Chương 67
mễ nháo nháo
08/08/2021
Thơ và viễn xứ
Tôi vốn biết La Y là một người nói được thì làm được, nhưng tôi không ngờ tới tốc độ của chị ấy lại nhanh như vậy, tổ của chị ấy đã xử lý xong hết mọi chuyện rồi, phòng làm việc riêng của La Y bắt đầu vận hành trên quỹ đạo cơ bản, quyết định không gia hạn hợp đồng, chỉ là cái tiền đề, chứ không phải là khởi đầu.
Chị ấy giới thiệu tôi với các nhân viên công tác, trừ Tiền Nhạc Phàm ra, thoạt nhìn mọi người đều thân thiện gần gũi, nhưng cũng có thể trong lòng thì xem thường tôi, dù gì tôi cũng là người đi cửa sau nhờ La Y, hơn nữa còn nhảy bước trở thành trợ lý của La Y.
Ước mơ trở thành trợ lý của tôi đã thành hiện thực, tôi hỏi La Y là Tiền Nhạc Phàm phải làm sao bây giờ, chị ấy tỏ vẻ rằng tôi không cần quan tâm, Tiền Nhạc Phàm đã có chức vị quan trọng hơn rồi.
Công việc của tôi ở công ty DR chưa có bàn giao, ước chừng còn hơn một tháng mới có thể rời khỏi, hồi trước cứ luôn tưởng rằng mình là một nhân vật không quá quan trọng, nhưng bây giờ khi gửi thư từ chức rồi, mới phát hiện tôi cũng không phải dạng vừa đâu, ít nhất đã có mười nghệ sĩ ở dưới tay rồi, vì chuyện này nên chị Trần rất ưu sầu, còn đe dọa bảo tôi tìm người thay thế, nếu không sẽ không cho tôi đi.
Trong cái đêm mà La Y hoàn toàn cắt đứt quan hệ với DR, tôi tìm Trần Linh và Hứa Hoa để cả ba chúc mừng cho La Y, lúc này mới phát hiện, đây là lần đầu tiên cả bốn người chúng tôi gặp nhau, tôi cảm thấy có được cuộc gặp mặt này thật không dễ dàng, vì vậy với tư cách là cầu nối quan trọng giữa bốn người, tôi gánh vác trách nhiệm mời khách.
Hứa Hoa và Trần Linh bày tỏ muốn ăn ở nhà hàng sang trọng nhất, muốn bòn tiền của tôi một chút.
Hai người họ, một người cùng tôi trải qua thời cấp ba, một người giúp tôi vượt qua tình cảnh cô độc thất tình, lúc đó chúng tôi đều là người nghèo, ăn cái đùi gà cũng ráng tìm cho bằng được cái đùi to nhất trong tiệm, tình bạn này khiến cho tôi cảm thấy khó có được, cần phải cẩn thận quý trọng, thế là tôi tỏ vẻ không quan tâm, dù sao bây giờ tôi cũng có chút tài sản, có chút tiền đồ rồi.
Hai người họ ầm ĩ thảo luận vài phút, cuối cùng nhất trí nói cho tôi quyết định đi ăn hải sản, tôi do dự một hồi, đưa mắt nhìn về phía La Y.
Chị ấy gần đây đổi sang mỹ phẩm dưỡng da mới, có hơi dị ứng, không thể đụng vào hải sản.
Vì vậy tôi bảo: "Không được, chọn cái khác."
Trần Linh nhìn tôi bằng ánh mắt bực mình: "Này! Bọn tớ suy nghĩ rất lâu rồi đó! Vậy cậu nói xem là đi ăn gì?"
Trông dáng vẻ của cô ấy tức giận như vậy, tôi cũng có thể hiểu được, mọi người đang do dự không biết ăn gì, rồi khi bạn đưa ra một ý kiến không tồi, lại bị bác bỏ, nếu là tôi thì tôi cũng tức giận.
"Dù sao không phải hải sản, hai cậu suy nghĩ tiếp đi."
Sau khi tôi nói xong, La Y kéo tay tôi, bồi thêm một câu: "Gần đây tôi bị dị ứng, cho nên không thể ăn được."
Trần Linh có một tật xấu, không thích kiểu người đang đói thì có người mời ăn lại trả lời là no rồi và từ chối, nhất là trong lúc tập thể đang liên hoan, có người vì không thích cái gì đó hay thứ gì đó mà đứng ở một chỗ gào khóc kêu to, cô ấy cho rằng, nếu không thích thì cứ việc im lặng và không ăn là được! Làm mất hứng.
