Chương 24
Hàn Thiên Thanh
28/10/2017
Bên này,Mộ Lăng Huyền vừa nhận được thông tin mà Ru vừa truyền tới,sắc mặt cực kì âm trầm mà
cho người đi điều tra,đây là lỗi của hắn vì lần này hắn đã mắc một sai
lầm cực kì nghiêm trọng.
Quả nhiên,làm phàm nhân sống an nhàn đã quá lâu khiến hắn quên mất rất nhiều điều căn bản mà một cường giả cần có,hắn suýt chút thì làm hại tới Hàn Thiên Nguyệt vì cái sơ sót ngu ngốc chết tiệt này.
Những người ở xung quanh Mộ Lăng Huyền khi thấy cả người hắn toả ra lãnh khí thì đều không ai dám thở mạnh,bọn hắn không biết vì sao đang yên đang lành mà Mộ thiếu lại phóng lãnh khí nhưng chắc chắn một điều,theo định luật bảo toàn tính mạng,bọn hắn lúc này vẫn là cách xa Mộ thiếu đang nổi bão nếu không tuyệt đối sẽ bị đem đi đút tang thi.
Chu Thư Linh ngồi trong xe,vừa nghe hệ thống thông báo nhiệm vụ thất bại thì khẽ nhíu mày.
"Hệ thống,vì sao nhiệm vụ của ta lại thất bại chứ,quả bom cảm ứng lại không thể nổ chết con tiện nhân Hàn Thiên Nguyệt kia là sao?"Ả tuyệt đối không thể tin được có kẻ có thể sống được sau vụ nổ gần như vậy.
[Nhiệm vụ nhân vật chưa chết,nhiệm vụ thất bại]
Trả lời Chu Thư Linh vẫn là giọng nói máy móc không chút cảm xúc khiến ả tức đến nghiến răng.
Cái đêm mà bị tiện nhân Hàn Thiên Nguyệt kia làm nhục nhã,ả đã bỏ chạy ra ngoài lại vừa lúc bị hệ thống này chọn trúng,từ một người bình thường trở thành một dị năng giả không gian được mọi người chào đón,dù chỉ là hậu cần nhưng mấy kẻ người thường kia vẫn luôn nhìn ả với ánh mắt ngưỡng mộ khiến lòng hư vinh của ả cũng ngày càng tăng.
Lúc hệ thống tuyên bố nhiệm vụ giết chết Hàn Thiên Nguyệt thì ả đã cực kì vui vẻ mà dùng chút điểm tích luỹ khó khăn lắm mới có được đi đổi bom cảm ứng,bỏ vào trong xe của tiện nhân kia.
Hệ thống nói loại bom này cảm ứng được thân nhiệt người ở thời gian chừng 3 phút sau sẽ tự động nổ,vì không để sơ sót nên ả mới dùng hết điểm ra mà đổi,ấy vậy mà nhiệm vụ của ả vẫn thất bại,thật tức chết mà!
Có lẽ,cả hệ thống và Chu Thư Linh đều không hề hay biết rằng,chính hành động tìm chết này của họ đã hoàn toàn chọc giận hai sát thần đáng sợ nhất thần giới,cuộc sống sau này cũng cực kì thê thảm dù là Chu Thư Linh hay hệ thống.
Hệ thống vốn dĩ tính toán ra Hàn Thiên Nguyệt có độ nguy hiểm cực kì cao đối với nó,vì vậy mới ban bố nhiệm vụ diệt trừ cho Chu Thư Linh.
Còn về Mộ Lăng Huyền thì nó cũng giống như vậy nhưng nó xét về giới tính trước,nghĩ rằng sẽ cho ký chủ đi công lược,vì vậy Hàn Thiên Nguyệt xui xẻo bị dính đòn đầu tiên.
Hàn Thiên Nguyệt ở bên này,hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở chỗ Mộ Lăng Huyền,cô lúc này cực kì ão não mà thông qua không gian mà nhìn ra bên ngoài.
