Chương 27
mễ nháo nháo
08/08/2021
Nếu như sau này cô với nó vẫn còn dây dưa...
Người thông minh có một bệnh chung, chính là thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, nói thí dụ như luật sư, thích luồn lách qua kẽ hở của pháp luật, hay nói những lời có đạo lý doạ người khác đến ngẩn ngơ, hoặc ví dụ như mấy tay biện luận lợi hại, thích tìm những chỗ không cẩn thận chặt chẽ trong lời nói, sau đó bắt đầu công phá.
La Y cũng đã tìm được lỗ thủng chính xác trong câu nói của mẹ chị ấy, hơn nữa không ngại ngùng mà luồn vào.
Câu đó của bà ấy lúc trước tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Thề đi, nếu như cô không chia tay với La Y, nếu như sau này cô vẫn còn dây dưa với nó, thì cha của cô vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
Nhớ được như thế không phải vì tôi có trí nhớ tốt, mà đối với tôi sự kiện kia đã chấn động quá lớn, và cũng bởi vì mẹ La Y nói chuyện rất chậm rãi.
Phu nhân a, được gọi là phu nhân đương nhiên là bởi vì cao quý, không chỉ mặc trên người những bộ đồ sang trọng khéo léo, mà toàn thân cũng phải thể hiện được hai chữ cao quý, về phương diện hành vi cử chỉ phải thể hiện thật tinh tế ở sự chậm rãi. Có một số người xem đó là việc hưởng thụ cuộc sống.
Phu nhân nói chuyện chắc chắn phải chậm rồi, mỗi câu mỗi chữ đều thể hiện sự bình tĩnh và tính cách, đồng thời khí chất cũng được bộc lộ ở trong đó, nói chuyện chậm rãi, giống như đang giảng đạo lý vậy, thậm chí nghiêm trọng hơn có thể đạt đến hiệu quả tẩy não.
Không giống như số người, nói chuyện vừa nhanh vừa vội, lúc cãi nhau còn có thể nâng cao âm điệu đến tận chân trời, loại người này được tặng cho một cái danh hiệu, gọi là người đàn bà chanh chua.
Nhưng mà cũng có thời điểm phu nhân có thể trở thành người đàn bà chanh chua, chính là lúc bắt Tuesday.
Mẹ La Y nói chuyện rất là chậm, còn đặc biệt trầm, nhiều lúc tôi cảm thấy nếu để những lời dài dòng một giờ đồng hồ đó cho mẹ tôi, đoán chừng chỉ 10 phút là xong rồi, dù sao bà ấy cũng là giáo viên Ngữ Văn, những bài văn đọc hiểu chỉ cho bạn lấp đầy chỗ trống trong hai hàng, nếu quá dài dòng thì sẽ không được điểm cao đâu.
Nhưng mà tôi không dám chắc, những lời đã khắc sâu vào trong trí nhớ ấy, phải chăng là do lắng đọng qua năm tháng, hoặc ở trong giấc mơ nửa đêm được lặp đi lặp lại nhiều lần, rồi bị đại não của tôi lấp vào mà không hề hay biết.
Cái câu, nếu như sau này cô vẫn còn dây dưa với nó, thật ra phải là, nếu như sau này cô với nó vẫn còn dây dưa mới đúng.
Nếu thật sự là vậy, câu này đã có chút thay đổi ý nghĩa rồi, La Y sẽ không thể tìm được kẽ hở để luồn vào.
Bởi vậy không khỏi cảm thán, ngôn ngữ Trung Quốc thật sự quá sâu sắc.
Nghĩ như thế khiến tôi có chút sợ, đang chỉnh sửa lại tư liệu văn bản, vậy mà trực tiếp gõ câu "Cha của cô vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại" vào trong Word.
Bàn tay nhỏ bé run lên lập tức xóa bỏ, cầm lên điện thoại trực tiếp gọi cho mẹ tôi, ở đầu dây bên kia đang chơi mạt chược, thanh âm rầm rầm, hỏi tôi: "Chuyện gì a?"
Tôi hỏi: "Dạo này thân thể ba tốt không?"