Vừa nãy tôi không nói thật, là vì lo rằng Trần Linh sẽ cảm thấy La Y khó tính, dù sao thì ở quán hải sản thì không chỉ có mỗi đồ ăn hải sản không.
Gần đây Hứa Hoa và Trần Linh trộn lẫn với nhau rồi, hai người họ có cùng suy nghĩ đen tối, Hứa Hoa lại là người hay theo chiều gió, lỡ như bọn họ thấy La Y khó gần thì phải làm sao đây.
Nếu không có nguyên nhân gì đặc biệt, tôi vẫn hy vọng rằng tất cả những người ở bên tôi, đều có thể vui vẻ ở chung với nhau.
Nhưng không ngờ rằng, La Y mới dứt lời, nét mặt Trần Linh và Hứa Hoa lập tức trở nên nịnh nọt, không ngừng bảo được được, vậy để hai đứa tôi nghĩ tiếp. Ôi trời sao lại bị dị ứng chứ, có nghiêm trọng không, có dùng thuốc hay chưa, Nhị Tiết này, cậu chăm sóc chị ấy kiểu gì vậy hả.
Tôi:...
Tôi suýt chút nữa quên mất, cả ba chúng tôi đều là fan cuồng của La Y.
Thế là chúng tôi đi ăn lẩu.
Tôi cũng không biết, trời nóng như thế này, chúng tôi lại chọn đi ăn lẩu làm gì, có lẽ bởi vì nồi lẩu sinh ra đã là dành cho phần lớn mọi người.
Bữa ăn này, La Y biểu hiện im lặng, ngồi ở bên cạnh tôi như một cô vợ nhỏ, còn ngoan ngoãn đưa cho tôi đĩa rau, khiến cho tôi vô cùng sợ hãi.
Ban đầu mọi người có vẻ mất tự nhiên, càng về sau mọi người càng vui vẻ nói chuyện liên miên, Hứa Hoa uống chút rượu thì bắt đầu nhớ lại những chuyện ngu xuẩn mà tôi và cậu ta đã làm, năm tháng đó chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, quả thật là không rời khỏi người kia, mỗi ngày hai đứa đều nằm mơ, một đứa thì thăng chức rất nhanh, một đứa khác thì được người bao nuôi, ảo tưởng một ngày nào đó sẽ gặp được quý nhân, sau đó thì giàu to.
Sau khi cậu ta hoài niệm xong thì lại tới phiên Trần Linh nhớ lại những chuyện ngu ngốc giữa tôi và cô ấy, kể rằng hồi cấp ba hai đứa chúng tôi trốn học ra khỏi trường chỉ để ăn một bát mỳ tôm, còn vì chuyện này mà bị thầy chủ nhiệm phạt đứng suốt một tiết.
Mọi người có thú vui là kể xấu đứa bạn trước mặt người yêu của nó, vì vậy sau đó, Trần Linh và Hứa Hoa bắt đầu kể những chuyện ngu xuẩn của tôi hồi trước, thậm chí trở thành một trận ganh đua, chủ đề đó chính là, Nhị Tiết ở chung với tớ mới là ngu nhất.
May rằng cũng đủ hấp dẫn để La Y lắng nghe, nụ cười đó không phải giả, nhưng cũng có thể là những khoảnh khắc tôi ngu người kia thật sự là quá ngu rồi, làm cho người ta không nhịn cười được.
Tôi nghĩ, La Y thật tốt, một người như tôi, chị ấy cũng có thể yêu.
Tôi nghĩ, La Y thật tốt, chỗ nào của chị ấy cũng tốt, rất đáng để tôi trả giá mọi thứ vì chị ấy.
Cơm nước xong xuôi thì đêm cũng đã khuya, Trần Linh và Hứa Hoa đã có dấu hiệu high rất rõ, hai người vừa ôm nhau vừa đi trên phố hát ca, thú thật là giọng đã khó nghe rồi còn lệch nhịp nữa, tôi và La Y im lặng đi theo sau, thỉnh thoảng tâm sự đôi chút.
Đi một hồi, đột nhiên chị ấy đặt tay lên vai tôi, ánh mắt vẫn như cũ rơi vào phương xa, giọng điệu mang theo tiếng cười: "Nhị Tiết, sao em có thể dễ thương như vậy."
Đây không phải là lần đầu tiên chị ấy khen tôi dễ thương, nhưng đây là lần đầu tiên chị ấy gọi tôi là Nhị Tiết, bình thường chị ấy toàn gọi tôi bằng cả họ lẫn tên.
