Chương 256: Binh bất yếm trá
Vân Thụ
28/04/2021
Lục Trình Niên nâng mắt nhìn, hơi nhướng mày, cắt đứt hội nghị video vừa mới kết thúc, hỏi: “Em làm sao vậy?”
Cảnh Ngọc Ninh nhìn anh một cái, “À, không sao hết, em chỉ tùy ý nhìn một chút.”
Nói xong, cô mím môi, suy nghĩ vài giây, cuối cùng cũng kể cho anh nghe về chuyện mất tích của Cảnh Diệp Nhã.
Lục Trình Niên nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ.
Anh không lo lắng về sự sống chết của Cảnh Diệp Nhã, nhưng lại cảm thấy vấn đề này thật kỳ lạ, nếu làm không tốt có thể dễ dàng liên lụy tới Cảnh Ngọc Ninh.
Dù sao thì hiện tại Cảnh Ngọc Ninh chỉ đang giả vờ bản thân gặp phải chuyện không may, cũng không phải thật sự xảy ra chuyện, nếu đến lúc đó ngộ nhỡ Cảnh Diệp Nhã có xảy ra chuyện xấu tốt gì, rất dễ đổ hết mọi chuyện lên người Cảnh Ngọc Ninh.
Nghĩ vậy, anh đứng dậy rồi đi đến chỗ cô, liếc nhìn tập bản đồ trên tay cô.
“Em lấy cái này là muốn điều tra xem cô ta có khả năng gặp chuyện không may gì chứ gì?”
“Đúng vậy.” Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, mở tập sách mỏng ra, chỉ vào một chỗ trên đó nói: “Nam Thành vốn là ở ven biển, cách đảo Thê Ninh cũng không quá xa. Cảnh Diệp Nhã chắc chắn sẽ không dám đi máy bay, chỉ có thể đi bằng thuyền, em muốn xem con thuyền chở khách này có thể sẽ dừng lại ở đâu, cô ấy có thể đi tới chỗ nào. ”
Lục Trình Niên trực tiếp cầm lấy quyển sổ.
“Không cần phiền phức như vậy đâu!”
Anh nói xong, lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại dặn dò vài câu.
Khi Cảnh Ngọc Ninh nghe anh dặn dò xong, nhất thời trước mắt sáng lên.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lục Trình Niên cười nói: “Ả ta trốn đi, đương nhiên không thể nào quang minh chính đại mua vé chạy trốn, muốn đi thuyền cũng phải đi thuyền chui, chỉ cần nhờ người kiểm tra vào đêm đó có những ai đã ở trên thuyền thì lập tức có thể biết rõ đã xảy ra chuyện gì.”
Chân mày Cảnh Ngọc Ninh khẽ nhíu, chợt vui mừng khôn xiết.
“Đúng vậy nha, sao em không nghĩ tới chứ? Chồng yêu à, anh đúng là lợi hại mà!”
Chỉ một lời khen ngợi đơn giản đã khiến đôi mắt của người đàn ông trở nên sâu thẳm.
“Ông xã còn có thứ lợi hại hơn, em có muốn thử nó hay không?”
Cảnh Ngọc Ninh nghe vậy, sững sốt một chút, ngay sau đó khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
Gần đây, bởi vì đêm nào An An thỉnh thoảng chạy tới quấn lấy Cảnh Ngọc Ninh, cho nên Lục Trình Niên không dám làm gì cô, sợ sẽ bị đứa nhỏ nhìn thấy.
Hơn nữa, đứa nhỏ bây giờ rất quỷ quái khôn lanh, khóa cửa cũng vô dụng, cô không biết trong khách sạn lấy đâu ra bộ chìa khóa như vậy, chỉ cần khóa lại thì cả cô cũng có thể dễ dàng mở ra.
Lục Trình Niên không thể vứt hết mặt mũi đi làm bộ ổ khóa khác được, vì vậy từ khi đến đảo, người nào đó vẫn luôn ở một mình, gần một tuần rồi vẫn chưa có được ăn thịt gì hết.
Hôm nay vừa lúc bà cụ đưa An An đi chơi gần đó, cũng không có ở nhà, hai người lại ở chung một phòng …
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Ngọc Ninh đột nhiên đỏ như quả cà chua, lưu luyến không rời, cũng không biết nên để tay ở đâu cho phải.
“Cái kia, An An bọn họ sắp về tới rồi…”
“Bọn họ không có nhanh như vậy đâu.”
