Nữ Thần Toàn Năng Vả Mặt Trực Tuyến
Chương 3: Cho biết một tin tốt
Bạch Tố Cẩm
10/01/2023
"Nha đầu chết tiệt, thái độ của mày là ý gì? Căn nhà này là của tao, tao muốn thì tao bán liên quan cái rắm gì đến mày, năm đó nếu không phải chúng tao có lòng tốt nhận mày về, mày sớm đã không biết chết đói ở đâu! Bây còn dám quản đến trên đầu tao, muốn tìm đánh có phải không?" Nhìn thấy sự giễu cợt trong mắt của Miêu Nguyệt, chồng của Từ Vi, Thích Hữu Minh nhất thời tức giận mắng chửi, giơ tay chuẩn bị đánh cô.
Từ Vi thấy thế vội vàng kéo chồng lại, "Hữu Minh ông làm gì vậy? Có chuyện gì từ từ nói, đừng có động thủ a!" Đảo mắt vội vàng khuyên Miêu Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, mau xin lỗi chú mau."
Miêu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người ở đó lôi kéo, trên danh nghĩa hai người này là cha mẹ nuôi của thân thể hiện tại trên người cô, nhưng thật sự chỉ là trên danh nghĩa, hai người này từ lúc đem nguyên chủ về chưa được năm tuổi, cho đến bây giờ mười một năm, đem cô ném cho mẹ già, hai người lấy tiền của mẹ ruột nguyên chủ lên huyện mua nhà cửa hàng, cùng nhau sống cuộc sống hạnh phúc, không bao giờ quan tâm đến cô.
Nói đến mẹ ruột nguyên chủ, Miêu Nguyệt rất không hiểu, người phụ nữ này rốt cuộc là có bao nhiêu nhẫn tâm mới có thể thông đồng với người ngoài bắt cóc con gái ruột còn nhỏ của mình?
Vấn đề là người phụ nữ kia cũng không thiếu tiền, nghe nói bà là chủ tập đoàn Thích Hải, một doanh nghiệp nổi tiếng ở thành phố Dung.
Tthành phố Dung chính là thành phố thủ phủ của tỉnh C, cũng là thành phố hạng nhất của Trung Quốc, nếu có thể đánh giá là một công ty nổi tiếng ở thành phố hạng nhất, thì ngay cả một đứa trẻ cũng không nuôi nổi sao?
Bị ánh mắt nặng nề của Miêu Nguyệt nhìn chằm chằm, vợ chồng Từ Vi cảm thấy sống lưng run rẩy, yên lặng dừng lại, nhìn nhau bắt đầu nháy mắt, âm thầm tranh luận xem ai nên nói trước?
Miêu Nguyệt thờ ơ nhìn hai người bọn họ, sau đó quay đầu đi vào phòng, cô thật sự đối với hai người bọn họ không có nửa điểm tình cảm, tham lam lại hẹp hòi, bất trung bất nghĩa*, tất cả phẩm chất cô không thích hai người này đều có toàn bộ.
*không nói tín nghĩa lại không có hiếu tâm
"Nguyệt Nguyệt, cháu đói bụng chưa? Nào đến ăn nhanh đi, đừng nhịn đói!" Từ Vi bưng một ít thức ăn thừa đặt lên bàn trước mặt Miêu Quân, thân thiết gọi cô ăn cơm.
Miêu Nguyệt nhìn đồ ăn trước mặt cũng không khách khí gắp lên ăn, cũng không quan tâm là thức ăn thừa còn có chút lạnh, dù có chướng mắt hai người này đến mấy cô cũng sẽ không gây khó dễ với bụng mình.
Hai vợ chồng Từ Vi đẩy nhau ngồi xuống một cái ghế khác, lại nháy mắt với nhau một phen, Từ Vi mới mở miệng, "Cái kia Nguyệt Nguyệt a! Chú dì muốn cùng con bàn bạc một chút chuyện." Vừa nói vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Miêu Nguyệt, thấy cô không có phản ứng gì mới tiếp tục nói tiếp:"Bà nội con đã không còn nữa, dì và chú lại phải trông coi cửa hàng, thật sự không có thời gian trông coi bên này, cho nên chúng ta thương lượng bán căn nhà này đi!"
