Chương 26: Chương 25 : Nụ hôn… (1)
pep0n
13/04/2022
Trời sáng, vài giọt nắng xuyên qua tấm kính chiếu nhẹ lên khuôn mặt thiên thần, khẽ cựa mình, anh ngồi dậy và mỉm cười vì giấc mơ ban nãy - giấc mơ 13 năm nay anh ko hề mơ thấy…
Cốc!!!Cốc!!! - tiếng gõ cửa nhẹ nhàng kèm theo một giọng nói ấm áp vang lên ngoài phòng Calvin:
_Calvin dậy chưa? Xuống ăn sáng đi! Nana đã làm xong rồi đấy!
Một giọng nói khàn khàn dội ngược ra ngoài:
_Um! Tớ xuống ngay!
Thoáng nghe qua Nana cũng đủ biết Calvin ko khoẻ. Cô đứng suy nghĩ 1 hồi rồi quay sang phòng của Tiểu Tuyền. Đứng trước cửa phòng của Tiểu Tuyền cô cảm thấy khó chịu thậm chí đến nghẹt thở, cố nở 1 nụ cười, cô đưa tay lên gõ nhẹ cửa và ôn tồn nói:
_Tiểu Tuyền dậy chưa? Xuống ăn sáng đi!
Cánh cửa bật mở, Tiểu Tuyền nhìn Nana lăm lăm rồi nhếch mép cười 1 nụ cười hết sức đểu:
_Biết rồi! Osin à!...
Nana nóng mặt, cô nắm chặt khuỷu tay Tiểu Tuyền, đôi mắt long lên:
_Cô nghĩ cô là ai mà nói thế chứ? Cô có âm mưu gì với Calvin đây hả?
Tiểu Tuyền toan phản kháng nhưng liếc mắt sang 1 bên cô thấy Calvin đang tiến gần, nét mặt cô bắt đầu chuyển sắc, cô hạ giọng, đôi mắt ươn ướt:
_Tớ đâu làm gì cậu! Sao cậu lại đối xử với tớ như thế! Xin cậu buông ra đi! Tớ đau lắm! Có phải cậu thích Calvin ko?
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Calvin ko cần suy nghĩ, anh chạy nhanh đến hất tay của Nana ra, đôi mắt giận dữ, giọng nói khàn khàn vang lên đáng sợ:
_Cậu làm gì vậy?
Nana nhìn Tiểu Tuyền – khuôn mặt hớn hở của cô càng làm Nana tức giận, rồi lại quay sang Calvin, cô nói bằng 1 giọng nhẹ nhàng nhất có thể:
_Tớ xin lỗi! 2 cậu xuống ăn sáng đi! Tớ đi qua Hebe chút!
Nana lẳng lặng bỏ đi, lòng cô như thắt lại, hàng ngàn mũi tên như xuyên thẳng vào tim cô, Calvin lại làm thế với cô sao? Anh ko nhận ra rằng mình đang mún tốt cho anh ấy sao? Anh ko nhận ra 1 luồng yêu khí đang vây quanh anh sao? Ôi! Mọi thứ như sụp đổ…
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Nana khuất dần, lòng Calvin chợt đau nhói 1 cách kỳ lạ, anh ko bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ tổn thương Nana hay làm 1 hành động quá đáng với Nana, thế mà ban nãy anh đã hất tay cô, anh đã làm cô đau lòng. Anh cảm thấy hối hận, anh thầm trách mình sao lại ko suy nghĩ trước khi hành động. Nhưng anh lại nhìn sang Tiểu Tuyền, nụ cười lun trầu trực trên môi, anh lại càng cảm thấy có lỗi hơn, anh đã thề sẽ ko yêu ai ngoài Tiểu Tuyền thế mà trong tim anh giờ đây lại cứ văng vẳng hình bóng của 1 người cô gái khác, anh thật sự mất phương hướng, anh ko biết mình nên làm sao…
----------------------------------------------
Gió thổi nhè nhẹ, ánh nắng như chợt tắt hẳn chỉ còn le lói 1 vài tia xuyên qua khuôn mặt hoàn hảo không một chút sức sống…
Ánh nắng
Ánh nắng đâu rồi???
Nó mún ánh nắng!!!
Tại sao lại ko thể đem đến 1 chút tia hy vọng cho nó!!!
Nó cần 1 chút ánh sáng thôi!!! 1 chút ánh sáng để nó có thể hy vọng, để nó có nghị lực để vượt qua những gì nó đã quyết định. Nhưng nó lại ko thể tìm được một tia hy vọng dù chỉ là 1 tí xíu…
“_Cậu làm gì vậy???
_Tớ xin lỗi!!!
_Hahaha! Sao mi đấu lại ta!!!
_Biết rồi! Osin à…”
Bóng tối…
Chỉ có bóng tối bên cạnh nó!!! Phải rồi. Vốn dĩ nó là Nguyệt Thần mà! Nó chỉ có thể sống với bóng tối. Ko hy vọng, ko hạnh phúc, ko tình yêu. Nó vốn lạnh lùng mà sao bây giờ lại trở nên ngốc nghếch thế! Nó vốn ko nên tin tưởng nơi tình yêu. Ôi! Nó điên mất! Nó gần như ngã khuỵ giữa cái cánh đồng mênh mông toàn là hoa hồng héo tàn kia…
Tách!!!
Mưa à! Phải không?
Không phải! Đó là nước mắt của nó. Nó lại vì 1 người ko hề yêu nó rơi nước mắt nữa à! Nó có tốn quá nhìu nước mắt vì người ấy ko? 1 người lạnh lùng mà dễ dàng khóc vậy sao???
