Chương 122: Chương 122
Nguyệt Hạ Điệp Ảnh
10/04/2018
Ở đây còn có sân đua ngựa, buổi trưa cơm nước xong, nghỉ ngơi một tiếng, mọi người kéo tới chuồng ngựa chọn ngựa đặt ra sân. Ninh Tây vì việc quay phim, nên cưỡi ngựa cũng coi như chuyên môn cô phải học. Chỉ là, khi thấy Thường Thời Quy mặc trang phục cưỡi ngựa, nhìn rất có chí khí quân tử.
Trong nháy mắt này, Ninh Tây cảm giác mình giống như bị mê hoặc.
"Tây Tây, "
Thường Thời Quy cưỡi ngựa đi đến trước mặt Ninh Tây, thấy cô còn chưa lên ngựa, nghĩ là cô sợ,
đem tay vươn đến trước mặt cô,
"Chúng ta cùng nhau cưỡi một vòng."
Ninh Tây sờ sờ mũ trên đầu, đưa tay đặt vào lòng bàn tay Thường Thời Quy:
"Được."
Thường Thời Quy dùng sức, kéo cô lên ngồi vào trong lòng, nhẹ nhàng lắc dây cương trong tay, con ngựa lập tức đi chuyển không nhanh không chậm.
Gió nhẹ thổi vào mặt, cưỡi trên lưng ngựa, còn có người đàn ông chế chờ cho cô ngồi sau lưng, khiến Ninh Tây có loại cảm giác được cả thế giới yêu thương.
"Có muốn chạy nhanh một chút không?"
Thường Thời Quy khẽ cúi đầu, khóe môi đụng phải vành tai mềm mại của Ninh Tây, Ninh Tây sờ vành tai đang tê dại của mình, sau đó dùng tay che kín luôn vành tai, giọng nói đúng là quá câu dẫn mà.
Gặp Ninh Tây như vậy, Thường Thời Quy cười ra tiếng, hắn dùng roi ngựa đánh nhẹ một cái ở mông ngựa, còn ngựa lập tức tăng tốc, chạy đều đều trên đường đua.
Triệu Mạnh và Đào Thận Ngôn theo ở phía sau, nhìn về phía trước đôi uyên ương đang diễn màn ngược cẩu độc thân.
Có chút ghét bỏ:
"Thận Ngôn, tôi cảm thấy mình cũng phải tìm được bạn gái."
"Ừ?"
Đào Thận Ngôn nhướn mày,
"Cậu muốn tìm bạn gái như thế nào?".
"Hắc hắc, "
Triệu Mạnh ngượng ngùng ngây ngô cười hai tiếng,
"Giống như Ninh tỷ vậy."
Đào Thận Ngôn liếc khinh bỉ hắn một cái:"
"Cậu có bản lĩnh nói câu này cho Thường ca nghe."
"Dĩ nhiên là tôi không dám rồi ".
Triệu Mạnh hết sức thức thời rụt cổ,
"Đánh chết tôi cũng không dám."
Hai người đang nói, Bạch Lộ cưỡi ngựa chạy tới, bọn họ lập tức tìm đề tài khác buôn chuyện. Bạch Lộ không nhìn ra hai người đang nói về Thường Thời Quy và Ninh Tây. Im lặng cùng hai người bọn họ chạy song song, không có ý định vượt lên phía trước làm bóng đèn, bởi vì cô cảm thấy, ánh mắt Thường Thời Quy nhìn cô.... Quả thực nhìn cô như tình địch, vậy là sao????
Theo lẽ thường, không phải là Ninh Tây đối với cô phải có cảnh giác chứ, vì sao ngược lại Ninh Tây đối với cô hết sức thân cận, Thường Thời Quy lại phòng bị với cô?
"Lộ tỷ, "
Triệu Mạnh cười hì hì gọi Bạch Lộ,
"Có muốn đua một trận?"
"Với kĩ thuật cưỡi ngựa của cậu, hay là thôi đi, "
Bạch Lộ ghét bỏ liếc hắn một cái,
"Hơn nữa hôm nay chị đây đi giải sầu, không phải đi đua ngựa."
Mỗi nhà đều có một việc khó xử, ba mẹ cô thiên vị em trai cô, nhưng em trai cô lại không lo liệu việc kinh doanh của công ty, hiện tại lại muốn cô tìm một chàng rể, sau đó cô và chàng rể phải giúp em trai xử lý công việc cụ công ty.
Cô là chị gái, lại còn phải dắt người đàn ông của mình đi giúp em trai chơi bời lêu lổng đứng vững chức vụ ông chủ lớn, bà mẹ cô cũng thiên vị rõ ràng quá đi. Hơn nữa, với trình độ như em trai cô, chắc cả đời cô đều phải đi theo sau tìm cách bù lỗ thủng kinh tế.
