Chương 32
Diệp Đường
05/08/2022
Sau khi trở về từ khu sinh thái tự nhiên, hầu như tất cả mọi người đều
không nghỉ ngơi mà chạy ngay đến phim trường điện ảnh, nơi được xưng
tụng là phim trường không đêm.
Thông thường các phim cổ trang đều được quay tại đây, Khương Nhan đã quá quen thuộc với nơi này nên không cảm thấy lạ lẫm quá nhiều với những ngôi nhà, đường phố cổ kính.
Ở đây không chỉ có đoàn phim bọn họ mà còn những diễn viên quần chúng lác đác trên đường.
Hầu hết các nhân vật phụ đều mặc trang phục kém chất lượng được sản xuất theo lô, nếu may mắn sẽ nhanh chóng lộ diện trước ống kính, còn nếu không may thì chỉ có thể được dùng làm hình nhân bằng xương bằng thịt.
Bên trong không thiếu những khuôn mặt nổi bật nhưng cũng vô cùng đáng tiếc khi những gương mặt ấy lại bị che mờ bởi cách trang điểm và trang phục.
Tựa như vẫn còn dư âm của trận mưa hôm trước, khi đến phim trường quay phim, Khương Nhan bị nhiễm cảm lạnh, trong cổ họng của cô như đang nhét một quả cầu lửa thiêu đốt đau đớn, một câu cũng không thể nói lên lời, hơn phân nửa ngày hôm đó cô lạnh run người.
Lý Uyên nhìn trạng thái này của Khương Nhan cũng chỉ có thể cắn răng chịu trận. Không còn cách nào khác, ai bảo cô là vưu vật trong lòng bàn tay công ty của người ta, thúc giục không được, mắng cũng không thể mắng, mà ghét bỏ thì lại càng không. Thực sự không có cách nào khác, Lý Uyên phất tay cho cô nghỉ vài ngày chăm sóc bản thân cho thật tốt.
Trong khách sạn, Khương Nhan vùi mình nằm trong chiếc chăn ấm, chỉ lộ ra một cái đầu, một cánh tay đặt ở ngoài chăn, trên đó còn dùng băng dính dán kim tiêm, thoạt nhìn đáng thương biết bao.
Hiển nhiên là hình ảnh một mỹ nhân bị bệnh.
Cảm mạo không phải bệnh nặng gì, nhưng những triệu chứng thì đúng là muốn cả mạng của người ta, toàn thân khó chịu, đau đầu nhức óc còn thêm nghẹt mũi.
An Hạ ngồi phía đối diện, vô cùng tức giận bất bình: “Cậu biết không? Hừ..Sở Miểu kia mặt dày thực sự, đúng là không biết xấu hổ…”
Khương Nhan chóng mặt, không hiểu chuyện gì, chỉ biết An Hạ ngồi đây chửi thề.
Sao có thể không có tố chất như vậy, quả thực phá vỡ hết hình tượng.
“Cô ta làm sao?” Khương Nhan ngó đầu ra bên ngoài thăm dò, cô hơi điều chỉnh tư thế, mỗi câu nói ra đều thở ra một hơi nóng.
An Hạ có ấn tượng kém với Sở Miểu vô cùng, bởi vậy nói chuyện không hề che giấu sự chán ghét trong lòng chút nào.
“Đạo diễn Lý xóa phân cảnh của cô ta nên hiện giờ cô ta đang làm loạn bên ngoài.” An Hạ nói xong đưa cho Khương Nhan một ly thuốc cảm.
Khương Nhan đưa tay ra hiệu, nhìn cánh tay kia còn đang truyền nước nếu còn uống thêm thuốc nữa thì cô trở thành cái ấm sắc thuốc luôn.
An Hạ cũng không ép buộc cô, tiện tay đặt thuốc trên đầu giường.
