Chương 6
mễ nháo nháo
08/08/2021
Trên thế giới này, em là người đối xử tốt với chị nhất, Tiết Linh Nhất
Trở lại làm việc khiến cho tôi cảm thấy rất thoải mái, cuối cùng cũng có thể quay về cuộc sống bình thường một ngày ba bữa rồi.
Tuy nói lượng công việc của Trần Linh ít, nhưng thỉnh thoảng bận rộn cũng liều mạng mà làm, có lẽ bởi vì không quá nổi tiếng, trong công ty hễ có hoạt động tuyên truyền hoặc những công việc không hấp dẫn nằm ở một góc xó xỉnh nào đó đều sẽ giao cho cô ấy.
Cô ấy là kiểu người chịu khó, mỗi lần như thế sẽ không bốc đồng mà hân hoan tiếp nhận, mấy lần trước tôi còn thương xót khi cô ấy than khổ, nhưng sau khi nhìn đến tiền lương của cô ấy, tôi cảm thấy những việc đó trong cuộc sống này thì có đáng gì mà gọi là vất vả.
Dù gì Weibo của Trần Linh cũng có 5 triệu lượt theo dõi, công ty không thể quá lạnh nhạt, Trần Linh nói cho tôi biết, gần đây văn phòng của cô ấy ký kết với một người mới nổi có 500 nghìn lượt theo dõi, vừa lên thành võng hồng, lần trước tham dự một hoạt động, trong công ty đưa cho người kia thù lao, cô ấy hưởng được một phần ba.
Lúc Trần Linh nói những lời này khóe miệng mang theo tươi cười có chút hả hê và đắc ý, khiến cho tôi cảm thấy quả nhiên lòng người luôn thay đổi, trước đó cô ấy không phải loại người cười nhạo kẻ thấp hơn mình một bậc. Nhưng sau đó cô ấy nói thêm, vậy mà vẫn không bằng tiền lương của tôi, làm cho tôi trong lúc lơ đễnh lộ ra nụ cười nhạt trên môi.
Aizzz, rốt cục ai đã thay đổi đây, tôi với Trần Linh đúng là cùng một loại người.
Có lẽ công việc của La Y trở nên bề bộn hơn, nghe nói chị ấy vừa nhận một bộ phim, khó trách ở trong công ty gần đây không gặp chị ấy, còn mấy ngày trước thì chị ấy có đăng mấy dòng chữ trên Weibo.
Trần Linh hỏi Weibo tôi là gì, nhằm để theo dõi lẫn nhau, tôi nói "010101".
Cô ấy nghi ngờ nhìn tôi một cái, sau thì vừa thao tác vừa nói: "Người hâm mộ cho rằng tớ đang theo dõi cương thi phấn*."
Tôi cười vài tiếng ha ha, tôi chính là cương thi phấn đó nha, cố gắng làm việc nhưng không dính người.
Trần Linh nói: "Cương thi, cậu chỉ theo dõi hai người, tớ và La Y." Cô ấy quét mắt vài lần nhìn Weibo của tôi, thấy chẳng có gì, bèn nói: "Xem ra cậu đối với tớ là tình yêu đích thực, vậy nên chỉ theo dõi tớ và nữ thần, nhưng mà tớ chưa bao giờ nghe qua cậu hâm mộ La Y đó nha."
Tôi cúi đầu nói: "Ai mà biết, nhưng tớ vốn dĩ rất thích La Y mà."
Lúc điện thoại vang lên, tôi đang giúp Trần Linh chọn lựa công ty tuyên truyền váy, cô ấy ở đằng kia hoá trang, gọi tôi Nhị Tiết, có điện thoại kìa.
Tôi lấy kiện váy ngắn màu đen đi qua, một bên hỏi Trần Linh như thế nào, một bên nhìn thoáng qua điện thoại, là một số lạ, tôi nhấn nút từ chối rồi để lên bàn. Trần Linh nói đổi kiện, tôi lại lần nữa đi vào.
Cầm kiện áo cánh màu vàng nhạt cùng với một kiện quần jeans, điện thoại lại vang lên, Trần Linh bày tỏ rằng món đồ trên tay tôi rất được, tôi liền thả nó trên ghế rồi đi tiếp điện thoại.
Thanh âm ở đầu bên kia không lớn không nhỏ nói: "Tiết Linh Nhất cô cũng dám cúp điện thoại tôi sao?"
