Chương 144: Khéo hiểu lòng người
Vân Thụ
28/04/2021
Lúc này Lục Lan Chi mới phản ứng được, lập tức bè theo: “Vâng vâng, là vậy đó, con chỉ đến đây ngắm cảnh.”
Bà cụ nhìn đầy nghi ngờ: “Vậy sao? Tại sao mẹ lại cảm thấy con đang nói dối vậy?”
Lục Lan Chi: “…”
Dù sao cũng là con gái ruột của mình, bà cụ biết tính tình của bà ta, vừa thấy phản ứng của bà ta liền biết bà ta không nói thật.
Bà chế nhạo: “Lan Chi, có phải con đi tìm vợ của Trình Niên không?”
Lục Lan Chi đình trệ, theo bản năng muốn phủ nhận.
Bà cụ đột ngột ngắt lời: “Thôi được rồi, con không nói sự thật với mẹ cũng không sao. Dù sao mẹ cũng đã nhìn thấy vợ của Trình Niên rồi. Cô ấy là một đứa trẻ rất tốt, mẹ rất thích, vì vậy con không được phép lẫn vào họ, con không được phép chơi ngáng chân họ, con có hiểu không?”
Lục Lan Chi nghe vậy, rất tức giận.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại nói vậy? Chơi ngáng chân là sao? Mẹ có biết người phụ nữ đó là người như thế nào không?”
“Tất nhiên là mẹ biết!”
Ngọc Ninh là một cô gái tốt bụng và thiện lương!
Cô không chỉ quan tâm mà còn rất kính trọng người già, hai ngày nay bà đã thấy rồi!
“Mẹ, nếu mẹ biết, tại sao mẹ lại đồng ý cho cô ta và Trình Niên bên nhau? Mẹ không hề biết người bên ngoài nói gì về cô ta đâu, để một người phụ nữ như vậy gả vào nhà họ Lục thì chỉ xấu hổ cho nhà họ Lục thôi!”
“Đủ rồi!”
Bà cụ đột nhiên nổi giận: “Lo bò trắng răng, mẹ thì quan tâm người ta nói thế nào lắm à? Mẹ chỉ tin vào những gì mẹ tận mắt chứng kiến, còn con, lập tức trở về Kinh Đô với mẹ, đừng có ở đây gây chuyện, nếu không chịu về thì đừng có về nữa!”
“Mẹ…”
“Được rồi, đi thôi!”
Bà cụ nói xong tức giận bế An An đi.
Lục Lan Chi tức giận đến mức suýt ói ra máu.
“Thu Hà, con nghĩ mẹ dì có bị người phụ nữ đó hạ thuốc gì không? Tại sao bà ấy lại tin tưởng cô ta đến vậy?”
Quan Thu Hà hơi cụp mắt xuống, ngón tay bên hông bí mật siết chặt, nhất thời nở nụ cười.
“Bà cụ lúc nào cũng tốt bụng nên thấy ai cũng tử tế là việc bình thường mà, dì Lục đừng giận quá.”
Lục Lan Chi xoa trán, tức giận đến não nề.
“Được rồi được rồi, con không cần phải an ủi dì nữa. Dì biết trong mắt bà cụ, ai cũng quan trọng hơn dì, thật nực cười khi một cô gái còn chưa chính thức qua cửa đã có thể khiến mẹ dì tin tưởng đến vậy!”
Quan Thu Hà nhẹ nhàng hỏi: “Giờ chúng ta sẽ làm gì đây?”
Lục Lan Chi liếc nhìn cô.
“Còn có thể làm gì nữa? Bà cụ đã lên tiếng rồi, đương nhiên là trở về Kinh Đô, chẳng lẽ muốn sau này dì không thể vào nhà họ Lục nữa!”
Lục Lan Chi cùng Quan Thu Hà trở về Kinh Đô.
Bên kia, nhà họ Cảnh lại xảy ra chuyện!
Lúc này là vào nửa đêm.
