Chương 34
mễ nháo nháo
08/08/2021
Thứ La Y coi trọng chính là tâm hồn của tôi
Trang điểm là một việc rất rườm rà, các bạn nói xem, một trợ lý nhỏ như tôi, không có chuyện gì làm thì nhào đầu vào cái của nợ này để làm gì? Bây giờ mà đi ngủ phải tẩy lớp trang điểm, tỉnh lại trong chốc lát phải trang điểm lần nữa, nhưng mà vì thích trở nên xinh đẹp a, đã thích rồi thì không thể không làm. Bởi vậy có thể thấy được, con gái rất thích tự kiếm chuyện để làm phiền chính mình, nghĩ thế tôi không tự chủ được mà huýt sáo bài Troublemaker.
Vì nghĩ La Y sẽ gọi điện cho tôi nên không có đặt đồng hồ báo thức. Con người của tôi không phải kiểu lạ giường, chỉ cần đừng dơ dáy quá thì tôi sẽ không chê đâu, còn ngủ được hay không cũng phụ thuộc vào tâm trạng, hôm nay thời tiết thật tốt, vì vậy tôi đánh một giấc ngon nghẻ, còn có mùi thơm khiến tôi không cần phải nằm mơ.
Tỉnh dậy không phải bởi vì La Y gọi cho tôi, không phải do nhân viên phục vụ khách sạn, cũng không phải vì quá ồn, mà do tôi tự mình tỉnh giấc, tôi muốn đi nhà vệ sinh, thức giấc do bị nghẹn nước tiểu quả là một chuyện khốn khổ, tựa như cảm giác không thể tìm nhà vệ sinh ở trong mơ chắc mọi người đều có thể hiểu rõ.
Nhìn đồng hồ đã mười một giờ, quyết định sẽ không ngủ tiếp nữa, sau khi rửa mặt một hồi mới thấy dù mình không trang điểm nhưng vẫn đáng yêu như cũ, thế là bèn buông bỏ quá trình trang điểm dông dài, tôi nghĩ dù tôi có xấu xí thì chị ấy vẫn không ghét bỏ, dù sao thứ La Y coi trọng chính là tâm hồn của tôi.
Sau khi tắm rửa thì bắt đầu ngẩn người ở trong phòng, thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại, mấy phút sau mới bừng tỉnh nhận ra rằng thay vì ngồi ở đây đợi chi bằng đi đến phim trường tìm chị ấy, vì vậy tôi tìm người hỏi địa điểm, tuỳ tiện tút tát một phen rồi đi tới đó.
Đến nơi thì trông thấy La Y đang diễn với một người đóng vai mẹ chị ấy trong một cái lều được dựng cảnh, tôi nhìn nhiều lần thì cảm thấy người mẹ đó sao trông quen quen, đấy chẳng phải là Trần Hiểu Tỉnh mà mẹ tôi luôn tâm niệm ở trong lòng hay sao?
Tìm một góc hẻo lánh rồi đứng ở đó, bên cạnh cũng có vài người quen, tất cả mọi người là làm việc với nhau nhưng chỉ sơ giao, cười để chào hỏi mà thôi. Vào lúc này La Y đang bận áo sơmi và chiếc váy ngắn nửa người, buộc hai cái bím tóc, đeo ba lô, đoán chừng đang diễn cảnh thời thanh xuân, kịch bản của phim truyền hình này tôi đã nghe nói qua, là câu chuyện giữa thiên kim tiểu thư nhà giàu và chàng thiếu gia nhà sa sút, đoán chừng bây giờ đang nhớ lại chuyện cũ của thiên kim tiểu thư rồi.
Mạch cảnh thay đổi, máy quay chuyển sang hạ thấp xuống mặt đất, vừa đủ để có thể nghe thấy giọng nói của La Y truyền đến, chị ấy nói rằng: "Mẹ, con đã nói với người bao nhiêu lần rồi, đây là cuộc đời của con, con không cần người phải nhúng tay vào, con chỉ muốn sống một cuộc sống của riêng mình, có được không?"
Phim truyền hình toàn là diễn như vậy đấy, các tiểu thư công tử sống trong gia đình có tiền có thế, đều giống nhau là rất tuỳ hứng, muốn tự mình đi tung hoành ngang dọc ở đời để chứng minh thực lực, điều này khiến cho những người khác thật hâm mộ. Hồi trước, khi tốt nghiệp, tôi hy vọng cha mẹ mình có thể nâng đỡ mình một chút, tốt nhất là có thể cho tôi đến công ty đặc biệt danh tiếng bằng máy bay lên thẳng tầng trên, tiền lương thì kếch xù, mỗi ngày không cần làm gì cả, chỉ cần vểnh chân lên phụ trách việc dạy dỗ cấp dưới là được.
