Chương 30
Diệp Đường
11/07/2022
EDITOR: MƯỚP
“Nhưng tôi đói.” Khương Nhan bổ sung thêm một câu: “Thực sự rất đói.”
Cô đảm bảo, đây là điều mất mặt nhất mà cô từng nói trong đời, nhưng cô thực sự đói, hôm nay ngoại trừ buổi trưa ăn một bữa ăn trong đoàn làm phim, món rau không giống rau, súp không giống như món súp bên ngoài cho đến bây giờ cô chưa ăn uống gì.
Lần đầu tiên Khương Nhan cảm thấy “Cơm” là thứ tồn tại tuyệt vời nhất.
Giang Dịch Hành còn đang đứng đờ người như một khúc gỗ, sau khi nghe Khương Nhan nói xong đột nhiên vươn cánh tay thẳng tắp về phía cô.
Một cánh tay gầy gò xuất hiện trước mặt Khương Nhan.
“Không thì cô gặm tay tôi ăn đi?” Giang Dịch Hành vừa nói vừa cười, ngữ khí như trêu trọc nhưng lại vô cùng đứng đắn.
“Ngại quá, tôi không ăn thịt zombie.” Khương Nhan đánh một cái vào tay của anh.
Giờ là lúc nào rồi thế mà anh còn tâm trạng cợt nhả?
Mưa càng ngày càng nặng hạt, mãi không có dấu hiệu ngừng.
Khương Nhan từ lúc đầu còn phàn nàn Tần Ngữ Miêu nhưng giờ đã chuyển sang lo lắng, bọn họ hiện tại ít nhất còn hai người có thể chăm sóc lẫn nhau nhưng Tần Ngữ Miêu chỉ có một mình nếu đi lạc trong núi, Khương Nhan không dám nghĩ nữa.
Cô không biết giữa Tần Ngữ Miêu và cô gái tên Sở Miểu xảy ra chuyện gì, nhưng cô luôn cảm thấy Tần Ngữ Miêu không phải là người không để ý đại cục như vậy. Là nghệ sĩ chung một công ty, Tần Ngữ Miêu như thế nào cô vẫn hiểu được vài phần, thậm chí đối với cô ít nhiều cũng có chút thưởng thức. Nhiều năm như vậy, không nóng không lạnh, không thổi phồng tin tức gì. Khương Nhan cảm thấy, Tần Ngữ Miêu chỉ là thiếu một cơ hội.
Như vậy, lần này có thể nguyên nhân chắc chắn xuất phát từ Sở Miểu?
Nghĩ đến cô ta, Khương Nhan bắt đầu cảm thấy phiền, sao không thể yên lặng quay hết phim, sao lại lúc nào cũng sợ thiên hạ không đủ loạn như vậy?
“Anh biết cô gái tên Sở Miểu không?” Khương Nhan chọc chọc vào người Giang Dịch Hành hỏi.
Goang Dịch Hành gật nhẹ đầu, anh và Tần Ngữ Miêu quay chung rất nhiều cảnh, tất nhiên cũng có trao đổi với người diễn vai nha hoàn này.
“Cô ta và Tần Ngữ Miêu có quan hệ tốt không?” Khương Nhan thẳng thắn hỏi.
Giang Dịch Hành suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói một câu làm Khương Nhan cạn lời.
“Mỗi lần hai người gặp nhau có vẻ rất hoà thuận.”
Khương Nhan nhẫn nhị sự phẫn nộ trong lòng, từ từ gật đầu, nói “Anh nói rất đúng” với nét mặt không biết phải hình dung sự ngu ngốc của anh như thế nào đây. Hai người phụ nữ tỏ ra hòa thuận thì chứng minh quan hệ của hai người tốt sao? Đúng là đàn ông, suy nghĩ đơn giản chỉ có vậy.
Giang Dịch Hành không hiểu ý của Khương Nhan, anh chuyên tâm cúi đầu nhặt những cành cây nhỏ trên mặt đất, cố gắng tìm một ít củi khô để nhóm lửa. Nhưng tìm nửa ngày những cành cây ở đây đều bị dính nước mưa mủn hết ra.