Mẹ của tôi nghi ngờ hỏi: "Không phải hôm qua vừa mới về sao, tự dưng hôm nay lại hỏi như thế." Nói xong bà ấy hít một hơi, khẩn trương nói: "Phải chăng bác sĩ gọi điện nói với con cái gì rồi?"
"Không có không có, chính là, cái kia, ngày hôm qua con nằm mơ, mơ thấy ba lại bị bệnh, nên hơi sợ."
Nghe xong mẹ tôi lập tức nói: "Mấy tháng trước vừa đi kiểm tra, không có vấn đề gì." Nói rồi lại bổ sung: "Không được không được, mẹ nghĩ buổi chiều nên đưa ổng khám lại lần nữa."
Tôi quay con chuột, "Vâng vâng, ý của con chính là ý này."
Để điện thoại xuống nhưng tâm trạng vẫn không thể khôi phục được như trước, La Y đã sớm ra ngoài, báo lịch trình hôm nay của chị ấy trên WeChat cho tôi biết, và rằng buổi tối sẽ trở về, nhưng cũng có khả năng sẽ khá muộn, bảo đợi chị ấy về, nếu mệt thì ngủ trước.
Dường như những lời này của chị ấy đưa tôi trở về khoảng thời gian sống cùng với chị ấy. Khi đó, chị ấy bắt đầu bận rộn, đi sớm về trễ, tôi ở nhà đợi chị ấy, mỗi lần trở về đều giống như con thú cưng muốn được ôm một cái, nhưng chị ấy luôn ghét bỏ mà đẩy ra.
Nhưng quãng thời gian em tình tôi ngại ấy cũng không kéo dài được bao lâu.
Viết xong báo cáo thì tắt máy tính, sẵn tiện gọi điện thoại cho Hứa Hoa, ngày hôm qua không biết cậu ta hút thuốc tới mấy giờ, nếu không phải đang sa vào vũng bùn, tôi nhất định sẽ ôm đống đậu phộng đến nhà cậu ta và bắt đầu một cuộc đối thoại sâu sắc trong đêm khuya.
Mấy phút sau chúng tôi gặp nhau ở pantry, nhưng lại đều nhất trí cho rằng pantry là nơi có nhiều người nhiều miệng, không thích hợp trò chuyện chủ đề này. Cũng không phải là bởi vì đề tài đó bí mật đến nỗi tuyệt đối không thể để cho người khác biết, mà bây giờ càng ngày càng có nhiều người lắm chuyện, tốc độ truyền bá cũng quá mức mạnh mẽ, hầu hết mọi người đều thích nhiều chuyện lúc đang làm việc, thậm chí khi quá nhàm chán có thể lấy chuyện của người khác từ mười năm trước ra để nói, cũng sẽ không tiếc thêm mắm dặm muối. Bọn họ không phải hưởng thụ câu chuyện đó, mà là hưởng thụ việc được nhiều người đồng ý quan điểm của mình, bởi vì cảm thấy rằng, như vậy sẽ rất là dễ chịu thoải mái.
Người a, thích được người khác khẳng định mình.
Vì vậy tôi và Hứa Hoa tìm quán coffee để ngồi.
Chúng tôi gọi ra hai loại cà phê đắt nhất trong tiệm, bởi vì chúng tôi cho rằng, câu chuyện mà bọn tôi sắp sửa chia sẻ, đáng giá với cái biển tên cửa tiệm này, cũng là chuyện lớn trong cuộc đời bọn tôi!
Hứa Hoa uống một lần rồi nhấm nháp hồi lâu, chậc chậc vài tiếng rồi gật gù hưởng thụ, nói: "Đúng là không giống như cà phê uống liền ở nhà."
Tôi không thể nhận ra cà phê bình thường và cà phê đắt tiền có gì khác nhau, tôi chỉ có thể cảm nhận được là rất đắng hay là hơi đắng, thật khổ mà.
Cho nên tôi cũng nếm thử một ngụm, hỏi: "Không giống nhau chỗ nào?"
Hứa Hoa nói: "Quý."