Sau khi tôi mang ước muốn này nói cho bọn họ thì hai người ghét bỏ bảo tôi suy nghĩ hảo huyền, còn nói sao không nằm mơ trở thành tổng giám đốc, tài sản lên đến mấy trăm triệu luôn đi, tôi nghe xong cảm thấy cũng có khả thi, ngẫm lại một chút, tại sao không ước đến chỗ cao nhất nhỉ, nằm mơ không cần tốn nhiều sức lại có thể mang đến cho mình niềm vui cơ mà, thế là sau đấy tôi nói cho bọn họ biết ước muốn mới của mình là làm một chủ tịch quyền lực nhất thế giới, mỗi ngày bước ra ngoài là có hơn mười vệ sĩ đứng ở sau lưng bảo vệ.
Nhưng mà bọn họ ngoài học vấn ra thì năng lực chỉ có hạn, không thể giúp tôi được. Hơn phân nửa cũng chỉ là nhờ học trò ở công ty nào đó giới thiệu việc làm cho, mà tôi thì không thích cha mẹ phải nhọc lòng quan tâm tôi ở phương diện này. Còn lại là bọn họ để cho tôi làm bài kiểm tra sau đại học, vậy nên một đứa chán ghét đọc sách như tôi đây không thảo luận về vấn đề đó với bọn họ nữa, đành phải thôi.
Thực sự tôi chẳng thể kế thừa gien học vấn tốt đẹp của cha mẹ dù chỉ một chút xíu.
Sau khi La Y và Trần Hiểu Tỉnh nói vài câu khác nữa thì xong một cảnh, chuyển sang cảnh La Y đi gặp nam chính hồi còn bé.
Nhân vật nam chính lần này trưởng thành hơn so với Mã Văn Lâm nhiều, nét trưởng thành không chỉ biểu hiện ở vẻ mặt đẹp trai lớn tuổi của anh ta, còn được thể hiện khi xong phần diễn thì anh ta chẳng có nói chuyện gì với La Y, loại lớn tuổi này, dù cho có mất hồn hay không, đều có thể hút fan vô cùng.
Nhưng vai nam chính hồi còn bé không phải do nam chính diễn, mà là một cậu con trai khác, không biết đạo diễn tìm đâu ra một miếng thịt tươi, có vài nét giống với nhân vật nam chính khi lớn lên. Hồi trước còn nhỏ, nam chính và La Y đứng trước hoa dưới ánh trăng nói vài câu, La Y khổ sở tựa vào ngực cậu ta, cậu ta cúi đầu an ủi chị ấy mấy câu là xong cảnh diễn rồi.
Xem đã lâu như vậy, cũng nhìn qua nhiều cảnh La Y diễn, tôi mới nhận ra được La Y này biết phối hợp rất xuất sắc, diễn với bất cứ ai cũng đều như thể muốn lấy mạng người ta, nếu không nhờ có biểu hiện lạnh nhạt của chị ấy, chắc chắn sẽ làm cho mọi người đều nghĩ hai người đó đang yêu nhau rồi. . ngôn tình hoàn
Nhưng có lẽ trong mắt những người khác thì không phải lúc nào cũng phối hợp tốt như vậy, bởi vì sau khi hẹn hò với La Y, tấm lòng yêu mến của tôi rất dễ tràn lan.
Sau khi kết thúc chị ấy nhận lấy chai nước từ Tiền Nhạc Phàm rồi đi thẳng tới chỗ tôi, vừa uống nước vừa hỏi: "Ngủ đủ rồi?"
Tôi gật đầu, thuận tay sờ lên mái ngố giả trên đầu của chị ấy.
Chị ấy cười tháo mái ngố giả xuống để ở một bên, rồi nhìn tôi nói: "Ngủ một giấc là đã biến dạng rồi nhỉ."
Tôi:...
Tôi tự an ủi mình, là La Y quen châm chọc tổn thương tôi mà thôi, chứ không phải do tôi biến dạng.
Đợi chị ấy thay quần áo rồi đi ra thì đã hai giờ chiều, vì vấn đề thời tiết cho nên chị ấy buộc tóc đuôi ngựa cao lên rồi còn đeo mũi lưỡi trai, một cặp kính râm lớn che phân nửa khuôn mặt, chị ấy nói mai phải quay show sớm vì phần diễn của chị ấy là nằm ở đầu tiên, chị ấy còn bảo thêm là từ giờ cho đến sáng ngày mai là hoàn toàn rảnh rỗi, có thể lăn lộn tuỳ thích.