Miêu Nguyệt giương mắt nhìn bà ta một cái, sâu kín nói: "Tôi thi đậu vào trọng điểm cao trung của tỉnh, qua nửa tháng nữa khai giảng. "
Nói xong bưng bát đứng dậy trở về phòng, cầm giấy báo trúng tuyển trở lại để trước mặt hai người, lại ngồi xuống tiếp tục chậm rãi ăn cơm.
Hai vợ chồng Từ Vi nhìn giấy báo trúng tuyển trước mắt trợn tròn mắt, chuyện lớn như vậy mà sao bọn họ một chút cũng không biết!?
Hai người nhìn nhau, Thích Hữu Minh đột nhiên đưa tay lấy giấy báo trúng tuyển.
Miêu Nguyệt nhanh tay lẹ mắt đem giấy báo đặt về đặt lên đùi mình, cô sẽ không để nó rơi vào tay hai người này, vạn nhất xé bỏ thì cô làm sao bây giờ?
Thích Hữu Minh lúng túng thu tay lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Con gái đọc nhiều sách như vậy làm gì? Học xong sơ trung là được rồi."
Từ Vi vội vàng gật đầu phụ họa cho chồng mình, "Hữu Minh nói rất đúng, con gái đọc nhiều sách như vậy cũng vô dụng, sớm muộn gì cũng phải kết hôn, Nguyệt Nguyệt cháu..."
Miêu Nguyệt vừa bình tĩnh nghe Từ Vi nói vừa ăn cơm, chờ bà ta dừng lại mới buông bát đũa xuống, không chút lo lắng nói: "Đúng rồi, tôi còn có tin tức tốt quên nói cho chú và dì..."
Nói xong ánh mắt đảo qua mặt hai người, "Tôi nhớ cha mẹ ruột của tôi là ai rồi!"
Mấy ngày trước, hai vợ chồng này cho rằng nguyên chủ ngủ, ở trên linh đường của bà nội không kiêng nể gì thương lượng làm thế nào ép khô giá trị còn lại của cô, đống thời vạch trần sự việc năm đó cô bị bắt cóc.
Nguyên chủ lúc ấy vì bà nội qua đời mà thương tâm khổ sở, đột nhiên biết được mình đúng là bị mẹ ruột cố ý vứt bỏ, nhất thời chịu không nổi đả kích...
Từ Vi thấy thế vội vàng kéo chồng lại, "Hữu Minh ông làm gì vậy? Có chuyện gì từ từ nói, đừng có động thủ a!" Đảo mắt vội vàng khuyên Miêu Nguyệt, "Nguyệt Nguyệt, mau xin lỗi chú mau."
Miêu Nguyệt vẻ mặt bình tĩnh nhìn hai người ở đó lôi kéo, trên danh nghĩa hai người này là cha mẹ nuôi của thân thể hiện tại trên người cô, nhưng thật sự chỉ là trên danh nghĩa, hai người này từ lúc đem nguyên chủ về chưa được năm tuổi, cho đến bây giờ mười một năm, đem cô ném cho mẹ già, hai người lấy tiền của mẹ ruột nguyên chủ lên huyện mua nhà cửa hàng, cùng nhau sống cuộc sống hạnh phúc, không bao giờ quan tâm đến cô.
Nói đến mẹ ruột nguyên chủ, Miêu Nguyệt rất không hiểu, người phụ nữ này rốt cuộc là có bao nhiêu nhẫn tâm mới có thể thông đồng với người ngoài bắt cóc con gái ruột còn nhỏ của mình?
Vấn đề là người phụ nữ kia cũng không thiếu tiền, nghe nói bà là chủ tập đoàn Thích Hải, một doanh nghiệp nổi tiếng ở thành phố Dung.
Tthành phố Dung chính là thành phố thủ phủ của tỉnh C, cũng là thành phố hạng nhất của Trung Quốc, nếu có thể đánh giá là một công ty nổi tiếng ở thành phố hạng nhất, thì ngay cả một đứa trẻ cũng không nuôi nổi sao?