"Nói hay lắm, vậy mà cậu còn dám uống, lợi hại lợi hại." Tôi uống thêm một ngụm, rồi nói tiếp: "Nếu như cà phê này cũng châm giống cà phê uống liền, chỉ khác là đổi cái ly thôi, thì sao?"
Hứa Hoa ngập ngừng một lát, rồi nói: "Tôi sẽ Đ cả gia đình chủ quán."
Ha ha ha, quả nhiên chỉ là ra vẻ hiểu biết thôi a.
Kế tiếp, Hứa Hoa nói cho tôi biết, kỳ nghỉ 1 tháng 5 năm nay, cậu ta và bạn gái đến nhà dì của cô ấy, bà dì rất thích Hứa Hoa, chỉ có điều là, bọn họ luôn dùng tiếng địa phương để nói chuyện phiếm, cho nên cậu ta nghe không hiểu lại không tiện nói, cậu ta còn bảo, con gái của bạn gái cũng rất thích cậu ta, còn hỏi khi nào Hứa Hoa lấy mẹ mình.
Tôi cảm thấy khá suôn sẻ: "Tiến độ như vậy là rất tốt rồi a."
Hứa Hoa thở dài: "Tôi không biết nữa, Tuệ Tuệ để quá nhiều chuyện trong lòng, cô ấy nói là tin của tôi bây giờ, nhưng không thể tin được tôi của sau này, cô ấy đã từng trải qua, cho nên không dám thử nữa."
Tôi cũng thở dài, đột nhiên chủ đề bị dừng lại, tôi và Hứa Hoa liếc nhìn nhau, chợt nhận ra rằng, người ngồi đối diện này chỉ thích hợp trêu đùa chứ không phải là loại người biết an ủi.
Vì thế trong lúc tôi đang ngập ngừng, cậu ta nói: "Cậu thì sao, bây giờ cậu và La Y thế nào rồi?"
Tôi uống một ngụm cà phê, ý là trước khi nói chuyện này phải nếm qua chút đau khổ cái đã.
Tôi nói: "Không biết, hình như là đã làm hoà rồi, nhưng mà tôi vẫn rất lo lắng, cậu nói xem, Hứa Hoa, tôi có phải là dạng người không biết xấu hổ hay không a."
Hứa Hoa vô tình gật đầu: "Đúng vậy a, bây giờ cậu mới biết sao?"
Cậu có tin tôi giội nước cà phê qua không hả!
Chẳng lẽ không hiểu có một đạo lý gọi là, mình có thể tự bôi đen bản thân, nhưng người khác không thể làm thế với mình sao!
Nói thật bọn tôi chỉ tâm sự, và là hốc cây biết đi miễn phí của đối phương, cũng chẳng muốn tìm kiếm giải pháp từ trong cuộc trò chuyện này, chúng tôi chỉ là người bình thường, làm những việc bình thường, trừ bỏ trường học và xã hội, nguyên tắc của chúng tôi là tự lực cánh sinh.
Tất cả mọi người đều hiểu, lúc sống chỉ cần vui vẻ là được rồi, nhưng con người luôn bị thứ gì đó trói buộc, dù ít hay nhiều. Trời cao ban cho chúng ta cảm xúc và giác quan, không phải để cho chúng ta tự cho mình là đúng, chúng ta không thể sống cho chính mình.
Các bạn thấy chưa, cà phê đắt tiền thật hay, vậy mà có thể làm cho tôi nhận ra được nhiều thứ như vậy, cà phê uống liền ở nhà chỉ khiến cho tôi cảm thấy có nên bỏ thêm đường hay không mà thôi.
Dù sao tôi thật sự rất sợ đắng.
Cùng Hứa Hoa tán gẫu trong một buổi trưa thật thoải mái, rất mau đã đến hai giờ, cậu ta nói mình phải lên tầng trên rồi.
Cậu ta không giống tôi, bản thân chỉ cần dựa theo lịch trình để chiếu cố Trần Linh, chuẩn bị một số thứ hằng ngày và theo giờ làm việc của Trần Linh là được rồi, Hứa Hoa ở trong tổ hậu kỳ, sáng đi chiều về, cho nên dưới ánh mắt hâm mộ của cậu ta, tôi ung dung rời khỏi cửa công ty, tỏ vẻ phải về nhà ngủ một giấc.