Tôi ngập ngừng, giọng nói này bá đạo như của tổng tài vậy.
"Đổng Hạo?"
"Là tôi!"
Quả nhiên là Đổng Hạo, tôi nhìn người trong phòng hóa trang, rồi đi ra ngoài hành lang, hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Giọng điệu của anh ta thở phì phò: "Má thật, La Y đổi mật khẩu nhà rồi, sinh nhật cô ngày mấy tháng 7 vậy?"
Tôi trả lời: "29 tháng 7."
Tôi nghe thấy ở đầu dây bên kia tích tích vài tiếng, rồi vang lên tiếng ken két, sau đó Đổng Hạo cười lớn tiếng, "Vào rồi vào rồi, nhờ Tiết Linh Nhất cô cả đấy."
Tôi kinh hoảng, cảm thấy mình đã nối giáo cho giặc, loại cảm giác này đặc biệt không tốt. Đổng Hạo vừa rồi mở cửa không ra, sau đó hỏi sinh nhật tôi, bạn nghĩ xem làm sao tôi có thể không nghĩ rằng nhờ vào ngày sinh của tôi mà anh ta đã mở cửa được đây! Bạn nói xem làm sao tôi có thể ngờ rằng ngày sinh của tôi thật sự có thể tiến vào trong!
Nói như vậy thì được chưa ta? Lý do hợp tình hợp lý như thế chắc mọi người sẽ không trách tôi đâu nhỉ.
Dù gì Đổng Hạo cũng đã vào rồi, cho nên tôi hỏi: "Anh vào nhà chị ấy để làm gì?"
Đổng Hạo trả lời: "Lần trước làm rơi đồ ở đây, tôi có hỏi chị ấy mật khẩu nhưng lại không cho."
Tôi nói: "Dù vậy anh cũng đừng lật loạn đông tây a."
Anh ta nghe xong cười thành tiếng: "Không cần cô nói tôi cũng biết, nếu tôi động đến một cọng lông trong nhà chị ấy, khi chị ấy về sẽ chặt tay tôi mất."
Tôi nghĩ câu trước câu sau mâu thuẫn, đều đã vào nhà người ta rồi, còn nói không hề động đến một cọng lông, anh đang khi dễ EQ tôi thấp đến ngu đần sao, cửa với sàn nhà không thể so sánh bằng cọng lông được à?
Nhưng anh ta nói sẽ không lộn xộn gì cả nên tôi an tâm, loại tâm lý này giống như là cảm giác bất an khi trợ giúp tội phạm, cuối cùng biết tội phạm không có ý định phạm tội liền cảm thấy an tâm thoải mái, tóm lại chính là cho mình một bậc thang, còn gọi là tự diễn.
Nhưng tôi cảm thấy vẫn nên nói cho La Y chuyện này, cho nên tôi lục danh bạ thì tìm ra dãy số nằm ở cuối chót, là của Tiền Nhạc Phàm vừa mới thêm.
Âm thanh điện thoại kêu pi-pô ở đầu dây bên kia khi sắp bị biến mất thì lại được nhận, tôi nói vài câu khách sáo với điện thoại: "Xin chào xin chào, tôi là Tiết Linh Nhất, trợ lý Trần Linh ở tầng dưới, không biết cô còn nhớ tôi không nhỉ, hì hì hì."
Đầu bên kia nói: "Là tôi."
Điện thoại cà tàng của tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Trong lòng ho khan một tiếng, tôi nói: "Là chị à."
Chị ấy nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Tại sao chị biết tôi tìm chị ấy? Cơ mà quả đúng là tôi tìm chị.
Tôi trả lời: "Đổng Hạo vừa mới vào nhà chị, em muốn nói với chị một chút."
Bên kia im lặng vài giây, cuối cùng nói: "Do nó hỏi em mật khẩu phải không?"
Nữ thần chính là nữ thần, chị ấy IQ cao lại còn luôn luôn thông minh, các bạn thấy đấy, nói không tới năm câu, chị ấy đã tóm được trọng điểm, không phải nói các kiểu câu như hai người cấu kết với nhau để làm việc xấu, sau đó đem tôi và Đổng Hạo nhốt vào tù mà là hỏi: "Em ở đâu?"
Tôi nói số tầng và cửa bảng hiệu, chị ấy nói: "Đi lên phòng chụp ảnh tầng 9." Rồi cúp điện thoại.
