Chương 13
Bạc Yên
27/05/2021
Kiều Tinh Lâm về đến nhà, dường như tâm trạng của bà Tống rất tốt, đang hát một mình ở trong phòng của mình.
Điều kiện trong hợp đồng của Đường Giai Dĩnh tương đối tốt, nhưng ba chục triệu cũng không phải là con số nhỏ. Kiều Tinh Lâm cũng không phải là ngôi sao hạng A, mấy năm qua cô cũng tích góp được để mua hai căn nhà, số tiền gửi ngân hàng cũng không đến một nửa.
Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Đường Giai Dĩnh là thương nhân, một mình thành lập công ty, nhận Kiều Tinh Lâm vào. Bây giờ nghe nói Kiều Tinh Lâm muốn mua cổ phần, còn muốn có quyền lên tiếng, cô ấy cũng nhượng bộ, không làm khó.
Bà Tống gọt trái cây để trên bàn, ngồi xuống bên cạnh Kiều Tinh Lâm: "Sao vậy? Sao trầm tư vậy, nói mẹ nghe nào."
"Con biểu hiện rõ lắm sao?"
"Viết ở trên mặt hết kìa."
Kiều Tinh Lâm cũng không nói dối nữa: "Mẹ, con thiếu tiền."
Bà Tống khẩn trương: "Xảy ra chuyện gì?"
"Đừng lo, con không sao, mẹ xem hợp đồng này đi." Kiều Tinh Lâm đưa hợp đồng cho bà ấy coi.
Bà Tống nhìn xong, vẻ mặt phức tạp: "Bà chủ của con cho con một ổ bánh mì lớn như vậy, nhưng lại treo giá hơi cao. Con thiếu bao nhiêu?"
"Mười triệu."
Bà Tống giật mình: "Mẹ chỉ là một bác sĩ, không có nhiều tiền như vậy."
Kiều Tinh Lâm thở dài: "Không sao, con sẽ tự nghĩ cách."
"Ba con có." Bà Tống lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt cô: "Con dám gọi không?"
Nói thật, Kiều Tinh Lâm không dám. Lúc đầu Kiều Chấn Hưng muốn cô sau khi tốt nghiệp thì vào học đại học Luật, cô không nghe lời, một lòng một dạ theo đuổi ước mơ của mình. Từ đó đến nay, mối quan hệ của hai ba con không tốt lắm. Ông Kiều chưa từng chủ động đến thành phố để thăm cô, mấy năm qua cô không về nhà, ông ấy cũng không để ý đến.
"Trước đây đã nói là không dựa vào ba mà." Kiều Tinh Lâm xua tay: "Mẹ, con sẽ nhận chụp quảng cáo, sợ đến lúc đó sẽ không có thời gian ở bên mẹ."
"Hai ngày nữa mẹ sẽ về nhà." Bà Tống nhếch miệng: "Thư ký của ba con đã gọi cho mẹ, nói dạo này tính tình ông ấy không tốt, chắc là nhớ mẹ. Mẹ sẽ về nhà để an ủi ông ấy, có khi có thể mang tiền đến giúp con."
Một tháng sau, đoàn làm phim Theo đuổi ánh sáng tổ chức một buổi nghiên cứu kịch bản, tất cả diễn viên đề có mặt, bao gồm cả tác giả và biên kịch.
Kiều Tinh Lâm xúc động như thể người hâm mộ được gặp thần tượng, hào hứng thảo luận vai diễn với mình.
"Cô còn đi học violon không?" Biên kịch hỏi to.
"Đạo diễn yêu cầu. Ông ấy muốn vai diễn của tôi có thể thuyết phục khán giả."
Biên kịch tỏ vẻ rất hài lòng.
Uông Xuân Hòa cũng rất hài lòng với diễn xuất của Kiều Tinh Lâm, những diễn viên trẻ như thế này, có thể tạo nên bầu không khí tốt trong nghề. Xã hội ngày càng sôi nổi nên cũng ít có diễn viên có thể nhập tâm vào vai diễn của mình.
