Chương 64
Diệp Đường
01/09/2023
Ngày hôm sau, sau khi đã đọc cẩn thận kịch bản, anh dựa vào ấn tượng đầu tiên mà chọn bộ kịch bản thứ hai, thử những thứ mới mẻ xem sao.
Khi anh nói cho Ngưu Lâm biết quyết định của mình, chị đồng ý vô cùng sảng khoái, dù sao, chị cũng thích bộ phim thần tượng hiện đại hơn.
Mặc dù ở độ tuổi của chị, kịch bản này không thực tế chút nào, cũng không có ý nghĩa sâu sắc, nhưng ít nhất nó có thể đứng vững trên thị trường phim ảnh hiện nay.
Ngưu Lâm nói qua điện thoại với Giang Dịch Hành một số chi tiết cụ thể, cuối cùng nói cho anh biết nếu không có gì ngoài ý muốn thì hợp đồng sẽ được ký trước một năm, năm sau sẽ gia nhập đoàn làm phim, mà năm sau cũng tốt, anh sẽ có thời gian nghiên cứu kịch bản kỹ lưỡng.
Nếu bộ phim này quay tốt thì đối với việc tích lũy nhân khí không cần phải nói, nhưng nếu không tốt vậy thì không cần nói đến khán giả thuần túy, mà chỉ riêng fan nguyên tác cũng đã đủ để có thể khiến cho một người mới như Giang Dịch Hành thương tích đầy mình.
Mặc dù nói như vậy nhưng thực ra Ngưu Lâm cũng chỉ rào đón trước với Giang Dịch Hành mà thôi, về ngoại hình mà nói, Giang Dịch Hành đóng vai nam chính trong nguyên tác không có vấn đề gì.
Mấy hôm nay, Giang Dịch Hành bận rộn với việc quay quảng cáo, sau khi Khương Nhan trở về cùng đoàn làm phim thì gần như không có một ngày nghỉ nào, cô phải tham gia tuyên truyền cùng với đoàn làm phim <Đỏ và trắng>, hai người đều bận tối mắt tối mũi, ngay cả việc gặp nhau một lần cũng không có thời gian, mặc dù hình như hai người cũng không có lý do gì phải gặp.
Cuối cùng, năm ngày trước khi qua năm mới, tất cả công việc tạm thời kết thúc.
Khương Nhan rốt cuộc cũng được tận hưởng kỳ nghỉ cuối năm trọn vẹn!
Từ nửa đêm hôm qua trời đổ tuyết lớn, mãi đến sáng nay vẫn chưa ngừng.
Sáng sớm, Khương Nhan quấn chăn, chân không đi dép đứng ở trước cửa sổ sát đất.
Bông tuyết bay phấp phới, từng bông từng bông rơi xuống mặt đất trắng xóa. Khương Nhan cúi đầu nhìn Ô Vân đang nằm rạp trên mặt đất ngủ say, có một phép ẩn dụ không hay ho lắm hiện lên trong đầu, cô cảm thấy tuyết rơi ngoài trời giống y chang lúc Ô Vân đến kỳ thay lông.
Từ trước đến giờ Khương Nhan chưa bao giờ thích trời nắng, cô thích thời tiết xấu hơn, trời âm u, trời mưa, tuyết rơi.
An Hạ định nghĩa sở thích này cho cô…bất bình thường, dở hơi.
Ngắm một lúc, Khương Nhan ném chăn đi, mặc đồ ngủ rồi xuống lầu, An Hạ đang cầm một bịch lớn nhét gì đó vào trong tủ lạnh, sau khi nhìn thấy Khương Nhan, cô ấy bắt đầu lải nhải như một bà mẹ.
“A Nhan, tớ mua rau và thịt để trong tủ lạnh rồi, đều là đồ tươi mới cả.”
“Còn nữa, sữa bò với bánh mì cũng đã mua cho cậu hết rồi, lúc nào ăn nhớ kiểm tra hạn sử dụng, quá hạn thì đừng uống.”
