Chương 16: Sặc nước bọt
Minh Nguyệt Đang
26/11/2015
Đêm đến, Vụ Mang Mang nằm mơ bị một con chó săn to đùng đuổi chạy ráo riết trong rừng, sau đó đột nhiên cô bị ngã xuống đất, rồi bị những chiếc răng nhọn cắt nghiến một vòng, khiến Vụ Mang Mang sợ tới nỗi cứ tưởng són cả nước tiểu ra quần.
Giấc mơ này quá đáng sợ, Vụ Mang Mang bật dậy, mở bừng mắt, phát hiện ra trời đã sáng bảnh. Cũng do cô buồn vệ sinh quá nên mới nằm mơ như thế, may mà bàng quang vẫn tốt, không đái dầm thật.
Vừa bước xuống tầng, Vụ Mang Mang chợt ngửi thấy mùi bánh mì thơm nức mũi, cô hít lấy hít để, ngửi mùi bánh mì luôn thích hơn là ăn bánh mì thật.
Lộ Tùy đang ngồi bên bàn, tao nhã bẻ từng miếng bánh Maple Leaf*, trên bàn cơm đặt một chiếc lọ Hoa Cô** cắm ba bông mẫu đơn màu vàng, trông khá đẹp mắt. Vụ Mang Mang không hiểu biết mấy về các loài hoa nên không hiểu tại sao anh ta lại bày trí như vậy.
*Một loại bánh cookie có nhân là mật cây phong.
**Lọ Hoa Cô (花觚): Một loại gốm sứ có xuất xứ từ thời Minh.
Nhưng dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được, chắc hẳn mẫu đơn là vua của các loài hoa nên mới xứng với phong thái giàu sang phú quý của ông chú Thần tài đây.
Bánh Maple Leaf màu vàng óng ả quyện những hạt nâu nhỏ li ti nằm trên chiếc đĩa sứ Vĩnh Lạc màu trắng*, trên mặt bánh được phết một lớp mật vận chuyển bằng máy bay từ New Zealand, kết hợp với mứt quả mơ, dâu tây, si rô hoa hồng, nho... đựng trong bát Bồ Đào** to.
*Sứ Vĩnh Lạc (永乐瓷): Một loại sứ có xuất xứ từ thời Minh.
**Trong tiếng Trung, "bồ đào" có nghĩa là "quả nho". Bát Bồ Đào (葡萄碗) nghĩa là bát in họa tiết nho, giàn nho cách điệu. Hoạ tiết bồ đào có xuất xứ từ thời Đường.
Lộ Tùy khẽ nhón tay, Vụ Mang Mang liền thấy người máy C-3PO mang một bộ bát đũa đặt xuống phía đối diện anh ta.
Vụ Mang Mang lẳng lặng ngồi vào vị trí, cúi đầu phết bơ lên bánh mì nướng.
Vừa làm, Vụ Mang Mang vừa nhìn sắc mặt Lộ Tùy. Hình như anh ta đã hết sốt, có điều Vụ Mang Mang tuyệt đối sẽ không giẫm vào vết xe đổ mà cất tiếng hỏi han nữa đâu.
"Tôi đã xem chiếc bình rồi, cô sửa tốt lắm. Tôi cũng đã sắp xếp máy bay trực thăng, Vụ tiểu thư có thể rời đi bất cứ lúc nào." Lộ Tùy lau miệng, lau tay rồi kết thúc bữa ăn.
Vụ Mang Mang ăn được vài miếng bánh mì nướng lót dạ thì cũng coi như xong bữa. Cô không thích ăn uống theo kiểu cách phương Tây, bình thường cô khoái các món truyền thống như bánh quẩy, sữa đậu nành, mì vằn thắn, mỳ cay Thành Đô, tào phớ..., đa dạng phong phú, thích gì có nấy, ăn thay đổi cả tháng cũng không thấy ngán.
Nhưng nhà họ Vụ thì mười năm như một đều thích ăn theo kiểu phương Tây, làm cô hễ nghĩ tới là thấy buồn nôn.
"Tôi đã thu dọn xong hành lý rồi, nếu có thể, tôi muốn đi luôn trong sáng nay, tôi còn có việc đang làm dở ở Viện bảo tàng." Vụ Mang Mang đề xuất.
"Được thôi." Lộ Tùy đứng dậy gọi một cuộc điện thoại, sau đó bảo Vụ Mang Mang đang chuẩn bị về phòng: "Vụ tiểu thư, chúng ta nói chuyện một lát."
Vụ Mang Mang nhìn vẻ mặt điển trai lạnh lùng ngàn năm như một của Lộ Tùy mà không thể suy đoán nổi bọn họ còn có chuyện gì cần phải thảo luận, chợt hồi tưởng lại việc tối hôm qua, cô bất thần cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Nhưng nếu anh ta đã mở miệng thì cô cũng đành phải theo vào phòng khách, chờ người máy bê trà lên.
Vụ Mang Mang tự nhắc nhở mình ngàn vạn lần không được nhỡ tay đánh rơi chén nước, dù dưới chân có thảm nhưng cũng không nên mạo hiểm.
Lộ Tùy lên tiếng trước: "Chuyện tối hôm qua tôi rất xin lỗi."
Ủa, anh ta nói thế là có ý gì?