Ông xã cô nói muốn ăn hiếp cô, Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy được thắt lưng căng thẳng, sau đó bị người đàn ông nâng eo cô lên đặt xuống bàn.
Cô mông lung mơ hồ, còn chưa phản ứng kịp.
Cho đến khi người nào đó đẩy hết đống máy tính và tập tin đáng ghét sang bên cạnh rồi cúi người xuống.
“Ưm … Lục Trình Niên, cái đồ cầm thú này!”
…
Một giờ sau.
Có người đã ăn uống no nê, cuối cùng cũng chết đi sống lại.
Cảnh Ngọc Ninh đã quá mệt mỏi thở hồng hộc, cả người bủn rủn.
Lục Trình Niên hôn lên mặt cô, không khỏi mỉm cười.
Cảnh Ngọc Ninh tức giận trừng mắt nhìn anh, rồi nhìn thời gian trên điện thoại bên cạnh, tức giận nói: “Đều tại anh cả! Rõ ràng đã hứa là sẽ kết thúc sớm, còn bây giờ! An An bọn họ sắp trở lại rồi, nếu để họ trông thấy thì em xem anh sẽ giải thích làm sao!
Lục Trình Niên vẫn cười, lại cầm lấy tay cô đặt xuống một nụ hôn.
“Sao ông xã em có thể nhanh như vậy được? Hơn nữa, không phải vừa rồi em cũng vui muốn chết sao?”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Người đàn ông này…
Thật sự hận không thể một ngụm muốn cắn chết anh ta cho rồi!
Vui vui đùa đùa như thế nhưng Lục Trình Niên biết rõ hai người kia cũng sắp trở về rồi.
Anh bế Cảnh Ngọc Ninh đi về phòng ngủ.
“Anh còn muốn làm gì nữa?”
“Không làm gì cả, chỉ tùy tiện ôm em đi tắm, lẽ nào em muốn bọn họ thấy dáng vẻ này của em hả?
Cảnh Ngọc Ninh im lặng một lúc.
Cô không chống cự nữa, để người đàn ông ôm cô vào phòng tắm, sau khi tắm xong mới đi ra.
Quả nhiên, chân trước cô vừa đi ra khỏi phòng tắm, thì chân sau, An An và bà cụ đã quay lại.
Vừa bước vào cửa, An An đã lớn giọng hét lên gọi mẹ.
Cảnh Ngọc Ninh nhanh chóng thay quần áo rồi đi xuống lầu, nhìn thấy đứa nhỏ đang ôm một đống đồ lớn, tất cả đều là đồ chơi, rồi lập tức vui vẻ chạy tới kéo cô xuống chơi cùng.
Cảnh Ngọc Ninh không nhịn được cười, nói với bà cụ: “Bà lại mua đồ chơi cho con bé nữa rồi?”
Bà cụ cười nói: “Bà ra ngoài vội vàng, rất nhiều thứ trong nhà không mang theo tới đây, An An cảm thấy nhàm chán nên bà sai người đưa một ít tới đây.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, thấy bà cụ có hơi mệt mỏi, nói: “Bà đi nghỉ ngơi một chút trước đi. Con chơi với con bé là được rồi ạ.”
Bà cụ cũng có ý định này nên giao An An cho Cảnh Ngọc Ninh rồi về phòng nghỉ ngơi.
Cảnh Ngọc Ninh chơi với An An một lúc, thì bên kia Lục Trình Niên đã nhận được tin tức.
Người bên dưới báo lên, nói vài ngày trước, có một người phụ nữ không rõ danh tính quả thật đã mua một chiếc vé chui để ngồi thuyền đến đảo Thê Ninh.
Nhưng nửa đường, cô bị một người phụ nữ khác bắt đi.
Bởi vì lúc đó bọn họ đều nhìn thấy người phụ nữ kia bước vào phòng của cô, tưởng chừng hai người quen nhau nên không nghĩ nhiều.
Cảnh Ngọc Ninh nghe xong, cô nhíu mày khó hiểu.
Một người phụ nữ?
Cô nhanh chóng tìm kiếm trong đầu một người phụ nữ mà Cảnh Diệp Nhã quen biết, có động cơ bắt cô đi, nhưng không tìm ra ai.
Chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi!
Lục Trình Niên cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng với anh, Chuyện Cảnh Diệp Nhã còn sống hay đã chết cũng không liên quan gì đến anh.
