Chương 116: Trở về nhà họ cảnh
Vân Thụ
28/04/2021
Cả ngày hôm nay Cảnh Ngọc Ninh đều bận rộn nhiều việc.
Buổi trình diễn thời trang ra mắt sản phẩm mới, mặc dù có rất nhiều thứ đã được chuẩn bị từ sớm rồi, nhưng mà dù sao đây cũng là lần đầu tiên thương hiệu tiếp xúc với công chúng, có thể hình dung được ý nghĩa trong đó.
Ngoài ra thương hiệu lần này cũng mạnh dạn cho ra mắt những người mới, nguyên nhân trong đó là bởi vì lo lắng chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nên đã làm công tác phòng bị rất nhiều, cho nên cũng có thể nghĩ đến được độ phức tạp và bận rộn.
Chính vì vậy, ngay cả Cảnh Ngọc Ninh cũng không khỏi khẩn trương lên.
Nhưng mà đối với cảm xúc của mình, từ trước đến nay cô đều quản lý nó rất tốt, mặc dù là trong lòng vừa lo lắng vừa khẩn trương, nhưng mà trên mặt vẫn là biểu cảm bình tĩnh.
Sau khi đã đến thời gian, đầu tiên là cô trấn an cảm xúc của những nghệ sĩ ở sau sân khấu, lại đi tìm nhà thiết kế nói chuyện vài câu.
U.max là phong cách kết hợp giữa những nam nữ thanh niên, cả nam lẫn nữ, nhóm tuổi chủ yếu là từ mười tám đến ba mươi tuổi, là nhóm người có khả năng tiêu thụ quần áo mạnh nhất.
Các phong cách được ra mắt lần này, ngoài mười người mẫu chính thì còn có hai mươi hoặc ba mươi người mẫu phụ, tất cả đều trình diễn trên sàn catwalk.
Cảnh Ngọc Ninh tự tay kiểm tra những bộ quần áo mà người mẫu của mình muốn mặc, lúc này trong lòng hơi yên lòng lại.
Hai giờ chiều, buổi trình diễn thời trang chính thức được bắt đầu.
Đầu tiên là một số người sáng lập thương hiệu bước lên sân khấu phát biểu, sau đó bắt đầu màn trình diễn catwalk.
Ánh đèn sân khấu chiếu sáng cùng với âm nhạc, người mẫu bước lên sàn diễn từ từ bước ra sân khấu.
Ánh đèn ở trên sân khấu mờ ảo, từng người mẫu với dáng người thướt tha đi tới, từng người mẫu tinh tế bước ra, mỗi một bộ quần áo trên người bọn họ đều rất lộng lẫy.
Lâm Thiên là một ngôi sao nổi tiếng và là người phát ngôn của nhãn hiệu này, đương nhiên sẽ lấy thân phận vedette bước ra sân khấu.
Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo khoác da kiểu xe mô tô, cả người nhìn vừa thoải mái lại đẹp trai.
Ở phía dưới sân khấu có không ít fan hâm mộ đến, ánh đèn tiếp ứng đầy màu sắc, che mất cả sân khấu, lúc mà anh ta vừa mới bước ra lập tức vang lên tiếng thét chói tai và tiếng cười vui vẻ.
Cảnh Ngọc Ninh đứng ở phía dưới sân khấu nhìn cảnh tượng này, khóe môi cong lên.
Có người ở bên ban tổ chức đến nói chuyện với cô: “Cảnh tổng có thể ký hợp đồng với nghệ sĩ như là Lâm Thiên, thật là khiến cho người khác ghen tị nha.”
Đối phương là nhân viên cấp cao của An Bình Quốc Tế, bình thường cũng có qua lại với Cảnh Ngọc Ninh trong công việc, cho nên cũng không tính là xa lạ.
Cảnh Ngọc Ninh cười cười nói: “Do may mắn mà thôi.”
Không có ai biết cô với Lâm Thiên là người quen cũ.
