Chương 1
Tô Vy
23/06/2022
Edit: Bủm
Ly Ca bật dậy khỏi hàng ghế cứng trên tàu, vỗ nhẹ lên mặt và uống một ngụm nước khoáng.
Tàu vào hầm, cô nghiêng đầu, ngắm khuôn mặt mình từ ô cửa kính - một khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, đôi mắt phượng tú lệ và đôi lông mày không chau chuốt quá, nhưng lại là núi xa bẩm sinh.
Môi mỏng, xệ khi không cười.
Tổng quan trông nó không hề tệ.
Quan trọng hơn – tướng mạo này giống hệt như những gì được mô tả trong sách.
Cô mỉm cười nhẹ nhõm và duỗi tay chạm vào chiếc cặp sau lưng.
Không có nhiều thứ trong cặp sách, một chiếc ví, vài gói khăn giấy và một ít bạc hà bọc đường.
Cô lấy ví và mở ra những viên bạc hà.
Cô hạnh phúc muốn nhảy chồm khỏi ghế khi dư vị ngọt ngào, mát lạnh của bạc hà lan tỏa trong miệng.
Nhưng cô cố kìm lại, với nụ cười không tự chủ được, mở ví, rút chứng minh thư ra, và kiểm tra khuôn mặt giống như đúc ở góc trên bên phải.
Tên cũng giống nhau – Ly Ca.
"Những ngày hạnh phúc cuối cùng cũng đã đến."
Cô mỉm cười, cất lại chứng minh thư vào trong ví, tựa lưng vào chiếc ghế cứng.
Cô biết ngoài chiếc cặp này là thứ thuộc về mình, trên giá còn có hai chiếc túi xách.
Chiếc túi chứa quần áo và chăn đệm của cô ấy, cũng như thư nhập học của học viện cảnh sát thành phố A.
Cô —— Ly Ca, tỉnh dậy trong hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt lại còn phải vật lộn với những cuốn tiểu thuyết kinh dị, đối phó với những hồn ma của nhiều môn phái khác nhau, ngay cả khi cô ấy căn bản không hề muốn chọc tức chúng chút nào.
Tên tác giả độc ác và đần độn luôn không màng mong muốn của cô, để thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện, cưỡng chế cô làm đủ mọi hành vi ngu xuẩn - không chỉ giết rất nhiều người qua đường vô tội mà còn luôn muốn cô tự hối lỗi về mình.
Hiện giờ, những thứ đó đã biến mất.
Trải nghiệm cuối cùng của Ly Ca trong một cuốn tiểu thuyết kinh dị là bị tên tác giả đần độn buộc chui vào một bệnh xá trong rừng, nơi có rất nhiều ma quỷ trú ngụ - chỉ để nhặt một chiếc bông tai từ một quầy hàng.
Cô nén sự khó chịu và nghe lời tác giả để làm một loạt chuyện giết người, cuối cùng cô đã lấy được chiếc bông tai và bị giết bởi nhóm linh hồn xấu xa đã sớm phát hiện ra cô ấy.
Khi cô mở to mắt lần nữa, cô đang ngồi trên chuyến tàu này.
Trước mặt còn có một khung thoại hơi trong suốt: 【 Ly Ca thân ái, hoan nghênh đến với thế giới hiện thực, ta là người dẫn đường, hệ thống siêu cấp thám tử 】
Dưới khung thoại có hai lựa chọn để cô hiểu được.
Thế giới thực: 【 Ngoại trừ việc không có sự kiện siêu nhiên và tên tác giả sốt ruột ngu ngốc, không khác gì thế giới mà bạn đang ở trước đây. 】
Sau khi hiểu cái lựa chọn này, cô lại kiểm tra khuôn mặt và chứng minh thư, và chắc chắn là khuôn mặt của cơ thể này, tên cùng địa chỉ nhà cũng chính xác.
Cô đang vui vẻ nhai kẹo bạc hà - không còn phải đối phó với những con quỷ quái từ đâu bay ra, và thậm chí kẹo bạc hà còn có vị ngon hơn rất nhiều.
