Chương 43
Diệp Đường
15/11/2022
Editor: Mướp
Hai người ngồi ở cạnh bờ sông, mặt sông gợn sóng dập dềnh, dòng nước cực kỳ êm dịu, nước sông hơi cạn lại yên bình, có thể nhìn thấy con côn trùng ở dưới sông uốn éo qua lại, bộ dáng chết không nhắm mắt.
“Sẽ có cá mắc câu sao?”
“…Chắc là có.”
Giạng nói của Giang Dịch Hành có hơi không xác định, đã ngồi đây hơn nửa tiếng rồi sao vẫn chưa có con cá nào bơi qua?
Chẳng lẽ những con cá trong thâm sơn rừng rậm này lại thông minh hơn anh?
“Lừa đảo.”
Nói xong những lời này, Khương Nhan lại lấy lương khô trong ba lô ra tiếp tục gặm, sự thật đã chứng minh tất cả những điều hoang tưởng chỉ có ở trong mơ mà thôi, canh cá là không thể nào có, cái gì có trong tay mới là sự thật.
Giang Dịch Hành nghe thấy tiếng xé bao lương khô, không chút lưu tình cướp đi sự thật ở trong tay Khương Nhan.
Lương khô bị tách thành hai khối nhỏ, anh ném xuống nước, kết quả chưa được một phút đồng hồ, khối lương khô nhỏ đã bị trôi dạt đến phương xa theo dòng nước.
“Đồ phá của.” Khương Nhan nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Giang Dịch Hành không nghe được câu nói của cô, trong mắt dấy lên tia hy vọng.
Anh bỏ cần câu, cởi giày, vén ống quần lội xuống nước một các thuần thục.
Khương Nhan ở sau lưng anh trừng mắt không biết anh muốn làm gì, chỉ có thể nhìn thấy anh vừa xắn tay áo sau đó di chuyển tảng đá bên bờ sông cuối cùng thả vào trong dòng nước.
Tốt xấu gì hiện tại cũng là một tiểu thịt tươi đang hot, à không, là lão zombie, sao có thể không chú trọng đến hình tượng như vậy được, nhân viên quay phim phía sau hai người vẫn còn đang giơ máy quay ghi hình, Khương Nhan lặng lẽ vuốt vuốt tóc.
Giang Dịch Hành dùng tảng đá ngăn dòng nước lại, sau đó cầm lương khô bóp vụn thả vào trong dòng nước.
Dòng nước trôi chậm hơn một chút, những mảnh vụn lương khô ngâm nước nở bung bét, xoay tròn trong đó.
Cành cây dùng để làm cần câu thô sơ, Giang Dịch Hành lấy dao vót nhọn hoắt, nắm ở trong tay, thời gian dần trôi qua cũng có vài con cá bơi đến, những con cá thảnh thơi ăn vụn lương khô trong nước.
Khương Nhan tò mò, chậm rãi nghía qua, chỉ thấy Giang Dịch Hành giơ gậy lên rồi đâm thẳng vào đầu một con cá đen xám, đuôi cá vùng vẫy trong nước không ngừng như không cam tâm bị con người dễ dàng bắt lấy như vậy. Quả nhiên phương pháp thô bạo là phương pháp hữu dụng nhất.
Trong khoảnh khắc thú vị nên được ghi danh vào những khoảnh khắc lịch sử này, Khương Nhan nhìn con cá vùng vẫy như đang nhìn thấy món canh cá đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt vẫy mời cô.
Dường như Giang Dịch Hành hiểu rõ trong đầu cô suy nghĩ gì, nói một câu phá vỡ giấc mộng cô đang mơ tới: “Không có nồi, không làm được canh cá, chỉ có thể nướng lên thôi.”
Nướng cũng không tệ lắm, so với lương khô ngon hơn nhiều, Khương Nhan cảm thấy có thể vượt qua được rồi.
Giang Dịch Hành dùng sức đập con cá xuống đất, con cá như đã chết không còn động đậy nữa.
Sau khi cá chết, Giang Dịch Hành bắt tay vào làm sạch cá để nướng lên.
Dụng cụ rất đơn giản, không có gia vị chỉ có thể nướng lên một cách nguyên thuỷ nhất.
Anh tạo một vòng tròn trên mặt đất ngăn ngừa lửa bén ra ngoài dẫn tới hỏa hoạn, rồi chồng các cành củi khô lên bắt đầu đốt cháy, ngọn lửa từ từ bừng lên, hai người ngồi đối diện nhau, trong tay mỗi người cầm một cây củi lớn, đầu gậy gỗ xuyên một con cá đã bị cắt đi phần đầu.