Hai người cứ như vậy ngồi dưới đất, duy trì động tác duy nhất là cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trong khu cắm trại, những người đi tìm lục đục quay về, tất cả đều nói không tìm thấy người.
Phần lớn bọn họ đều đi một vòng kêu to không thấy người thì quay về, dù sao thời tiết như vậy mà bị lạc trên núi thì không dễ mà xuống được.
Lý Uyên đếm người, trong lòng hoảng hốt: “Khương Nhan và Giang Dịch Hành đâu? Họ quay về chưa?”
Trong lều vải mọi người liếc mắt nhìn nhau, rồi lắc đầu.
An Hạ gọi điện thoại hết lần này đến lần khác, chỉ nhận được âm thanh đường dây bận, một người cũng không liên lạc được.
Lý Uyên gấp đến độ sắp chửi thề, chỉ quay một bộ phim mà lạc mất ba diễn viên. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì hắn không thể chối bỏ được trách nhiệm này. Nhưng nếu không có chuyện gì xảy ra mà tin tức này truyền đến tai thị chúng thì chẳng phải bộ phim này sẽ “bạo hồng trước khi phát sóng” sao.
Ngay lập tức hắn không so đo chuyện Tần Ngữ Miêu còn giận dỗi hay không, chỉ mong ba người nhanh chóng trở về.
An Hạ nhìn mưa to ngoài trời, trong lòng thấp thỏm không yên, tay nắm chặt điện thoại không biết nên gọi cho ai, công ty? Chị Lâm? Ai cũng đều là nước xa không cứu được lửa gần khiến cô không biết phải làm sao.
Lúc này Sở Miểu ngồi ở trong góc, không còn vẻ nhàn nhã như trước nữa mà thay vào đó là sắc mặt trắng bệch, bây giờ cô ta mới nhận ra mình gây ra tai hoạ lớn rồi.
Mọi người đang lo sợ bất an thì một bóng dáng chậm rãi đi vào như một tiếng sấm vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Lý Uyên dụi dụi hai mắt, vô cùng kinh ngạc: “Tần Ngữ Miêu cô đã về rồi? Từ chiều đến giờ cô đã đi đâu?”
Tần Ngữ Miêu cất cây dù đi, quơ quơ cuốn kịch bản trong tay: “Tôi đến bên lều đằng kia đọc kịch bản.”
Lý Uyên nhìn về phía lều vải mà Tần Ngữ Miêu nói, là chiếc lều ở xa nhất, dùng để cất một số thiết bị tạm thời chưa sử dụng đến, đúng là một chỗ cực kỳ yên tĩnh.
“Chỉ là mệt quá nên tôi ngủ quên mất.” Tần Ngữ Miêu xấu hổ nói, không hề ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Lý Uyên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Ngữ Miêu sau đó lại nhìn Sở Miểu đang cúi đầu im lặng trong góc.
Sở Miểu chậm chạp ngẩng đầu, lắp bắp: “Em…Em…Không biết…Em chỉ nghĩ là chị Tần tâm trạng không tốt.”
Lý Uyên nghe câu này dường như đã hiểu ra gì đó, tình trạng này chính là Sở Miểu cố tình báo sai sự việc, bịa đặt cho tần Ngữ Miêu chơi trò mất tích.
“Cô cái gì cũng không biết vậy mà dám nói người ta biến mất, làm cho cả đoàn làm phim đi tìm đến trưa, bây giờ Khương Nhan và Giang Dịch Hành còn chưa trở về, nếu xảy ra chuyện gì cô có chịu trách nhiệm được không?”
Lý Uyên chỉ tay vào Sở Miều, hét lên. Mọi người nghe cô ta nói không thấy Tần Ngữ Miêu, suy nghĩ đầu tiên đều là cô ấy đi ra ngoài, không ai ngờ được cô ấy chỉ là tìm cái lều khác học kịch bản đến mức ngủ quên.