Lúc chị ấy nói những lời này mang theo hàm xúc dí dỏm, khiến cho tôi suýt chút nữa không chịu được phải đưa tay tháo kính râm xuống để nhìn nét mặt chị ấy ra sao.
Thật ra La Y có đôi khi rất nghịch ngợm đấy nhé.
Khi ấy chúng tôi còn chưa hẹn hò, vậy nên mỗi ngày tôi cũng chỉ đành nghĩ đủ cách để gặp chị ấy, còn phải lấy ly do chính đáng mới được, không thể để lộ tấm lòng muốn gặp chị ấy mỗi ngày của tôi, tôi sợ chị ấy ghét bỏ tôi. Có hôm ở trong quầy bán đồ ăn vặt nhìn thấy chai nước vị mới, tôi lập tức mua hai chai, lấy cớ đó để đi tìm chị ấy, muốn cho chị ấy nếm thử một chút.
Mang theo nước rồi tiến vào phòng học từ cửa sau, tuy rằng thành tích La Y rất tốt, nhưng chị ấy lại thích ngồi ở đằng sau, điều này đã phá vỡ quan điểm học sinh tốt thì ngồi ở bàn đầu trong lòng tôi, sau này tôi hỏi chị ấy tại sao lại thế, chị ấy trả lời là ngồi ở sau rất tự do, còn những học sinh khi ngồi bàn đầu sẽ phải thường xuyên đón nhận ánh mắt mong chờ của thầy cô, phải nỗ lực hùa theo mỗi khi thầy cô tung ra một ý nghĩ nào đó, đồng thời phải tìm cách để đáp trả lại cho thật hay, chị ấy nói quá phiền phức.
Nhưng mà tôi vẫn không thể hiểu thông được câu chuyện ở trên, dù sao tôi chỉ là đứa học cặn ngồi ở phía sau trong truyền thuyết.
Đến giờ chị ấy lên lớp, tôi len lén đi vào ngồi ở bên cạnh chị ấy, nhưng mà có điều rất là lạ, tôi thường xuyên tìm chị ấy trong giờ học, lại thấy chỗ ngồi ở bên chị ấy luôn trống, điều này làm cho tôi cảm thấy đám trẻ trong lớp chị ấy thực sự rất hiểu chuyện.
Sau khi La Y uống nước xong thì không tỏ thái độ gì, đậy kín nắp chai rồi đặt ở trên bàn, tiếp tục nhìn thứ gì đó ở trong tay chị ấy, tôi xúm lại nhìn, hỏi: "Cái gì vậy?"
Chị ấy trả lời: "Thư tình."
Bàn tay nhỏ bé của tôi run lên, mém tí nữa đã hét ầm lên rồi.
Tôi nói: "Có người viết thư tình cho chị sao? Là ai? Thuộc giống nòi gì? Viết cái gì? Em muốn xem, em có thể xem không?" Nói xong không đợi chị ấy đồng ý, tôi đã đưa tay tới rồi.
Có đôi khi không phải do người ta bất lịch sự, mà là do tâm trí xúc động nên quên mất.
Nhưng chị ấy không có né tránh, thậm chí còn đưa cho tôi, nói rằng: "Em trai đàn dưới viết cho bạn cùng phòng của chị đấy."
Chị ấy giải thích, mỗi lần cậu ta viết thì nhờ chị ấy đưa giùm, nhưng mà bạn cùng phòng không thích cậu con trai đó, còn nói mặc cho chị ấy xử lý. Ban đầu La Y muốn nói rõ ràng với cậu con trai ấy, nhưng mà phát hiện thư tình của cậu ta viết rất thú vị, vậy nên quyết định không hành động, mỗi ngày cứ nhận lấy như vậy.
Hai chữ thú vị của chị ấy làm cho tôi không hiểu nổi, dù sao từ trước đến nay tôi chưa từng nhận thư tình giùm bạn mình. Hồi trung học phổ thông cũng từng được tỏ tình, tuy rằng ngoài miệng nói từ chối, nhưng trong lòng vô cùng chờ mong cậu ta có thể mở đợt tấn công theo đuổi khác, ấy vậy mà một chút động tĩnh cũng chẳng có, khiến cho tôi rất thất vọng.
Vì thế nên tôi cũng quét mắt nhìn bức thư vài lần, nhưng lại nhận thấy văn phong của chàng trai này rất tệ, toàn là những câu nói vô bổ, không có chút nào đáng xem, hầu như toàn kể những chuyện xảy ra xung quanh cậu ta, tôi đọc xong thì chế giễu, chị đàn trên nào quan tâm chuyện của cậu, hơn nữa cậu có thể bày tỏ tình yêu của mình bằng cách này hay sao?