Vụ Mang Mang định khách sáo xua tay tỏ vẻ "không sao không sao", nhưng bỗng nhiên nhớ tới việc bị anh ta liếm bụng chẳng khác gì việc bị người ta cố ý ngoáy vào mũi mình thì liền cảm thấy chuyện này không phải là "không sao" đâu.
Vậy nên Vụ Mang Mang tiếp tục trầm ngâm, cũng bắt chước Lộ Tùy làm vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ.
"Hôm qua Vụ tiểu thư tự dưng quan tâm hỏi han, lại nhiệt tình đỡ tôi về phòng nên khiến tôi nhất thời hiểu lầm cô có ý đồ khác đối với mình, vậy nên lúc mệt mỏi đầu óc có hơi hồ đồ, mạo phạm tới Vụ tiểu thư, mong cô thông cảm cho."
Ơ hơ, chống chế hay nhỉ? Ra tay cứu người thế mà lại bị người ta hiểu nhầm mất.
Đương nhiên là với đẳng cấp của Lộ Tùy, một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền thì bị phái nữ "nảy sinh ý đồ khác" cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng Vụ Mang Mang vô cùng bực tức, mắt bừng lửa giận. Cô không ngại lên tiếng chữa lại sai lầm cho anh ta đâu, anh ta tưởng bản thân có vài đồng, lại đẹp trai thì người ta sẽ lao vào cứ như là thấy đô la Mỹ bị rơi chắc.
"Lộ tiên sinh hiểu lầm rồi, đêm qua tôi giúp anh chẳng qua là vì xuất phát từ lòng thương người mà thôi."
Vụ Mang Mang ngồi thẳng người dậy, nói tiếp: "Ban nãy Lộ tiên sinh cũng thừa nhận chuyện tối qua là lỗi của anh, tôi cũng đúng thật thấy bị xúc phạm, đêm đến còn gặp ác mộng liên tục đấy."
Ai mà chả thích đóng vai tự cao tự đại, hót lời hoa mỹ chứ? Bà đây cũng biết sắm vai Hoa phi nương nương đấy nhé.
Vụ Mang Mang dứt lời liền cảm thấy mình nói quá chuẩn, chỉ tiếc không thể tự mình vỗ tay khen hay. Cái cảm giác được sắm vai khuê nữ danh gia xứ Cảng thật đúng là quá đã.
Nhưng đối phương nghe cô nói vậy lại không hề cảm thấy xấu hổ, hơn nữa còn nở nụ cười hờ hững.
"Tôi tất nhiên sẽ bồi thường cho cô chuyện tối qua." Lộ Tùy cầm lấy chi phiếu trên bàn trà, mở ra nhìn về phía Vụ Mang Mang.
Tựa hồ đang hỏi rằng cô đáng giá bao đồng.
Vụ Mang Mang nếu là người nóng tính thì chắc hẳn đã phải nhảy dựng lên vài mét, sau đó đập thẳng tấm chi phiếu lên mặt Lộ Tùy, chửi rằng: "giàu sang chớ quá phận", đừng tưởng anh có vài đồng tiền dơ bẩn là có thể tùy tiện liếm rốn người khác.
Nhưng làm vậy phỏng có ích gì, chẳng qua chỉ để xả giận nhất thời mà thôi. Chưa biết chừng làm thế lại khiến đối phương thẹn quá hoá giận, trái lại làm bản thân mình rơi vào tình thế không hay.
Cả căn biệt thự lẫn hòn đảo này đều là của anh ta, thật đúng là kêu trời không thấu, kêu đất chẳng xong.
Anh ta dễ lại giam cầm cô 8 năm, 10 năm lắm.
Vụ Mang Mang xem phim truyền hình từ hồi còn bé tí, ghét nhất là những người ngốc nghếch nóng nảy, vừa hại người vừa hại mình như vậy. Tuy rằng ý chí đáng nể, nhưng ngoài việc được đồng cảm ra thì bọn họ chỉ còn lại sự đáng trách.
Vậy nên Vụ Mang Mang hít một hơi sâu, tự nhủ mình đây là nữ thanh niên thời đại mới, co được duỗi được.
Không thể dùng cái mồm để áp đảo đối phương, mà phải dùng đến đầu óc.
Nếu đối phương là kẻ lắm tiền, vậy dùng tiền trả đũa hắn đi, cô cũng không cần phải vất vả vì tiền nữa, nghĩ vậy Vụ Mang Mang bèn nhướn mày, giở giọng khiêu khích: "20 vạn tệ chắc không tính là ít đâu nhỉ?"
Liếm mỗi cái rốn mà đáng từng ấy tiền thì đúng là giá trên trời.
"Cho cô 25 vạn luôn." Lộ Tùy cúi đầu viết.
Vụ Mang Mang kinh ngạc giây lát, lập tức cầm lấy chi phiếu, mặt trên ngoại trừ chữ ký sống động của Lộ Tùy thì chỉ còn một dãy số dài tới nỗi khiến cô bất giác nghi ngờ.
Vụ Mang Mang gấp gọn tờ chi phiếu lại, nhét vào ngực, bụng bảo dạ, gã này lắm tiền đến nỗi dở hơi nên mới được người ta đặt cho biệt danh là Thần tài ư? Thế có khi hồi trẻ anh ta có biệt danh là Tán tài đồng tử* cũng nên.
*Tán tài đồng tử hay Thiện tài đồng tử là một nhân vật có hình dạng trẻ con trong kinh Phật, xuất hiện bên cạnh Quan Thế Âm Bồ Tát. Thiện nghĩa là lương thiện, tài nghĩa là tài bảo, tiền tài châu báu.