Từng "bé" cá tang thi bơi qua bơi lại trước mặt mà thở dài ngao ngán,cô lúc này cực kì muốn bằm con mẹ nó đứa nào dám cài cái bom cảm ứng trong xe cô.
Không gian càn không không phải là vạn năng,không có khả năng tự động di chuyển,khi cô tiến vào không gian thì không gian tự biến ảo thành hạt bụi để che giấu.
Cô bây giờ mà muốn lên bờ thì phải rời không gian mà bơi lên bờ,dĩ nhiên là trăm phần trăm sẽ bị mấy bé tang thi cá hay biến dị trong nước bu lại mần thịt,lúc đó thì thật cười không xong rồi.
Lam U đứng nghiêm cẩn ở bên cạnh Hàn Thiên Nguyệt,thấy cô đầy suy tư mà nhìn xuống mặt hồ đang chiếu cảnh tượng bên ngoài đầy ão não thì đành mở miệng.
"Tiểu thư,chi bằng để tôi ra ngoài giết chúng,nước có thể dẫn điện,như vậy có thể thoát ra cũng rất cao."
"Thích đi dâng hiến thịt cho tang thi đến vậy hả?"
Lam U:"..."
"Ngươi nghĩ mình có mấy cân mấy lượng,vừa ra ngoài chưa đến 1 giây đã thành bộ xương trắng rồi!"
Lam U:"..."Hắn không còn gì để nói.
"Cút đi phòng tu luyện,chưa tới trúc cơ hậu kì thì đừng có trước mặt ta loạn chuyển."Hàn Thiên Nguyệt sau khi trào phúng xong,trực tiếp một cước đá vào mông Lam U khiến hắn bay thẳng vào trong hồ nước rồi xoay người đi phòng chế phù.
Cả Salem và Ru ở bên cạnh dùng ánh mắt ngu ngốc mà nhìn Lam U một cái rồi theo chạy đi rừng cây tìm đồ ăn,bỏ lại Lam U đang đầy chán nản ở trong hồ.
Lam U cảm thấy hắn thật rất vô dụng,từ trước giờ chẳng làm được cái gì cả.
Khi còn bé thì được chủ nhân thu lưu,dạy tu chân,ăn mặc không lo mà chỉ cần tu luyện,nhưng lúc này hắn thực lực lại chẳng thể bảo vệ người chủ nhân giao phó mà ngược lại là một gánh nặng.
Sau một hồi suy nghĩ,Lam U đứng lên đi thay đồ rồi tiến vào phòng tu luyện,hắn phải thật cố gắng hết mình,tuyệt đối không thể để chủ nhân và tiểu thư thất vọng được,hắn muốn đứng đằng sau mà bảo vệ hai người mà hắn kính trọng.
Vì ý nghĩ này mà rất nhiều năm sau,có người hỏi Lam U thực lực cường đại như vậy,vì sao lại vẫn chỉ làm một ảnh vệ ở bên cạnh Tĩnh đế cùng Băng hoàng,hắn chỉ mỉm cười,vị trí hắn phấn đấu chính là được ở phía sau bảo vệ cho hai người họ,vì họ mà tồn tại.
Hàn Thiên Nguyệt sau khi tiến vào phòng chế phù thì trực tiếp bế quan,cô cố gắng mà vẽ ra phòng ngự phù,đó chính là thứ duy nhất để rời đi đáy sông mà không bị cái đám cá kia mần thịt.
Điều đáng giận là toàn bộ phòng ngự phù cao cấp của cô chế lúc trước lại quá cao cấp,chịu được một kích toàn lực của thần cấp,dĩ nhiên không thể dùng tuỳ tiện.
Hiện tại cô đành phải cắm đầu mà đi vẽ đại vài cái phòng ngự phù cấp thấp dùng tạm,thời hạn hiệu lực và độ phòng ngự dù không bằng loại cao cấp nhưng đối phó với bọn tang thi cá cấp 1,2 bước đều kia thì vẫn còn xài tốt chán.
