở cùng phòng với nhau?”
“Em nghĩ đó không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên được.” - Tôi trả lời. Emma mặt vẫn thộn ra không hiểu gì, nhưng tôi sẽ phải giải thích ở trên xe, đã gần sáu rưỡi chiều rồi. Còn có tiếng rưỡi nữa là tới cuộc hẹn của chúng tôi với Beck, chúng tôi cần phải khẩn trương, nhỡ hắn ta đến sớm hơn giờ hẹn thì tiêu - “Bọn mình phải đi lấy ít đồ cho cậu và thuyết phục mẹ cậu và các chị rời khỏi nhà tối nay. Ngay lập tức.”
“Chào Kaylee!” - Bác Marshall ngó đầu ra khỏi phòng tắm, lúc tôi đi theo Emma vào phòng ngủ của cậu ấy - “Hai đứa định làm gì tối nay?
“Qua nhà Kaylee ngủ ạ.” Emma mở tủ lấy cái túi ngủ giúi tít tận trên nóc.
“Mà không phải là cuối tuần?” - Bác Marshall nhíu mày - “Mẹ không nghĩ thế...”
“Bọn cháu sắp có một bài kiểm tra Toán quan trọng....” - Tôi giải thích - “Và cháu hứa sẽ không thức buôn chuyện cả đêm đâu ạ.” Nói dối, tất cả đều là nói dối. Cuộc đời của tôi bắt đầu biến thanh một chuỗi các thảm họa, được gắn kết bởi những lời nói dối, từ bao giờ thế này?
“Chú Cavanaugh cũng đồng ý mà mẹ.” - Emma tiếp tục mở ngăn kéo lấy quần áo, như thể mẹ cậu ấy đã đồng ý rồi - “Và chú ấy cũng có mặt ở nhà trông chừng bọn con mà. Sẽ chẳng có chuyện gì có thể xảy ra đâu, mẹ yên tâm.”
Giá như bác Marshall hiểu được rằng chỉ có làm như vậy mới giữ được mạng sống cho con bác ấy và bảo vệ cái tử cung của cậu ấy khỏi gã incubus thú tính kia.
“Mà tối nay mẹ có hẹn với chú Sean đúng không?” - Emma kéo khóa túi lại - “Đêm nay mẹ cứ ở lại nhà chú ý đi.”
“Emma!” Bác Marshall lại ngó đầu ra hành lang, cùng với cái máy uốn tóc.
“Ôi giời mẹ ơi, con mười bảy tuổi rồi mà. Con biết chuyện gì xảy ra giữa hai người khi đèn tắt. Như thế này, mẹ sẽ không phải lái xe về nhà giữa đêm khuya và rón rén vào nhà vì sợ làm mọi người thức giấc.”
Mẹ của Emma thả lọn tóc uốn ra, mặt đăm chiêu suy nghĩ một lúc. “Thôi được, con qua ngủ với Kaylee đi. Nhưng mẹ có ở lại nhà chú Sean hay không không phải là việc của con.”
Emma nhe răng cười. “Tuân lệnh! Tối nay chị Cara ở lại ký túc đúng không ạ?”
“Ơ kìa, chị con dọn vào ký túc hai năm nay rồi mà. Sao tự dưng con lại hỏi thế?” Bác Marshall ngẩn mặt ra hỏi.
“Không có gì ạ.” - Chúng tôi vẫn cần hỏi lại cho chắc chắn - “Còn chị Traci?”
“Có giai mới!” - Tiếng bà chị mười chín tuổi của Emma vọng ra từ cuối hành lang. - “Mười lăm phút nữa anh ấy sẽ đón chị. Nhưng điều đó không có nghĩa là em có thể lục tủ quần áo của chị.”
“Đây cũng không thèm nhá...” Emma vòng tay lấy cái túi trang điểm trên bệ phòng tắm, sau lưng bác Marshall. Tôi thật không hiểu sao ba chị em nhà này có thể dùng chung một cái phòng tắm.
Năm phút sau, chúng tôi leo lên xe của Emma và đi về nhà tôi. Đây sẽ là bữa tiệc ngủ cuối cùng của bọn tôi.