"La Y, sao chị có thể dễ thương như vậy." Tôi lặp lại lời của chị ấy.
La Y bật cười vài tiếng rồi dùng sức bóp tóc tôi.
"Nhị Tiết, trước khi em gặp chị sao lại quậy vui được đến thế." Nói xong chị ấy vẫn còn cười: "Sau khi gặp chị rồi vẫn còn quậy lắm, em còn nhớ chuyện em mua bánh bao cho chị không? Cái lần mà em với cậu con trai lớp bên ấy."
Tôi ngẩng đầu nhớ lại, hình như có chút ấn tượng.
Lúc ấy thăm dò ra được một nữ thần như La Y vậy mà thích ăn bánh bao thịt, vì vậy tôi lấy hết can đảm mua bữa sáng đầu tiên cho chị ấy, nhưng không may chính là, chạm mặt với anh trai ở cạnh lớp chị ấy.
Lúc tới cửa lớp học, anh trai kia cũng vừa lúc đặt bữa sáng lên bàn La Y, tôi vừa nhác thấy La Y sắp đưa tay ra nhận thì lập tức vọt tới, để cái của mình ở gần trước mặt La Y hơn, sau đó thở hồng hộc nói: "Ăn của em đi!"
Hành động của tôi đã khiến cho La Y có hơi ngây ngẩn, vài giây sau mới hỏi: "Tại sao."
Tôi không nhận ra lúc ấy chị ấy chỉ là buột miệng hỏi, cũng không cần đáp án, nhưng tôi nghiêm túc suy nghĩ, giải thích rằng: "Bánh bao của em là đợt đầu tiên ra lò, nhưng anh ta lại đến còn sớm hơn cả em, chứng tỏ là bánh bao của ngày hôm qua bị thiêu rồi, không còn mới nữa đâu La Y! Hơn nữa chị nhìn xem, bánh bao của em còn lớn hơn của cậu ta, bánh bao bự ăn mới no!"
Vẻ mặt của anh trai lúc ấy khiến cho tôi rất vui, nhìn là biết tôi đoán trúng rồi.
Vì vậy La Y nhận bánh bao của tôi, sau khi cảm ơn với anh trai kia thì trả lại bánh bao cho anh ta.
Chuyện này đã cung cấp cho tôi đủ can đảm để đưa tiếp bữa sáng cho chị ấy.
"Nhớ chứ, chị lấy của em chứ không phải của anh ta, nhớ rõ chứ."
La Y cười nhéo nhéo mặt của tôi: "Khi đó chị đã thấy được, tại sao Tiết Linh Nhất có thể dễ thương được như vậy."
Tôi cười hì hì.
Tuy rằng tôi rất muốn đổ lỗi cho chuyện hôm nay La Y trêu chọc tôi có hơi khác so với lúc bình thường là do say rượu, nhưng đêm nay chị ấy không có uống một giọt rượu nào hết.
Chẳng lẽ là do Trần Linh và Hứa Hoa say, chị ấy bị lây rồi?
Suy nghĩ thế này có phải thể hiện ra rằng tôi rất đáng yêu đúng không.
Dạo gần đây La Y vẫn không có việc gì làm, lúc trước ở DR thì luôn bề bộn nhiều việc, DR nổi tiếng là vì chuyện gà nhà phải chịu khổ cố gắng rất nhiều mới đạt được thành công, nhưng không tránh khỏi nhiều nghệ sĩ sau khi thành danh rồi thì bỏ trốn.
La Y nói rằng chị ấy nghỉ ngơi chưa đủ.
Còn nói thêm, phòng làm việc có một chút chi tiết chưa hoàn thiện, cho nên vẫn không cần phải vội vã.
Thế là đã chuyển sang tình trạng tôi bận rộn như cún, còn chị ấy thì lại rảnh rỗi như cún, đang đi làm thì điện thoại thường xuyên reo leng keng, mở ra nhìn toàn thấy thông báo là tin nhắn WeChat của chị ấy, hỏi tôi giữa trưa muốn ăn gì? Chị ấy nói mới học nấu ăn, hỏi tôi có muốn ăn hay không, hỏi tôi bộ áo này nhìn đẹp không? Gửi cho tôi xem vài tin tức gần đây, thảo luận với tôi mấy tin chị ấy mới thấy.
Tuy rằng trông rất phiền, nhưng thực ra tôi rất thích, lúc đi WC hay rót nước uống sẽ tranh thủ vài phút trả lời tin nhắn của chị ấy.