Đợi Hàn Thiên Nguyệt vẽ xong cả núi phòng ngự phù,ẩn tức phù,ẩn hình phù,bạo lôi phù,ngũ hành phù,....cũng đã qua hơn ba tháng trong không gian.
"Salem,ta muốn đột phá trúc cơ đỉnh,em cùng Ru đi thu hoạch đồ ăn trong vườn và đám động vật nha!"Hàn Thiên Nguyệt ôm Salem lên dặn dò.
Cô sau khi vẽ 1 đống phù,ẩn ẩn cảm giác muốn độ phá lên trúc cơ đỉnh,dĩ nhiên việc thu hoạch sẽ giao cho hai đứa rảnh nhất trong không gian này đi làm rồi,dù sao Lam U cũng đã bế quan tu luyện không thể làm phiền nga~.
"Chủ nhân,giao cho bọn em,ngươi mau đi bế quan đi."Salem vui vẻ gật đầu,nó cực kì vui vẻ nhận việc nha,đồ ăn ngon trong kho cũng rất nhiều ngu gì không làm,bọn nó có thể lén ăn vụn đâu.
Hàn Thiên Nguyệt dĩ nhiên nhìn thấu cái ý đồ nhỏ này của Salem nhưng cũng chỉ cười rồi xoay người rời đi.
Salem đợi đến lúc đem đồ thu hoạch tới kho thì mới bi ai phát hiện ra,chủ nhân phúc hắc nhà nó ấy vậy mà dùng một đạo tường ngăn cách kho hàng ra từng khu.
Có khu rau củ quả,khu thịt tươi,khu đồ ăn chín,khu quần áo,khu vật dụng hằng ngày,khu đồ dùng y tế và thuốc men,khu đồ điện,khu xe,khu vũ khí.Và hiện tại chỉ có khu rau củ quả và thịt sống là mở ra khiến chúng nó có thể đi vào,còn những khu khác đều bị ngăn lại.
Ô ô,sao nó có thể quên được chủ nhân phúc hắc nhà nó là trùm hưởng thụ chứ,nó nhớ tới nụ cười trước khi rời đi liền minh bạch lúc đó nó đã bị chủ nhân cho thành nô dịch không công rồi!!!
Ru ở bên cạnh nhìn cái mặt khổ bức của Salem mà thầm thở dài,ngay từ đầu nó đã cảm thấy nụ cười kia không ổn rồi,quả nhiên không sai mà!
.....
Căn cứ thủ đô.
"Tiểu Vi,sao mẹ thấy dạo này con cứ đứng ngồi không yên vậy?"Nhã Uyên Chi nhìn Nhã Vi như ngươi trên mây mà lo lắng.
"Con không sao."Nhã Vi cười mà an ủi.
Cô cảm thấy cái cảm giác kia lại ngày càng rõ ràng hơn,thực sự khiến cô càng ngày càng muốn phát điên khi mà biết có nguy hiểm cực kì nhưng lại không biết đó lại là gì,tâm trạng mấy ngày nay cũng ngày càng khó chịu,sáng nay còn to tiếng với Sở Phi khiến hắn tức giận mà bỏ đi nữa.
"Dù gì thì con cũng nên đi xin lỗi tiểu Phi đi,nó cũng lo cho con lắm,cố gắng giữ nó cho chặt vào,Sở gia ở căn cứ thủ đô cực kì có lực lượng không thua gì Âu Dương gia."Nhã Uyên Chi lập tức khuyên bảo.
"Con biết phải làm gì,mẹ không cần lo.Chỉ là con khốn Hàn Thiên Nguyệt kia vẫn còn sống đến thủ đô,đã thế còn đi di chuyển tới Tây Nam căn cứ,con thực hối hận khi lúc trước không kiên nhẫn trực tiếp xô ngã nó để giữ chân con tang thi trẻ con kia,đáng lí ra phải là đẩy nó vào đàn tang thi mới chắc chắn lấy cái mạng nó được,thực tức chết mà!"Nhã Vi đầy oán độc mà nói.
