Chương 281: Đừng có quá đáng
Vân Thụ
28/04/2021
Quý Lâm Uyên nhíu hàng lông mày: “Tôi tìm con trai của tôi thì liên quan gì đến nhà họ Quý và nhà họ Cận?”
Hoa Mộng Dao ngưng trọng, ánh mắt có hơi lóe lên, cười lạnh nói: “Anh không biết bây giờ anh là con trai bảo bối của hai nhà đó, không phải là bà cụ Cận mới tìm được anh về đó ư? Cưng anh vô cùng à, nếu như anh có xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ là ngay cả suy nghĩ nhảy lầu mà bọn họ cũng có.”
Sắc mặt của Quý Lâm Uyên lạnh lùng: “Phải vậy không? Nếu như cô đã biết rồi, vậy mà còn dám trốn tránh tôi?”
“Quý Lâm Uyên, bọn họ xem anh là con cưng trong nhà, tôi thì sẽ không như vậy, tôi cảnh cáo anh anh đừng có ép tôi, nếu không thì…”
“Nếu không thì như thế nào?”
“Tôi…”
Hoa Mộng Dao bỗng tức giận vô cùng, tại sao con người này lại đáng ghét như thế chứ.
Biết rõ ràng cô cái gì cũng không làm được, biết rõ là hiện tại cô đã không còn gì cả, tại sao lại cứ ép buộc cô như thế.
Quý Lâm Uyên cười lạnh.
“Nếu như tôi càng muốn đứa bé này, cô chuẩn bị lấy cái gì để phản kháng với tôi? Chỉ dựa vào chút công phu như mèo ba chân của cô đó à, hay là nói cho ba cô biết để ông ta đánh tôi một trận giống như là ba năm trước?”
Hoa Mộng Dao im lặng.
Cả người rét lạnh giống như vừa mới chui từ trong hầm băng.
Ánh mắt của cô lạnh lùng bắn về phía anh: “Chắc anh cũng có thể thử một lần.”
Quý Lâm Uyên dừng lại một chút, bỗng nhiên lại nói: “Nhưng mà hiện tại chắc là ba cô sẽ không làm như vậy đối với tôi đâu nhỉ, dù sao thì bốn năm trước tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo khổ không có cái gì cả, không xứng với con gái ngoan của ông ta.
Hiện tại không giống nữa rồi, tôi là người thừa kế của nhà họ Cận, cô nói xem nếu như ông ta biết được con gái của ông ta mang thai con của Quý Lâm Uyên tôi, có khi nào ông ta sẽ vui mừng đến nỗi dùng kiệu lớn tám người khiêng mà đưa cô đến nhà của tôi không ta?”
“Quý Lâm Uyên, anh đừng có quá đáng!”
“Tôi chỉ là đang nói sự thật thôi, không phải à?”
Hai người đứng ở nơi đó đột nhiên lại trầm mặc, bầu không khí lâm vào một loại trạng thái giằng co.
Hoa Mộng Dao gắt gao nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
Quý Lâm Uyên cười lạnh một tiếng rồi buông cô ra.
Anh quay người lại, đốt một điếu thuốc rít một hơi, sau đó ngồi ở trên ghế sofa nhìn người phụ nữ trước mặt.
Chỉ nhìn thấy cô ôm hai cánh tay, một mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh, không còn vẻ dịu dàng như trước kia, bây giờ giống như là một con nhím cả người mọc đầy gai, chỉ cần ai đến gần một bước thì cô sẽ lộ ra cái gai nhọn đâm người đó một cái.
Anh đột nhiên lại cảm thấy có chút buồn bực.
Trong khoảnh khắc xác định đứa bé trong bụng cô chính là của mình, anh rất vui vẻ.
Trong lòng cũng chưa hề nghĩ tới muốn bắt mẹ còn bọn họ tách ra.
