Chương 22
mễ nháo nháo
08/08/2021
Tôi sợ ông trời sẽ trừng phạt tôi
Lúc đang trên lớp thì bỗng nhiên cả người cha tôi không khoẻ rồi té xỉu, học sinh của ông ấy đưa ông đến phòng y tế, cho ông ấy uống chút thuốc nhưng lại nôn mửa rồi tiêu chảy, không thấy khá hơn nên sau đó mới đưa vào bệnh viện.
Lúc nhận được điện thoại thì tôi đang đặt vé máy bay, trong khoảng thời gian đó đang thi giữa kỳ, mà La Y thì đang quay phim truyền hình ở tỉnh kế bên, tôi nghĩ sau khi thi xong sẽ lập tức tìm chị ấy, không biết một mình chị ấy ở bên kia có được ai khác chăm sóc không, còn muốn tạo niềm vui bất ngờ cho chị ấy.
Mẹ tôi ở đầu dây bên kia vừa nói vừa nức nở, tôi phải vất vả hồi lâu mới nghe hiểu được bà ấy đang nói gì, sau khi hiểu thì chỉ trong chốc lát cái lạnh đã truyền đến từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu.
Khi tới bệnh viện thì cha tôi đã chuyển đến phòng bệnh nặng, người thân không thể vào trong, bác sĩ nói tình huống bây giờ rất nghiêm trọng, cần theo dõi, còn nói là bây giờ chứng bệnh lúc trước đã tái phát trở nên nguy hiểm hơn, chưa cho chúng tôi kết luận cụ thể, mà chỉ bảo chúng tôi hãy chờ.
Trần đời không thể ngờ tới được nhất chính là bệnh tật và cái chết, dù cho bạn có sống khoẻ mạnh, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như thế nào đi chăng nữa, thì khi nó đã muốn tìm đến bạn rồi, thì bạn chẳng có biện pháp nào khác, chỉ có thể ở thế yếu hơn mà chống chọi với nó.
Quãng thời gian kia tôi có thể dễ dàng chứng kiến mẹ mình tiều tuỵ đi rất nhiều, bà ấy là người yêu cái đẹp vậy mà không sửa soạn lại mình, mỗi ngày đều tới bệnh viện trông coi, mà càng ngày bác sĩ càng đem tới cho tôi tin nghiêm trọng hơn.
Tuy rằng bệnh này không hiếm thấy, nhưng khó trị được, bệnh viện sốt sắng thảo luận rồi quan sát vài ngày, không biết từ chỗ nào ra tay, mời rất nhiều chuyên gia mà như cũ không thấy tốt hơn.
Một tuần sau, cuối cùng cha tôi cũng thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng dù cho đã chuyển sang phòng bệnh khác chúng tôi cũng chỉ có thể nhìn ông ấy qua cửa kính bên ngoài, không thể đi vào, đứng từ xa nhìn ông ấy nhắm mắt, nằm không động đậy, lúc mới đầu mẹ tôi liều mạng đập vào cửa kính, lớn tiếng hô hào muốn ông ấy tỉnh lại, kết quả là bị y tá lôi kéo đi.
Bác sĩ từ đầu đến cuối chỉ nói quan sát rồi luôn nói là quan sát, dù cho mẹ tôi đã nện tiền vào bao nhiêu, hay cho bao nhiêu cái lì xì, tình huống vẫn là như vậy.
Ban đầu tôi định nói chuyện này cho La Y, nhưng khi đó chị ấy phải thường xuyên thức đêm để quay phim, mỗi lần gọi điện thoại tôi có thể dễ dàng nghe thấy giọng nói mang theo mỏi mệt của chị ấy, tôi không đành lòng quấy rầy, không muốn chị ấy trở nên phân tâm vì tôi, nếu có thể, thì tại sao phải khiến cho chị ấy thêm một chuyện để bận lòng đây.
Ngay lúc tôi không còn cách nào khác, thì mẹ La Y đã đến bệnh viện, cũng gọi điện thoại bày tỏ ý muốn gặp riêng tôi.