Lúc đó đáng lẽ cô nên kiên nhẫn một chút mà tìm cách giết con khốn đó,nếu không thì làm sao mà đến được thủ đô,có sự bảo vệ của Hàn gia chứ?!
"Con đừng tức giận nữa,coi như con nhỏ đó mạng lớn chưa chết được,sau này tìm cách cũng được,chỉ cần con nắm được Sở Phi cùng Âu Dương Viêm trong tay thì lo gì không giết được nó!"
"Hừ,nó cũng y như thằng cha và họ hàng cực phẩm của nó,thật chán ghét đến muốn giết quách cho xong."Nhã Vi nói xong thì uống một ngụm nước.
"Nhắc tới cái đám khốn nạn đó làm gì,không vì bọn họ thì mẹ con mình sẽ bị đám người của Sở gia nhìn với ánh mắt chán ghét kia sao?"Nhã Uyên Chi tức giận đến giậm chân.
"Được rồi,bọn họ giờ cũng không liên quan gì tới chúng ta,đem họ tới căn cứ thủ đô đã hết lòng rồi,còn lại tự sinh tự diệt đi,con đi tìm Sở Phi nói chuyện."
Nhã Vi nói xong thì đứng lên đi ra ngoài,dù làcó khó chịu gì thì cũng phải đi làm hoà với Sở Phi trước đã,còn những chuyệnkhác thì để sau rồi tính,cô cũng không thể để vụt mất nam nhân đầy quyền lựcnày được,cô còn phải dựa vào hắn mà nắm trong tay căn cứ thủ đô này.
Cô tuyệt đối sẽ không an phận làm một nữ nhân bình thường,bị nam nhân bảo vệ mà bị phụ thuộc,cô muốn nắm giữ mọi thứ trong tay cả quyền lực lẫn tâm của những nam nhân kia,đó mới chính là sát thủ hoa hồng đen từng vang danh ở kiếp trước nên có.
Quả nhiên,làm phàm nhân sống an nhàn đã quá lâu khiến hắn quên mất rất nhiều điều căn bản mà một cường giả cần có,hắn suýt chút thì làm hại tới Hàn Thiên Nguyệt vì cái sơ sót ngu ngốc chết tiệt này.
Những người ở xung quanh Mộ Lăng Huyền khi thấy cả người hắn toả ra lãnh khí thì đều không ai dám thở mạnh,bọn hắn không biết vì sao đang yên đang lành mà Mộ thiếu lại phóng lãnh khí nhưng chắc chắn một điều,theo định luật bảo toàn tính mạng,bọn hắn lúc này vẫn là cách xa Mộ thiếu đang nổi bão nếu không tuyệt đối sẽ bị đem đi đút tang thi.
Chu Thư Linh ngồi trong xe,vừa nghe hệ thống thông báo nhiệm vụ thất bại thì khẽ nhíu mày.
"Hệ thống,vì sao nhiệm vụ của ta lại thất bại chứ,quả bom cảm ứng lại không thể nổ chết con tiện nhân Hàn Thiên Nguyệt kia là sao?"Ả tuyệt đối không thể tin được có kẻ có thể sống được sau vụ nổ gần như vậy.
[Nhiệm vụ nhân vật chưa chết,nhiệm vụ thất bại]
Trả lời Chu Thư Linh vẫn là giọng nói máy móc không chút cảm xúc khiến ả tức đến nghiến răng.
Cái đêm mà bị tiện nhân Hàn Thiên Nguyệt kia làm nhục nhã,ả đã bỏ chạy ra ngoài lại vừa lúc bị hệ thống này chọn trúng,từ một người bình thường trở thành một dị năng giả không gian được mọi người chào đón,dù chỉ là hậu cần nhưng mấy kẻ người thường kia vẫn luôn nhìn ả với ánh mắt ngưỡng mộ khiến lòng hư vinh của ả cũng ngày càng tăng.