Mọi người đối với việc Lâm Thiên có thể ký hợp đồng với cô, còn cảm thấy như mèo mù vớ được chuột chết mà thôi.
Nhưng mà cho dù là như thế nào cũng đủ để cho người ta đỏ mắt.
Hai người nói chuyện với nhau vài câu, đúng lúc này điện thoại di động của Cảnh Ngọc Ninh vang lên.
Cô cúi đầu xuống nhìn màn hình của điện thoại, ánh mắt hơi lạnh.
Đối phương nhìn thấy cô có điện thoại, chào hỏi một tiếng rồi đi làm chuyện khác.
Sắc mặt của Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng ấn nút nghe.
“Bây giờ cô đang ở đâu?”
Điện thoại vừa mới được kết nối liền có một giọng nói già nua mà uy nghiêm mang theo đầy giọng điệu ra lệnh.
Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng chế giễu một tiếng: “Có chuyện gì?”
“Tối hôm nay ở trong nhà có khách đến, lúc đó cô về đây một chuyến đi.”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
Có khách?
Có liên quan gì tới cô chứ?
Kể từ chuyện lần trước, cô với nhà họ Cảnh giống như là nước với lửa, có khách khứa nào mà cần cô phải ra mặt?
Cô không hề nghĩ ngợi liền từ chối: “Tôi không rảnh.”
“Cảnh Ngọc Ninh, tôi biết là bây giờ cô đã leo lên được cậu Lục rồi, cánh cũng đã cứng rồi, sẽ không nghe lời của tôi nữa, nhưng dù sao tôi cũng là bà của cô, ở đây vẫn là nhà của cô, cô làm chuyện gì ở bên ngoài tôi đều có thể mặc kệ được, nhưng mà việc liên quan đến danh dự của nhà họ Cảnh, chuyện này tôi không thể không quan tâm. Cho nên tối hôm nay cô nhất định phải trở về.”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu lông mày lại thật chặt.
“Vậy mà tôi lại không biết tôi làm chuyện gì ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Cảnh đó?”
“Chờ cô trở về rồi thì đương nhiên sẽ nói cho cô biết, những lời này không tiện nói ở trong điện thoại.”
Cảnh Ngọc Ninh im lặng một lát.
Cô bỗng nhiên nhớ đến lần trước đi theo dõi Cảnh Diệp Nhã đến chỗ đó, hai mắt chuyển động, đồng ý nói: “Được, tôi đã biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, cô gửi cho Lục Trình Niên một cái tin nhắn.
Nói cho anh biết là tối hôm nay mình không thể về nhà ăn cơm, có khả năng là còn trở về nhà trễ một chút.
Không ngờ là tin tức vừa mới được gửi đi, điện thoại liền đến.
Cảnh Ngọc Ninh hơi kinh ngạc một chút, ấn nút nghe, giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông truyền đến.
“Em muốn về nhà họ Cảnh à?”
Cảnh Ngọc Ninh ừm một tiếng.
“Có cần tôi đi cùng em không?”
“Không cần đâu, tự em về là được rồi.”
“…”
Lục Trình Niên im lặng một hồi, sau đó cũng không miễn cưỡng nữa.
Dù sao thì Cảnh Ngọc Ninh cũng không phải là một quả hồng mềm mặc cho người khác nắm bóp, điểm này anh hiểu rõ ràng hơn so với ai khác.
Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng căn dặn một câu: “Vậy em chú ý an toàn đó, có việc gì thì lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừm, em biết rồi.”
…
Sáu giờ chiều.
Kết thúc một ngày làm việc, Cảnh Ngọc Ninh lái xe trở về nhà họ Cảnh.
Vừa mới bước xuống xe, cô liền nhìn thấy một chiếc xe Bentley màu đen đang dừng ở cách đó không xa.
Cô cảm thấy hơi bất ngờ.
Phần lớn những chiếc xe của nhà họ Cảnh cô đều biết hết, chưa từng thấy có một chiếc xe như thế.