Vừa cười nhạo trong lòng xong, La Y hỏi tôi: "Thấy quen không?"
Tôi: "Hả?"
La Y mở nắp chai ra uống mấy ngụm: "Có phải giống cách em viết không?"
Tôi là kẻ vô nghĩa như vậy ư!
Sau đấy vài ngày, tôi nhớ tới chuyện này, hỏi La Y xử lý những bức thư tình đó như thế nào, chị ấy bình thản nói cho tôi biết: xé, vứt vào thùng rác.
Thật đúng là, thật đúng là...
Từ khi tôi quen biết La Y cho đến nay, đó là lần đầu tiên thấy chị ấy nghịch ngợm cho một chuyện nhàm chán đến như vậy.
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, lúc đi ra ngoài trùng hợp nhìn thấy Trần Hiểu Tĩnh bước ra từ cửa ra vào, tôi bảo La Y chờ tí rồi vọt tới, lấy tốc độ của một cơn gió để chặn cô ấy lại, mở miệng đã nói: "Chào chị chào chị, em là nhân viên của DR, có thể làm phiền chị một chút được không? Em và mẹ đều rất hâm mộ chị, muốn được xin chữ ký."
Trong ấn tượng của tôi, Trần Hiểu Tĩnh đều diễn vai những người hoà ái dễ gần, mẹ của tôi đã hâm mộ cô ấy rất lâu rồi, từ khi cô ấy còn là diễn viên trẻ nữa cơ, tôi nghĩ người như vậy, hẳn là rất thân thiết.
Quả nhiên cô ấy cười với tôi, vô cùng gần gũi trả lời: "Có thể."
Tôi lấy một quyển sổ từ trong túi ra, La Y cũng tiến tới, lúc Trần Hiểu Tỉnh nhận lấy bút của tôi, tôi nghe thấy La Y gọi: "Chào cô Trần."
Trần Hiểu Tĩnh ồ lên một tiếng, vừa ký tên vừa nói: "Hai đứa quen biết à? Cô nhóc này cũng giống như trò vậy đó, La Y." Cô ấy ký tên xong thì hỏi tôi: "Mẹ em tên gì?"
Tôi nói tên của mẹ tôi cho cô ấy, tay cô ấy đang cầm bút nhưng ngẩn người đưa mắt nhìn La Y, sau đấy cười cười, viết tên lên, còn viết rất chính xác, nhưng mà cũng có khả năng là do tên mẹ tôi rất bình thường.
Nhận được chữ ký xong rất vui vẻ, bắt tay với Trần Hiểu Tĩnh rồi lập tức gửi ảnh của chữ ký cho mẹ tôi, đồng thời nói với bà ấy sau này khi tôi về phải làm bàn ăn đãi tôi, nếu không thì tôi sẽ không đưa chữ ký đâu.
Chưa tới vài giây sau đã nhận được biểu cảm sung sướng uốn qua uốn lại, từ khi mẹ tôi tải một nhóm cảm xúc kỳ quặc, liền thường xuyên gửi cho tôi những biểu cảm như thế này, nhìn dưới góc độ lứa tuổi của bà ấy, thì vừa cảm thấy khó chịu lại vừa dễ thương.
Cất kỹ quyển sổ rồi lên xe chị ấy, hôm nay La Y không giống như trước, mà liều mạng ra ngoài, nguy hiểm đến nỗi làm cho tôi không dám tự tiện sắp xếp lịch trình, lỡ như đánh động tới quần chúng vây xem thì không xong rồi, nhưng đứng trước buổi hẹn hò của minh tinh hot, luồng cảm giác mê say làm tôi hưng phấn, đứa hưng phấn như tôi đây sau khi thắt dây an toàn thì hỏi: "Đi đâu?"
Chị ấy khởi động xe: "Ăn cơm."
Bị câu nói này của chị ấy làm cho cảm thấy hơi đói, thế nên tôi phấn khởi hỏi: "Ăn món gì ăn món gì?"
Chị ấy trả lời: "Ngày đầu tiên đến đây có thấy một quán lẩu, để dành cho em."
Lẩu rất tuyệt nha, ngẫm lại khiến cho người ta muốn chảy nước miếng thành dòng luôn rồi.
Editor lảm nhảm: Đến giờ laptop của mị vẫn chưa được sửa nữa. Mỗi lần edit gõ trên iPad sai tới sai lui -.- Nhìn nhà người ta mỗi ngày một chương mà mắc ham chưa kìa (; ̄Д ̄).