Lúc hệ thống tuyên bố nhiệm vụ giết chết Hàn Thiên Nguyệt thì ả đã cực kì vui vẻ mà dùng chút điểm tích luỹ khó khăn lắm mới có được đi đổi bom cảm ứng,bỏ vào trong xe của tiện nhân kia.
Hệ thống nói loại bom này cảm ứng được thân nhiệt người ở thời gian chừng 3 phút sau sẽ tự động nổ,vì không để sơ sót nên ả mới dùng hết điểm ra mà đổi,ấy vậy mà nhiệm vụ của ả vẫn thất bại,thật tức chết mà!
Có lẽ,cả hệ thống và Chu Thư Linh đều không hề hay biết rằng,chính hành động tìm chết này của họ đã hoàn toàn chọc giận hai sát thần đáng sợ nhất thần giới,cuộc sống sau này cũng cực kì thê thảm dù là Chu Thư Linh hay hệ thống.
Hệ thống vốn dĩ tính toán ra Hàn Thiên Nguyệt có độ nguy hiểm cực kì cao đối với nó,vì vậy mới ban bố nhiệm vụ diệt trừ cho Chu Thư Linh.
Còn về Mộ Lăng Huyền thì nó cũng giống như vậy nhưng nó xét về giới tính trước,nghĩ rằng sẽ cho ký chủ đi công lược,vì vậy Hàn Thiên Nguyệt xui xẻo bị dính đòn đầu tiên.
Hàn Thiên Nguyệt ở bên này,hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở chỗ Mộ Lăng Huyền,cô lúc này cực kì ão não mà thông qua không gian mà nhìn ra bên ngoài.
Từng "bé" cá tang thi bơi qua bơi lại trước mặt mà thở dài ngao ngán,cô lúc này cực kì muốn bằm con mẹ nó đứa nào dám cài cái bom cảm ứng trong xe cô.
Không gian càn không không phải là vạn năng,không có khả năng tự động di chuyển,khi cô tiến vào không gian thì không gian tự biến ảo thành hạt bụi để che giấu.
Cô bây giờ mà muốn lên bờ thì phải rời không gian mà bơi lên bờ,dĩ nhiên là trăm phần trăm sẽ bị mấy bé tang thi cá hay biến dị trong nước bu lại mần thịt,lúc đó thì thật cười không xong rồi.
Lam U đứng nghiêm cẩn ở bên cạnh Hàn Thiên Nguyệt,thấy cô đầy suy tư mà nhìn xuống mặt hồ đang chiếu cảnh tượng bên ngoài đầy ão não thì đành mở miệng.
"Tiểu thư,chi bằng để tôi ra ngoài giết chúng,nước có thể dẫn điện,như vậy có thể thoát ra cũng rất cao."
"Thích đi dâng hiến thịt cho tang thi đến vậy hả?"
Lam U:"..."
"Ngươi nghĩ mình có mấy cân mấy lượng,vừa ra ngoài chưa đến 1 giây đã thành bộ xương trắng rồi!"
Lam U:"..."Hắn không còn gì để nói.
"Cút đi phòng tu luyện,chưa tới trúc cơ hậu kì thì đừng có trước mặt ta loạn chuyển."Hàn Thiên Nguyệt sau khi trào phúng xong,trực tiếp một cước đá vào mông Lam U khiến hắn bay thẳng vào trong hồ nước rồi xoay người đi phòng chế phù.
Cả Salem và Ru ở bên cạnh dùng ánh mắt ngu ngốc mà nhìn Lam U một cái rồi theo chạy đi rừng cây tìm đồ ăn,bỏ lại Lam U đang đầy chán nản ở trong hồ.
Lam U cảm thấy hắn thật rất vô dụng,từ trước giờ chẳng làm được cái gì cả.