Chuyện này nói đi nói lại thì Tần Ngữ Miêu không hề sai, cô còn chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Tần Ngư Miêu trầm ngâm nhìn Sở Miểu, khinh thường nói: “Tôi chơi trò mất tích? Cô đang nghĩ cái quái gì thế?”
Nói mới nhớ chuyện xảy ra ban sáng, đơn giản chỉ là tần Ngữ Miêu muốn đọc kịch bản, học thuộc lời thoại mà Sở Miểu đang xem phim bên cạnh, mở âm lượng to khiến cho cô không thể nào chú tâm vào kịch bản được.
Tần Ngữ Miêu nhắc nhở cô ta một câu giảm âm lượng nhỏ xuống một chút mà đổi lại là sự châm chọc khiêu khích của Sở Miểu. Tần Ngữ Miêu không muốn gây thị phi với cô ta nên lập tức tìm lều khác yên tĩnh hơn, vậy mà dám đổ vấy cho cô chơi trò mất tích.
Cuối cùng Sở Miểu yếu ớt nói một câu: “Chị Tần, em chỉ là lo lắng cho chị…”
Cô ta vừa nhìn thấy Tần Ngữ Miêu im lặng bỏ ra ngoài nên thuận tay bôi đen ả nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này. Bên ngoài một tia chớp và sấm vang lên, nước mưa đổ như thác khiến cho Sở Miểu thật sự sợ hãi.
Người ngồi đây có ai không có đầu óc đâu chứ, có thể ở trong vòng tròn này đều là thông minh, lời hai người này vừa thốt ra, trong nháy mắt họ liền hiểu được bảy tám phần, không hẹn mà cùng cảm thấy Sở Miểu này thật là ngu xuẩn đến đáng thương.
Lý Uyên nhìn Sở Miểu, hận không thể đá cô ra ngoài ngay lập tức. Hắn đã hợp tác qua biết bao diễn viên nhưng lần này thực sự khiến hắn cảm thấy là lần ngu ngốc nhất, đúng là tự tìm đường chết cho bản thân mình.
An Hạ không thể bình tĩnh được như những người khác, trực tiếp kéo tay của cô ta: “Cô phải đi tìm người cùng tôi, đừng có mà giả bộ ngây thơ vô tội ở đây.”. Truyện Truyện Teen
Lý Uyên cuống quýt ngăn cô lại còn nói: “Cô tính để lạc thêm hai người nữa sao? Dù sao cũng có người đàn ông như Giang Dịch Hành bên cạnh, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lý Uyên an ủi An Hạ đồng thời cũng tự an ủi chính mình.
Mọi người trong đoàn nhốn nháo, cuối cùng vấn quyết định ra đi ra ngoài tìm người, lần này tuyệt đối không thể hành động một mình.
Lúc này, nhân vật chính mà họ nói đến đang hóng gió ngắm mưa, nghe sấm rền trên núi rất điệu nghệ cộng thêm cái lạnh run thấu tim nữa.
Hình ảnh xinh đẹp nao lòng nhưng cũng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Bóng đêm che phủ cả ngọn núi, nhiệt độ hạ thấp, Khương Nhan cuộn mình trong chiếc áo khoác ẩm ướt, cô duỗi tay chọc chọc vào Giang Dịch Hành hỏi: “Anh có lạnh không?”
Giang Dịch Hành mờ mitt quay đầu nhìn Khương Nhan, vẻ mặt sống động đó trong mắt Khương Nhan chính là bị đông lạnh đến choáng váng.
Quá đáng thương, Khương Nhan vươn tay kéo áo khoác ra: “Chia cho anh một nửa đó.”
Chiếc áo này thuộc loại áo thể thao rộng rãi, hai Khương Nhan chui vào cũng dư sức, chỉ cần hai người ngồi gần nhau thêm một chút thì có thể mặc chung chiếc áo này.
“Cô mặc đi, tôi không sao, trong tình hình này cô nên quan tâm đến bản thân thì hơn.” Giang Dịch Hành tuỳ tiện nói rồi nhấn tay Khương Nhan xuống.