“À, nếu cậu không biết tự nấu cơm thì tớ cũng đã mua cho cậu ít đồ ăn vặt rồi, nhưng mà đừng có ăn nhiều đấy.”
Khương Nhan nhìn chiếc tủ lạnh bị nhét đầy, bất đắc dĩ ôm trán: “Được rồi, biết rồi, chị đẹp An mau mau về nhà ăn Tết đi, tớ đảm bảo sẽ không chết vì nhịn đói đâu.”
An Hạ bĩu môi, nhìn mặt Khương Nhan rồi đột nhiên ôm lấy cô: “Hay là đến nhà tớ ăn Tết đi, mẹ tớ nấu ăn ngon lắm đấy, cậu ở có một mình làm tớ lo lắm.”
Khương Nhan đánh một cái vào tay của cô ấy: “Chú ý, chú ý một chút, giới tính của tớ rất bình thường, đừng có mà hở ra là sờ mó người ta, với cả, cuối năm tớ đến nhà cậu làm gì, cậu không cần lo cho tớ.”
An Hạ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Khương Nhan cũng chỉ đành nhịn xuống, “Vậy nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, tớ đi đây.”
Khương Nhan gật đầu mỉm cười, đứng ở cửa nhìn An Hạ đi càng ngày càng xa.
Đóng cửa lại, căn phòng trở lại trạng thái hoàn toàn yên tĩnh, à không, Ô Vân đang từ từ xuống lầu chạy đến kêu gâu gâu với cô.
“Con đói bụng đấy à?” Khương Nhan bước loẹt quẹt, lấy đồ ăn cho chó từ trong tủ ra.
Nhìn Ô Vân ăn vui vẻ, cái đuôi lắc qua lắc lại, lông thì xù, Khương Nhan ngồi xuống tiện tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, “Chà, chỉ còn hai chúng ta thôi.”
Trong phim, Triệu Phi Yến là một người cô đơn, ngoài đời cô cũng một mình như vậy.
…
Trên cơ bản, Giang Dịch Hành quay xong quảng cáo thì không còn chuyện gì khác nữa, nhớ ra bộ phim sắp quay vào năm sau, anh lên mạng tìm cuốn tiểu thuyết nguyên tác.
So với gặm kịch bản, Giang Dịch Hành quyết định đọc tiểu thuyết gốc, dù sao cũng là tác giả cải biên, vậy chắc chắn sẽ không xây dựng cốt truyện lệch so với bản gốc. Đọc hiểu tiểu thuyết rõ ràng sẽ có ích hơn so với đọc kịch bản.
Sau khi đọc được hai phần ba cuốn sách, Giang Dịch Hành dụi dụi đôi mắt nhức mỏi, tắt điện thoại đi.
Phải nói thế nào nhỉ, câu chuyện này đúng kiểu tiểu thuyết Mary Sue.
Quả thực thu hút được trái tim của vô số cô gái trẻ hiện nay.
Mấy ngày cuối năm đi ký hợp đồng, Giang Dịch Hành cũng gặp nữ diễn viên sắp hợp tác với anh, đó là một cô gái mới ra trường, gương mặt tràn đầy sức sống, cô gái ấy buộc tóc đuôi ngựa, rất nhiệt tình với anh.
Kỳ thật Giang Dịch Hành không biết cô ấy, miễn cưỡng chỉ có thể nói là hơi quen mắt mà thôi, có lẽ là xem quảng cáo của cô ấy trên TV, xem ra cũng là người mới.
Nhìn thấy cô ấy, Giang Dịch Hành đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi anh xuất hiện ở thế giới này, lịch sử đen tối của Khương Nhan cũng là một bộ phim thần tượng, trong bộ phim đó Khương Nhan cũng buộc tóc đuôi ngựa cao như vậy, cười vô cùng nhiệt tình.
Nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, hôm nay là ngày 30 Tết, là đêm giao thừa.