Tôi nói Trần Linh một chút về chuyện này, Trần Linh hưng phấn lập tức đuổi tôi đi, cũng dặn dò tôi ở trước mặt nữ thần nói tốt cho cô ấy vài câu, cả tương lai cô ấy đều giao cho tôi.
Tôi đành chịu đựng nhiệm vụ gian khổ của cô ấy giao cho mình.
Mấy ngày gần đây La Y đã bắt đầu quay trở lại tình trạng nghỉ ngơi, bất quá bộ phim truyền hình vừa mới đóng máy của chị ấy còn mấy phân cảnh cần phải quay thêm, cho nên mới tới phòng bổ sung trong công ty.
Dưới bối cảnh màu xanh lá, chị ấy mặc một thân cổ trang màu trắng, trên đầu gài trâm, cầm kiếm trong tay, mũi kiếm hướng xuống, thẳng đứng xuống đất, tiếp theo bỗng nhiên cầm lấy kiếm vô cùng soái khí mà diễn võ vài cái, cuối cùng đạo diễn nói cắt.
Không có hậu kỳ tôi xem sẽ chẳng hiểu gì, Tiền Nhạc Phàm thấy thế lập tức tiến lên mặc áo khoác cho chị ấy, lại kéo ghế bưng nước cho chị ấy, phục vụ vô cùng chu đáo, để cho tôi cảm thấy một trợ lý như tôi làm việc rất thiếu tôn trọng cái nghề này.
Lúc chị ấy đang thổi ly nước nóng, tôi đi tới, đang muốn dùng bộ mặt khóc tang nói cho chị ấy biết tôi không phải cố ý, Đổng Hạo hỏi sinh nhật tôi không biết đó chính là mật mã, hạ thần vô tội.
Nhưng khi chị ấy ngẩng đầu lên là một ánh mắt dịu dàng làm cho tôi sợ hãi thiếu chút nữa quỳ xuống mặt đất. Lúc đầu chị ấy nhún vai, làm cho áo khoác muốn rơi xuống đất, may mắn Tiền Nhạc Phàm tay nhanh mắt lẹ bắt lấy rồi choàng lại trên vai chị ấy, tiếp theo lại như có như không đưa tay, Tiền Nhạc Phàm lập tức hiểu cầm hộp bánh bích quy đặt trên tay chị ấy.
Tôi nhìn mà trợn mắt há mồm không sao hiểu được, như là vừa mới diễn kịch câm vậy, bỗng nghe chị ấy hỏi: "Những thứ này làm được không?"
Tôi: "Hở?"
Chị ấy cười cười: "Không phải em nói muốn làm trợ lý của tôi sao?"
Tôi như bị sét đánh giữa trời quang, lập tức quay đầu nhìn Tiền Nhạc Phàm, quả nhiên trông thấy cô ấy vô cùng khó hiểu nhìn tôi, vừa khó chịu giống như đang nghiến răng nghiến lợi, thoạt nhìn càng như thể muốn nhai tươi nuốt sống.
Tôi... tôi... tôi bị oan nha.
Mặc dù... tôi đúng là đã từng nói qua câu đó.
Đó là một ngày mùa hạ, từ khi La Y ở trong phố trình diễn tiết mục cỡ lớn rồi nhận được giải thưởng thì thường xuyên có người tìm đến chị ấy, lần kia là một đạo diễn không biết tên mời đóng vai phụ trong phim truyền hình, nhân vật mà La Y diễn chính là một ca sĩ trong quán rượu, có lẽ là do chị ấy hát rất êm tai, nhưng mà đạo diễn yêu cầu chị ấy nhất định phải gầy, đó là thứ mà nội dung kịch bản cần, chị ấy phải lộ ra một chút rốn nho nhỏ, cùng diễn với nam thứ và cả đối thủ.
Cho nên đoạn thời gian kia chị ấy rất ít ăn. Vốn là một người ham ăn, nay lại chỉ ăn thức ăn lỏng. Chỉ lo cái bụng nhỏ, dù cho tôi uy hiếp dụ dỗ ra sao, chị ấy cũng không chịu ăn.
Có một lần chị ấy đói bụng đến nỗi đầu hoa mắt choáng váng gấp đến nỗi làm cho tôi muốn khóc, nhưng mà chị ấy vẫn nói còn một chút nữa thôi là đóng máy được rồi, bảo tôi nhịn.