Lúc đang đợi xe thì cầm điện thoại check Weibo, bây giờ chắc Trần Linh ở trên máy bay rồi, vừa rồi gửi tin nhắn trên WeChat vẫn còn chưa trả lời tôi.
Nhấp vào hot search, xếp hạng thứ hai hiển thị là La Y, trong lòng tôi hoảng hốt.
Bởi vì có mặt trên hot search chưa chắc là chuyện tốt, mặc dù có thể nổi tiếng chỉ trong một nốt nhạc.
Trên hot search thường là những tin đồn được phát nổ, đặc biệt là các góc khuất của minh tinh, không có tin nóng thì sẽ không lên được hot search đâu.
Nhưng nếu là minh tinh hot thì là một câu chuyện khác, chỉ cần tùy tiện đăng lên một cái trên Weibo là có thể lên hot search rồi.
La Y trong lòng tôi đã hot đến không thể chịu được, nhiều năm qua tôi đã rất vui mừng nhìn chị ấy từng bước leo lên, tôi cảm thấy chắc hẳn có rất nhiều người biết đến chị ấy a?
Nhấp vào tên chị ấy, đầu tiên đề cử chính là Weibo chị ấy, kéo xuống dưới một chút, một trong những Blogger thâm niên có tin đồn huyền thoại đã đăng trên Weibo, viết một câu "Mập mờ khiến cho con người ta nhận hết mọi ấm ức."
Hình Chín Ô Vuông, đã đăng lên mấy tấm ảnh đều dạng tin đồn thất thiệt, chụp hình Mã Văn Lâm và La Y đối mặt, thậm chí ảnh trên sân khấu cũng không buông tha, mà hai tấm cuối cùng, một tấm là La Y đã đăng lên Weibo vào buổi sáng hôm nay, chụp chính là ngón cái và ngón trỏ giao nhau tạo thành biểu tượng trái tim tình yêu, ngày nay ký hiệu này rất được lưu hành, vì nó thuận tiện, một tay có thể làm một, hai tay có thể làm hai cái trái tim đấy.
Tấm còn lại là của Mã Văn Lâm, đăng sau La Y nửa tiếng đồng hồ, cũng là ký hiệu như thế, nhưng bối cảnh khác biệt.
Xem xong bờ môi tôi run rẩy, ý đồ a ý đồ! Thật không tốt chút nào!
Vì vậy tôi lập tức vào Weibo của Mã Văn Lâm, nhưng cái tên này đã xoá ảnh đó đi rồi!
Vậy mà xóa! Vậy mà diễn đầu hở đuôi cho tôi xem cơ à! Tiền bối La Y không có nói cho anh biết là muốn cách xa anh à!
Tôi tức giận tiến vào trang La Y, Weibo chị ấy không có đăng chữ, chỉ có hình, có lẽ vì tin đồn, cho nên chỉ mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, bình luận đã lên mấy chục nghìn rồi, nhấn vào đó, phần lớn đều hỏi chị đang hẹn hò với Mã Văn Lăm hả? Hai người lần lượt đăng hai tấm ảnh đó là có ý đồ gì? Mỗi lần ra phim truyền hình đều ầm ĩ có tin xấu, có thể yên tĩnh một chút được không? Lại lăng xê nữa rồi!
Rõ ràng là La Y đang chúc mừng đã làm hoà với tôi mà! Mấy người đang làm gì vậy, cộng đồng mạng bây giờ, thật là hay xuyên tạc ý tứ của người khác, hơn nữa nghe tiếng gió đoán trời mưa, dù sao căn bản là không cần phải chịu trách nhiệm cho hành động lên tiếng lung tung của mình.
Tuy rằng biết không có tác dụng, nhưng tôi vẫn nhấn vào nói đôi câu, ngay lúc đang gõ chữ, bỗng một chiếc xe dừng lại ở trước mặt, hơn nữa còn hạ cửa kính xuống.
Ôi chao? Là Phương Ngôn Bân.