Chị ấy còn nói là kịch bản của bộ phim mới đã lấy được rồi, mới xem sơ qua cảm thấy cốt truyện cũng không đến nỗi tệ, là thể loại mà tôi sẽ thích, bảo tối khi tôi về chị ấy sẽ nói sơ về nội dung đó cho tôi nghe.
Vì đang chuyển giao công việc, thời gian tan làm càng ngày càng sớm, khi về tôi tiện đường mua cho chị ấy một phần bánh trứng mà chị ấy thích ăn.
Lúc về đến nhà trong phòng khách không có ai, tôi đặt phần bánh trứng được đóng gói lên bàn rồi nhìn xung quanh một lượt, chỉ thấy cửa phòng bếp đóng chặt, bên trong hình như có tiếng động.
Tôi mở cửa ra nhìn, La Y chống eo bằng một tay, đang nhíu mày nhìn hướng dẫn, nghe thấy âm thanh chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua tôi, rồi lại tiếp tục coi cuốn sách, nói: "Tại sao chị không hiểu gì cả."
Tôi đang muốn bước qua để phân tích với chị ấy, nhưng bỗng nhiên chị ấy ồ lên một tiếng, nhướng mày với tôi thể hiện là bà đây đã biết làm rồi, sau đó đuổi tôi ra khỏi phòng bếp.
Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, ngay khi tôi sắp sửa úp mặt vô ghế sô pha ngủ thì chị ấy đi ra, bưng một chén canh đặt ở trước mặt tôi, nửa ngồi chồm hổm trên mặt đất đưa muỗng ngay miệng tôi, cười bảo: "Em nếm thử xem, ăn rất ngon đấy."
Tôi bật cười: "Có người tự khen bản thân mình như vậy sao?"
Chị ấy thúc giục: "Mau ăn!"
Tôi nghe lời mà nếm thử hai muỗng.
Chị ấy làm chính là súp ngân nhĩ [1], đúng, là cái loại súp ngân nhĩ rất bình thường mà mấy tiệm nước giải khát bán ở ven đường, sau khi tôi uống xong rồi, cũng không thấy có gì ngon.
Mùi vị, bình thường.
La Y thấy tôi uống xong một chén rất nhanh, hỏi tôi: "Còn muốn không?"
Tôi gật đầu: "Muốn."
Chị ấy cười ra tiếng: "Trong nồi còn, tự đi múc đi."
Tôi:...
Thế là tôi làm nũng, ầm ĩ vài tiếng còn lắc lư người, nói: "Múc một chén giùm người ta đi, ngon lắm đó."
Làm nũng mang đến hiệu quả rất cao, quả nhiên chị ấy bị tôi làm cho nổi da gà và đứng lên đi múc.
Tôi nhìn bóng lưng chị ấy bước đi không khỏi cảm thán, cuộc đời như thế này để cho tôi từng ước mơ tha thiết, bây giờ cuộc sống thật đẹp, mỗi ngày tan làm về nhà đều có thể trông thấy chị ấy, mặc kệ chị ấy làm gì tôi cũng đều rất vui, có thể là đọc sách, có thể là chơi điện thoại, có thể là tưới hoa, có thể là nuôi cá.
Chị ấy nhìn thấy tôi sẽ cười với tôi, sẽ nói, em về rồi.
Đúng vậy, em đã về rồi.
Haizz, càng ngày ở bên La Y tôi càng chảnh hơn, nhưng thôi kệ, tôi thích làm chảnh vậy đó.
Chị ấy là mọi thứ thơ và viễn xứ trong cuộc đời sơ sài của tôi. [2]
Thật may mắn, ngày hôm nay chị ấy còn ở bên tôi.
Hết truyện.
Đôi lời của Editor: Vậy là đã kết thúc. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ và đồng hành với mình trong suốt thời gian lâu như vậy, dù cho tiến độ ra chương của mình rất là chậm. Tính ra bộ này đã theo mình từ năm lớp 10 cho tới khi mình kết thúc kỳ thi đại học nên có lẽ đối với mình, nó chứa đựng không chỉ là tâm huyết, kinh nghiệm mà còn là tình cảm, kỷ niệm đẹp. Hy vọng chúng ta sẽ gặp nhau ở bộ truyện khác. Một lần nữa, mình xin cảm ơn các bạn!
[1] súp ngân nhĩ: các bạn có thể tra google sẽ thấy ngay
[2] thơ và viễn xứ: bắt nguồn từ danh ngôn của Cao Hiểu Tùng: "Thế giới này không chỉ có mỗi sơ sài ở trước mắt, nó còn có thơ và viễn xứ."