“Được rồi, được rồi, tôi không có ích kỷ vậy đâu.” Khương Nhan cởi áo, luồn vào một cánh tay, còn cánh tay còn lại ném sang cho Giang Dịch Hành.
Hai người ngồi cạnh nhau, thêm việc mặc chung một chiếc áo bất tri bất giác gần càng thêm gần.
Nhiệt độ trên người Giang Dịch Hành không giống như chiếc áo ẩm ướt kia, Khương Nhan không khỏi xích gần thêm một chút để hấp thu nhiệt độ trên người anh làm cho bản thân ấm áp thêm một chút.
Một bên cơ thể ấm áp, một bên là lạnh, cảm giác một lạnh một nóng rất kỳ cục, Khương Nhan mơ mơ màng màng như muốn ngủ thiếp đi, theo bản năng chen chúc sang một bên nóng.
Hai người từ ngồi cạnh nhau đến sát nhau, hiện tại Khương Nhan rất muốn chui vào trong ngực Giang Dịch Hành.
Giang Dịch Hành thấy cô dường như đã ngủ, vì vậy anh cố hết sức dùng quần áo che cho cô, sau đó anh vẫn duy trì động tác, hai tay ôm cô, không dám nhúc nhích.
Người bên cạnh rúc đầu vào trong ngực anh, mái tóc rối bời, theo góc độ của anh nhìn cô như một cây nấm đông cô vậy, đôi tay gắt gao ôm lấy vòng eo của anh, đâu còn hình tượng nữ thần cao ngạo lạnh nhạt lúc trước nữa.
Giang Dịch Hành đột nhiên cảm thấy thích thú, anh tưởng tượng đến buổi sáng ngày mai lúc Khương Nhan tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng này của chính mình thì hẳn biểu cảm của cô sẽ vô cũng thú vị ra sao.
“Nhưng tôi đói.” Khương Nhan bổ sung thêm một câu: “Thực sự rất đói.”
Cô đảm bảo, đây là điều mất mặt nhất mà cô từng nói trong đời, nhưng cô thực sự đói, hôm nay ngoại trừ buổi trưa ăn một bữa ăn trong đoàn làm phim, món rau không giống rau, súp không giống như món súp bên ngoài cho đến bây giờ cô chưa ăn uống gì.
Lần đầu tiên Khương Nhan cảm thấy “Cơm” là thứ tồn tại tuyệt vời nhất.
Giang Dịch Hành còn đang đứng đờ người như một khúc gỗ, sau khi nghe Khương Nhan nói xong đột nhiên vươn cánh tay thẳng tắp về phía cô.
Một cánh tay gầy gò xuất hiện trước mặt Khương Nhan.
“Không thì cô gặm tay tôi ăn đi?” Giang Dịch Hành vừa nói vừa cười, ngữ khí như trêu trọc nhưng lại vô cùng đứng đắn.
“Ngại quá, tôi không ăn thịt zombie.” Khương Nhan đánh một cái vào tay của anh.
Giờ là lúc nào rồi thế mà anh còn tâm trạng cợt nhả?
Mưa càng ngày càng nặng hạt, mãi không có dấu hiệu ngừng.
Khương Nhan từ lúc đầu còn phàn nàn Tần Ngữ Miêu nhưng giờ đã chuyển sang lo lắng, bọn họ hiện tại ít nhất còn hai người có thể chăm sóc lẫn nhau nhưng Tần Ngữ Miêu chỉ có một mình nếu đi lạc trong núi, Khương Nhan không dám nghĩ nữa.
Cô không biết giữa Tần Ngữ Miêu và cô gái tên Sở Miểu xảy ra chuyện gì, nhưng cô luôn cảm thấy Tần Ngữ Miêu không phải là người không để ý đại cục như vậy. Là nghệ sĩ chung một công ty, Tần Ngữ Miêu như thế nào cô vẫn hiểu được vài phần, thậm chí đối với cô ít nhiều cũng có chút thưởng thức. Nhiều năm như vậy, không nóng không lạnh, không thổi phồng tin tức gì. Khương Nhan cảm thấy, Tần Ngữ Miêu chỉ là thiếu một cơ hội.