Giang Dịch Hành quyết định cầm lấy áo khoác, cất điện thoại vào trong túi áo, sau đó cầm chìa khóa đi ra ngoài. Nếu không thể đi du lịch cùng nhau vậy thì dùng cách này vậy.
Khương Nhan nằm trên sô pha, không ngừng chuyển kênh, đột nhiên ngoài cửa có tiếng sột soạt.
Phản ứng đầu tiên của cô là có trộm? Nhưng không có khả năng, trời còn chưa tối đâu, làm gì có tên trộm nào trắng trợn như vậy.
Lúc Khương Nhan chưa kịp phản ứng đi lấy cây vợt cầu lông thì ngoài cửa đã vang lên tiếng mở ổ khóa bằng chìa, tiếp sau đó một tiếng răng rắc vang lên, cửa mở ra từ bên ngoài.
Khương Nhan đứng giữa phòng khách, nhìn chằm chằm vào người bỗng nhiên xuất hiện trước cửa, Giang Dịch Hành hai tay rảnh rang, thong thả bước vào nhà.
“Anh…”
Khương Nhan còn chưa nói dứt lời, Giang Dịch Hành đã quơ quơ chùm chìa khóa trên tay, biểu cảm rất hào phóng nói: “Chưa kịp trả em.”
Cho nên hôm nay anh đến trả chìa khóa?
Đầu tiên Giang Dịch Hành nhìn một vòng ngôi nhà quen thuộc này, thật sự có thể nói là vắng vẻ, thê thảm ưu tư.
Sao ngay cả một chút hơi ấm cũng không có, tuy vậy anh lại nghĩ, cũng đúng, không có ai ở lấy đâu ra hơi người. Anh ở bên đó chẳng phải cũng như vậy hay sao, chẳng qua nhà anh nhỏ nên cảm giác không rõ rệt, mà nơi này của Khương Nhan…trống rỗng…tựa như nói chuyện cũng có thể vọng tiếng lại, thật là bi thảm.
“Cho nên hôm nay anh đến để?” Khương Nhan hỏi, hai tay vòng trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng nhìn con người không dưng lại “xông” vào nhà cô.
“Hai linh hồn cô độc có lúc cũng có thể làm bạn ở cùng một nơi.” Giang Dịch Hành cảm thấy sau khi đọc tiểu thuyết xong bản thân nói chuyện thật thơ mộng.
“Nói tiếng người.” Khương Nhan liếc anh một cái, giả bộ văn vẻ, thấy gớm!
Giang Dịch Hành giang tay ra, “Em cung cấp nguyên liệu, anh nấu cơm, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Khương Nhan nhìn anh, xác định anh tay không mà tới, chỉ là chủ ý này nói nghe cũng hay ho đấy.
Tối nay là đêm giao thừa, quả thực không thể gọi đồ ăn ở ngoài, có điều cô lại lười nấu, vừa khéo có người làm không công đến đây.
“Đồ ăn trong tủ lạnh, anh tự lấy đi, làm xong thì gọi em một tiếng.” Khương Nhan nói như chuyện đương nhiên xong định quay lại làm ổ trên ghế sô pha, chờ đến giờ ăn.
Giang Dịch Hành đứng trước mặt ngăn cô lại, “Chờ chút, anh cần em giúp một chút, em làm vỏ sủi cảo giúp anh đi.”
“Em không thích ăn sủi cảo.” Khương Nhan nhíu mày, loại đồ ăn phải nấu cùng với nước quả thực cô không thích chút nào.
“Không phải cho em, anh muốn ăn, cho nên em vào phụ anh một tay được không.” Giang Dịch Hành cảm thấy như nói chưa đúng lắm lại bổ sung thêm một câu.
Khương Nhan cúi đầu nhìn mười ngón tay nhỏ thon dài của mình, muốn dùng móng tay đâm vào người đàn ông không có mắt nhìn kia, dùng bàn tay được mua bảo hiểm này cầm cây chày cán bột? Đúng là chuyện hài hước.