Cái này là yêu cầu của Khương Nhan.
“Vẫn nên chặt đầu đi, bằng không nhìn bộ dạng chết không nhắm mắt của nó…”
Giang Dịch Hành cầm đuôi cá trong tay nghĩ thầm, chặt đầu đi không phải tàn nhẫn hơn à?
Khương Nhan không biết nướng cá, Giang Dịch Hành làm như thế nào cô cũng làm y chang như vậy, mặt này hơi khô một chút thì đổi âng mặt kia, cho đến khi cả hai mặt được nướng vàng óng, mùi thơm lan toả xung quanh, khơi gợi cảm giác thèm thuồng của hai người.
Giang Dịch Hành đưa cá lên mũi hít hà, sau đó lại hạ xuống ăn thử một miếng, anh nói với Khương Nhan: “Được rồi, có thể ăn.”
Nói xong anh đưa con cá trong tay mình cho Khương Nhan, sau đó cầm con cá của cô tiếp tục nướng.
Khương Nhan sững sờ nhìn anh: “Cá của tôi bị sao à?”
Giang Dịch Hành nhìn con cá còn sống kia nói: “Không ăn thì đổi lại?”
Khương Nhan nhìn hai con cá sau đó nở nụ cười xinh đẹp, há miệng cắn một miếng.
Mặc dù không có một chút gia vị nào nhưng ăn vào không bị tanh, còn có vị cá tươi mới.
Khương Nhan từ từ ăn con cá của Giang Dịch Hành trong lòng thỏa mãn và cảm động vô cùng.
Quả nhiên trong môi trường khó khăn một thời gian dài, chỉ số đánh giá sự cảm động thấp đi nhiều.
...
Ba giờ chiều, sau khi thu dọn tàn cuộc xong, hai người tiếp tục con đường của mình. Cả hai đều không có lều vải nên suy nghĩ nghỉ ngơi bị bóp chết từ trong trứng nước.
Bảy giờ tối, sắc trời đã đen hoàn toàn, dường như ở trong núi, buổi tối buông xuống càng nhanh hơn, hiện tại đã không thể nhìn rõ cảnh vật phía trước.
Để thuận tiện cho việc ghi hình của hai người, nhân viên thắp đèn chiếu sáng, trong nhất thời ánh sáng từ đèn chiếu rõ như ban ngày.
Ánh đèn chiếu rọi cả một khoảng phía trước, tình cảnh đối lập giữa khu vực được ánh đèn chiếu tới và khu vực không có đèn khác nhau hoàn toàn.
Ban đêm ở trong núi cũng không hoàn toàn yên tĩnh, tiếng côn trùng vang lên, tiếng chim gọi bầy, cẩn thận nghe còn rõ hơn ban ngày.
Mặc dù đoạn đường này không xảy ra chuyện bất ngờ gì nhưng thể lực đã tiêu hao đi nhiều, thoạt đầu Khương Nhan còn nghiêng đầu nói với camera “Không được, chân tôi sắp gãy đến nơi rồi.” Sau đó cũng dần mất đi âm thanh, cơ hồ cô nhắm nửa con mắt bám lấy góc áo của Giang Dịch Hành.
Giang Dịch Hành mở đèn pin nhỏ chiếu vào bản đồ trong tay xác định lại tuyến đường đi, đôi chân phía dưới tận lực đi trên con đường bằng phẳng.
Quãng đường đến nửa vòng tròn màu đỏ ngày càng ngắn, thắng lợi đang chờ phía trước, Giang Dịch Hành tắt đèn pin để tiết kiệm pin.
Mười giờ tối, hai người cuối cùng cũng đến vị trí nửa vòng tròn màu đỏ trên bản đồ, Khương Nhan mệt đến nỗi không mở được mắt.
Như đã đoán trước, hai người Giản Bách và Tô Lục còn chưa tới.
Giang Dịch Hành trừ đi thời gian nghỉ ngơi của bọn họ, tính toán lại lộ trình phát hiện hóa ra bọn họ đã đi được gần 100km. Giản Bách và Tô Lục chưa đến thì hai người họ cũng chỉ có thể ngồi ở đây chờ đợi, nơi này có ánh sáng như vậy nên chẳng cần lo lắng chuyện bọn họ có thể đi lạc, Giang Dịch Hành cũng không làm thêm bất cứ ký hiệu nào.