“Xem ra vụ đá vào hạ bộ cũng không đến nỗi nào nhỉ?” Emma nói.
“Cả vụ cái kéo nữa.”
“Coi như đấy là kế hoạch B nhé.” Anh Tod vừa nói vừa mở tủ lạnh lấy thêm một lon sô - đa.
Hai tiếng sau, tôi đói lả hết cả người mà vẫn chẳng thấy bóng dáng bố tôi hay bác Brendon đâu, nói gì đến bữa cơm gia đình mà tôi đã mời anh Tod và Emma ở lại cùng ăn. Hơn nữa, chúng tôi vẫn chưa lên được một kế hoạch A nào hoàn chỉnh, trên mạng cũng chưa thấy có ai tiêu diệt thành công một con quỷ incubus thực sự.
“Em nghĩ chúng ta phải hoãn vụ mai phục này lại thôi.” - Emma đóng nắp máy tính lại - “Ít nhất là tối nay.”
“Không được!” - Tôi giãy nảy lên - “Mình chẳng còn tối nào nữa!” - Và tôi muốn phải chết khi trong lòng vẫn đang canh cánh lo sợ cho sự an toàn của cô bạn thân - “Nếu tối nay chúng ta không xuất hiện như đã hẹn, hắn sẽ biết có chuyện gì đó không ổn, và chúng ta sẽ mất đi lợi thế bất ngờ. Và chúng ta - hay nói đúng hơn là mọi người, vì đằng nào mình cũng sẽ chết - sẽ không còn cơ hội nào khác để tấn công, nếu hắn biết danh tính đã bị bại lộ.”
Emma nhún vai, miễn cưỡng nhìn tôi. “Có khi như thế lại hay, Kay ạ. Nếu hắn biết đang phải đối đầu với ai, có khi hắn sẽ... từ bỏ.”
“Nhưng như thế chúng ta sẽ đẩy vấn đề của mình sang cho người khác. Một người hoàn toàn không biết phải chống lại hắn như thế nào.”
“Bản thân chúng ta cũng đâu có biết.” - Emma phân tích - “Việc chúng ta không tìm được bất cứ thông tin gì về loài quỷ này chứng tỏ rất có thể chúng là loài bất tử và không thể đánh bại. Nếu vậy chúng ta đâu còn sự lựa chọn nào khác hả Kaylee? Cậu có thể miễn nhiễm với sự quyến rũ của hắn, nhưng mình thì không, và mình không muốn mang trong mình bào thai của quỷ. Hay phải chết, chỉ vì biết quá nhiều.”
“Cô ấy nói đúng đây Kay ạ.” - Anh Tod nói - “Sẽ là không công bằng nếu lôi Emma vào chuyện này. Nhất là khi chúng ta không thể đảm bảo sự an toàn cho cô ấy.”
“Em hiểu.” - Tôi từ từ đóng nắp máy tính lại, lòng tràn đầy nỗi thất vọng và tức giận - “Biết đâu em có thể...”
“Một mình cậu không được.” - Emma cắt ngang lời tôi - “Mình biết đằng nào thì cậu cũng chết... Nhưng cậu cũng đâu muốn phải chết như vậy, đúng không?”
“Hơn nữa nếu Beck đến nhà Emma và thấy chỉ có mình em ở đó, chắc chắn hắn cũng sẽ nghi ngờ.” Anh Tod nói thêm.
Tôi không cãi lại được với những lý lẽ quá hợp lý đó của họ, nhưng tôi cũng không thể bỏ cuộc, dù là lý trí hay tình cảm. Tôi bắt đầu hướng tới một “cái chết đẹp”, bằng cách đánh bại gã incubus và bảo vệ ngôi trường Eastlake của mình. Tôi không muốn phải chết đi khi chưa tiêu diệt được hắn.
Nhưng trước khi tôi có thể thốt ra thành lời thì điện thoại của tôi để chuông cùng lúc số của bố tôi hiện trên màn hình. Tôi giơ một ngón tay lên ra hiệu bảo Emma và anh Tod chờ mình, rồi mở điện thoại lên nghe. “Bố ạ? Bố sắp về chưa?” - Từ phía đầu dây bên kia tôi nghe thấy tiếng xe cộ ồn ào - “Bác Brendon và Sophie chắc cũng đang trên đường đến nhà mình rồi.”