Nó không lạnh lùng như nó nghĩ…
Nó yếu đuối hơn nó tưởng…
Nó ích kỷ…
Nó ko mún Calvin thuộc về ai ngoài nó…
Nó ko còn là Nguyệt Thần lạnh lùng của ngày nào…
Nó đang dần trở nên 1 Nana yếu đuối của năm ấy khi 1 sự việc đau lòng xảy ra đã cướp đi papa mama nó…
Nó ngồi tựa vào 1 cái cây cổ thụ khá to nằm xa vườn hoa hồng đó. Nó cứ ngồi mãi ngồi mãi đến khi nó ngủ khi nào ko biết…
-----------------------------------------
Gần 12h rồi mà ko thấy Nana về…
Lòng Calvin bồn chồn, lo lắng, anh đứng ngồi ko yên làm cho lũ bạn cũng cọc cằn theo. Jiro chịu ko nổi đứng phắt dậy kéo giật ngược Calvin:
_Cậu làm gì mà đi tới đi lui! Nhức cả đầu!
Calvin như mún hét vào mặt Jiro:
_Nana giờ này chưa về!
Jiro ngạc nhiên đến há hốc mồm, đến khi hoàn hồn, anh nắm cổ áo Calvin giận dữ:
_Cậu làm sao em tớ hả? Sao em tớ lại chưa về!
Calvin hất tay Jiro ra:
_Tớ còn nôn hơn cậu đây! Cậu gọi điện thoại cho Hebe xem! Tớ sẽ đi tìm Nana!
Nói rồi Calvin phóng mất tiêu, Jiro móc điện thoại ra gọi nhanh cho Hebe:
_Hebe hả? Nana có qua đó ko?
Hebe thoáng ngạc nhiên khi nghe giọng của Jiro, giọng nói cô lập tức lạnh lùng hẳn:
_Ko! Có chuyện gì vậy?
Jiro bắt đầu đổ mồ hôi:
_Hả? Nana mất tích rồi!
Hebe bắt đầu rối lên, cô hét toáng lên gọi Ella:
_Ella! Ella ơi! Nana mất tích rồi! Cậu đi tìm đi! Tụi tớ sẽ chia nhau ra tìm!
Hebe và Ella bắt đầu tá hoả tâm tinh đi lục lọi mọi nơi để tìm Nana, ko biết cô đi đâu mà dùng đến linh cảm cũng ko thể tìm được cô…
Gió thổi nhè nhẹ, xuyên qua đôi mắt ươn ướt đang chìm vào trong giấc ngủ ngon lành. Cô khẽ cựa mình, đôi mắt chớp liên tục, cô dụi mắt, vươn vai ngáp 1 cái rõ dài và thoải mái…
Nhớ lại cảnh tượng hồi sáng, đôi mắt cô lại đượm buồn, cô nhìn lên bầu trời để ngăn dòng nước mắt đang trực trào, hít 1 hơi thật sâu cô chạy thật nhanh về nhà vì đã trễ buổi cơm trưa phải nấu cho Calvin…
Vừa đi đến gần vườn hồng, cô nhìn thấy 1 bóng dáng quen thuộc, 1 bóng dáng làm đầu cô khá là đau, 1 bóng dáng cô mún ôm chặt nó, mún nghe từng hơi thở của người đó. Cô đến gần người đó, đặt nhẹ bàn tay lên vai người đó,giọng nói ngại ngùng pha chút buồn bã:
_Ai vậy???
Chàng trai đó quay lại, nét mặt ngạc nhiên nhìn cô rồi lại từ từ dãn ra, anh mỉm cười nhìn Nana:
_Cậu đi đâu đấy! Làm tớ lo chết!
Lòng cô bỗng ấm áp lạ thường, cô như ko tin vào tai mình “anh ấy lo ình sao?” vẫn giữ thái độ lạnh lùng cô nói tiếp:
_Um! Tớ ko sao! Cậu về nhà với Tiểu Tuyền đi!
Calvin nhìn Nana rồi nở 1 nụ cười bí ẩn:
_Cậu vẫn còn giận à! Đừng giận mà! Tớ sẽ buồn đó!
Dứt lời, bỗng nhiên Calvin ôm chặt Nana vào lòng, anh ôm thật chặt, anh sợ chỉ cần buông ra thì Nana sẽ đi mất, anh ko biết mình đã và đang làm gì, điều đó là điều có lỗi với Tiểu Tuyền hay ko, anh chỉ biết anh đang làm 1 điều làm mình hạnh phúc…
Nana như vỡ oà, cuối cùng cô cũng được ôm chặt bóng dáng ấy, được cảm nhận hơi thở ấy, hơi thở ấy ấm áp phả vào tai cô. Ôi! Cô hạnh phúc làm sao! Cô chỉ mún như thế này mãi! Nhưng có phải là Calvin yêu cô ko? Hay chỉ là sợ cô giận. Hạnh phúc này sẽ kéo dài trong bao lâu? 10p à hay 20p. Còn Tiểu Tuyền, ko lẽ Calvin bỏ mặc à! Mọi thứ mâu thuẫn lại dần chiếm lấy tâm trí cô. Và cuối cùng lý trí đã thắng tình cảm, cô đẩy Calvin ra, giọng nói lạnh lùng:
_Cậu đừng làm vậy! Tiểu Tuyền sẽ buồn đấy…
Nét mặt Calvin ái ngại, anh ngại ngùng ko dám nhìn Nana, đến khi Nana toan bước đi thì anh lại kéo Nana lại, anh nói nhỏ đủ để 2 người nghe:
_Tớ xin lỗi! Cậu xem này nhé! Mong cậu sẽ hết giận…
Vừa dứt lời thì cả không gian bừng sáng, vườn hồng héo tàn bây giờ trở thành vườn hồng tràn ngập hoa hồng tươi, ánh đèn mờ ảo rọi xuống càng tăng thêm vẻ quyến rũ của vườn hồng này. Nana gần như hét lên trước cảnh tượng đẹp tuyệt ấy, cô lao nhanh đến các nhánh hoa đùa vui, nụ cười lien tục nở trên môi cô – 1 nụ cười dịu dàng và ko suy tư, đó là nụ cười thật sự…
Sao mà giống quá!!!