Người thông minh có một bệnh chung, chính là thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, nói thí dụ như luật sư, thích luồn lách qua kẽ hở của pháp luật, hay nói những lời có đạo lý doạ người khác đến ngẩn ngơ, hoặc ví dụ như mấy tay biện luận lợi hại, thích tìm những chỗ không cẩn thận chặt chẽ trong lời nói, sau đó bắt đầu công phá.
La Y cũng đã tìm được lỗ thủng chính xác trong câu nói của mẹ chị ấy, hơn nữa không ngại ngùng mà luồn vào.
Câu đó của bà ấy lúc trước tôi vẫn còn nhớ rất rõ. Thề đi, nếu như cô không chia tay với La Y, nếu như sau này cô vẫn còn dây dưa với nó, thì cha của cô vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại.
Nhớ được như thế không phải vì tôi có trí nhớ tốt, mà đối với tôi sự kiện kia đã chấn động quá lớn, và cũng bởi vì mẹ La Y nói chuyện rất chậm rãi.
Phu nhân a, được gọi là phu nhân đương nhiên là bởi vì cao quý, không chỉ mặc trên người những bộ đồ sang trọng khéo léo, mà toàn thân cũng phải thể hiện được hai chữ cao quý, về phương diện hành vi cử chỉ phải thể hiện thật tinh tế ở sự chậm rãi. Có một số người xem đó là việc hưởng thụ cuộc sống.
Phu nhân nói chuyện chắc chắn phải chậm rồi, mỗi câu mỗi chữ đều thể hiện sự bình tĩnh và tính cách, đồng thời khí chất cũng được bộc lộ ở trong đó, nói chuyện chậm rãi, giống như đang giảng đạo lý vậy, thậm chí nghiêm trọng hơn có thể đạt đến hiệu quả tẩy não.
Không giống như số người, nói chuyện vừa nhanh vừa vội, lúc cãi nhau còn có thể nâng cao âm điệu đến tận chân trời, loại người này được tặng cho một cái danh hiệu, gọi là người đàn bà chanh chua.
Nhưng mà cũng có thời điểm phu nhân có thể trở thành người đàn bà chanh chua, chính là lúc bắt Tuesday.
Mẹ La Y nói chuyện rất là chậm, còn đặc biệt trầm, nhiều lúc tôi cảm thấy nếu để những lời dài dòng một giờ đồng hồ đó cho mẹ tôi, đoán chừng chỉ 10 phút là xong rồi, dù sao bà ấy cũng là giáo viên Ngữ Văn, những bài văn đọc hiểu chỉ cho bạn lấp đầy chỗ trống trong hai hàng, nếu quá dài dòng thì sẽ không được điểm cao đâu.
Nhưng mà tôi không dám chắc, những lời đã khắc sâu vào trong trí nhớ ấy, phải chăng là do lắng đọng qua năm tháng, hoặc ở trong giấc mơ nửa đêm được lặp đi lặp lại nhiều lần, rồi bị đại não của tôi lấp vào mà không hề hay biết.
Cái câu, nếu như sau này cô vẫn còn dây dưa với nó, thật ra phải là, nếu như sau này cô với nó vẫn còn dây dưa mới đúng.
Nếu thật sự là vậy, câu này đã có chút thay đổi ý nghĩa rồi, La Y sẽ không thể tìm được kẽ hở để luồn vào.
Bởi vậy không khỏi cảm thán, ngôn ngữ Trung Quốc thật sự quá sâu sắc.
Nghĩ như thế khiến tôi có chút sợ, đang chỉnh sửa lại tư liệu văn bản, vậy mà trực tiếp gõ câu "Cha của cô vĩnh viễn sẽ không tỉnh lại" vào trong Word.
Bàn tay nhỏ bé run lên lập tức xóa bỏ, cầm lên điện thoại trực tiếp gọi cho mẹ tôi, ở đầu dây bên kia đang chơi mạt chược, thanh âm rầm rầm, hỏi tôi: "Chuyện gì a?"
Tôi hỏi: "Dạo này thân thể ba tốt không?"