“Hừ…Sở Miểu đó là đồ không có đầu óc, làm ra chuyện như vậy còn không biết cụp cái đuôi xem lại cách đối nhân xử thế của bản thân, thái độ phách lối cực kỳ, mồm mép tép nhảy, nghe nói cô ta bị đạo diễn Lý Uyên mắng cho một trận thối mặt, đạo diễn có thể giữ cô ta lại quay phim mới là lạ.”
Khương Nhan trợn mắt nhìn, người gì mà ngu thế, trong ấn tượng của cô thì cô ta cũng đâu phải người EQ thấp như vậy, bằng không thì cũng không thể lấy được vai phụ, đã vậy còn không biết quý trọng.
Hai người đang nói chuyện thì nghe loáng thoáng âm thanh của chuông cửa truyền đến, An Hạ nghiêng người nghe ngóng sau đó mới đứng dậy đi ra cửa nhìn qua mắt mèo.
“Ai vậy?” Khương Nhan hỏi.
An Hạ bĩu môi, định quay về chỗ cũ ngồi xuống, nói: “Khắc tinh của cậu đến rồi.”
Khương Nhan ngẩn người, sau đó mới hiểu ra An Hạ đang nói tới ai.
Cánh cửa cách âm rất tốt, An Hạ dựa vào cửa, “Chắc chắn là đến nhờ cậu cầu xin đạo diễn, con người này thật sự là biết tìm đúng người.”
Chuông cửa vang lên không ngừng, Khương Nhan hít mũi một cái, giật giật đầu ngón tay, trên mu bàn tay truyền đến cảm giác đau nhè nhẹ.
Thật là một đôi tay xinh đẹp, chỉ là trên đó có rất nhiều vết tiêm, lại còn thâm xanh một mảng. Chưa nói người này tính toán chi li với Khương Nhan như nào lại càng không nói tới những chuyện vĩ đại, vị tha. So đo với một người mới như vậy không khỏi quá mất phong độ, cũng quá mất mặt, nhưng bị chịu lạnh trên ngọn núi kia cả một đêm cô vẫn nhớ kỹ, nếu không thì phỏng chừng hiện tại cũng không bị cảm lạnh nặng như này.
Cô ta gài bẫy cô như vậy, còn trông chờ vào cô đi gặp đạo diễn cầu xin giúp, không biết cô ta thật sự ngu ngốc hay đang giả vờ ngây thơ ngốc nghếch đây, tâm tư bất chính chính là bất chính.
An Hạ còn tựa vào cửa, chờ Khương Nhan nói mở hoặc không mở cửa.
Khương Nhan co người lại trong chăn, tiếng chuông cửa cứ vang lên khiến cô phiền mãi, trực tiếp vươn tay lắc lắc.
An Hạ ngầm hiểu, mở cánh cửa ra, sau đó đứng giữa cửa cản người lại, nhìn người kia bằng nửa con mắt.
Sở Miểu thấy cửa mở liền cảm thấy có chút hy vọng, định nhấc chân đi vào bên trong.
An Hạ gõ nhẹ lên khung cửa, hành động này thậm chí còn sinh ra vài phần tao nhã.
“Ý cô là sao? Tôi tới để tìm chị Nhan.”
Nhìn cái dáng vẻ khí thế này, người nào không biết còn tưởng rằng Khương Nhan nợ tiền cô ta, quả nhiên đúng là kẻ không hiểu chuyện lại còn không có đầu óc.
An Hạ không có ý nhường đường, “Chị Nhan đang bệnh, cần nghỉ ngơi, chị Sở vẫn nên về trước đi.”
Nói xong lời này, An Hạ định đóng cửa, Sở Miểu biết rõ nếu cánh cửa này mà đóng lại thì coi như một chút hy vọng cô ta cũng không còn. Đối với chuyện lúc trước, cô ta vô cùng hối hận nhưng hiện tại chuyện đó đã khiến cô mất vai rồi, coi như mất cả chì lẫn chài.