Trang điểm là một việc rất rườm rà, các bạn nói xem, một trợ lý nhỏ như tôi, không có chuyện gì làm thì nhào đầu vào cái của nợ này để làm gì? Bây giờ mà đi ngủ phải tẩy lớp trang điểm, tỉnh lại trong chốc lát phải trang điểm lần nữa, nhưng mà vì thích trở nên xinh đẹp a, đã thích rồi thì không thể không làm. Bởi vậy có thể thấy được, con gái rất thích tự kiếm chuyện để làm phiền chính mình, nghĩ thế tôi không tự chủ được mà huýt sáo bài Troublemaker.
Vì nghĩ La Y sẽ gọi điện cho tôi nên không có đặt đồng hồ báo thức. Con người của tôi không phải kiểu lạ giường, chỉ cần đừng dơ dáy quá thì tôi sẽ không chê đâu, còn ngủ được hay không cũng phụ thuộc vào tâm trạng, hôm nay thời tiết thật tốt, vì vậy tôi đánh một giấc ngon nghẻ, còn có mùi thơm khiến tôi không cần phải nằm mơ.
Tỉnh dậy không phải bởi vì La Y gọi cho tôi, không phải do nhân viên phục vụ khách sạn, cũng không phải vì quá ồn, mà do tôi tự mình tỉnh giấc, tôi muốn đi nhà vệ sinh, thức giấc do bị nghẹn nước tiểu quả là một chuyện khốn khổ, tựa như cảm giác không thể tìm nhà vệ sinh ở trong mơ chắc mọi người đều có thể hiểu rõ.
Nhìn đồng hồ đã mười một giờ, quyết định sẽ không ngủ tiếp nữa, sau khi rửa mặt một hồi mới thấy dù mình không trang điểm nhưng vẫn đáng yêu như cũ, thế là bèn buông bỏ quá trình trang điểm dông dài, tôi nghĩ dù tôi có xấu xí thì chị ấy vẫn không ghét bỏ, dù sao thứ La Y coi trọng chính là tâm hồn của tôi.
Sau khi tắm rửa thì bắt đầu ngẩn người ở trong phòng, thỉnh thoảng kiểm tra điện thoại, mấy phút sau mới bừng tỉnh nhận ra rằng thay vì ngồi ở đây đợi chi bằng đi đến phim trường tìm chị ấy, vì vậy tôi tìm người hỏi địa điểm, tuỳ tiện tút tát một phen rồi đi tới đó.
Đến nơi thì trông thấy La Y đang diễn với một người đóng vai mẹ chị ấy trong một cái lều được dựng cảnh, tôi nhìn nhiều lần thì cảm thấy người mẹ đó sao trông quen quen, đấy chẳng phải là Trần Hiểu Tỉnh mà mẹ tôi luôn tâm niệm ở trong lòng hay sao?
Tìm một góc hẻo lánh rồi đứng ở đó, bên cạnh cũng có vài người quen, tất cả mọi người là làm việc với nhau nhưng chỉ sơ giao, cười để chào hỏi mà thôi. Vào lúc này La Y đang bận áo sơmi và chiếc váy ngắn nửa người, buộc hai cái bím tóc, đeo ba lô, đoán chừng đang diễn cảnh thời thanh xuân, kịch bản của phim truyền hình này tôi đã nghe nói qua, là câu chuyện giữa thiên kim tiểu thư nhà giàu và chàng thiếu gia nhà sa sút, đoán chừng bây giờ đang nhớ lại chuyện cũ của thiên kim tiểu thư rồi.
Mạch cảnh thay đổi, máy quay chuyển sang hạ thấp xuống mặt đất, vừa đủ để có thể nghe thấy giọng nói của La Y truyền đến, chị ấy nói rằng: "Mẹ, con đã nói với người bao nhiêu lần rồi, đây là cuộc đời của con, con không cần người phải nhúng tay vào, con chỉ muốn sống một cuộc sống của riêng mình, có được không?"
Phim truyền hình toàn là diễn như vậy đấy, các tiểu thư công tử sống trong gia đình có tiền có thế, đều giống nhau là rất tuỳ hứng, muốn tự mình đi tung hoành ngang dọc ở đời để chứng minh thực lực, điều này khiến cho những người khác thật hâm mộ. Hồi trước, khi tốt nghiệp, tôi hy vọng cha mẹ mình có thể nâng đỡ mình một chút, tốt nhất là có thể cho tôi đến công ty đặc biệt danh tiếng bằng máy bay lên thẳng tầng trên, tiền lương thì kếch xù, mỗi ngày không cần làm gì cả, chỉ cần vểnh chân lên phụ trách việc dạy dỗ cấp dưới là được.