Chỉ cần Cảnh Ngọc Ninh không sao, anh cũng sẽ không có ý kiến gì.
Vì vậy, anh suy tính nói: “Nếu mọi người đều tưởng rằng em đã bắt cóc Cảnh Diệp Nhã, mà bọn họ bây giờ cũng tìm cô ấy sốt sắng như vậy, nhất định đã xảy chuyện gì rồi, không bằng biết thời biết thế để bọn họ tự thú nhận mọi tội ác của mình trước đi?”
Cảnh Ngọc Ninh nghi ngờ nhìn anh.
“Đây có phải là quá xảo quyệt hay không?”
“Ha! Binh bất yếm trá.”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Cuối cùng, dựa trên phương diện cân nhắc, cô đã đồng ý với ý kiến của Lục Trình Niên.
Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Vương Tuyết, không ngờ còn chưa có gọi điện thì Tiểu Thanh đã gọi tới cho cô.
“Chị Ninh Ninh, có chuyện rồi! Chị lên mạng xem đi, Cảnh Diệp Nhã đang phát sóng trực tiếp!”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt một chút, kinh ngạc không thôi.
Cô không hỏi Tiểu Thanh cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, nhanh chóng ngắt điện thoại, bật nút đỏ trên điện thoại để tìm lối phát sóng trực tiếp của Cảnh Diệp Nhã.
Cô vào xem, phát hiện thật sự đúng là cô ta.
Chỉ thấy Cảnh Diệp Nhã trên màn ảnh, cả người tiều tụy tái nhợt, xem hoàn cảnh xung quanh chắc là đang ở trong phòng khách sạn.
Cô than thở khóc lóc lên án nói: “Mấy ngày nay, gia đình tôi kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần để tìm tôi mà tôi thì bị Cảnh Ngọc Ninh giam cầm trên một chiếc thuyền nhỏ ở trên biển! Nếu không phải tôi đủ thông minh thì không có khả năng trốn khỏi, cô ấy đây không phải là bắt cóc mà là mưu sát.
Cảnh Ngọc Ninh nhìn anh một cái, “À, không sao hết, em chỉ tùy ý nhìn một chút.”
Nói xong, cô mím môi, suy nghĩ vài giây, cuối cùng cũng kể cho anh nghe về chuyện mất tích của Cảnh Diệp Nhã.
Lục Trình Niên nghe xong cũng cảm thấy kỳ lạ.
Anh không lo lắng về sự sống chết của Cảnh Diệp Nhã, nhưng lại cảm thấy vấn đề này thật kỳ lạ, nếu làm không tốt có thể dễ dàng liên lụy tới Cảnh Ngọc Ninh.
Dù sao thì hiện tại Cảnh Ngọc Ninh chỉ đang giả vờ bản thân gặp phải chuyện không may, cũng không phải thật sự xảy ra chuyện, nếu đến lúc đó ngộ nhỡ Cảnh Diệp Nhã có xảy ra chuyện xấu tốt gì, rất dễ đổ hết mọi chuyện lên người Cảnh Ngọc Ninh.
Nghĩ vậy, anh đứng dậy rồi đi đến chỗ cô, liếc nhìn tập bản đồ trên tay cô.
“Em lấy cái này là muốn điều tra xem cô ta có khả năng gặp chuyện không may gì chứ gì?”
“Đúng vậy.” Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, mở tập sách mỏng ra, chỉ vào một chỗ trên đó nói: “Nam Thành vốn là ở ven biển, cách đảo Thê Ninh cũng không quá xa. Cảnh Diệp Nhã chắc chắn sẽ không dám đi máy bay, chỉ có thể đi bằng thuyền, em muốn xem con thuyền chở khách này có thể sẽ dừng lại ở đâu, cô ấy có thể đi tới chỗ nào. ”
Lục Trình Niên trực tiếp cầm lấy quyển sổ.
“Không cần phiền phức như vậy đâu!”
Anh nói xong, lập tức lấy điện thoại di động ra, gọi điện thoại dặn dò vài câu.
Khi Cảnh Ngọc Ninh nghe anh dặn dò xong, nhất thời trước mắt sáng lên.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, Lục Trình Niên cười nói: “Ả ta trốn đi, đương nhiên không thể nào quang minh chính đại mua vé chạy trốn, muốn đi thuyền cũng phải đi thuyền chui, chỉ cần nhờ người kiểm tra vào đêm đó có những ai đã ở trên thuyền thì lập tức có thể biết rõ đã xảy ra chuyện gì.”