Bây giờ cô ta chỉ có thể gửi hy vọng vào Khương Nhan cót giúp cô ta nói vài câu, dù sao một câu nói của cô với đạo diễn bằng cả trăm ngàn câu nói của cô ta.
An Hạ nhìn gương mặt thiểu năng của cô ta, cuối cùng cũng không cho đi vào mà trực tiếp đóng cửa.
“Kẻ đáng ghét đó đi rồi.” An Hạ đóng cửa lại, vỗ vỗ tay như vừa ném một bịch rác đi.
Khương Nhan nằm trên giường, nhìn bình thuốc đang nhỏ từng giọt.
Lúc nãy khi An Hạ đang nói chuyện thì có 8 giọt nhỏ xuống, cộng thêm 6578 giọt lúc trước, hiện tại đã sắp hết bình thuốc.
Thực ra Khương Nhan nằm ở trên giường cảm thấy hơi nhàm chán, trước kia quay phim không biết mệt nhưng giờ nằm trên giường hai ngày liên tiếp mới phát hiện quả thực trước đây bản thân lao lực quá mức, quay phim không màng đến nghỉ ngơi.
An Hạ làm một trợ lý tận tâm tận lực, luôn luôn bên cạnh nói cho cô biết mọi việc ở trong đoàn phim.
“Đoàn phim quay vô cùng thuận lợi, cảnh của Giang Dịch Hành đều quay một lần là qua, đạo diễn Lý mỗi ngày nhìn thấy anh ta đều cười không thấy mặt trời đâu.”
Nam nữ chính quay cảnh thân mật đầu tiên, Giang Dịch Hành chuẩn bị năm sáu lần nhưng quả thực không thể nào thân mật được với Tần Ngữ Miêu, cuối cùng vẫn phải mượn vị trí để quay.
An Hạ còn nhéo nhéo lỗ tai, khoa trương nói: “Khi đó lỗ tai của Giang Dịch Hành đỏ đến tận chiều, cái bộ dạng đó của anh ta làm như có người muốn gạ gẫm vậy đó, nói gì thì nói Tần Ngữ Miêu cũng được coi là một đại mỹ nữ, anh ta như vậy đúng là khiến cho con gái nhà người ta không còn chút mặt mũi nào. ”
Khương Nhan nghe xong cũng bắt chước An Hạ, cười nhạo anh chàng trợ lý của mình, tâm trạng của cô vô cùng vui vẻ, có lẽ do thuốc sắp chảy hết rồi.
“Sau đó thì sao?” tâm trạng của Khương Nhan tốt nên cũng rất vui vẻ tiếp nhận những vấn đề nhỏ nhặt trong đoàn làm phim.
“Hiện tại có một trang web đăng tải video tìm đến nói chuyện, mà không chỉ có một đâu nha, giá cả thương lượng còn cao hơn cả giá phim truyền hình. Đạo diễn Lý bận rộn cả ngày, không phải quay phim thì cũng sẽ đàm phán với người phụ trách công ty này nọ. ”
Tóm lại chính là Khương Nhan không ở đoàn làm phim nhưng người bên cạnh cô lê la khắp nơi, chuyện gì cũng biết.
Cuối cùng, Khương Nhan chọn vấn đề quan trọng nhất hỏi:
“Công ty phát hành video nào? Giá bao nhiêu?”
An Hạ cầm trái táo trong tay gọt vỏ, lớp vỏ gọt ra ngày càng kéo dài, một mùi thơm thoang thoảng lan tỏa trong phòng.
“Nghe nói là Thượng Phong, giá cả đến con số này…” An Hạ cầm con dao trong tay vung vẩy, xòe bàn tay ra trước mặt Khương Nhan.
Khương Nhan sợ cô bé đâm vào mình, từ từ lùi về phía sau, cảm thấy khoảng cách an toàn mới nói: “Chắc chắn không?”