Như thể bỗng dưng có người hô câu "Action", Vụ Mang Mang bất thần nở nụ cười quyến rũ, cất giọng lả lơi: "Đại gia ra tay thật hào phóng, nếu ngài liếm thêm vài lần nữa, phỏng chừng có thể chuộc được tấm thân này."
Vụ Mang Mang tức tối vì bị Lộ Tùy đối coi như kỹ nữ, đành phải tự trào phúng để hả giận. Cô tỏ ra dịu dàng mềm mại, ghé sát vào người anh ta, thản nhiên nói: "Nhưng mà em lười tắm lắm, hình như chưa kỳ ghét chỗ rốn bao giờ, không biết tối qua Lộ tiên sinh liếm mút có ngửi thấy mùi gì khác lạ chăng?"
Vừa dứt lời liền thấy Lộ Tùy cau mày, Vụ Mang Mang thích thú khôn xiết, ai bảo anh tùy tiện sờ mó người ta!
Nhưng Lộ Tùy tỏ ra rất phong độ, dù bị khiêu khích như vậy nhưng vẫn không hề tức giận, chẳng qua là khoé miệng hơi nhếch lên mà thôi.
Vụ Mang Mang cảm thấy cứ như đang đấm vào cục bông, cô cũng hiểu cãi lộn như thế này thật vô vị. Dù gì cũng đều là người lớn cả với nhau lại còn ấu trĩ đến thế làm gì. Dẫu sao sờ cũng đã sờ rồi, cô làm được gì nữa đây.
Vả lại, lúc đi tàu điện ngầm hay di chuyển bằng phương tiện công cộng, Vụ Mang Mang khó tránh khỏi đôi lúc bị mấy ông già bà già bên cạnh huých nhầm vào ngực, thật ra việc này xét cho cùng cũng không mấy nghiêm trọng.
Huống chi cô cũng phải nể nang thân phận của anh ta.
Nghĩ xong xuôi đâu đấy, Vụ Mang Mang bèn thoải mái ngửa đầu ra sau.
"Tôi đã xin lỗi cô xong rồi, vậy có phải bây giờ chúng ta nên thảo luận một chút về chuyện cô sờ mó tôi không?" Lộ Tùy cũng điều chỉnh lại tư thế, từ bị cáo thoắt cái thành bị hại.
Bỗng dưng chiếm thế thượng phong nên anh ta liền tỏ ra cao ngạo khôn kể.
Vụ Mang Mang bất chợt nhớ lại gương mặt bị cô bóp thành heo của anh ta, dù đang rất buồn cười nhưng không dám để lộ ra ngoài, chỉ có thể tỏ ra giả ngu không biết.
Lộ Tùy nhấn nút điều khiển, trên tường liền chiếu lên hình ảnh tối hôm qua.
Hình ảnh sắc nét, âm thanh rõ ràng, câu hát ru "Cục cưng ngoan, mau ngủ, mau ngủ đi con" vang lên rõ mồn một.
Lộ Tùy nhận xét: "Khả năng cảm nhạc của cô thế này thì tốt nhất mai sau ít hát đi thì hơn."
Con người có ai là hoàn hảo mọi bề chứ. Mang Mang dù bẩm sinh đã có giọng nói ngọt ngào giống chị Chí Linh nhưng nhạc cảm thì siêu tệ, vậy nên bù lại cô rất thích hát karaoke.
Không rèn luyện thì làm sao có thể tiến bộ được, đúng không?
Bây giờ bỗng dưng bị Lộ Tùy nói trúng chỗ đau, nhưng Vụ Mang Mang ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Lúc câu nói "Con trai ngoan của mẹ" vang lên, Vụ Mang Mang liền co rúm người lại, chỉ tiếc không thể biến ngay thành người tàng hình.
Lộ Tùy nhoẻn cười giễu cợt, nói: "Sao tôi đây lại không biết bản thân còn có một người mẹ trẻ thế này nhỉ?"
Không thể không nói, sở dĩ ông chú Lộ Tùy được nhiều cô gái theo đuổi như vậy một phần là do cha mẹ anh ta đã qua đời cả, sẽ không tự dưng nảy ra một vị phu nhân vứt cho bạn một tập chi phiếu rồi đòi cướp đứa con của bạn đi.
Vụ Mang Mang chỉ biết cười ha ha giả ngu.
Lộ Tùy thoắt đanh mặt lại, giọng nói lạnh tới kinh người: "Tôi sống tới từng này tuổi rồi còn chưa bị ai sờ mó như vậy."
Vụ Mang Mang hình như lại dẫm vào bãi mìn của Lộ Tùy rồi.
Nào có ai lại tự dưng biết được nỗi đau thầm kín của người khác chứ, giống như trước kia Vụ Mang Mang không hề biết tới chuyện Đổng Khả Khả từng phá thai lại là nỗi đau trong lòng Lộ Tùy.
Có điều ông chú Thần tài hình như có quá nhiều nỗi đau thầm kín thì phải?
Vụ Mang Mang cúi đầu kêu: "Xin lỗi, tôi chỉ đùa chút thôi."
"Vụ tiểu thư hình như không phân biệt được lúc nào nên đùa lúc nào không thì phải?" Lộ Tùy cất giọng châm chọc.
"Xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ sâu sắc nhỉ?"
Sao lại không sâu sắc? Song Vụ Mang Mang nghĩ tình huống lần này không giống lần trước, vừa không đủ tạo ra tội danh xúc phạm danh dự, vừa không hề xảy ra ở nơi công cộng. Trừ phi Lộ Tùy tự nguyện đăng lên mạng cho ai ai cũng biết, nhưng nếu vậy thì người lan truyền sự việc càng không phải là cô rồi.
Nghĩ thế, Vụ Mang Mang bèn trợn mắt nói: "Anh lại định kiện tôi ra toà chắc?"
"Tôi có nhiều cách giải quyết hiệu quả hơn kiện ra toà rất nhiều." Lộ Tùy trả lời thẳng thừng, ra vẻ dù anh đây bận rộn nhưng vẫn có cách xoay em gái như chong chóng đấy.
Vụ Mang Mang tức thì lồng lộn lên.
Cô gào toáng: "Chẳng phải chỉ trêu đùa gọi anh là con trai thôi ư, có gì nghiêm trọng chứ? Sao anh phải quá đáng thế. Nếu không thì tôi gọi anh tiếng 'bố ơi', như thế là huề nhau chứ gì?"
"Hay gọi anh là ông nội nhé?"
Vụ Mang Mang trơ trẽn tung chiêu sát thủ nhằm trí trá mọi việc.
Đối với Vụ Mang Mang mà nói, gọi như vậy chẳng có gì quan trọng, cùng lắm thì sau lưng anh ta cô lại chửi bậy nói xấu một thôi một hồi là coi như hết giận.
Ở nhà, cô hay gọi ông Vụ là "cha", nhưng về phần bà má mình thì hầu như đều gọi là "bà Liễu", bọn họ cũng không để tâm nhiều tới cách xưng hô.
Vụ Mang Mang nhìn Lộ Tùy đang thản nhiên ngồi đó, quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Cô tức thì làm bộ sụt sịt rơi nước mắt, ngồi vào tay vịn bên cạnh Lộ Tùy, thốt: "Cha, con sai rồi, cha tha thứ cho con nhé?"
Lộ Tùy cười nhẹ: "Con gái ngoan, đây là lần đầu tiên cha gặp phải một người mặt dày như con đấy."
Cười lên là tốt rồi.
Cha mẹ thực sự có rất nhiều chỗ mệt mỏi, lo lắng kiêng dè, có nhiều chuyện không thể làm theo ý mình, họ đã từng là chỗ che mưa chắn gió cho bạn khi còn nhỏ, vậy bây giờ đến lượt bạn ra sức vì họ.
Chuyện lần này cô nhất định phải giải quyết triệt để, không thể làm liên lụy đến họ.
Vụ Mang Mang nói: "Anh là chú của Thanh Thanh, coi như cùng vai vế với cha tôi, tôi gọi thế cũng đâu làm anh tổn thọ."
Lộ Tùy đương nhiên hiểu Vụ Mang Mang đang cố tình chế giễu mình.
Anh ta nhếch môi cười khẩy nhưng không nói thêm gì.
Vụ Mang Mang mau mắn tiếp lời: "Nhưng mà anh trông trẻ hơn cha tôi rất nhiều."
Tiếng trực thăng vang ầm ầm ngoài cửa, Vụ Mang Mang thầm thở phào một hơi trong lòng, cái thói mau mồm mau miệng của cô rất dễ gây ra rắc rối.
"Cô đi đi." Lộ Tùy nói.
Vụ Mang Mang về phòng lấy hành lý, Lộ Tùy tiễn cô tới cửa, tựa hồ chợt nhớ ra một chuyện, bèn nói: "À quên mất, tấm chi phiếu vừa nãy là của Lộ Lâm nhờ tôi đưa cho cô và tiến sỹ Tiêu."
Hoá ra đó không phải là phí bồi thường hả?
"Tôi không phải là kẻ lắm tiền tới mức hồ đồ đâu." Lộ Tùy thản nhiên nói.
"Vậy anh không hề thực lòng xin lỗi tôi hả?" Vụ Mang Mang bấy giờ mới bừng tỉnh.
Lộ Tùy mím môi không đáp, đáy mắt phảng phất ý cười, hiển nhiên là còn lâu mới tin Vụ Mang Mang không hề có ý đồ gì với mình.
"Chẳng phải cô từng mang thai đứa con của tôi à, tôi còn có thể hiểu lầm thế nào đây?" Lộ Tùy vặn hỏi.
Thật đúng là gậy ông đập lưng ông.
Vụ Mang Mang đi xuống cầu thang, Lộ Tùy đứng trên, cúi người bảo cô: "Nếu không muốn đàn ông hiểu nhầm thì lần sau đừng có bước vào phòng người ta nữa."
Vụ Mang Mang tức tối nghiến răng.
"Còn nữa, có lẽ cô nên đổi bác sỹ tâm lý khác đi thôi, tôi sợ lần sau cô lên cơn lại muốn cho tôi bú sữa nữa thì vừa."
Vụ Mang Mang tức thì sặc nước bọt của chính mình đến chảy cả nước mắt.
PS: Lời tác giả: Tôi hoàn toàn không om hàng, viết xong là đăng luôn. Lúc viết phải vắt óc suy nghĩ nên khá là chậm, mong mọi người thông cảm.