Chân mày Cảnh Ngọc Ninh khẽ nhíu, chợt vui mừng khôn xiết.
“Đúng vậy nha, sao em không nghĩ tới chứ? Chồng yêu à, anh đúng là lợi hại mà!”
Chỉ một lời khen ngợi đơn giản đã khiến đôi mắt của người đàn ông trở nên sâu thẳm.
“Ông xã còn có thứ lợi hại hơn, em có muốn thử nó hay không?”
Cảnh Ngọc Ninh nghe vậy, sững sốt một chút, ngay sau đó khuôn mặt xinh đẹp lập tức đỏ bừng.
Gần đây, bởi vì đêm nào An An thỉnh thoảng chạy tới quấn lấy Cảnh Ngọc Ninh, cho nên Lục Trình Niên không dám làm gì cô, sợ sẽ bị đứa nhỏ nhìn thấy.
Hơn nữa, đứa nhỏ bây giờ rất quỷ quái khôn lanh, khóa cửa cũng vô dụng, cô không biết trong khách sạn lấy đâu ra bộ chìa khóa như vậy, chỉ cần khóa lại thì cả cô cũng có thể dễ dàng mở ra.
Lục Trình Niên không thể vứt hết mặt mũi đi làm bộ ổ khóa khác được, vì vậy từ khi đến đảo, người nào đó vẫn luôn ở một mình, gần một tuần rồi vẫn chưa có được ăn thịt gì hết.
Hôm nay vừa lúc bà cụ đưa An An đi chơi gần đó, cũng không có ở nhà, hai người lại ở chung một phòng …
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Cảnh Ngọc Ninh đột nhiên đỏ như quả cà chua, lưu luyến không rời, cũng không biết nên để tay ở đâu cho phải.
“Cái kia, An An bọn họ sắp về tới rồi…”
“Bọn họ không có nhanh như vậy đâu.”
Ông xã cô nói muốn ăn hiếp cô, Cảnh Ngọc Ninh cảm thấy được thắt lưng căng thẳng, sau đó bị người đàn ông nâng eo cô lên đặt xuống bàn.
Cô mông lung mơ hồ, còn chưa phản ứng kịp.
Cho đến khi người nào đó đẩy hết đống máy tính và tập tin đáng ghét sang bên cạnh rồi cúi người xuống.
“Ưm … Lục Trình Niên, cái đồ cầm thú này!”
…
Một giờ sau.
Có người đã ăn uống no nê, cuối cùng cũng chết đi sống lại.
Cảnh Ngọc Ninh đã quá mệt mỏi thở hồng hộc, cả người bủn rủn.
Lục Trình Niên hôn lên mặt cô, không khỏi mỉm cười.
Cảnh Ngọc Ninh tức giận trừng mắt nhìn anh, rồi nhìn thời gian trên điện thoại bên cạnh, tức giận nói: “Đều tại anh cả! Rõ ràng đã hứa là sẽ kết thúc sớm, còn bây giờ! An An bọn họ sắp trở lại rồi, nếu để họ trông thấy thì em xem anh sẽ giải thích làm sao!
Lục Trình Niên vẫn cười, lại cầm lấy tay cô đặt xuống một nụ hôn.
“Sao ông xã em có thể nhanh như vậy được? Hơn nữa, không phải vừa rồi em cũng vui muốn chết sao?”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Người đàn ông này…
Thật sự hận không thể một ngụm muốn cắn chết anh ta cho rồi!
Vui vui đùa đùa như thế nhưng Lục Trình Niên biết rõ hai người kia cũng sắp trở về rồi.
Anh bế Cảnh Ngọc Ninh đi về phòng ngủ.
“Anh còn muốn làm gì nữa?”
“Không làm gì cả, chỉ tùy tiện ôm em đi tắm, lẽ nào em muốn bọn họ thấy dáng vẻ này của em hả?
Cảnh Ngọc Ninh im lặng một lúc.
Cô không chống cự nữa, để người đàn ông ôm cô vào phòng tắm, sau khi tắm xong mới đi ra.
Quả nhiên, chân trước cô vừa đi ra khỏi phòng tắm, thì chân sau, An An và bà cụ đã quay lại.
Vừa bước vào cửa, An An đã lớn giọng hét lên gọi mẹ.