Tại sao tôi lại chịu đựng, rõ ràng người chịu đựng là chị ấy, nhưng tôi xác thực nhịn không được, nhìn chị ấy có chút suy yếu mà xem việc này thành cuộc trò chuyện cuối cùng, liền khóc xông tới nói sẽ lấy các loại đồ ăn vặt cho chị ấy, tất cả đều là thứ chị ấy thích ăn.
Sau đó trở về thì chị ấy đổ bệnh vài ngày, nằm ở trên giường không nguyện ý xuống giường tôi cũng bên cạnh phụng bồi, chị ấy xem phim thì tôi cùng xem, chị ấy đọc sách thì tôi đi ngủ, vài ngày sau tôi hỏi: "Vì sao chị phải làm như vậy, nhà của chị không phải rất có tiền sao?"
Chị ấy cười nhìn tôi, đưa tay tình ý sờ nắn lỗ tai tôi: "Mơ ước mà, mỗi người đều có một ước mơ, không thể bởi vì có tiền thì không thể không có mơ ước được."
Chị ấy nói vậy cũng đúng, tôi cũng có một ước mơ, nó rất đơn giản, chính là cùng một chỗ với chị cả đời, nhưng coi như tôi có tiền tôi cũng không thể thực hiện được.
Nhưng mà ước mơ này lại vì nghèo, bị tôi xé nát, nhân sinh thật sự đáng châm chọc.
Đương nhiên, tôi không ngăn cản ước mơ của chị ấy, cho nên tôi nói: "Sau này em sẽ làm trợ lý của chị."
Lúc đó chị ấy đang đọc sách, lơ đãng ừ một tiếng, tôi cảm thấy chị ấy không nghe kỹ, lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: "La Y, sau này em sẽ làm trợ lý của chị."
Chị ấy lật sang trang khác, cười ngẩng đầu hỏi tôi: "Vì sao?"
Tôi trả lời: "Em lo lắng người khác chăm sóc chị không tốt."
Chị ấy khiêu mi, biểu lộ một nét mặt mà tôi vô cùng hiểu rõ, đó là cười nhạo, chị ấy nói: "Em có thể chăm sóc chị thật tốt à?"
Có lúc tôi cảm thấy, La Y người này hay phá phong cảnh, thí dụ như hiện tại, chị ấy có lẽ nên thâm tình khẩn thiết mà nhìn tôi, nói rằng trên thế giới này, em là người đối xử tốt với chị nhất, Tiết Linh Nhất.
Nhưng chị ấy lại nói: "Lần trước ai ủi hư bộ đồ của chị, lấy muối mà lại nhầm bột ngọt mì để chị nấu súp, ngay cả giặt quần áo cũng không rửa sạch làm hại chị tắm thiếu chút nữa trượt chân..."
Được rồi được rồi, đều là do em, do em cả.
Nhưng mà tôi mặc kệ, tôi chăm chăm ôm lấy chị ấy nói: "Em phải làm trợ lý của chị, bên cạnh chị không thể có người khác, làm không tốt em có thể từ từ học, chị không thể cướp đoạt quyền lợi ham học hỏi của người ta, đó là phạm pháp."
Chị ấy bật cười, không có cùng tôi bàn luận về chuyện này vốn dĩ không có phạm pháp, lắc đầu nhìn tôi một cái sau đó lại cúi đầu đọc sách tiếp.
Cuối cùng chuyện này cũng chẳng giải quyết được gì, về sau chị ấy cũng không đón nhận những thông cáo điên khùng như trên nữa, về sau rất nhiều chi tiết trong sinh hoạt đều có tôi, sau đó nữa chúng tôi chia tay.
Bản lĩnh La Y rất lớn nên để cho tôi không đến hai tháng liền có hai kẻ địch trong công ty, tôi vẫn còn nhớ giáo viên chủ nhiệm lớp tiểu học của tôi hồi đấy tốt nghiệp viết lời phê, Tiết Linh Nhất là một người sống vô tư mang niềm vui đến cho mọi người, chưa bao giờ giao tiếp với người xấu, là học sinh tốt.
Thật xin lỗi thầy, giờ em bị ép giao lưu cùng người xấu, nhưng em vẫn là học sinh tốt.
(*) cương thi phấn: tiếng Anh là Zombie fans. Là người hâm mộ giả, chỉ cần bỏ tiền là có thể được 'theo dõi'. Gọi chung cho các tài khoản không hoạt động hoặc được làm giả.