*Lọ Hoa Cô:
*Người máy 3-CPO:
*Wall-E bé bé xinh xinh
Giấc mơ này quá đáng sợ, Vụ Mang Mang bật dậy, mở bừng mắt, phát hiện ra trời đã sáng bảnh. Cũng do cô buồn vệ sinh quá nên mới nằm mơ như thế, may mà bàng quang vẫn tốt, không đái dầm thật.
Vừa bước xuống tầng, Vụ Mang Mang chợt ngửi thấy mùi bánh mì thơm nức mũi, cô hít lấy hít để, ngửi mùi bánh mì luôn thích hơn là ăn bánh mì thật.
Lộ Tùy đang ngồi bên bàn, tao nhã bẻ từng miếng bánh Maple Leaf*, trên bàn cơm đặt một chiếc lọ Hoa Cô** cắm ba bông mẫu đơn màu vàng, trông khá đẹp mắt. Vụ Mang Mang không hiểu biết mấy về các loài hoa nên không hiểu tại sao anh ta lại bày trí như vậy.
*Một loại bánh cookie có nhân là mật cây phong.
**Lọ Hoa Cô (花觚): Một loại gốm sứ có xuất xứ từ thời Minh.
Nhưng dùng đầu ngón chân cũng đoán ra được, chắc hẳn mẫu đơn là vua của các loài hoa nên mới xứng với phong thái giàu sang phú quý của ông chú Thần tài đây.
Bánh Maple Leaf màu vàng óng ả quyện những hạt nâu nhỏ li ti nằm trên chiếc đĩa sứ Vĩnh Lạc màu trắng*, trên mặt bánh được phết một lớp mật vận chuyển bằng máy bay từ New Zealand, kết hợp với mứt quả mơ, dâu tây, si rô hoa hồng, nho... đựng trong bát Bồ Đào** to.
*Sứ Vĩnh Lạc (永乐瓷): Một loại sứ có xuất xứ từ thời Minh.
**Trong tiếng Trung, "bồ đào" có nghĩa là "quả nho". Bát Bồ Đào (葡萄碗) nghĩa là bát in họa tiết nho, giàn nho cách điệu. Hoạ tiết bồ đào có xuất xứ từ thời Đường.
Lộ Tùy khẽ nhón tay, Vụ Mang Mang liền thấy người máy C-3PO mang một bộ bát đũa đặt xuống phía đối diện anh ta.
Vụ Mang Mang lẳng lặng ngồi vào vị trí, cúi đầu phết bơ lên bánh mì nướng.
Vừa làm, Vụ Mang Mang vừa nhìn sắc mặt Lộ Tùy. Hình như anh ta đã hết sốt, có điều Vụ Mang Mang tuyệt đối sẽ không giẫm vào vết xe đổ mà cất tiếng hỏi han nữa đâu.
"Tôi đã xem chiếc bình rồi, cô sửa tốt lắm. Tôi cũng đã sắp xếp máy bay trực thăng, Vụ tiểu thư có thể rời đi bất cứ lúc nào." Lộ Tùy lau miệng, lau tay rồi kết thúc bữa ăn.
Vụ Mang Mang ăn được vài miếng bánh mì nướng lót dạ thì cũng coi như xong bữa. Cô không thích ăn uống theo kiểu cách phương Tây, bình thường cô khoái các món truyền thống như bánh quẩy, sữa đậu nành, mì vằn thắn, mỳ cay Thành Đô, tào phớ..., đa dạng phong phú, thích gì có nấy, ăn thay đổi cả tháng cũng không thấy ngán.
Nhưng nhà họ Vụ thì mười năm như một đều thích ăn theo kiểu phương Tây, làm cô hễ nghĩ tới là thấy buồn nôn.
"Tôi đã thu dọn xong hành lý rồi, nếu có thể, tôi muốn đi luôn trong sáng nay, tôi còn có việc đang làm dở ở Viện bảo tàng." Vụ Mang Mang đề xuất.
"Được thôi." Lộ Tùy đứng dậy gọi một cuộc điện thoại, sau đó bảo Vụ Mang Mang đang chuẩn bị về phòng: "Vụ tiểu thư, chúng ta nói chuyện một lát."
Vụ Mang Mang nhìn vẻ mặt điển trai lạnh lùng ngàn năm như một của Lộ Tùy mà không thể suy đoán nổi bọn họ còn có chuyện gì cần phải thảo luận, chợt hồi tưởng lại việc tối hôm qua, cô bất thần cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Nhưng nếu anh ta đã mở miệng thì cô cũng đành phải theo vào phòng khách, chờ người máy bê trà lên.
Vụ Mang Mang tự nhắc nhở mình ngàn vạn lần không được nhỡ tay đánh rơi chén nước, dù dưới chân có thảm nhưng cũng không nên mạo hiểm.
Lộ Tùy lên tiếng trước: "Chuyện tối hôm qua tôi rất xin lỗi."
Ủa, anh ta nói thế là có ý gì?
Vụ Mang Mang định khách sáo xua tay tỏ vẻ "không sao không sao", nhưng bỗng nhiên nhớ tới việc bị anh ta liếm bụng chẳng khác gì việc bị người ta cố ý ngoáy vào mũi mình thì liền cảm thấy chuyện này không phải là "không sao" đâu.
Vậy nên Vụ Mang Mang tiếp tục trầm ngâm, cũng bắt chước Lộ Tùy làm vẻ mặt lãnh đạm thờ ơ.