Tôi vốn biết La Y là một người nói được thì làm được, nhưng tôi không ngờ tới tốc độ của chị ấy lại nhanh như vậy, tổ của chị ấy đã xử lý xong hết mọi chuyện rồi, phòng làm việc riêng của La Y bắt đầu vận hành trên quỹ đạo cơ bản, quyết định không gia hạn hợp đồng, chỉ là cái tiền đề, chứ không phải là khởi đầu.
Chị ấy giới thiệu tôi với các nhân viên công tác, trừ Tiền Nhạc Phàm ra, thoạt nhìn mọi người đều thân thiện gần gũi, nhưng cũng có thể trong lòng thì xem thường tôi, dù gì tôi cũng là người đi cửa sau nhờ La Y, hơn nữa còn nhảy bước trở thành trợ lý của La Y.
Ước mơ trở thành trợ lý của tôi đã thành hiện thực, tôi hỏi La Y là Tiền Nhạc Phàm phải làm sao bây giờ, chị ấy tỏ vẻ rằng tôi không cần quan tâm, Tiền Nhạc Phàm đã có chức vị quan trọng hơn rồi.
Công việc của tôi ở công ty DR chưa có bàn giao, ước chừng còn hơn một tháng mới có thể rời khỏi, hồi trước cứ luôn tưởng rằng mình là một nhân vật không quá quan trọng, nhưng bây giờ khi gửi thư từ chức rồi, mới phát hiện tôi cũng không phải dạng vừa đâu, ít nhất đã có mười nghệ sĩ ở dưới tay rồi, vì chuyện này nên chị Trần rất ưu sầu, còn đe dọa bảo tôi tìm người thay thế, nếu không sẽ không cho tôi đi.
Trong cái đêm mà La Y hoàn toàn cắt đứt quan hệ với DR, tôi tìm Trần Linh và Hứa Hoa để cả ba chúc mừng cho La Y, lúc này mới phát hiện, đây là lần đầu tiên cả bốn người chúng tôi gặp nhau, tôi cảm thấy có được cuộc gặp mặt này thật không dễ dàng, vì vậy với tư cách là cầu nối quan trọng giữa bốn người, tôi gánh vác trách nhiệm mời khách.
Hứa Hoa và Trần Linh bày tỏ muốn ăn ở nhà hàng sang trọng nhất, muốn bòn tiền của tôi một chút.
Hai người họ, một người cùng tôi trải qua thời cấp ba, một người giúp tôi vượt qua tình cảnh cô độc thất tình, lúc đó chúng tôi đều là người nghèo, ăn cái đùi gà cũng ráng tìm cho bằng được cái đùi to nhất trong tiệm, tình bạn này khiến cho tôi cảm thấy khó có được, cần phải cẩn thận quý trọng, thế là tôi tỏ vẻ không quan tâm, dù sao bây giờ tôi cũng có chút tài sản, có chút tiền đồ rồi.
Hai người họ ầm ĩ thảo luận vài phút, cuối cùng nhất trí nói cho tôi quyết định đi ăn hải sản, tôi do dự một hồi, đưa mắt nhìn về phía La Y.
Chị ấy gần đây đổi sang mỹ phẩm dưỡng da mới, có hơi dị ứng, không thể đụng vào hải sản.
Vì vậy tôi bảo: "Không được, chọn cái khác."
Trần Linh nhìn tôi bằng ánh mắt bực mình: "Này! Bọn tớ suy nghĩ rất lâu rồi đó! Vậy cậu nói xem là đi ăn gì?"
Trông dáng vẻ của cô ấy tức giận như vậy, tôi cũng có thể hiểu được, mọi người đang do dự không biết ăn gì, rồi khi bạn đưa ra một ý kiến không tồi, lại bị bác bỏ, nếu là tôi thì tôi cũng tức giận.
"Dù sao không phải hải sản, hai cậu suy nghĩ tiếp đi."
Sau khi tôi nói xong, La Y kéo tay tôi, bồi thêm một câu: "Gần đây tôi bị dị ứng, cho nên không thể ăn được."
Trần Linh có một tật xấu, không thích kiểu người đang đói thì có người mời ăn lại trả lời là no rồi và từ chối, nhất là trong lúc tập thể đang liên hoan, có người vì không thích cái gì đó hay thứ gì đó mà đứng ở một chỗ gào khóc kêu to, cô ấy cho rằng, nếu không thích thì cứ việc im lặng và không ăn là được! Làm mất hứng.
Vừa nãy tôi không nói thật, là vì lo rằng Trần Linh sẽ cảm thấy La Y khó tính, dù sao thì ở quán hải sản thì không chỉ có mỗi đồ ăn hải sản không.