Đã đến được nơi cần đến, Khương Nhan miễn cưỡng mở mắt lên xem xét, không có lều vải như dự đoán, hai người kia còn chưa tới, hai người này…
Ngáp một cái, Khương Nhan quyết định tìm một tảng đá nào đó để làm gối, cả người nằm xuống co quắp lại. Trang phục có thể giữ ấm nhưng nhiệt độ trong núi thấp, nếu cứ ngủ như thế cả một đêm chắc chắn sáng mai cơ thể sẽ không chịu nổi.
Với suy nghĩ như vậy, Giang Dịch Hành bước mấy bước qua đó, ngồi xổm trước mặt cô, hai tay lắc vai cô rồi nói: “Tỉnh, tỉnh, cô không thể ngủ.”
Khương Nhan đang nằm mơ, cô mơ đang nằm trên một chiếc thuyền nhỏ ngủ trên đó, trong lúc đang ngủ chiếc thuyền chao đảo cực mạnh, sóng nước tràn vào khoang thuyền, rung lắc cực mạnh. Cuối cùng thuyền lật, cô tỉnh dậy.
Khương Nhan mở to mắt mê man nhìn người trước mặt, từ một thành hai, từ hai biến thành ba người.
Ba người! Khương Nhan đột nhiên tỉnh táo lại, lắc đầu, trước mặt có ba người. Trong lúc cô mơ màng thì Giản Bác và Tô Lục đã đến nơi.
Bốn người hội tụ thành công, bắt đầu hành động một loạt công việc chúc mừng… sau đó mắc lều vải.
Nghe được mắc lều vải, Khương Nhan bóp mạnh vào tay, xua tan đi cơn buồn ngủ. Lều vải và túi ngủ quả nhiên trong balo của hai người kia, bốn túi ngủ và hai lều vải. Bốn người bận rộn luống cuống tay chân, đến mãi nửa đêm mới dựng xong lều. Khương Nhan nhìn hai chiếc lều như hai đồi núi nhỏ, trong lòng thỏa mãn vô cùng, ghép lại bản đồ, nghiên cứu tuyến đường tất cả để mai rồi tính, hiện tại việc ngủ là trên hết!
Hai người ngồi ở cạnh bờ sông, mặt sông gợn sóng dập dềnh, dòng nước cực kỳ êm dịu, nước sông hơi cạn lại yên bình, có thể nhìn thấy con côn trùng ở dưới sông uốn éo qua lại, bộ dáng chết không nhắm mắt.
“Sẽ có cá mắc câu sao?”
“…Chắc là có.”
Giạng nói của Giang Dịch Hành có hơi không xác định, đã ngồi đây hơn nửa tiếng rồi sao vẫn chưa có con cá nào bơi qua?
Chẳng lẽ những con cá trong thâm sơn rừng rậm này lại thông minh hơn anh?
“Lừa đảo.”
Nói xong những lời này, Khương Nhan lại lấy lương khô trong ba lô ra tiếp tục gặm, sự thật đã chứng minh tất cả những điều hoang tưởng chỉ có ở trong mơ mà thôi, canh cá là không thể nào có, cái gì có trong tay mới là sự thật.
Giang Dịch Hành nghe thấy tiếng xé bao lương khô, không chút lưu tình cướp đi sự thật ở trong tay Khương Nhan.
Lương khô bị tách thành hai khối nhỏ, anh ném xuống nước, kết quả chưa được một phút đồng hồ, khối lương khô nhỏ đã bị trôi dạt đến phương xa theo dòng nước.
“Đồ phá của.” Khương Nhan nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.
Giang Dịch Hành không nghe được câu nói của cô, trong mắt dấy lên tia hy vọng.
Anh bỏ cần câu, cởi giày, vén ống quần lội xuống nước một các thuần thục.
Khương Nhan ở sau lưng anh trừng mắt không biết anh muốn làm gì, chỉ có thể nhìn thấy anh vừa xắn tay áo sau đó di chuyển tảng đá bên bờ sông cuối cùng thả vào trong dòng nước.
Tốt xấu gì hiện tại cũng là một tiểu thịt tươi đang hot, à không, là lão zombie, sao có thể không chú trọng đến hình tượng như vậy được, nhân viên quay phim phía sau hai người vẫn còn đang giơ máy quay ghi hình, Khương Nhan lặng lẽ vuốt vuốt tóc.