"Hôm qua Vụ tiểu thư tự dưng quan tâm hỏi han, lại nhiệt tình đỡ tôi về phòng nên khiến tôi nhất thời hiểu lầm cô có ý đồ khác đối với mình, vậy nên lúc mệt mỏi đầu óc có hơi hồ đồ, mạo phạm tới Vụ tiểu thư, mong cô thông cảm cho."
Ơ hơ, chống chế hay nhỉ? Ra tay cứu người thế mà lại bị người ta hiểu nhầm mất.
Đương nhiên là với đẳng cấp của Lộ Tùy, một người đàn ông vừa đẹp trai vừa có tiền thì bị phái nữ "nảy sinh ý đồ khác" cũng là chuyện dễ hiểu.
Nhưng Vụ Mang Mang vô cùng bực tức, mắt bừng lửa giận. Cô không ngại lên tiếng chữa lại sai lầm cho anh ta đâu, anh ta tưởng bản thân có vài đồng, lại đẹp trai thì người ta sẽ lao vào cứ như là thấy đô la Mỹ bị rơi chắc.
"Lộ tiên sinh hiểu lầm rồi, đêm qua tôi giúp anh chẳng qua là vì xuất phát từ lòng thương người mà thôi."
Vụ Mang Mang ngồi thẳng người dậy, nói tiếp: "Ban nãy Lộ tiên sinh cũng thừa nhận chuyện tối qua là lỗi của anh, tôi cũng đúng thật thấy bị xúc phạm, đêm đến còn gặp ác mộng liên tục đấy."
Ai mà chả thích đóng vai tự cao tự đại, hót lời hoa mỹ chứ? Bà đây cũng biết sắm vai Hoa phi nương nương đấy nhé.
Vụ Mang Mang dứt lời liền cảm thấy mình nói quá chuẩn, chỉ tiếc không thể tự mình vỗ tay khen hay. Cái cảm giác được sắm vai khuê nữ danh gia xứ Cảng thật đúng là quá đã.
Nhưng đối phương nghe cô nói vậy lại không hề cảm thấy xấu hổ, hơn nữa còn nở nụ cười hờ hững.
"Tôi tất nhiên sẽ bồi thường cho cô chuyện tối qua." Lộ Tùy cầm lấy chi phiếu trên bàn trà, mở ra nhìn về phía Vụ Mang Mang.
Tựa hồ đang hỏi rằng cô đáng giá bao đồng.
Vụ Mang Mang nếu là người nóng tính thì chắc hẳn đã phải nhảy dựng lên vài mét, sau đó đập thẳng tấm chi phiếu lên mặt Lộ Tùy, chửi rằng: "giàu sang chớ quá phận", đừng tưởng anh có vài đồng tiền dơ bẩn là có thể tùy tiện liếm rốn người khác.
Nhưng làm vậy phỏng có ích gì, chẳng qua chỉ để xả giận nhất thời mà thôi. Chưa biết chừng làm thế lại khiến đối phương thẹn quá hoá giận, trái lại làm bản thân mình rơi vào tình thế không hay.
Cả căn biệt thự lẫn hòn đảo này đều là của anh ta, thật đúng là kêu trời không thấu, kêu đất chẳng xong.
Anh ta dễ lại giam cầm cô 8 năm, 10 năm lắm.
Vụ Mang Mang xem phim truyền hình từ hồi còn bé tí, ghét nhất là những người ngốc nghếch nóng nảy, vừa hại người vừa hại mình như vậy. Tuy rằng ý chí đáng nể, nhưng ngoài việc được đồng cảm ra thì bọn họ chỉ còn lại sự đáng trách.
Vậy nên Vụ Mang Mang hít một hơi sâu, tự nhủ mình đây là nữ thanh niên thời đại mới, co được duỗi được.
Không thể dùng cái mồm để áp đảo đối phương, mà phải dùng đến đầu óc.
Nếu đối phương là kẻ lắm tiền, vậy dùng tiền trả đũa hắn đi, cô cũng không cần phải vất vả vì tiền nữa, nghĩ vậy Vụ Mang Mang bèn nhướn mày, giở giọng khiêu khích: "20 vạn tệ chắc không tính là ít đâu nhỉ?"
Liếm mỗi cái rốn mà đáng từng ấy tiền thì đúng là giá trên trời.
"Cho cô 25 vạn luôn." Lộ Tùy cúi đầu viết.
Vụ Mang Mang kinh ngạc giây lát, lập tức cầm lấy chi phiếu, mặt trên ngoại trừ chữ ký sống động của Lộ Tùy thì chỉ còn một dãy số dài tới nỗi khiến cô bất giác nghi ngờ.
Vụ Mang Mang gấp gọn tờ chi phiếu lại, nhét vào ngực, bụng bảo dạ, gã này lắm tiền đến nỗi dở hơi nên mới được người ta đặt cho biệt danh là Thần tài ư? Thế có khi hồi trẻ anh ta có biệt danh là Tán tài đồng tử* cũng nên.
*Tán tài đồng tử hay Thiện tài đồng tử là một nhân vật có hình dạng trẻ con trong kinh Phật, xuất hiện bên cạnh Quan Thế Âm Bồ Tát. Thiện nghĩa là lương thiện, tài nghĩa là tài bảo, tiền tài châu báu.