Gần đây Hứa Hoa và Trần Linh trộn lẫn với nhau rồi, hai người họ có cùng suy nghĩ đen tối, Hứa Hoa lại là người hay theo chiều gió, lỡ như bọn họ thấy La Y khó gần thì phải làm sao đây.
Nếu không có nguyên nhân gì đặc biệt, tôi vẫn hy vọng rằng tất cả những người ở bên tôi, đều có thể vui vẻ ở chung với nhau.
Nhưng không ngờ rằng, La Y mới dứt lời, nét mặt Trần Linh và Hứa Hoa lập tức trở nên nịnh nọt, không ngừng bảo được được, vậy để hai đứa tôi nghĩ tiếp. Ôi trời sao lại bị dị ứng chứ, có nghiêm trọng không, có dùng thuốc hay chưa, Nhị Tiết này, cậu chăm sóc chị ấy kiểu gì vậy hả.
Tôi:...
Tôi suýt chút nữa quên mất, cả ba chúng tôi đều là fan cuồng của La Y.
Thế là chúng tôi đi ăn lẩu.
Tôi cũng không biết, trời nóng như thế này, chúng tôi lại chọn đi ăn lẩu làm gì, có lẽ bởi vì nồi lẩu sinh ra đã là dành cho phần lớn mọi người.
Bữa ăn này, La Y biểu hiện im lặng, ngồi ở bên cạnh tôi như một cô vợ nhỏ, còn ngoan ngoãn đưa cho tôi đĩa rau, khiến cho tôi vô cùng sợ hãi.
Ban đầu mọi người có vẻ mất tự nhiên, càng về sau mọi người càng vui vẻ nói chuyện liên miên, Hứa Hoa uống chút rượu thì bắt đầu nhớ lại những chuyện ngu xuẩn mà tôi và cậu ta đã làm, năm tháng đó chúng tôi sống nương tựa lẫn nhau, quả thật là không rời khỏi người kia, mỗi ngày hai đứa đều nằm mơ, một đứa thì thăng chức rất nhanh, một đứa khác thì được người bao nuôi, ảo tưởng một ngày nào đó sẽ gặp được quý nhân, sau đó thì giàu to.
Sau khi cậu ta hoài niệm xong thì lại tới phiên Trần Linh nhớ lại những chuyện ngu ngốc giữa tôi và cô ấy, kể rằng hồi cấp ba hai đứa chúng tôi trốn học ra khỏi trường chỉ để ăn một bát mỳ tôm, còn vì chuyện này mà bị thầy chủ nhiệm phạt đứng suốt một tiết.
Mọi người có thú vui là kể xấu đứa bạn trước mặt người yêu của nó, vì vậy sau đó, Trần Linh và Hứa Hoa bắt đầu kể những chuyện ngu xuẩn của tôi hồi trước, thậm chí trở thành một trận ganh đua, chủ đề đó chính là, Nhị Tiết ở chung với tớ mới là ngu nhất.
May rằng cũng đủ hấp dẫn để La Y lắng nghe, nụ cười đó không phải giả, nhưng cũng có thể là những khoảnh khắc tôi ngu người kia thật sự là quá ngu rồi, làm cho người ta không nhịn cười được.
Tôi nghĩ, La Y thật tốt, một người như tôi, chị ấy cũng có thể yêu.
Tôi nghĩ, La Y thật tốt, chỗ nào của chị ấy cũng tốt, rất đáng để tôi trả giá mọi thứ vì chị ấy.
Cơm nước xong xuôi thì đêm cũng đã khuya, Trần Linh và Hứa Hoa đã có dấu hiệu high rất rõ, hai người vừa ôm nhau vừa đi trên phố hát ca, thú thật là giọng đã khó nghe rồi còn lệch nhịp nữa, tôi và La Y im lặng đi theo sau, thỉnh thoảng tâm sự đôi chút.
Đi một hồi, đột nhiên chị ấy đặt tay lên vai tôi, ánh mắt vẫn như cũ rơi vào phương xa, giọng điệu mang theo tiếng cười: "Nhị Tiết, sao em có thể dễ thương như vậy."
Đây không phải là lần đầu tiên chị ấy khen tôi dễ thương, nhưng đây là lần đầu tiên chị ấy gọi tôi là Nhị Tiết, bình thường chị ấy toàn gọi tôi bằng cả họ lẫn tên.
"La Y, sao chị có thể dễ thương như vậy." Tôi lặp lại lời của chị ấy.