Lại bóc thêm một cây bạc hà khác và bước vào lối vào, cô nhấp chuột để tìm hiểu về hệ thống siêu thám tử.
Hệ thống siêu thám tử: 【 Đúng như tên gọi, nó là một hệ thống được sử dụng để hỗ trợ điều tra rõ chân tướng và truy bắt hung thủ thực sự. 】
Ly Ca gật gù, ừm, rất dễ hiểu.
Nhưng ngay sau đó, một dòng chữ nhỏ ở góc dưới bên phải thu hút sự chú ý của cô: Ký chủ hoàn thành 0 nhiệm vụ; ký chủ chỉ có thể ở trong thế giới thực 1 ngày.
Chỉ 1 ngày?!
Ly Ca thiếu chút thì nhổ bạc hà trong miệng ra vì sốc.
Cô vặn nắp chai nước khoáng và nhấp một ngụm, cô bình tĩnh trở lại
Kinh nghiệm sống sót trong tiểu thuyết kinh dị nhiều năm đã luyện cho cô khả năng nhanh chóng bình tĩnh và tự động não giải quyết dù gặp phải chuyện tồi tệ lớn nào.
"Xem ra ta cần phải hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh càng nhiều càng tốt." Cô lẩm bẩm, "Đó là lý do tại sao ta muốn bắt thêm vài tên tội phạm nữa."
Cô nhếch khóe miệng cười "Việc này dễ dàng hơn nhiều so với trước nhiều, má giết người không chớp mắt, đến đi không chừa dấu vết còn
khó hơn thế này nhiều."
Cô uống cạn chút nước cuối cùng trong chai nước khoáng rồi ném vào túi rác của tiếp viên đến để thu thập rác.
Ở phía đầu tàu, chiếc loa nhỏ bắt đầu nhắc nhở:
"Xin kính chào quý khách, phía trước tàu sắp đến ga thành phố A. Khi đến sân ga thành phố, quý khách vui lòng chuẩn bị xuống xe trước. Nhà ga thành phố A bắt đầu mở sân ga cao, quý khách hãy chú ý bước chân khi xuống xe, chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ, xin trân trọng cảm ơn."
Nhanh như vậy đã đến nơi.
Một thành phố chỉ cách nơi quê nhà hai tiếng đi tàu.
Có vẻ như những ngày cuối tuần sắp tới, cô có thể về quê thăm bố mẹ.
Không biết khi không có sự kiểm soát của vị tác giả tiểu thuyết kinh dị, cha mẹ cô, sẽ ra sao.
Đoàn khách chuẩn bị xuống ga ở thành phố A đều đứng dậy thu dọn hành lý, Ly Ca cũng đứng dậy, đưa tay ra, chỉ cần một cái móc nhẹ, cô đã ôm chắc hai chiếc túi xách to tướng, trong bóng tối – anh bạn da ngăm bên cạnh cô như chết lặng.
Hắn nói một câu, "Để tớ lấy nó giúp cậu" và quay đi, chỉ rờ vào phía sau gáy mình, và thốt lên với một giọng điệu kinh ngạc, "Cậu thật mạnh mẽ!"
Ly Ca cười cười, một tay cầm túi xách, đứng ngay lối đi.
Cái này đã là gì, chút chuyện nhỏ.
Lúc còn ở trong tiểu thuyết kinh dị, để sống tốt, ngay khi tác giả không để ý đến cô, cô lén chạy ra ngoài vận động cơ thể...
Khẽ nâng hai cánh tay lên cân hai chiếc túi xách không nhẹ, Ly Ca mím môi cười: Kung Fu quả không phụ lòng người, đây là thành quả của sự nỗ lực.
Xe lửa chậm rãi dừng lại, Ly Ca cũng đã đứng ở trước cửa, sau khi cửa xe mở ra, cô cầm hai chiếc túi xách bước ra ngoài.
Anh bạn nước da ngăm đen đuổi theo, "Ồ, từ từ! Nặng như vậy, cậu thật sự có thể xách được sao? Tớ giúp cậu cho."