Như thể bỗng dưng có người hô câu "Action", Vụ Mang Mang bất thần nở nụ cười quyến rũ, cất giọng lả lơi: "Đại gia ra tay thật hào phóng, nếu ngài liếm thêm vài lần nữa, phỏng chừng có thể chuộc được tấm thân này."
Vụ Mang Mang tức tối vì bị Lộ Tùy đối coi như kỹ nữ, đành phải tự trào phúng để hả giận. Cô tỏ ra dịu dàng mềm mại, ghé sát vào người anh ta, thản nhiên nói: "Nhưng mà em lười tắm lắm, hình như chưa kỳ ghét chỗ rốn bao giờ, không biết tối qua Lộ tiên sinh liếm mút có ngửi thấy mùi gì khác lạ chăng?"
Vừa dứt lời liền thấy Lộ Tùy cau mày, Vụ Mang Mang thích thú khôn xiết, ai bảo anh tùy tiện sờ mó người ta!
Nhưng Lộ Tùy tỏ ra rất phong độ, dù bị khiêu khích như vậy nhưng vẫn không hề tức giận, chẳng qua là khoé miệng hơi nhếch lên mà thôi.
Vụ Mang Mang cảm thấy cứ như đang đấm vào cục bông, cô cũng hiểu cãi lộn như thế này thật vô vị. Dù gì cũng đều là người lớn cả với nhau lại còn ấu trĩ đến thế làm gì. Dẫu sao sờ cũng đã sờ rồi, cô làm được gì nữa đây.
Vả lại, lúc đi tàu điện ngầm hay di chuyển bằng phương tiện công cộng, Vụ Mang Mang khó tránh khỏi đôi lúc bị mấy ông già bà già bên cạnh huých nhầm vào ngực, thật ra việc này xét cho cùng cũng không mấy nghiêm trọng.
Huống chi cô cũng phải nể nang thân phận của anh ta.
Nghĩ xong xuôi đâu đấy, Vụ Mang Mang bèn thoải mái ngửa đầu ra sau.
"Tôi đã xin lỗi cô xong rồi, vậy có phải bây giờ chúng ta nên thảo luận một chút về chuyện cô sờ mó tôi không?" Lộ Tùy cũng điều chỉnh lại tư thế, từ bị cáo thoắt cái thành bị hại.
Bỗng dưng chiếm thế thượng phong nên anh ta liền tỏ ra cao ngạo khôn kể.
Vụ Mang Mang bất chợt nhớ lại gương mặt bị cô bóp thành heo của anh ta, dù đang rất buồn cười nhưng không dám để lộ ra ngoài, chỉ có thể tỏ ra giả ngu không biết.
Lộ Tùy nhấn nút điều khiển, trên tường liền chiếu lên hình ảnh tối hôm qua.
Hình ảnh sắc nét, âm thanh rõ ràng, câu hát ru "Cục cưng ngoan, mau ngủ, mau ngủ đi con" vang lên rõ mồn một.
Lộ Tùy nhận xét: "Khả năng cảm nhạc của cô thế này thì tốt nhất mai sau ít hát đi thì hơn."
Con người có ai là hoàn hảo mọi bề chứ. Mang Mang dù bẩm sinh đã có giọng nói ngọt ngào giống chị Chí Linh nhưng nhạc cảm thì siêu tệ, vậy nên bù lại cô rất thích hát karaoke.
Không rèn luyện thì làm sao có thể tiến bộ được, đúng không?
Bây giờ bỗng dưng bị Lộ Tùy nói trúng chỗ đau, nhưng Vụ Mang Mang ngay cả rắm cũng không dám đánh.
Lúc câu nói "Con trai ngoan của mẹ" vang lên, Vụ Mang Mang liền co rúm người lại, chỉ tiếc không thể biến ngay thành người tàng hình.
Lộ Tùy nhoẻn cười giễu cợt, nói: "Sao tôi đây lại không biết bản thân còn có một người mẹ trẻ thế này nhỉ?"
Không thể không nói, sở dĩ ông chú Lộ Tùy được nhiều cô gái theo đuổi như vậy một phần là do cha mẹ anh ta đã qua đời cả, sẽ không tự dưng nảy ra một vị phu nhân vứt cho bạn một tập chi phiếu rồi đòi cướp đứa con của bạn đi.
Vụ Mang Mang chỉ biết cười ha ha giả ngu.
Lộ Tùy thoắt đanh mặt lại, giọng nói lạnh tới kinh người: "Tôi sống tới từng này tuổi rồi còn chưa bị ai sờ mó như vậy."
Vụ Mang Mang hình như lại dẫm vào bãi mìn của Lộ Tùy rồi.
Nào có ai lại tự dưng biết được nỗi đau thầm kín của người khác chứ, giống như trước kia Vụ Mang Mang không hề biết tới chuyện Đổng Khả Khả từng phá thai lại là nỗi đau trong lòng Lộ Tùy.
Có điều ông chú Thần tài hình như có quá nhiều nỗi đau thầm kín thì phải?
Vụ Mang Mang cúi đầu kêu: "Xin lỗi, tôi chỉ đùa chút thôi."
"Vụ tiểu thư hình như không phân biệt được lúc nào nên đùa lúc nào không thì phải?" Lộ Tùy cất giọng châm chọc.
"Xem ra bài học lần trước vẫn chưa đủ sâu sắc nhỉ?"