Bị ánh mắt nặng nề của Miêu Nguyệt nhìn chằm chằm, vợ chồng Từ Vi cảm thấy sống lưng run rẩy, yên lặng dừng lại, nhìn nhau bắt đầu nháy mắt, âm thầm tranh luận xem ai nên nói trước?
Miêu Nguyệt thờ ơ nhìn hai người bọn họ, sau đó quay đầu đi vào phòng, cô thật sự đối với hai người bọn họ không có nửa điểm tình cảm, tham lam lại hẹp hòi, bất trung bất nghĩa*, tất cả phẩm chất cô không thích hai người này đều có toàn bộ.
*không nói tín nghĩa lại không có hiếu tâm
"Nguyệt Nguyệt, cháu đói bụng chưa? Nào đến ăn nhanh đi, đừng nhịn đói!" Từ Vi bưng một ít thức ăn thừa đặt lên bàn trước mặt Miêu Quân, thân thiết gọi cô ăn cơm.
Miêu Nguyệt nhìn đồ ăn trước mặt cũng không khách khí gắp lên ăn, cũng không quan tâm là thức ăn thừa còn có chút lạnh, dù có chướng mắt hai người này đến mấy cô cũng sẽ không gây khó dễ với bụng mình.
Hai vợ chồng Từ Vi đẩy nhau ngồi xuống một cái ghế khác, lại nháy mắt với nhau một phen, Từ Vi mới mở miệng, "Cái kia Nguyệt Nguyệt a! Chú dì muốn cùng con bàn bạc một chút chuyện." Vừa nói vừa cẩn thận quan sát phản ứng của Miêu Nguyệt, thấy cô không có phản ứng gì mới tiếp tục nói tiếp:"Bà nội con đã không còn nữa, dì và chú lại phải trông coi cửa hàng, thật sự không có thời gian trông coi bên này, cho nên chúng ta thương lượng bán căn nhà này đi!"
Miêu Nguyệt giương mắt nhìn bà ta một cái, sâu kín nói: "Tôi thi đậu vào trọng điểm cao trung của tỉnh, qua nửa tháng nữa khai giảng. "
Nói xong bưng bát đứng dậy trở về phòng, cầm giấy báo trúng tuyển trở lại để trước mặt hai người, lại ngồi xuống tiếp tục chậm rãi ăn cơm.
Hai vợ chồng Từ Vi nhìn giấy báo trúng tuyển trước mắt trợn tròn mắt, chuyện lớn như vậy mà sao bọn họ một chút cũng không biết!?
Hai người nhìn nhau, Thích Hữu Minh đột nhiên đưa tay lấy giấy báo trúng tuyển.
Miêu Nguyệt nhanh tay lẹ mắt đem giấy báo đặt về đặt lên đùi mình, cô sẽ không để nó rơi vào tay hai người này, vạn nhất xé bỏ thì cô làm sao bây giờ?
Thích Hữu Minh lúng túng thu tay lại, ho nhẹ một tiếng rồi nói: "Con gái đọc nhiều sách như vậy làm gì? Học xong sơ trung là được rồi."
Từ Vi vội vàng gật đầu phụ họa cho chồng mình, "Hữu Minh nói rất đúng, con gái đọc nhiều sách như vậy cũng vô dụng, sớm muộn gì cũng phải kết hôn, Nguyệt Nguyệt cháu..."
Miêu Nguyệt vừa bình tĩnh nghe Từ Vi nói vừa ăn cơm, chờ bà ta dừng lại mới buông bát đũa xuống, không chút lo lắng nói: "Đúng rồi, tôi còn có tin tức tốt quên nói cho chú và dì..."
Nói xong ánh mắt đảo qua mặt hai người, "Tôi nhớ cha mẹ ruột của tôi là ai rồi!"
Mấy ngày trước, hai vợ chồng này cho rằng nguyên chủ ngủ, ở trên linh đường của bà nội không kiêng nể gì thương lượng làm thế nào ép khô giá trị còn lại của cô, đống thời vạch trần sự việc năm đó cô bị bắt cóc.
Nguyên chủ lúc ấy vì bà nội qua đời mà thương tâm khổ sở, đột nhiên biết được mình đúng là bị mẹ ruột cố ý vứt bỏ, nhất thời chịu không nổi đả kích...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.