“Kaylee, hôm nay bố không đi làm. Bố đang đi cùng bác Brendon. Chắc bố và bác không về kịp bữa tối đâu. Bác ấy đã gọi cho Sophie rồi. Bố rất xin lỗi, con yêu.”
Đột nhiên cả căn phòng bếp như đóng băng khiến tôi nổi hết gai ốc. “Bố đang ở đâu thế?” - Tôi đi ra ngoài phòng khách và ngồi xuống, nhưng rồi thấy cần phải đứng lên để tiêu bớt sự bồn chồn lo lắng.
“Bố đang trên đường về từ Tallulah.”
“Tallulah, bang Louisiana á?!”
“Ừm... ừ... Bác Brendon đã mất cả đêm qua truy tìm tung tích của gã incubus mà bác từng gặp năm mươi năm trước và bọn bố đã gặp may.”
“Bố tìm được hắn rồi ạ?” Tôi hỏi, anh Tod và Emma đi theo tôi ra phòng khách, ngồi xuống ghế sô - pha và dỏng tai lên nghe.
“Ừ, tên hắn ta là Daniel, và sáng nay bố và bác đã tới chỗ hắn.”
“Chào gấu con!” Bác Brendon gọi với vào điện thoại.
“Cháu chào bác!” - Tôi chào lại, đưa tay vuốt ve đầu Styx - “Thế... tên Daniel ấy có chỉ cho bố cách tiêu diệt incubus không?”
“Hắn ta không trực tiếp nói ra những thông tin bọn bố có thể dùng để chống lại hắn, nhưng hắn có giới thiệu bọn bố với con trai của hắn - một cậu nhóc incubus 8 tuổi tên là Charles. Hóa ra Charles là lý do duy nhất khiến bố cậu ta không chuyển đi hay thay đổi họ tên - Daniel muốn con mình có một tuổi thơ bình thường và ổn định, ít nhất cho tới tuổi dậy thì.” Đây có vẻ là điểm chung của hầu hết các loài không phải là con người.
“OK, tốt cho Charles và người cha của năm, Daniel.” Đáng tiếc nãy giờ tôi chẳng thấy thông tin gì có thể dùng được để tiêu diệt tay Beck.
“Đó chưa phải là tất cả.” - Bố tôi nói tiếp - “Daniel là một người cha vô cùng tự hào về cậu con trai của mình, và cứ nhất quyết đòi giới thiệu Charles với bọn bố. Kaylee, đôi mắt của đứa bé đã chuyển động, và điều đó chỉ nói lên một điều: Mẹ cậu bé là một bean sidhe.”
“Một bean sidhe ý ạ?” Tôi hỏi, và Emma quay sang nhíu mày nhìn anh Tod dò hỏi - Con tưởng loài incubus chỉ có thể phối giống với con người?”
“Đó chính là điều bác đã nói!” - Tiếng bác Brendon vọng qua điện thoại, và tôi đoán bác đang cầm lái - “Nhưng Daniel nói đấy là một nhận định không có cơ sở, incubus thường phối giống với con người đơn giản vì họ dễ tiếp cận hơn.”
“Nhưng cũng có thể vì con người gặp nhiều khó khăn với việc mang thai các tiểu incubus hơn...” Bố tôi bổ sung thêm.
“Vâng, cái đó thì bọn con cũng nhận ra.” Tôi gật đầu, nghĩ về Farrah và Danica.
“... và kể cả nếu họ có giữ được cái thai, đứa bé cũng sẽ không thể sống quá vài phút khi không có linh hồn.”
“Ơ thế không phải đứa trẻ nào sinh ra cũng có linh hồn ạ?” Tôi bối rối hỏi lại.
“Các tiểu incubus thì không.” Bác tôi trả lời.
“Vậy thì một incubus sơ sinh phải làm thế nào để có một linh hồn ạ?” Tôi hỏi nhưng không chắc là muốn biết câu trả lời.