Ly Ca nhìn hắn, khuôn mặt ngăm trông cực kỳ lương thiện, đôi mắt nhỏ nhìn cô chăm chú.
Cô lắc đầu, "Không cần." Tiếp tục đi ra ngoài nhà ga.
Nam sinh kia không chịu bỏ cuộc, vẫn đuổi theo, "Này! Bạn đồng niên, tớ nghĩ cậu trông giống như sinh viên năm nhất, tớ cũng vậy, cậu học trường nào? Không chừng chúng ta chung trường đấy. Mà này, cũng có khi tiện đường, tại sao chúng ta không đi học cùng nhau."
Ly Ca dừng lại, "Tôi không phải sinh viên năm nhất, tôi đến đây để làm việc."
Cô đứng lại," Tôi chỉ trông trẻ, nói đứa trẻ thực chất là ba tuổi."
"A? Không thể nào... "
Nghe cô nói như vậy, cậu nhóc rõ ràng là nản lòng. Vốn đang hào hứng "tán gái", nhưng hiện giờ lại cúi gằm, mất hết hứng thú, cúi đầu và lủi thủi một mình.
Ly Ca cười thầm phía sau hắn.
Trên đầu hắn ta hiện hai chữ【 tra nam 】 to và in đậm, cô đâu có mù.
Nhìn lại tất cả mọi người trong nhà ga phía sau, trong mắt Ly Ca hầu như ai cũng có vài câu trên đỉnh đầu.
Đó hẳn phải là từ phản ánh rõ nhất danh tính và tính cách của họ.
Ví dụ, một người phụ nữ trung niên dựa vào hàng rào ở lối ra tàu, đi một đôi giày cao gót rẻ tiền màu đỏ tươi, trên đầu có ba ký tự màu đen: 【 tú bà 】.
Người đàn ông đứng bên chiếc ô tô riêng: 【 lái xe đen 】.
Trên đầu người đàn bà bán bánh rán cũng có ba chữ:
【 máng xối dầu 】.
Và đại đa số mọi người chỉ là【 bình thường 】.
Ồ, còn có một tên đàn ông gầy gò, người đang điên cuồng chạy về phía cô, trên đầu hiện lên dòng chữ màu đen:【 ăn trộm 】.
Theo sát đó cũng có một dòng chữ in nhỏ: 【 gây án 】.
Cơ hội đến nhanh quá.
Ly Ca không kìm được niềm vui sướng trong lòng, xem tên trộm đang chạy về phía mình.
Chỉ là trên tay đang cầm đồ, vì vậy thoáng xê dịch vị trí của mình, vươn một chân.
"Bộp" một tiếng ngã ngửa ra sau, người đàn ông gầy gò giận dữ lau bụi trên mặt, hung hăng mắng Ly Ca: "Mẹ nó, mày là chó hoang từ đâu tới, lại dám chặn đường lão tử?!"
Hắn vừa dứt lời thì cảnh sát ga xe lửa đã đuổi theo.
Đôi tay bị siết chặt, cảnh sát thu hồi được một số ví và điện thoại trên người hắn.
Ở phía sau, mới phát hiện chính mình ném đồ của người mất, liền bước vội báo cảnh sát.
Ly Ca bước sang một bên, nhìn hệ thống nhắc nhở cô: 【 Trợ giúp cảnh sát bắt kẻ trộm, thời gian sống sót +1 ngày 】.
Thế là cô mỉm cười bỏ đi, giấu nhẹm công lao và danh vọng của mình.
Đằng trước có giơ vài chiếc bảng hiệu "Học viện cảnh sát thành phố A", cô đi về phía bọn họ.
Nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị xách hành lý của một đàn anh, cô lên xe buýt đến trường.
Ở trên xe, cô nhận ly nước khoáng do đàn chị trên xe giao cho rồi cười: Sống ở ngoài đời sướng quá.
Xe buýt đến học viện cảnh sát ở thành phố A, dọc đường thành thị ngựa xe như nước.