Đóng chung với Kiều Tinh Lâm là một sinh viên khoa âm nhạc, tên là Tiểu Thiến.
Sau khi kết thúc, cô ấy đến tìm Kiều Tinh Lâm: "Chị Tinh Lâm, em có thể xem cây violon của chị không?"
"Đương nhiên." Kiều Tinh Lâm ra hiệu cho Tiểu Giang cầm violon tới: "Lúc quay phim còn nhờ em hỗ trợ."
Tiểu Thiến nói: "Violon là nhạc cụ rất khó chơi, chị có thể kéo ra âm thanh đã rất tốt rồi, tư thế và cách bấm dây cũng không có vấn đề gì. Đạo diễn Uông không khen chị sao?"
Kiều Tinh Lâm lấy cây đàn ra khỏi hộp, Tiểu Thiến nhìn thấy ký hiệu trên lưng đàn, âm thầm chắt lưỡi.
"Thì ra cây đàn này do thầy Thiệu làm ra." Tiểu Thiến mân mê cây đàn.
"Thầy Thiệu rất nổi tiếng hả?"
"Chị không biết à? Thầy Thiệu là bậc thầy chế đàn đỉnh cao trong nước. Bây giờ thầy ấy cũng lớn tuổi rồi nên không làm đàn nữa mà học trò của thầy ấy làm. Giáo sư của em cũng đến hỏi mấy lần cũng được học trò của thầy ấy làm cho. Có một sinh viên trao đổi đến từ Vienna trong lớp của em, cô ấy sở hữu một cây đàn do thầy Thiệu làm, ký hiệu giống cái này như đúc..." Tiểu Thiến chỉ lên dòng chữ trên lưng cây đàn: "Cây đàn này không rẻ đâu."
Kiều Tinh Lâm suy nghĩ: "Xin lỗi tôi còn có việc."
Trong hành lang, Khang Hạo và biên kịch đang thảo luận về cốt truyện, nhìn thấy Kiều Tinh Lâm đi tới, nhẹ nhàng hỏi: "Có việc gì sao?"
"Thầy Khang, anh giới thiệu Tiêu Thần cho tôi đúng không?"
Khang Hạo lắc đầu, hỏi ngược lại: "Cậu ta đang dạy cho em đúng không?"
Kiều Tinh Lâm cảm thấy kỳ lạ, anh ta không giới thiệu Mã Tiêu, nhưng lại biết Mã Tiêu đang dạy cho cô. Nhưng chuyện đó không quan trọng.
Cô đi qua một bên, gửi cho Lâm Thâm một tin nhắn: Chuyện của Mã Tiêu là do anh giúp tôi có đúng không?
Lúc này, Lâm Thâm đang nghe cuộc trò chuyện của Lâm Thế Hằng với cấp dưới của ông ta.
"Chủ tịch thật có phúc, con trai ở nước ngoài trở về rồi, sau này có thể giúp ông việc trong công ty."
Lâm Thế Hằng nhìn Lâm Thâm: "Nó còn trẻ, có gì không hiểu, mọi người hãy chỉ dạy."
Đúng là một người cha nhân hậu.
"Chủ tịch, con của ông rất đẹp trai. Con gái tôi ở Anh cũng rất xinh đẹp. Gần đây con bé có về đây nghỉ hè, nếu có thời gian thì cùng dùng bữa được không?" Một người nói.
"Chuyện này để thanh niên tụi nó tự quyết định."
Lâm Thâm lạnh lùng nói: "Xin lỗi, tôi chỉ vừa mới quen với công việc trong công ty nên không có thời gian dùng bữa."
Đây rõ ràng là một lời từ chối, biểu cảm của người kia cũng rất ngượng ngùng.
Lâm Thâm liếc nhìn điện thoại di động: "Chủ tịch, con ra ngoài nghe điện thoại."
Anh đi ra ngoài hành lang, tìm một góc nghe điện thoại.