Sau khi tôi mang ước muốn này nói cho bọn họ thì hai người ghét bỏ bảo tôi suy nghĩ hảo huyền, còn nói sao không nằm mơ trở thành tổng giám đốc, tài sản lên đến mấy trăm triệu luôn đi, tôi nghe xong cảm thấy cũng có khả thi, ngẫm lại một chút, tại sao không ước đến chỗ cao nhất nhỉ, nằm mơ không cần tốn nhiều sức lại có thể mang đến cho mình niềm vui cơ mà, thế là sau đấy tôi nói cho bọn họ biết ước muốn mới của mình là làm một chủ tịch quyền lực nhất thế giới, mỗi ngày bước ra ngoài là có hơn mười vệ sĩ đứng ở sau lưng bảo vệ.
Nhưng mà bọn họ ngoài học vấn ra thì năng lực chỉ có hạn, không thể giúp tôi được. Hơn phân nửa cũng chỉ là nhờ học trò ở công ty nào đó giới thiệu việc làm cho, mà tôi thì không thích cha mẹ phải nhọc lòng quan tâm tôi ở phương diện này. Còn lại là bọn họ để cho tôi làm bài kiểm tra sau đại học, vậy nên một đứa chán ghét đọc sách như tôi đây không thảo luận về vấn đề đó với bọn họ nữa, đành phải thôi.
Thực sự tôi chẳng thể kế thừa gien học vấn tốt đẹp của cha mẹ dù chỉ một chút xíu.
Sau khi La Y và Trần Hiểu Tỉnh nói vài câu khác nữa thì xong một cảnh, chuyển sang cảnh La Y đi gặp nam chính hồi còn bé.
Nhân vật nam chính lần này trưởng thành hơn so với Mã Văn Lâm nhiều, nét trưởng thành không chỉ biểu hiện ở vẻ mặt đẹp trai lớn tuổi của anh ta, còn được thể hiện khi xong phần diễn thì anh ta chẳng có nói chuyện gì với La Y, loại lớn tuổi này, dù cho có mất hồn hay không, đều có thể hút fan vô cùng.
Nhưng vai nam chính hồi còn bé không phải do nam chính diễn, mà là một cậu con trai khác, không biết đạo diễn tìm đâu ra một miếng thịt tươi, có vài nét giống với nhân vật nam chính khi lớn lên. Hồi trước còn nhỏ, nam chính và La Y đứng trước hoa dưới ánh trăng nói vài câu, La Y khổ sở tựa vào ngực cậu ta, cậu ta cúi đầu an ủi chị ấy mấy câu là xong cảnh diễn rồi.
Xem đã lâu như vậy, cũng nhìn qua nhiều cảnh La Y diễn, tôi mới nhận ra được La Y này biết phối hợp rất xuất sắc, diễn với bất cứ ai cũng đều như thể muốn lấy mạng người ta, nếu không nhờ có biểu hiện lạnh nhạt của chị ấy, chắc chắn sẽ làm cho mọi người đều nghĩ hai người đó đang yêu nhau rồi. . ngôn tình hoàn
Nhưng có lẽ trong mắt những người khác thì không phải lúc nào cũng phối hợp tốt như vậy, bởi vì sau khi hẹn hò với La Y, tấm lòng yêu mến của tôi rất dễ tràn lan.
Sau khi kết thúc chị ấy nhận lấy chai nước từ Tiền Nhạc Phàm rồi đi thẳng tới chỗ tôi, vừa uống nước vừa hỏi: "Ngủ đủ rồi?"
Tôi gật đầu, thuận tay sờ lên mái ngố giả trên đầu của chị ấy.
Chị ấy cười tháo mái ngố giả xuống để ở một bên, rồi nhìn tôi nói: "Ngủ một giấc là đã biến dạng rồi nhỉ."
Tôi:...
Tôi tự an ủi mình, là La Y quen châm chọc tổn thương tôi mà thôi, chứ không phải do tôi biến dạng.
Đợi chị ấy thay quần áo rồi đi ra thì đã hai giờ chiều, vì vấn đề thời tiết cho nên chị ấy buộc tóc đuôi ngựa cao lên rồi còn đeo mũi lưỡi trai, một cặp kính râm lớn che phân nửa khuôn mặt, chị ấy nói mai phải quay show sớm vì phần diễn của chị ấy là nằm ở đầu tiên, chị ấy còn bảo thêm là từ giờ cho đến sáng ngày mai là hoàn toàn rảnh rỗi, có thể lăn lộn tuỳ thích.