Ly Ca nhớ tới khi còn ở trong tiểu thuyết kinh dị, cô đã vài lần muốn rời khỏi chuyến thám hiểm táo bạo để trở về thành phố, nhưng lại thường xuyên bị tác giả kéo về trong núi.
Mỗi lần, vì cô ấy bỏ chạy mà viết một số đồng đội bị tử hình.
Mẹ kiếp!
Chuyện này khiến cô không có duyên trong đội thám hiểm, ngoại trừ nam chính có hào quang của nhân vật chính, không ai muốn cùng cô lập đội.
Xe buýt đỗ lại, các sinh viên năm nhất trên xe theo thứ tự xuống xe, Ly Ca cũng theo sau, hơn nữa vừa mới xuống đã được một số tiền bối chào đón nồng nhiệt.
Ly Ca nhìn những học sinh đến và đi trên đường, và ý thức tại sao cô lại nổi tiếng như vậy - cô dường như là nữ sinh duy nhất được đưa tin đến trường này cho đến giờ.
Hiếm có cô gái nào trông giống như tiền bối ra vào tự do trên đường.
Cô chợt nhận ra rằng các đàn chị duy nhất khả năng đều bị cử đi nghênh đón các học sinh mới ở ga tàu hỏa.
Từ chối lòng tốt của đàn anh, Ly Ca đi theo biển chỉ dẫn và bước vào trường.
Bước được vài bước, cô đứng lại.
Vừa rồi uống quá nhiều nước, hiện rất muốn đi vệ sinh...
Nhưng với đống hành lý trên tay, làm sao cô có thể vào nhà vệ sinh?
Cô đang định cất hành lý vào nơi an toàn, lại thấy một ông lão tóc bạc đang ân cần nhìn về phía cô, "Học sinh mới à? Xảy ra chuyện gì vậy? Em đang vội nhỉ, có muốn hỗ trợ không?"
Dòng chữ màu đen trên đầu ông lão ghi 【 viện trưởng 】.
Ly Ca bật dậy khỏi hàng ghế cứng trên tàu, vỗ nhẹ lên mặt và uống một ngụm nước khoáng.
Tàu vào hầm, cô nghiêng đầu, ngắm khuôn mặt mình từ ô cửa kính - một khuôn mặt trái xoan chuẩn mực, đôi mắt phượng tú lệ và đôi lông mày không chau chuốt quá, nhưng lại là núi xa bẩm sinh.
Môi mỏng, xệ khi không cười.
Tổng quan trông nó không hề tệ.
Quan trọng hơn – tướng mạo này giống hệt như những gì được mô tả trong sách.
Cô mỉm cười nhẹ nhõm và duỗi tay chạm vào chiếc cặp sau lưng.
Không có nhiều thứ trong cặp sách, một chiếc ví, vài gói khăn giấy và một ít bạc hà bọc đường.
Cô lấy ví và mở ra những viên bạc hà.
Cô hạnh phúc muốn nhảy chồm khỏi ghế khi dư vị ngọt ngào, mát lạnh của bạc hà lan tỏa trong miệng.
Nhưng cô cố kìm lại, với nụ cười không tự chủ được, mở ví, rút chứng minh thư ra, và kiểm tra khuôn mặt giống như đúc ở góc trên bên phải.
Tên cũng giống nhau – Ly Ca.
"Những ngày hạnh phúc cuối cùng cũng đã đến."
Cô mỉm cười, cất lại chứng minh thư vào trong ví, tựa lưng vào chiếc ghế cứng.
Cô biết ngoài chiếc cặp này là thứ thuộc về mình, trên giá còn có hai chiếc túi xách.
Chiếc túi chứa quần áo và chăn đệm của cô ấy, cũng như thư nhập học của học viện cảnh sát thành phố A.
Cô —— Ly Ca, tỉnh dậy trong hoàn cảnh sinh tồn khắc nghiệt lại còn phải vật lộn với những cuốn tiểu thuyết kinh dị, đối phó với những hồn ma của nhiều môn phái khác nhau, ngay cả khi cô ấy căn bản không hề muốn chọc tức chúng chút nào.