Từng cử chỉ đến nét mặt và cả biểu hiện!!!
Đến cả chỗ bí mật này Nana cũng đến lúc buồn!!!
Là sao đây???
Tiểu Tuyền thì mất ký ức…
Nana thì cứ giống như thế!!!
Tôi chết mất!!!
Calvin như bị nụ cười của Nana cuốn hút vào thế giới tràn ngập hoa hồng ấy, anh cũng chạy đến vui đùa cùng Nana. 2 người cứ thế đùa giỡn vô tư mà ko hề hay biết có 1 luồng sát khí đang hướng về phía Nana…
_Đùa giỡn vui nhỉ! Mày sẽ phải biến mất thế giới của tao với Calvin, Selina à! Ko ai có thể dành Calvin của tao! Calvin chỉ của tao thôi! Grừ…
Đôi mắt màu nâu xoáy sâu tận tâm can, đôi mắt long lên sòng sọc vì giận, đôi mắt mèo đặc lại đáng sợ hơn cả đôi mắt chết chóc của Genie, đôi mắt ấy dần mất hút sau cái bóng tối đáng sợ kia…
_Á!!!
Tay của Nana bỗng chạm vào gai của nhánh hoa hồng…
Máu rơi từng giọt xuống…
Báo hiệu 1 điều ko lành…
[End part 1]
Nana sẽ gặp chuyện gì????
Sự lựa chọn của Calvin là gì???
Tất cả sẽ có ở part sau!!!
Đón đọc nhé!!!
Sau chuyện Nana bị chạm tay vào gai hoa hồng kia thì ko còn chuyện gì nghiêm trọng xảy ra đối với cô…
Sáng hôm đó, Nana vẫn làm mọi việc như hằng ngày, cô dậy sớm để tranh thủ làm bữa ăn sáng và nấu thuốc cho Calvin. Xong xuôi mọi chuyện, cô bước đến cửa phòng Calvin gọi anh dậy, cô gọi mãi gọi mãi mà ko thấy Calvin trả lời, cô bắt đầu lo lắng, cô cố gọi lớn hơn nữa:
_Calvin ơi!!! Dậy đi! Cậu bị sao vậy?
Im lặng…
Không một tiếng động…
Rầm…
Cô đập mạnh hơn mà vẫn ko nghe thấy tiếng động…
Tức quá cô đạp cửa đi vào thì…
Mặt cô đỏ như gấc, mắt chữ O mồm chữ A, sau khi hết thuốc tê thì cô lập tức quay mặt qua chỗ khác, mắt nhắm tịt, miệng thì ko ngừng hét:
_Sao cậu ko lên tiếng làm tớ tưởng cậu bị xỉu…
Diễn tả sơ sơ về tình trạng trước mắt, Calvin vừa đi từ phòng tắm ra, anh mặc mỗi 1 cái quần…Chính vì vậy nên Nana mới hét um sùm lên…
Calvin nhìn Nana ko nhịn được cười, anh đi vòng ra đằng trước Nana ghẹo cô:
_Tại tớ đang tắm sao trả lời được! Mặt cậu đỏ lên kìa! Haha…
Nana tỏ ra giận dỗi, cô bỏ ra ngoài và ko quên liếc Calvin 1 cái sắc bén:
_Còn dám ghẹo tớ! Xuống ăn sáng đi!
Nana bỏ ra ngoài chỉ còn lại mình Calvin, anh để tay lên tim mình…
Thình…Thịch!!!
Thình Thịch!!!
Nhịp đập mỗi lúc nhanh hơn…
Nana à!!
Thật ra em là ai???
Em làm cho…
Tim anh thổn thức…
Cảm giác ấm áp khắp người…
Có phải là anh đã yêu em ko???
Calvin bỗng cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Nhớ lại khuôn mặt đỏ ửng lên của Nana anh mỉm cười ngọt ngào. Giây phút ấy, anh chỉ mún ôm chặt Nana vào lòng, siết nhẹ bàn tay của Nana để cô cảm nhận được tình cảm của anh dành cho cô đã lớn biết nhường nào! Nhưng anh ko bao giờ có thể làm thế…
Mơ hồ quá...
Mỏng manh quá…
Anh ko thể nào nắm giữ bàn tay em…
Em hoàn hảo tựa như một thiên thần…
Một thiên thần mà ko bao giờ anh với tới được…
Có lẽ anh đã và đang yêu em…
Yêu rất nhiều…
Nhưng nó cũng sẽ chấm dứt ngay thôi…
Bởi vì anh ko thể yêu em…
Bước ra khỏi phòng của Calvin, tim Nana đập liên hồi…
Tim mình đập nhanh quá! Nhưng lại ấm áp quá!
Nụ cười ấy…
Sao mà quen thuộc…
Thật ra anh là ai???
[Flash back]
_Em đỏ mặt kìa! Dễ thương quá!