Mẹ của tôi nghi ngờ hỏi: "Không phải hôm qua vừa mới về sao, tự dưng hôm nay lại hỏi như thế." Nói xong bà ấy hít một hơi, khẩn trương nói: "Phải chăng bác sĩ gọi điện nói với con cái gì rồi?"
"Không có không có, chính là, cái kia, ngày hôm qua con nằm mơ, mơ thấy ba lại bị bệnh, nên hơi sợ."
Nghe xong mẹ tôi lập tức nói: "Mấy tháng trước vừa đi kiểm tra, không có vấn đề gì." Nói rồi lại bổ sung: "Không được không được, mẹ nghĩ buổi chiều nên đưa ổng khám lại lần nữa."
Tôi quay con chuột, "Vâng vâng, ý của con chính là ý này."
Để điện thoại xuống nhưng tâm trạng vẫn không thể khôi phục được như trước, La Y đã sớm ra ngoài, báo lịch trình hôm nay của chị ấy trên WeChat cho tôi biết, và rằng buổi tối sẽ trở về, nhưng cũng có khả năng sẽ khá muộn, bảo đợi chị ấy về, nếu mệt thì ngủ trước.
Dường như những lời này của chị ấy đưa tôi trở về khoảng thời gian sống cùng với chị ấy. Khi đó, chị ấy bắt đầu bận rộn, đi sớm về trễ, tôi ở nhà đợi chị ấy, mỗi lần trở về đều giống như con thú cưng muốn được ôm một cái, nhưng chị ấy luôn ghét bỏ mà đẩy ra.
Nhưng quãng thời gian em tình tôi ngại ấy cũng không kéo dài được bao lâu.
Viết xong báo cáo thì tắt máy tính, sẵn tiện gọi điện thoại cho Hứa Hoa, ngày hôm qua không biết cậu ta hút thuốc tới mấy giờ, nếu không phải đang sa vào vũng bùn, tôi nhất định sẽ ôm đống đậu phộng đến nhà cậu ta và bắt đầu một cuộc đối thoại sâu sắc trong đêm khuya.
Mấy phút sau chúng tôi gặp nhau ở pantry, nhưng lại đều nhất trí cho rằng pantry là nơi có nhiều người nhiều miệng, không thích hợp trò chuyện chủ đề này. Cũng không phải là bởi vì đề tài đó bí mật đến nỗi tuyệt đối không thể để cho người khác biết, mà bây giờ càng ngày càng có nhiều người lắm chuyện, tốc độ truyền bá cũng quá mức mạnh mẽ, hầu hết mọi người đều thích nhiều chuyện lúc đang làm việc, thậm chí khi quá nhàm chán có thể lấy chuyện của người khác từ mười năm trước ra để nói, cũng sẽ không tiếc thêm mắm dặm muối. Bọn họ không phải hưởng thụ câu chuyện đó, mà là hưởng thụ việc được nhiều người đồng ý quan điểm của mình, bởi vì cảm thấy rằng, như vậy sẽ rất là dễ chịu thoải mái.
Người a, thích được người khác khẳng định mình.
Vì vậy tôi và Hứa Hoa tìm quán coffee để ngồi.
Chúng tôi gọi ra hai loại cà phê đắt nhất trong tiệm, bởi vì chúng tôi cho rằng, câu chuyện mà bọn tôi sắp sửa chia sẻ, đáng giá với cái biển tên cửa tiệm này, cũng là chuyện lớn trong cuộc đời bọn tôi!
Hứa Hoa uống một lần rồi nhấm nháp hồi lâu, chậc chậc vài tiếng rồi gật gù hưởng thụ, nói: "Đúng là không giống như cà phê uống liền ở nhà."
Tôi không thể nhận ra cà phê bình thường và cà phê đắt tiền có gì khác nhau, tôi chỉ có thể cảm nhận được là rất đắng hay là hơi đắng, thật khổ mà.
Cho nên tôi cũng nếm thử một ngụm, hỏi: "Không giống nhau chỗ nào?"
Hứa Hoa nói: "Quý."