Như vậy, lần này có thể nguyên nhân chắc chắn xuất phát từ Sở Miểu?
Nghĩ đến cô ta, Khương Nhan bắt đầu cảm thấy phiền, sao không thể yên lặng quay hết phim, sao lại lúc nào cũng sợ thiên hạ không đủ loạn như vậy?
“Anh biết cô gái tên Sở Miểu không?” Khương Nhan chọc chọc vào người Giang Dịch Hành hỏi.
Goang Dịch Hành gật nhẹ đầu, anh và Tần Ngữ Miêu quay chung rất nhiều cảnh, tất nhiên cũng có trao đổi với người diễn vai nha hoàn này.
“Cô ta và Tần Ngữ Miêu có quan hệ tốt không?” Khương Nhan thẳng thắn hỏi.
Giang Dịch Hành suy nghĩ một lúc, cuối cùng nói một câu làm Khương Nhan cạn lời.
“Mỗi lần hai người gặp nhau có vẻ rất hoà thuận.”
Khương Nhan nhẫn nhị sự phẫn nộ trong lòng, từ từ gật đầu, nói “Anh nói rất đúng” với nét mặt không biết phải hình dung sự ngu ngốc của anh như thế nào đây. Hai người phụ nữ tỏ ra hòa thuận thì chứng minh quan hệ của hai người tốt sao? Đúng là đàn ông, suy nghĩ đơn giản chỉ có vậy.
Giang Dịch Hành không hiểu ý của Khương Nhan, anh chuyên tâm cúi đầu nhặt những cành cây nhỏ trên mặt đất, cố gắng tìm một ít củi khô để nhóm lửa. Nhưng tìm nửa ngày những cành cây ở đây đều bị dính nước mưa mủn hết ra.
Hai người cứ như vậy ngồi dưới đất, duy trì động tác duy nhất là cùng nhau ngẩng đầu nhìn lên trời.
Trong khu cắm trại, những người đi tìm lục đục quay về, tất cả đều nói không tìm thấy người.
Phần lớn bọn họ đều đi một vòng kêu to không thấy người thì quay về, dù sao thời tiết như vậy mà bị lạc trên núi thì không dễ mà xuống được.
Lý Uyên đếm người, trong lòng hoảng hốt: “Khương Nhan và Giang Dịch Hành đâu? Họ quay về chưa?”
Trong lều vải mọi người liếc mắt nhìn nhau, rồi lắc đầu.
An Hạ gọi điện thoại hết lần này đến lần khác, chỉ nhận được âm thanh đường dây bận, một người cũng không liên lạc được.
Lý Uyên gấp đến độ sắp chửi thề, chỉ quay một bộ phim mà lạc mất ba diễn viên. Nếu thật sự xảy ra chuyện gì thì hắn không thể chối bỏ được trách nhiệm này. Nhưng nếu không có chuyện gì xảy ra mà tin tức này truyền đến tai thị chúng thì chẳng phải bộ phim này sẽ “bạo hồng trước khi phát sóng” sao.
Ngay lập tức hắn không so đo chuyện Tần Ngữ Miêu còn giận dỗi hay không, chỉ mong ba người nhanh chóng trở về.
An Hạ nhìn mưa to ngoài trời, trong lòng thấp thỏm không yên, tay nắm chặt điện thoại không biết nên gọi cho ai, công ty? Chị Lâm? Ai cũng đều là nước xa không cứu được lửa gần khiến cô không biết phải làm sao.
Lúc này Sở Miểu ngồi ở trong góc, không còn vẻ nhàn nhã như trước nữa mà thay vào đó là sắc mặt trắng bệch, bây giờ cô ta mới nhận ra mình gây ra tai hoạ lớn rồi.
Mọi người đang lo sợ bất an thì một bóng dáng chậm rãi đi vào như một tiếng sấm vang lên trong không gian tĩnh mịch.