Nhưng mà lúc này nhìn bộ dạng của cô như vậy, dáng vẻ người sống chớ đến gần, đột nhiên trong lòng của anh ta rất không thoải mái.
Cô cho rằng anh là người như thế nào? Là một con dã thú máu lạnh?
Rõ ràng đã từng dịu dàng cẩn thận lấy lòng như thế, bây giờ thì hay rồi, muốn mang theo con của anh bỏ trốn? Trốn đi khỏi, cả một đời không gặp lại anh?
Đây coi là cái gì chứ? Trả thù?
Nghĩ đến đây sắc mặt của Quý Lâm Uyên lại âm trầm lần nữa.
Hoa Mộng Dao bình tĩnh trong chốc lát, rốt cuộc cũng đã sắp xếp xong suy nghĩ của mình.
Cô đứng dậy, tỉnh táo nhìn anh, thấp giọng nói: “Chuyện bốn năm trước tôi đã nói xin lỗi với anh rồi, đêm hôm đó tôi thừa nhận là do tôi không đúng, nhưng mà tôi cũng không phải là cố ý, cho nên cầu xin anh buông tha cho tôi đi có được hay không.
Chúng ta không thích hợp với nhau, cái này không phải là câu trước đó anh đã nói đó à? Vậy thì tại sao lại cứ muốn quấn lấy tôi không chịu buông vậy chứ?
Tôi chỉ muốn có một cuộc sống yên tĩnh đơn giản, sự tồn tại của đứa bé này chỉ cần anh coi như không biết là được rồi, nó cũng sẽ không sinh ra bất cứ ảnh hưởng nào đối với anh.
Nếu như anh vẫn lo lắng thì tôi có thể đi đến một nơi thật xa, để cả đời này anh cũng không gặp được nó, anh càng không cần phải lo lắng nó sẽ sinh ra bất cứ uy hiếp nào đối với anh, như thế này không tốt ư?”
Đôi mắt của người đàn ông trong phút chốc liền hoàn toàn lạnh xuống.
Anh lạnh lùng nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mắt, ánh mắt giống như là một tảng băng, dường như muốn đông cứng người ta.
“Không tồn tại bất cứ uy hiếp gì? Ồ, cô cho rằng tôi sẽ tin à?”
Hoa Mộng Dao ngây ngốc.
“Thật ra thì cô cũng không cần phải hao tổn tâm cơ để muốn giữ tôi ở lại, lấy nó ra để chèn ép tôi, nhà họ Hoa các người có chủ ý gì tôi đều biết rất rõ ràng, tốt xấu gì trước kia đã bên nhau một đoạn thời gian, nếu như cô thật sự muốn thì tôi cũng không phải không thể thành toàn cho cô.”
Hoa Mộng Dao tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Anh nói tào lao cái gì vậy hả, ai muốn ép anh?”
“Nghĩ hết mọi cách muốn sinh ra đứa bé này không phải là vì giữ lại điểm yếu của tôi à?”
Anh bỗng nhiên đứng dậy đi đến gần cô, âm thanh lạnh lùng: “Cô biết đó, mấy cái tên khốn kiếp nhà họ Cận không vừa mắt tôi, nhưng không có bất cứ biện pháp nào với tôi, tôi nghe nói là có vẻ như cô với một người trong số đó có mối quan hệ rất tốt với nhau? Là bắt đầu tốt từ lúc nào? Trước khi ngủ với tôi à? Hay là sau đó?”
Hoa Mộng Dao tức giận muốn đưa tay ra đánh anh, lại bị anh đè xuống.
Cô chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm vào anh, trong hốc mắt đều là lớp sương mù mờ mịt.
“Quý Lâm Uyên, anh làm nhục tôi thì có thể, đừng nhắc đến ba của tôi, anh không có tư cách nói ông ấy như vậy.
“Tôi không có tư cách à? A!”