Trở lại làm việc khiến cho tôi cảm thấy rất thoải mái, cuối cùng cũng có thể quay về cuộc sống bình thường một ngày ba bữa rồi.
Tuy nói lượng công việc của Trần Linh ít, nhưng thỉnh thoảng bận rộn cũng liều mạng mà làm, có lẽ bởi vì không quá nổi tiếng, trong công ty hễ có hoạt động tuyên truyền hoặc những công việc không hấp dẫn nằm ở một góc xó xỉnh nào đó đều sẽ giao cho cô ấy.
Cô ấy là kiểu người chịu khó, mỗi lần như thế sẽ không bốc đồng mà hân hoan tiếp nhận, mấy lần trước tôi còn thương xót khi cô ấy than khổ, nhưng sau khi nhìn đến tiền lương của cô ấy, tôi cảm thấy những việc đó trong cuộc sống này thì có đáng gì mà gọi là vất vả.
Dù gì Weibo của Trần Linh cũng có 5 triệu lượt theo dõi, công ty không thể quá lạnh nhạt, Trần Linh nói cho tôi biết, gần đây văn phòng của cô ấy ký kết với một người mới nổi có 500 nghìn lượt theo dõi, vừa lên thành võng hồng, lần trước tham dự một hoạt động, trong công ty đưa cho người kia thù lao, cô ấy hưởng được một phần ba.
Lúc Trần Linh nói những lời này khóe miệng mang theo tươi cười có chút hả hê và đắc ý, khiến cho tôi cảm thấy quả nhiên lòng người luôn thay đổi, trước đó cô ấy không phải loại người cười nhạo kẻ thấp hơn mình một bậc. Nhưng sau đó cô ấy nói thêm, vậy mà vẫn không bằng tiền lương của tôi, làm cho tôi trong lúc lơ đễnh lộ ra nụ cười nhạt trên môi.
Aizzz, rốt cục ai đã thay đổi đây, tôi với Trần Linh đúng là cùng một loại người.
Có lẽ công việc của La Y trở nên bề bộn hơn, nghe nói chị ấy vừa nhận một bộ phim, khó trách ở trong công ty gần đây không gặp chị ấy, còn mấy ngày trước thì chị ấy có đăng mấy dòng chữ trên Weibo.
Trần Linh hỏi Weibo tôi là gì, nhằm để theo dõi lẫn nhau, tôi nói "010101".
Cô ấy nghi ngờ nhìn tôi một cái, sau thì vừa thao tác vừa nói: "Người hâm mộ cho rằng tớ đang theo dõi cương thi phấn*."
Tôi cười vài tiếng ha ha, tôi chính là cương thi phấn đó nha, cố gắng làm việc nhưng không dính người.
Trần Linh nói: "Cương thi, cậu chỉ theo dõi hai người, tớ và La Y." Cô ấy quét mắt vài lần nhìn Weibo của tôi, thấy chẳng có gì, bèn nói: "Xem ra cậu đối với tớ là tình yêu đích thực, vậy nên chỉ theo dõi tớ và nữ thần, nhưng mà tớ chưa bao giờ nghe qua cậu hâm mộ La Y đó nha."
Tôi cúi đầu nói: "Ai mà biết, nhưng tớ vốn dĩ rất thích La Y mà."
Lúc điện thoại vang lên, tôi đang giúp Trần Linh chọn lựa công ty tuyên truyền váy, cô ấy ở đằng kia hoá trang, gọi tôi Nhị Tiết, có điện thoại kìa.
Tôi lấy kiện váy ngắn màu đen đi qua, một bên hỏi Trần Linh như thế nào, một bên nhìn thoáng qua điện thoại, là một số lạ, tôi nhấn nút từ chối rồi để lên bàn. Trần Linh nói đổi kiện, tôi lại lần nữa đi vào.
Cầm kiện áo cánh màu vàng nhạt cùng với một kiện quần jeans, điện thoại lại vang lên, Trần Linh bày tỏ rằng món đồ trên tay tôi rất được, tôi liền thả nó trên ghế rồi đi tiếp điện thoại.
Thanh âm ở đầu bên kia không lớn không nhỏ nói: "Tiết Linh Nhất cô cũng dám cúp điện thoại tôi sao?"
Tôi ngập ngừng, giọng nói này bá đạo như của tổng tài vậy.
"Đổng Hạo?"
"Là tôi!"