Giang Dịch Hành dùng tảng đá ngăn dòng nước lại, sau đó cầm lương khô bóp vụn thả vào trong dòng nước.
Dòng nước trôi chậm hơn một chút, những mảnh vụn lương khô ngâm nước nở bung bét, xoay tròn trong đó.
Cành cây dùng để làm cần câu thô sơ, Giang Dịch Hành lấy dao vót nhọn hoắt, nắm ở trong tay, thời gian dần trôi qua cũng có vài con cá bơi đến, những con cá thảnh thơi ăn vụn lương khô trong nước.
Khương Nhan tò mò, chậm rãi nghía qua, chỉ thấy Giang Dịch Hành giơ gậy lên rồi đâm thẳng vào đầu một con cá đen xám, đuôi cá vùng vẫy trong nước không ngừng như không cam tâm bị con người dễ dàng bắt lấy như vậy. Quả nhiên phương pháp thô bạo là phương pháp hữu dụng nhất.
Trong khoảnh khắc thú vị nên được ghi danh vào những khoảnh khắc lịch sử này, Khương Nhan nhìn con cá vùng vẫy như đang nhìn thấy món canh cá đang tỏa ra hương thơm ngào ngạt vẫy mời cô.
Dường như Giang Dịch Hành hiểu rõ trong đầu cô suy nghĩ gì, nói một câu phá vỡ giấc mộng cô đang mơ tới: “Không có nồi, không làm được canh cá, chỉ có thể nướng lên thôi.”
Nướng cũng không tệ lắm, so với lương khô ngon hơn nhiều, Khương Nhan cảm thấy có thể vượt qua được rồi.
Giang Dịch Hành dùng sức đập con cá xuống đất, con cá như đã chết không còn động đậy nữa.
Sau khi cá chết, Giang Dịch Hành bắt tay vào làm sạch cá để nướng lên.
Dụng cụ rất đơn giản, không có gia vị chỉ có thể nướng lên một cách nguyên thuỷ nhất.
Anh tạo một vòng tròn trên mặt đất ngăn ngừa lửa bén ra ngoài dẫn tới hỏa hoạn, rồi chồng các cành củi khô lên bắt đầu đốt cháy, ngọn lửa từ từ bừng lên, hai người ngồi đối diện nhau, trong tay mỗi người cầm một cây củi lớn, đầu gậy gỗ xuyên một con cá đã bị cắt đi phần đầu.
Cái này là yêu cầu của Khương Nhan.
“Vẫn nên chặt đầu đi, bằng không nhìn bộ dạng chết không nhắm mắt của nó…”
Giang Dịch Hành cầm đuôi cá trong tay nghĩ thầm, chặt đầu đi không phải tàn nhẫn hơn à?
Khương Nhan không biết nướng cá, Giang Dịch Hành làm như thế nào cô cũng làm y chang như vậy, mặt này hơi khô một chút thì đổi âng mặt kia, cho đến khi cả hai mặt được nướng vàng óng, mùi thơm lan toả xung quanh, khơi gợi cảm giác thèm thuồng của hai người.
Giang Dịch Hành đưa cá lên mũi hít hà, sau đó lại hạ xuống ăn thử một miếng, anh nói với Khương Nhan: “Được rồi, có thể ăn.”
Nói xong anh đưa con cá trong tay mình cho Khương Nhan, sau đó cầm con cá của cô tiếp tục nướng.
Khương Nhan sững sờ nhìn anh: “Cá của tôi bị sao à?”
Giang Dịch Hành nhìn con cá còn sống kia nói: “Không ăn thì đổi lại?”
Khương Nhan nhìn hai con cá sau đó nở nụ cười xinh đẹp, há miệng cắn một miếng.
Mặc dù không có một chút gia vị nào nhưng ăn vào không bị tanh, còn có vị cá tươi mới.
Khương Nhan từ từ ăn con cá của Giang Dịch Hành trong lòng thỏa mãn và cảm động vô cùng.
Quả nhiên trong môi trường khó khăn một thời gian dài, chỉ số đánh giá sự cảm động thấp đi nhiều.
...
Ba giờ chiều, sau khi thu dọn tàn cuộc xong, hai người tiếp tục con đường của mình. Cả hai đều không có lều vải nên suy nghĩ nghỉ ngơi bị bóp chết từ trong trứng nước.
Bảy giờ tối, sắc trời đã đen hoàn toàn, dường như ở trong núi, buổi tối buông xuống càng nhanh hơn, hiện tại đã không thể nhìn rõ cảnh vật phía trước.