Cảm xúc trong đôi mắt của anh lại càng lạnh lùng hơn nữa, cầm lấy cổ tay của cô giống như là muốn bóp nát xương cốt của cô.
“Năm đó ông ta vì ép buộc tôi rời đi mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, không phải là chê tôi thân phận thấp hèn không xứng với nhà họ Hoa của ông ta à? Bây giờ tôi là người thừa kế của nhà họ Cận, dựa vào cái gì mà không có tư cách nói ông ta?”
Hoa Mộng Dao nhìn anh, chỉ cảm thấy trái tim như rơi vào trong vực sâu vô tận, lạnh vô cùng.
“Được, coi như chuyện này là do ông ấy làm không đúng, nhưng mà đều đã qua bốn năm rồi, anh không thể buông xuống được ư?”
“Không thể!”
Lời vừa mới nói ra khỏi miệng, dường như anh mới nhận ra rằng một số cảm xúc kỳ diệu trong lòng đang bị rò rỉ.
Anh thay đổi sắc mặt, chợt buông tay của cô ra, quay lưng đi.
“Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi không đồng ý buông bỏ chỉ là tôi không muốn bỏ qua cho bất cứ người nào đã từng làm nhục tôi, không có liên quan gì tới cô hết.”
Hoa Mộng Dao chua chát nở nụ cười.
“Không cần anh nhắc nhở, tôi biết mà.”
Đương nhiên là không liên quan rồi.
Anh hận cô, kể từ năm đó cô đứng bên phía của ba mình, lúc chia tay với anh, nó đã được xác định sẵn rồi.
Bây giờ xem ra thời gian quanh đi quẩn lại, lại trở về vạch xuất phát, có lẽ cô vẫn là cô, nhưng mà anh đã không phải nữa rồi.
Bỗng nhiên Hoa Mộng Dao không hiểu sao lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô thấp giọng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi muốn nghỉ ngơi, nếu như không có chuyện nào khác thì xin anh đi cho, đừng ép tôi phải báo cảnh sát.”
Quý Lâm Uyên cười lạnh một tiếng: “Báo cảnh sát? Cho rằng tôi sẽ sợ?”
Nói xong, ánh mắt của anh còn như có như không liếc nhìn về phía chiếc bụng của cô.
Hoa Mộng Dao tức giận đến cắt răng.
Cái tên khốn nạn này.
Cô bất đắc dĩ nói: “Vậy rốt cuộc là anh muốn như thế nào, muốn như thế nào anh mới chịu đi hả?”
Quý Lâm Uyên suy nghĩ, cũng không vội, đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống.
“Tôi chắc chắn là phải mang đứa nhỏ đi, dù sao thì Quý Lâm Uyên tôi vẫn còn chưa có suy nghĩ muốn để dòng máu của mình lưu lạc ở bên ngoài, cho nên khoảng thời gian này tôi sẽ chăm sóc cho cô, một tấc cũng không rời. Cô đừng có mơ mà chạy trốn, chờ con sinh ra rồi cô muốn đi đâu thì tùy ý cô.
Đúng rồi, để bày tỏ lòng biết ơn, tôi sẽ cho cô một khoản tiền đảm bảo cuộc sống tương lai của cô, chút chuyện này cô yên tâm đi, về vấn đề tiền bạc tôi chưa từng bạc đãi phụ nữ.”
Hoa Mộng Dao tức giận mặt mũi trắng bệch.
“Cút đi, ai muốn đồng tiền thối của anh!”
Cô gầm thét lên một tiếng, đẩy anh ra bên ngoài.
Cô biết Quý Lâm Uyên đang cố ý chọc giận cô.
Dù sao thì ai mà không biết cô cả nhà họ Hoa cái gì cũng thiếu, chính là không bao giờ thiếu tiền.