Lúc chị ấy nói những lời này mang theo hàm xúc dí dỏm, khiến cho tôi suýt chút nữa không chịu được phải đưa tay tháo kính râm xuống để nhìn nét mặt chị ấy ra sao.
Thật ra La Y có đôi khi rất nghịch ngợm đấy nhé.
Khi ấy chúng tôi còn chưa hẹn hò, vậy nên mỗi ngày tôi cũng chỉ đành nghĩ đủ cách để gặp chị ấy, còn phải lấy ly do chính đáng mới được, không thể để lộ tấm lòng muốn gặp chị ấy mỗi ngày của tôi, tôi sợ chị ấy ghét bỏ tôi. Có hôm ở trong quầy bán đồ ăn vặt nhìn thấy chai nước vị mới, tôi lập tức mua hai chai, lấy cớ đó để đi tìm chị ấy, muốn cho chị ấy nếm thử một chút.
Mang theo nước rồi tiến vào phòng học từ cửa sau, tuy rằng thành tích La Y rất tốt, nhưng chị ấy lại thích ngồi ở đằng sau, điều này đã phá vỡ quan điểm học sinh tốt thì ngồi ở bàn đầu trong lòng tôi, sau này tôi hỏi chị ấy tại sao lại thế, chị ấy trả lời là ngồi ở sau rất tự do, còn những học sinh khi ngồi bàn đầu sẽ phải thường xuyên đón nhận ánh mắt mong chờ của thầy cô, phải nỗ lực hùa theo mỗi khi thầy cô tung ra một ý nghĩ nào đó, đồng thời phải tìm cách để đáp trả lại cho thật hay, chị ấy nói quá phiền phức.
Nhưng mà tôi vẫn không thể hiểu thông được câu chuyện ở trên, dù sao tôi chỉ là đứa học cặn ngồi ở phía sau trong truyền thuyết.
Đến giờ chị ấy lên lớp, tôi len lén đi vào ngồi ở bên cạnh chị ấy, nhưng mà có điều rất là lạ, tôi thường xuyên tìm chị ấy trong giờ học, lại thấy chỗ ngồi ở bên chị ấy luôn trống, điều này làm cho tôi cảm thấy đám trẻ trong lớp chị ấy thực sự rất hiểu chuyện.
Sau khi La Y uống nước xong thì không tỏ thái độ gì, đậy kín nắp chai rồi đặt ở trên bàn, tiếp tục nhìn thứ gì đó ở trong tay chị ấy, tôi xúm lại nhìn, hỏi: "Cái gì vậy?"
Chị ấy trả lời: "Thư tình."
Bàn tay nhỏ bé của tôi run lên, mém tí nữa đã hét ầm lên rồi.
Tôi nói: "Có người viết thư tình cho chị sao? Là ai? Thuộc giống nòi gì? Viết cái gì? Em muốn xem, em có thể xem không?" Nói xong không đợi chị ấy đồng ý, tôi đã đưa tay tới rồi.
Có đôi khi không phải do người ta bất lịch sự, mà là do tâm trí xúc động nên quên mất.
Nhưng chị ấy không có né tránh, thậm chí còn đưa cho tôi, nói rằng: "Em trai đàn dưới viết cho bạn cùng phòng của chị đấy."
Chị ấy giải thích, mỗi lần cậu ta viết thì nhờ chị ấy đưa giùm, nhưng mà bạn cùng phòng không thích cậu con trai đó, còn nói mặc cho chị ấy xử lý. Ban đầu La Y muốn nói rõ ràng với cậu con trai ấy, nhưng mà phát hiện thư tình của cậu ta viết rất thú vị, vậy nên quyết định không hành động, mỗi ngày cứ nhận lấy như vậy.
Hai chữ thú vị của chị ấy làm cho tôi không hiểu nổi, dù sao từ trước đến nay tôi chưa từng nhận thư tình giùm bạn mình. Hồi trung học phổ thông cũng từng được tỏ tình, tuy rằng ngoài miệng nói từ chối, nhưng trong lòng vô cùng chờ mong cậu ta có thể mở đợt tấn công theo đuổi khác, ấy vậy mà một chút động tĩnh cũng chẳng có, khiến cho tôi rất thất vọng.
Vì thế nên tôi cũng quét mắt nhìn bức thư vài lần, nhưng lại nhận thấy văn phong của chàng trai này rất tệ, toàn là những câu nói vô bổ, không có chút nào đáng xem, hầu như toàn kể những chuyện xảy ra xung quanh cậu ta, tôi đọc xong thì chế giễu, chị đàn trên nào quan tâm chuyện của cậu, hơn nữa cậu có thể bày tỏ tình yêu của mình bằng cách này hay sao?