"Alo?"
"Anh đang bận sao? Không trả lời tin nhắn của tôi?"
Sự cáu kỉnh khó giải thích trong lòng Lâm Thâm vừa rồi đã tan biến đi rất nhiều nhờ giọng nói dịu dàng và dễ nghe này. Từ lúc cô gửi wechat đến bây giờ hai người vẫn chưa liên lạc với nhau. Anh biết cô rất bận, sau khi biết tình hình hiện tại của cô, anh chọn cách không làm phiền.
Cô là kiểu người độc lập, không thích bị người khác dính vào.
"Không bận."
Kiều Tinh Lâm nói thẳng: "Có phải anh đã nhờ Mã Tiêu không?"
Lâm Thâm còn chưa trả lời, cô nói tiếp: "Tôi biết là anh. Hôm nay đoàn phim có một cuộc họp, đạo diễn đã khen tôi. Tôi muốn cảm ơn anh."
Lâm Thâm ngẩng đầu nhìn đám mây bên ngoài cửa sổ: "Em không cần cảm ơn, mời tôi ăn cơm là được rồi."
Kiều Tinh Lâm sửng sốt một chút: "Anh muốn đi đâu ăn?"
"Cho em quyết định." Lâm Thâm nới lỏng cúc áo sơ mi: "Nhưng em muốn đi ra ngoài ăn sao? Chỉ cần có em, ở đâu tôi cũng cảm thấy an toàn."
Kiều Tinh Lâm nghĩ đến chuyện bị chụp lén. Những người mắc bệnh tâm lý thường nhạy cảm với mọi thứ bên ngoài.
Cô hiểu ra: "Ăn ở ngoài cũng không tiện. Vậy anh đến nhà tôi, tôi sẽ nấu cho anh ăn."
Lâm Thâm: "Được."
Cô tiếp tục hỏi: "Anh thích ăn gì? Món Trung hay món Âu?"
"Món nào tôi ăn cũng được."
"Vậy trưa thứ bảy, tòa nhà B phòng 1603."
"Tôi có cần chuẩn bị gì không?"
Kiều Tinh Lâm buộc miệng nói: "Anh đến là tốt rồi." Nói xong, cô nghe đầu dây bên kia mỉm cười đồng ý.
Suy nghĩ kỹ thì những lời này không đúng cho lắm, cảm thấy thật kỳ cục.
Cô lúng túng, ho khan một tiếng: "Vậy đi, tôi cúp máy đây."
Nói chuyện xong, khóe miệng Lâm Thâm nhếch lên, vừa định đi thì có hai người trong phòng làm việc lúc nãy đi ra, đang nói chuyện.
"Sao anh lại gấp gáp như vậy?"
"Chủ tịch ở một mình cũng nhiều năm rồi, cũng chỉ có một người con trai, chậm chân thì sẽ mất..."
"Ai mà biết ba con họ có quan hệ như thế nào, tôi nhìn thấy chủ tịch đối xử không tốt với Tiểu Lâm."
"Ai nói vậy?"
"Chung quy là Tiểu Lâm vẫn còn thiếu kinh nghiệm, cà lơ phất phơ, rất nhiều tin tức không hay về cậu ta, chủ tịch để cho cậu ấy muốn làm gì thì làm, để cậu ấy quản lý bộ phận đầu tư. Con trai ruột vừa trở về lập tức được sắp xếp cho một chức vụ. Tôi nói anh đừng có gấp, quan sát tình hình trước đã, vị trí của mình vẫn chưa ổn định.
"Ôi, bên ngoài thì nói vậy, có thể Tiểu Lâm là con ngoài giá thú của chủ tịch..."
Lâm Thâm bước ra, hai người họ không ngờ anh đứng đó, giật mình không nói nên lời, chỉ biết lúng túng cười.
Lâm Thâm đi qua bọn họ, sau đó dừng lại, nhìn một trong hai người.