Hoa Mộng Dao ngưng trọng, ánh mắt có hơi lóe lên, cười lạnh nói: “Anh không biết bây giờ anh là con trai bảo bối của hai nhà đó, không phải là bà cụ Cận mới tìm được anh về đó ư? Cưng anh vô cùng à, nếu như anh có xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ là ngay cả suy nghĩ nhảy lầu mà bọn họ cũng có.”
Sắc mặt của Quý Lâm Uyên lạnh lùng: “Phải vậy không? Nếu như cô đã biết rồi, vậy mà còn dám trốn tránh tôi?”
“Quý Lâm Uyên, bọn họ xem anh là con cưng trong nhà, tôi thì sẽ không như vậy, tôi cảnh cáo anh anh đừng có ép tôi, nếu không thì…”
“Nếu không thì như thế nào?”
“Tôi…”
Hoa Mộng Dao bỗng tức giận vô cùng, tại sao con người này lại đáng ghét như thế chứ.
Biết rõ ràng cô cái gì cũng không làm được, biết rõ là hiện tại cô đã không còn gì cả, tại sao lại cứ ép buộc cô như thế.
Quý Lâm Uyên cười lạnh.
“Nếu như tôi càng muốn đứa bé này, cô chuẩn bị lấy cái gì để phản kháng với tôi? Chỉ dựa vào chút công phu như mèo ba chân của cô đó à, hay là nói cho ba cô biết để ông ta đánh tôi một trận giống như là ba năm trước?”
Hoa Mộng Dao im lặng.
Cả người rét lạnh giống như vừa mới chui từ trong hầm băng.
Ánh mắt của cô lạnh lùng bắn về phía anh: “Chắc anh cũng có thể thử một lần.”
Quý Lâm Uyên dừng lại một chút, bỗng nhiên lại nói: “Nhưng mà hiện tại chắc là ba cô sẽ không làm như vậy đối với tôi đâu nhỉ, dù sao thì bốn năm trước tôi chỉ là một thằng nhóc nghèo khổ không có cái gì cả, không xứng với con gái ngoan của ông ta.
Hiện tại không giống nữa rồi, tôi là người thừa kế của nhà họ Cận, cô nói xem nếu như ông ta biết được con gái của ông ta mang thai con của Quý Lâm Uyên tôi, có khi nào ông ta sẽ vui mừng đến nỗi dùng kiệu lớn tám người khiêng mà đưa cô đến nhà của tôi không ta?”
“Quý Lâm Uyên, anh đừng có quá đáng!”
“Tôi chỉ là đang nói sự thật thôi, không phải à?”
Hai người đứng ở nơi đó đột nhiên lại trầm mặc, bầu không khí lâm vào một loại trạng thái giằng co.
Hoa Mộng Dao gắt gao nhìn chằm chằm vào anh, ánh mắt tràn đầy phẫn nộ.
Quý Lâm Uyên cười lạnh một tiếng rồi buông cô ra.
Anh quay người lại, đốt một điếu thuốc rít một hơi, sau đó ngồi ở trên ghế sofa nhìn người phụ nữ trước mặt.
Chỉ nhìn thấy cô ôm hai cánh tay, một mặt cảnh giác nhìn chằm chằm vào anh, không còn vẻ dịu dàng như trước kia, bây giờ giống như là một con nhím cả người mọc đầy gai, chỉ cần ai đến gần một bước thì cô sẽ lộ ra cái gai nhọn đâm người đó một cái.
Anh đột nhiên lại cảm thấy có chút buồn bực.
Trong khoảnh khắc xác định đứa bé trong bụng cô chính là của mình, anh rất vui vẻ.
Trong lòng cũng chưa hề nghĩ tới muốn bắt mẹ còn bọn họ tách ra.
Nhưng mà lúc này nhìn bộ dạng của cô như vậy, dáng vẻ người sống chớ đến gần, đột nhiên trong lòng của anh ta rất không thoải mái.
Cô cho rằng anh là người như thế nào? Là một con dã thú máu lạnh?