Khi còn bé thì được chủ nhân thu lưu,dạy tu chân,ăn mặc không lo mà chỉ cần tu luyện,nhưng lúc này hắn thực lực lại chẳng thể bảo vệ người chủ nhân giao phó mà ngược lại là một gánh nặng.
Sau một hồi suy nghĩ,Lam U đứng lên đi thay đồ rồi tiến vào phòng tu luyện,hắn phải thật cố gắng hết mình,tuyệt đối không thể để chủ nhân và tiểu thư thất vọng được,hắn muốn đứng đằng sau mà bảo vệ hai người mà hắn kính trọng.
Vì ý nghĩ này mà rất nhiều năm sau,có người hỏi Lam U thực lực cường đại như vậy,vì sao lại vẫn chỉ làm một ảnh vệ ở bên cạnh Tĩnh đế cùng Băng hoàng,hắn chỉ mỉm cười,vị trí hắn phấn đấu chính là được ở phía sau bảo vệ cho hai người họ,vì họ mà tồn tại.
Hàn Thiên Nguyệt sau khi tiến vào phòng chế phù thì trực tiếp bế quan,cô cố gắng mà vẽ ra phòng ngự phù,đó chính là thứ duy nhất để rời đi đáy sông mà không bị cái đám cá kia mần thịt.
Điều đáng giận là toàn bộ phòng ngự phù cao cấp của cô chế lúc trước lại quá cao cấp,chịu được một kích toàn lực của thần cấp,dĩ nhiên không thể dùng tuỳ tiện.
Hiện tại cô đành phải cắm đầu mà đi vẽ đại vài cái phòng ngự phù cấp thấp dùng tạm,thời hạn hiệu lực và độ phòng ngự dù không bằng loại cao cấp nhưng đối phó với bọn tang thi cá cấp 1,2 bước đều kia thì vẫn còn xài tốt chán.
Đợi Hàn Thiên Nguyệt vẽ xong cả núi phòng ngự phù,ẩn tức phù,ẩn hình phù,bạo lôi phù,ngũ hành phù,....cũng đã qua hơn ba tháng trong không gian.
"Salem,ta muốn đột phá trúc cơ đỉnh,em cùng Ru đi thu hoạch đồ ăn trong vườn và đám động vật nha!"Hàn Thiên Nguyệt ôm Salem lên dặn dò.
Cô sau khi vẽ 1 đống phù,ẩn ẩn cảm giác muốn độ phá lên trúc cơ đỉnh,dĩ nhiên việc thu hoạch sẽ giao cho hai đứa rảnh nhất trong không gian này đi làm rồi,dù sao Lam U cũng đã bế quan tu luyện không thể làm phiền nga~.
"Chủ nhân,giao cho bọn em,ngươi mau đi bế quan đi."Salem vui vẻ gật đầu,nó cực kì vui vẻ nhận việc nha,đồ ăn ngon trong kho cũng rất nhiều ngu gì không làm,bọn nó có thể lén ăn vụn đâu.
Hàn Thiên Nguyệt dĩ nhiên nhìn thấu cái ý đồ nhỏ này của Salem nhưng cũng chỉ cười rồi xoay người rời đi.
Salem đợi đến lúc đem đồ thu hoạch tới kho thì mới bi ai phát hiện ra,chủ nhân phúc hắc nhà nó ấy vậy mà dùng một đạo tường ngăn cách kho hàng ra từng khu.
Có khu rau củ quả,khu thịt tươi,khu đồ ăn chín,khu quần áo,khu vật dụng hằng ngày,khu đồ dùng y tế và thuốc men,khu đồ điện,khu xe,khu vũ khí.Và hiện tại chỉ có khu rau củ quả và thịt sống là mở ra khiến chúng nó có thể đi vào,còn những khu khác đều bị ngăn lại.