"Sức tưởng tượng phong phú như vậy sao lại chôn chân ở Hằng Thông bẩn thỉu này. Sao không chuyển nghề làm biên kịch đi?"
"Anh nói đùa rồi. Tôi cảm thấy công việc hiện tại rất tốt."
Chờ Lâm Thâm đi qua, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Khí thế đó đúng là con của chủ tịch rồi. Tôi sợ đến mức toát cả mồ hôi lưng. "Người này không hiền đâu, sau này đừng nên đụng chạm gì cậu ta."
Trước khi tan ca, Hạ Đan nhận được điện thoại của Kiều Tinh Lâm, biết cô hẹn Lâm Thâm thứ bảy đến nhà ăn cơm, Hạ Đan tỏ ra ngạc nhiên tột độ.
"Quan hệ của hai người tiến triển tốt vậy? Đúng là ghê gớm, hành động rất nhanh."
"Tớ chỉ muốn cảm ơn anh ấy thôi. Anh ấy giúp tớ mua đàn, còn nhờ Mã Tiêu dạy tớ, tớ đã mất bao nhiêu tiền mới gọi được cậu? Đúng là đụng trúng lòng tự ái mà."
"Kiều Kiều, cậu có suy nghĩ nhiều quá rồi không? Có lẽ người ta muốn cậu trả tiền lại, dù sao thì gia đình họ cũng không giàu."
"..."
Trước khi Kiều Tinh Lâm mở miệng mắng, Hạ Đan nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Vấn đề là cậu nói cậu nấu cơm à?"
Kiều Tinh Lâm mạnh miệng: "Có vấn đề gì sao? Bây giờ có nhiều trang web chỉ nấu ăn lắm. Tớ xem rồi, làm bò bít tết cũng dễ."
"Dì về nhà rồi à?"
"Ừm, về rồi, nếu không thì sao tớ có thể mời người khác đến nhà."
"Cậu xem, trong lòng cậu vẫn có suy nghĩ xấu xa?" Hạ Đan mập mờ: "Trai gái ở chung một phòng, không xảy ra chuyện gì mới lạ."
"Hạ Đan, đầu óc cậu suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện này thôi hả? Chúng tớ trong sáng."
"Cô Kiều ngây thơ, lúc gặp mặt nhớ mặc sexy một chút, để lộ cổ với đôi chân xinh đẹp, không chừng anh chàng đẹp trai ấy sẽ quật ngã cậu đó."
"..." Cô có thể cắt đứt quan hệ với người này không?
Cô Kiều ngây thơ đã không thể ngủ suốt đêm thứ sáu, trong đầu đều là cảnh tượng gặp mặt ngày mai. Anh sẽ mặc gì, sẽ nói gì, hai người sẽ xảy ra chuyện gì.
Trời chưa sáng, cô đã thức dậy dọn dẹp lại phòng, sau đó ngồi thẫn thờ trong phòng thay quần áo.
Rốt cuộc cô muốn mặc cái gì?
Sáng sớm, Tiểu Giang đã đi chợ mua nguyên liệu để đến nhà Kiều Tinh Lâm.
Kiều Tinh Lâm mở cửa, Tiểu Giang hết hồn: "Chị Kiều, sao chị ra nông nổi này?"
Nữ minh tinh xinh đẹp trên màn ảnh bây giờ đầu tóc rối bời, mắt thâm quầng giống như cả đêm không ngủ, nhìn cô như ma.
Tiểu Giang đem đồ vào bếp, hỏi: "Nồi chị để đâu? Bật gas như thế nào? Có báo cháy không?"
Kiều Tinh Lâm bất lực gật đầu.
"Chị nói mời bạn ăn cơm, nếu không tiện ra ngoài thì có thể gọi lẩu về nhà ăn mà, sao lại phức tạp như vậy, chị còn chưa từng vào bếp..." Kiều Tinh Lâm liếc một cái, Tiểu Giang không dám nói gì nữa: "Vậy chị cẩn thận một chút, có gì thì gọi cho em."