Xem ra ngày hôm nay ngoại trừ cô ra, trong nhà quả thật còn có một người khách khác.
Ánh mắt của cô sắc bén, cất bước đi vào trong biệt thự.
“Cô cả, cô trở về rồi.”
Mở cửa chính là quản gia Vương Bá, nhìn thấy cô thì trên mặt vẫn mang theo nụ cười chân thành như cũ.
Dù là Cảnh Ngọc Ninh không biết bên trong nụ cười này có bao nhiêu thật giả, nhưng bây giờ ở nhà họ Cảnh, Vương Bá là một người duy nhất chịu nở nụ cười với cô.
Cô không nói gì thêm, cũng đáp lại bằng một nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng gật đầu.
“Bà chủ với mọi người đang ở trong phòng khách đó, cô đi vào đi.”
“Được rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh thay dép xong đi vào trong phòng khách.
Quả nhiên chỉ nhìn vào trong phòng khách, ngoại trừ hai vợ chồng Vương Tuyết và Cảnh Minh Đức thì còn có một người đàn ông trung niên áo quần bảnh bao.
Cô biết người đàn ông đó, đó là một đối tác của nhà họ Cảnh, hình như tên là Hứa Thiên Hồng.
Mối quan hệ của Hứa Thiên Hồng thì rất rộng, nghe nói không chỉ có việc kinh doanh rất tốt, hơn nữa còn có bối cảnh xã hội đen, là một nhân vật có mánh khóe, đen trắng gì cũng ăn tất.
Nhưng mà cũng có lời đồn, đó lúc trước ông ta đã từng kết hôn một lần, vợ của ông ta bởi vì không chịu đựng được việc bạo lực gia đình cho nên đã nhảy lầu tự sát.
Cảnh Ngọc Ninh không biết thật giả ở trong đó, nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều gì, sau khi đi vào thì lạnh nhạt lên tiếng chào hỏi.
“Bà nội, ba.”
Cô trực tiếp lướt qua Dư Thanh Liên.
Trên mặt của Dư Thanh Liên hiện bối rối, sau đó cười nói: “Mọi người cứ ngồi đây trước đi, để tôi đi vào phòng bếp xem xem đã chuẩn bị như thế nào rồi.”
Lần này hiếm khi Vương Tuyết không trách móc Cảnh Ngọc Ninh không tôn trọng bà ta, nhẹ nhàng gật đầu.
“Được rồi, đi đi, thuận tiện gọi điện thoại cho Diệp Nhã với cậu Mộ luôn, hỏi xem lúc nào bọn nó trở về.”
“Dạ.”
Sau khi Dư Thanh Liên đi khỏi, Cảnh Ngọc Ninh đi thẳng một đường đến ghế sofa ngồi xuống.
“Gọi con trở về có chuyện gì không vậy?”
Ánh mắt của Vương Tuyết rơi ở trên người của cô, nhìn gương mặt thanh tú tinh xảo đó, cùng với dáng người thướt tha xinh đẹp, trong lòng quả thật có chút cảm giác khó chịu.
Nếu so sánh giữa Cảnh Ngọc Ninh và Cảnh Diệp Nhã, đương nhiên là Cảnh Ngọc Ninh xinh đẹp hơn.
Dáng người và khuôn mặt như thế này, nếu như có thể được tận dụng tốt rất có thể sẽ để cho nhà họ Cảnh bước lên một tầm cao mới, đối với lợi ích của gia tộc mà nói, chính là một trợ lực tốt nhất.
Chỉ tiếc là cô lại có một người mẹ như thế, từ nhỏ đã dạy cô tùy hứng kiêu căng như vậy,
Cộng thêm việc lần trước, bây giờ Vương Tuyết quả thật hận Cảnh Ngọc Ninh thấu tim gan.
Buổi trình diễn thời trang ra mắt sản phẩm mới, mặc dù có rất nhiều thứ đã được chuẩn bị từ sớm rồi, nhưng mà dù sao đây cũng là lần đầu tiên thương hiệu tiếp xúc với công chúng, có thể hình dung được ý nghĩa trong đó.