Sao lại không sâu sắc? Song Vụ Mang Mang nghĩ tình huống lần này không giống lần trước, vừa không đủ tạo ra tội danh xúc phạm danh dự, vừa không hề xảy ra ở nơi công cộng. Trừ phi Lộ Tùy tự nguyện đăng lên mạng cho ai ai cũng biết, nhưng nếu vậy thì người lan truyền sự việc càng không phải là cô rồi.
Nghĩ thế, Vụ Mang Mang bèn trợn mắt nói: "Anh lại định kiện tôi ra toà chắc?"
"Tôi có nhiều cách giải quyết hiệu quả hơn kiện ra toà rất nhiều." Lộ Tùy trả lời thẳng thừng, ra vẻ dù anh đây bận rộn nhưng vẫn có cách xoay em gái như chong chóng đấy.
Vụ Mang Mang tức thì lồng lộn lên.
Cô gào toáng: "Chẳng phải chỉ trêu đùa gọi anh là con trai thôi ư, có gì nghiêm trọng chứ? Sao anh phải quá đáng thế. Nếu không thì tôi gọi anh tiếng 'bố ơi', như thế là huề nhau chứ gì?"
"Hay gọi anh là ông nội nhé?"
Vụ Mang Mang trơ trẽn tung chiêu sát thủ nhằm trí trá mọi việc.
Đối với Vụ Mang Mang mà nói, gọi như vậy chẳng có gì quan trọng, cùng lắm thì sau lưng anh ta cô lại chửi bậy nói xấu một thôi một hồi là coi như hết giận.
Ở nhà, cô hay gọi ông Vụ là "cha", nhưng về phần bà má mình thì hầu như đều gọi là "bà Liễu", bọn họ cũng không để tâm nhiều tới cách xưng hô.
Vụ Mang Mang nhìn Lộ Tùy đang thản nhiên ngồi đó, quyết định tiên hạ thủ vi cường.
Cô tức thì làm bộ sụt sịt rơi nước mắt, ngồi vào tay vịn bên cạnh Lộ Tùy, thốt: "Cha, con sai rồi, cha tha thứ cho con nhé?"
Lộ Tùy cười nhẹ: "Con gái ngoan, đây là lần đầu tiên cha gặp phải một người mặt dày như con đấy."
Cười lên là tốt rồi.
Cha mẹ thực sự có rất nhiều chỗ mệt mỏi, lo lắng kiêng dè, có nhiều chuyện không thể làm theo ý mình, họ đã từng là chỗ che mưa chắn gió cho bạn khi còn nhỏ, vậy bây giờ đến lượt bạn ra sức vì họ.
Chuyện lần này cô nhất định phải giải quyết triệt để, không thể làm liên lụy đến họ.
Vụ Mang Mang nói: "Anh là chú của Thanh Thanh, coi như cùng vai vế với cha tôi, tôi gọi thế cũng đâu làm anh tổn thọ."
Lộ Tùy đương nhiên hiểu Vụ Mang Mang đang cố tình chế giễu mình.
Anh ta nhếch môi cười khẩy nhưng không nói thêm gì.
Vụ Mang Mang mau mắn tiếp lời: "Nhưng mà anh trông trẻ hơn cha tôi rất nhiều."
Tiếng trực thăng vang ầm ầm ngoài cửa, Vụ Mang Mang thầm thở phào một hơi trong lòng, cái thói mau mồm mau miệng của cô rất dễ gây ra rắc rối.
"Cô đi đi." Lộ Tùy nói.
Vụ Mang Mang về phòng lấy hành lý, Lộ Tùy tiễn cô tới cửa, tựa hồ chợt nhớ ra một chuyện, bèn nói: "À quên mất, tấm chi phiếu vừa nãy là của Lộ Lâm nhờ tôi đưa cho cô và tiến sỹ Tiêu."
Hoá ra đó không phải là phí bồi thường hả?
"Tôi không phải là kẻ lắm tiền tới mức hồ đồ đâu." Lộ Tùy thản nhiên nói.
"Vậy anh không hề thực lòng xin lỗi tôi hả?" Vụ Mang Mang bấy giờ mới bừng tỉnh.
Lộ Tùy mím môi không đáp, đáy mắt phảng phất ý cười, hiển nhiên là còn lâu mới tin Vụ Mang Mang không hề có ý đồ gì với mình.
"Chẳng phải cô từng mang thai đứa con của tôi à, tôi còn có thể hiểu lầm thế nào đây?" Lộ Tùy vặn hỏi.
Thật đúng là gậy ông đập lưng ông.
Vụ Mang Mang đi xuống cầu thang, Lộ Tùy đứng trên, cúi người bảo cô: "Nếu không muốn đàn ông hiểu nhầm thì lần sau đừng có bước vào phòng người ta nữa."
Vụ Mang Mang tức tối nghiến răng.
"Còn nữa, có lẽ cô nên đổi bác sỹ tâm lý khác đi thôi, tôi sợ lần sau cô lên cơn lại muốn cho tôi bú sữa nữa thì vừa."
Vụ Mang Mang tức thì sặc nước bọt của chính mình đến chảy cả nước mắt.
PS: Lời tác giả: Tôi hoàn toàn không om hàng, viết xong là đăng luôn. Lúc viết phải vắt óc suy nghĩ nên khá là chậm, mong mọi người thông cảm.
*Lọ Hoa Cô:
*Người máy 3-CPO:
*Wall-E bé bé xinh xinh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.