_Anh này! Chọc em hoài! Thấy ghét…
_Ai cho ghét! Ghét cũng phải lấy! Keke…
_Ai thèm plè…
_Thôi mà…
_Hì…
[End flash back]
Thật ra đó là gì? 2 người đó là ai?? Sao cứ văng vẳng trong đầu nó mãi. Nụ cười của Calvin thật sự quá ấm áp, ấm đến nổi tan chảy trái tim băng giá mà cô đã mún giữ mãi…
Anh đã làm tan chảy trái tim băng giá của em…
Anh đã làm cho em yêu anh…
Anh chính là chìa khoá mở cửa trái tim em…
Anh có thể buộc em đối xử tốt với Tiểu Tuyền như với anh…
Anh có thể buộc chúng ta phải trở thành bạn bình thường…
Nhưng…
Anh ko thể buộc em ngừng yêu và nhớ anh…
Trái tim em sẽ mãi thuộc về anh…
------------------------------------------------------------
…Tại phòng ăn…
Một không khí im lặng bao trùm cả phòng ăn. Cả 3 người đều chỉ chú tâm vào dĩa thức ăn của mình trước mặt…
Tiểu Tuyền ko chịu nổi nữa đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí âm u đó:
_Nana à! Chút cậu ở nhà với tớ chút nhé! Tớ có chút chuyện cần nói!
Nana ko nói gì chỉ lẳng lặng gật đầu, cô quay sang Calvin dịu dàng nói:
_Calvin! Thuốc của cậu tớ đã nấu sẵn! Để trong đó đấy!
Calvin ngạc nhiên nhìn Nana:
_Sao cậu biết tớ bệnh!
Nana thản nhiên trả lời:
_Nghe giọng nói của cậu cũng biết cậu bị cảm rồi! Tớ lấy lá ly sau vườn cậu để nấu đấy! Cậu ko thích uống thuốc đắng mà phải ko? Lá ly sẽ tốt cho cậu đấy! Mà nhà cậu cũng có trồng lá ly mới hên chứ?
(Chú thích: Lá ly là loại lá mà Nana thích dùng để nấu thuốc uống cho đỡ đắng, loại lá này chỉ có ở Magic World)
“_Tớ dùng lá ly để nấu! Ko đắng đâu!
_Lá ly là gì vậy?
_Là loại lá mà chỉ có mami tớ và tớ biết dùng đấy!
_Vậy à! Vậy thì để tớ uống!
_Um! Tớ cho cậu hạt giống này cậu trồng đi! Mốt tớ chỉ cậu nấu”
Calvin ko nói nên lời, lại thêm 1 thứ giống Tiểu Tuyền nữa…
Nana hốt hoảng nhìn Calvin, cô lay lay người Calvin, Tiểu Tuyền cũng chạy đến lay Calvin…
Lúc này Calvin mới hoàn hồn:
_Um! Tớ ko sao! Chút tớ uống. Mà sao cậu biết cách nấu lá ly thế!
Nana nhìn Calvin ko sao cô thở phào nhẹ nhõm:
_Tớ biết nấu từ nhỏ! Mami tớ dạy tớ…
Calvin nhìn Nana ngạc nhiên rồi lại nhìn Tiểu Tuyền:
_Um…Tớ vào uống đây…
Nana là ai???
Tiểu Tuyền lại là ai???
Em mang cho anh nhiều ký ức…
Lại mang cho anh nhiều thắc mắc…
Em thật sự là ai???
…Tại phòng Nana…
Cô ngồi cạnh cửa sổ đón từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc mềm mượt của cô. Mỗi lần như thế, cô lại cảm thấy thanh thản và ấm lòng hơn, có lẽ là do thấy gió thì cô như thấy được anh trai cô - người anh trai cô kính trọng nhất…
Đôi mắt cuốn hút đưa ra ngoài quan sát vẻ đẹp của những tán cây, cảm giác bình yên lan toả trong cô. Được một chút, cô lại bắt đầu suy nghĩ về Calvin, đầu óc lại miên man hình ảnh của anh…
Nấu lá ly. Bộ có gì đó ngạc nhiên lắm sao? Sao anh lại ngạc nhiên đến thế? Ko phải lại vì Tiểu Tuyền chứ…
Cô mở tủ, lấy sợi dây chuyền được cất kỹ càng trong chiếc hộp xinh xắn. Đó là sợi dây chuyền mang chữ N được khắc tinh tế cùng với những hạt pha lê đủ màu tạo nên một cái khung hình chiếc lá, sợi dây chuyền mang một cái gì đó huyền ảo, mỗi lần cô chạm vào nó thì các hạt pha lê ánh lên một màu đen tuyền. Thêm 1 điểm đặc biệt là sợi dây chuyền này ko bao giờ rời xa cô, cho dù có vứt nó đi thì nó vẫn quay về với cô…
Nhìn sợi dây chuyền, nhiều thứ thắc mắc lại tiếp tục hiện lên đầu cô. Cô nhớ rõ là mami và papa ko hề tặng cho cô sợi dây chuyền này. Thật ra là ai tặng cô cũng ko rõ…
Cốc Cốc!!! - tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô
Cô thừa biết là ai! Cố gắng tỏ ra một vẻ thân thiện nhất có thể, cô mở cửa:
_Có chuyện gì vậy?
Tiểu Tuyền bưng một khay thức ăn cùng với 1 chai rượu, miệng cười tươi tắn:
_Cho tớ vào được ko?
Nana miễn cưỡng gật đầu:
_Um! Cậu vào đi…
Tiểu Tuyền đặt chai rượu xuống bàn, cô rót ra 2 ly đưa cho Nana 1 ly cô 1 ly và nói:
_Tớ xin lỗi cậu chuyện hôm qua. Vì tớ quá yêu Calvin đấy thôi! Uống xong ly này! Xem như bỏ qua mọi chuyện nhé!
Nana thoáng ngạc nhiên với hành động của Tiểu Tuyền nhưng cô cũng đón lấy ly rượu và uống sạch:
_Um! Tớ uống nhưng ko chắc tớ sẽ bỏ qua đâu!
Tiểu Tuyền nở 1 nụ cười khá là gian xảo:
_Um! Cậu uống là được rồi!
Xoảng!!!