Ngoài ra thương hiệu lần này cũng mạnh dạn cho ra mắt những người mới, nguyên nhân trong đó là bởi vì lo lắng chuyện xảy ra ngoài ý muốn, nên đã làm công tác phòng bị rất nhiều, cho nên cũng có thể nghĩ đến được độ phức tạp và bận rộn.
Chính vì vậy, ngay cả Cảnh Ngọc Ninh cũng không khỏi khẩn trương lên.
Nhưng mà đối với cảm xúc của mình, từ trước đến nay cô đều quản lý nó rất tốt, mặc dù là trong lòng vừa lo lắng vừa khẩn trương, nhưng mà trên mặt vẫn là biểu cảm bình tĩnh.
Sau khi đã đến thời gian, đầu tiên là cô trấn an cảm xúc của những nghệ sĩ ở sau sân khấu, lại đi tìm nhà thiết kế nói chuyện vài câu.
U.max là phong cách kết hợp giữa những nam nữ thanh niên, cả nam lẫn nữ, nhóm tuổi chủ yếu là từ mười tám đến ba mươi tuổi, là nhóm người có khả năng tiêu thụ quần áo mạnh nhất.
Các phong cách được ra mắt lần này, ngoài mười người mẫu chính thì còn có hai mươi hoặc ba mươi người mẫu phụ, tất cả đều trình diễn trên sàn catwalk.
Cảnh Ngọc Ninh tự tay kiểm tra những bộ quần áo mà người mẫu của mình muốn mặc, lúc này trong lòng hơi yên lòng lại.
Hai giờ chiều, buổi trình diễn thời trang chính thức được bắt đầu.
Đầu tiên là một số người sáng lập thương hiệu bước lên sân khấu phát biểu, sau đó bắt đầu màn trình diễn catwalk.
Ánh đèn sân khấu chiếu sáng cùng với âm nhạc, người mẫu bước lên sàn diễn từ từ bước ra sân khấu.
Ánh đèn ở trên sân khấu mờ ảo, từng người mẫu với dáng người thướt tha đi tới, từng người mẫu tinh tế bước ra, mỗi một bộ quần áo trên người bọn họ đều rất lộng lẫy.
Lâm Thiên là một ngôi sao nổi tiếng và là người phát ngôn của nhãn hiệu này, đương nhiên sẽ lấy thân phận vedette bước ra sân khấu.
Hôm nay anh ta mặc một chiếc áo khoác da kiểu xe mô tô, cả người nhìn vừa thoải mái lại đẹp trai.
Ở phía dưới sân khấu có không ít fan hâm mộ đến, ánh đèn tiếp ứng đầy màu sắc, che mất cả sân khấu, lúc mà anh ta vừa mới bước ra lập tức vang lên tiếng thét chói tai và tiếng cười vui vẻ.
Cảnh Ngọc Ninh đứng ở phía dưới sân khấu nhìn cảnh tượng này, khóe môi cong lên.
Có người ở bên ban tổ chức đến nói chuyện với cô: “Cảnh tổng có thể ký hợp đồng với nghệ sĩ như là Lâm Thiên, thật là khiến cho người khác ghen tị nha.”
Đối phương là nhân viên cấp cao của An Bình Quốc Tế, bình thường cũng có qua lại với Cảnh Ngọc Ninh trong công việc, cho nên cũng không tính là xa lạ.
Cảnh Ngọc Ninh cười cười nói: “Do may mắn mà thôi.”
Không có ai biết cô với Lâm Thiên là người quen cũ.
Mọi người đối với việc Lâm Thiên có thể ký hợp đồng với cô, còn cảm thấy như mèo mù vớ được chuột chết mà thôi.
Nhưng mà cho dù là như thế nào cũng đủ để cho người ta đỏ mắt.