“Nếu người mẹ chết trước khi dây rốn được cắt, đứa trẻ sẽ nghiễm nhiên... thừa hưởng linh hồn của mẹ mình. Và đó là điều đã xảy ra với mẹ của Charles, mặc dù bác con và bố không tin người mẹ bean sidhe ấy chỉ tình cờ chết ngay sau khi sinh. Cô ấy không hề gặp rắc rối gì khi mang thai incubus, như loài người vẫn gặp phải.”
Có nghĩa là Daniel đã giết chết mẹ của con mình, để giữ mạng sống cho đứa con vốn - rất-khó-kiếm của mình.
Tôi đứng khựng lại giữa phòng khách, giơ tay bịt mắt lại, như thể muốn chặn không cho hình ảnh đó hiện ra trong đầu mình. “Như thế thì khủng khiếp quá!”
“Cái gì khủng khiếp cơ?” Emma hỏi và tôi thấy biết ơn vì cậu ấy đã tự quyết định sẽ không đi gặp Beck một mình.
“Chuyện sẽ còn tồi tệ hơn nếu người mẹ là con người.” Bác Brendon nói tiếp.
“Tệ hơn thế nào ạ?” Tôi lại tiếp tục đi đi lại lại trong phòng khách, trước cả khi tôi nhận ra là chân mình, đang chuyển động.
“Linh hồn con người không thể chống đỡ nổi cơ thể của incubus.” - Bố tôi giải thích, và tôi có thể nghe thấy sự miễn cưỡng trong giọng nói của ông - “Vì thế nếu đứa bé được sinh ra từ một người mẹ là con người, nó sẽ cần một linh hồn thay thế.”
Các suy nghĩ quay cuồng trong đầu tôi khiến tôi cảm thấy choáng váng, và phải khó khăn lắm tôi mới kết nối được các sự việc lại với nhau và nhận thức ra vấn đề một cách thấu đáo.
Danica và Farrah đều là con người, vậy thầy Beck định sẽ giữ mạng sống cho con mình bằng cách nào sau khi sinh? Danica mới chỉ đang trong giai đoạn đầu của thai kỳ nên có lẽ hắn nghĩ vẫn còn nhiều thời gian để tìm kiếm linh hồn cho đứa bé. Nhưng các linh hồn không thể bị đánh cắp từ người đang sống, vì thế hẳn Beck đã lên kế hoạch giết chết một sinh vật tội nghiệp nào đó, không phải là con người, để lấy linh hồn cho đứa con của mình.
Và đột nhiên tôi cảm thấy vô cùng biết ơn mấy cái vòng làm từ sợi cây dissimulatus mà cô Harmony đã tặng cho chúng tôi, bảo vệ cho tôi, anh Nash và Sabine khỏi bị phát hiện ra.
Có điều, Sabine đã đọc nỗi sợ hãi của Beck và khiến hắn phát khiếp. Liệu hắn đã phát hiện ra chị ta không phải là con người chưa? Phải chăng bằng việc cử Sabine đi điều tra, chúng tôi đã gián tiếp biến chị ta thành mục tiêu của hắn? Liệu Beck có chịu rời khỏi Eastlake, nếu biết ở đây có ít nhất một linh hồn siêu nhiên đang chờ hắn?
“Kaylee ơi?” Bố tôi gọi nhưng tôi đang quá chìm đắm trong dòng suy nghĩ - và đi đi lại lại như con thoi để trả lời.
Còn Farrah thì sao? Nhờ có Lydia nên chị ta vẫn giữ được cái thai đến bây giờ và chỉ hai tháng nữa thôi, hắn ta sẽ phải...
“Ồi Chúa ơi...” Tôi thảng thốt kêu lên, khi một ý nghĩ thoáng vụt qua trong đầu tôi.
“Sao thế con?” Bố tôi vội vã hỏi, còn anh Tod và Emma ngước lên nhìn tôi chờ đợi.
“Lydia...” - Tôi ngồi thụp xuống cái ghế bành, không để ý là vừa ngồi lên cái đuôi của Styx làm cô nàng giật mình, ré lên inh ỏi. “Không phải tự nhiên mà họ được xếp chung một phòng...”
“Cái gì cơ?” Cả bố tôi và anh Tod đồng thanh hỏi. Nhưng bố tôi không biết chuyện về Lydia còn anh Tod và Emma chưa biết chuyện các đứa bé incubus cần có một linh hồn không phải là con người ngay khi vừa chào đời. Và tôi là người duy nhất có được tất cả những thông tin trên.