Khi đó tâm trạng của tôi rất phức tạp, đã từng khóc với mẹ tôi nhiều ngày, rõ ràng là biết khóc cũng vô dụng, nhưng vẫn như cũ muốn khóc, nhớ đến lúc trước gia đình hạnh phúc đến cỡ nào, tuy rằng cha mẹ tôi sẽ thỉnh thoảng cãi nhau, nhưng mà bọn họ đều yêu đối phương thật lòng.
Một khi tâm trạng của con người ta sa sút thì dễ dàng nhớ lại chuyện trước kia, tối không ngủ được thì tôi sẽ nhớ đến những chuyện cha tôi đã đối xử với tôi rất tốt từ nhỏ cho đến lớn, ông ấy mang trong lòng một cách giáo dục để dạy dỗ tôi, một mặt là nói cho tôi biết lòng người thì không thể tham, một mặt là đáp ứng toàn bộ lòng tham của tôi, mua cho tôi rất nhiều thứ mà tôi muốn.
Lúc thấy mẹ chị ấy, tôi rất là tiều tuỵ, nếu là bình thường, tôi nhất định sẽ đem hết nhiệt tình của mình ra ngoài, nhưng hôm đó ngay cả cười tôi cũng không làm được.
Ban đầu mẹ chị ấy có nói chuyện phiếm với tôi một hồi, sau đó mới bắt đầu quan tâm đến bệnh tình của cha tôi, sự xuất hiện của bà ấy đối với gia đình tôi mà nói, là sự xoay chuyển lớn, bà ấy không chỉ giúp chúng tôi liên hệ với bác sĩ nước ngoài chuyên trị căn bệnh đó, mà còn để bệnh viện chăm sóc cha tôi đặc biệt, chuẩn bị thoả đáng từ trên xuống dưới, mặt khác còn chi trả tiền thuốc men đầy đủ.
Tôi có thể từ chối sao?
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc từ chối, nhưng mà tôi không thể.
Thứ mà bà ấy cầm trong tay chính là mạng sống của cha tôi. Chúng tôi có tiền, nhưng không có thế, chỉ cần một cái nhấc tay tuỳ ý gọi điện của bà ấy cũng đủ để thực hiện ước muốn của chúng tôi, huống chi gia đình tôi không phải dạng giàu có gì.
Sau khi thực hiện cuộc trị liệu kéo dài hơn hai tháng, cuối cùng cha tôi cũng đã tỉnh lại, ở bệnh viện thêm khoảng thời gian nữa sau đó quay về nhà, trong một năm đã dần dần hồi phục.
Tôi vẫn chưa nói chuyện này cho cha mẹ biết, cũng để cho mẹ La Y giữ bí mật, về phần cha mẹ tôi, bọn họ chỉ biết là mời tới bác sĩ trong nhà La Y, còn những thứ khác thì không biết, hơn nữa thông qua thái độ hời hợt của tôi, làm cho chuyện này trở nên đơn giản, vậy nên bọn họ không có hoài nghi nào.
Tôi trình bày xong bằng giọng điệu bình thản, trước lúc đó, La Y không ngắt lời tôi lần nào, cũng không có biểu lộ gì khác thường, sau khi nói xong, tôi vò chặt vạt áo của mình, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mọi chuyện chính là như vậy."
Giờ phút này chúng tôi đang ngồi trên giường đối mặt với nhau, tuy giường của tôi không lớn, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi cũng không nhỏ.
Chị ấy vẫn như trước không có biểu lộ nào, hỏi tôi: "Mẹ tôi đã nói những gì với em?"
Kỳ thật mẹ của chị ấy nói với tôi rất nhiều, ngày đó gặp mặt đã dành hết một tiếng đồng hồ để nói chuyện với tôi, trong suốt khoảng thời gian đó tôi hầu như chẳng mở miệng, chỉ nghe bà ấy nói là gần đây bà ấy nghe chuyện giữa tôi và La Y, sau đó nói một đống lời về việc bài xích chuyện đồng giới, thật ra những chuyện đó tôi chẳng nghe lọt, tôi cảm thấy giờ này cha tôi đang lâm bệnh, bà ấy nói những thứ đó với tôi để làm gì.
Nhưng sau khi qua chủ đề đó, thì bà ấy nói có thể giúp tôi mời bác sĩ tốt hơn.