Không lâu sau khi Cảnh Diệp Nhã chìm vào giấc ngủ, cô đột nhiên nghe thấy một người phụ nữ khóc bên ngoài cửa sổ.
Tiếng khóc, tiếng thút thít, giống như tiếng khóc của một loài động vật nào đó trong đêm.
Cô ta đột nhiên tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn về phía cửa sổ trong bóng tối, ngay cả thần kinh cũng trở nên căng thẳng.
Bức màn chuyển động, một thứ gì đó nâng một góc rèm lên, bay trong không khí như một người phụ nữ.
Hơn nữa hình bóng du du dương dương bay về phía cô ta, giống như một móng vuốt sắc đen duỗi ra muốn bóp lấy cổ cô ta.
“A——!”
Một tiếng hét kinh hãi vang lên, Cảnh Diệp Nhã nhấc chăn chạy ra ngoài.
“Sao thế? Chuyện gì vậy?”
Phòng của Cảnh Diệp Nhã ở tầng 2, cạnh phòng ngủ của Dư Thanh Liên và Cảnh Minh Đức, nghe thấy tiếng la hét, lập tức mặc quần áo vào chạy ra ngoài hỏi.
Họ thấy Cảnh Diệp Nhã chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, đầu bù tóc rối, khuôn mặt đầy kinh hoàng, cô ta nhìn chằm chằm vào góc phòng, run rẩy toàn thân.
“bà ta đến rồi, bà ta đến rồi!”
“Ai?”
Mọi người đều không hiểu ra sao, có người hầu nghe thấy tiếng thì chạy tới, nhìn thấy cảnh này đều lộ ra vẻ khó hiểu.
“Cô hai, sao vậy?”
“Ai tới đây?”
Sắc mặt Cảnh Diệp Nhã tái nhợt, cô ta đột nhiên nắm lấy cổ tay của Dư Thanh Liên, đồng tử mở to, run rẩy: “Mẹ ơi, bà ta về rồi, về đòi mạng con!”
Dư Thanh Liên nghe vậy, vẻ mặt thay đổi.
Cảnh Minh Đức nghiêm khắc quát lên: “Con nói chuyện vớ vẩn gì vậy? Giữa đêm khuya thì ai về?”
Dư Thanh Liên sắc bén nhìn ông ta, xung quanh là ánh mắt bất lực nhưng cũng như đàm tiếu của đám người hầu, Cảnh Minh Đức dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt khẽ thay đổi.
Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm khắc và già dặn từ phía sau vang lên.
“Ban đêm các người ở đây tranh cãi gì vậy?”
Có người đỡ Vương Tuyết đi về phía trước, Cảnh Minh Đức thấy vậy vội nói: “Là Diệp Nhã, có vẻ như có thứ gì đó bẩn thỉu đã vào phòng con bé, con bé vừa chạy ra ngoài.”
Cảnh Diệp Nhã nhìn thấy Vương Tuyết, giống như một người chết đuối nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, vội vàng chạy đến.
“Bà ơi, bà cứu cháu với, bà ta đến rồi, bà ta tới đây lấy mạng cháu!”
Khuôn mặt của Vương Tuyết u ám, bà sắc bén quét mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Lấy mạng hay không lấy mạng cái gì? Không làm chuyện xấu, không sợ ma gõ cửa, hôm nay tôi muốn xem ai dám giả thần giả quỷ trước mặt tôi!”
Nói xong, bà dẫn một nhóm người vào phòng.
Trong phòng ngủ được trang trí tinh xảo và sang trọng, mọi thứ vẫn như bình thường, đèn được bật sáng, ngoại trừ chiếc giường hơi lộn xộn, có dấu hiệu có người nằm, những nơi khác không có gì khác thường.
“Diệp Nhã, người cháu đề cập ở đâu?”
“Ở cửa sổ!”
Cảnh Diệp Nhã nắm lấy cánh tay Vương Tuyết, chỉnh cả người không ngừng run rẩy, chỉ tay về hướng cửa sổ.
