Nữ Thần Cao Lãnh Bị Kéo Xuống Vực Sâu
Chương 5: Đổi Chỗ
Hàn Quang Bích Huyết, Vấn Nhân Túy
01/12/2023
Cô ngước mắt lên để tìm kiếm bóng dáng đó, nhưng khóe mắt cô nhìn thấy người bên trái mình đang đứng dậy.
Hình bóng hoàn toàn trùng hợp với hình bóng trong ký ức của cô đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Thẩm Tây Nguyệt có chút sững sờ.
Tô Lâm Chi đã đi tới trước mặt cô, giọng nói vẫn thản nhiên như được nhúng vào nước lạnh trước sau như một, mang đến sự lạnh nhạt quen thuộc, cúi đầu nói với cô: “Cho qua.”
Hương bạc hà nhẹ nhàng sảng khoái lướt qua chóp mũi cô, nhịp tim của Thẩm Tây Nguyệt bất chợt tăng nhanh hơn mấy phút.
Trong một hàng tên tiền tố dài được người dẫn chương trình công bố, Tô Lâm Chi trầm tĩnh bước lên bục nhận giải, giống như đã quen với những tràng pháo tay và cổ vũ của mọi người.
Thẩm Tây Nguyệt rũ mắt xuống.
Bao nhiêu năm rồi… Tô Lâm Chi vẫn tỏa sáng như vậy.
Tô Lâm Chi nhanh chóng cầm giấy tấm bằng đi xuống, cho dù hắn đã không còn đứng trên sân khấu, nhưng dù đi đến đâu vẫn là tiêu điểm của toàn trường.
Đối mặt với những ánh mắt và máy quay từ lối đi, hắn không nhanh không chậm đi về hàng thứ bảy của hội trường, sự nhẹ nhàng như có thực chất quanh người tạo thành một vòng tròn vô hình, cô lập tiếng ồn náo động của người bên ngoài.
Một bước, hai bước, dừng lại trước mặt Thẩm Tây Nguyệt.
Đám đông cảm nhận được cái gì đó, bắt đầu nhìn về phía của họ thì thầm to nhỏ.
Mắt thấy góc áo khoác nam tự nhiên rủ xuống, sắp sửa chạm vào đầu gối của cô, Thẩm Tây Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía một nam sinh khác:
“Quan Nghiêu, tôi có thể đổi chỗ với cậu được không?”
Cuối cùng cô cũng chủ động nói chuyện, Quan Nghiêu bất ngờ và mừng rỡ liên tục gật đầu, đứng lên nhường chỗ cho cô: “Được chứ được chứ.”
Ánh sáng lưu chuyển từ hàng trên chiếu về hướng ngược lại, tạo thành một bóng người cao gầy trước mặt Thẩm Tây Nguyệt.
Cô đứng dậy với vẻ mặt bình thản, lướt ngang qua Tô Lâm Chi ở lối đi có thể chứa hai người đứng cạnh nhau.
Không giao tiếp.
Tiếng thì tầm tại hiện trường rõ ràng đã im lặng trong giây lát.
Hình bóng hoàn toàn trùng hợp với hình bóng trong ký ức của cô đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, Thẩm Tây Nguyệt có chút sững sờ.
Tô Lâm Chi đã đi tới trước mặt cô, giọng nói vẫn thản nhiên như được nhúng vào nước lạnh trước sau như một, mang đến sự lạnh nhạt quen thuộc, cúi đầu nói với cô: “Cho qua.”
Hương bạc hà nhẹ nhàng sảng khoái lướt qua chóp mũi cô, nhịp tim của Thẩm Tây Nguyệt bất chợt tăng nhanh hơn mấy phút.
Trong một hàng tên tiền tố dài được người dẫn chương trình công bố, Tô Lâm Chi trầm tĩnh bước lên bục nhận giải, giống như đã quen với những tràng pháo tay và cổ vũ của mọi người.
Thẩm Tây Nguyệt rũ mắt xuống.
Bao nhiêu năm rồi… Tô Lâm Chi vẫn tỏa sáng như vậy.
Tô Lâm Chi nhanh chóng cầm giấy tấm bằng đi xuống, cho dù hắn đã không còn đứng trên sân khấu, nhưng dù đi đến đâu vẫn là tiêu điểm của toàn trường.
Đối mặt với những ánh mắt và máy quay từ lối đi, hắn không nhanh không chậm đi về hàng thứ bảy của hội trường, sự nhẹ nhàng như có thực chất quanh người tạo thành một vòng tròn vô hình, cô lập tiếng ồn náo động của người bên ngoài.
Một bước, hai bước, dừng lại trước mặt Thẩm Tây Nguyệt.
Đám đông cảm nhận được cái gì đó, bắt đầu nhìn về phía của họ thì thầm to nhỏ.
Mắt thấy góc áo khoác nam tự nhiên rủ xuống, sắp sửa chạm vào đầu gối của cô, Thẩm Tây Nguyệt nghiêng đầu nhìn về phía một nam sinh khác:
“Quan Nghiêu, tôi có thể đổi chỗ với cậu được không?”
Cuối cùng cô cũng chủ động nói chuyện, Quan Nghiêu bất ngờ và mừng rỡ liên tục gật đầu, đứng lên nhường chỗ cho cô: “Được chứ được chứ.”
Ánh sáng lưu chuyển từ hàng trên chiếu về hướng ngược lại, tạo thành một bóng người cao gầy trước mặt Thẩm Tây Nguyệt.
Cô đứng dậy với vẻ mặt bình thản, lướt ngang qua Tô Lâm Chi ở lối đi có thể chứa hai người đứng cạnh nhau.
Không giao tiếp.
Tiếng thì tầm tại hiện trường rõ ràng đã im lặng trong giây lát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.