Quả nhiên là Đổng Hạo, tôi nhìn người trong phòng hóa trang, rồi đi ra ngoài hành lang, hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Giọng điệu của anh ta thở phì phò: "Má thật, La Y đổi mật khẩu nhà rồi, sinh nhật cô ngày mấy tháng 7 vậy?"
Tôi trả lời: "29 tháng 7."
Tôi nghe thấy ở đầu dây bên kia tích tích vài tiếng, rồi vang lên tiếng ken két, sau đó Đổng Hạo cười lớn tiếng, "Vào rồi vào rồi, nhờ Tiết Linh Nhất cô cả đấy."
Tôi kinh hoảng, cảm thấy mình đã nối giáo cho giặc, loại cảm giác này đặc biệt không tốt. Đổng Hạo vừa rồi mở cửa không ra, sau đó hỏi sinh nhật tôi, bạn nghĩ xem làm sao tôi có thể không nghĩ rằng nhờ vào ngày sinh của tôi mà anh ta đã mở cửa được đây! Bạn nói xem làm sao tôi có thể ngờ rằng ngày sinh của tôi thật sự có thể tiến vào trong!
Nói như vậy thì được chưa ta? Lý do hợp tình hợp lý như thế chắc mọi người sẽ không trách tôi đâu nhỉ.
Dù gì Đổng Hạo cũng đã vào rồi, cho nên tôi hỏi: "Anh vào nhà chị ấy để làm gì?"
Đổng Hạo trả lời: "Lần trước làm rơi đồ ở đây, tôi có hỏi chị ấy mật khẩu nhưng lại không cho."
Tôi nói: "Dù vậy anh cũng đừng lật loạn đông tây a."
Anh ta nghe xong cười thành tiếng: "Không cần cô nói tôi cũng biết, nếu tôi động đến một cọng lông trong nhà chị ấy, khi chị ấy về sẽ chặt tay tôi mất."
Tôi nghĩ câu trước câu sau mâu thuẫn, đều đã vào nhà người ta rồi, còn nói không hề động đến một cọng lông, anh đang khi dễ EQ tôi thấp đến ngu đần sao, cửa với sàn nhà không thể so sánh bằng cọng lông được à?
Nhưng anh ta nói sẽ không lộn xộn gì cả nên tôi an tâm, loại tâm lý này giống như là cảm giác bất an khi trợ giúp tội phạm, cuối cùng biết tội phạm không có ý định phạm tội liền cảm thấy an tâm thoải mái, tóm lại chính là cho mình một bậc thang, còn gọi là tự diễn.
Nhưng tôi cảm thấy vẫn nên nói cho La Y chuyện này, cho nên tôi lục danh bạ thì tìm ra dãy số nằm ở cuối chót, là của Tiền Nhạc Phàm vừa mới thêm.
Âm thanh điện thoại kêu pi-pô ở đầu dây bên kia khi sắp bị biến mất thì lại được nhận, tôi nói vài câu khách sáo với điện thoại: "Xin chào xin chào, tôi là Tiết Linh Nhất, trợ lý Trần Linh ở tầng dưới, không biết cô còn nhớ tôi không nhỉ, hì hì hì."
Đầu bên kia nói: "Là tôi."
Điện thoại cà tàng của tôi thiếu chút nữa rơi xuống đất.
Trong lòng ho khan một tiếng, tôi nói: "Là chị à."
Chị ấy nói: "Tìm tôi có chuyện gì?"
Tại sao chị biết tôi tìm chị ấy? Cơ mà quả đúng là tôi tìm chị.
Tôi trả lời: "Đổng Hạo vừa mới vào nhà chị, em muốn nói với chị một chút."
Bên kia im lặng vài giây, cuối cùng nói: "Do nó hỏi em mật khẩu phải không?"
Nữ thần chính là nữ thần, chị ấy IQ cao lại còn luôn luôn thông minh, các bạn thấy đấy, nói không tới năm câu, chị ấy đã tóm được trọng điểm, không phải nói các kiểu câu như hai người cấu kết với nhau để làm việc xấu, sau đó đem tôi và Đổng Hạo nhốt vào tù mà là hỏi: "Em ở đâu?"
Tôi nói số tầng và cửa bảng hiệu, chị ấy nói: "Đi lên phòng chụp ảnh tầng 9." Rồi cúp điện thoại.