Lý Uyên dụi dụi hai mắt, vô cùng kinh ngạc: “Tần Ngữ Miêu cô đã về rồi? Từ chiều đến giờ cô đã đi đâu?”
Tần Ngữ Miêu cất cây dù đi, quơ quơ cuốn kịch bản trong tay: “Tôi đến bên lều đằng kia đọc kịch bản.”
Lý Uyên nhìn về phía lều vải mà Tần Ngữ Miêu nói, là chiếc lều ở xa nhất, dùng để cất một số thiết bị tạm thời chưa sử dụng đến, đúng là một chỗ cực kỳ yên tĩnh.
“Chỉ là mệt quá nên tôi ngủ quên mất.” Tần Ngữ Miêu xấu hổ nói, không hề ý thức được chuyện gì đã xảy ra.
“Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?” Lý Uyên nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tần Ngữ Miêu sau đó lại nhìn Sở Miểu đang cúi đầu im lặng trong góc.
Sở Miểu chậm chạp ngẩng đầu, lắp bắp: “Em…Em…Không biết…Em chỉ nghĩ là chị Tần tâm trạng không tốt.”
Lý Uyên nghe câu này dường như đã hiểu ra gì đó, tình trạng này chính là Sở Miểu cố tình báo sai sự việc, bịa đặt cho tần Ngữ Miêu chơi trò mất tích.
“Cô cái gì cũng không biết vậy mà dám nói người ta biến mất, làm cho cả đoàn làm phim đi tìm đến trưa, bây giờ Khương Nhan và Giang Dịch Hành còn chưa trở về, nếu xảy ra chuyện gì cô có chịu trách nhiệm được không?”
Lý Uyên chỉ tay vào Sở Miều, hét lên. Mọi người nghe cô ta nói không thấy Tần Ngữ Miêu, suy nghĩ đầu tiên đều là cô ấy đi ra ngoài, không ai ngờ được cô ấy chỉ là tìm cái lều khác học kịch bản đến mức ngủ quên.
Chuyện này nói đi nói lại thì Tần Ngữ Miêu không hề sai, cô còn chẳng biết chuyện gì xảy ra.
Tần Ngư Miêu trầm ngâm nhìn Sở Miểu, khinh thường nói: “Tôi chơi trò mất tích? Cô đang nghĩ cái quái gì thế?”
Nói mới nhớ chuyện xảy ra ban sáng, đơn giản chỉ là tần Ngữ Miêu muốn đọc kịch bản, học thuộc lời thoại mà Sở Miểu đang xem phim bên cạnh, mở âm lượng to khiến cho cô không thể nào chú tâm vào kịch bản được.
Tần Ngữ Miêu nhắc nhở cô ta một câu giảm âm lượng nhỏ xuống một chút mà đổi lại là sự châm chọc khiêu khích của Sở Miểu. Tần Ngữ Miêu không muốn gây thị phi với cô ta nên lập tức tìm lều khác yên tĩnh hơn, vậy mà dám đổ vấy cho cô chơi trò mất tích.
Cuối cùng Sở Miểu yếu ớt nói một câu: “Chị Tần, em chỉ là lo lắng cho chị…”
Cô ta vừa nhìn thấy Tần Ngữ Miêu im lặng bỏ ra ngoài nên thuận tay bôi đen ả nhưng không ngờ mọi chuyện lại phát triển đến mức này. Bên ngoài một tia chớp và sấm vang lên, nước mưa đổ như thác khiến cho Sở Miểu thật sự sợ hãi.
Người ngồi đây có ai không có đầu óc đâu chứ, có thể ở trong vòng tròn này đều là thông minh, lời hai người này vừa thốt ra, trong nháy mắt họ liền hiểu được bảy tám phần, không hẹn mà cùng cảm thấy Sở Miểu này thật là ngu xuẩn đến đáng thương.
Lý Uyên nhìn Sở Miểu, hận không thể đá cô ra ngoài ngay lập tức. Hắn đã hợp tác qua biết bao diễn viên nhưng lần này thực sự khiến hắn cảm thấy là lần ngu ngốc nhất, đúng là tự tìm đường chết cho bản thân mình.