Cái ly rơi xuống…
Xé tan bầu không khí trong lành…
Nhức đầu…
Chóng mặt…
Nana ngã xuống…
Cô chỉ kịp nghe tiếng cười hả hê của Tiểu Tuyền…
Cốc!!!Cốc!!! - tiếng gõ cửa nhẹ nhàng kèm theo một giọng nói ấm áp vang lên ngoài phòng Calvin:
_Calvin dậy chưa? Xuống ăn sáng đi! Nana đã làm xong rồi đấy!
Một giọng nói khàn khàn dội ngược ra ngoài:
_Um! Tớ xuống ngay!
Thoáng nghe qua Nana cũng đủ biết Calvin ko khoẻ. Cô đứng suy nghĩ 1 hồi rồi quay sang phòng của Tiểu Tuyền. Đứng trước cửa phòng của Tiểu Tuyền cô cảm thấy khó chịu thậm chí đến nghẹt thở, cố nở 1 nụ cười, cô đưa tay lên gõ nhẹ cửa và ôn tồn nói:
_Tiểu Tuyền dậy chưa? Xuống ăn sáng đi!
Cánh cửa bật mở, Tiểu Tuyền nhìn Nana lăm lăm rồi nhếch mép cười 1 nụ cười hết sức đểu:
_Biết rồi! Osin à!...
Nana nóng mặt, cô nắm chặt khuỷu tay Tiểu Tuyền, đôi mắt long lên:
_Cô nghĩ cô là ai mà nói thế chứ? Cô có âm mưu gì với Calvin đây hả?
Tiểu Tuyền toan phản kháng nhưng liếc mắt sang 1 bên cô thấy Calvin đang tiến gần, nét mặt cô bắt đầu chuyển sắc, cô hạ giọng, đôi mắt ươn ướt:
_Tớ đâu làm gì cậu! Sao cậu lại đối xử với tớ như thế! Xin cậu buông ra đi! Tớ đau lắm! Có phải cậu thích Calvin ko?
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Calvin ko cần suy nghĩ, anh chạy nhanh đến hất tay của Nana ra, đôi mắt giận dữ, giọng nói khàn khàn vang lên đáng sợ:
_Cậu làm gì vậy?
Nana nhìn Tiểu Tuyền – khuôn mặt hớn hở của cô càng làm Nana tức giận, rồi lại quay sang Calvin, cô nói bằng 1 giọng nhẹ nhàng nhất có thể:
_Tớ xin lỗi! 2 cậu xuống ăn sáng đi! Tớ đi qua Hebe chút!
Nana lẳng lặng bỏ đi, lòng cô như thắt lại, hàng ngàn mũi tên như xuyên thẳng vào tim cô, Calvin lại làm thế với cô sao? Anh ko nhận ra rằng mình đang mún tốt cho anh ấy sao? Anh ko nhận ra 1 luồng yêu khí đang vây quanh anh sao? Ôi! Mọi thứ như sụp đổ…
Nhìn bóng dáng nhỏ bé của Nana khuất dần, lòng Calvin chợt đau nhói 1 cách kỳ lạ, anh ko bao giờ nghĩ tới việc mình sẽ tổn thương Nana hay làm 1 hành động quá đáng với Nana, thế mà ban nãy anh đã hất tay cô, anh đã làm cô đau lòng. Anh cảm thấy hối hận, anh thầm trách mình sao lại ko suy nghĩ trước khi hành động. Nhưng anh lại nhìn sang Tiểu Tuyền, nụ cười lun trầu trực trên môi, anh lại càng cảm thấy có lỗi hơn, anh đã thề sẽ ko yêu ai ngoài Tiểu Tuyền thế mà trong tim anh giờ đây lại cứ văng vẳng hình bóng của 1 người cô gái khác, anh thật sự mất phương hướng, anh ko biết mình nên làm sao…
----------------------------------------------
Gió thổi nhè nhẹ, ánh nắng như chợt tắt hẳn chỉ còn le lói 1 vài tia xuyên qua khuôn mặt hoàn hảo không một chút sức sống…
Ánh nắng
Ánh nắng đâu rồi???
Nó mún ánh nắng!!!
Tại sao lại ko thể đem đến 1 chút tia hy vọng cho nó!!!
Nó cần 1 chút ánh sáng thôi!!! 1 chút ánh sáng để nó có thể hy vọng, để nó có nghị lực để vượt qua những gì nó đã quyết định. Nhưng nó lại ko thể tìm được một tia hy vọng dù chỉ là 1 tí xíu…
“_Cậu làm gì vậy???
_Tớ xin lỗi!!!
_Hahaha! Sao mi đấu lại ta!!!
_Biết rồi! Osin à…”
Bóng tối…
Chỉ có bóng tối bên cạnh nó!!! Phải rồi. Vốn dĩ nó là Nguyệt Thần mà! Nó chỉ có thể sống với bóng tối. Ko hy vọng, ko hạnh phúc, ko tình yêu. Nó vốn lạnh lùng mà sao bây giờ lại trở nên ngốc nghếch thế! Nó vốn ko nên tin tưởng nơi tình yêu. Ôi! Nó điên mất! Nó gần như ngã khuỵ giữa cái cánh đồng mênh mông toàn là hoa hồng héo tàn kia…
Tách!!!
Mưa à! Phải không?
Không phải! Đó là nước mắt của nó. Nó lại vì 1 người ko hề yêu nó rơi nước mắt nữa à! Nó có tốn quá nhìu nước mắt vì người ấy ko? 1 người lạnh lùng mà dễ dàng khóc vậy sao???