"Nói hay lắm, vậy mà cậu còn dám uống, lợi hại lợi hại." Tôi uống thêm một ngụm, rồi nói tiếp: "Nếu như cà phê này cũng châm giống cà phê uống liền, chỉ khác là đổi cái ly thôi, thì sao?"
Hứa Hoa ngập ngừng một lát, rồi nói: "Tôi sẽ Đ cả gia đình chủ quán."
Ha ha ha, quả nhiên chỉ là ra vẻ hiểu biết thôi a.
Kế tiếp, Hứa Hoa nói cho tôi biết, kỳ nghỉ 1 tháng 5 năm nay, cậu ta và bạn gái đến nhà dì của cô ấy, bà dì rất thích Hứa Hoa, chỉ có điều là, bọn họ luôn dùng tiếng địa phương để nói chuyện phiếm, cho nên cậu ta nghe không hiểu lại không tiện nói, cậu ta còn bảo, con gái của bạn gái cũng rất thích cậu ta, còn hỏi khi nào Hứa Hoa lấy mẹ mình.
Tôi cảm thấy khá suôn sẻ: "Tiến độ như vậy là rất tốt rồi a."
Hứa Hoa thở dài: "Tôi không biết nữa, Tuệ Tuệ để quá nhiều chuyện trong lòng, cô ấy nói là tin của tôi bây giờ, nhưng không thể tin được tôi của sau này, cô ấy đã từng trải qua, cho nên không dám thử nữa."
Tôi cũng thở dài, đột nhiên chủ đề bị dừng lại, tôi và Hứa Hoa liếc nhìn nhau, chợt nhận ra rằng, người ngồi đối diện này chỉ thích hợp trêu đùa chứ không phải là loại người biết an ủi.
Vì thế trong lúc tôi đang ngập ngừng, cậu ta nói: "Cậu thì sao, bây giờ cậu và La Y thế nào rồi?"
Tôi uống một ngụm cà phê, ý là trước khi nói chuyện này phải nếm qua chút đau khổ cái đã.
Tôi nói: "Không biết, hình như là đã làm hoà rồi, nhưng mà tôi vẫn rất lo lắng, cậu nói xem, Hứa Hoa, tôi có phải là dạng người không biết xấu hổ hay không a."
Hứa Hoa vô tình gật đầu: "Đúng vậy a, bây giờ cậu mới biết sao?"
Cậu có tin tôi giội nước cà phê qua không hả!
Chẳng lẽ không hiểu có một đạo lý gọi là, mình có thể tự bôi đen bản thân, nhưng người khác không thể làm thế với mình sao!
Nói thật bọn tôi chỉ tâm sự, và là hốc cây biết đi miễn phí của đối phương, cũng chẳng muốn tìm kiếm giải pháp từ trong cuộc trò chuyện này, chúng tôi chỉ là người bình thường, làm những việc bình thường, trừ bỏ trường học và xã hội, nguyên tắc của chúng tôi là tự lực cánh sinh.
Tất cả mọi người đều hiểu, lúc sống chỉ cần vui vẻ là được rồi, nhưng con người luôn bị thứ gì đó trói buộc, dù ít hay nhiều. Trời cao ban cho chúng ta cảm xúc và giác quan, không phải để cho chúng ta tự cho mình là đúng, chúng ta không thể sống cho chính mình.
Các bạn thấy chưa, cà phê đắt tiền thật hay, vậy mà có thể làm cho tôi nhận ra được nhiều thứ như vậy, cà phê uống liền ở nhà chỉ khiến cho tôi cảm thấy có nên bỏ thêm đường hay không mà thôi.
Dù sao tôi thật sự rất sợ đắng.
Cùng Hứa Hoa tán gẫu trong một buổi trưa thật thoải mái, rất mau đã đến hai giờ, cậu ta nói mình phải lên tầng trên rồi.
Cậu ta không giống tôi, bản thân chỉ cần dựa theo lịch trình để chiếu cố Trần Linh, chuẩn bị một số thứ hằng ngày và theo giờ làm việc của Trần Linh là được rồi, Hứa Hoa ở trong tổ hậu kỳ, sáng đi chiều về, cho nên dưới ánh mắt hâm mộ của cậu ta, tôi ung dung rời khỏi cửa công ty, tỏ vẻ phải về nhà ngủ một giấc.