Hai người nói chuyện với nhau vài câu, đúng lúc này điện thoại di động của Cảnh Ngọc Ninh vang lên.
Cô cúi đầu xuống nhìn màn hình của điện thoại, ánh mắt hơi lạnh.
Đối phương nhìn thấy cô có điện thoại, chào hỏi một tiếng rồi đi làm chuyện khác.
Sắc mặt của Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng ấn nút nghe.
“Bây giờ cô đang ở đâu?”
Điện thoại vừa mới được kết nối liền có một giọng nói già nua mà uy nghiêm mang theo đầy giọng điệu ra lệnh.
Cảnh Ngọc Ninh lạnh lùng chế giễu một tiếng: “Có chuyện gì?”
“Tối hôm nay ở trong nhà có khách đến, lúc đó cô về đây một chuyến đi.”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu mày.
Có khách?
Có liên quan gì tới cô chứ?
Kể từ chuyện lần trước, cô với nhà họ Cảnh giống như là nước với lửa, có khách khứa nào mà cần cô phải ra mặt?
Cô không hề nghĩ ngợi liền từ chối: “Tôi không rảnh.”
“Cảnh Ngọc Ninh, tôi biết là bây giờ cô đã leo lên được cậu Lục rồi, cánh cũng đã cứng rồi, sẽ không nghe lời của tôi nữa, nhưng dù sao tôi cũng là bà của cô, ở đây vẫn là nhà của cô, cô làm chuyện gì ở bên ngoài tôi đều có thể mặc kệ được, nhưng mà việc liên quan đến danh dự của nhà họ Cảnh, chuyện này tôi không thể không quan tâm. Cho nên tối hôm nay cô nhất định phải trở về.”
Cảnh Ngọc Ninh nhíu lông mày lại thật chặt.
“Vậy mà tôi lại không biết tôi làm chuyện gì ảnh hưởng đến danh dự của nhà họ Cảnh đó?”
“Chờ cô trở về rồi thì đương nhiên sẽ nói cho cô biết, những lời này không tiện nói ở trong điện thoại.”
Cảnh Ngọc Ninh im lặng một lát.
Cô bỗng nhiên nhớ đến lần trước đi theo dõi Cảnh Diệp Nhã đến chỗ đó, hai mắt chuyển động, đồng ý nói: “Được, tôi đã biết rồi.”
Sau khi cúp điện thoại, cô gửi cho Lục Trình Niên một cái tin nhắn.
Nói cho anh biết là tối hôm nay mình không thể về nhà ăn cơm, có khả năng là còn trở về nhà trễ một chút.
Không ngờ là tin tức vừa mới được gửi đi, điện thoại liền đến.
Cảnh Ngọc Ninh hơi kinh ngạc một chút, ấn nút nghe, giọng nói trầm thấp từ tính của người đàn ông truyền đến.
“Em muốn về nhà họ Cảnh à?”
Cảnh Ngọc Ninh ừm một tiếng.
“Có cần tôi đi cùng em không?”
“Không cần đâu, tự em về là được rồi.”
“…”
Lục Trình Niên im lặng một hồi, sau đó cũng không miễn cưỡng nữa.
Dù sao thì Cảnh Ngọc Ninh cũng không phải là một quả hồng mềm mặc cho người khác nắm bóp, điểm này anh hiểu rõ ràng hơn so với ai khác.
Nhưng cho dù là như vậy, anh cũng căn dặn một câu: “Vậy em chú ý an toàn đó, có việc gì thì lập tức gọi điện thoại cho tôi.”
“Ừm, em biết rồi.”
…
Sáu giờ chiều.
Kết thúc một ngày làm việc, Cảnh Ngọc Ninh lái xe trở về nhà họ Cảnh.
Vừa mới bước xuống xe, cô liền nhìn thấy một chiếc xe Bentley màu đen đang dừng ở cách đó không xa.
Cô cảm thấy hơi bất ngờ.
Phần lớn những chiếc xe của nhà họ Cảnh cô đều biết hết, chưa từng thấy có một chiếc xe như thế.