Nó không lạnh lùng như nó nghĩ…
Nó yếu đuối hơn nó tưởng…
Nó ích kỷ…
Nó ko mún Calvin thuộc về ai ngoài nó…
Nó ko còn là Nguyệt Thần lạnh lùng của ngày nào…
Nó đang dần trở nên 1 Nana yếu đuối của năm ấy khi 1 sự việc đau lòng xảy ra đã cướp đi papa mama nó…
Nó ngồi tựa vào 1 cái cây cổ thụ khá to nằm xa vườn hoa hồng đó. Nó cứ ngồi mãi ngồi mãi đến khi nó ngủ khi nào ko biết…
-----------------------------------------
Gần 12h rồi mà ko thấy Nana về…
Lòng Calvin bồn chồn, lo lắng, anh đứng ngồi ko yên làm cho lũ bạn cũng cọc cằn theo. Jiro chịu ko nổi đứng phắt dậy kéo giật ngược Calvin:
_Cậu làm gì mà đi tới đi lui! Nhức cả đầu!
Calvin như mún hét vào mặt Jiro:
_Nana giờ này chưa về!
Jiro ngạc nhiên đến há hốc mồm, đến khi hoàn hồn, anh nắm cổ áo Calvin giận dữ:
_Cậu làm sao em tớ hả? Sao em tớ lại chưa về!
Calvin hất tay Jiro ra:
_Tớ còn nôn hơn cậu đây! Cậu gọi điện thoại cho Hebe xem! Tớ sẽ đi tìm Nana!
Nói rồi Calvin phóng mất tiêu, Jiro móc điện thoại ra gọi nhanh cho Hebe:
_Hebe hả? Nana có qua đó ko?
Hebe thoáng ngạc nhiên khi nghe giọng của Jiro, giọng nói cô lập tức lạnh lùng hẳn:
_Ko! Có chuyện gì vậy?
Jiro bắt đầu đổ mồ hôi:
_Hả? Nana mất tích rồi!
Hebe bắt đầu rối lên, cô hét toáng lên gọi Ella:
_Ella! Ella ơi! Nana mất tích rồi! Cậu đi tìm đi! Tụi tớ sẽ chia nhau ra tìm!
Hebe và Ella bắt đầu tá hoả tâm tinh đi lục lọi mọi nơi để tìm Nana, ko biết cô đi đâu mà dùng đến linh cảm cũng ko thể tìm được cô…
Gió thổi nhè nhẹ, xuyên qua đôi mắt ươn ướt đang chìm vào trong giấc ngủ ngon lành. Cô khẽ cựa mình, đôi mắt chớp liên tục, cô dụi mắt, vươn vai ngáp 1 cái rõ dài và thoải mái…
Nhớ lại cảnh tượng hồi sáng, đôi mắt cô lại đượm buồn, cô nhìn lên bầu trời để ngăn dòng nước mắt đang trực trào, hít 1 hơi thật sâu cô chạy thật nhanh về nhà vì đã trễ buổi cơm trưa phải nấu cho Calvin…
Vừa đi đến gần vườn hồng, cô nhìn thấy 1 bóng dáng quen thuộc, 1 bóng dáng làm đầu cô khá là đau, 1 bóng dáng cô mún ôm chặt nó, mún nghe từng hơi thở của người đó. Cô đến gần người đó, đặt nhẹ bàn tay lên vai người đó,giọng nói ngại ngùng pha chút buồn bã:
_Ai vậy???
Chàng trai đó quay lại, nét mặt ngạc nhiên nhìn cô rồi lại từ từ dãn ra, anh mỉm cười nhìn Nana:
_Cậu đi đâu đấy! Làm tớ lo chết!
Lòng cô bỗng ấm áp lạ thường, cô như ko tin vào tai mình “anh ấy lo ình sao?” vẫn giữ thái độ lạnh lùng cô nói tiếp:
_Um! Tớ ko sao! Cậu về nhà với Tiểu Tuyền đi!
Calvin nhìn Nana rồi nở 1 nụ cười bí ẩn:
_Cậu vẫn còn giận à! Đừng giận mà! Tớ sẽ buồn đó!
Dứt lời, bỗng nhiên Calvin ôm chặt Nana vào lòng, anh ôm thật chặt, anh sợ chỉ cần buông ra thì Nana sẽ đi mất, anh ko biết mình đã và đang làm gì, điều đó là điều có lỗi với Tiểu Tuyền hay ko, anh chỉ biết anh đang làm 1 điều làm mình hạnh phúc…
Nana như vỡ oà, cuối cùng cô cũng được ôm chặt bóng dáng ấy, được cảm nhận hơi thở ấy, hơi thở ấy ấm áp phả vào tai cô. Ôi! Cô hạnh phúc làm sao! Cô chỉ mún như thế này mãi! Nhưng có phải là Calvin yêu cô ko? Hay chỉ là sợ cô giận. Hạnh phúc này sẽ kéo dài trong bao lâu? 10p à hay 20p. Còn Tiểu Tuyền, ko lẽ Calvin bỏ mặc à! Mọi thứ mâu thuẫn lại dần chiếm lấy tâm trí cô. Và cuối cùng lý trí đã thắng tình cảm, cô đẩy Calvin ra, giọng nói lạnh lùng:
_Cậu đừng làm vậy! Tiểu Tuyền sẽ buồn đấy…
Nét mặt Calvin ái ngại, anh ngại ngùng ko dám nhìn Nana, đến khi Nana toan bước đi thì anh lại kéo Nana lại, anh nói nhỏ đủ để 2 người nghe:
_Tớ xin lỗi! Cậu xem này nhé! Mong cậu sẽ hết giận…
Vừa dứt lời thì cả không gian bừng sáng, vườn hồng héo tàn bây giờ trở thành vườn hồng tràn ngập hoa hồng tươi, ánh đèn mờ ảo rọi xuống càng tăng thêm vẻ quyến rũ của vườn hồng này. Nana gần như hét lên trước cảnh tượng đẹp tuyệt ấy, cô lao nhanh đến các nhánh hoa đùa vui, nụ cười lien tục nở trên môi cô – 1 nụ cười dịu dàng và ko suy tư, đó là nụ cười thật sự…
Sao mà giống quá!!!