Trong lòng của tôi nặng nề, nói với La Y: "Mẹ chị bảo em rời khỏi chị."
La Y không vội không chậm, nói: "Sau đó thì sao? Tôi không tin bà ấy chỉ nói đơn giản như vậy."
Không sai, La Y. Chị thật hiểu mẹ mình.
Dù sao cũng đã khai rồi, thôi thì cũng đành khai cho trót đi a.
"Mẹ chị còn bảo em phải thề, nếu như em không chịu chia tay, nếu như sau này em vẫn tiếp tục dây dưa với chị, cha của em sẽ mãi mãi không tỉnh lại."
La Y nhíu mày, hỏi: "Em đã đồng ý?"
Tôi gật đầu, đó chính là cha tôi.
Nếu người không sợ ước nguyện thì chính là sợ lời nguyền, bà ấy mang đến lời nguyền tàn ác như vậy, tôi có thể không làm theo sao, trong lúc cha tôi sinh bệnh, mẹ tôi mỗi ngày đều thắp hương, cầu nguyện đất trời, dù biết rõ việc này không có khả năng, nhưng vẫn luôn ôm hi vọng.
Cho nên sao tôi có thể vi phạm, tôi sợ ông trời sẽ trừng phạt tôi.
Sau một hồi im lặng, tôi nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Một câu xin lỗi này tôi vẫn luôn muốn nói, nhưng mãi mà vẫn chưa có cơ hội, cuối cùng lúc này đã có thể rồi, nhưng nói xong tôi cảm thấy căng thẳng hơn, rất khổ sở là đằng khác, kể lại câu chuyện này, giống như đang xé mở vết thương cũ vốn đã liền sẹo của tôi.
Vài giây sau, bỗng nhiên bàn tay của chị ấy giơ lên đẩy đầu tôi một cái, tôi không ổn định được nữa, ngã xuống mền.
La Y nói: "Sao em ngu ngốc thế hả, Tiết Linh Nhất."
Không sai, tôi ngốc, nhưng nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, hình như cũng chỉ có cách trên.
Tôi đã nghĩ đến việc La Y sẽ gặp được người tốt hơn, dù là cùng giới hay khác giới, người kia sẽ đối xử tốt với La Y, bọn họ môn đăng hộ đối, La Y sẽ rất hạnh phúc, chị ấy sẽ quên tôi, thời gian chúng tôi bên nhau cũng không lâu, có thể cũng chẳng khó quên mấy.
Miễn là chuyện này chỉ có mình tôi đau khổ là được, nhưng mà Tiết Linh Nhất à, tình cảm của mày đáng giá bao nhiêu tiền đây?
Bị chị ấy xô ngã tôi vẫn chưa đứng dậy, buồn bực nhịn không được muốn khóc, rồi mấy giây sau đã không thể áp chế được tiếng khóc trầm thấp.
Chị ấy kéo tôi dậy, tầm mắt của tôi rất mơ hồ, nước mắt không ngừng trào ra, tôi không thể nhìn rõ nét mặt của chị ấy.
Trong lòng tôi đã đè nén chuyện này rất lâu, hôm nay cuối cùng có thể phóng thích bằng cách nói ra khỏi miệng, giờ tôi chỉ muốn khóc.
Thật sự là vô dụng mà, nhưng tôi chỉ muốn khóc mà thôi.
Sau khi kéo tôi thì chị ấy đưa tay ôm tôi, khi tay chạm vào lưng tôi thì tôi đã tan vỡ rồi, gào khóc, nghe chị ấy thầm thì: "Được rồi, đừng khóc."
Chị ấy nói xong tôi còn khóc to hơn.
Các bạn đừng thấy tôi đối với chuyện này rất bình thản, thật ra tôi vô cùng khổ sở.
Tôi thừa nhận từ nhỏ đến lớn mình không có trở ngại gì, cha mẹ đều là giảng viên đại học, không biết có bao nhiêu người hâm mộ tôi, bọn họ nói nhà tôi rất có tu dưỡng, vì thế thường xuyên có khách lại nhà chơi, tôi còn phải giả bộ một chút. Các giáo viên trong trường còn là học trò của cha mẹ tôi, bọn họ luôn chiếu cố tôi, tôi ở trường hầu như không bị bắt nạt, bình bình an an vui vui vẻ vẻ mà tốt nghiệp trung học, hoàn cảnh trưởng thành như thế rất là may mắn.