Điều kiện trong hợp đồng của Đường Giai Dĩnh tương đối tốt, nhưng ba chục triệu cũng không phải là con số nhỏ. Kiều Tinh Lâm cũng không phải là ngôi sao hạng A, mấy năm qua cô cũng tích góp được để mua hai căn nhà, số tiền gửi ngân hàng cũng không đến một nửa.
Cô lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Đường Giai Dĩnh là thương nhân, một mình thành lập công ty, nhận Kiều Tinh Lâm vào. Bây giờ nghe nói Kiều Tinh Lâm muốn mua cổ phần, còn muốn có quyền lên tiếng, cô ấy cũng nhượng bộ, không làm khó.
Bà Tống gọt trái cây để trên bàn, ngồi xuống bên cạnh Kiều Tinh Lâm: "Sao vậy? Sao trầm tư vậy, nói mẹ nghe nào."
"Con biểu hiện rõ lắm sao?"
"Viết ở trên mặt hết kìa."
Kiều Tinh Lâm cũng không nói dối nữa: "Mẹ, con thiếu tiền."
Bà Tống khẩn trương: "Xảy ra chuyện gì?"
"Đừng lo, con không sao, mẹ xem hợp đồng này đi." Kiều Tinh Lâm đưa hợp đồng cho bà ấy coi.
Bà Tống nhìn xong, vẻ mặt phức tạp: "Bà chủ của con cho con một ổ bánh mì lớn như vậy, nhưng lại treo giá hơi cao. Con thiếu bao nhiêu?"
"Mười triệu."
Bà Tống giật mình: "Mẹ chỉ là một bác sĩ, không có nhiều tiền như vậy."
Kiều Tinh Lâm thở dài: "Không sao, con sẽ tự nghĩ cách."
"Ba con có." Bà Tống lấy điện thoại ra đưa tới trước mặt cô: "Con dám gọi không?"
Nói thật, Kiều Tinh Lâm không dám. Lúc đầu Kiều Chấn Hưng muốn cô sau khi tốt nghiệp thì vào học đại học Luật, cô không nghe lời, một lòng một dạ theo đuổi ước mơ của mình. Từ đó đến nay, mối quan hệ của hai ba con không tốt lắm. Ông Kiều chưa từng chủ động đến thành phố để thăm cô, mấy năm qua cô không về nhà, ông ấy cũng không để ý đến.
"Trước đây đã nói là không dựa vào ba mà." Kiều Tinh Lâm xua tay: "Mẹ, con sẽ nhận chụp quảng cáo, sợ đến lúc đó sẽ không có thời gian ở bên mẹ."
"Hai ngày nữa mẹ sẽ về nhà." Bà Tống nhếch miệng: "Thư ký của ba con đã gọi cho mẹ, nói dạo này tính tình ông ấy không tốt, chắc là nhớ mẹ. Mẹ sẽ về nhà để an ủi ông ấy, có khi có thể mang tiền đến giúp con."
Một tháng sau, đoàn làm phim Theo đuổi ánh sáng tổ chức một buổi nghiên cứu kịch bản, tất cả diễn viên đề có mặt, bao gồm cả tác giả và biên kịch.
Kiều Tinh Lâm xúc động như thể người hâm mộ được gặp thần tượng, hào hứng thảo luận vai diễn với mình.
"Cô còn đi học violon không?" Biên kịch hỏi to.
"Đạo diễn yêu cầu. Ông ấy muốn vai diễn của tôi có thể thuyết phục khán giả."
Biên kịch tỏ vẻ rất hài lòng.
Uông Xuân Hòa cũng rất hài lòng với diễn xuất của Kiều Tinh Lâm, những diễn viên trẻ như thế này, có thể tạo nên bầu không khí tốt trong nghề. Xã hội ngày càng sôi nổi nên cũng ít có diễn viên có thể nhập tâm vào vai diễn của mình.