Vợ chồng Bạch gia có một tật xấu đó là trọng năm khinh nữ, gần như ai cũng biết, thấy bộ dáng này của Bạch Lộ, chỉ sợ lại là vì chuyện trong nhà mà phiền lòng. Loại chuyện này, bọn họ là người ngoài, cũng không tiện nói, vì v tìm chuyện chuyển đề tài.
Bạch Lộ thở dài, ngẩng đầu nhìn trước mắt, vung roi ngựa, đem Triệu Mạnh và Đào Thận Ngôn quăng ở phía sau.
Ninh Tây và Thường Thời Quy ở trên lưng ngựa đang nói chuyện, thấy Bạch Lộ vung roi ngựa vượt qua bọn họ, lúc này liền cười nói:
"Lộ tỷ cưỡi ngựa thật không tệ."
"Ừ."
Thường Thời Quy nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Ninh Tây cúi đầu nhìn cánh tay đang vòng ở bên hông mình, ngẩng đầu trời, bầu trời hôm nay trong trẻo, mây trắng như kẹo đường, nổi bật giữa bầu trời xanh thăm thẳm. Ở thủ đô hiếm khi có cơ hội ngắm sắc trời như thế này.
Hai người chạy hai vòng, cuối cùng Ninh Tây xuống ngựa, tự cưỡi một con ngựa khác, tiếp tục đi dạo cùng Thường Thời Quy.
"Có thể rảnh rỗi đi dạo như thế này thật tốt, "
Ninh Tây cười nhìn Thường Thời Quy nói,
"Như thế này chắc em chẳng muốn đi quay phim nữa."
"Không muốn quay phim cũng không sao, muốn đi chơi anh đi cùng em, muốn quay phim ảnh ủng hộ em, em thích làm gì anh sẽ làm cùng em."
Nghe xong Thường Thời Quy nói, Ninh Tây cười một tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần thoải mái:
"Lúc em mười tám tuổi, em không có người thân, lúc khó khăn nhất từng ảo tưởng có một bạch mã hoàng tử vừa có tiền vừa anh tuấn xuất hiện nói với mình sau này không cần vất vả, anh dẫn em về nhà làm anh làm công chúa."
Nói tới trước kia Ninh Tây đã không thèm để ý, nhưng Thường Thời Quy nghe lại cực kỳ khó chịu, nếu trước kia tìm được cô sớm hơn, thực sự hắn có thể đem cô chiều chuộng như một nàng công chúa.
"Hiện tại đã bảy tám năm trôi qua, em ngược lại cảm ơn khi đó không có hoàng tử nào đến cứu vớt em. Có những con đường, chỉ có thể dựa vào chính mình bước đi từng bước từng bước, mới biết được con đường kia có phong cảnh như thế nào. Em không muốn được hoàng tử nuôi dưỡng thành một nàng công chúa nữa, em muốn trở thành một nữ vương."
"Vâng, nữ vương bệ hạ."
Thường Thời Quy mỉm cười nhìn về phía cô,
" Nếu em là công chúa, anh sẽ là hoàng tử. Nếu em muốn làm nữ vương chính là ngươi vương tử. Ngươi nếu như là nữ vương, anh chính là kỵ sĩ trung thành nhất của em."
"Vậy sao?"
Ninh Tây nhướn mày,
"Chẳng lẽ anh không muốn làm hoàng thân?"
Thường Thời Quy nhịn không được cười một tiếng:
"Có thể làm hoàng thân... Đương nhiên tốt hơn."
Ninh Tây giương cao khóe miệng, trong lòng sung sướng, trong lòng nở hoa.
Đài truyền hình, Triệu Hồng ngồi ở trong phòng làm việc, hai mắt đặt ở trên TV. Trên ti vi, đang đưa tin mấy ngày hôm trước ở trong biệt thự của Ninh Tây phỏng vấn.
Trong ti vi Ninh Tây rất đẹp, tư thế ngồi ưu nhã, nói năng rõ ràng, toàn thân thể hiện là người vừa có trí, vừa có mỹ.
Đến cả phụ nữ nhìn cũng yêu thích.
Chương trình đã được cắt nối biên tập lại, mặc dù chỉ là nói chuyện phỏng vấn, nhưng tuyệt đối không làm người xem cảm thấy nhàm chán, cùng kết hợp với một số đoạn phim đặc sắc của Ninh Tây, khiến nhiều người dành thời gian theo dõi từ đầu đến cuối.