Đến đại học phát hiện mình thích La Y cũng không có kinh ngạc gì mấy, tôi vẫn là người dũng cảm tiến lên phía trước, thích thì theo đuổi, không có vụ không thể gì cả, kết quả các bạn thấy rồi đấy, chúng tôi chẳng phải đã hẹn hò với nhau rồi sao.
Tuy cuộc sống này rất nhạt nhẽo, nhưng mà tôi đã rất thoả mãn rồi, người tôi thích đều ở bên cạnh tôi, hầu như không có phiền muộn gì. Tôi không thể nào biết những tật xấu phản nghịch của những thiếu nữ thời kì trưởng thành, cũng không hiểu tâm trạng của những người thường xuyên muốn tự sát.
Không nghĩ cũng biết, chuyện cha tôi đã gây cho tôi đả kích lớn đến thế nào, tôi không giúp được gì, tôi cảm thấy mình thật vô dụng, thân là đứa con gái chí cốt nhưng việc có thể làm chỉ là lo lắng, điều này làm cho tôi quá mức tuyệt vọng, tôi nhìn mẹ tôi chỉ trong vòng một đêm đã mọc thêm nhiều sợi tóc bạc, lại ở trước mặt tôi tỏ vẻ kiên cường còn trong lòng là đau khổ.
Khi đó đã nghĩ, ông trời có phải cảm thấy tôi quá hạnh phúc, cho nên đã trừng phạt tôi như thế.
Trải qua lâu rồi, nhưng mỗi lần nhớ tới, liền giống như tảng đá đè nặng ở trước ngực, khó chịu đến không thể thở nổi.
Tôi cũng sẽ cảm thấy ấm ức.
Cho nên tôi cảm thấy rất khổ sở, rất khó chịu.
Tôi mặc kệ, giờ tôi chỉ muốn khóc thôi.
Lúc đang trên lớp thì bỗng nhiên cả người cha tôi không khoẻ rồi té xỉu, học sinh của ông ấy đưa ông đến phòng y tế, cho ông ấy uống chút thuốc nhưng lại nôn mửa rồi tiêu chảy, không thấy khá hơn nên sau đó mới đưa vào bệnh viện.
Lúc nhận được điện thoại thì tôi đang đặt vé máy bay, trong khoảng thời gian đó đang thi giữa kỳ, mà La Y thì đang quay phim truyền hình ở tỉnh kế bên, tôi nghĩ sau khi thi xong sẽ lập tức tìm chị ấy, không biết một mình chị ấy ở bên kia có được ai khác chăm sóc không, còn muốn tạo niềm vui bất ngờ cho chị ấy.
Mẹ tôi ở đầu dây bên kia vừa nói vừa nức nở, tôi phải vất vả hồi lâu mới nghe hiểu được bà ấy đang nói gì, sau khi hiểu thì chỉ trong chốc lát cái lạnh đã truyền đến từ lòng bàn chân lên đỉnh đầu.
Khi tới bệnh viện thì cha tôi đã chuyển đến phòng bệnh nặng, người thân không thể vào trong, bác sĩ nói tình huống bây giờ rất nghiêm trọng, cần theo dõi, còn nói là bây giờ chứng bệnh lúc trước đã tái phát trở nên nguy hiểm hơn, chưa cho chúng tôi kết luận cụ thể, mà chỉ bảo chúng tôi hãy chờ.
Trần đời không thể ngờ tới được nhất chính là bệnh tật và cái chết, dù cho bạn có sống khoẻ mạnh, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật như thế nào đi chăng nữa, thì khi nó đã muốn tìm đến bạn rồi, thì bạn chẳng có biện pháp nào khác, chỉ có thể ở thế yếu hơn mà chống chọi với nó.
Quãng thời gian kia tôi có thể dễ dàng chứng kiến mẹ mình tiều tuỵ đi rất nhiều, bà ấy là người yêu cái đẹp vậy mà không sửa soạn lại mình, mỗi ngày đều tới bệnh viện trông coi, mà càng ngày bác sĩ càng đem tới cho tôi tin nghiêm trọng hơn.