“Ngay đó, cháu nghe thấy, bà ta đang khóc, bà ta đưa tay ra định bóp cổ cháu, cháu đều thấy hết.”
Vương Tuyết cau mày.
Bên cạnh, Dư Thanh Liên ra lệnh cho hai người hầu: “Đi qua xem thử.”
“Vâng.”
Người hầu bước tới, mở rèm cửa, cẩn thận kiểm tra từ trong ra ngoài, bao gồm cả ban công bên ngoài.
“Bà cụ, ông chủ, bà chủ, cô hai, ở đây đều kiểm tra hết rồi, không có ai cả.”
Vương Tuyết quay lại nhìn Cảnh Diệp Nhã.
Cảnh Diệp Nhã ngây người đứng đó, vẻ mặt không thể tin được.
“Không thể nào, cháu rõ ràng đã nghe thấy âm thanh, cháu thấy bà ta đang đưa tay về phía cháu…”
“Có thể là do gần đây cháu quá mệt mỏi nên bị ảo giác không?”
Vương Tuyết vẫn cảm thấy rất có lỗi với đứa cháu gái này, đặc biệt gần đây, cô bị Cảnh Ngọc Ninh hại, phải ở nhà để tránh scandal, cô phải chịu rất nhiều áp lực.
Cho nên dù có ầm ĩ lúc nửa đêm thế này, bà cũng không giận.
Cảnh Diệp Nhã lắc đầu: “Nhưng, nhưng rõ ràng là cháu đã thấy mà!”
Dư Thanh Liên nhìn về phía cửa sổ, nhíu mày, trong chốc lát, bà ra lệnh tắt đèn.
“Mẹ, tại sao mẹ lại bảo họ tắt đèn?”
“Diệp Nhã, xem bàn tay con đang nói tới, có phải cái này không?”
Dư Thanh Liên ra hiệu cho cô nhìn về hướng cửa sổ, giây tiếp theo, Cảnh Diệp Nhã hét lên.
Bà cụ nhìn đầy nghi ngờ: “Vậy sao? Tại sao mẹ lại cảm thấy con đang nói dối vậy?”
Lục Lan Chi: “…”
Dù sao cũng là con gái ruột của mình, bà cụ biết tính tình của bà ta, vừa thấy phản ứng của bà ta liền biết bà ta không nói thật.
Bà chế nhạo: “Lan Chi, có phải con đi tìm vợ của Trình Niên không?”
Lục Lan Chi đình trệ, theo bản năng muốn phủ nhận.
Bà cụ đột ngột ngắt lời: “Thôi được rồi, con không nói sự thật với mẹ cũng không sao. Dù sao mẹ cũng đã nhìn thấy vợ của Trình Niên rồi. Cô ấy là một đứa trẻ rất tốt, mẹ rất thích, vì vậy con không được phép lẫn vào họ, con không được phép chơi ngáng chân họ, con có hiểu không?”
Lục Lan Chi nghe vậy, rất tức giận.
“Mẹ ơi, sao mẹ lại nói vậy? Chơi ngáng chân là sao? Mẹ có biết người phụ nữ đó là người như thế nào không?”
“Tất nhiên là mẹ biết!”
Ngọc Ninh là một cô gái tốt bụng và thiện lương!
Cô không chỉ quan tâm mà còn rất kính trọng người già, hai ngày nay bà đã thấy rồi!
“Mẹ, nếu mẹ biết, tại sao mẹ lại đồng ý cho cô ta và Trình Niên bên nhau? Mẹ không hề biết người bên ngoài nói gì về cô ta đâu, để một người phụ nữ như vậy gả vào nhà họ Lục thì chỉ xấu hổ cho nhà họ Lục thôi!”
“Đủ rồi!”
Bà cụ đột nhiên nổi giận: “Lo bò trắng răng, mẹ thì quan tâm người ta nói thế nào lắm à? Mẹ chỉ tin vào những gì mẹ tận mắt chứng kiến, còn con, lập tức trở về Kinh Đô với mẹ, đừng có ở đây gây chuyện, nếu không chịu về thì đừng có về nữa!”