Vừa cười nhạo trong lòng xong, La Y hỏi tôi: "Thấy quen không?"
Tôi: "Hả?"
La Y mở nắp chai ra uống mấy ngụm: "Có phải giống cách em viết không?"
Tôi là kẻ vô nghĩa như vậy ư!
Sau đấy vài ngày, tôi nhớ tới chuyện này, hỏi La Y xử lý những bức thư tình đó như thế nào, chị ấy bình thản nói cho tôi biết: xé, vứt vào thùng rác.
Thật đúng là, thật đúng là...
Từ khi tôi quen biết La Y cho đến nay, đó là lần đầu tiên thấy chị ấy nghịch ngợm cho một chuyện nhàm chán đến như vậy.
Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện, lúc đi ra ngoài trùng hợp nhìn thấy Trần Hiểu Tĩnh bước ra từ cửa ra vào, tôi bảo La Y chờ tí rồi vọt tới, lấy tốc độ của một cơn gió để chặn cô ấy lại, mở miệng đã nói: "Chào chị chào chị, em là nhân viên của DR, có thể làm phiền chị một chút được không? Em và mẹ đều rất hâm mộ chị, muốn được xin chữ ký."
Trong ấn tượng của tôi, Trần Hiểu Tĩnh đều diễn vai những người hoà ái dễ gần, mẹ của tôi đã hâm mộ cô ấy rất lâu rồi, từ khi cô ấy còn là diễn viên trẻ nữa cơ, tôi nghĩ người như vậy, hẳn là rất thân thiết.
Quả nhiên cô ấy cười với tôi, vô cùng gần gũi trả lời: "Có thể."
Tôi lấy một quyển sổ từ trong túi ra, La Y cũng tiến tới, lúc Trần Hiểu Tỉnh nhận lấy bút của tôi, tôi nghe thấy La Y gọi: "Chào cô Trần."
Trần Hiểu Tĩnh ồ lên một tiếng, vừa ký tên vừa nói: "Hai đứa quen biết à? Cô nhóc này cũng giống như trò vậy đó, La Y." Cô ấy ký tên xong thì hỏi tôi: "Mẹ em tên gì?"
Tôi nói tên của mẹ tôi cho cô ấy, tay cô ấy đang cầm bút nhưng ngẩn người đưa mắt nhìn La Y, sau đấy cười cười, viết tên lên, còn viết rất chính xác, nhưng mà cũng có khả năng là do tên mẹ tôi rất bình thường.
Nhận được chữ ký xong rất vui vẻ, bắt tay với Trần Hiểu Tĩnh rồi lập tức gửi ảnh của chữ ký cho mẹ tôi, đồng thời nói với bà ấy sau này khi tôi về phải làm bàn ăn đãi tôi, nếu không thì tôi sẽ không đưa chữ ký đâu.
Chưa tới vài giây sau đã nhận được biểu cảm sung sướng uốn qua uốn lại, từ khi mẹ tôi tải một nhóm cảm xúc kỳ quặc, liền thường xuyên gửi cho tôi những biểu cảm như thế này, nhìn dưới góc độ lứa tuổi của bà ấy, thì vừa cảm thấy khó chịu lại vừa dễ thương.
Cất kỹ quyển sổ rồi lên xe chị ấy, hôm nay La Y không giống như trước, mà liều mạng ra ngoài, nguy hiểm đến nỗi làm cho tôi không dám tự tiện sắp xếp lịch trình, lỡ như đánh động tới quần chúng vây xem thì không xong rồi, nhưng đứng trước buổi hẹn hò của minh tinh hot, luồng cảm giác mê say làm tôi hưng phấn, đứa hưng phấn như tôi đây sau khi thắt dây an toàn thì hỏi: "Đi đâu?"
Chị ấy khởi động xe: "Ăn cơm."
Bị câu nói này của chị ấy làm cho cảm thấy hơi đói, thế nên tôi phấn khởi hỏi: "Ăn món gì ăn món gì?"
Chị ấy trả lời: "Ngày đầu tiên đến đây có thấy một quán lẩu, để dành cho em."
Lẩu rất tuyệt nha, ngẫm lại khiến cho người ta muốn chảy nước miếng thành dòng luôn rồi.
Editor lảm nhảm: Đến giờ laptop của mị vẫn chưa được sửa nữa. Mỗi lần edit gõ trên iPad sai tới sai lui -.- Nhìn nhà người ta mỗi ngày một chương mà mắc ham chưa kìa (; ̄Д ̄).
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.