Tuy rằng bệnh này không hiếm thấy, nhưng khó trị được, bệnh viện sốt sắng thảo luận rồi quan sát vài ngày, không biết từ chỗ nào ra tay, mời rất nhiều chuyên gia mà như cũ không thấy tốt hơn.
Một tuần sau, cuối cùng cha tôi cũng thoát khỏi cơn nguy kịch, nhưng dù cho đã chuyển sang phòng bệnh khác chúng tôi cũng chỉ có thể nhìn ông ấy qua cửa kính bên ngoài, không thể đi vào, đứng từ xa nhìn ông ấy nhắm mắt, nằm không động đậy, lúc mới đầu mẹ tôi liều mạng đập vào cửa kính, lớn tiếng hô hào muốn ông ấy tỉnh lại, kết quả là bị y tá lôi kéo đi.
Bác sĩ từ đầu đến cuối chỉ nói quan sát rồi luôn nói là quan sát, dù cho mẹ tôi đã nện tiền vào bao nhiêu, hay cho bao nhiêu cái lì xì, tình huống vẫn là như vậy.
Ban đầu tôi định nói chuyện này cho La Y, nhưng khi đó chị ấy phải thường xuyên thức đêm để quay phim, mỗi lần gọi điện thoại tôi có thể dễ dàng nghe thấy giọng nói mang theo mỏi mệt của chị ấy, tôi không đành lòng quấy rầy, không muốn chị ấy trở nên phân tâm vì tôi, nếu có thể, thì tại sao phải khiến cho chị ấy thêm một chuyện để bận lòng đây.
Ngay lúc tôi không còn cách nào khác, thì mẹ La Y đã đến bệnh viện, cũng gọi điện thoại bày tỏ ý muốn gặp riêng tôi.
Khi đó tâm trạng của tôi rất phức tạp, đã từng khóc với mẹ tôi nhiều ngày, rõ ràng là biết khóc cũng vô dụng, nhưng vẫn như cũ muốn khóc, nhớ đến lúc trước gia đình hạnh phúc đến cỡ nào, tuy rằng cha mẹ tôi sẽ thỉnh thoảng cãi nhau, nhưng mà bọn họ đều yêu đối phương thật lòng.
Một khi tâm trạng của con người ta sa sút thì dễ dàng nhớ lại chuyện trước kia, tối không ngủ được thì tôi sẽ nhớ đến những chuyện cha tôi đã đối xử với tôi rất tốt từ nhỏ cho đến lớn, ông ấy mang trong lòng một cách giáo dục để dạy dỗ tôi, một mặt là nói cho tôi biết lòng người thì không thể tham, một mặt là đáp ứng toàn bộ lòng tham của tôi, mua cho tôi rất nhiều thứ mà tôi muốn.
Lúc thấy mẹ chị ấy, tôi rất là tiều tuỵ, nếu là bình thường, tôi nhất định sẽ đem hết nhiệt tình của mình ra ngoài, nhưng hôm đó ngay cả cười tôi cũng không làm được.
Ban đầu mẹ chị ấy có nói chuyện phiếm với tôi một hồi, sau đó mới bắt đầu quan tâm đến bệnh tình của cha tôi, sự xuất hiện của bà ấy đối với gia đình tôi mà nói, là sự xoay chuyển lớn, bà ấy không chỉ giúp chúng tôi liên hệ với bác sĩ nước ngoài chuyên trị căn bệnh đó, mà còn để bệnh viện chăm sóc cha tôi đặc biệt, chuẩn bị thoả đáng từ trên xuống dưới, mặt khác còn chi trả tiền thuốc men đầy đủ.
Tôi có thể từ chối sao?
Tôi đã suy nghĩ rất nhiều về việc từ chối, nhưng mà tôi không thể.
Thứ mà bà ấy cầm trong tay chính là mạng sống của cha tôi. Chúng tôi có tiền, nhưng không có thế, chỉ cần một cái nhấc tay tuỳ ý gọi điện của bà ấy cũng đủ để thực hiện ước muốn của chúng tôi, huống chi gia đình tôi không phải dạng giàu có gì.