Tôi nói Trần Linh một chút về chuyện này, Trần Linh hưng phấn lập tức đuổi tôi đi, cũng dặn dò tôi ở trước mặt nữ thần nói tốt cho cô ấy vài câu, cả tương lai cô ấy đều giao cho tôi.
Tôi đành chịu đựng nhiệm vụ gian khổ của cô ấy giao cho mình.
Mấy ngày gần đây La Y đã bắt đầu quay trở lại tình trạng nghỉ ngơi, bất quá bộ phim truyền hình vừa mới đóng máy của chị ấy còn mấy phân cảnh cần phải quay thêm, cho nên mới tới phòng bổ sung trong công ty.
Dưới bối cảnh màu xanh lá, chị ấy mặc một thân cổ trang màu trắng, trên đầu gài trâm, cầm kiếm trong tay, mũi kiếm hướng xuống, thẳng đứng xuống đất, tiếp theo bỗng nhiên cầm lấy kiếm vô cùng soái khí mà diễn võ vài cái, cuối cùng đạo diễn nói cắt.
Không có hậu kỳ tôi xem sẽ chẳng hiểu gì, Tiền Nhạc Phàm thấy thế lập tức tiến lên mặc áo khoác cho chị ấy, lại kéo ghế bưng nước cho chị ấy, phục vụ vô cùng chu đáo, để cho tôi cảm thấy một trợ lý như tôi làm việc rất thiếu tôn trọng cái nghề này.
Lúc chị ấy đang thổi ly nước nóng, tôi đi tới, đang muốn dùng bộ mặt khóc tang nói cho chị ấy biết tôi không phải cố ý, Đổng Hạo hỏi sinh nhật tôi không biết đó chính là mật mã, hạ thần vô tội.
Nhưng khi chị ấy ngẩng đầu lên là một ánh mắt dịu dàng làm cho tôi sợ hãi thiếu chút nữa quỳ xuống mặt đất. Lúc đầu chị ấy nhún vai, làm cho áo khoác muốn rơi xuống đất, may mắn Tiền Nhạc Phàm tay nhanh mắt lẹ bắt lấy rồi choàng lại trên vai chị ấy, tiếp theo lại như có như không đưa tay, Tiền Nhạc Phàm lập tức hiểu cầm hộp bánh bích quy đặt trên tay chị ấy.
Tôi nhìn mà trợn mắt há mồm không sao hiểu được, như là vừa mới diễn kịch câm vậy, bỗng nghe chị ấy hỏi: "Những thứ này làm được không?"
Tôi: "Hở?"
Chị ấy cười cười: "Không phải em nói muốn làm trợ lý của tôi sao?"
Tôi như bị sét đánh giữa trời quang, lập tức quay đầu nhìn Tiền Nhạc Phàm, quả nhiên trông thấy cô ấy vô cùng khó hiểu nhìn tôi, vừa khó chịu giống như đang nghiến răng nghiến lợi, thoạt nhìn càng như thể muốn nhai tươi nuốt sống.
Tôi... tôi... tôi bị oan nha.
Mặc dù... tôi đúng là đã từng nói qua câu đó.
Đó là một ngày mùa hạ, từ khi La Y ở trong phố trình diễn tiết mục cỡ lớn rồi nhận được giải thưởng thì thường xuyên có người tìm đến chị ấy, lần kia là một đạo diễn không biết tên mời đóng vai phụ trong phim truyền hình, nhân vật mà La Y diễn chính là một ca sĩ trong quán rượu, có lẽ là do chị ấy hát rất êm tai, nhưng mà đạo diễn yêu cầu chị ấy nhất định phải gầy, đó là thứ mà nội dung kịch bản cần, chị ấy phải lộ ra một chút rốn nho nhỏ, cùng diễn với nam thứ và cả đối thủ.
Cho nên đoạn thời gian kia chị ấy rất ít ăn. Vốn là một người ham ăn, nay lại chỉ ăn thức ăn lỏng. Chỉ lo cái bụng nhỏ, dù cho tôi uy hiếp dụ dỗ ra sao, chị ấy cũng không chịu ăn.
Có một lần chị ấy đói bụng đến nỗi đầu hoa mắt choáng váng gấp đến nỗi làm cho tôi muốn khóc, nhưng mà chị ấy vẫn nói còn một chút nữa thôi là đóng máy được rồi, bảo tôi nhịn.