Tên tác giả độc ác và đần độn luôn không màng mong muốn của cô, để thúc đẩy sự phát triển của cốt truyện, cưỡng chế cô làm đủ mọi hành vi ngu xuẩn - không chỉ giết rất nhiều người qua đường vô tội mà còn luôn muốn cô tự hối lỗi về mình.
Hiện giờ, những thứ đó đã biến mất.
Trải nghiệm cuối cùng của Ly Ca trong một cuốn tiểu thuyết kinh dị là bị tên tác giả đần độn buộc chui vào một bệnh xá trong rừng, nơi có rất nhiều ma quỷ trú ngụ - chỉ để nhặt một chiếc bông tai từ một quầy hàng.
Cô nén sự khó chịu và nghe lời tác giả để làm một loạt chuyện giết người, cuối cùng cô đã lấy được chiếc bông tai và bị giết bởi nhóm linh hồn xấu xa đã sớm phát hiện ra cô ấy.
Khi cô mở to mắt lần nữa, cô đang ngồi trên chuyến tàu này.
Trước mặt còn có một khung thoại hơi trong suốt: 【 Ly Ca thân ái, hoan nghênh đến với thế giới hiện thực, ta là người dẫn đường, hệ thống siêu cấp thám tử 】
Dưới khung thoại có hai lựa chọn để cô hiểu được.
Thế giới thực: 【 Ngoại trừ việc không có sự kiện siêu nhiên và tên tác giả sốt ruột ngu ngốc, không khác gì thế giới mà bạn đang ở trước đây. 】
Sau khi hiểu cái lựa chọn này, cô lại kiểm tra khuôn mặt và chứng minh thư, và chắc chắn là khuôn mặt của cơ thể này, tên cùng địa chỉ nhà cũng chính xác.
Cô đang vui vẻ nhai kẹo bạc hà - không còn phải đối phó với những con quỷ quái từ đâu bay ra, và thậm chí kẹo bạc hà còn có vị ngon hơn rất nhiều.
Lại bóc thêm một cây bạc hà khác và bước vào lối vào, cô nhấp chuột để tìm hiểu về hệ thống siêu thám tử.
Hệ thống siêu thám tử: 【 Đúng như tên gọi, nó là một hệ thống được sử dụng để hỗ trợ điều tra rõ chân tướng và truy bắt hung thủ thực sự. 】
Ly Ca gật gù, ừm, rất dễ hiểu.
Nhưng ngay sau đó, một dòng chữ nhỏ ở góc dưới bên phải thu hút sự chú ý của cô: Ký chủ hoàn thành 0 nhiệm vụ; ký chủ chỉ có thể ở trong thế giới thực 1 ngày.
Chỉ 1 ngày?!
Ly Ca thiếu chút thì nhổ bạc hà trong miệng ra vì sốc.
Cô vặn nắp chai nước khoáng và nhấp một ngụm, cô bình tĩnh trở lại
Kinh nghiệm sống sót trong tiểu thuyết kinh dị nhiều năm đã luyện cho cô khả năng nhanh chóng bình tĩnh và tự động não giải quyết dù gặp phải chuyện tồi tệ lớn nào.
"Xem ra ta cần phải hoàn thành nhiệm vụ càng nhanh càng nhiều càng tốt." Cô lẩm bẩm, "Đó là lý do tại sao ta muốn bắt thêm vài tên tội phạm nữa."
Cô nhếch khóe miệng cười "Việc này dễ dàng hơn nhiều so với trước nhiều, má giết người không chớp mắt, đến đi không chừa dấu vết còn
khó hơn thế này nhiều."
Cô uống cạn chút nước cuối cùng trong chai nước khoáng rồi ném vào túi rác của tiếp viên đến để thu thập rác.
Ở phía đầu tàu, chiếc loa nhỏ bắt đầu nhắc nhở:
"Xin kính chào quý khách, phía trước tàu sắp đến ga thành phố A. Khi đến sân ga thành phố, quý khách vui lòng chuẩn bị xuống xe trước. Nhà ga thành phố A bắt đầu mở sân ga cao, quý khách hãy chú ý bước chân khi xuống xe, chúc quý khách có một chuyến đi vui vẻ, xin trân trọng cảm ơn."