Trong lần phỏng vấn này điều nằm ngoài dự liệu của Triệu Hồng chính là Ninh Tây chính miệng thừa nhận thời gian kết hôn có lẽ sẽ không quá xa.
Chỉ là... không biết rõ không lâu nữa... Đến tột cùng là bao lâu?
Trong nháy mắt này, Ninh Tây cảm giác mình giống như bị mê hoặc.
"Tây Tây, "
Thường Thời Quy cưỡi ngựa đi đến trước mặt Ninh Tây, thấy cô còn chưa lên ngựa, nghĩ là cô sợ,
đem tay vươn đến trước mặt cô,
"Chúng ta cùng nhau cưỡi một vòng."
Ninh Tây sờ sờ mũ trên đầu, đưa tay đặt vào lòng bàn tay Thường Thời Quy:
"Được."
Thường Thời Quy dùng sức, kéo cô lên ngồi vào trong lòng, nhẹ nhàng lắc dây cương trong tay, con ngựa lập tức đi chuyển không nhanh không chậm.
Gió nhẹ thổi vào mặt, cưỡi trên lưng ngựa, còn có người đàn ông chế chờ cho cô ngồi sau lưng, khiến Ninh Tây có loại cảm giác được cả thế giới yêu thương.
"Có muốn chạy nhanh một chút không?"
Thường Thời Quy khẽ cúi đầu, khóe môi đụng phải vành tai mềm mại của Ninh Tây, Ninh Tây sờ vành tai đang tê dại của mình, sau đó dùng tay che kín luôn vành tai, giọng nói đúng là quá câu dẫn mà.
Gặp Ninh Tây như vậy, Thường Thời Quy cười ra tiếng, hắn dùng roi ngựa đánh nhẹ một cái ở mông ngựa, còn ngựa lập tức tăng tốc, chạy đều đều trên đường đua.
Triệu Mạnh và Đào Thận Ngôn theo ở phía sau, nhìn về phía trước đôi uyên ương đang diễn màn ngược cẩu độc thân.
Có chút ghét bỏ:
"Thận Ngôn, tôi cảm thấy mình cũng phải tìm được bạn gái."
"Ừ?"
Đào Thận Ngôn nhướn mày,
"Cậu muốn tìm bạn gái như thế nào?".
"Hắc hắc, "
Triệu Mạnh ngượng ngùng ngây ngô cười hai tiếng,
"Giống như Ninh tỷ vậy."
Đào Thận Ngôn liếc khinh bỉ hắn một cái:"
"Cậu có bản lĩnh nói câu này cho Thường ca nghe."
"Dĩ nhiên là tôi không dám rồi ".
Triệu Mạnh hết sức thức thời rụt cổ,
"Đánh chết tôi cũng không dám."
Hai người đang nói, Bạch Lộ cưỡi ngựa chạy tới, bọn họ lập tức tìm đề tài khác buôn chuyện. Bạch Lộ không nhìn ra hai người đang nói về Thường Thời Quy và Ninh Tây. Im lặng cùng hai người bọn họ chạy song song, không có ý định vượt lên phía trước làm bóng đèn, bởi vì cô cảm thấy, ánh mắt Thường Thời Quy nhìn cô.... Quả thực nhìn cô như tình địch, vậy là sao????
Theo lẽ thường, không phải là Ninh Tây đối với cô phải có cảnh giác chứ, vì sao ngược lại Ninh Tây đối với cô hết sức thân cận, Thường Thời Quy lại phòng bị với cô?
"Lộ tỷ, "
Triệu Mạnh cười hì hì gọi Bạch Lộ,
"Có muốn đua một trận?"
"Với kĩ thuật cưỡi ngựa của cậu, hay là thôi đi, "
Bạch Lộ ghét bỏ liếc hắn một cái,
"Hơn nữa hôm nay chị đây đi giải sầu, không phải đi đua ngựa."
Mỗi nhà đều có một việc khó xử, ba mẹ cô thiên vị em trai cô, nhưng em trai cô lại không lo liệu việc kinh doanh của công ty, hiện tại lại muốn cô tìm một chàng rể, sau đó cô và chàng rể phải giúp em trai xử lý công việc cụ công ty.
Cô là chị gái, lại còn phải dắt người đàn ông của mình đi giúp em trai chơi bời lêu lổng đứng vững chức vụ ông chủ lớn, bà mẹ cô cũng thiên vị rõ ràng quá đi. Hơn nữa, với trình độ như em trai cô, chắc cả đời cô đều phải đi theo sau tìm cách bù lỗ thủng kinh tế.