Khi anh nói cho Ngưu Lâm biết quyết định của mình, chị đồng ý vô cùng sảng khoái, dù sao, chị cũng thích bộ phim thần tượng hiện đại hơn.
Mặc dù ở độ tuổi của chị, kịch bản này không thực tế chút nào, cũng không có ý nghĩa sâu sắc, nhưng ít nhất nó có thể đứng vững trên thị trường phim ảnh hiện nay.
Ngưu Lâm nói qua điện thoại với Giang Dịch Hành một số chi tiết cụ thể, cuối cùng nói cho anh biết nếu không có gì ngoài ý muốn thì hợp đồng sẽ được ký trước một năm, năm sau sẽ gia nhập đoàn làm phim, mà năm sau cũng tốt, anh sẽ có thời gian nghiên cứu kịch bản kỹ lưỡng.
Nếu bộ phim này quay tốt thì đối với việc tích lũy nhân khí không cần phải nói, nhưng nếu không tốt vậy thì không cần nói đến khán giả thuần túy, mà chỉ riêng fan nguyên tác cũng đã đủ để có thể khiến cho một người mới như Giang Dịch Hành thương tích đầy mình.
Mặc dù nói như vậy nhưng thực ra Ngưu Lâm cũng chỉ rào đón trước với Giang Dịch Hành mà thôi, về ngoại hình mà nói, Giang Dịch Hành đóng vai nam chính trong nguyên tác không có vấn đề gì.
Mấy hôm nay, Giang Dịch Hành bận rộn với việc quay quảng cáo, sau khi Khương Nhan trở về cùng đoàn làm phim thì gần như không có một ngày nghỉ nào, cô phải tham gia tuyên truyền cùng với đoàn làm phim <Đỏ và trắng>, hai người đều bận tối mắt tối mũi, ngay cả việc gặp nhau một lần cũng không có thời gian, mặc dù hình như hai người cũng không có lý do gì phải gặp.
Cuối cùng, năm ngày trước khi qua năm mới, tất cả công việc tạm thời kết thúc.
Khương Nhan rốt cuộc cũng được tận hưởng kỳ nghỉ cuối năm trọn vẹn!
Từ nửa đêm hôm qua trời đổ tuyết lớn, mãi đến sáng nay vẫn chưa ngừng.
Sáng sớm, Khương Nhan quấn chăn, chân không đi dép đứng ở trước cửa sổ sát đất.
Bông tuyết bay phấp phới, từng bông từng bông rơi xuống mặt đất trắng xóa. Khương Nhan cúi đầu nhìn Ô Vân đang nằm rạp trên mặt đất ngủ say, có một phép ẩn dụ không hay ho lắm hiện lên trong đầu, cô cảm thấy tuyết rơi ngoài trời giống y chang lúc Ô Vân đến kỳ thay lông.
Từ trước đến giờ Khương Nhan chưa bao giờ thích trời nắng, cô thích thời tiết xấu hơn, trời âm u, trời mưa, tuyết rơi.
An Hạ định nghĩa sở thích này cho cô…bất bình thường, dở hơi.
Ngắm một lúc, Khương Nhan ném chăn đi, mặc đồ ngủ rồi xuống lầu, An Hạ đang cầm một bịch lớn nhét gì đó vào trong tủ lạnh, sau khi nhìn thấy Khương Nhan, cô ấy bắt đầu lải nhải như một bà mẹ.
“A Nhan, tớ mua rau và thịt để trong tủ lạnh rồi, đều là đồ tươi mới cả.”
“Còn nữa, sữa bò với bánh mì cũng đã mua cho cậu hết rồi, lúc nào ăn nhớ kiểm tra hạn sử dụng, quá hạn thì đừng uống.”
“À, nếu cậu không biết tự nấu cơm thì tớ cũng đã mua cho cậu ít đồ ăn vặt rồi, nhưng mà đừng có ăn nhiều đấy.”