Nhanh như vậy đã đến nơi.
Một thành phố chỉ cách nơi quê nhà hai tiếng đi tàu.
Có vẻ như những ngày cuối tuần sắp tới, cô có thể về quê thăm bố mẹ.
Không biết khi không có sự kiểm soát của vị tác giả tiểu thuyết kinh dị, cha mẹ cô, sẽ ra sao.
Đoàn khách chuẩn bị xuống ga ở thành phố A đều đứng dậy thu dọn hành lý, Ly Ca cũng đứng dậy, đưa tay ra, chỉ cần một cái móc nhẹ, cô đã ôm chắc hai chiếc túi xách to tướng, trong bóng tối – anh bạn da ngăm bên cạnh cô như chết lặng.
Hắn nói một câu, "Để tớ lấy nó giúp cậu" và quay đi, chỉ rờ vào phía sau gáy mình, và thốt lên với một giọng điệu kinh ngạc, "Cậu thật mạnh mẽ!"
Ly Ca cười cười, một tay cầm túi xách, đứng ngay lối đi.
Cái này đã là gì, chút chuyện nhỏ.
Lúc còn ở trong tiểu thuyết kinh dị, để sống tốt, ngay khi tác giả không để ý đến cô, cô lén chạy ra ngoài vận động cơ thể...
Khẽ nâng hai cánh tay lên cân hai chiếc túi xách không nhẹ, Ly Ca mím môi cười: Kung Fu quả không phụ lòng người, đây là thành quả của sự nỗ lực.
Xe lửa chậm rãi dừng lại, Ly Ca cũng đã đứng ở trước cửa, sau khi cửa xe mở ra, cô cầm hai chiếc túi xách bước ra ngoài.
Anh bạn nước da ngăm đen đuổi theo, "Ồ, từ từ! Nặng như vậy, cậu thật sự có thể xách được sao? Tớ giúp cậu cho."
Ly Ca nhìn hắn, khuôn mặt ngăm trông cực kỳ lương thiện, đôi mắt nhỏ nhìn cô chăm chú.
Cô lắc đầu, "Không cần." Tiếp tục đi ra ngoài nhà ga.
Nam sinh kia không chịu bỏ cuộc, vẫn đuổi theo, "Này! Bạn đồng niên, tớ nghĩ cậu trông giống như sinh viên năm nhất, tớ cũng vậy, cậu học trường nào? Không chừng chúng ta chung trường đấy. Mà này, cũng có khi tiện đường, tại sao chúng ta không đi học cùng nhau."
Ly Ca dừng lại, "Tôi không phải sinh viên năm nhất, tôi đến đây để làm việc."
Cô đứng lại," Tôi chỉ trông trẻ, nói đứa trẻ thực chất là ba tuổi."
"A? Không thể nào... "
Nghe cô nói như vậy, cậu nhóc rõ ràng là nản lòng. Vốn đang hào hứng "tán gái", nhưng hiện giờ lại cúi gằm, mất hết hứng thú, cúi đầu và lủi thủi một mình.
Ly Ca cười thầm phía sau hắn.
Trên đầu hắn ta hiện hai chữ【 tra nam 】 to và in đậm, cô đâu có mù.
Nhìn lại tất cả mọi người trong nhà ga phía sau, trong mắt Ly Ca hầu như ai cũng có vài câu trên đỉnh đầu.
Đó hẳn phải là từ phản ánh rõ nhất danh tính và tính cách của họ.
Ví dụ, một người phụ nữ trung niên dựa vào hàng rào ở lối ra tàu, đi một đôi giày cao gót rẻ tiền màu đỏ tươi, trên đầu có ba ký tự màu đen: 【 tú bà 】.
Người đàn ông đứng bên chiếc ô tô riêng: 【 lái xe đen 】.
Trên đầu người đàn bà bán bánh rán cũng có ba chữ:
【 máng xối dầu 】.