Cảnh Ngọc Ninh nhanh chóng thay quần áo rồi đi xuống lầu, nhìn thấy đứa nhỏ đang ôm một đống đồ lớn, tất cả đều là đồ chơi, rồi lập tức vui vẻ chạy tới kéo cô xuống chơi cùng.
Cảnh Ngọc Ninh không nhịn được cười, nói với bà cụ: “Bà lại mua đồ chơi cho con bé nữa rồi?”
Bà cụ cười nói: “Bà ra ngoài vội vàng, rất nhiều thứ trong nhà không mang theo tới đây, An An cảm thấy nhàm chán nên bà sai người đưa một ít tới đây.”
Cảnh Ngọc Ninh gật đầu, thấy bà cụ có hơi mệt mỏi, nói: “Bà đi nghỉ ngơi một chút trước đi. Con chơi với con bé là được rồi ạ.”
Bà cụ cũng có ý định này nên giao An An cho Cảnh Ngọc Ninh rồi về phòng nghỉ ngơi.
Cảnh Ngọc Ninh chơi với An An một lúc, thì bên kia Lục Trình Niên đã nhận được tin tức.
Người bên dưới báo lên, nói vài ngày trước, có một người phụ nữ không rõ danh tính quả thật đã mua một chiếc vé chui để ngồi thuyền đến đảo Thê Ninh.
Nhưng nửa đường, cô bị một người phụ nữ khác bắt đi.
Bởi vì lúc đó bọn họ đều nhìn thấy người phụ nữ kia bước vào phòng của cô, tưởng chừng hai người quen nhau nên không nghĩ nhiều.
Cảnh Ngọc Ninh nghe xong, cô nhíu mày khó hiểu.
Một người phụ nữ?
Cô nhanh chóng tìm kiếm trong đầu một người phụ nữ mà Cảnh Diệp Nhã quen biết, có động cơ bắt cô đi, nhưng không tìm ra ai.
Chuyện này cũng quá kỳ lạ rồi!
Lục Trình Niên cũng cảm thấy kỳ lạ, nhưng với anh, Chuyện Cảnh Diệp Nhã còn sống hay đã chết cũng không liên quan gì đến anh.
Chỉ cần Cảnh Ngọc Ninh không sao, anh cũng sẽ không có ý kiến gì.
Vì vậy, anh suy tính nói: “Nếu mọi người đều tưởng rằng em đã bắt cóc Cảnh Diệp Nhã, mà bọn họ bây giờ cũng tìm cô ấy sốt sắng như vậy, nhất định đã xảy chuyện gì rồi, không bằng biết thời biết thế để bọn họ tự thú nhận mọi tội ác của mình trước đi?”
Cảnh Ngọc Ninh nghi ngờ nhìn anh.
“Đây có phải là quá xảo quyệt hay không?”
“Ha! Binh bất yếm trá.”
Cảnh Ngọc Ninh: “…”
Cuối cùng, dựa trên phương diện cân nhắc, cô đã đồng ý với ý kiến của Lục Trình Niên.
Đang chuẩn bị gọi điện thoại cho Vương Tuyết, không ngờ còn chưa có gọi điện thì Tiểu Thanh đã gọi tới cho cô.
“Chị Ninh Ninh, có chuyện rồi! Chị lên mạng xem đi, Cảnh Diệp Nhã đang phát sóng trực tiếp!”
Cảnh Ngọc Ninh sửng sốt một chút, kinh ngạc không thôi.
Cô không hỏi Tiểu Thanh cũng không nói nhiều lời vô nghĩa, nhanh chóng ngắt điện thoại, bật nút đỏ trên điện thoại để tìm lối phát sóng trực tiếp của Cảnh Diệp Nhã.
Cô vào xem, phát hiện thật sự đúng là cô ta.
Chỉ thấy Cảnh Diệp Nhã trên màn ảnh, cả người tiều tụy tái nhợt, xem hoàn cảnh xung quanh chắc là đang ở trong phòng khách sạn.
Cô than thở khóc lóc lên án nói: “Mấy ngày nay, gia đình tôi kiệt quệ về thể xác lẫn tinh thần để tìm tôi mà tôi thì bị Cảnh Ngọc Ninh giam cầm trên một chiếc thuyền nhỏ ở trên biển! Nếu không phải tôi đủ thông minh thì không có khả năng trốn khỏi, cô ấy đây không phải là bắt cóc mà là mưu sát.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.