La Y bật cười vài tiếng rồi dùng sức bóp tóc tôi.
"Nhị Tiết, trước khi em gặp chị sao lại quậy vui được đến thế." Nói xong chị ấy vẫn còn cười: "Sau khi gặp chị rồi vẫn còn quậy lắm, em còn nhớ chuyện em mua bánh bao cho chị không? Cái lần mà em với cậu con trai lớp bên ấy."
Tôi ngẩng đầu nhớ lại, hình như có chút ấn tượng.
Lúc ấy thăm dò ra được một nữ thần như La Y vậy mà thích ăn bánh bao thịt, vì vậy tôi lấy hết can đảm mua bữa sáng đầu tiên cho chị ấy, nhưng không may chính là, chạm mặt với anh trai ở cạnh lớp chị ấy.
Lúc tới cửa lớp học, anh trai kia cũng vừa lúc đặt bữa sáng lên bàn La Y, tôi vừa nhác thấy La Y sắp đưa tay ra nhận thì lập tức vọt tới, để cái của mình ở gần trước mặt La Y hơn, sau đó thở hồng hộc nói: "Ăn của em đi!"
Hành động của tôi đã khiến cho La Y có hơi ngây ngẩn, vài giây sau mới hỏi: "Tại sao."
Tôi không nhận ra lúc ấy chị ấy chỉ là buột miệng hỏi, cũng không cần đáp án, nhưng tôi nghiêm túc suy nghĩ, giải thích rằng: "Bánh bao của em là đợt đầu tiên ra lò, nhưng anh ta lại đến còn sớm hơn cả em, chứng tỏ là bánh bao của ngày hôm qua bị thiêu rồi, không còn mới nữa đâu La Y! Hơn nữa chị nhìn xem, bánh bao của em còn lớn hơn của cậu ta, bánh bao bự ăn mới no!"
Vẻ mặt của anh trai lúc ấy khiến cho tôi rất vui, nhìn là biết tôi đoán trúng rồi.
Vì vậy La Y nhận bánh bao của tôi, sau khi cảm ơn với anh trai kia thì trả lại bánh bao cho anh ta.
Chuyện này đã cung cấp cho tôi đủ can đảm để đưa tiếp bữa sáng cho chị ấy.
"Nhớ chứ, chị lấy của em chứ không phải của anh ta, nhớ rõ chứ."
La Y cười nhéo nhéo mặt của tôi: "Khi đó chị đã thấy được, tại sao Tiết Linh Nhất có thể dễ thương được như vậy."
Tôi cười hì hì.
Tuy rằng tôi rất muốn đổ lỗi cho chuyện hôm nay La Y trêu chọc tôi có hơi khác so với lúc bình thường là do say rượu, nhưng đêm nay chị ấy không có uống một giọt rượu nào hết.
Chẳng lẽ là do Trần Linh và Hứa Hoa say, chị ấy bị lây rồi?
Suy nghĩ thế này có phải thể hiện ra rằng tôi rất đáng yêu đúng không.
Dạo gần đây La Y vẫn không có việc gì làm, lúc trước ở DR thì luôn bề bộn nhiều việc, DR nổi tiếng là vì chuyện gà nhà phải chịu khổ cố gắng rất nhiều mới đạt được thành công, nhưng không tránh khỏi nhiều nghệ sĩ sau khi thành danh rồi thì bỏ trốn.
La Y nói rằng chị ấy nghỉ ngơi chưa đủ.
Còn nói thêm, phòng làm việc có một chút chi tiết chưa hoàn thiện, cho nên vẫn không cần phải vội vã.
Thế là đã chuyển sang tình trạng tôi bận rộn như cún, còn chị ấy thì lại rảnh rỗi như cún, đang đi làm thì điện thoại thường xuyên reo leng keng, mở ra nhìn toàn thấy thông báo là tin nhắn WeChat của chị ấy, hỏi tôi giữa trưa muốn ăn gì? Chị ấy nói mới học nấu ăn, hỏi tôi có muốn ăn hay không, hỏi tôi bộ áo này nhìn đẹp không? Gửi cho tôi xem vài tin tức gần đây, thảo luận với tôi mấy tin chị ấy mới thấy.
Tuy rằng trông rất phiền, nhưng thực ra tôi rất thích, lúc đi WC hay rót nước uống sẽ tranh thủ vài phút trả lời tin nhắn của chị ấy.
Chị ấy còn nói là kịch bản của bộ phim mới đã lấy được rồi, mới xem sơ qua cảm thấy cốt truyện cũng không đến nỗi tệ, là thể loại mà tôi sẽ thích, bảo tối khi tôi về chị ấy sẽ nói sơ về nội dung đó cho tôi nghe.