Từng cử chỉ đến nét mặt và cả biểu hiện!!!
Đến cả chỗ bí mật này Nana cũng đến lúc buồn!!!
Là sao đây???
Tiểu Tuyền thì mất ký ức…
Nana thì cứ giống như thế!!!
Tôi chết mất!!!
Calvin như bị nụ cười của Nana cuốn hút vào thế giới tràn ngập hoa hồng ấy, anh cũng chạy đến vui đùa cùng Nana. 2 người cứ thế đùa giỡn vô tư mà ko hề hay biết có 1 luồng sát khí đang hướng về phía Nana…
_Đùa giỡn vui nhỉ! Mày sẽ phải biến mất thế giới của tao với Calvin, Selina à! Ko ai có thể dành Calvin của tao! Calvin chỉ của tao thôi! Grừ…
Đôi mắt màu nâu xoáy sâu tận tâm can, đôi mắt long lên sòng sọc vì giận, đôi mắt mèo đặc lại đáng sợ hơn cả đôi mắt chết chóc của Genie, đôi mắt ấy dần mất hút sau cái bóng tối đáng sợ kia…
_Á!!!
Tay của Nana bỗng chạm vào gai của nhánh hoa hồng…
Máu rơi từng giọt xuống…
Báo hiệu 1 điều ko lành…
[End part 1]
Nana sẽ gặp chuyện gì????
Sự lựa chọn của Calvin là gì???
Tất cả sẽ có ở part sau!!!
Đón đọc nhé!!!
Sau chuyện Nana bị chạm tay vào gai hoa hồng kia thì ko còn chuyện gì nghiêm trọng xảy ra đối với cô…
Sáng hôm đó, Nana vẫn làm mọi việc như hằng ngày, cô dậy sớm để tranh thủ làm bữa ăn sáng và nấu thuốc cho Calvin. Xong xuôi mọi chuyện, cô bước đến cửa phòng Calvin gọi anh dậy, cô gọi mãi gọi mãi mà ko thấy Calvin trả lời, cô bắt đầu lo lắng, cô cố gọi lớn hơn nữa:
_Calvin ơi!!! Dậy đi! Cậu bị sao vậy?
Im lặng…
Không một tiếng động…
Rầm…
Cô đập mạnh hơn mà vẫn ko nghe thấy tiếng động…
Tức quá cô đạp cửa đi vào thì…
Mặt cô đỏ như gấc, mắt chữ O mồm chữ A, sau khi hết thuốc tê thì cô lập tức quay mặt qua chỗ khác, mắt nhắm tịt, miệng thì ko ngừng hét:
_Sao cậu ko lên tiếng làm tớ tưởng cậu bị xỉu…
Diễn tả sơ sơ về tình trạng trước mắt, Calvin vừa đi từ phòng tắm ra, anh mặc mỗi 1 cái quần…Chính vì vậy nên Nana mới hét um sùm lên…
Calvin nhìn Nana ko nhịn được cười, anh đi vòng ra đằng trước Nana ghẹo cô:
_Tại tớ đang tắm sao trả lời được! Mặt cậu đỏ lên kìa! Haha…
Nana tỏ ra giận dỗi, cô bỏ ra ngoài và ko quên liếc Calvin 1 cái sắc bén:
_Còn dám ghẹo tớ! Xuống ăn sáng đi!
Nana bỏ ra ngoài chỉ còn lại mình Calvin, anh để tay lên tim mình…
Thình…Thịch!!!
Thình Thịch!!!
Nhịp đập mỗi lúc nhanh hơn…
Nana à!!
Thật ra em là ai???
Em làm cho…
Tim anh thổn thức…
Cảm giác ấm áp khắp người…
Có phải là anh đã yêu em ko???
Calvin bỗng cảm thấy lòng mình ấm áp lạ thường. Nhớ lại khuôn mặt đỏ ửng lên của Nana anh mỉm cười ngọt ngào. Giây phút ấy, anh chỉ mún ôm chặt Nana vào lòng, siết nhẹ bàn tay của Nana để cô cảm nhận được tình cảm của anh dành cho cô đã lớn biết nhường nào! Nhưng anh ko bao giờ có thể làm thế…
Mơ hồ quá...
Mỏng manh quá…
Anh ko thể nào nắm giữ bàn tay em…
Em hoàn hảo tựa như một thiên thần…
Một thiên thần mà ko bao giờ anh với tới được…
Có lẽ anh đã và đang yêu em…
Yêu rất nhiều…
Nhưng nó cũng sẽ chấm dứt ngay thôi…
Bởi vì anh ko thể yêu em…
Bước ra khỏi phòng của Calvin, tim Nana đập liên hồi…
Tim mình đập nhanh quá! Nhưng lại ấm áp quá!
Nụ cười ấy…
Sao mà quen thuộc…
Thật ra anh là ai???
[Flash back]
_Em đỏ mặt kìa! Dễ thương quá!
_Anh này! Chọc em hoài! Thấy ghét…
_Ai cho ghét! Ghét cũng phải lấy! Keke…
_Ai thèm plè…
_Thôi mà…
_Hì…
[End flash back]
Thật ra đó là gì? 2 người đó là ai?? Sao cứ văng vẳng trong đầu nó mãi. Nụ cười của Calvin thật sự quá ấm áp, ấm đến nổi tan chảy trái tim băng giá mà cô đã mún giữ mãi…
Anh đã làm tan chảy trái tim băng giá của em…
Anh đã làm cho em yêu anh…
Anh chính là chìa khoá mở cửa trái tim em…
Anh có thể buộc em đối xử tốt với Tiểu Tuyền như với anh…
Anh có thể buộc chúng ta phải trở thành bạn bình thường…
Nhưng…
Anh ko thể buộc em ngừng yêu và nhớ anh…
Trái tim em sẽ mãi thuộc về anh…
------------------------------------------------------------
…Tại phòng ăn…
Một không khí im lặng bao trùm cả phòng ăn. Cả 3 người đều chỉ chú tâm vào dĩa thức ăn của mình trước mặt…
Tiểu Tuyền ko chịu nổi nữa đành lên tiếng phá vỡ bầu không khí âm u đó:
_Nana à! Chút cậu ở nhà với tớ chút nhé! Tớ có chút chuyện cần nói!