“Mẹ…”
“Được rồi, đi thôi!”
Bà cụ nói xong tức giận bế An An đi.
Lục Lan Chi tức giận đến mức suýt ói ra máu.
“Thu Hà, con nghĩ mẹ dì có bị người phụ nữ đó hạ thuốc gì không? Tại sao bà ấy lại tin tưởng cô ta đến vậy?”
Quan Thu Hà hơi cụp mắt xuống, ngón tay bên hông bí mật siết chặt, nhất thời nở nụ cười.
“Bà cụ lúc nào cũng tốt bụng nên thấy ai cũng tử tế là việc bình thường mà, dì Lục đừng giận quá.”
Lục Lan Chi xoa trán, tức giận đến não nề.
“Được rồi được rồi, con không cần phải an ủi dì nữa. Dì biết trong mắt bà cụ, ai cũng quan trọng hơn dì, thật nực cười khi một cô gái còn chưa chính thức qua cửa đã có thể khiến mẹ dì tin tưởng đến vậy!”
Quan Thu Hà nhẹ nhàng hỏi: “Giờ chúng ta sẽ làm gì đây?”
Lục Lan Chi liếc nhìn cô.
“Còn có thể làm gì nữa? Bà cụ đã lên tiếng rồi, đương nhiên là trở về Kinh Đô, chẳng lẽ muốn sau này dì không thể vào nhà họ Lục nữa!”
Lục Lan Chi cùng Quan Thu Hà trở về Kinh Đô.
Bên kia, nhà họ Cảnh lại xảy ra chuyện!
Lúc này là vào nửa đêm.
Không lâu sau khi Cảnh Diệp Nhã chìm vào giấc ngủ, cô đột nhiên nghe thấy một người phụ nữ khóc bên ngoài cửa sổ.
Tiếng khóc, tiếng thút thít, giống như tiếng khóc của một loài động vật nào đó trong đêm.
Cô ta đột nhiên tỉnh lại, mở to hai mắt nhìn về phía cửa sổ trong bóng tối, ngay cả thần kinh cũng trở nên căng thẳng.
Bức màn chuyển động, một thứ gì đó nâng một góc rèm lên, bay trong không khí như một người phụ nữ.
Hơn nữa hình bóng du du dương dương bay về phía cô ta, giống như một móng vuốt sắc đen duỗi ra muốn bóp lấy cổ cô ta.
“A——!”
Một tiếng hét kinh hãi vang lên, Cảnh Diệp Nhã nhấc chăn chạy ra ngoài.
“Sao thế? Chuyện gì vậy?”
Phòng của Cảnh Diệp Nhã ở tầng 2, cạnh phòng ngủ của Dư Thanh Liên và Cảnh Minh Đức, nghe thấy tiếng la hét, lập tức mặc quần áo vào chạy ra ngoài hỏi.
Họ thấy Cảnh Diệp Nhã chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh, đầu bù tóc rối, khuôn mặt đầy kinh hoàng, cô ta nhìn chằm chằm vào góc phòng, run rẩy toàn thân.
“bà ta đến rồi, bà ta đến rồi!”
“Ai?”
Mọi người đều không hiểu ra sao, có người hầu nghe thấy tiếng thì chạy tới, nhìn thấy cảnh này đều lộ ra vẻ khó hiểu.
“Cô hai, sao vậy?”
“Ai tới đây?”
Sắc mặt Cảnh Diệp Nhã tái nhợt, cô ta đột nhiên nắm lấy cổ tay của Dư Thanh Liên, đồng tử mở to, run rẩy: “Mẹ ơi, bà ta về rồi, về đòi mạng con!”
Dư Thanh Liên nghe vậy, vẻ mặt thay đổi.
Cảnh Minh Đức nghiêm khắc quát lên: “Con nói chuyện vớ vẩn gì vậy? Giữa đêm khuya thì ai về?”