Rõ ràng đã từng dịu dàng cẩn thận lấy lòng như thế, bây giờ thì hay rồi, muốn mang theo con của anh bỏ trốn? Trốn đi khỏi, cả một đời không gặp lại anh?
Đây coi là cái gì chứ? Trả thù?
Nghĩ đến đây sắc mặt của Quý Lâm Uyên lại âm trầm lần nữa.
Hoa Mộng Dao bình tĩnh trong chốc lát, rốt cuộc cũng đã sắp xếp xong suy nghĩ của mình.
Cô đứng dậy, tỉnh táo nhìn anh, thấp giọng nói: “Chuyện bốn năm trước tôi đã nói xin lỗi với anh rồi, đêm hôm đó tôi thừa nhận là do tôi không đúng, nhưng mà tôi cũng không phải là cố ý, cho nên cầu xin anh buông tha cho tôi đi có được hay không.
Chúng ta không thích hợp với nhau, cái này không phải là câu trước đó anh đã nói đó à? Vậy thì tại sao lại cứ muốn quấn lấy tôi không chịu buông vậy chứ?
Tôi chỉ muốn có một cuộc sống yên tĩnh đơn giản, sự tồn tại của đứa bé này chỉ cần anh coi như không biết là được rồi, nó cũng sẽ không sinh ra bất cứ ảnh hưởng nào đối với anh.
Nếu như anh vẫn lo lắng thì tôi có thể đi đến một nơi thật xa, để cả đời này anh cũng không gặp được nó, anh càng không cần phải lo lắng nó sẽ sinh ra bất cứ uy hiếp nào đối với anh, như thế này không tốt ư?”
Đôi mắt của người đàn ông trong phút chốc liền hoàn toàn lạnh xuống.
Anh lạnh lùng nhìn chăm chú vào người phụ nữ trước mắt, ánh mắt giống như là một tảng băng, dường như muốn đông cứng người ta.
“Không tồn tại bất cứ uy hiếp gì? Ồ, cô cho rằng tôi sẽ tin à?”
Hoa Mộng Dao ngây ngốc.
“Thật ra thì cô cũng không cần phải hao tổn tâm cơ để muốn giữ tôi ở lại, lấy nó ra để chèn ép tôi, nhà họ Hoa các người có chủ ý gì tôi đều biết rất rõ ràng, tốt xấu gì trước kia đã bên nhau một đoạn thời gian, nếu như cô thật sự muốn thì tôi cũng không phải không thể thành toàn cho cô.”
Hoa Mộng Dao tức giận đến đỏ bừng cả khuôn mặt.
“Anh nói tào lao cái gì vậy hả, ai muốn ép anh?”
“Nghĩ hết mọi cách muốn sinh ra đứa bé này không phải là vì giữ lại điểm yếu của tôi à?”
Anh bỗng nhiên đứng dậy đi đến gần cô, âm thanh lạnh lùng: “Cô biết đó, mấy cái tên khốn kiếp nhà họ Cận không vừa mắt tôi, nhưng không có bất cứ biện pháp nào với tôi, tôi nghe nói là có vẻ như cô với một người trong số đó có mối quan hệ rất tốt với nhau? Là bắt đầu tốt từ lúc nào? Trước khi ngủ với tôi à? Hay là sau đó?”
Hoa Mộng Dao tức giận muốn đưa tay ra đánh anh, lại bị anh đè xuống.
Cô chỉ có thể gắt gao nhìn chằm chằm vào anh, trong hốc mắt đều là lớp sương mù mờ mịt.
“Quý Lâm Uyên, anh làm nhục tôi thì có thể, đừng nhắc đến ba của tôi, anh không có tư cách nói ông ấy như vậy.
“Tôi không có tư cách à? A!”
Cảm xúc trong đôi mắt của anh lại càng lạnh lùng hơn nữa, cầm lấy cổ tay của cô giống như là muốn bóp nát xương cốt của cô.