Lúc đang đợi xe thì cầm điện thoại check Weibo, bây giờ chắc Trần Linh ở trên máy bay rồi, vừa rồi gửi tin nhắn trên WeChat vẫn còn chưa trả lời tôi.
Nhấp vào hot search, xếp hạng thứ hai hiển thị là La Y, trong lòng tôi hoảng hốt.
Bởi vì có mặt trên hot search chưa chắc là chuyện tốt, mặc dù có thể nổi tiếng chỉ trong một nốt nhạc.
Trên hot search thường là những tin đồn được phát nổ, đặc biệt là các góc khuất của minh tinh, không có tin nóng thì sẽ không lên được hot search đâu.
Nhưng nếu là minh tinh hot thì là một câu chuyện khác, chỉ cần tùy tiện đăng lên một cái trên Weibo là có thể lên hot search rồi.
La Y trong lòng tôi đã hot đến không thể chịu được, nhiều năm qua tôi đã rất vui mừng nhìn chị ấy từng bước leo lên, tôi cảm thấy chắc hẳn có rất nhiều người biết đến chị ấy a?
Nhấp vào tên chị ấy, đầu tiên đề cử chính là Weibo chị ấy, kéo xuống dưới một chút, một trong những Blogger thâm niên có tin đồn huyền thoại đã đăng trên Weibo, viết một câu "Mập mờ khiến cho con người ta nhận hết mọi ấm ức."
Hình Chín Ô Vuông, đã đăng lên mấy tấm ảnh đều dạng tin đồn thất thiệt, chụp hình Mã Văn Lâm và La Y đối mặt, thậm chí ảnh trên sân khấu cũng không buông tha, mà hai tấm cuối cùng, một tấm là La Y đã đăng lên Weibo vào buổi sáng hôm nay, chụp chính là ngón cái và ngón trỏ giao nhau tạo thành biểu tượng trái tim tình yêu, ngày nay ký hiệu này rất được lưu hành, vì nó thuận tiện, một tay có thể làm một, hai tay có thể làm hai cái trái tim đấy.
Tấm còn lại là của Mã Văn Lâm, đăng sau La Y nửa tiếng đồng hồ, cũng là ký hiệu như thế, nhưng bối cảnh khác biệt.
Xem xong bờ môi tôi run rẩy, ý đồ a ý đồ! Thật không tốt chút nào!
Vì vậy tôi lập tức vào Weibo của Mã Văn Lâm, nhưng cái tên này đã xoá ảnh đó đi rồi!
Vậy mà xóa! Vậy mà diễn đầu hở đuôi cho tôi xem cơ à! Tiền bối La Y không có nói cho anh biết là muốn cách xa anh à!
Tôi tức giận tiến vào trang La Y, Weibo chị ấy không có đăng chữ, chỉ có hình, có lẽ vì tin đồn, cho nên chỉ mấy tiếng đồng hồ ngắn ngủi, bình luận đã lên mấy chục nghìn rồi, nhấn vào đó, phần lớn đều hỏi chị đang hẹn hò với Mã Văn Lăm hả? Hai người lần lượt đăng hai tấm ảnh đó là có ý đồ gì? Mỗi lần ra phim truyền hình đều ầm ĩ có tin xấu, có thể yên tĩnh một chút được không? Lại lăng xê nữa rồi!
Rõ ràng là La Y đang chúc mừng đã làm hoà với tôi mà! Mấy người đang làm gì vậy, cộng đồng mạng bây giờ, thật là hay xuyên tạc ý tứ của người khác, hơn nữa nghe tiếng gió đoán trời mưa, dù sao căn bản là không cần phải chịu trách nhiệm cho hành động lên tiếng lung tung của mình.
Tuy rằng biết không có tác dụng, nhưng tôi vẫn nhấn vào nói đôi câu, ngay lúc đang gõ chữ, bỗng một chiếc xe dừng lại ở trước mặt, hơn nữa còn hạ cửa kính xuống.
Ôi chao? Là Phương Ngôn Bân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.