Dư Thanh Liên sắc bén nhìn ông ta, xung quanh là ánh mắt bất lực nhưng cũng như đàm tiếu của đám người hầu, Cảnh Minh Đức dường như nhận ra điều gì đó, sắc mặt khẽ thay đổi.
Đúng lúc này, một giọng nói nghiêm khắc và già dặn từ phía sau vang lên.
“Ban đêm các người ở đây tranh cãi gì vậy?”
Có người đỡ Vương Tuyết đi về phía trước, Cảnh Minh Đức thấy vậy vội nói: “Là Diệp Nhã, có vẻ như có thứ gì đó bẩn thỉu đã vào phòng con bé, con bé vừa chạy ra ngoài.”
Cảnh Diệp Nhã nhìn thấy Vương Tuyết, giống như một người chết đuối nhìn thấy cây cỏ cứu mạng, vội vàng chạy đến.
“Bà ơi, bà cứu cháu với, bà ta đến rồi, bà ta tới đây lấy mạng cháu!”
Khuôn mặt của Vương Tuyết u ám, bà sắc bén quét mắt nhìn xung quanh, lạnh lùng nói: “Lấy mạng hay không lấy mạng cái gì? Không làm chuyện xấu, không sợ ma gõ cửa, hôm nay tôi muốn xem ai dám giả thần giả quỷ trước mặt tôi!”
Nói xong, bà dẫn một nhóm người vào phòng.
Trong phòng ngủ được trang trí tinh xảo và sang trọng, mọi thứ vẫn như bình thường, đèn được bật sáng, ngoại trừ chiếc giường hơi lộn xộn, có dấu hiệu có người nằm, những nơi khác không có gì khác thường.
“Diệp Nhã, người cháu đề cập ở đâu?”
“Ở cửa sổ!”
Cảnh Diệp Nhã nắm lấy cánh tay Vương Tuyết, chỉnh cả người không ngừng run rẩy, chỉ tay về hướng cửa sổ.
“Ngay đó, cháu nghe thấy, bà ta đang khóc, bà ta đưa tay ra định bóp cổ cháu, cháu đều thấy hết.”
Vương Tuyết cau mày.
Bên cạnh, Dư Thanh Liên ra lệnh cho hai người hầu: “Đi qua xem thử.”
“Vâng.”
Người hầu bước tới, mở rèm cửa, cẩn thận kiểm tra từ trong ra ngoài, bao gồm cả ban công bên ngoài.
“Bà cụ, ông chủ, bà chủ, cô hai, ở đây đều kiểm tra hết rồi, không có ai cả.”
Vương Tuyết quay lại nhìn Cảnh Diệp Nhã.
Cảnh Diệp Nhã ngây người đứng đó, vẻ mặt không thể tin được.
“Không thể nào, cháu rõ ràng đã nghe thấy âm thanh, cháu thấy bà ta đang đưa tay về phía cháu…”
“Có thể là do gần đây cháu quá mệt mỏi nên bị ảo giác không?”
Vương Tuyết vẫn cảm thấy rất có lỗi với đứa cháu gái này, đặc biệt gần đây, cô bị Cảnh Ngọc Ninh hại, phải ở nhà để tránh scandal, cô phải chịu rất nhiều áp lực.
Cho nên dù có ầm ĩ lúc nửa đêm thế này, bà cũng không giận.
Cảnh Diệp Nhã lắc đầu: “Nhưng, nhưng rõ ràng là cháu đã thấy mà!”
Dư Thanh Liên nhìn về phía cửa sổ, nhíu mày, trong chốc lát, bà ra lệnh tắt đèn.
“Mẹ, tại sao mẹ lại bảo họ tắt đèn?”
“Diệp Nhã, xem bàn tay con đang nói tới, có phải cái này không?”
Dư Thanh Liên ra hiệu cho cô nhìn về hướng cửa sổ, giây tiếp theo, Cảnh Diệp Nhã hét lên.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.