Đóng chung với Kiều Tinh Lâm là một sinh viên khoa âm nhạc, tên là Tiểu Thiến.
Sau khi kết thúc, cô ấy đến tìm Kiều Tinh Lâm: "Chị Tinh Lâm, em có thể xem cây violon của chị không?"
"Đương nhiên." Kiều Tinh Lâm ra hiệu cho Tiểu Giang cầm violon tới: "Lúc quay phim còn nhờ em hỗ trợ."
Tiểu Thiến nói: "Violon là nhạc cụ rất khó chơi, chị có thể kéo ra âm thanh đã rất tốt rồi, tư thế và cách bấm dây cũng không có vấn đề gì. Đạo diễn Uông không khen chị sao?"
Kiều Tinh Lâm lấy cây đàn ra khỏi hộp, Tiểu Thiến nhìn thấy ký hiệu trên lưng đàn, âm thầm chắt lưỡi.
"Thì ra cây đàn này do thầy Thiệu làm ra." Tiểu Thiến mân mê cây đàn.
"Thầy Thiệu rất nổi tiếng hả?"
"Chị không biết à? Thầy Thiệu là bậc thầy chế đàn đỉnh cao trong nước. Bây giờ thầy ấy cũng lớn tuổi rồi nên không làm đàn nữa mà học trò của thầy ấy làm. Giáo sư của em cũng đến hỏi mấy lần cũng được học trò của thầy ấy làm cho. Có một sinh viên trao đổi đến từ Vienna trong lớp của em, cô ấy sở hữu một cây đàn do thầy Thiệu làm, ký hiệu giống cái này như đúc..." Tiểu Thiến chỉ lên dòng chữ trên lưng cây đàn: "Cây đàn này không rẻ đâu."
Kiều Tinh Lâm suy nghĩ: "Xin lỗi tôi còn có việc."
Trong hành lang, Khang Hạo và biên kịch đang thảo luận về cốt truyện, nhìn thấy Kiều Tinh Lâm đi tới, nhẹ nhàng hỏi: "Có việc gì sao?"
"Thầy Khang, anh giới thiệu Tiêu Thần cho tôi đúng không?"
Khang Hạo lắc đầu, hỏi ngược lại: "Cậu ta đang dạy cho em đúng không?"
Kiều Tinh Lâm cảm thấy kỳ lạ, anh ta không giới thiệu Mã Tiêu, nhưng lại biết Mã Tiêu đang dạy cho cô. Nhưng chuyện đó không quan trọng.
Cô đi qua một bên, gửi cho Lâm Thâm một tin nhắn: Chuyện của Mã Tiêu là do anh giúp tôi có đúng không?
Lúc này, Lâm Thâm đang nghe cuộc trò chuyện của Lâm Thế Hằng với cấp dưới của ông ta.
"Chủ tịch thật có phúc, con trai ở nước ngoài trở về rồi, sau này có thể giúp ông việc trong công ty."
Lâm Thế Hằng nhìn Lâm Thâm: "Nó còn trẻ, có gì không hiểu, mọi người hãy chỉ dạy."
Đúng là một người cha nhân hậu.
"Chủ tịch, con của ông rất đẹp trai. Con gái tôi ở Anh cũng rất xinh đẹp. Gần đây con bé có về đây nghỉ hè, nếu có thời gian thì cùng dùng bữa được không?" Một người nói.
"Chuyện này để thanh niên tụi nó tự quyết định."
Lâm Thâm lạnh lùng nói: "Xin lỗi, tôi chỉ vừa mới quen với công việc trong công ty nên không có thời gian dùng bữa."
Đây rõ ràng là một lời từ chối, biểu cảm của người kia cũng rất ngượng ngùng.
Lâm Thâm liếc nhìn điện thoại di động: "Chủ tịch, con ra ngoài nghe điện thoại."
Anh đi ra ngoài hành lang, tìm một góc nghe điện thoại.
"Alo?"
"Anh đang bận sao? Không trả lời tin nhắn của tôi?"