Vì đang chuyển giao công việc, thời gian tan làm càng ngày càng sớm, khi về tôi tiện đường mua cho chị ấy một phần bánh trứng mà chị ấy thích ăn.
Lúc về đến nhà trong phòng khách không có ai, tôi đặt phần bánh trứng được đóng gói lên bàn rồi nhìn xung quanh một lượt, chỉ thấy cửa phòng bếp đóng chặt, bên trong hình như có tiếng động.
Tôi mở cửa ra nhìn, La Y chống eo bằng một tay, đang nhíu mày nhìn hướng dẫn, nghe thấy âm thanh chỉ ngẩng đầu nhìn thoáng qua tôi, rồi lại tiếp tục coi cuốn sách, nói: "Tại sao chị không hiểu gì cả."
Tôi đang muốn bước qua để phân tích với chị ấy, nhưng bỗng nhiên chị ấy ồ lên một tiếng, nhướng mày với tôi thể hiện là bà đây đã biết làm rồi, sau đó đuổi tôi ra khỏi phòng bếp.
Hơn nửa tiếng đồng hồ trôi qua, ngay khi tôi sắp sửa úp mặt vô ghế sô pha ngủ thì chị ấy đi ra, bưng một chén canh đặt ở trước mặt tôi, nửa ngồi chồm hổm trên mặt đất đưa muỗng ngay miệng tôi, cười bảo: "Em nếm thử xem, ăn rất ngon đấy."
Tôi bật cười: "Có người tự khen bản thân mình như vậy sao?"
Chị ấy thúc giục: "Mau ăn!"
Tôi nghe lời mà nếm thử hai muỗng.
Chị ấy làm chính là súp ngân nhĩ [1], đúng, là cái loại súp ngân nhĩ rất bình thường mà mấy tiệm nước giải khát bán ở ven đường, sau khi tôi uống xong rồi, cũng không thấy có gì ngon.
Mùi vị, bình thường.
La Y thấy tôi uống xong một chén rất nhanh, hỏi tôi: "Còn muốn không?"
Tôi gật đầu: "Muốn."
Chị ấy cười ra tiếng: "Trong nồi còn, tự đi múc đi."
Tôi:...
Thế là tôi làm nũng, ầm ĩ vài tiếng còn lắc lư người, nói: "Múc một chén giùm người ta đi, ngon lắm đó."
Làm nũng mang đến hiệu quả rất cao, quả nhiên chị ấy bị tôi làm cho nổi da gà và đứng lên đi múc.
Tôi nhìn bóng lưng chị ấy bước đi không khỏi cảm thán, cuộc đời như thế này để cho tôi từng ước mơ tha thiết, bây giờ cuộc sống thật đẹp, mỗi ngày tan làm về nhà đều có thể trông thấy chị ấy, mặc kệ chị ấy làm gì tôi cũng đều rất vui, có thể là đọc sách, có thể là chơi điện thoại, có thể là tưới hoa, có thể là nuôi cá.
Chị ấy nhìn thấy tôi sẽ cười với tôi, sẽ nói, em về rồi.
Đúng vậy, em đã về rồi.
Haizz, càng ngày ở bên La Y tôi càng chảnh hơn, nhưng thôi kệ, tôi thích làm chảnh vậy đó.
Chị ấy là mọi thứ thơ và viễn xứ trong cuộc đời sơ sài của tôi. [2]
Thật may mắn, ngày hôm nay chị ấy còn ở bên tôi.
Hết truyện.
Đôi lời của Editor: Vậy là đã kết thúc. Cảm ơn các bạn đã ủng hộ và đồng hành với mình trong suốt thời gian lâu như vậy, dù cho tiến độ ra chương của mình rất là chậm. Tính ra bộ này đã theo mình từ năm lớp 10 cho tới khi mình kết thúc kỳ thi đại học nên có lẽ đối với mình, nó chứa đựng không chỉ là tâm huyết, kinh nghiệm mà còn là tình cảm, kỷ niệm đẹp. Hy vọng chúng ta sẽ gặp nhau ở bộ truyện khác. Một lần nữa, mình xin cảm ơn các bạn!
[1] súp ngân nhĩ: các bạn có thể tra google sẽ thấy ngay
[2] thơ và viễn xứ: bắt nguồn từ danh ngôn của Cao Hiểu Tùng: "Thế giới này không chỉ có mỗi sơ sài ở trước mắt, nó còn có thơ và viễn xứ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.