Để thuận tiện cho việc ghi hình của hai người, nhân viên thắp đèn chiếu sáng, trong nhất thời ánh sáng từ đèn chiếu rõ như ban ngày.
Ánh đèn chiếu rọi cả một khoảng phía trước, tình cảnh đối lập giữa khu vực được ánh đèn chiếu tới và khu vực không có đèn khác nhau hoàn toàn.
Ban đêm ở trong núi cũng không hoàn toàn yên tĩnh, tiếng côn trùng vang lên, tiếng chim gọi bầy, cẩn thận nghe còn rõ hơn ban ngày.
Mặc dù đoạn đường này không xảy ra chuyện bất ngờ gì nhưng thể lực đã tiêu hao đi nhiều, thoạt đầu Khương Nhan còn nghiêng đầu nói với camera “Không được, chân tôi sắp gãy đến nơi rồi.” Sau đó cũng dần mất đi âm thanh, cơ hồ cô nhắm nửa con mắt bám lấy góc áo của Giang Dịch Hành.
Giang Dịch Hành mở đèn pin nhỏ chiếu vào bản đồ trong tay xác định lại tuyến đường đi, đôi chân phía dưới tận lực đi trên con đường bằng phẳng.
Quãng đường đến nửa vòng tròn màu đỏ ngày càng ngắn, thắng lợi đang chờ phía trước, Giang Dịch Hành tắt đèn pin để tiết kiệm pin.
Mười giờ tối, hai người cuối cùng cũng đến vị trí nửa vòng tròn màu đỏ trên bản đồ, Khương Nhan mệt đến nỗi không mở được mắt.
Như đã đoán trước, hai người Giản Bách và Tô Lục còn chưa tới.
Giang Dịch Hành trừ đi thời gian nghỉ ngơi của bọn họ, tính toán lại lộ trình phát hiện hóa ra bọn họ đã đi được gần 100km. Giản Bách và Tô Lục chưa đến thì hai người họ cũng chỉ có thể ngồi ở đây chờ đợi, nơi này có ánh sáng như vậy nên chẳng cần lo lắng chuyện bọn họ có thể đi lạc, Giang Dịch Hành cũng không làm thêm bất cứ ký hiệu nào.
Đã đến được nơi cần đến, Khương Nhan miễn cưỡng mở mắt lên xem xét, không có lều vải như dự đoán, hai người kia còn chưa tới, hai người này…
Ngáp một cái, Khương Nhan quyết định tìm một tảng đá nào đó để làm gối, cả người nằm xuống co quắp lại. Trang phục có thể giữ ấm nhưng nhiệt độ trong núi thấp, nếu cứ ngủ như thế cả một đêm chắc chắn sáng mai cơ thể sẽ không chịu nổi.
Với suy nghĩ như vậy, Giang Dịch Hành bước mấy bước qua đó, ngồi xổm trước mặt cô, hai tay lắc vai cô rồi nói: “Tỉnh, tỉnh, cô không thể ngủ.”
Khương Nhan đang nằm mơ, cô mơ đang nằm trên một chiếc thuyền nhỏ ngủ trên đó, trong lúc đang ngủ chiếc thuyền chao đảo cực mạnh, sóng nước tràn vào khoang thuyền, rung lắc cực mạnh. Cuối cùng thuyền lật, cô tỉnh dậy.
Khương Nhan mở to mắt mê man nhìn người trước mặt, từ một thành hai, từ hai biến thành ba người.
Ba người! Khương Nhan đột nhiên tỉnh táo lại, lắc đầu, trước mặt có ba người. Trong lúc cô mơ màng thì Giản Bác và Tô Lục đã đến nơi.
Bốn người hội tụ thành công, bắt đầu hành động một loạt công việc chúc mừng… sau đó mắc lều vải.
Nghe được mắc lều vải, Khương Nhan bóp mạnh vào tay, xua tan đi cơn buồn ngủ. Lều vải và túi ngủ quả nhiên trong balo của hai người kia, bốn túi ngủ và hai lều vải. Bốn người bận rộn luống cuống tay chân, đến mãi nửa đêm mới dựng xong lều. Khương Nhan nhìn hai chiếc lều như hai đồi núi nhỏ, trong lòng thỏa mãn vô cùng, ghép lại bản đồ, nghiên cứu tuyến đường tất cả để mai rồi tính, hiện tại việc ngủ là trên hết!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.