Sự cáu kỉnh khó giải thích trong lòng Lâm Thâm vừa rồi đã tan biến đi rất nhiều nhờ giọng nói dịu dàng và dễ nghe này. Từ lúc cô gửi wechat đến bây giờ hai người vẫn chưa liên lạc với nhau. Anh biết cô rất bận, sau khi biết tình hình hiện tại của cô, anh chọn cách không làm phiền.
Cô là kiểu người độc lập, không thích bị người khác dính vào.
"Không bận."
Kiều Tinh Lâm nói thẳng: "Có phải anh đã nhờ Mã Tiêu không?"
Lâm Thâm còn chưa trả lời, cô nói tiếp: "Tôi biết là anh. Hôm nay đoàn phim có một cuộc họp, đạo diễn đã khen tôi. Tôi muốn cảm ơn anh."
Lâm Thâm ngẩng đầu nhìn đám mây bên ngoài cửa sổ: "Em không cần cảm ơn, mời tôi ăn cơm là được rồi."
Kiều Tinh Lâm sửng sốt một chút: "Anh muốn đi đâu ăn?"
"Cho em quyết định." Lâm Thâm nới lỏng cúc áo sơ mi: "Nhưng em muốn đi ra ngoài ăn sao? Chỉ cần có em, ở đâu tôi cũng cảm thấy an toàn."
Kiều Tinh Lâm nghĩ đến chuyện bị chụp lén. Những người mắc bệnh tâm lý thường nhạy cảm với mọi thứ bên ngoài.
Cô hiểu ra: "Ăn ở ngoài cũng không tiện. Vậy anh đến nhà tôi, tôi sẽ nấu cho anh ăn."
Lâm Thâm: "Được."
Cô tiếp tục hỏi: "Anh thích ăn gì? Món Trung hay món Âu?"
"Món nào tôi ăn cũng được."
"Vậy trưa thứ bảy, tòa nhà B phòng 1603."
"Tôi có cần chuẩn bị gì không?"
Kiều Tinh Lâm buộc miệng nói: "Anh đến là tốt rồi." Nói xong, cô nghe đầu dây bên kia mỉm cười đồng ý.
Suy nghĩ kỹ thì những lời này không đúng cho lắm, cảm thấy thật kỳ cục.
Cô lúng túng, ho khan một tiếng: "Vậy đi, tôi cúp máy đây."
Nói chuyện xong, khóe miệng Lâm Thâm nhếch lên, vừa định đi thì có hai người trong phòng làm việc lúc nãy đi ra, đang nói chuyện.
"Sao anh lại gấp gáp như vậy?"
"Chủ tịch ở một mình cũng nhiều năm rồi, cũng chỉ có một người con trai, chậm chân thì sẽ mất..."
"Ai mà biết ba con họ có quan hệ như thế nào, tôi nhìn thấy chủ tịch đối xử không tốt với Tiểu Lâm."
"Ai nói vậy?"
"Chung quy là Tiểu Lâm vẫn còn thiếu kinh nghiệm, cà lơ phất phơ, rất nhiều tin tức không hay về cậu ta, chủ tịch để cho cậu ấy muốn làm gì thì làm, để cậu ấy quản lý bộ phận đầu tư. Con trai ruột vừa trở về lập tức được sắp xếp cho một chức vụ. Tôi nói anh đừng có gấp, quan sát tình hình trước đã, vị trí của mình vẫn chưa ổn định.
"Ôi, bên ngoài thì nói vậy, có thể Tiểu Lâm là con ngoài giá thú của chủ tịch..."
Lâm Thâm bước ra, hai người họ không ngờ anh đứng đó, giật mình không nói nên lời, chỉ biết lúng túng cười.
Lâm Thâm đi qua bọn họ, sau đó dừng lại, nhìn một trong hai người.
"Sức tưởng tượng phong phú như vậy sao lại chôn chân ở Hằng Thông bẩn thỉu này. Sao không chuyển nghề làm biên kịch đi?"