Thượng Phong là trang web video lớn nhất cả nước, không cần bàn về lượng truy cập, nếu được phát hành từ nền tảng đó thì thực sự tốt quá, huống chi số tiền này của bên đó cũng chả đáng bao nhiêu.
An Hạ suy nghĩ một lúc, sau cùng mới nói: “Mặc dù không chắc 100% nhưng cũng được 8-90% rồi.”
Cuối cùng An Hạ đưa quả táo cho Khương Nhan, còn nói: “Giá mua cao như vậy, nguyên nhân lớn nhất là nhờ cậu, nếu không công ty nào lại bỏ tiền ra mua một cái bộ phim không có danh tiếng như vậy.”
Khương Nhan nhận lấy trái táo từ an Hạ, cắn mạnh một miếng, vị táo chua chua ngọt ngọt, trong lòng thập phần đồng ý với lời An Hạ nói, trợ lý của cô đúng là có mắt nhìn.
Nhớ ngày đó bộ phim này độ nhận diện và thảo luận không cao, bây giờ đã trở thành bộ phim đang hot, dù lý do không phải nhờ toàn bộ vào Khương Nhan nhưng cũng đúng 80%.
Khương Nhan cắn quả táo, chưa được bao lâu lại nghe thấy tiếng chuông cửa bắt đầu vang lên, cũng không biết do ảo giác hay không nhưng chẳng lẽ lại là Sở Miểu kia quay lại tìm? Đúng là âm hồn bất tán mà.
An Hạ nghe thấy tiếng chuông, nhìn qua mắt mèo lại có vẻ vui mừng hơn hồi này.
“Cậu đoán xem là ai?”
Khương Nhan rất muốn ném quả táo đi, “Ai?”
An Hạ khoa tay múa chân: “Anh chàng trợ lý nhỏ nhà cậu đến rồi nè.”
Các diễn viên đều được ở trong một khách sạn do đoàn phim sắp xếp, phòng của Khương Nhan rất gần với Giang Dịch Hành, có điều…
Khương Nhan nhíu mày nhìn đồng hồ, mới sáu giờ chiều, chẳng lẽ đoàn phim kết thúc công việc sớm như vậy?
Thông thường các phim cổ trang đều được quay tại đây, Khương Nhan đã quá quen thuộc với nơi này nên không cảm thấy lạ lẫm quá nhiều với những ngôi nhà, đường phố cổ kính.
Ở đây không chỉ có đoàn phim bọn họ mà còn những diễn viên quần chúng lác đác trên đường.
Hầu hết các nhân vật phụ đều mặc trang phục kém chất lượng được sản xuất theo lô, nếu may mắn sẽ nhanh chóng lộ diện trước ống kính, còn nếu không may thì chỉ có thể được dùng làm hình nhân bằng xương bằng thịt.
Bên trong không thiếu những khuôn mặt nổi bật nhưng cũng vô cùng đáng tiếc khi những gương mặt ấy lại bị che mờ bởi cách trang điểm và trang phục.
Tựa như vẫn còn dư âm của trận mưa hôm trước, khi đến phim trường quay phim, Khương Nhan bị nhiễm cảm lạnh, trong cổ họng của cô như đang nhét một quả cầu lửa thiêu đốt đau đớn, một câu cũng không thể nói lên lời, hơn phân nửa ngày hôm đó cô lạnh run người.
Lý Uyên nhìn trạng thái này của Khương Nhan cũng chỉ có thể cắn răng chịu trận. Không còn cách nào khác, ai bảo cô là vưu vật trong lòng bàn tay công ty của người ta, thúc giục không được, mắng cũng không thể mắng, mà ghét bỏ thì lại càng không. Thực sự không có cách nào khác, Lý Uyên phất tay cho cô nghỉ vài ngày chăm sóc bản thân cho thật tốt.
Trong khách sạn, Khương Nhan vùi mình nằm trong chiếc chăn ấm, chỉ lộ ra một cái đầu, một cánh tay đặt ở ngoài chăn, trên đó còn dùng băng dính dán kim tiêm, thoạt nhìn đáng thương biết bao.