Sau khi thực hiện cuộc trị liệu kéo dài hơn hai tháng, cuối cùng cha tôi cũng đã tỉnh lại, ở bệnh viện thêm khoảng thời gian nữa sau đó quay về nhà, trong một năm đã dần dần hồi phục.
Tôi vẫn chưa nói chuyện này cho cha mẹ biết, cũng để cho mẹ La Y giữ bí mật, về phần cha mẹ tôi, bọn họ chỉ biết là mời tới bác sĩ trong nhà La Y, còn những thứ khác thì không biết, hơn nữa thông qua thái độ hời hợt của tôi, làm cho chuyện này trở nên đơn giản, vậy nên bọn họ không có hoài nghi nào.
Tôi trình bày xong bằng giọng điệu bình thản, trước lúc đó, La Y không ngắt lời tôi lần nào, cũng không có biểu lộ gì khác thường, sau khi nói xong, tôi vò chặt vạt áo của mình, cúi đầu nhỏ giọng nói: "Mọi chuyện chính là như vậy."
Giờ phút này chúng tôi đang ngồi trên giường đối mặt với nhau, tuy giường của tôi không lớn, nhưng khoảng cách giữa chúng tôi cũng không nhỏ.
Chị ấy vẫn như trước không có biểu lộ nào, hỏi tôi: "Mẹ tôi đã nói những gì với em?"
Kỳ thật mẹ của chị ấy nói với tôi rất nhiều, ngày đó gặp mặt đã dành hết một tiếng đồng hồ để nói chuyện với tôi, trong suốt khoảng thời gian đó tôi hầu như chẳng mở miệng, chỉ nghe bà ấy nói là gần đây bà ấy nghe chuyện giữa tôi và La Y, sau đó nói một đống lời về việc bài xích chuyện đồng giới, thật ra những chuyện đó tôi chẳng nghe lọt, tôi cảm thấy giờ này cha tôi đang lâm bệnh, bà ấy nói những thứ đó với tôi để làm gì.
Nhưng sau khi qua chủ đề đó, thì bà ấy nói có thể giúp tôi mời bác sĩ tốt hơn.
Trong lòng của tôi nặng nề, nói với La Y: "Mẹ chị bảo em rời khỏi chị."
La Y không vội không chậm, nói: "Sau đó thì sao? Tôi không tin bà ấy chỉ nói đơn giản như vậy."
Không sai, La Y. Chị thật hiểu mẹ mình.
Dù sao cũng đã khai rồi, thôi thì cũng đành khai cho trót đi a.
"Mẹ chị còn bảo em phải thề, nếu như em không chịu chia tay, nếu như sau này em vẫn tiếp tục dây dưa với chị, cha của em sẽ mãi mãi không tỉnh lại."
La Y nhíu mày, hỏi: "Em đã đồng ý?"
Tôi gật đầu, đó chính là cha tôi.
Nếu người không sợ ước nguyện thì chính là sợ lời nguyền, bà ấy mang đến lời nguyền tàn ác như vậy, tôi có thể không làm theo sao, trong lúc cha tôi sinh bệnh, mẹ tôi mỗi ngày đều thắp hương, cầu nguyện đất trời, dù biết rõ việc này không có khả năng, nhưng vẫn luôn ôm hi vọng.
Cho nên sao tôi có thể vi phạm, tôi sợ ông trời sẽ trừng phạt tôi.
Sau một hồi im lặng, tôi nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi."
Một câu xin lỗi này tôi vẫn luôn muốn nói, nhưng mãi mà vẫn chưa có cơ hội, cuối cùng lúc này đã có thể rồi, nhưng nói xong tôi cảm thấy căng thẳng hơn, rất khổ sở là đằng khác, kể lại câu chuyện này, giống như đang xé mở vết thương cũ vốn đã liền sẹo của tôi.
Vài giây sau, bỗng nhiên bàn tay của chị ấy giơ lên đẩy đầu tôi một cái, tôi không ổn định được nữa, ngã xuống mền.
La Y nói: "Sao em ngu ngốc thế hả, Tiết Linh Nhất."
Không sai, tôi ngốc, nhưng nếu chuyện đó xảy ra lần nữa, hình như cũng chỉ có cách trên.