"Anh nói đùa rồi. Tôi cảm thấy công việc hiện tại rất tốt."
Chờ Lâm Thâm đi qua, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.
"Khí thế đó đúng là con của chủ tịch rồi. Tôi sợ đến mức toát cả mồ hôi lưng. "Người này không hiền đâu, sau này đừng nên đụng chạm gì cậu ta."
Trước khi tan ca, Hạ Đan nhận được điện thoại của Kiều Tinh Lâm, biết cô hẹn Lâm Thâm thứ bảy đến nhà ăn cơm, Hạ Đan tỏ ra ngạc nhiên tột độ.
"Quan hệ của hai người tiến triển tốt vậy? Đúng là ghê gớm, hành động rất nhanh."
"Tớ chỉ muốn cảm ơn anh ấy thôi. Anh ấy giúp tớ mua đàn, còn nhờ Mã Tiêu dạy tớ, tớ đã mất bao nhiêu tiền mới gọi được cậu? Đúng là đụng trúng lòng tự ái mà."
"Kiều Kiều, cậu có suy nghĩ nhiều quá rồi không? Có lẽ người ta muốn cậu trả tiền lại, dù sao thì gia đình họ cũng không giàu."
"..."
Trước khi Kiều Tinh Lâm mở miệng mắng, Hạ Đan nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Vấn đề là cậu nói cậu nấu cơm à?"
Kiều Tinh Lâm mạnh miệng: "Có vấn đề gì sao? Bây giờ có nhiều trang web chỉ nấu ăn lắm. Tớ xem rồi, làm bò bít tết cũng dễ."
"Dì về nhà rồi à?"
"Ừm, về rồi, nếu không thì sao tớ có thể mời người khác đến nhà."
"Cậu xem, trong lòng cậu vẫn có suy nghĩ xấu xa?" Hạ Đan mập mờ: "Trai gái ở chung một phòng, không xảy ra chuyện gì mới lạ."
"Hạ Đan, đầu óc cậu suốt ngày chỉ nghĩ đến mấy chuyện này thôi hả? Chúng tớ trong sáng."
"Cô Kiều ngây thơ, lúc gặp mặt nhớ mặc sexy một chút, để lộ cổ với đôi chân xinh đẹp, không chừng anh chàng đẹp trai ấy sẽ quật ngã cậu đó."
"..." Cô có thể cắt đứt quan hệ với người này không?
Cô Kiều ngây thơ đã không thể ngủ suốt đêm thứ sáu, trong đầu đều là cảnh tượng gặp mặt ngày mai. Anh sẽ mặc gì, sẽ nói gì, hai người sẽ xảy ra chuyện gì.
Trời chưa sáng, cô đã thức dậy dọn dẹp lại phòng, sau đó ngồi thẫn thờ trong phòng thay quần áo.
Rốt cuộc cô muốn mặc cái gì?
Sáng sớm, Tiểu Giang đã đi chợ mua nguyên liệu để đến nhà Kiều Tinh Lâm.
Kiều Tinh Lâm mở cửa, Tiểu Giang hết hồn: "Chị Kiều, sao chị ra nông nổi này?"
Nữ minh tinh xinh đẹp trên màn ảnh bây giờ đầu tóc rối bời, mắt thâm quầng giống như cả đêm không ngủ, nhìn cô như ma.
Tiểu Giang đem đồ vào bếp, hỏi: "Nồi chị để đâu? Bật gas như thế nào? Có báo cháy không?"
Kiều Tinh Lâm bất lực gật đầu.
"Chị nói mời bạn ăn cơm, nếu không tiện ra ngoài thì có thể gọi lẩu về nhà ăn mà, sao lại phức tạp như vậy, chị còn chưa từng vào bếp..." Kiều Tinh Lâm liếc một cái, Tiểu Giang không dám nói gì nữa: "Vậy chị cẩn thận một chút, có gì thì gọi cho em."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.