Hiển nhiên là hình ảnh một mỹ nhân bị bệnh.
Cảm mạo không phải bệnh nặng gì, nhưng những triệu chứng thì đúng là muốn cả mạng của người ta, toàn thân khó chịu, đau đầu nhức óc còn thêm nghẹt mũi.
An Hạ ngồi phía đối diện, vô cùng tức giận bất bình: “Cậu biết không? Hừ..Sở Miểu kia mặt dày thực sự, đúng là không biết xấu hổ…”
Khương Nhan chóng mặt, không hiểu chuyện gì, chỉ biết An Hạ ngồi đây chửi thề.
Sao có thể không có tố chất như vậy, quả thực phá vỡ hết hình tượng.
“Cô ta làm sao?” Khương Nhan ngó đầu ra bên ngoài thăm dò, cô hơi điều chỉnh tư thế, mỗi câu nói ra đều thở ra một hơi nóng.
An Hạ có ấn tượng kém với Sở Miểu vô cùng, bởi vậy nói chuyện không hề che giấu sự chán ghét trong lòng chút nào.
“Đạo diễn Lý xóa phân cảnh của cô ta nên hiện giờ cô ta đang làm loạn bên ngoài.” An Hạ nói xong đưa cho Khương Nhan một ly thuốc cảm.
Khương Nhan đưa tay ra hiệu, nhìn cánh tay kia còn đang truyền nước nếu còn uống thêm thuốc nữa thì cô trở thành cái ấm sắc thuốc luôn.
An Hạ cũng không ép buộc cô, tiện tay đặt thuốc trên đầu giường.
“Hừ…Sở Miểu đó là đồ không có đầu óc, làm ra chuyện như vậy còn không biết cụp cái đuôi xem lại cách đối nhân xử thế của bản thân, thái độ phách lối cực kỳ, mồm mép tép nhảy, nghe nói cô ta bị đạo diễn Lý Uyên mắng cho một trận thối mặt, đạo diễn có thể giữ cô ta lại quay phim mới là lạ.”
Khương Nhan trợn mắt nhìn, người gì mà ngu thế, trong ấn tượng của cô thì cô ta cũng đâu phải người EQ thấp như vậy, bằng không thì cũng không thể lấy được vai phụ, đã vậy còn không biết quý trọng.
Hai người đang nói chuyện thì nghe loáng thoáng âm thanh của chuông cửa truyền đến, An Hạ nghiêng người nghe ngóng sau đó mới đứng dậy đi ra cửa nhìn qua mắt mèo.
“Ai vậy?” Khương Nhan hỏi.
An Hạ bĩu môi, định quay về chỗ cũ ngồi xuống, nói: “Khắc tinh của cậu đến rồi.”
Khương Nhan ngẩn người, sau đó mới hiểu ra An Hạ đang nói tới ai.
Cánh cửa cách âm rất tốt, An Hạ dựa vào cửa, “Chắc chắn là đến nhờ cậu cầu xin đạo diễn, con người này thật sự là biết tìm đúng người.”
Chuông cửa vang lên không ngừng, Khương Nhan hít mũi một cái, giật giật đầu ngón tay, trên mu bàn tay truyền đến cảm giác đau nhè nhẹ.
Thật là một đôi tay xinh đẹp, chỉ là trên đó có rất nhiều vết tiêm, lại còn thâm xanh một mảng. Chưa nói người này tính toán chi li với Khương Nhan như nào lại càng không nói tới những chuyện vĩ đại, vị tha. So đo với một người mới như vậy không khỏi quá mất phong độ, cũng quá mất mặt, nhưng bị chịu lạnh trên ngọn núi kia cả một đêm cô vẫn nhớ kỹ, nếu không thì phỏng chừng hiện tại cũng không bị cảm lạnh nặng như này.