“Con chỉ... Con nghĩ con đã biết tay Beck định lấy một linh hồn siêu nhiên ở đâu rồi.” Tôi nói vào trong điện thoại.
“Không phải là...?” Bố tôi ngập ngừng hỏi, giọng đầy lo sợ.
“Không, không phải là con. Hắn vẫn nghĩ con là con người, nhờ cái vòng tay dissimulatus.” - Tôi giơ tay ngắm nghía sợi dây đã giúp tôi tránh khỏi ra - đa của Beck suốt thời gian vừa qua, cho tới khỉ tôi đưa ra lời đề nghị về mối quan hệ ba chiều giữa hắn, tôi và Emma - “Nhưng con nghĩ hắn đã bắt đầu nghi ngờ Sabine, và một trong mấy nạn nhân trước đây của hắn là bạn cùng phòng với một syphon.” Và đột nhiên mọi băn khoăn của tôi về việc giải thoát cho Lydia khỏi Lakeside đã tan biến hoàn toàn. Anh Tod và tôi không chỉ cứu mạng mà còn cứu cả linh hồn của chị ta.
Tôi tự hỏi không hiểu Beck đã phát hiện ra vụ linh hồn dự trữ của hắn dã không cánh mà bay chưa...
“Đề phòng suy đoán của con là sai...” - Bố tôi dặn - “Bố muốn con và Emma hủy bỏ ngay cái kế hoạch đi gặp tay thầy giáo đó một mình tối nay.”
“Không sai đâu bố ạ. Và bố đừng lo, bọn con đã từ bỏ kế hoạch đó rồi. Con nghĩ Emma nên ở lại nhà mình tối nay để đề phòng bất trắc.”
“Như thế cũng tốt.” Ở bên cạnh bác Brendon đang rì rầm câu đó với bố nhưng tôi không thể nghe ra.
“Bác ý nói gì thế ạ?”
“Bác nói nếu sơ tán được cả gia đình Emma ra khỏi nhà tối nay là tốt nhất, nhỡ có chuyện gì xảy ra.”
Tay Beck đã có tiền sử chuyên hút năng lượng từ mẹ của các nạn nhân, và từ hồi quen Emma đến giờ tôi chỉ thấy có mấy mẹ con cậu ấy sống với nhau thôi. Nói tóm lại, gia đình nhà Marshall là một bữa tiệc buổi tối lý tưởng của mọi incubus.
“Ok, bọn con sẽ tìm cách.” - Tôi vuốt ve đầu Styx - “Khoảng mấy giờ bố sẽ về đến nhà?”
“Khoảng sáu tiếng nữa, nhưng chắc chỉ quá nửa đêm một chút thôi. Bố không muốn để lỡ một giây một phút nào trong ngày cuối cùng với con.”
“Con sẽ đợi bố.” - Tim tôi thắt lại, không phân biệt được nỗi đau buồn cho sự mất mát của bố với nỗi sợ hãi của chính mình - “Con phải đi đây.”
“OK, hẹn gặp con tối nay.”
Tôi cúp máy và cất điện thoại vào trong túi.
“Bọn mình sẽ làm cách gì thế?” - Emma hấp tấp hỏi, trước cả khi tôi kịp sắp xếp lại những suy nghĩ đang ngổn ngang trong đầu mình - “Bố cậu nói gì về đứa bé và linh hồn thế?”
“Có vẻ như những đứa con của quỷ incubus cần phải có linh hồn không - phải - là-con - người mới có thể tồn tại được.” Anh Tod nói.
“Đúng vậy.” - Tôi vô cùng ấn tượng trước khả năng chắp nối các sự việc của anh, mặc dù chỉ nghe câu được câu chăng - “Nếu người mẹ không phải là con người, các incubus sẽ giết chết cô ta để giành lấy linh hồn cho đứa bé. Nhưng nếu người mẹ là con người, hắn sẽ phải đi tìm một linh hồn thay thế.”
Anh Tod gật đầu đầy dứt khoát. “Và em nghĩ tay Beck đã can thiệp để Farrah và Lydia ở cùng phòng với nhau?”