Tôi đã nghĩ đến việc La Y sẽ gặp được người tốt hơn, dù là cùng giới hay khác giới, người kia sẽ đối xử tốt với La Y, bọn họ môn đăng hộ đối, La Y sẽ rất hạnh phúc, chị ấy sẽ quên tôi, thời gian chúng tôi bên nhau cũng không lâu, có thể cũng chẳng khó quên mấy.
Miễn là chuyện này chỉ có mình tôi đau khổ là được, nhưng mà Tiết Linh Nhất à, tình cảm của mày đáng giá bao nhiêu tiền đây?
Bị chị ấy xô ngã tôi vẫn chưa đứng dậy, buồn bực nhịn không được muốn khóc, rồi mấy giây sau đã không thể áp chế được tiếng khóc trầm thấp.
Chị ấy kéo tôi dậy, tầm mắt của tôi rất mơ hồ, nước mắt không ngừng trào ra, tôi không thể nhìn rõ nét mặt của chị ấy.
Trong lòng tôi đã đè nén chuyện này rất lâu, hôm nay cuối cùng có thể phóng thích bằng cách nói ra khỏi miệng, giờ tôi chỉ muốn khóc.
Thật sự là vô dụng mà, nhưng tôi chỉ muốn khóc mà thôi.
Sau khi kéo tôi thì chị ấy đưa tay ôm tôi, khi tay chạm vào lưng tôi thì tôi đã tan vỡ rồi, gào khóc, nghe chị ấy thầm thì: "Được rồi, đừng khóc."
Chị ấy nói xong tôi còn khóc to hơn.
Các bạn đừng thấy tôi đối với chuyện này rất bình thản, thật ra tôi vô cùng khổ sở.
Tôi thừa nhận từ nhỏ đến lớn mình không có trở ngại gì, cha mẹ đều là giảng viên đại học, không biết có bao nhiêu người hâm mộ tôi, bọn họ nói nhà tôi rất có tu dưỡng, vì thế thường xuyên có khách lại nhà chơi, tôi còn phải giả bộ một chút. Các giáo viên trong trường còn là học trò của cha mẹ tôi, bọn họ luôn chiếu cố tôi, tôi ở trường hầu như không bị bắt nạt, bình bình an an vui vui vẻ vẻ mà tốt nghiệp trung học, hoàn cảnh trưởng thành như thế rất là may mắn.
Đến đại học phát hiện mình thích La Y cũng không có kinh ngạc gì mấy, tôi vẫn là người dũng cảm tiến lên phía trước, thích thì theo đuổi, không có vụ không thể gì cả, kết quả các bạn thấy rồi đấy, chúng tôi chẳng phải đã hẹn hò với nhau rồi sao.
Tuy cuộc sống này rất nhạt nhẽo, nhưng mà tôi đã rất thoả mãn rồi, người tôi thích đều ở bên cạnh tôi, hầu như không có phiền muộn gì. Tôi không thể nào biết những tật xấu phản nghịch của những thiếu nữ thời kì trưởng thành, cũng không hiểu tâm trạng của những người thường xuyên muốn tự sát.
Không nghĩ cũng biết, chuyện cha tôi đã gây cho tôi đả kích lớn đến thế nào, tôi không giúp được gì, tôi cảm thấy mình thật vô dụng, thân là đứa con gái chí cốt nhưng việc có thể làm chỉ là lo lắng, điều này làm cho tôi quá mức tuyệt vọng, tôi nhìn mẹ tôi chỉ trong vòng một đêm đã mọc thêm nhiều sợi tóc bạc, lại ở trước mặt tôi tỏ vẻ kiên cường còn trong lòng là đau khổ.
Khi đó đã nghĩ, ông trời có phải cảm thấy tôi quá hạnh phúc, cho nên đã trừng phạt tôi như thế.
Trải qua lâu rồi, nhưng mỗi lần nhớ tới, liền giống như tảng đá đè nặng ở trước ngực, khó chịu đến không thể thở nổi.
Tôi cũng sẽ cảm thấy ấm ức.
Cho nên tôi cảm thấy rất khổ sở, rất khó chịu.
Tôi mặc kệ, giờ tôi chỉ muốn khóc thôi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.