Cô ta gài bẫy cô như vậy, còn trông chờ vào cô đi gặp đạo diễn cầu xin giúp, không biết cô ta thật sự ngu ngốc hay đang giả vờ ngây thơ ngốc nghếch đây, tâm tư bất chính chính là bất chính.
An Hạ còn tựa vào cửa, chờ Khương Nhan nói mở hoặc không mở cửa.
Khương Nhan co người lại trong chăn, tiếng chuông cửa cứ vang lên khiến cô phiền mãi, trực tiếp vươn tay lắc lắc.
An Hạ ngầm hiểu, mở cánh cửa ra, sau đó đứng giữa cửa cản người lại, nhìn người kia bằng nửa con mắt.
Sở Miểu thấy cửa mở liền cảm thấy có chút hy vọng, định nhấc chân đi vào bên trong.
An Hạ gõ nhẹ lên khung cửa, hành động này thậm chí còn sinh ra vài phần tao nhã.
“Ý cô là sao? Tôi tới để tìm chị Nhan.”
Nhìn cái dáng vẻ khí thế này, người nào không biết còn tưởng rằng Khương Nhan nợ tiền cô ta, quả nhiên đúng là kẻ không hiểu chuyện lại còn không có đầu óc.
An Hạ không có ý nhường đường, “Chị Nhan đang bệnh, cần nghỉ ngơi, chị Sở vẫn nên về trước đi.”
Nói xong lời này, An Hạ định đóng cửa, Sở Miểu biết rõ nếu cánh cửa này mà đóng lại thì coi như một chút hy vọng cô ta cũng không còn. Đối với chuyện lúc trước, cô ta vô cùng hối hận nhưng hiện tại chuyện đó đã khiến cô mất vai rồi, coi như mất cả chì lẫn chài.
Bây giờ cô ta chỉ có thể gửi hy vọng vào Khương Nhan cót giúp cô ta nói vài câu, dù sao một câu nói của cô với đạo diễn bằng cả trăm ngàn câu nói của cô ta.
An Hạ nhìn gương mặt thiểu năng của cô ta, cuối cùng cũng không cho đi vào mà trực tiếp đóng cửa.
“Kẻ đáng ghét đó đi rồi.” An Hạ đóng cửa lại, vỗ vỗ tay như vừa ném một bịch rác đi.
Khương Nhan nằm trên giường, nhìn bình thuốc đang nhỏ từng giọt.
Lúc nãy khi An Hạ đang nói chuyện thì có 8 giọt nhỏ xuống, cộng thêm 6578 giọt lúc trước, hiện tại đã sắp hết bình thuốc.
Thực ra Khương Nhan nằm ở trên giường cảm thấy hơi nhàm chán, trước kia quay phim không biết mệt nhưng giờ nằm trên giường hai ngày liên tiếp mới phát hiện quả thực trước đây bản thân lao lực quá mức, quay phim không màng đến nghỉ ngơi.
An Hạ làm một trợ lý tận tâm tận lực, luôn luôn bên cạnh nói cho cô biết mọi việc ở trong đoàn phim.
“Đoàn phim quay vô cùng thuận lợi, cảnh của Giang Dịch Hành đều quay một lần là qua, đạo diễn Lý mỗi ngày nhìn thấy anh ta đều cười không thấy mặt trời đâu.”
Nam nữ chính quay cảnh thân mật đầu tiên, Giang Dịch Hành chuẩn bị năm sáu lần nhưng quả thực không thể nào thân mật được với Tần Ngữ Miêu, cuối cùng vẫn phải mượn vị trí để quay.