Vợ chồng Bạch gia có một tật xấu đó là trọng năm khinh nữ, gần như ai cũng biết, thấy bộ dáng này của Bạch Lộ, chỉ sợ lại là vì chuyện trong nhà mà phiền lòng. Loại chuyện này, bọn họ là người ngoài, cũng không tiện nói, vì v tìm chuyện chuyển đề tài.
Bạch Lộ thở dài, ngẩng đầu nhìn trước mắt, vung roi ngựa, đem Triệu Mạnh và Đào Thận Ngôn quăng ở phía sau.
Ninh Tây và Thường Thời Quy ở trên lưng ngựa đang nói chuyện, thấy Bạch Lộ vung roi ngựa vượt qua bọn họ, lúc này liền cười nói:
"Lộ tỷ cưỡi ngựa thật không tệ."
"Ừ."
Thường Thời Quy nhàn nhạt đáp một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa.
Ninh Tây cúi đầu nhìn cánh tay đang vòng ở bên hông mình, ngẩng đầu trời, bầu trời hôm nay trong trẻo, mây trắng như kẹo đường, nổi bật giữa bầu trời xanh thăm thẳm. Ở thủ đô hiếm khi có cơ hội ngắm sắc trời như thế này.
Hai người chạy hai vòng, cuối cùng Ninh Tây xuống ngựa, tự cưỡi một con ngựa khác, tiếp tục đi dạo cùng Thường Thời Quy.
"Có thể rảnh rỗi đi dạo như thế này thật tốt, "
Ninh Tây cười nhìn Thường Thời Quy nói,
"Như thế này chắc em chẳng muốn đi quay phim nữa."
"Không muốn quay phim cũng không sao, muốn đi chơi anh đi cùng em, muốn quay phim ảnh ủng hộ em, em thích làm gì anh sẽ làm cùng em."
Nghe xong Thường Thời Quy nói, Ninh Tây cười một tiếng, trong giọng nói mang theo vài phần thoải mái:
"Lúc em mười tám tuổi, em không có người thân, lúc khó khăn nhất từng ảo tưởng có một bạch mã hoàng tử vừa có tiền vừa anh tuấn xuất hiện nói với mình sau này không cần vất vả, anh dẫn em về nhà làm anh làm công chúa."
Nói tới trước kia Ninh Tây đã không thèm để ý, nhưng Thường Thời Quy nghe lại cực kỳ khó chịu, nếu trước kia tìm được cô sớm hơn, thực sự hắn có thể đem cô chiều chuộng như một nàng công chúa.
"Hiện tại đã bảy tám năm trôi qua, em ngược lại cảm ơn khi đó không có hoàng tử nào đến cứu vớt em. Có những con đường, chỉ có thể dựa vào chính mình bước đi từng bước từng bước, mới biết được con đường kia có phong cảnh như thế nào. Em không muốn được hoàng tử nuôi dưỡng thành một nàng công chúa nữa, em muốn trở thành một nữ vương."
"Vâng, nữ vương bệ hạ."
Thường Thời Quy mỉm cười nhìn về phía cô,
" Nếu em là công chúa, anh sẽ là hoàng tử. Nếu em muốn làm nữ vương chính là ngươi vương tử. Ngươi nếu như là nữ vương, anh chính là kỵ sĩ trung thành nhất của em."
"Vậy sao?"
Ninh Tây nhướn mày,
"Chẳng lẽ anh không muốn làm hoàng thân?"
Thường Thời Quy nhịn không được cười một tiếng:
"Có thể làm hoàng thân... Đương nhiên tốt hơn."
Ninh Tây giương cao khóe miệng, trong lòng sung sướng, trong lòng nở hoa.
Đài truyền hình, Triệu Hồng ngồi ở trong phòng làm việc, hai mắt đặt ở trên TV. Trên ti vi, đang đưa tin mấy ngày hôm trước ở trong biệt thự của Ninh Tây phỏng vấn.
Trong ti vi Ninh Tây rất đẹp, tư thế ngồi ưu nhã, nói năng rõ ràng, toàn thân thể hiện là người vừa có trí, vừa có mỹ.
Đến cả phụ nữ nhìn cũng yêu thích.
Chương trình đã được cắt nối biên tập lại, mặc dù chỉ là nói chuyện phỏng vấn, nhưng tuyệt đối không làm người xem cảm thấy nhàm chán, cùng kết hợp với một số đoạn phim đặc sắc của Ninh Tây, khiến nhiều người dành thời gian theo dõi từ đầu đến cuối.
Trong lần phỏng vấn này điều nằm ngoài dự liệu của Triệu Hồng chính là Ninh Tây chính miệng thừa nhận thời gian kết hôn có lẽ sẽ không quá xa.
Chỉ là... không biết rõ không lâu nữa... Đến tột cùng là bao lâu?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.