Và đại đa số mọi người chỉ là【 bình thường 】.
Ồ, còn có một tên đàn ông gầy gò, người đang điên cuồng chạy về phía cô, trên đầu hiện lên dòng chữ màu đen:【 ăn trộm 】.
Theo sát đó cũng có một dòng chữ in nhỏ: 【 gây án 】.
Cơ hội đến nhanh quá.
Ly Ca không kìm được niềm vui sướng trong lòng, xem tên trộm đang chạy về phía mình.
Chỉ là trên tay đang cầm đồ, vì vậy thoáng xê dịch vị trí của mình, vươn một chân.
"Bộp" một tiếng ngã ngửa ra sau, người đàn ông gầy gò giận dữ lau bụi trên mặt, hung hăng mắng Ly Ca: "Mẹ nó, mày là chó hoang từ đâu tới, lại dám chặn đường lão tử?!"
Hắn vừa dứt lời thì cảnh sát ga xe lửa đã đuổi theo.
Đôi tay bị siết chặt, cảnh sát thu hồi được một số ví và điện thoại trên người hắn.
Ở phía sau, mới phát hiện chính mình ném đồ của người mất, liền bước vội báo cảnh sát.
Ly Ca bước sang một bên, nhìn hệ thống nhắc nhở cô: 【 Trợ giúp cảnh sát bắt kẻ trộm, thời gian sống sót +1 ngày 】.
Thế là cô mỉm cười bỏ đi, giấu nhẹm công lao và danh vọng của mình.
Đằng trước có giơ vài chiếc bảng hiệu "Học viện cảnh sát thành phố A", cô đi về phía bọn họ.
Nhẹ nhàng từ chối lời đề nghị xách hành lý của một đàn anh, cô lên xe buýt đến trường.
Ở trên xe, cô nhận ly nước khoáng do đàn chị trên xe giao cho rồi cười: Sống ở ngoài đời sướng quá.
Xe buýt đến học viện cảnh sát ở thành phố A, dọc đường thành thị ngựa xe như nước.
Ly Ca nhớ tới khi còn ở trong tiểu thuyết kinh dị, cô đã vài lần muốn rời khỏi chuyến thám hiểm táo bạo để trở về thành phố, nhưng lại thường xuyên bị tác giả kéo về trong núi.
Mỗi lần, vì cô ấy bỏ chạy mà viết một số đồng đội bị tử hình.
Mẹ kiếp!
Chuyện này khiến cô không có duyên trong đội thám hiểm, ngoại trừ nam chính có hào quang của nhân vật chính, không ai muốn cùng cô lập đội.
Xe buýt đỗ lại, các sinh viên năm nhất trên xe theo thứ tự xuống xe, Ly Ca cũng theo sau, hơn nữa vừa mới xuống đã được một số tiền bối chào đón nồng nhiệt.
Ly Ca nhìn những học sinh đến và đi trên đường, và ý thức tại sao cô lại nổi tiếng như vậy - cô dường như là nữ sinh duy nhất được đưa tin đến trường này cho đến giờ.
Hiếm có cô gái nào trông giống như tiền bối ra vào tự do trên đường.
Cô chợt nhận ra rằng các đàn chị duy nhất khả năng đều bị cử đi nghênh đón các học sinh mới ở ga tàu hỏa.
Từ chối lòng tốt của đàn anh, Ly Ca đi theo biển chỉ dẫn và bước vào trường.
Bước được vài bước, cô đứng lại.
Vừa rồi uống quá nhiều nước, hiện rất muốn đi vệ sinh...
Nhưng với đống hành lý trên tay, làm sao cô có thể vào nhà vệ sinh?
Cô đang định cất hành lý vào nơi an toàn, lại thấy một ông lão tóc bạc đang ân cần nhìn về phía cô, "Học sinh mới à? Xảy ra chuyện gì vậy? Em đang vội nhỉ, có muốn hỗ trợ không?"
Dòng chữ màu đen trên đầu ông lão ghi 【 viện trưởng 】.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.