“Em nghĩ đó không thể là một sự trùng hợp ngẫu nhiên được.” - Tôi trả lời. Emma mặt vẫn thộn ra không hiểu gì, nhưng tôi sẽ phải giải thích ở trên xe, đã gần sáu rưỡi chiều rồi. Còn có tiếng rưỡi nữa là tới cuộc hẹn của chúng tôi với Beck, chúng tôi cần phải khẩn trương, nhỡ hắn ta đến sớm hơn giờ hẹn thì tiêu - “Bọn mình phải đi lấy ít đồ cho cậu và thuyết phục mẹ cậu và các chị rời khỏi nhà tối nay. Ngay lập tức.”
“Chào Kaylee!” - Bác Marshall ngó đầu ra khỏi phòng tắm, lúc tôi đi theo Emma vào phòng ngủ của cậu ấy - “Hai đứa định làm gì tối nay?
“Qua nhà Kaylee ngủ ạ.” Emma mở tủ lấy cái túi ngủ giúi tít tận trên nóc.
“Mà không phải là cuối tuần?” - Bác Marshall nhíu mày - “Mẹ không nghĩ thế...”
“Bọn cháu sắp có một bài kiểm tra Toán quan trọng....” - Tôi giải thích - “Và cháu hứa sẽ không thức buôn chuyện cả đêm đâu ạ.” Nói dối, tất cả đều là nói dối. Cuộc đời của tôi bắt đầu biến thanh một chuỗi các thảm họa, được gắn kết bởi những lời nói dối, từ bao giờ thế này?
“Chú Cavanaugh cũng đồng ý mà mẹ.” - Emma tiếp tục mở ngăn kéo lấy quần áo, như thể mẹ cậu ấy đã đồng ý rồi - “Và chú ấy cũng có mặt ở nhà trông chừng bọn con mà. Sẽ chẳng có chuyện gì có thể xảy ra đâu, mẹ yên tâm.”
Giá như bác Marshall hiểu được rằng chỉ có làm như vậy mới giữ được mạng sống cho con bác ấy và bảo vệ cái tử cung của cậu ấy khỏi gã incubus thú tính kia.
“Mà tối nay mẹ có hẹn với chú Sean đúng không?” - Emma kéo khóa túi lại - “Đêm nay mẹ cứ ở lại nhà chú ý đi.”
“Emma!” Bác Marshall lại ngó đầu ra hành lang, cùng với cái máy uốn tóc.
“Ôi giời mẹ ơi, con mười bảy tuổi rồi mà. Con biết chuyện gì xảy ra giữa hai người khi đèn tắt. Như thế này, mẹ sẽ không phải lái xe về nhà giữa đêm khuya và rón rén vào nhà vì sợ làm mọi người thức giấc.”
Mẹ của Emma thả lọn tóc uốn ra, mặt đăm chiêu suy nghĩ một lúc. “Thôi được, con qua ngủ với Kaylee đi. Nhưng mẹ có ở lại nhà chú Sean hay không không phải là việc của con.”
Emma nhe răng cười. “Tuân lệnh! Tối nay chị Cara ở lại ký túc đúng không ạ?”
“Ơ kìa, chị con dọn vào ký túc hai năm nay rồi mà. Sao tự dưng con lại hỏi thế?” Bác Marshall ngẩn mặt ra hỏi.
“Không có gì ạ.” - Chúng tôi vẫn cần hỏi lại cho chắc chắn - “Còn chị Traci?”
“Có giai mới!” - Tiếng bà chị mười chín tuổi của Emma vọng ra từ cuối hành lang. - “Mười lăm phút nữa anh ấy sẽ đón chị. Nhưng điều đó không có nghĩa là em có thể lục tủ quần áo của chị.”
“Đây cũng không thèm nhá...” Emma vòng tay lấy cái túi trang điểm trên bệ phòng tắm, sau lưng bác Marshall. Tôi thật không hiểu sao ba chị em nhà này có thể dùng chung một cái phòng tắm.
Năm phút sau, chúng tôi leo lên xe của Emma và đi về nhà tôi. Đây sẽ là bữa tiệc ngủ cuối cùng của bọn tôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.