An Hạ không thể bình tĩnh được như những người khác, trực tiếp kéo tay của cô ta: “Cô phải đi tìm người cùng tôi, đừng có mà giả bộ ngây thơ vô tội ở đây.”. Truyện Truyện Teen
Lý Uyên cuống quýt ngăn cô lại còn nói: “Cô tính để lạc thêm hai người nữa sao? Dù sao cũng có người đàn ông như Giang Dịch Hành bên cạnh, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Lý Uyên an ủi An Hạ đồng thời cũng tự an ủi chính mình.
Mọi người trong đoàn nhốn nháo, cuối cùng vấn quyết định ra đi ra ngoài tìm người, lần này tuyệt đối không thể hành động một mình.
Lúc này, nhân vật chính mà họ nói đến đang hóng gió ngắm mưa, nghe sấm rền trên núi rất điệu nghệ cộng thêm cái lạnh run thấu tim nữa.
Hình ảnh xinh đẹp nao lòng nhưng cũng khiến người khác cảm thấy lạnh lẽo.
Bóng đêm che phủ cả ngọn núi, nhiệt độ hạ thấp, Khương Nhan cuộn mình trong chiếc áo khoác ẩm ướt, cô duỗi tay chọc chọc vào Giang Dịch Hành hỏi: “Anh có lạnh không?”
Giang Dịch Hành mờ mitt quay đầu nhìn Khương Nhan, vẻ mặt sống động đó trong mắt Khương Nhan chính là bị đông lạnh đến choáng váng.
Quá đáng thương, Khương Nhan vươn tay kéo áo khoác ra: “Chia cho anh một nửa đó.”
Chiếc áo này thuộc loại áo thể thao rộng rãi, hai Khương Nhan chui vào cũng dư sức, chỉ cần hai người ngồi gần nhau thêm một chút thì có thể mặc chung chiếc áo này.
“Cô mặc đi, tôi không sao, trong tình hình này cô nên quan tâm đến bản thân thì hơn.” Giang Dịch Hành tuỳ tiện nói rồi nhấn tay Khương Nhan xuống.
“Được rồi, được rồi, tôi không có ích kỷ vậy đâu.” Khương Nhan cởi áo, luồn vào một cánh tay, còn cánh tay còn lại ném sang cho Giang Dịch Hành.
Hai người ngồi cạnh nhau, thêm việc mặc chung một chiếc áo bất tri bất giác gần càng thêm gần.
Nhiệt độ trên người Giang Dịch Hành không giống như chiếc áo ẩm ướt kia, Khương Nhan không khỏi xích gần thêm một chút để hấp thu nhiệt độ trên người anh làm cho bản thân ấm áp thêm một chút.
Một bên cơ thể ấm áp, một bên là lạnh, cảm giác một lạnh một nóng rất kỳ cục, Khương Nhan mơ mơ màng màng như muốn ngủ thiếp đi, theo bản năng chen chúc sang một bên nóng.
Hai người từ ngồi cạnh nhau đến sát nhau, hiện tại Khương Nhan rất muốn chui vào trong ngực Giang Dịch Hành.
Giang Dịch Hành thấy cô dường như đã ngủ, vì vậy anh cố hết sức dùng quần áo che cho cô, sau đó anh vẫn duy trì động tác, hai tay ôm cô, không dám nhúc nhích.
Người bên cạnh rúc đầu vào trong ngực anh, mái tóc rối bời, theo góc độ của anh nhìn cô như một cây nấm đông cô vậy, đôi tay gắt gao ôm lấy vòng eo của anh, đâu còn hình tượng nữ thần cao ngạo lạnh nhạt lúc trước nữa.
Giang Dịch Hành đột nhiên cảm thấy thích thú, anh tưởng tượng đến buổi sáng ngày mai lúc Khương Nhan tỉnh lại nhìn thấy bộ dạng này của chính mình thì hẳn biểu cảm của cô sẽ vô cũng thú vị ra sao.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.