Xem ra ngày hôm nay ngoại trừ cô ra, trong nhà quả thật còn có một người khách khác.
Ánh mắt của cô sắc bén, cất bước đi vào trong biệt thự.
“Cô cả, cô trở về rồi.”
Mở cửa chính là quản gia Vương Bá, nhìn thấy cô thì trên mặt vẫn mang theo nụ cười chân thành như cũ.
Dù là Cảnh Ngọc Ninh không biết bên trong nụ cười này có bao nhiêu thật giả, nhưng bây giờ ở nhà họ Cảnh, Vương Bá là một người duy nhất chịu nở nụ cười với cô.
Cô không nói gì thêm, cũng đáp lại bằng một nụ cười thản nhiên, nhẹ nhàng gật đầu.
“Bà chủ với mọi người đang ở trong phòng khách đó, cô đi vào đi.”
“Được rồi.”
Cảnh Ngọc Ninh thay dép xong đi vào trong phòng khách.
Quả nhiên chỉ nhìn vào trong phòng khách, ngoại trừ hai vợ chồng Vương Tuyết và Cảnh Minh Đức thì còn có một người đàn ông trung niên áo quần bảnh bao.
Cô biết người đàn ông đó, đó là một đối tác của nhà họ Cảnh, hình như tên là Hứa Thiên Hồng.
Mối quan hệ của Hứa Thiên Hồng thì rất rộng, nghe nói không chỉ có việc kinh doanh rất tốt, hơn nữa còn có bối cảnh xã hội đen, là một nhân vật có mánh khóe, đen trắng gì cũng ăn tất.
Nhưng mà cũng có lời đồn, đó lúc trước ông ta đã từng kết hôn một lần, vợ của ông ta bởi vì không chịu đựng được việc bạo lực gia đình cho nên đã nhảy lầu tự sát.
Cảnh Ngọc Ninh không biết thật giả ở trong đó, nhưng mà cô cũng không nghĩ nhiều gì, sau khi đi vào thì lạnh nhạt lên tiếng chào hỏi.
“Bà nội, ba.”
Cô trực tiếp lướt qua Dư Thanh Liên.
Trên mặt của Dư Thanh Liên hiện bối rối, sau đó cười nói: “Mọi người cứ ngồi đây trước đi, để tôi đi vào phòng bếp xem xem đã chuẩn bị như thế nào rồi.”
Lần này hiếm khi Vương Tuyết không trách móc Cảnh Ngọc Ninh không tôn trọng bà ta, nhẹ nhàng gật đầu.
“Được rồi, đi đi, thuận tiện gọi điện thoại cho Diệp Nhã với cậu Mộ luôn, hỏi xem lúc nào bọn nó trở về.”
“Dạ.”
Sau khi Dư Thanh Liên đi khỏi, Cảnh Ngọc Ninh đi thẳng một đường đến ghế sofa ngồi xuống.
“Gọi con trở về có chuyện gì không vậy?”
Ánh mắt của Vương Tuyết rơi ở trên người của cô, nhìn gương mặt thanh tú tinh xảo đó, cùng với dáng người thướt tha xinh đẹp, trong lòng quả thật có chút cảm giác khó chịu.
Nếu so sánh giữa Cảnh Ngọc Ninh và Cảnh Diệp Nhã, đương nhiên là Cảnh Ngọc Ninh xinh đẹp hơn.
Dáng người và khuôn mặt như thế này, nếu như có thể được tận dụng tốt rất có thể sẽ để cho nhà họ Cảnh bước lên một tầm cao mới, đối với lợi ích của gia tộc mà nói, chính là một trợ lực tốt nhất.
Chỉ tiếc là cô lại có một người mẹ như thế, từ nhỏ đã dạy cô tùy hứng kiêu căng như vậy,
Cộng thêm việc lần trước, bây giờ Vương Tuyết quả thật hận Cảnh Ngọc Ninh thấu tim gan.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.