Ô ô,sao nó có thể quên được chủ nhân phúc hắc nhà nó là trùm hưởng thụ chứ,nó nhớ tới nụ cười trước khi rời đi liền minh bạch lúc đó nó đã bị chủ nhân cho thành nô dịch không công rồi!!!
Ru ở bên cạnh nhìn cái mặt khổ bức của Salem mà thầm thở dài,ngay từ đầu nó đã cảm thấy nụ cười kia không ổn rồi,quả nhiên không sai mà!
.....
Căn cứ thủ đô.
"Tiểu Vi,sao mẹ thấy dạo này con cứ đứng ngồi không yên vậy?"Nhã Uyên Chi nhìn Nhã Vi như ngươi trên mây mà lo lắng.
"Con không sao."Nhã Vi cười mà an ủi.
Cô cảm thấy cái cảm giác kia lại ngày càng rõ ràng hơn,thực sự khiến cô càng ngày càng muốn phát điên khi mà biết có nguy hiểm cực kì nhưng lại không biết đó lại là gì,tâm trạng mấy ngày nay cũng ngày càng khó chịu,sáng nay còn to tiếng với Sở Phi khiến hắn tức giận mà bỏ đi nữa.
"Dù gì thì con cũng nên đi xin lỗi tiểu Phi đi,nó cũng lo cho con lắm,cố gắng giữ nó cho chặt vào,Sở gia ở căn cứ thủ đô cực kì có lực lượng không thua gì Âu Dương gia."Nhã Uyên Chi lập tức khuyên bảo.
"Con biết phải làm gì,mẹ không cần lo.Chỉ là con khốn Hàn Thiên Nguyệt kia vẫn còn sống đến thủ đô,đã thế còn đi di chuyển tới Tây Nam căn cứ,con thực hối hận khi lúc trước không kiên nhẫn trực tiếp xô ngã nó để giữ chân con tang thi trẻ con kia,đáng lí ra phải là đẩy nó vào đàn tang thi mới chắc chắn lấy cái mạng nó được,thực tức chết mà!"Nhã Vi đầy oán độc mà nói.
Lúc đó đáng lẽ cô nên kiên nhẫn một chút mà tìm cách giết con khốn đó,nếu không thì làm sao mà đến được thủ đô,có sự bảo vệ của Hàn gia chứ?!
"Con đừng tức giận nữa,coi như con nhỏ đó mạng lớn chưa chết được,sau này tìm cách cũng được,chỉ cần con nắm được Sở Phi cùng Âu Dương Viêm trong tay thì lo gì không giết được nó!"
"Hừ,nó cũng y như thằng cha và họ hàng cực phẩm của nó,thật chán ghét đến muốn giết quách cho xong."Nhã Vi nói xong thì uống một ngụm nước.
"Nhắc tới cái đám khốn nạn đó làm gì,không vì bọn họ thì mẹ con mình sẽ bị đám người của Sở gia nhìn với ánh mắt chán ghét kia sao?"Nhã Uyên Chi tức giận đến giậm chân.
"Được rồi,bọn họ giờ cũng không liên quan gì tới chúng ta,đem họ tới căn cứ thủ đô đã hết lòng rồi,còn lại tự sinh tự diệt đi,con đi tìm Sở Phi nói chuyện."
Nhã Vi nói xong thì đứng lên đi ra ngoài,dù làcó khó chịu gì thì cũng phải đi làm hoà với Sở Phi trước đã,còn những chuyệnkhác thì để sau rồi tính,cô cũng không thể để vụt mất nam nhân đầy quyền lựcnày được,cô còn phải dựa vào hắn mà nắm trong tay căn cứ thủ đô này.
Cô tuyệt đối sẽ không an phận làm một nữ nhân bình thường,bị nam nhân bảo vệ mà bị phụ thuộc,cô muốn nắm giữ mọi thứ trong tay cả quyền lực lẫn tâm của những nam nhân kia,đó mới chính là sát thủ hoa hồng đen từng vang danh ở kiếp trước nên có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.