“Năm đó ông ta vì ép buộc tôi rời đi mà dùng bất cứ thủ đoạn nào, không phải là chê tôi thân phận thấp hèn không xứng với nhà họ Hoa của ông ta à? Bây giờ tôi là người thừa kế của nhà họ Cận, dựa vào cái gì mà không có tư cách nói ông ta?”
Hoa Mộng Dao nhìn anh, chỉ cảm thấy trái tim như rơi vào trong vực sâu vô tận, lạnh vô cùng.
“Được, coi như chuyện này là do ông ấy làm không đúng, nhưng mà đều đã qua bốn năm rồi, anh không thể buông xuống được ư?”
“Không thể!”
Lời vừa mới nói ra khỏi miệng, dường như anh mới nhận ra rằng một số cảm xúc kỳ diệu trong lòng đang bị rò rỉ.
Anh thay đổi sắc mặt, chợt buông tay của cô ra, quay lưng đi.
“Cô đừng suy nghĩ quá nhiều, tôi không đồng ý buông bỏ chỉ là tôi không muốn bỏ qua cho bất cứ người nào đã từng làm nhục tôi, không có liên quan gì tới cô hết.”
Hoa Mộng Dao chua chát nở nụ cười.
“Không cần anh nhắc nhở, tôi biết mà.”
Đương nhiên là không liên quan rồi.
Anh hận cô, kể từ năm đó cô đứng bên phía của ba mình, lúc chia tay với anh, nó đã được xác định sẵn rồi.
Bây giờ xem ra thời gian quanh đi quẩn lại, lại trở về vạch xuất phát, có lẽ cô vẫn là cô, nhưng mà anh đã không phải nữa rồi.
Bỗng nhiên Hoa Mộng Dao không hiểu sao lại cảm thấy rất mệt mỏi.
Cô thấp giọng nói: “Thời gian không còn sớm nữa, tôi muốn nghỉ ngơi, nếu như không có chuyện nào khác thì xin anh đi cho, đừng ép tôi phải báo cảnh sát.”
Quý Lâm Uyên cười lạnh một tiếng: “Báo cảnh sát? Cho rằng tôi sẽ sợ?”
Nói xong, ánh mắt của anh còn như có như không liếc nhìn về phía chiếc bụng của cô.
Hoa Mộng Dao tức giận đến cắt răng.
Cái tên khốn nạn này.
Cô bất đắc dĩ nói: “Vậy rốt cuộc là anh muốn như thế nào, muốn như thế nào anh mới chịu đi hả?”
Quý Lâm Uyên suy nghĩ, cũng không vội, đi đến ghế sofa rồi ngồi xuống.
“Tôi chắc chắn là phải mang đứa nhỏ đi, dù sao thì Quý Lâm Uyên tôi vẫn còn chưa có suy nghĩ muốn để dòng máu của mình lưu lạc ở bên ngoài, cho nên khoảng thời gian này tôi sẽ chăm sóc cho cô, một tấc cũng không rời. Cô đừng có mơ mà chạy trốn, chờ con sinh ra rồi cô muốn đi đâu thì tùy ý cô.
Đúng rồi, để bày tỏ lòng biết ơn, tôi sẽ cho cô một khoản tiền đảm bảo cuộc sống tương lai của cô, chút chuyện này cô yên tâm đi, về vấn đề tiền bạc tôi chưa từng bạc đãi phụ nữ.”
Hoa Mộng Dao tức giận mặt mũi trắng bệch.
“Cút đi, ai muốn đồng tiền thối của anh!”
Cô gầm thét lên một tiếng, đẩy anh ra bên ngoài.
Cô biết Quý Lâm Uyên đang cố ý chọc giận cô.
Dù sao thì ai mà không biết cô cả nhà họ Hoa cái gì cũng thiếu, chính là không bao giờ thiếu tiền.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.