Nana ko nói gì chỉ lẳng lặng gật đầu, cô quay sang Calvin dịu dàng nói:
_Calvin! Thuốc của cậu tớ đã nấu sẵn! Để trong đó đấy!
Calvin ngạc nhiên nhìn Nana:
_Sao cậu biết tớ bệnh!
Nana thản nhiên trả lời:
_Nghe giọng nói của cậu cũng biết cậu bị cảm rồi! Tớ lấy lá ly sau vườn cậu để nấu đấy! Cậu ko thích uống thuốc đắng mà phải ko? Lá ly sẽ tốt cho cậu đấy! Mà nhà cậu cũng có trồng lá ly mới hên chứ?
(Chú thích: Lá ly là loại lá mà Nana thích dùng để nấu thuốc uống cho đỡ đắng, loại lá này chỉ có ở Magic World)
“_Tớ dùng lá ly để nấu! Ko đắng đâu!
_Lá ly là gì vậy?
_Là loại lá mà chỉ có mami tớ và tớ biết dùng đấy!
_Vậy à! Vậy thì để tớ uống!
_Um! Tớ cho cậu hạt giống này cậu trồng đi! Mốt tớ chỉ cậu nấu”
Calvin ko nói nên lời, lại thêm 1 thứ giống Tiểu Tuyền nữa…
Nana hốt hoảng nhìn Calvin, cô lay lay người Calvin, Tiểu Tuyền cũng chạy đến lay Calvin…
Lúc này Calvin mới hoàn hồn:
_Um! Tớ ko sao! Chút tớ uống. Mà sao cậu biết cách nấu lá ly thế!
Nana nhìn Calvin ko sao cô thở phào nhẹ nhõm:
_Tớ biết nấu từ nhỏ! Mami tớ dạy tớ…
Calvin nhìn Nana ngạc nhiên rồi lại nhìn Tiểu Tuyền:
_Um…Tớ vào uống đây…
Nana là ai???
Tiểu Tuyền lại là ai???
Em mang cho anh nhiều ký ức…
Lại mang cho anh nhiều thắc mắc…
Em thật sự là ai???
…Tại phòng Nana…
Cô ngồi cạnh cửa sổ đón từng cơn gió nhẹ nhàng thổi qua mái tóc mềm mượt của cô. Mỗi lần như thế, cô lại cảm thấy thanh thản và ấm lòng hơn, có lẽ là do thấy gió thì cô như thấy được anh trai cô - người anh trai cô kính trọng nhất…
Đôi mắt cuốn hút đưa ra ngoài quan sát vẻ đẹp của những tán cây, cảm giác bình yên lan toả trong cô. Được một chút, cô lại bắt đầu suy nghĩ về Calvin, đầu óc lại miên man hình ảnh của anh…
Nấu lá ly. Bộ có gì đó ngạc nhiên lắm sao? Sao anh lại ngạc nhiên đến thế? Ko phải lại vì Tiểu Tuyền chứ…
Cô mở tủ, lấy sợi dây chuyền được cất kỹ càng trong chiếc hộp xinh xắn. Đó là sợi dây chuyền mang chữ N được khắc tinh tế cùng với những hạt pha lê đủ màu tạo nên một cái khung hình chiếc lá, sợi dây chuyền mang một cái gì đó huyền ảo, mỗi lần cô chạm vào nó thì các hạt pha lê ánh lên một màu đen tuyền. Thêm 1 điểm đặc biệt là sợi dây chuyền này ko bao giờ rời xa cô, cho dù có vứt nó đi thì nó vẫn quay về với cô…
Nhìn sợi dây chuyền, nhiều thứ thắc mắc lại tiếp tục hiện lên đầu cô. Cô nhớ rõ là mami và papa ko hề tặng cho cô sợi dây chuyền này. Thật ra là ai tặng cô cũng ko rõ…
Cốc Cốc!!! - tiếng gõ cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của cô
Cô thừa biết là ai! Cố gắng tỏ ra một vẻ thân thiện nhất có thể, cô mở cửa:
_Có chuyện gì vậy?
Tiểu Tuyền bưng một khay thức ăn cùng với 1 chai rượu, miệng cười tươi tắn:
_Cho tớ vào được ko?
Nana miễn cưỡng gật đầu:
_Um! Cậu vào đi…
Tiểu Tuyền đặt chai rượu xuống bàn, cô rót ra 2 ly đưa cho Nana 1 ly cô 1 ly và nói:
_Tớ xin lỗi cậu chuyện hôm qua. Vì tớ quá yêu Calvin đấy thôi! Uống xong ly này! Xem như bỏ qua mọi chuyện nhé!
Nana thoáng ngạc nhiên với hành động của Tiểu Tuyền nhưng cô cũng đón lấy ly rượu và uống sạch:
_Um! Tớ uống nhưng ko chắc tớ sẽ bỏ qua đâu!
Tiểu Tuyền nở 1 nụ cười khá là gian xảo:
_Um! Cậu uống là được rồi!
Xoảng!!!
Cái ly rơi xuống…
Xé tan bầu không khí trong lành…
Nhức đầu…
Chóng mặt…
Nana ngã xuống…
Cô chỉ kịp nghe tiếng cười hả hê của Tiểu Tuyền…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.