Khương Nhan nhìn chiếc tủ lạnh bị nhét đầy, bất đắc dĩ ôm trán: “Được rồi, biết rồi, chị đẹp An mau mau về nhà ăn Tết đi, tớ đảm bảo sẽ không chết vì nhịn đói đâu.”
An Hạ bĩu môi, nhìn mặt Khương Nhan rồi đột nhiên ôm lấy cô: “Hay là đến nhà tớ ăn Tết đi, mẹ tớ nấu ăn ngon lắm đấy, cậu ở có một mình làm tớ lo lắm.”
Khương Nhan đánh một cái vào tay của cô ấy: “Chú ý, chú ý một chút, giới tính của tớ rất bình thường, đừng có mà hở ra là sờ mó người ta, với cả, cuối năm tớ đến nhà cậu làm gì, cậu không cần lo cho tớ.”
An Hạ còn muốn nói gì đó, nhưng nhìn vẻ mặt kiên quyết của Khương Nhan cũng chỉ đành nhịn xuống, “Vậy nhớ chăm sóc bản thân cho tốt, tớ đi đây.”
Khương Nhan gật đầu mỉm cười, đứng ở cửa nhìn An Hạ đi càng ngày càng xa.
Đóng cửa lại, căn phòng trở lại trạng thái hoàn toàn yên tĩnh, à không, Ô Vân đang từ từ xuống lầu chạy đến kêu gâu gâu với cô.
“Con đói bụng đấy à?” Khương Nhan bước loẹt quẹt, lấy đồ ăn cho chó từ trong tủ ra.
Nhìn Ô Vân ăn vui vẻ, cái đuôi lắc qua lắc lại, lông thì xù, Khương Nhan ngồi xuống tiện tay vuốt ve bộ lông mềm mại của nó, “Chà, chỉ còn hai chúng ta thôi.”
Trong phim, Triệu Phi Yến là một người cô đơn, ngoài đời cô cũng một mình như vậy.
…
Trên cơ bản, Giang Dịch Hành quay xong quảng cáo thì không còn chuyện gì khác nữa, nhớ ra bộ phim sắp quay vào năm sau, anh lên mạng tìm cuốn tiểu thuyết nguyên tác.
So với gặm kịch bản, Giang Dịch Hành quyết định đọc tiểu thuyết gốc, dù sao cũng là tác giả cải biên, vậy chắc chắn sẽ không xây dựng cốt truyện lệch so với bản gốc. Đọc hiểu tiểu thuyết rõ ràng sẽ có ích hơn so với đọc kịch bản.
Sau khi đọc được hai phần ba cuốn sách, Giang Dịch Hành dụi dụi đôi mắt nhức mỏi, tắt điện thoại đi.
Phải nói thế nào nhỉ, câu chuyện này đúng kiểu tiểu thuyết Mary Sue.
Quả thực thu hút được trái tim của vô số cô gái trẻ hiện nay.
Mấy ngày cuối năm đi ký hợp đồng, Giang Dịch Hành cũng gặp nữ diễn viên sắp hợp tác với anh, đó là một cô gái mới ra trường, gương mặt tràn đầy sức sống, cô gái ấy buộc tóc đuôi ngựa, rất nhiệt tình với anh.
Kỳ thật Giang Dịch Hành không biết cô ấy, miễn cưỡng chỉ có thể nói là hơi quen mắt mà thôi, có lẽ là xem quảng cáo của cô ấy trên TV, xem ra cũng là người mới.
Nhìn thấy cô ấy, Giang Dịch Hành đột nhiên nhớ tới lần đầu tiên khi anh xuất hiện ở thế giới này, lịch sử đen tối của Khương Nhan cũng là một bộ phim thần tượng, trong bộ phim đó Khương Nhan cũng buộc tóc đuôi ngựa cao như vậy, cười vô cùng nhiệt tình.
Nhìn thời gian hiển thị trên điện thoại, hôm nay là ngày 30 Tết, là đêm giao thừa.