Tại sao tôi lại chịu đựng, rõ ràng người chịu đựng là chị ấy, nhưng tôi xác thực nhịn không được, nhìn chị ấy có chút suy yếu mà xem việc này thành cuộc trò chuyện cuối cùng, liền khóc xông tới nói sẽ lấy các loại đồ ăn vặt cho chị ấy, tất cả đều là thứ chị ấy thích ăn.
Sau đó trở về thì chị ấy đổ bệnh vài ngày, nằm ở trên giường không nguyện ý xuống giường tôi cũng bên cạnh phụng bồi, chị ấy xem phim thì tôi cùng xem, chị ấy đọc sách thì tôi đi ngủ, vài ngày sau tôi hỏi: "Vì sao chị phải làm như vậy, nhà của chị không phải rất có tiền sao?"
Chị ấy cười nhìn tôi, đưa tay tình ý sờ nắn lỗ tai tôi: "Mơ ước mà, mỗi người đều có một ước mơ, không thể bởi vì có tiền thì không thể không có mơ ước được."
Chị ấy nói vậy cũng đúng, tôi cũng có một ước mơ, nó rất đơn giản, chính là cùng một chỗ với chị cả đời, nhưng coi như tôi có tiền tôi cũng không thể thực hiện được.
Nhưng mà ước mơ này lại vì nghèo, bị tôi xé nát, nhân sinh thật sự đáng châm chọc.
Đương nhiên, tôi không ngăn cản ước mơ của chị ấy, cho nên tôi nói: "Sau này em sẽ làm trợ lý của chị."
Lúc đó chị ấy đang đọc sách, lơ đãng ừ một tiếng, tôi cảm thấy chị ấy không nghe kỹ, lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: "La Y, sau này em sẽ làm trợ lý của chị."
Chị ấy lật sang trang khác, cười ngẩng đầu hỏi tôi: "Vì sao?"
Tôi trả lời: "Em lo lắng người khác chăm sóc chị không tốt."
Chị ấy khiêu mi, biểu lộ một nét mặt mà tôi vô cùng hiểu rõ, đó là cười nhạo, chị ấy nói: "Em có thể chăm sóc chị thật tốt à?"
Có lúc tôi cảm thấy, La Y người này hay phá phong cảnh, thí dụ như hiện tại, chị ấy có lẽ nên thâm tình khẩn thiết mà nhìn tôi, nói rằng trên thế giới này, em là người đối xử tốt với chị nhất, Tiết Linh Nhất.
Nhưng chị ấy lại nói: "Lần trước ai ủi hư bộ đồ của chị, lấy muối mà lại nhầm bột ngọt mì để chị nấu súp, ngay cả giặt quần áo cũng không rửa sạch làm hại chị tắm thiếu chút nữa trượt chân..."
Được rồi được rồi, đều là do em, do em cả.
Nhưng mà tôi mặc kệ, tôi chăm chăm ôm lấy chị ấy nói: "Em phải làm trợ lý của chị, bên cạnh chị không thể có người khác, làm không tốt em có thể từ từ học, chị không thể cướp đoạt quyền lợi ham học hỏi của người ta, đó là phạm pháp."
Chị ấy bật cười, không có cùng tôi bàn luận về chuyện này vốn dĩ không có phạm pháp, lắc đầu nhìn tôi một cái sau đó lại cúi đầu đọc sách tiếp.
Cuối cùng chuyện này cũng chẳng giải quyết được gì, về sau chị ấy cũng không đón nhận những thông cáo điên khùng như trên nữa, về sau rất nhiều chi tiết trong sinh hoạt đều có tôi, sau đó nữa chúng tôi chia tay.
Bản lĩnh La Y rất lớn nên để cho tôi không đến hai tháng liền có hai kẻ địch trong công ty, tôi vẫn còn nhớ giáo viên chủ nhiệm lớp tiểu học của tôi hồi đấy tốt nghiệp viết lời phê, Tiết Linh Nhất là một người sống vô tư mang niềm vui đến cho mọi người, chưa bao giờ giao tiếp với người xấu, là học sinh tốt.
Thật xin lỗi thầy, giờ em bị ép giao lưu cùng người xấu, nhưng em vẫn là học sinh tốt.
(*) cương thi phấn: tiếng Anh là Zombie fans. Là người hâm mộ giả, chỉ cần bỏ tiền là có thể được 'theo dõi'. Gọi chung cho các tài khoản không hoạt động hoặc được làm giả.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.