An Hạ còn nhéo nhéo lỗ tai, khoa trương nói: “Khi đó lỗ tai của Giang Dịch Hành đỏ đến tận chiều, cái bộ dạng đó của anh ta làm như có người muốn gạ gẫm vậy đó, nói gì thì nói Tần Ngữ Miêu cũng được coi là một đại mỹ nữ, anh ta như vậy đúng là khiến cho con gái nhà người ta không còn chút mặt mũi nào. ”
Khương Nhan nghe xong cũng bắt chước An Hạ, cười nhạo anh chàng trợ lý của mình, tâm trạng của cô vô cùng vui vẻ, có lẽ do thuốc sắp chảy hết rồi.
“Sau đó thì sao?” tâm trạng của Khương Nhan tốt nên cũng rất vui vẻ tiếp nhận những vấn đề nhỏ nhặt trong đoàn làm phim.
“Hiện tại có một trang web đăng tải video tìm đến nói chuyện, mà không chỉ có một đâu nha, giá cả thương lượng còn cao hơn cả giá phim truyền hình. Đạo diễn Lý bận rộn cả ngày, không phải quay phim thì cũng sẽ đàm phán với người phụ trách công ty này nọ. ”
Tóm lại chính là Khương Nhan không ở đoàn làm phim nhưng người bên cạnh cô lê la khắp nơi, chuyện gì cũng biết.
Cuối cùng, Khương Nhan chọn vấn đề quan trọng nhất hỏi:
“Công ty phát hành video nào? Giá bao nhiêu?”
An Hạ cầm trái táo trong tay gọt vỏ, lớp vỏ gọt ra ngày càng kéo dài, một mùi thơm thoang thoảng lan tỏa trong phòng.
“Nghe nói là Thượng Phong, giá cả đến con số này…” An Hạ cầm con dao trong tay vung vẩy, xòe bàn tay ra trước mặt Khương Nhan.
Khương Nhan sợ cô bé đâm vào mình, từ từ lùi về phía sau, cảm thấy khoảng cách an toàn mới nói: “Chắc chắn không?”
Thượng Phong là trang web video lớn nhất cả nước, không cần bàn về lượng truy cập, nếu được phát hành từ nền tảng đó thì thực sự tốt quá, huống chi số tiền này của bên đó cũng chả đáng bao nhiêu.
An Hạ suy nghĩ một lúc, sau cùng mới nói: “Mặc dù không chắc 100% nhưng cũng được 8-90% rồi.”
Cuối cùng An Hạ đưa quả táo cho Khương Nhan, còn nói: “Giá mua cao như vậy, nguyên nhân lớn nhất là nhờ cậu, nếu không công ty nào lại bỏ tiền ra mua một cái bộ phim không có danh tiếng như vậy.”
Khương Nhan nhận lấy trái táo từ an Hạ, cắn mạnh một miếng, vị táo chua chua ngọt ngọt, trong lòng thập phần đồng ý với lời An Hạ nói, trợ lý của cô đúng là có mắt nhìn.
Nhớ ngày đó bộ phim này độ nhận diện và thảo luận không cao, bây giờ đã trở thành bộ phim đang hot, dù lý do không phải nhờ toàn bộ vào Khương Nhan nhưng cũng đúng 80%.
Khương Nhan cắn quả táo, chưa được bao lâu lại nghe thấy tiếng chuông cửa bắt đầu vang lên, cũng không biết do ảo giác hay không nhưng chẳng lẽ lại là Sở Miểu kia quay lại tìm? Đúng là âm hồn bất tán mà.
An Hạ nghe thấy tiếng chuông, nhìn qua mắt mèo lại có vẻ vui mừng hơn hồi này.
“Cậu đoán xem là ai?”
Khương Nhan rất muốn ném quả táo đi, “Ai?”
An Hạ khoa tay múa chân: “Anh chàng trợ lý nhỏ nhà cậu đến rồi nè.”
Các diễn viên đều được ở trong một khách sạn do đoàn phim sắp xếp, phòng của Khương Nhan rất gần với Giang Dịch Hành, có điều…
Khương Nhan nhíu mày nhìn đồng hồ, mới sáu giờ chiều, chẳng lẽ đoàn phim kết thúc công việc sớm như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.