Giang Dịch Hành quyết định cầm lấy áo khoác, cất điện thoại vào trong túi áo, sau đó cầm chìa khóa đi ra ngoài. Nếu không thể đi du lịch cùng nhau vậy thì dùng cách này vậy.
Khương Nhan nằm trên sô pha, không ngừng chuyển kênh, đột nhiên ngoài cửa có tiếng sột soạt.
Phản ứng đầu tiên của cô là có trộm? Nhưng không có khả năng, trời còn chưa tối đâu, làm gì có tên trộm nào trắng trợn như vậy.
Lúc Khương Nhan chưa kịp phản ứng đi lấy cây vợt cầu lông thì ngoài cửa đã vang lên tiếng mở ổ khóa bằng chìa, tiếp sau đó một tiếng răng rắc vang lên, cửa mở ra từ bên ngoài.
Khương Nhan đứng giữa phòng khách, nhìn chằm chằm vào người bỗng nhiên xuất hiện trước cửa, Giang Dịch Hành hai tay rảnh rang, thong thả bước vào nhà.
“Anh…”
Khương Nhan còn chưa nói dứt lời, Giang Dịch Hành đã quơ quơ chùm chìa khóa trên tay, biểu cảm rất hào phóng nói: “Chưa kịp trả em.”
Cho nên hôm nay anh đến trả chìa khóa?
Đầu tiên Giang Dịch Hành nhìn một vòng ngôi nhà quen thuộc này, thật sự có thể nói là vắng vẻ, thê thảm ưu tư.
Sao ngay cả một chút hơi ấm cũng không có, tuy vậy anh lại nghĩ, cũng đúng, không có ai ở lấy đâu ra hơi người. Anh ở bên đó chẳng phải cũng như vậy hay sao, chẳng qua nhà anh nhỏ nên cảm giác không rõ rệt, mà nơi này của Khương Nhan…trống rỗng…tựa như nói chuyện cũng có thể vọng tiếng lại, thật là bi thảm.
“Cho nên hôm nay anh đến để?” Khương Nhan hỏi, hai tay vòng trước ngực, vẻ mặt lạnh lùng nhìn con người không dưng lại “xông” vào nhà cô.
“Hai linh hồn cô độc có lúc cũng có thể làm bạn ở cùng một nơi.” Giang Dịch Hành cảm thấy sau khi đọc tiểu thuyết xong bản thân nói chuyện thật thơ mộng.
“Nói tiếng người.” Khương Nhan liếc anh một cái, giả bộ văn vẻ, thấy gớm!
Giang Dịch Hành giang tay ra, “Em cung cấp nguyên liệu, anh nấu cơm, chúng ta cùng nhau ăn cơm.”
Khương Nhan nhìn anh, xác định anh tay không mà tới, chỉ là chủ ý này nói nghe cũng hay ho đấy.
Tối nay là đêm giao thừa, quả thực không thể gọi đồ ăn ở ngoài, có điều cô lại lười nấu, vừa khéo có người làm không công đến đây.
“Đồ ăn trong tủ lạnh, anh tự lấy đi, làm xong thì gọi em một tiếng.” Khương Nhan nói như chuyện đương nhiên xong định quay lại làm ổ trên ghế sô pha, chờ đến giờ ăn.
Giang Dịch Hành đứng trước mặt ngăn cô lại, “Chờ chút, anh cần em giúp một chút, em làm vỏ sủi cảo giúp anh đi.”
“Em không thích ăn sủi cảo.” Khương Nhan nhíu mày, loại đồ ăn phải nấu cùng với nước quả thực cô không thích chút nào.
“Không phải cho em, anh muốn ăn, cho nên em vào phụ anh một tay được không.” Giang Dịch Hành cảm thấy như nói chưa đúng lắm lại bổ sung thêm một câu.
Khương Nhan cúi đầu nhìn mười ngón tay nhỏ thon dài của mình, muốn dùng móng tay đâm vào người đàn ông không có mắt nhìn kia, dùng bàn tay được mua bảo hiểm này cầm cây chày cán bột? Đúng là chuyện hài hước.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.